Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
inh Phương đang ngồi trên giường, lưng tựa vào thành giường đọc quyển truyện dịch của Janet Taylor mà cô vừa mua về thì tiếng gõ cửa vang lên. Ngỡ là dì Tư, cô lên tiếng mà mắt vẫn không rời khỏi những dòng chữ đang tới hồi hấp dẫn:
- Cửa không khóa đâu.
Cánh cửa được mở ra nhè nhẹ chứng tỏ người đứng ở bên ngoài cũng không muốn làm Minh Phương giật mình. Cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy dì Tư?
- Tôi chứ không phải dì Tư đâu.
Tiếng Thiên cất lên làm Minh Phương giật mình, cô vội rời mắt khỏi trang sách và ngước lên:
- Có chuyện gì vậy anh Thiên?
Thiên nhìn Minh Phương, anh có vẻ ngần ngại:
- Tôi có chuyện này muốn nhờ Phương một chút, không biết Phương có sẵn lòng giúp tôi không?
Minh Phương nhìn Thiên lom lom, cô thấy buồn cười trước vẻ mặt của anh. Cái anh chàng ba trợn thích gây hấn với cô đã biến đâu mất rồi nhỉ. Mà giờ đây trước mặt ccô là một anh chàng rất ư là lịch suư, nếu không muốn nói thêm là còn có vẻ rụt rè nữa chứ.
Từ hôm Thiên đưa Minh Phương đến căn biệt thự của mẹ anh đến nay, quan hệ giữa hai người đã được cải thiện rất nhiều. Họ hầu như quên hẳn là đã có những ngày họ đối đầu nhau kịch liệt, và có thể nói là họ đã từng rất ghét nhau.
Hàng ngày gặp nhau, Thiên thường nói đùa với Minh Phương vài ba câu, và cô cũng đáp trả lại với anh như vậy. Một không khí hòa bình và vui vẻ đã được thiết lập giữa hai người. Vì thế, Minh Phương bật cười không một chút e dè khi nghe Thiên nói thế. Cô hỏi lại:
- Anh nói như thế thì làm sao mà tôi biết là có thể giúp được anh hay không? Anh phải nói rõ ra là muốn nhờ tôi việc gì chứ?
Thiên ngẩn người ra mất một giây, rồi anh bật cười:
- Ừ nhỉ, tôi chưa nói là nhờ Phương chuyện gì mà. Công nhận là tôi bối rối quá rồi trở nên lẩm cẩm như một ông già, nhớ sau thì quên trước.
Minh Phương chỉ tay vào chiếc ghế và thân mật nói với Thiên:
- Thế thì mời ông già ngồi xuống ghế đó đi cho đỡ mỏi chân và nói đi, ông già muốn nhờ tôi chuyện gì?
Thiên ngồi xuống ghế, anh hỏi lại:
- Nhưng trước khi muốn nhờ Phương, tôi muốn hỏi là Phương có rảnh không đã?
Minh Phương ngạc nhiên hỏi lại:
- Tôi rảnh hay không thì có quan hệ gì đến việc anh muốn nhờ tôi? Nếu tôi sẵn lòng muốn giúp anh thì tôi phải tự biết thu xếp chứ.
Thiên giải thích cho câu hỏi của mình:
- Tại vì việc mà tôi muốn nhờ Minh Phương giúp thì không khó đối với Phương, nhưng lại mất thì giờ. Vì vậy tôi mới hỏi như thế.
Minh Phương giơ quyển sách đang cầm trong tay lên:
- Anh thấy đó, tôi đang rất rảnh.
Thiên gật đầu:
- Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé. Tôi sẽ nói chuyện mà tôi muốn nhờ Phương nhé!
Minh Phương gật đầu:
- Anh nói đi.
- Tôi có một số tài liệu muốn nhấp vào máy, nhưng mà tôi bận quá. Phương có thể giúp tôi được không?
Minh Phương sốt sắng:
- Được chứ, chuyện đó đâu có gì là khó. Anh đưa đây tôi làm cho…
Thiên nói nhanh:
- Vậy Phương chờ tôi một chút, để tôi về lấy.
Thiên đi nhanh ra ngoài, chỉ một thoáng sau anh đã lại trở vào. Hình như anh đã chuẩn bị sẵn vậy. Minh Phương cũng đã rời khỏi giường, cô khoác thêm vào người chiếc áo khoác bên ngoài chiếc áo ngủ mỏng của mình.
Cầm lấy xấp tài liệu mà Thiên vừa trao cho, Minh Phương hỏi:
- Thế làm máy của anh hay máy của tôi?
- Dùng máy của Phương có được không? Máy của tôi cũng đang làm việc.
- Thế thì làm sao anh làm việc được với những tư liệu này?
Thiên giơ ra một chiếc đĩa mềm:
- Làm xong thì Phương nhập vào đĩa này giùm tôi.
Minh Phương gật đầu:
- Thế thì được rồi, anh Thiên đưa đây Phương làm ngay cho.
Minh Phương ngồi ngay vào máy, cô mở ra một file mới và bắt đầu làm việc. Với khả năng của mình, Minh Phương nhận ran gay đây là những tư liệu rất quan trọng trong việc đầu tư vào những ngành đang có triển vọng rất lớn của thành phố này. Minh Phương thật sự ngạc nhiên với những gì mình đang làm, Thiên lấy những tư liệu này ở đâu nhỉ?
Càng làm, Minh Phương càng thấy mình bị cuốn hút với những tư liệu quý giá của Thiên. Cô không biết Thiên dùng những tư liệu này để làm gì, nhưng chắc hẳn đây không phải chỉ để choì. Quên cả thời gian, Minh Phương mải mê làm việc. Tiếng gõ cửa vang lên không làm cô ngừng tay lại mà chỉ trả lời vọng ra:
- Vào đi!
Người bước vào không phải là Thiên như Minh Phương tưởng mà là dì Tư, bà bưng vào một ly sữa:
- Cô Phương uống sữa nè!
Minh Phương ngạc nhiên ngước lên:
- Ủa, sao giờ này dì Tư lại biết con còn thức mà pha sữa cho con?
Trao ly sữa cho Minh Phương, bà Tư lắc đầu:
- Dì Tư đâu có biết, tại cậu Thiên nhờ dì đó chứ.
Minh Phương bỡ ngỡ:
- Anh ấy nhờ dì Tư à?
Bà Tư gật đầu:
- Phải rồi, dì đang dọn dẹp dưới nhà. Cũng định đi ngủ rồi thì cậu ấy xuống nhờ dì Tư pha cho con ly sữa.
- Thế anh ấy nói sao?
- Cậu Thiên nói là con thức làm việc khuya lắm, nhờ dì pha sữa cho con - Bà Tư hạ giọng - Sao cậu ấy lại biết là con làm việc muộn hở Phương?
Minh Phương chỉ tay vào máy tính:
- Vì đây là công việc của anh ấy mà, con làm giùm anh ấy đấy chứ.
Bà Tư ngạc nhiên:
- Cậu ấy làm gì mà phải nhờ con?
- Con cũng không biết, chỉ nghe anh ấy nói là bận quá không làm kịp nên nhờ con. Con thấy công việc cũng không có gì là khó nên mới làm giùm.
Bà Tư lắc đầu:
- Ý dì Tư không phải vậy, mà dì Tư muốn hỏi là cậu ta có công việc gì mà phải nhờ con đấy chứ. Suốt ngày chỉ thấy cậu ta rong chơi thôi mà.
Minh Phương mỉm cười:
- Sao dì Tư lại quyết đoán như thế? Anh ấy ra ngoài làm gì mình đâu có biết.
Bà Tư cũng cười:
- Thì dì Tư cũng đâu có biết đâu mà đoán với không? Chỉ tại ngày nào dì Tư cũng nghe ông Thuận than thở là cậu Thiên chẳng chịu làm ăn gì hết mà chỉ biết rong chơi thôi nên dì mới nói như thế đấy thôi.
- Chắc là ông ấy cũng chỉ nói thế vì anh Thiên không chịu vào công ty của ông ấy làm việc, và mọi người cũng hiểu theo như thế. Nhưng nếu như theo những tài liệu này thì anh ấy không phải là một người dốt nát đâu, công việc anh ấy làm cũng quan trọng lắm đấy.
Bà Tư tò mò:
- Cậu ấy làm gì mà con nói là quan trọng?
- Làm sao con có thể trả lời cho dì Tư câu hỏi này được, con chỉ biết đây là những tư liệu rất quan trọng của một công ty, mà là một công ty khá lớn đó.
Bà Tư lại đoán mò:
- Vậy thì chắc là cậu ta lại đi làm công cho một công ty nào rồi chứ gì? - Thiệt là không thể nào hiểu nổi cha con họ, cha có công ty mà con thì không chịu làm, lại đi làm thuê cho người khác!
Minh Phưong lắc đầu:
- Chuyện gia đình người ta mình đâu có biết đâu mà nói.
Bà Tư cầm lấy chiếc ly không mà Minh Phương vừa uống hết sữa:
- Thì dì cũng nói thế thôi chứ có khẳng định điều gì đâu. Mà cô Phương nè, dì Tư thấy cậu Thiên cũng tốt đó chứ.
Minh Phương phì cười:
- Sao tự nhiên dì Tư lại phê bình anh ta thế?
- Thì dì Tư chỉ nhận xét thế thôi chứ có phê bình gì đâu.
- Mà sao di Tư lại nhận xét như thế? Con cũng thấy anh ta bình thường thôi mà.
- Nói như thế cũng không được, dì Tư thì thấy là câu ta tuy không thíchc bà cho lắm nhưng không hề ra mặt chống đối bà một chút nào. Cậu to coi như là chấp nhận theo ý cha mình thôi. Còn đối với những người khác trong gia đình thì cậu ta cũng tỏ ý quan tâm đấy chứ. Chẳng hạn như bây giờ nè, cậu ấy đã bày tỏ sự quan tâm tới cô đó.
Minh Phương trề môi:
- Vậy mà dì Tư nói là quan tâm con sao? Chỉ vì con đang làm việc giúp anh ta nên anh ta mới thế thôi.
Bà Tư cãi lại:
- Đâu phải chỉ có lần này thôi đâu mà dì Tư thấy cậu ta cũng quan tâm tới cô lắm đó. Chẳng hạn như là rủ cô chạy bộ mỗi sáng, hoặc như có lần rủ cô đi chơi suốt ngày đấy thôi.
- Thế là dì Tư không biết gì hết mà cũng đòi nói, rủ con chạy bộ là vì anh ta chạy một mình buồn quá. Còn rủ con đi chơi thì cũng thế, anh ta không biết làm gì cho hết ngày nên mới rủ con chứ bộ.
Bà Tư đứng lên:
- Thôi, dì Tư nói gì thì cô cũng có lý do để bác bỏ hết. Dì Tư đi ngủ thôi.
- Cũng muộn rồi đó, dì Tư thức khuya quá mai dậy sơớ không nổi đâu.
- Cô Phương đừng lo, dì Tư già rồi nên cũng không ngủ nhiều đâu. Nhưng mà cô cũng phải liệu chừng mà đi ngủ chứ đừng thức khuya quá đo.
- Con biết rồi.
Minh Phương lại cúi xuống bàn phím, cô thật sự thấy thích với công việc này. Nếu thật sự đây là công sức của Thiên thì anh thật là giỏi. Và anh cũng thật sự tin tưởng cô nên mới nhờ cô công việc này, vì với những tư liệu này, Minh Phương cũng có thể làm được một điều gì đó nếu như có cơ hội.
Khi Minh Phương nhập xong những tư liệu cô làm giúp Thiên vào máy, cô đứng lên vươn người cho đỡ mỏi. Nhìn vào đồng hồ, cô giật mình khi thấy hai chiếc kim đang chập lại ở con số ba. Thế là đã gần bước sang một ngày mới rồi đó, cô đã mê mải với công việc mà chẳng nhớ gì đến thời gian.
Đặt chiếc dĩa lên trên xấp tài liệu, Minh Phương ngả dài xuống giường. Bây giờ cô mới thấy buồn ngủ, và giấc ngủ đến với cô thật nhanh.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên