Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
Tình yêu không chết, mặc dù đôi khi nó không biết mình muốn gì
b###Bajm “Tình yêu không chết”
o O o
Mùa Giáng Sinh đang đến gần. Tôi sợ những ngày lễ này, bởi đó là thời gian mà người ta rất nhớ về gia đình. Những món quà Giáng Sinh, không khí tràn ngập niềm vui, thậm chí cả ở trong các siêu thị, sau đó là bữa tối Giáng Sinh, bẻ bánh Thánh và đôi khi là những giọt nước mắt xúc động.
Hàng năm tôi đều nhớ lại cái cô bé chạy rất nhanh để xem Ông Sao hay Ông Già Noel để dưới gốc thông cho mình món quà gì. Bao giờ đến nhà tôi cũng là Ông Sao, còn đến nhà Marek là Ông Già Noel. Và chẳng bao giờ họ gặp nhau...
Tiếc thay. Ông Già Noel đã không mang đến cho tôi một bé gái, để tôi có thể mua quà cho bé...
Mẹ chồng tôi gọi điện.
— Veronika, hay là vẫn như hồi xưa, chúng ta sẽ cùng đón Giáng Sinh? Ở nhà bố mẹ?
— Mẹ ơi... - Liệu tôi có cần phải tiếp tục gọi như thế không? – Có lẽ đây không phải là một ý tưởng tốt... - Mẹ đã mời bố mẹ con. Ông bà hứa là sẽ đến.
— Mẹ ơi, con rất lấy làm tiếc. – Liệu có thực sự tôi lấy làm tiếc?
— Con cứ suy nghĩ thêm đi. Có thể con sẽ đổi ý.
— Con không đổi ý đâu mẹ ạ. Như vậy sẽ rất khó cho chúng con...
Sẽ rất khó nếu phải bẻ bánh thánh chung với Marek, tha thứ cho nhau mọi chuyện, khi mà những bước đi của chúng tôi thực sự đang hướng tới ly hôn...
Tôi thấy thương bố mẹ tôi, khi họ phải đồng ý dự lễ Giáng Sinh cùng mẹ chồng tôi ở sau lưng tôi. Tôi thích ngày lễ, nhưng bao giờ tôi cũng muốn được đón nó theo cách của mình. Lẽ năm ngoái đã là như vậy.
Marek biết những ước mơ của tôi. Vào một ngày đẹp trời của tháng mười hai, chúng tôi lên xe và đi Kaszuby. Chúng tôi không đến tận nơi. Mà để ô tô tại một gia đình, sau đó kéo xe trượt tuyết để đến đích.
Mùa đông, ở đấy mọi cái nhìn đều khác. Khắp nơi là một màu trắng. Tuyết tinh khiết, chưa bị một sinh vật sống nào chạm tới. Xa hơn một chút có thể nhìn thấy dấu vết của những con thú rừng.
Và yên tĩnh. Chúng tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ thầm kín nhất của mình.
Chúng tôi trang trí cây thông Noel, ở ngay cạnh nhà. Chúng tôi thắp đèn. Vào bữa tối Giáng Sinh, chỉ có hai chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Chiếc lò được xây bằng gạch tỏa ra hơi ấm thật dễ chịu, còn trong lò sưởi, lửa lách tách reo vui.
— Em nhìn kìa, con đường kia nhìn cứ như là chốc nữa Ông Già Noel sẽ đi theo con đường ấy – Marek nói.
Quả thật. Nếu có thể tưởng tượng...
Chúng tôi đặt những gói quà dưới gốc cây vân sam ở ngoài trời. Tôi muốn là người đầu tiên, nhưng khi tôi bí mật ra gốc cây thì đã nhìn thấy những gói quà sặc sỡ nằm ở đó. Tôi cười. Thật giống trẻ con. Mỗi chúng tôi vẫn muốn tin vào Ông Già Noel. Chúng tôi đã bao nhiêu tuổi, điều đó không quan trọng.
