For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1539 / 24
Cập nhật: 2016-06-20 21:07:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
huật đến nhà cai Tứ vào lúc hơn bảy giờ tối.
- Ông cai gọi cháu có việc gì vậy?
Cai Tứ cười một cách vui vẻ:
- Ngồi buồn chẳng biết làm gì thì gọi anh em lại chơi cho vui đấy chứ có chuyện gì.
Nói đoạn cai Tứ mời Thuật cùng nằm lên ghế ngựa đã bày sẵn khay đèn, một ít bánh ngọt và một chai rượu tây.
- Lên đây, bác Thuật. Lên đây nói chuyện cho vui.
Nể lời, Thuật nằm ghé xuống một bên khay đèn.
- Chỗ bà con mình, tôi vì bận công việc không hay lại chơi chứ trong lòng thì lúc nào cũng nhớ đến ông cụ nhà ta khi trước.
- Cảm ơn ông có lòng nghĩ đến bố cháu.
- Thực thế! Ông cụ nhà khi xưa tính nết ngay thẳng và vui vẻ, tôi rất ưa. Tôi vẫn thường nói rằng bác cũng được cái tính quý hóa ấy.
Mở xong hộp thuốc, cai Tứ nằm xuống và cầm tiêm bắt đầu làm việc.
Mồi thuốc giãy giụa trên ngọn đèn trong suốt, thỉnh thoảng xì khói thơm ngào ngạt. Thuật tò mò nhìn các đồ dùng sang trọng và nảy ra những ý nghĩ vẩn vơ...
Điếu thuốc thứ nhất xong.
Cai Tứ quay dọc tẩu về phía Thuật.
- Làm đi.
Thuật vội từ chối:
- Xin mời ông thôi, cháu không quen dùng cái này.
- Vẽ, làm anh con trai thì phải hút thuốc phiện mới được chứ! Kéo đi xem nào?
Nể lời, Thuật đành bắt lấy đầu dọc. Anh thở một hơi khói dài, vẻ mặt bắt đầu hơi tơ mơ...
Cai Tứ rót cốc rượu.
- Uống đi. Thuốc phiện mà hãm sâm-banh với hoa quả thì thần tiên.
Là con nhà nghèo, Thuật đã bao giờ được nếm mùi phú quý! Chàng nghe nói rượu sâm-banh thì liền có một cảm giác lạ. Thuật tò mò vì xưa nay vẫn thấy người ta nhắc đến tên thứ rượu quý ấy mỗi khi có tiệc tùng hay biếu xén gì sang trọng. Bởi thế nên không để cai Tứ nhắc đến lần thứ hai, Thuật đã nhỏm dậy, cầm cốc rượu đưa lên mũi khẽ hít cái hương thơm là lạ, đoạn nhấp một ngụm mà nghe ngóng xem cái vị nó thế nào.
- Thứ rượu này quý lắm, những bảy đồng một chai.
Thuật choáng người, nhìn cai Tứ để xem lão nói thực hay đùa.
Cai Tứ vẫn nghiêm trang:
- Ông chủ cho tôi đấy chứ. Như mình thì bố thằng nào dám bỏ tiền ra một lúc ngót chục đồng bạc để mua chai rượu uống chơi bao giờ!
Thuật lẩm bẩm:
- Bảy đồng! Gần một tháng công của cháu!
Cai Tứ cười mũi:
- Hừ! Gần một tháng công hẳn chứ lại bỡn.
- Giá vào tay mình thì bảy đồng mua được biết bao nhiêu là thứ!
- Cái ấy đã đành rồi!
Điếu thuốc thứ nhì đã xong. Tứ lại quay dọc tẩu về phía Thuật:
- Luôn đi.
- Ấy, xin rước ông. Cháu làm một điếu thôi.
- Đừng có nói nhảm! Thuốc phiện một điếu người ta không cười cho thối óc.
Trong lúc Thuật lấy hơi kéo điếu thuốc trôn quýt, cai Tứ cầm tiêm khẽ gõ vào dọc tẩu và ngâm nga theo giọng hát cô đầu:
- Nhân sinh ư... ư... quý thích chí! Chẳng gì hơn... hú hí với Phù Dung ư... ư...
Thuật thở phào một tiếng đoạn lẩm bẩm:
- Chà!... Thuốc phiện hút vào nó tơ mơ đến lạ, y như người đi tàu bay...
Cai Tứ cười:
- Chính thế! À này, làm trên nhà máy thú đấy chứ?
- Vâng, công việc ở đấy thì bao giờ cũng nhẹ nhàng hơn!
- Và lại chắc chắn. Giá anh còn làm ở dưới lò thì phải biết!
Thuật nhớ đến cái tai nạn hôm nào.
- Vâng, cháu thực là chết hụt!
- Ấy thế mà lúc đầu tôi nói anh lại còn định chối từ kia đấy!...
Ngừng một lát cai Tứ lại nói:
- Thế mới biết, các bác còn trẻ người non dạ bao giờ cũng hay khí khái hão.
- Có phải là khí khái đâu! Nhưng mà...
- Bác phải biết rằng ở đời này không gì bằng đồng tiền. Có tiền mua tiên cũng được! Bác làm dưới lò, bất quá mỗi tháng được hơn mươi đồng chứ bao nhiêu. Số tiền ấy làm sao đủ cho hai vợ chồng lại một đứa con nữa. Ấy là chưa kể khi ốm đau, khi xảy ra công kia việc nọ... Thế mà nhờ ơn ông chủ, bác nhất đán được vào làm trong nhà máy, mới học việc mà lương đã được mỗi tháng hai chục đồng, còn may mắn, sung sướng nào hơn nữa?
- Cháu cũng biết thế.
- Làm việc gì thì cũng phải cốt có chủ. Ông chủ là cái đầu. Mình phải làm thế nào cho chủ càng ngày càng yêu mến, càng tin cậy mình mới được. Chủ mà đã yêu mình thì tha hồ mà ngang dọc sung sướng. Anh xem như tôi, mỗi tháng làm ra hàng ba, bốn trăm bạc, tha hồ ăn tiêu lại tậu được vô số vườn ruộng ở nhà quê, lấy hai, ba vợ.
Hút một điếu thuốc; uống một hớp rượu xong cai Tứ lại nói:
- Tay mang túi bạc kè kè, nói quấy nói quá kẻ nghe rầm rầm... Người ta cứ hễ có tiền thì thối như cứt cũng có đứa lạy, mà nếu đã kiết thì vợ nó còn khinh đấy, chẳng nói ai xa nữa!...
Bài học sỗ sàng của cai Tứ khiến Thuật mơ màng, ngao ngán. Nó làm cho những điều tin tuởng tha thiết nhất của lòng anh phải lung lay.
- Tôi không phải nói khoe chứ tôi từng trải đã nhiều, hiểu biết sự đời đã nhiều rồi. Tôi đau đớn vì sự đời còn gấp trăm gấp nghìn anh. Bây giờ tôi không tin sự gì nữa mà chỉ tin độc một đồng tiền. Ông Tây ông ấy bỏ quê hương, sang nước mình để làm gì? Cũng chỉ để kiếm tiền. Mình sống ở đời chỉ nên làm cho ra tiền để bắt trăm nghìn kẻ khác phải cúi đầu chắp tay trước mắt mình, thế là sướng. Cho nên dù có phải vứt bỏ hết tất cả những cái gì yêu quý nhất để được đồng tiền tôi cũng không từ chối. Vì mất cái ấy tôi đã có tiền để mua cái khác. Mà cái khác có lẽ lại còn tốt đẹp hơn...
Dứt lời, cai Tứ khẽ liếc nhìn Thuật để dò la ý tứ.
Thuật vươn vai ngáp và than thở:
- Sự đời chán thật!
- Chán mà không chán. Thằng nào nghèo khổ thì chán là phải vì một thằng đã không có tiền thì còn đếch gì nữa. Còn như những người giàu tiền lắm của thì người ta vui như tết chứ chẳng đời nào lại thấy sự đời là chán hết. Người ta thường nói chuyện và khen những tay đạo sĩ có nhiều phép lạ. Tôi, tôi cho không có nhà đạo sĩ nào lắm phép thần thông bằng tiền. Một túp lều hôm nay còn lụp xụp, tối tăm như cái tổ chuột. Thế mà vung tiền ra một cái, ngày mai túp nhà lụp xụp đó đã biến thành một tòa lâu đài đồ sộ. Một thằng người hôm nay còn khố rách áo ôm, vợ con rẻ rúng, bạn hữu chê cười, ngày mai đã có thể trở nên một ông chúa tể, được hết thảy sùng phụng, nịnh hót và có quyền hét ra lửa như thiên lôi...
Thuật cười:
- Cháu cũng biết nhưng còn cái cách làm ra tiền cho thực nhiều thì khó lắm!
- Chỉ những thằng ngu mới kêu khó! Anh mà nghe tôi thì tôi sẽ bảo anh một cách này...
- Thế thì còn nói gì nữa!
- Trước hết, anh phải làm thế nào cho chủ yêu đã. Chủ yêu tức là mình có quyền...
- Làm thế quỷ nào cho chủ yêu được bây giờ?
- Anh thử xem tôi! Nội trong cái mỏ than này, nhất thì chủ, nhì đến tôi, còn ai hơn được? Ngoài số bạc trăm tôi kiếm hàng tháng, tôi còn được chủ luôn luôn cho thứ này thứ khác. Tôi chỉ nói một câu tỏ ý thèm rượu là chủ cho ngay hai chai sâm-banh kếch sụ, đáng giá mười bốn đồng...
- Nhưng cả mỏ này chỉ một mình ông được thế chứ ai ai cũng có thể làm cho chủ yêu được hay sao!
- Cái ấy đã đành! Nhưng, riêng phần anh thì lại khác, anh cũng có thể làm được như tôi...
Ngừng lại để hút điếu sái nhất, cai Tứ rình vẻ mặt Thuật để dò xem ý anh ta như thế nào rồi lâu lâu mới nói:
- Như anh bây giờ đang được chủ để ý đến. Đó là một sự may mắn hiếm có. Anh phải biết lợi dụng mới được. Tôi thấy anh là người tốt cũng muốn giúp anh nhưng chẳng biết anh có chịu nghe không?...
- Ông đã có lòng thế, bảo gì mà cháu không nghe.
Cai Tứ sung sướng như bắt được của.
- Tôi nói, anh nghe thì nghe, không nghe thì thôi, đừng có giận mới được.
- Khi nào cháu lại giận!
- Chẳng nói giấu gì anh: Hôm nay tôi sở dĩ mời anh lại chơi cũng là vì ông chủ bảo thế...
Thuật giả cách ngạc nhiên để xem cai Tứ giở những trò gì.
- Ồ! Lại thế nữa?
- Chính thế đấy! Chủ bảo tôi mời anh lại chơi vì chủ muốn cầu anh một việc...
- Ông chủ sai cháu làm gì mà cháu chẳng phải làm!...
- Việc này hơi khó. Nguyên khi trước, ông cũng đã... biết chị Thuật...
Anh chàng tái mặt... Nhưng vẫn lắng tai nghe.
- Giá ông chủ không có bà đầm ở đây thì chị ấy đã chẳng đến phần anh. Bây giờ tuy anh chị đã lấy nhau mà ông chủ vẫn còn tơ tưởng chị ấy lắm... Ông muốn bảo tôi nói với anh thỉnh thoảng... để chị ấy lên chơi trên nhà chủ...
Thuật cố điềm tĩnh:
- Nhà cháu thì xấu xa vụng dại lắm, bằng sao được bà cai nhà ta, sao ông không nói với chủ...
- Ồ, anh này ăn nói mới lạ chứ?...
- Kìa! Thế ông giận à?... Ông mới nghe tôi nói thế mà đã giận, dễ thường tôi nghe ông nói, tôi không tức hay sao? Vợ ông, ông còn muốn giữ thì vợ tôi, tôi cũng tiếc chứ lại! Cớ sao ông lại đem cái điều chính ông không thích mà xui tôi làm?...
- Anh khác, ví với tôi làm sao được?
Thuật nhếch mép cười:
- Phải, tôi với ông thì có bao giờ lại giống nhau.
Cai Tứ ngồi nhỏm dậy.
- Cái ấy đã hẳn. Một thằng khố rách như anh ví với tôi thế nào được!
- Một thằng khố rách nhưng nó là người thì không bao giờ lại ví được với giống mặt người dạ chó.
- À, thằng này giỏi! Mày dám láo với ông thì mày sẽ biết!
- Biết thì mày làm cái gì? Đáng lẽ tao đập cái chai này vào mặt mày từ nãy nhưng vì tao sợ bẩn tay nên lại thôi.
- Ông thì tống cổ mày đi!
- Mày không tống thì tự tao tao cũng đi. Tao không thể nào ở lẫn với một đàn chó được.
Thuật đứng dậy.
Trước khi bước ra, anh còn bảo cai Tứ:
- Mày liệu cái hồn mày đấy. Bây giờ thì tao không thèm nói gì nhưng sau này, hễ mày còn vác cái mặt chó ra trước mắt tao thì mày đừng có trách!...
Máu uất đưa lên đến cổ, cai Tứ vớ ngay cái chai ném thẳng vào mặt Thuật.
Né mình tránh khỏi, Thuật điên tiết nhảy sấn lại đè ngửa cai Tứ xuống giường, hai bàn tay bóp chặt lấy cổ lão và lắc mạnh.
Ngay lúc ấy, chủ mỏ than ở ngoài vào. Người Tây không kịp nói năng, chạy lại nắm tay Thuật du ra.
Đương cơn giận, Thuật đánh vong mạng, chẳng phân phải trái gì nữa đoạn anh đạp bung cánh cửa nhà cai Tứ rồi chạy ra đường.
Tép lúc ấy hãy còn thức để đợi chồng. Thấy Thuật ở ngoài xồng xộc bước vào, mặt đỏ gay gắt, hai mắt sáng lóng lánh, chị ta giật mình đoán ngay có sự gì không thường xảy ra:
- Cái gì thế anh?
- Mẹ bố những quân chó má quá!... Hừ, đồ mặt người dạ thú!... Ông thì ông quyết liều mạng với chúng bay phen này!...
- Nhưng mà cái gì mới được chứ?
- Cái gì! Lại còn cái gì!... Thằng cai Tứ nó gọi lên tưởng bảo gì chẳng hóa ra nó tỉ tê bảo mình đưa vợ lên cho chủ...
Tép nóng ran cả người; mặt chị cũng đỏ bừng như gấc chín.
- Tiên sư đồ đểu!
- Tôi chửi cho nó mấy câu. Nó không biết xấu lại còn vớ chai để chực đánh. Tôi bóp cổ cho một mẻ, tí chết. Cũng là phúc cho nó mà thằng chủ nó vào...
- Chủ cũng đến à?
- Phải, nó du tôi. Tức mình, tôi choảng cả đôi...
Tép hốt hoảng:
- Chết chửa!... Anh đánh thế thì nguy với chúng nó!...
- Sợ gì! Một mất một còn! Tôi không sợ gì cả. Chúng nó bỏ tù mình là cùng chứ gì! Thì mình cũng đã dạy cho chúng nó một bài học làm người rồi!...
Lầm Than Lầm Than - Lan Khai Lầm Than