Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 14
N
gười quản lý bước ngay ra sảnh khi nhìn thấy Noda, có vẻ như Paprika đã thông báo trước hôm nay có khách tới. Đã quá 11 giờ đêm. Noda Tatsuo băng qua sảnh, bước vào thang máy trong góc phòng tiếp khách. Noda vừa bấm nút chọn tầng mười sáu, một người đàn ông khổng lồ, thân hình đồ sộ ngang với bề rộng của cửa thang máy lừng lững đứng ngay đằng sau lưng khiến ông hơi giật mình. Người này chắc chắn là nhà khoa học thiên tài đã phát triển thiết bị PT. Tấm ảnh chụp trên báo hơi mờ nên Noda không nhớ rõ đường nét gương mặt, nhưng bài báo lặp đi lặp lại rằng nhân vật này nặng hơn trăm cân nên riêng chi tiết đó vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của ông. Anh ta ấn nút chọn tầng mười lăm, nhìn Noda với vẻ cảnh giác. Noda mỉm cười thân thiện và cúi đầu chào, “Tôi được Viện trưởng Shima giới thiệu, hiện đang chữa trị chỗ cô Paprika. Tôi tên là Noda.”
Anh ta trông có vẻ ngạc nhiên lắm, “Paprika? Cô ấy lại bắt đầu chữa trị nữa ư? Tệ thật nhỉ”, nói “Tệ thật nhỉ” nhưng lại cười sảng khoái, lồng ngực rung rung.
Chàng trai này thừa cân đến mức kinh hoàng, đã thế lại nói chuyện rất trẻ con, không biết cách đáp lại đối phương thế nào cho đúng, là kiểu người trong việc kinh doanh phải liệu mà tránh cho xa, nhưng chẳng hiểu sao Noda lại thấy anh ta thật dễ mến.
Ông không biết tại sao chàng thiên tài này lại nói “Tệ thật nhỉ” rồi cười như vậy, bởi Noda không đọc những tờ báo đăng tải đủ loại lời đồn quanh chuyện Paprika, mà những bài báo nhỏ đăng trên tuần san cũng không xuất hiện trên mục lục giới thiệu.
Cửa mở ở tầng mười lăm, anh chàng to béo nọ bước ra, không cả một câu chào lấy lệ, hình như trong đầu còn mải suy nghĩ gì đó. Tiếp xúc qua cũng thấy anh ta là một người ngây thơ, không có tâm địa xấu xa. Noda Tatsuo biết vậy, bởi ông vốn là chuyên gia trong việc quan sát con người.
Noda đứng chờ một lúc trước căn phòng số 1604 ở góc tầng mười sáu. Cửa vừa mở, ông buột miệng to tiếng như người bố quát con gái cưng.
“Mặt cô làm sao thế?”
“Có tí rắc rối thôi, anh đừng để tâm làm gì.”
Chắc bị bệnh nhân đánh đây, Noda phỏng đoán. “Nhìn tệ quá.”
“Vậy ư?”, khu vực quanh mắt trái Paprika sưng lên, nửa con mắt còn đỏ mọng, “Anh uống cà phê không?”
Noda theo chân Paprika vào phòng khách, ngập ngừng đáp, “Nhưng lát nữa tôi còn phải ngủ mà.”
“Đúng rồi nhỉ, tôi quên mất, thế thì anh uống chút rượu nhé.” Đoạn cô bước tới tủ đựng rượu, lấy ra một chai Jack Daniels rồi pha rượu với đá. “Tôi sẽ xâm nhập vào giấc mơ buổi sáng của anh, nên giờ uống một chút thôi cũng được. Hôm nay tôi mệt, cũng muốn ngủ một giấc. Chúng ta làm với nhau một ly vậy.”
“Nghe được đấy”, Noda nói, giọng hứng khởi. Hiếm hoi mới có dịp được chiêm ngưỡng Paprika trong bộ đồ mặc ở nhà. Anh mắt sắc sảo của Paprika trong phút giây khiến Noda yếu lòng, ông bối rối cúi đầu xuống, nhận ra mình không còn có thể coi cô gái trước mặt như con mình được nữa. “Nhưng chắc cô cũng không có tâm trạng uống rượu cho vui đâu nhỉ?”
“Không đâu, vui vẻ một chút cũng tốt chứ sao.”
Hai người ngồi đối diện nhau, uống rượu pha với đá, ở giữa là chiếc bàn kính. Sau lưng Paprika, màn đêm đã bao trùm phố phường. Có lẽ bởi Paprika đang trong trang phục ở nhà, căn phòng bất giác phảng phất hơi ấm thân quen của gia đình. Noda ngà ngà say. Paprika lặng im. Có đôi lúc lời nói chấp chới nơi đầu môi, nhưng cô không nói gì cả. Dường như cô có điều muốn nói với Noda, nhưng bối rối không biết có nên nói hay không.
Có vẻ Paprika đã quyết định không nói gì. Cô đặt cốc rượu pha đá vẫn còn đọng nước xuống mặt bàn rồi đứng lên. “Sáng nay anh dậy sớm, chắc giờ cũng mệt rồi. Ta đi ngủ thôi.”
Noda định đứng lên, nhưng không biết phải làm gì nên lại ngồi xuống. Đoạn ông gật đầu “Ừ, nên vậy.”
“Thế anh đi tắm trước đi. Anh không thích mặc pyjama nhỉ. Tôi chuẩn bị sẵn áo choàng tắm rồi đấy.”
“Tôi biết rồi.” Thân là người đĩnh đạc đàng hoàng, phải ngủ trước Paprika mới phải phép. Noda vội vã uống cạn cốc rượu rồi đứng dậy.
Ông cảm giác mọi sự thật lạ. Trong sự rối ren nhập nhằng của mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sỹ, giữa bố và con gái, giữa vợ chồng với nhau, và cả giữa một đôi tình nhân, trong một bối cảnh chẳng giống bệnh viện, chẳng giống nhà, ấp ủ một bầu không khí kỳ lạ, khó lòng giải thích bằng lời. Đương nhiên Noda không hề có cảm giác mình đang ngoại tình. Ông bước từ phòng tắm vào buồng ngủ dành cho bệnh nhân. Trong căn phòng tối mập mờ, chỉ còn ánh sáng leo lét từ màn hình, Noda cởi áo choàng tắm và lên giường nằm. Paprika trong bộ đồ ngủ trắng toát bước vào phòng, đội chiếc mũ Gorgones lên đầu Noda.
Ông không ngủ được. Chỉ một lần thôi, trong bóng tối nhập nhoạng, ông muốn được ngắm nhìn Paprika trong bộ đồ ngủ trắng toát. Noda thoáng nghe tiếng mình nuốt nước bọt trong cổ họng.
Khi Paprika vào phòng, Noda đã nhắm mắt. Nhưng khi mắt ông khẽ mở, cô đã đứng bên cạnh giường, nhìn ông và cười. Từ dưới nhìn lên, Noda bỗng thấy bóng Paprika đổ xuống người ông to lớn lạ thường. Ánh đèn xanh từ phía sau rọi vào bộ đồ ngủ trắng muốt, Noda thấp thoáng thấy ngực cô sau lớp áo, vết sưng trên mắt cô như thể biến mất trong bóng tối. Paprika khi ấy làm người ta liên tưởng tới Phật bà Quan Âm, thần Vệ Nữ hay thần Hariti*. “Anh cứ nhìn thế làm tôi ngại đấy”, Paprika thầm thì, đôi chân hơi rám nắng hoàn mỹ lộ ra khi cô nằm lên giường. Rồi vẫn trong tư thế ấy, cô cho đĩa mềm vào trong ổ đĩa, đeo một thứ thiết bị gì đó lên cổ tay và vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn.
Có lẽ vì tuổi tác chăng, Noda yên lòng khi nhìn thấy cảnh tượng ông vẫn hằng mong được thấy, ấy là Paprika trong bộ đồ ngủ màu trắng. Khi hơi thở của cô trở nên đều đặn, Noda cũng thiu thiu ngủ. Ông mơ vài giấc ngắn. Noda chỉ tỉnh giấc một lần để đi vệ sinh. Quay trở về phòng, ông mê mẩn ngắm nhìn Paprika vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Ông tưởng tượng gương mặt mình bây giờ, chắc chắn đang toét miệng cười đến tận mang tai. Noda quay lại ngủ tiếp, lần này ngủ say không mộng mị.
Lại là một cuộc phiêu lưu kỳ quặc khác, cảm giác như thể phần tiếp theo của giấc mơ trước. Noda cũng phần nào nhận thức được đây chỉ là mơ, vì ông cũng thường hay gặp những giấc mơ dạng này. Dạo gần đây ông không hay ra rạp, nhưng xem bộ phim “Cyber Cyber” con trai ông mượn về, Noda ngạc nhiên trước những bước tiến vượt bậc trong thể loại phim phiêu lưu hành động, và rồi nhớ lại những ước mơ hoài bão thời trai trẻ. Những hoài bão ấy có lẽ đã tiếp nối trong hình hài giấc mơ.
Noda đang đi xuyên qua một khu rừng rậm. Chuyến phiêu lưu vẫn còn đang tiếp diễn. Ông đang mang trên người bộ vest Johnny Weissmüller* đã mặc trong bộ phim Jungle Jim. Trong cái nóng bức bối của khu rừng, nhiều sinh vật di chuyển mau lẹ từ bên này qua bên kia dưới những tán cây thấp, nhìn hơi giống những người ăn mày trong bộ quần áo rách tươm. Hình như Noda phải bắt một trong số những sinh vật này.
Ông đuổi theo một kẻ vừa trốn vào bụi rậm, nhưng trận đôi co giữa hai người yếu ớt, không để lại ấn tượng gì mấy. Gương mặt người đàn ông hơi giống lợn rừng, lại có nét hao hao con gấu.
À, là Segawa đây mà, Noda thầm nghĩ khi vật lộn với sinh vật nửa người nửa thú. “Không phải Segawa, ai nhỉ? Là ai nhỉ?”, trong giấc mơ đêm qua chẳng phải vì chuyện ♦ ★ □ mà ông đã biết rồi hay sao?
“Đúng rồi, đây là Takao mà”, giọng Paprika như động viên.
Chính thế. Segawa là Takao. Mình đang mơ, mình đang phải “truy bắt” một ai đó. Paprika đã yêu cầu mình phải tìm ra ai là ai trong giấc mơ, thế nên mình mới cảm thấy áp lực đến vậy.
Gương mặt đối phương dần biến đổi, đường nét hao hao giống Takao. Người này nói, giọng nghe như thanh niên, “Takao đây.”
Noda vẫn đi xuyên qua khu rừng, lần này cùng với Paprika. Cô vẫn mặc chiếc áo đỏ và quần jeans như mọi khi, bởi Noda vốn quen nhìn thấy cô trong bộ trang phục ấy. Ông bối rối không biết Paprika này là do ông mơ ra hay chính Paprika đã vào trong giấc mơ ông.
“Xin lỗi anh, tôi vừa mới vào xong”, Paprika cười.
Không không, sao cô phải xin lỗi. Cô xuất hiện trong giấc mơ tôi, ấy là vinh hạnh. Noda khẽ nói. Hay nói đúng hơn, ông chỉ nghĩ trong đầu như thế mà thôi, nhưng dù gì đi nữa, Paprika vẫn hiểu điều ông muốn truyền tải. Hai người cùng xuyên qua rừng, đầu nhấp nhổm ngó qua những bụi cây thâm thấp, họ nhìn thấy những con quái thú có gương mặt của gấu, hổ, lợn rừng và sói.
“Bọn chúng là thứ gì thế?”, Paprika hỏi. “Đây cũng là cảnh trong phim 007 ư?”
“Không phải 007 đâu, là 🔸▼◯ mà”, rõ ràng ông nhớ tiêu đề bộ phim, nhưng trong mơ chẳng thể cất nổi thành lời.
“Anh nói gì cơ”, Paprika ngồi kế bên ông hỏi lại.
Hai người không biết tự bao giờ đã trở thành khán giả trong rạp chiếu bóng, đang theo dõi bộ phim do chính họ thủ vai.
“Đây là phim The Island of Dr. Moreau. Ngày xưa tôi lên thành phố xem phim này một mình.”
“Vậy là anh nhầm lẫn giữa Dr.No và The Island of Dr.Moreau rồi.”
Lời nhận xét nhạy bén của Paprika như một loại gia vị mạnh, làm dạ dày Noda nhói lên. Có lẽ đây chính là nguồn gốc của cái tên Paprika* chăng.
“Nếu anh nói thế, chắc bộ phim anh tới rạp để xem một mình không phải Dr.No mà là The Island of Dr. Moreau nhỉ?”
Noda ngọ nguậy trên ghế với vẻ khổ sở, mặt hướng về phía màn hình. Dường như trên màn hình đang chiếu thứ ông không muốn thấy. Mặt Paprika biến thành mặt hổ.
Bên ngoài cửa sổ, những cánh đồng trải rộng thênh thang. Noda đang nhìn ra cảnh vật bên ngoài từ căn phòng trải chiếu tatami của một nhà trọ Nhật Bản truyền thống. Cánh đồng ngoài kia làm Noda nhớ tới phong cảnh quê ông. Trên đồng, một người đàn ông đang bán những bó rau củ mà mình trồng được cho khách.
“Ai vậy?”, Paprika hỏi. Cô đang ngồi ngay sau lưng ông, gương mặt đã quay trở về hình dạng ban đầu. Paprika tiến lại gần phía Noda, ngồi xuống chiếc ghế mây bên cửa sổ.
“Hình như là Nanba thì phải”, Noda cũng chịu không giải thích được tại sao Nanba lại bán rau giữa đồng.
Bên ngoài căn phòng ồn ào huyên náo, Paprika cười gượng “Vì có hổ vào nên người ta mới nhốn nháo lên như vậy đấy.”
“Công nhận nhỉ”, Noda tròn mắt. “Hổ vào nhà trọ thì đúng là gay to rồi còn gì.”
“Không biết nó đã sắp sửa vào tới đây chưa nữa.”
Chắc cũng sắp rồi. Thêm một trận đánh nhau không ra hồn nữa thì thôi đấy. Noda chán nản nghĩ.
“Này, tại sao tôi lại biến thành hổ vậy?”
Noda không biết trả lời câu hỏi của Paprika như thế nào. Ông cảm giác lưỡi mình như đang đông cứng lại.
Khi Noda đứng dậy mở cánh cửa Fusuma*, đứa con trai ông khi nó chừng bốn năm tuổi bước vào. Thằng bé mặc yukata. Ông đang nhớ lại lúc cùng cả gia đình đi tắm suối nước nóng.
“Đứa trẻ này có phải là con anh không?”, Paprika ngạc nhiên đứng dậy. “Người hôm trước gọi điện cho tôi là con trai anh à?”
“Ừ. Là thằng bé này, đây là nó mười năm trước”, Noda nhớ ra một điều quan trọng. “Mà tên của con trai tôi là Torao, nhưng Hán tự của chữ tora không trùng với Hán tự của chữ hổ*.”
Torao thời còn bé bỗng biến mất. Noda lờ đi Paprika đang ngồi trầm tư trên chiếc ghế mây. Cảnh vật lại một lần nữa thay đổi.
Hai người đang đứng trong sảnh của một tòa nhà. Không có ai cả. Đó là công ty của Noda, cửa kính đóng mở tự động. Paprika liên tục đưa ra những câu hỏi. Cả hai vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa tự động.
“Anh không nhớ tại sao mình lại đặt tên cho con trai như thế ư?”
“Thì bởi cái tên đó khá được ưa chuộng mà. Nếu hỏi lý do tại sao tôi chọn nó thì…”
Cánh cửa mở ra. Sukenobu đi xe đạp đỏ tiến vào sảnh.
“Ừm, người đó không phải Sukenobu, không phải Sukenobu mà là…”
“Đúng rồi”, Paprika nói. “Là Akishige mà, đứa trẻ chuyên đi bắt nạt bạn học ấy.”
Sukenobu biến thành Akishige, người Noda cố quên nhưng không được. Cậu ta dựng xe đạp trong góc nhà, bắt chuyện với một cậu trai khác đang đứng đó.
“Ai thế?”
“Shinohara, đệ tử trong băng nhóm của Akishige”, Noda trả lời và bắt đầu bước. “À mà, câu hỏi lúc trước của cô ấy. Ngày xưa, tôi có chơi thân với một cậu tên Toratake. Tôi nghĩ mình đặt tên con trai mình theo tên cậu ấy.”
Không hiểu vì lẽ gì, Noda vội vã ra khỏi tòa nhà. Như thể không muốn cho Paprika thấy nơi này, ông lấy cớ mình vừa nghĩ ra những chi tiết quan trọng khác và nhanh chóng rời đi. Tất nhiên Paprika nhận ra điều đó, Noda cũng hiểu rằng Paprika đang cố vờ như mình không biết gì. Ông nói càng lúc càng nhanh, như thể đây không còn là mơ nữa. Như thể ông muốn nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ này. Thực ra, có lẽ Noda cũng chuẩn bị thức giấc rồi. Chính vì thế nên mới có thể nói chuyện rành mạch được đến vậy.
“Tôi thường hay đi xem phim với Toratake. Hai đứa cũng xem chung Dr.No với nhau. Cậu ấy là con trai chủ một nhà trọ lớn, mê phim ảnh lắm. Ngày xưa chúng tôi còn hay mơ mộng, sau này làm phim cùng nhau, tôi làm đạo diễn còn cậu ấy bấm máy quay.”
Noda nói những lời ấy như thể đang cáo lỗi trước với Paprika, rảo bước trên phía bên trái của vỉa hè. Paprika đi bên cạnh ông, dáo dác nhìn khung cảnh xung quanh. Khi vòng qua tòa nhà, tiến gần tới ngã tư, cô đột ngột dừng lại, chỉ tay vào một tòa nhà nọ và lớn giọng nói. “Chỗ này có một cửa tiệm bán thuốc lá. Akishige và cậu Shinohara xuất hiện ban nãy nói chuyện với nhau ngay đằng sau cửa tiệm kia đúng không?”
Bỗng chốc khung cảnh biến thành khu đất trống đằng sau tiệm thuốc lá bên bờ sông nhỏ, nơi Noda đã thấy trong giấc mơ đêm qua.
“▲Ⓞ⛛!”, Noda hét lên những điều mà chính mình còn không hiểu rõ ý nghĩa. Giấc mơ chuyển cảnh. Đây là nơi làm ông bình tĩnh nhanh nhất: một góc trong cửa tiệm Okonomiyaki* thời sinh viên ông vẫn thường lui tới. Noda cảm giác có chút ngại ngần, nhưng giờ không phải lúc cho việc đó.
Nhưng Paprika, với tư cách người đồng hành trong giấc mơ của Noda, từ chối sự chuyển cảnh này. “Xin lỗi anh nhé”, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngón tay cô nhấn nút tua lại. Khung cảnh lại trở về khu đất phía sau tiệm thuốc lá. Thủ lĩnh Akishige và hai đàn em Takao, Shinohara đang tung những cú đá thật lực vào Nanba, bây giờ đang sõng soài trên nền đất.
“Không phải Nanba, là ai thế?”
Noda hét lên trước câu hỏi lạnh lùng không khoan nhượng của Paprika, lại chạy trốn tới tiệm Okonomiyaki lần nữa.
Tua lại.
Khu đất đằng sau tiệm thuốc lá. Lần này người bị bắt nạt là con trai của Noda. Shinohara ngồi đè lên người Torao, khi ấy vẫn trong hình hài một cậu bé bốn hay năm tuổi, và siết cổ thằng bé.
“Dừng lại!”, Noda thảm thiết kêu lên, ngay lập tức lãnh một cú đấm của Shinohara. “Đúng thế, không phải Torao. Là Toratake.”
Noda Tatsuo mở mắt. Ông ngồi dậy, mặt đẫm mồ hôi. Ông bật khóc. “Toratake chết rồi. Tôi giết cậu ấy rồi!”, Noda nói với Paprika vẫn đang hướng về phía màn hình.