Đó là quãng thời gian tuyệt đẹp. Những mùa Noel đẹp nhất trong đời. Tất cả những gì cần đều có. Bánh mỳ tươi trên bàn, súp củ cải đỏ nóng pha từ túi ra. Cá và bánh rắc vừng mà cả hai đứa chúng tôi cùng mê mẩn. Với chúng tôi, bánh đó có thể là món ăn duy nhất trong ngày lễ. Thường thì chúng tôi ăn vào ngày đầu tiên và ngày thứ hai của mùa lễ.
Chúng tôi đi dạo, tay trong tay. Chúng tôi trượt băng trên mặt hồ đóng băng. Chúng tôi hát to những bài thánh ca, và hát bè hẳn hoi, tiếng vọng từ bờ bên kia đáp lại chúng tôi.
Khi đó với chúng tôi hạnh phúc thật trọn vẹn, không cần gì thêm. Một không khí tràn ngập tình yêu. Một tình yêu có thể vượt qua mọi thứ. Khi đó chúng tôi tin tưởng sâu sắc rằng năm mới sẽ mang đến cho chúng tôi ước mơ lớn nhất. Đứa con. Chúng tôi không ngờ rằng Giáng Sinh năm sau chúng tôi đã mỗi người một nơi. Không còn cơ hội cho một cuộc sống bình thường. Nếu như khi ấy có thể giữ thời gian dừng lại. Cho dù đang là mùa đông, cho dù nhiệt kế chỉ năm độ, trái tim chúng tôi vẫn nóng hổi. Và ban đêm, cơ thể chúng tôi được đốt nóng.
— Thế con định làm gì vào Giáng Sinh, làm em bé chắc? – Phản ứng của mẹ với sự vắng mặt của tôi chỉ có thể là một. – Đằng nào thì con cũng không thể ngồi một mình ở nhà được.
— Mẹ ơi, con không thể giả vờ rằng mọi thứ vẫn bình thường.
— Thì hai đứa đã ly hôn đâu.
— Chúng con sẽ phải làm điều đó – tôi thở dài.
— Các con đừng có làm điều gì vội vàng.
— Mẹ ơi, mẹ nói cứ như là chúng con sẽ quay lại với nhau ấy. Anh ấy... Có lẽ anh ấy sẽ gặp Dominika... Con...
— Con đừng có nói là sẽ gặp thằng nào đấy nhé. Thế con đón Noel với nó à?
— Con cũng không biết nữa, mẹ à. Có thể...
Tôi còn biết nói gì nữa? Chẳng nhẽ lại bảo điều đó còn tùy thuộc vào việc liệu Ania có đi trực hay không? Rằng có thể tôi sẽ phải nấu bữa cơm Noel vào ngay trước nửa đêm hoặc vào ban ngày, chỉ vì lúc ấy Kuba mới có thể ăn cùng tôi được? Hoặc có thể là anh ấy hoàn toàn không đến?
Tôi không biết dưới chân mình là cái gì nữa. Tôi mua cho Kuba hai cái đĩa. Tôi muốn anh biết loại âm nhạc của tôi. Ngoài ra tôi không có gì hơn cho anh cả. Tuy nhiên có lẽ đó không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là chúng tôi được ở bên nhau.
o O o
Tôi lên một danh sách cần phải mua cho dịp lễ khi tôi nhớ ra rằng đã hết băng vệ sinh. Tôi nghĩ là đã đến kỳ. Tôi nhìn vào cuốn lịch, nơi tôi đã đánh dấu cẩn thận những ngày có kinh bằng mực đỏ. Có một cái gì đó không được khớp. Tôi vẫn nhớ là khi tôi cùng với Kuba ở nghĩa trang, tôi đã phải chạy vào toalet... Và sau đấy tôi đã nhờ anh ấy đến hiệu thuốc. Đó là ngày mồng bốn tháng mười một. Tôi nhăn trán.
Trong lịch, các ngày mồng bốn, mồng năm, mồng sáu, mồng bảy, mồng tám được đánh dấu đỏ. Sau đó không có gì cả. Trong tháng mười hai trống không. Mà đã là hai mươi rồi.
Ôi, Chúa ơi. Tim tôi đập như điên.
Tôi có thai?
Rõ ràng là như vậy.
Điều lạ lùng nhất trong tất cả chuyện này, là tôi không hề vui. Không phải như thế này. Không phải...
o O o
Lần này tôi không đi mua que thử. Tôi sợ cái mà nó sẽ chỉ ra. Thường thì tôi chỉ chậm kinh hai, ba ngày. Không bao giờ lâu hơn. Còn bây giờ?
Tôi không nói cho Kuba biết. Để làm gì? Nói chung là tôi phân vân, có nên nói cho anh ấy biết không. Tôi sẽ phá hoại mối quan hệ của họ, để anh sống với tôi chỉ vì tôi đang mang đứa con của anh ấy?
Không phải như thế.
Rõ ràng là Chúa đã nghe thấy lời tôi cầu nguyện, mặc dù là theo cái cách rất trái khoáy. Tôi cầu xin một đứa con. Không phải là một gia đình hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng để có hạnh phúc trọn vẹn, tôi chỉ thiếu mỗi đứa con. Ôi Chúa ơi. Tôi đã không cầu xin cho nó được mạnh khỏe, mà chỉ cốt là có nó. Vậy nếu như Chúa nhạo báng tôi thì sao?
Có thể bị vào khi nào nhỉ? Bởi chúng tôi đã rất thận trọng. Kuba chú ý tới mức tối đa có thể. Chưa bao giờ chúng tôi yêu nhau mà không có gì bảo vệ. Có lẽ là điều kỳ diệu đã xảy ra. Ít ra thì Eva cũng khẳng định như thế, vì nó có hai con mà không đứa nào theo kế hoạch.
Nó luôn nói, rằng những điều kỳ diệu có tồn tại.
Và đã có.
Hình như tôi cũng có điều kỳ diệu của mình.
Chỉ có điều vào thời điểm này của cuộc đời tôi thì đó không phải là điều kỳ diệu.
Tôi đã muốn có con. Nhưng bây giờ thì sao đây?
Trong tích tắc, thoảng qua đầu tôi là ý nghĩ, hay là tôi quay lại với Marek... Chẳng phải bây giờ tôi đã có tất cả những gì cần cho hạnh phúc đó sao. Tình yêu, Marek, và con...
Có lẽ Marek không chấp nhận chuyện tôi ngủ với người đàn ông khác. Rằng đứa bé được hình thành một cách hoàn toàn bình thường.
Anh chấp nhận việc thụ tinh bằng tinh trùng của người cho. Nhưng ở đó không có sự đắm say. Chỉ là không khí bệnh viện, lạnh lùng. Mãi sau đó ông xã mới vuốt ve tóc bạn. Và trước đó cũng thế. Một màn dạo đầu cho nhu cầu ở bệnh viện.
Ôi, Chúa ơi.
Sẽ tốt thôi. Cùng lắm là tôi sẽ một mình. Ờ, mà không hoàn toàn một mình. Với đứa con của mình nữa.
o O o
Sáng sáng tôi vào phòng tắm với hy vọng là nỗi lo sợ của tôi là không có căn cứ. Tiếc thay.
Mãi vào tuần giữa Giáng Sinh và Năm Mới tôi mới có lịch đi khám bác sĩ. Tôi sẽ không tặng Kuba những chiếc giầy bé xíu có thắt nơ đỏ, giống như trong phim... Có lẽ anh sẽ không vui.
Tôi phải nói với anh về chuyện này.
Ngày hôm sau, tôi gửi mail trong giờ làm việc. Đã lâu chúng tôi không viết cho nhau. Tôi đã quên là mình thấy thiếu vắng điều đó. Những bức thư là thứ đã gắn kết chúng tôi. Tôi nhớ có lần có một người đã cảnh báo tôi: “Hãy cẩn thận với những mối quen biết bắt đầu từ những cái đầu. Những mối quan hệ được khởi đầu bằng sự hài lòng về tình dục có thể quên đi rất nhanh. Những mối quan hệ bắt đầu từ những câu chuyện, từ sự trao đổi những suy nghĩ và cảm xúc, bạn có thể không bao giờ quên được. Những mối quan hệ kiểu này bền vững hơn”.
Đó là hồi tôi còn sống với Marek. Có nghĩa là cách đây khoảng một trăm năm rồi. Trong một cuộc đời khác. Cái quá khứ ấy tôi tưởng như đã xa lắm và không con liên quan gì đến tôi nữa. Nhưng trên giấy tờ, chúng tôi vẫn tiếp tục là vợ chồng.
Ôi Chúa ơi. Trên giấy tờ thì đứa con này sẽ là của Marek. Thật đáng tiếc vì chỉ là trên giấy tờ...
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Gặp...
Kuba, chúng mình có thể gặp nhau được không? Đặc biệt là hôm nay... Anh có thể nói với chị Ania là anh phải ra ngoài, đi đâu cũng được...
Em phải nói chuyện với anh. Đơn giản là nói chuyện.
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ:???
Có chuyện gì sao? Anh thấy lo. Anh sẽ cố đến chỗ em sau giờ làm.
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Em đợi
Em đợi.
Veronika
Anh gọi đến trước mười sáu giờ.
— Em làm việc đến mấy giờ?
— Em định một lúc nữa thì về.
— Bây giờ anh không cách gì đi được. Anka muốn đi cửa hàng để chọn mua đồ gỗ mới cho bếp – anh nói. – Mai cô ấy phải trực thay một chị bạn. Anh sẽ đến ngay khi cô ấy ra khỏi nhà.
— Thế thì cứ để chị Anka đi đi, nếu như chị ấy muốn. Anh không phải đến... - tôi nói không được lễ độ lắm.
— Verka, em biết rồi đấy...
Ồ, chính thế. Tôi chẳng biết như thế nào cả. Không biết gì hết, chết tiệt. Tôi là một thứ gia vị và cho đến lúc này tôi chẳng chờ đợi ở anh điều gì hết.
Sự đắm say, những cuộc gặp gỡ bí mật, một liều cực lớn cho cảm xúc. Đó là tất cả. Giờ đây có một cái gì đó đã thay đổi.
Tôi có thai. Còn bố của đứa con tôi đang bận đi chọn đồ gỗ cho bếp mà ở đó anh ấy sẽ nấu nướng với một người đàn bà khác.
Có lẽ không nên như vậy.
Gọi điện cho anh? Nói rằng tôi có thai? Và rồi sao? Vứt điện thoại đi và chờ cho tới khi anh ôm hoa chạy đến? Như thế sẽ không nghiêm túc. Vậy cái gì là nghiêm túc?
Chết tiệt.
Tôi rời văn phòng vào đúng mười sáu giờ. Điều đó không giống tôi tí nào. Thường thì tôi ngồi lâu hơn tất cả mọi người. Tôi không dọn bàn làm việc. Đi về nhà. Tôi muốn uống một chút rượu vang. Nhưng... Có lẽ tôi không được phép?
Tôi tìm trên mạng những dấu hiệu của thai nghén. Tất cả đều khớp. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Ước mơ đã thành hiện thực.
Số phận thật oái ăm.
Bởi tôi sẽ không đi theo vết xe của Dominika. Điều đó sẽ thật... tàn nhẫn? Trả lại món quà không mong muốn, đúng ra là rất mong muốn, mà tôi đã được nhận từ một người không thích hợp, vào thời điểm cực kỳ không thích hợp.
Chúa ơi...
Món quà không mong muốn. Rất mong muốn!
Nhưng là trước đây và với một người khác!
Lúc nào tôi cũng nghĩ đến Marek. Anh sẽ phản ứng trước thông tin này như thế nào. Trong phim thì chắc chắn sẽ là, anh sẽ ôm cả hai chúng tôi và chúng tôi sẽ tạo dựng một gia đình ấm cúng, và hơn chục năm sau, anh sẽ nghe thấy từ một người tình cờ nào đó: “Ôi, con gái giống anh quá”.
Nhưng chỉ có trong những bộ phim sến mới như vậy. Hiện thực tàn nhẫn hơn nhiều. Marek sẽ không đón nhận tôi với vòng tay rộng mở.
Còn Kuba... Anh ấy đã có Ania, người mà anh yêu.
Tôi hy vọng là một khi tôi đã tự trói mình vào chị ấy, thì tôi cũng sẽ tự mình giải thoát khỏi chị ấy. Như thường lệ, bởi một bàn tay bảo vệ.
o O o
— Anh sẽ cùng đón Giáng Sinh với em chứ? – tôi hỏi Kuba vào ngày hôm sau.
— Em có chuyện gì định nói vậy? – anh hỏi.
Anh đến chỗ tôi sau giờ làm. Chúng tôi ra bờ biển. Chúng tôi đi dạo một lúc, sau đó ngồi vào chỗ yêu thích của chúng tôi trong nhà hàng Cảng Mới, nơi mà thời gian như dừng lại. Hình như “Hòn Ngọc của Ban Tích” đã ở đúng chỗ này từ bao năm rồi. Giờ đây chúng tôi phát hiện ra nó từ đầu. Những bữa trưa ở đấy thì quả là vô đối.
Tất nhiên là nếu ai đó tìm cho mình những bữa trưa gia đình chứ không phải là một mẩu cá hồi be bé có lá ngò tây rắc lên trên với giá năm mươi zloti[12].
[12] Tương đương với khoảng 550.000 vnd – ND
Chúng tôi không thích hình thức vượt trội nội dung. Ba lô theo kiểu digan, trà trong cốc lớn là tất cả những gì chúng tôi mong muốn nhất.
— Vậy em định nói về chuyện gì? – anh nhắc lại.
— Cả về chuyện ấy nữa – tôi nói.
— Về chuyện gì nữa?
— Về cuộc sống chăng? – tôi hỏi.
— Lúc nào chúng mình cũng nói về cuộc sống đấy chứ. Có lẽ mình không có điều gì giấu nhau?
— Có thể...
Chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ. Ở đằng kia, chỗ góc nhà là một nơi rất yên tĩnh. Một kệ sách, một chiếc bàn nhỏ và hai phô-tơi.
— Mình lại đằng kia uống trà đi. Ở đấy ấm cúng hơn.
Chúng tôi ngồi vào góc và gần như hãm môi mình bằng trà nóng.
— Có lẽ em có thai – tôi đột ngột nói.
Kuba lặng người đi.
— Chắc chắn không?
— Chắc chắn thì không... Nhưng em chậm kinh đã gần một tháng rồi...
— Và bây giờ em mới cho anh biết?
— Thì bây giờ mới có dịp. Sao, anh vẫn sẽ cứ đến bất kể đồ gỗ cho bếp?
— Veronika. – Anh cầm tay tôi. – Chúng ta sẽ lo liệu được. Anh sẽ giúp em trong mọi chuyện – anh nói. – Dù em có quyết định gì đi chăng nữa – anh nói thêm, rất khẽ.
— Dù em có quyết định thế nào? – Tôi nổi cáu.
— Veronika – anh cố gắng xoa dịu tôi – em đừng bực bội.
— Làm sao mà không bực bội được cơ chứ? Em hoàn toàn không biết phải làm gì. Bố của con em khuyên em nên phá thai, đã vậy người ta lại còn bận đi chọn đồ gỗ cho bếp với người mà người ấy đã được chọn cho cuộc đời mình.
— Veronika... anh nói khẽ. – Chúng mình không hứa hẹn với nhau điều gì cả.
— Em biết, Kuba, em biết... Em không chờ đợi điều gì cả. Không gì hết.
— Bình tĩnh. Anh sẽ giúp em. Sẽ tốt thôi mà. Rồi em xem.
Hiện tại tôi chưa nhìn thấy cái sự “sẽ tốt thôi” ấy. Tôi không nhìn thấy và không cảm thấy.
Chúng tôi ra khỏi “Hòn ngọc của Ban Tích” lúc trời đã tối muộn. Vào giờ này Cảng Mới rất vắng người. Chúng tôi lên xe của anh, may mà là mùa đông nên anh không thuyết phục tôi đi đâu đó bằng xe máy với anh. Anh đưa tôi về nhà.
— Em có muốn anh lên nhà không? – anh hỏi.
— Chưa bao giờ anh hỏi em điều này. Đơn giản muốn là anh lên nhà.
Anh gật đầu.
— OK. Anh lên chỗ em.
Lần đầu tiên trong đời chúng tôi không có chuyện gì để nói với nhau, hay đúng hơn là có, nhưng không ai muốn đưa ra vấn đề.
— Còn Giáng Sinh thì thế nào?
Kuba nhún vai.
— Như mọi khi. Ở nhà bố mẹ vợ. – Anh không nhìn vào mắt tôi.
— Anh không đổi ý chứ?
Anh lắc đầu.
Tôi có cảm tưởng như mình sống trong hai thế giới. Hoặc là tôi có một người đàn ông mà người ấy sống trong hai thế giới. “Tôi có” nghĩa là gì? Tôi mượn anh đấy chứ. Đơn giản là tôi mượn anh như mượn một cuốn sách trong thư viện. Sau đó nó lại về chỗ của mình. Ở đúng cái ngăn ấy. Còn tôi thì chờ đến khi nào sẽ lại đến lượt mình. Hình phạt cho việc này đang đợi chắc chắn lớn hơn hình phạt trong thư viện. Bây giờ cụ thể hơn. Hình phạt vì tôi đã dám với đi Kuba. Mà cũng có thể là anh chìa tay cho tôi?
Giờ đây không còn ý nghĩa.
Cả hai chúng tôi đều phải rút ra những kết luận.
Tôi phải đón Giáng Sinh một mình. Tất nhiên sự lựa chọn tốt hơn sẽ là Giáng Sinh tràn ngập niềm vui và không khí ngày lễ ở nhà bố mẹ Marek, nhưng tôi không biết liệu ở trong tình trạng của tôi thì đó có là không khí vui vẻ hay không.
Tôi gọi điện cho Eva. Là một bà vợ điển hình, nó làm bánh gối, nấu súp củ cải đỏ, nướng bánh anh túc. Nó cũng chuẩn bị cả ngàn món ăn khác nữa, những món mà tôi không thể kể tên ra đây. Nó chỉ đạo Jacek, còn chồng nó thì sẵn sàng giúp nó. Nào là đánh kem, nào là xay anh túc. Họ rất thích cái sự bận rộn của ngày lễ này. Mẹ Eva bao giờ cũng đón lũ trẻ về, còn họ thì chuẩn bị bữa tối Giáng Sinh cho cả đống khách.
— Chào cưng – Eva nói. – Tụi tao đang trong một trận chiến sôi nổi. Bột làm bánh anh túc vừa xong, mà Jacek thì cứ nhất định phải làm cái thứ ba.
— Cái bánh thứ ba?
— Không, là đứa con thứ ba. – Eva cười vang. – Anh ấy bảo là một khi chỉ hai người ở nhà thì không thể phí phạm thời gian vào việc nướng bánh được, chúng mình phải làm cái gì đấy bốc lửa hơn.
— Khủng hoảng đã qua chưa?
— Khủng hoảng nào? – Eva ngạc nhiên. – Không có khủng hoảng, vấn đề là ở chỗ anh ấy vẫn cứ đòi sex và tao thực sự không biết rồi kết quả sẽ là cái gì nữa.
— Chính thế.... Tao đang muốn nói chuyện với mày.
— Bây giờ? Eva tỏ vẻ lo lắng. – Vì bây giờ bột được rồi, anh túc đã xay xong, Jacek sẽ phải nặn ngay bây giờ... - nó đọc liền một mạch.
— Có lẽ tao có thai...
— Ôi Chúa ơi! Mày đợi đã – nó nói, sau đấy gọi vào trong bếp: - Jacek, anh để ý hộ em tí nhé, em phải nói chuyện một lúc.
Có thể thấy là Jacek thích hợp ngay với mệnh lệnh của vợ, vì Eva ra lệnh vào ống nghe:
— Mày nói đi!
— Tao biết nói gì bây giờ? Kỳ kinh cuối của tao là mồng bốn tháng mười một, mà hôm nay đã là hai mươi ba tháng mười hai rồi.
— Mày đã thử chưa?
— Chưa.
— Thế thì mày ra ngay hiệu thuốc. Dạo này mày bị stress nhiều quá. Chưa chắc mày đã có thai – nó nói nhanh, sau đấy nó nói thêm sau một lúc im lặng: - Ôi, khỉ thật, hay là mày muốn có thai?
— Tao không biết, Eva, tao không biết... Tao không biết gì hết.
— Thế mày đón Giáng Sinh với ai?
— Tao không biết.
— Mày không thể một mình đón lễ được! Hay mày đến nhà tao? Nhưng đầu tiên phải mua que thử cái đã.
— Bây giờ thì đằng nào cũng muộn rồi.
— Chúa ơi, là tao tao sẽ ra hiệu thuốc đêm.
Tôi không muốn đi. Bản thân tôi không biết mình sợ sự khẳng định hay phủ nhận những giả thiết của mình. Bao giờ tôi cũng có trong tủ mấy cái que thử. Khi tôi với Marek đang cố gắng để có con, mấy ngày trước kỳ kinh dự tính là tôi đã thử với hy vọng rằng biết đâu chính tháng này sẽ mang lại cho chúng tôi tin vui.
Bây giờ thì khác rồi.
Tôi muốn mình được ở lâu nhất trong trạng thái mù mờ. Tôi sợ rằng cho dù là điều gì xảy ra đi nữa, thì tôi cũng sẽ rất khó sống với nó.
o O o
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Giáng Sinh
Có thể anh đổi ý trong việc đón Giáng Sinh? Có thể anh sẽ đến em cho dù chỉ trong chốc lát? Chúng mình sẽ nói với nhau những lời chúc, sẽ cùng nhau chia bánh thánh?
Rồi anh lại quay về.
Với chị ấy.
Để đón ngày lễ gia đình.
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Anh xin...
Veronika, em đã làm khó cho anh...
Anh xin em, đừng làm điều đó.
Em có cần gì không?
Kuba
Liệu tôi có cần gì không nhỉ? Tôi không biết.
Thậm chí tôi không có cả cây Noel. Tôi buồn rầu nhìn vào chỗ mà mọi năm cây Noel vẫn đứng. Chúng tôi phải mang cái phô tơi sang phòng ngủ, nhưng tôi cứ nhất định phải có cây Noel. Một cây Noel thật, thơm, được trang trí bằng những quả bóng màu và dây kim tuyến.
Và dưới gốc nó là những gói quà thật đẹp. Chúng tôi luôn để ý đến điều này.
Giờ đây tôi không có kế hoạch mua quà. Vậy tôi cần cây Noel để làm gì?
Món đồ Giáng Sinh đầu tiên tôi mua là que thử thai ở hiệu thuốc gần nhà. Tôi nhét cả bột và một hộp anh túc với hạnh nhân vào túi xách tay cùng với que thử. Thường thì tự tay tôi chuẩn bị hạt anh túc, nhưng năm nay thì chẳng có gì giống như thế nữa.
Khi về đến nhà, tôi bắt tay vào làm bột. Bột và nước sôi. Như vậy là tốt nhất.
Tôi sấy nóng chỗ bột vừa trộn, cho thêm một ít bơ và sữa. Tôi đặt nước để làm mỳ. Lăn bột rồi cắt thành những miếng hình thoi đều chằn chặn. Việc làm này khiến tôi bình tâm lại. Tiếc là tôi không nghĩ đến việc nặn vỏ bánh gối. Nhưng chỉ cho mỗi mình mình? Vô nghĩa.
Khi mỳ đã nấu xong, tôi lấy que thử trong túi xách tay ra. Không. Tôi sẽ không làm hỏng Giáng Sinh của mình. Tôi không thể.
Tôi dọn bếp. Cảm thấy thiếu cây Noel vô cùng. Biết làm sao được. Tôi sẽ còn thiếu nhiều thứ trong dịp lễ này.
Thiếu Marek...
Có lẽ thứ tôi thấy thiếu nhiều nhất là Marek.
Tại sao chúng ta không đánh giá đúng những gì mình có? Cho tới khi bị mất rồi chúng ta mới ngộ ra?
Không sao hết. Ít ra thì tôi cũng có bánh anh túc.
Có thể, vì ngang bướng, tôi sẽ ăn luôn trong bát? Một sự phản kháng mùa Giáng Sinh? Hay có thể là ngược lại? Khăn trải bàn trắng? Và hai bộ đồ ăn? Một cho tôi, còn bộ thứ hai là dành cho một vị khách tình cờ nào đấy?
Biết đâu Kuba đổi ý và sẽ đến một lúc. Marek thì chắc chắn là ở chỗ mẹ anh ấy, trong sự chuẩn bị hăng hái cho ngày lễ.
Ngày lễ với một bát đồ ăn trông thật buồn. Ngay cả cây Noel cũng không có.
Tất cả mọi người đều cùng với ai đó trong bữa tối Giáng Sinh này, còn tôi? Tôi có món bánh anh túc và một bộ đồ ăn để trống ở phía đối diện. Nó cũng như tôi, chờ một vị khách tình cờ nào đấy. Nhưng chỉ có như vậy ở trong phim. Rằng có một người nào đó sẽ gõ cửa và sẽ là happy end.
Tôi ngồi vào bàn. Thậm chí tôi không cả thay quần áo. Quần bò, áo sơ mi màu. Rất ấm. Ngược lại với sự ấm áp gia đình, sự ấm áp từ lò sưởi hơi bị nhiều quá.
Tôi cầm ly.
Ly uống rượu để làm gì? Chẳng phải đằng nào thì tôi cũng không có ý định uống sao.
Tôi lấy vào đĩa món rau Giáng Sinh duy nhất của tôi. Trên TV đang hát thánh ca. Tôi không chuyển kênh. Mặc dù thánh ca còn khiến tôi xúc động hơn.
Điện thoại reo.
Marek.
— Chúc Giáng Sinh vui vẻ! – anh nói. – Vui chứ?
— Không vui lắm... - tôi thú nhận. – Em ngồi một mình và... ăn bánh anh túc.
— Ôi, một khi đã có bánh anh túc, thì em đã có đủ mọi thứ cần cho Giáng Sinh rồi còn gì.
Tôi cười.
— Em không có cây Noel. Thật tiếc.
— Em nhìn ra ngoài cửa sổ đi – anh bảo tôi.
Dưới nhà, một người đàn ông đứng, tuyết phủ đầy người, đang lắc lắc một cây Noel đã được trang trí. Khi nhìn thấy tôi ở cửa sổ, người ấy vẫy tay.
Marek.
— Em có bộ đồ ăn cho khách tình cờ không đấy? – anh hỏi.
— Tất nhiên là có. Anh vào đi, vị khách tình cờ.
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát