Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 15
A
nh Toogaito bắt đầu giải thích:
"Tụi anh có bốn người, nhưng vì hôm nay không có hoạt động gì nên chỉ mình anh ở đây suy nghĩ xem CLB sẽ xuất bản cái gì vào dịp hội sắp tới."
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hội Kanya tổ chức vào tháng mười hằng năm, vậy là còn tầm hai tháng rưỡi nữa.
"Có gì khác giữa CLB Báo Chí và CLB Báo Tường vậy anh?" Chitanda hỏi một câu hoàn toàn lạc quẻ, và anh Toogaito cũng từ tốn đáp:
"Có ba đầu báo được phát hành trong trường Kami: thứ nhất là báo 'Thanh Long' được phát đến mỗi lớp học mỗi tháng một lần, thứ hai là 'Tin tức Hội học sinh Cao trung Kami' được dán ở ngoài phòng Hội và không định kì, cuối cùng là 'Nguyện san Cao trung Kami' phát hành hàng tháng trừ tháng tám và mười hai được dán ngay trên cảnh thông báo cạnh cổng chính. Tụi anh phụ trách 'Nguyệt san Cao trung Kami'."
"Còn hai cái kia?"
" 'Thanh Long' là của CLB Báo Chí, còn 'Tin tức Hội học sinh Cao trung Kami' dĩ nhiên thuộc Hội học sinh rồi. Báo của tụi anh có lịch sử phát hành xưa nhất đó. 'Nguyệt san Cao trung Kami' sắp kỉ niệm kì thứ bốn trăm, trong khi hai tờ kia lẹt đẹt mãi còn chưa tới nổi một trăm."
Bốn trăm kì cơ à? Vậy CLB Báo Tường cũng có truyền thống lâu năm đấy chứ. Chitanda có nói cậu của nhỏ từng kể chuyện về CLB Cổ Điển hồi cậu còn đi học ba mươi ba năm trước, vậy là chí ít CLB đã gấp đôi tuổi chúng tôi. Ước gì cuộc sống tiết kiệm năng lượng của tôi cũng kéo dài được như thế, dù hiện tại nó đang bị đe doạ nghiêm trọng.
"Hình như không có ở đây."
Ibara kết luận sau khi rảo quanh căn phòng gần chục vòng. Vậy chỉ còn lại phòng trù bị, tôi bèn lên tiếng: "Tụi em xem luôn phòng trù bị được chứ?"
"...Ờ, cứ tự nhiên."
Tôi bước vào căn phòng nhỏ và lập tức nghe tiếng giấy kêu loạch xoạch xen lẫn tiếng có vẻ là mô-tơ đang chạy, chả biết là cái gì.
Căn phòng rộng cỡ một phần ba phòng thí nghiệm và tất cả những dụng cụ chuyên dụng cho bộ môn hình như chỉ là vài cái kính hiển vi đặt trên kệ. Trường Kami chú trọng lí thuyết là chính nên việc dụng cụ thực hành bị bỏ xó chẳng có gì là lạ. Bây giờ phòng trù bị là nhà kho riêng của CLB Báo Tường. Tôi thấy một chiếc camera loại cầm tay, một hộp bút chì nhiều màu và loại đen thì đủ độ đậm nhạt, bốn năm thùng các-tông chất thành đống cạnh cái máy photo cùng một cái loa nhỏ... nhưng nổi bật nhất là một cái giống-như-bàn án ngữ ngay giữa căn phòng vốn đã hẹp về không gian. Nói "giống-như-bàn" vì nó chỉ là một tấm gỗ đặt trên một cái thúng các-tông cỡ lớn và trông khá vững chãi. Bày ra khắp mặt bàn là cỡ chục tờ giấy B1 với những dòng chữ viết tháu không đọc nổi đang bị đè chặt dưới chiếc hộp bút bằng kim loại. Tiếng loạch xoạch ban nãy hoá ra là do mớ giấy bị gió thổi...
Gió?
Có gió trong phòng này, gió từ bên trong phòng. Hướng mắt về nguồn phát ra thứ âm thanh như mô-tơ tôi thấy một chiếc quạt máy. Cũng khó để nhận ra từ đầu vì chiếc quạt khá nhỏ lại bị kẹp giữa chồng thùng các-tông và cái máy photo bự chảng. Quạt được để hướng về cái giống-như-bàn và đối diện cửa sổ đang để mở, nấc mạnh nhất.
Gió còn đang làm phất phời một thư nữa, đó là cái áo đồng phục hè của nam sinh đang vắt tạm trên khung cửa sổ.
"...?"
"Tìm được gì chưa Oreki?"
Chitanda và Ibara đang đứng ở cửa phòng trù bị. À quên, phải đi tìm cái hộp sơ cứu chứ.
Với cách bố trí đồ đạc trong cái phòng nhỏ hẹp mà "không được đụng đến đồ đạc của anh" thì khó đây. Theo lời bà chị nó là một cái hộp cũ kĩ trong khi những thứ hiện giờ có thể thấy bằng mắt thường vẫn còn mới.
Hừm...
Tôi bước ra ngoài và hỏi anh Toogaito, người nãy giờ theo dõi chúng tôi rất sát: "Anh có biết tại sao năm ngoái vị trí các phòng họp lại phải đổi không vậy?"
"Không, chắc là có nhiều CLB không còn hoạt động nữa nên thầy phụ trách muốn ém lại cho gọn ấy mà."
"Khi mới chuyển tới anh đã mang vào đây mấy cái thùng à?"
Toogaito nghĩ ngợi một chút...
"Ý em là thùng nào?... À là thùng các-tông ấy hả? Đó, cái đống cạnh máy photo."
"Vâng."
Xong!
Rất có khả năng là chỗ đó. Xém nữa tôi quên mất rằng nhà Toogaito cũng là một gia tộc lớn, vậy thì "động cơ gây án" - mảnh ghép cuối cùng đã được tìm ra.
Kiếm được chỗ giấu mấy cuốn tập san rồi, vậy câu hỏi được đặt ra là làm sao để lấy?
...Thử đặt cái bẫy xem sao. Tôi lại quay về phía anh Toogaito,
"Sempai này, trong đây có nhiều đồ quá mà chỉ có ba tụi em thì khó mà tìm nổi. Hơi phiền anh một chút, nhưng để công việc diễn ra nhanh hơn tụi em có thể nhờ thầy Ooide đến giúp được không?"
Toogaito trợn mắt lên, nhìn sơ cũng biết khả năng giữ một bộ mặt bình thường của anh chàng đã mấp mé giới hạn.
"Không. Anh đã bảo mấy đứa không được động vào đồ ở đây!"
"Sau khi tìm xong tụi em sẽ sắp xếp lại đâu vào đấy mà, anh khỏi lo."
"ĐÃ BẢO KHÔNG LÀ KHÔNG!"
Anh đột ngột quát.
"Ơ... cho em xin lỗi! Xin lỗi đã làm phiền Toogaito-sempai ạ."
Không thèm để ý tới Chitanda, anh Toogaito vẫn tiếp tục lớn tiếng:
"Ngày mai phải trình bày ý tưởng cho nhóm biên tập nên giờ anh đang rất bận, vậy mà tụi bây tính lục lọi trong đây cả tiếng à? Không có cuốn tập san nào trong đây hết, tụi bây đi dùm cho anh nhờ!"
Tôi nhìn đầy thương hại trước một Toogaito đang sửng cồ. Dính bẫy rồi!
Chỉ mỉm cười, tôi nói:
"Sempai à, cái tụi em cần tìm thực ra là một hộp sơ cứu."
"Cái gì?"
"Những cuốn tập san nằm trong một cái hộp sơ cứu cũ kĩ, nhưng anh đã nói là không có thì đành vậy. Tụi em không có ý làm phiền hơn nữa...
Nghiêm mặt lại, tôi bồi thêm cú chót: "Mà anh này, bây giờ tụi em đến thư viện. Nếu sau khi tụi em đi anh vô tình tìm thấy mấy cuốn tập san thì chắc anh sẽ tử tế mang lên phòng Địa Chất cho tụi em chứ? Cửa không khoá đâu."
Toogaito trông đã điên máu lắm rồi nhưng anh ta không làm gì khác ngoài việc trừng mắt nhìn tôi. Kệ, trước giờ có ai chết vì bị nhìn đâu?
"Sao lại? Sao m..."
"Sempai muốn hỏi gì ạ?"
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh Toogaito bỏ lửng câu nói. Anh thở dài cái thượt rồi quay trở lại với bộ mặt hiền từ,
"Được rồi, tìm thấy anh mang lên cho."
"Cám ơn anh rất nhiều... Vậy giờ mình đi thôi há Chitanda, Ibara?"
Dù chưa hiểu mô tê gì về cuộc đấu khẩu ban nãy nhưng hai cô nàng cũng đành đồng ý mà đi theo tôi, chứ ở lại để mà nghe chửi tiếp à?
"Oreki-san, chuyện gì vừa diễn ra vậy?"
"Tí nữa tớ giải thích."
Thế là ba chúng tôi rời khỏi phòng thí nghiệm Sinh Học...
Bỗng dưng một giọng nói từ phía sau vói theo: "Nè năm nhất, tôi chưa biết tên cậu."
Tôi ngoảnh đầu lại và đáp ngắn gọn:
"Oreki Houtarou. Xin lỗi chuyện hồi nãy nhé."
Tôi đang dựa lưng vào bức tường trên hành lang nối dãy thường và chuyên dụng. Thời gian chúng tôi chờ đợi ở đây là dịp để hai cô nàng được thắc mắc.
"Oreki, tôi không biết là chuyện gì nhưng ông vừa bảo phải đến thư viện cơ mà?"
"Không, không cần đâu", tôi vẫy tay.
"Là sao? Nếu không cần thì sao không lên thẳng phòng họp luôn?"
"Giờ thì chưa, chút nữa mới được."
"Mưu tính cái quái gì không biết", Ibara làu bàu. Chắc chắn là nhỏ vẫn chẳng hiểu cái gì.
Sau một cơn hắt hơi dài đến lượt Chitanda lên tiếng: "Hồi nãy trông anh Toogaito giận lắm đấy Oreki-san."
"Có lẽ thế."
"Tìm được tập san thì tốt, nhưng cậu cũng không phải khi ép buộc anh ấy quá."
" 'Ép buộc'? Yêu cầu có lí do hẳn hòi cơ mà?"
Chitanda tính mở miệng rồi lại thôi, rõ ràng tôi đã nhờ một cách hoàn toàn chính đáng.
"Nhưng mà ảnh giận thiệt đó."
"Có giận thật không?"
Bước tới cạnh Chitanda, Ibara tiếp tục nói:
"Sau khi Oreki đề xuất việc mời thầy, trông vẻ tức tối của anh ta giống như là đang làm bộ ấy."
Ô, ra là có người để ý.
"Thật thế sao?"
Và chác chắn Chitanda không nằm trong số đó.
Tôi nhìn đồng hồ và thấy đã ba phút trôi qua. Sắp đến lúc rồi. Tôi đứng thẳng người và hỏi: "Chitanda này, gia đình anh Toogaito nổi tiếng cỡ nào?"
Chitanda khẽ nghiêng đầu trước một câu hỏi lạ, nhỏ đáp: "Chủ yếu là trong lĩnh vực giáo dục trung học. Một người ở Bộ Giáo Dục cấp tỉnh, một người ở Bộ huyện, còn ở đây thì có thầy hiệu trưởng và hai giáo viên là người nhà anh ấy."
Chả trách...
"Oreki, vậy mấy cuốn tập san tính sao?"
"Đến lúc về lấy rồi đó."
Tôi chỉ mỉm cười còn Chitanda và Ibara thì nhìn nhau bối rối.
Chúng tôi đã về đến phòng Địa Chất.
"Ơ, có rồi nè!"
Trên bàn giáo viên là vài tá quyển tập mỏng để ngổn ngang. Tôi không thể ngăn mình vỗ hai tay vào nhau một cái bốp. Còn gì tuyệt vời hơn khi kế hoạch thành công hệt như dự tính?
"Đùa hả trời? Sao mà có thể..." Ibara vừa nói vừa đi đến chồng tập. Cầm một lên một quyển nhỏ lẩm bẩm như là tưởng mình đang mơ: "Đúng là tập san văn học thật này!"
"Ơ, hả? C-cho tớ xem với!"
"Lần này là trò bịp gì thế hả Oreki?"
Cứ làm như tôi vừa làm sai ấy. Ngồi lên cái bàn học sinh gần đó tôi nói: " 'Trò bịp' ấy là một tối hậu thư, thế thôi."
"Tối hậu thư? Cho cái anh ở CLB Báo Tường đó hả?"
"Đúng, nhưng Ibara này. Chuyện tôi sắp kể khá là quan trọng nên phải giữ bí mật đấy."
Ibara làm bộ mặt khinh khỉnh,
"Tôi không lười, nhưng cũng chẳng phải là hạng to mồm đâu."
"Ai biết được... Tóm lại như vầy, câu chuyện ở đây là một bí mật của anh Toogaito. Nếu bí mật này bị lộ chắc là thảm cho ảnh lắm."
"Nếu ông không tin thì tôi sẽ ra về... nhưng tôi đã hứa sẽ không nói thì là không nói", Ibara nhấn mạnh. Chitanda thì không phải lo lắm, bởi chắc chắn vì cái tính hiếu kì nhỏ sẽ làm mọi thứ để được ở đây nghe. Thế là ổn, tin vào sự kín tiếng của hai cô nàng vậy,
"Xin lỗi. Mà Ibara này, cậu có thấy lạ khi anh Toogaito phải chặn cửa không?"
Nhỏ đáp: "Thì ảnh đã nói không muốn ai quấy rầy để tìm ý tưởng cho ngày mai cơ mà."
"Rồi, vậy thì về cái phòng trù bị. Tại sao mở cửa sổ rồi ảnh lại bật quạt máy?"
"Vì không có gió... và ảnh nóng?"
"Thế thì phải đặt bên cạnh chứ, ai lại để đối diện với cửa sổ bao giờ? Đó là chưa nói đến cái quạt còn hướng vào cái bàn giữa phòng. Lỡ ai mà nhấc cái hộp chặn lên thì mớ giấy phía dưới có mà thi nhau bay ra ngoài cửa sổ hết."
Ibara gãi đầu,
"Đúng là lạ thật, rồi sao nữa?"
"Vẫn chưa hiểu anh Toogaito muốn làm gì à?"