Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Minette Walters
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hi Roz tỉnh lại, khung cảnh trước mắt cô mờ ảo kì lạ, như... giao thoa giữa thực tế và hư ảo. Cô biết mình đang ở trong phòng nhưng lại cảm thấy tách biệt với nơi này, như thể cô đang quan sát mọi việc qua một tấm kính dày. Không có âm thanh. Cô chỉ còn chút kí ức về những ngón tay siết quanh cổ. Rồi sau đó? Cô không rõ nữa. Nhưng chắc hẳn đã rất bình yên.
Gương mặt Hawksley cúi xuống nhìn cô. “Em ổn chứ?” Giọng anh như vọng lại từ một nơi xa thẳm.
“Ổn,” cô mừng rỡ lẩm bẩm.
Anh khẽ vỗ vỗ má cô. “Thế mới là cô gái của tôi chứ,” giọng anh êm ái như một cuộn len mềm, “Nhanh nào. Tỉnh dậy thôi. Tôi cần giúp đỡ.”
Roz chăm chú nhìn anh, nghiêm nghị nói, “Thêm một phút nữa thôi rồi tôi sẽ ngồi dậy.”
Anh kéo mạnh chân cô, kiên quyết ra lệnh, “Ngay bây giờ. Nếu không chúng ta sẽ trở lại điểm xuất phát mất.” Anh dúi một cây gậy bóng chày vào tay cô, “Tôi sẽ trói chúng lại, trong lúc đó, em trông chừng sau lưng tôi nhé, kẻo tên khốn nạn nào bất ngờ đánh úp.” Anh nhìn vào đôi mắt mụ mị của cô, rồi lắc mạnh vai cô, giọng nghiêm khắc, “Cố lên, Roz! Tỉnh táo lại đi và cho tôi thấy chút sức mạnh của em nào.”
Cô thở thật sâu, “Đã có ai nói với anh rằng anh thực sự là một tên khốn chưa? Tôi vừa suýt mất mạng đấy.”
“Em chỉ bị ngất thôi,” Hawksley nói với vẻ vô cảm, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh. “Cứ đập bất cứ tên nào dám nhúc nhích,” anh hướng dẫn cô, “Trừ cái tên đang xả nước. Hắn đã đủ đau đớn rồi.”
Hiện thực đổ ập qua thính giác. Tiếng than thở, rên rỉ và tiếng nước chảy. Một tên đang chúi đầu dưới vòi rửa. Cô thoáng thấy một chuyển động qua khóe mắt, liền sợ hãi vung cây gậy bóng chày lên vụt vào chỗ đó, khiến cây trâm lại đâm sâu vào mông tên khốn kém may mắn khi hắn vừa đau đớn rút được nó ra. Tiếng thét của hắn nghe thật thương tâm.
“Ôi Chúa ơi!” Cô kêu lên, “Tôi vừa làm một việc thật tồi tệ.” Mắt cô ầng ậng nước.
Trói xong kẻ đã dọa giết Roz giờ đã bất tỉnh vì cú tấn công điên cuồng của anh, Hawksley quay sang một tên khác cũng đang bất tỉnh, thành thạo vòng dây thừng qua cổ tay và mắt cá chân của hắn, “Mà hắn kêu vì cái gì thế?” Anh trói nghiến tên kia vào bàn ăn.
“Vì hắn bị trâm đâm vào mông,” Roz trả lời, răng va vào nhau lập cập.
Hawksley cẩn trọng tiến tới, “Trâm kiểu gì?”
“Trâm cài mũ của mẹ tôi.” Cô bịt miệng, “Tôi chết mất.”
Hawksley nhìn thấy đâu trâm màu xanh lục lòi ra khỏi quần bò Levis của tên kia, và thoáng thấy cảm thông với hắn. Nhưng khoảnh khắc ấy không kéo dài. Anh cứ để nguyên cái trâm ở đó trong lúc buộc cổ tay rồi trói hắn vào một cái bàn như tên kia. Sau đó nghĩ lại, anh cười nhăn nhở, đoạn nắm lấy đầu trâm và giật mạnh nó ra khỏi cái mông đang run rẩy. “Đồ chó chết,” anh lẩm bẩm, rồi ghim cái trâm vào phía trước chiếc áo chui đầu hắn đang mặc.
“Tôi chết mất.”
“Vậy thì ngồi xuống đi.” Hawksley lấy ra một cái ghế và ấn Roz ngồi xuống, đoạn bước tới mở toang cửa sau. “Biến ngay,” anh ra lệnh cho tên khốn đứng cạnh bồn rửa, “Lết xác đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Nếu bạn bè mày biết điều thì chúng sẽ giữ kín tên mày. Nếu không thì…” anh nhún vai. “Mày có nửa tiếng để đi đầu thú trước khi cảnh sát tìm đến.”
Chẳng cần anh nói thêm câu nào, hắn ta lao về phía hành lang và mất hút.
Rên rỉ vì kiệt sức, Hawksley đóng cửa lại và trượt xuống sàn, “Tôi cần nghỉ một lúc. Giúp tôi một việc được không, làm ơn tháo mặt nạ của chúng ra. Để xem chúng ta có gì nào.”
Đầu Roz đau như búa bổ ở những chỗ tóc bị giật ra. Cô nhìn anh với đôi mắt tóe lửa trên gương mặt trảng bệch. Cô lạnh lùng đáp, “Nói để anh biết, Hawksley, tôi sắp ngất xỉu tới nơi rồi. Có thể anh không thèm để ý, nhưng nếu không nhờ tôi thì anh đã nguy to rồi đấy.
Hawksley ngáp một cái rõ dài và co rúm lại vì cơn đau lan ra từ phần ngực và lưng. Có lẽ là rạn xương sườn, anh buồn bã nghĩ thầm. “Để tôi nói em nghe điều này, Roz. Em là người phụ nữ tuyệt vời nhất Chúa từng tạo ra trong những người tôi quen biết, và tôi sẽ cưới em nếu em chấp nhận tôi.” Anh mỉm cười dịu dàng, “Nhưng giờ tôi mệt quá. Em giúp tôi được không. Chịu nhún nhường một tí và cởi mặt nạ của chúng đi.”
"‘Nói, nói, chỉ biết nói suông*,’” Roz lẩm bẩm, nhưng vẫn làm theo lời Hawksley. Một bên má anh bầm tím do cú đập của gậy bóng chày. Không biết ở lưng còn nghiêm trọng đến thế nào nữa? Khắp người Hawksley đỏ gay, có lẽ lần trước cũng vậy.
“Anh có biết ai trong số họ không?” Cô nhìn chăm chăm vào gã đàn ông bất tỉnh đang nằm sõng soài gần cửa ra vào. Cô thoáng thấy mặt hắn rất quen, nhưng rồi đầu hắn cử động, và ấn tượng đó lập tức tan biến.
“Không,” anh đã thấy cái chau mày băn khoăn của cô. “Còn em thì sao?”
“Hình như tôi đã nhìn thấy hắn ở đâu đó,” Roz chậm rãi đáp. “Chỉ là cảm tưởng thoáng qua thôi.” Cô lắc đầu, “Không. Chắc là giống một gã nào đó trên ti vi.”
Hawksley hẩy mình đứng lên và lết tới bồn rửa, cơ thể căng cứng như muốn đình công trước mỗi bước đi. Anh xả nước đầy bát và rót ồng ộc vào cái miệng đang há ra của gã kia. Đôi mắt hắn bừng mở, với vẻ cảnh giác và thận trọng. Hawksley biết chỉ hỏi suông thôi thì sẽ chẳng ích gì. Anh nhún vai từ bỏ và nhìn sang Roz, “Tôi cần giúp đỡ.”
Cô gật đầu.
“Dưới phố cách đây khoảng hai trăm mét có một trạm điện thoại công cộng. Lái xe của em xuống đó, gọi cảnh sát và cho biết Xoong Chần Trứng vừa bị đột nhập, sau đó về nhà. Đừng nói tên em. Tôi sẽ gọi cho em ngay khi có thể.”
“Tôi nên ở lại.”
“Tôi biết.” Gương mặt anh dịu đi. Trông cô thật cô độc. Anh bước tới và vuốt dọc ngón tay theo gò má Roz, “Tin tôi đi. Tôi sẽ gọi mà.”
Cô hít một hơi thật sâu, “Anh cần bao nhiêu thời gian?”
Một ngày nào đó, anh sẽ đền bù cho cô, anh thầm nghĩ. “Cho tôi mười lăm phút rồi em hãy gọi cho cảnh sát.”
Cô nhặt túi xách dưới sàn lên, kiểm tra đồ bên trong và kéo khóa lại. “Mười lăm phút,” cô nhắc lại, đẩy mở cửa rồi bước ra ngoài. Cô nhìn anh một lúc lâu trước khi đóng cửa và rời đi.
Hawksley đợi cho đến khi tiếng bước chân cô xa dần. “Cái này…” anh nhẹ nhàng nói, tay với lấy chiếc trâm cài mũ, “sẽ cực kì đau đớn đấy.” Anh túm lấy tóc của tên kia và dúi hắn xuống cho tới khi mặt hắn chạm sàn, “Và tao không có thời gian thi gan với mày đâu.” Anh đè một gối xuống vai hắn và kéo một ngón tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn, nhấn đầu nhọn của cây trâm vào phần thịt tiếp giáp với móng. Anh có thể thấy nỗi sợ hãi của hắn, “Mày có năm giây để nói trước khi tao cắm ngập cái này vào tay mày. Một. Hai. Ba. Bốn. Năm.” Anh hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt và đâm thật mạnh.
Gã đàn ông đau đớn hét lên.
Hawksley nghe được loáng thoáng “Tịch biên tài sản. Mày sẽ trắng tay khi bị tịch biên tài sản!” trước khi bị giáng một đòn bất ngờ vào gáy.
Vẫn điềm tĩnh như mọi khi, xơ Bridget dẫn Roz vào phòng khách, bảo cô ngồi xuống ghế và đưa cô một ly brandy. Rõ ràng Roz lại vừa đánh nhau với ai đó. Quần áo cô dơ dáy và nhếch nhác, tóc rối bù, những vệt đỏ hằn trên cổ và mặt in đầy dấu ngón tay. Có lẽ kẻ đó coi cô là bao cát để trút giận, nhưng bà không hiểu nổi vì sao cô lại chịu đựng như thế. Hơn ai hết, Roz khác xa với Nancy của Dickens*. Cô có đủ sự độc lập về tư tưởng để chối bỏ cuộc sống hèn hạ mà Bill Sykes mang lại.
Bà im lặng chờ đợi trong khi Roz cứ cười khúc khích không ngừng.
“Cô có muốn kể cho tôi nghe chuyện đó không?” Cuối cùng xơ cất tiếng hỏi, khi Roz đã hơi bình tĩnh lại.
Roz xì mũi, “Chắc tôi không kể được. Chuyện chẳng có gì hay ho cả.” Ánh mắt cô lại long lanh chực cười và cô đưa chiếc khăn tay lên miệng, “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền xơ, nhưng tôi sợ rằng mình sẽ gây tai nạn nếu cứ cố lái xe về nhà mất. Tôi nghĩ người ta gọi đó là hiện tượng adrenalin tăng đột biến.”
Xơ Bridget ngầm hiểu, đó hẳn là tàn dư của một cơn choáng váng, một biện pháp điều hòa tự nhiên của trí não với các thương tổn của cơ thể. “Tôi rất vui khi cô đến đây. Nói tôi nghe những tiến triển trong vụ điều tra đi. Hôm nay tôi đến gặp Olive nhưng con bé không hứng thú nói chuyện lắm.”
Cảm kích vì có chuyện khác kéo tâm trí mình xa khỏi Xoong Chần Trứng, Roz nói với bà xơ, “Quả thật, Olive từng có người yêu. Tôi đã phát hiện ra khách sạn nơi bọn họ vẫn hẹn hò.” Cô nhìn ly brandy, “Đó là khách sạn Belvedere ở phố Farraday. Suốt mùa hè năm 1987, cứ Chủ nhật là họ lại tới đó thuê phòng.” Cô nhấp một ngụm rượu, nhanh chóng đặt lại chiếc ly lên bàn rồi ngồi thụp vào ghế, day day thái dương bằng mấy đầu ngón tay vẫn còn run bần bật, “Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy không khỏe lắm. Đầu tôi đau như búa bổ.”
“Tôi hiểu mà,” giọng xơ Bridget nghe có vẻ chua chát.
Roz mát xa hai bên thái dương đau nhức. “Tên khốn đó đã cố bứt tóc tôi ra,” cô lẩm bẩm. “Tôi tưởng mình tiêu đời rồi chứ.” Cô nhấn tay vào phía sau đầu và co rúm lại vì đau, “Tôi có một ít thuốc codeine trong túi xách. Xơ lấy giúp tôi với? Tôi nghĩ đầu tôi sắp nổ tung rồi.” Cô lại cười như điên loạn, “Chắc Olive lại găm mấy cái ghim lên hình nhân của tôi cũng nên.”
Tặc lưỡi với vẻ quan tâm của một người mẹ, xơ Bridget mang tới ba viên thuốc và một ly nước. “Tôi xin lỗi, Roz thân mến,” bà nghiêm giọng, “Nhưng tôi thực sự choáng váng. Tôi không thể tha thứ cho bất cứ gã đàn ông nào đối xử với một phụ nữ không khác gì đồ vật thế này, và xin lỗi cô nếu tôi nói khó nghe, nhưng tôi cũng cảm thấy khó lòng tha thứ cho cả người phụ nữ. Thà sống không có đàn ông còn hơn là sống với một gã chỉ quan tâm đến việc hạ nhục phẩm giá của người phụ nữ.”
Roz liếc bà qua mi mắt khép hờ vì chói do tia nắng hắt lại từ cửa sổ. Bà xơ có vẻ vô cùng giận dữ, và thở mạnh như một con chim bồ câu kêu gù gù. Sự kích động lại giáng xuống khiến cơ hoành của cô đau nhói. “Sao đột nhiên xơ lại phản ứng gay gắt như vậy. Tôi không nghĩ Olive thấy thế là hạ nhục phẩm giá đâu. Có khi còn ngược lại ấy chứ.”
“Tôi không nói về Olive, cô gái ạ. Tôi đang nói về cô đấy. Cái gã đã khiến cô thành thế này. Hắn không xứng với tình yêu của cô. Hẳn cô phải nhận ra chứ?”
Roz cười rũ rượi, “Tôi xin lỗi, chắc xơ nghĩ tôi thật thô lỗ khi cứ cười khành khạch như thế. Nhưng cảm xúc của tôi cứ lên lên xuống xuống suốt cả mấy tháng nay.” Cô lại dụi mắt và xì mũi, “Và có thể nói đó là nhờ Olive. Cô ta đã khiến tôi cảm thấy mình lại trở nên có ích.”
Nhận thấy sự hoang mang trên gương mặt người đối diện, cô thầm thở dài. Thực sự sẽ dễ dàng hơn nếu nói dối. Những lời nói dối đơn giản và dễ hiểu. Tôi ổn… Mọi việc đều ổn… Tôi thích những căn phòng chờ… Rupert vẫn luôn cảm thông san sẻ và giúp tôi vượt qua chuyện về Alice… Chúng tôi thuận tình đi theo hai con đường riêng… Một mớ rối rắm những sự thật đan xen nhau, thêu dệt chằng chịt vào tính cách mong manh của con người, khiến cuộc sống trở nên phức tạp. Giờ thậm chí cô còn không chắc điều gì là sự thật, điều gì là dối trá. Liệu cô có thực sự thù ghét Rupert đến mức ấy không? Cô không thể tưởng tượng nổi lúc đó mình đã lấy đâu ra sức lực nữa. Tất cả những gì cô nhớ được là cả năm qua cô đã phải khổ sở đến nhường nào.
“Tôi đã hoàn toàn si mê,” cô hào hứng nói như muốn giải thích. “Nhưng tôi không biết liệu cảm nhận của mình là sự thật hay chỉ là mơ mộng hão huyền.” Cô lắc đầu, “Tôi đoán sẽ chẳng ai biết được.”
“Ôi, cô gái của tôi. Hãy cẩn thận. Niềm si mê là một thứ na ná tình yêu, nhưng không hẳn tốt đẹp đâu. Nó úa tàn cũng nhanh như khi nảy nở. Tình yêu, thứ tình yêu thực sự, cần có thời gian để đâm chồi nảy lộc, và làm sao tình yêu có thể phát triển được trong không khí ngập đầy bạo lực như thế?”
“Đó cũng chẳng hoàn toàn là lỗi của anh ấy. Tôi đã có thể chạy đi, tôi nghĩ thế, nhưng tôi mừng vì mình đã ở lại. Nếu tôi để anh ấy một mình thì chắc bọn chúng đã giết anh ấy rồi.”
Xơ Bridget thở dài, “Ông nói gà bà nói vịt nhỉ! Tôi nên hiểu là tên khốn bạo lực không phải là người đàn ông mà cô đang si mê, đúng không?”
Nước mắt giàn giụa, Roz tự hỏi không biết cụm từ “cười đến chết” có phải là nghĩa đen hay không nữa.
“Cô thật dũng cảm. Tôi thì cho rằng anh ta hẳn đã làm điều gì đó tệ hại và đang trốn tránh trách nhiệm.” Xơ Bridget nhận xét.
“Có lẽ là như vậy thật. Tôi không giỏi đánh giá tính cách con người, xơ biết mà.”
Xơ Bridget bật cười với chính mình. “Chà, nghe có vẻ hấp dẫn đấy,” bà nói với vẻ hơi ghen tị, lấy chiếc váy của Roz từ trong máy sấy ra và đặt lên bàn ủi, “Người đàn ông duy nhất từng tỏ ý thích tôi là một gã thư kí ngân hàng sống cách nhà bố mẹ tôi ba nhà. Gã chỉ có da bọc xương, nghèo kiết xác, với cái yết hầu khổng lồ treo lủng lẳng ở cổ như một con bọ cánh cứng lớn màu hồng. Tôi không thể nào chịu nổi gã. Nhà thờ còn hấp dẫn hơn nhiều.”
Cuộn mình trong bộ áo ngủ bằng vải flanen cũ, Roz mỉm cười, “Và bây giờ vẫn thế sao?”
“Không phải lúc nào cũng thế. Nếu chưa từng hối hận điều gì, hẳn tôi đã chẳng phải là con người nữa.”
“Xơ yêu ai bao giờ chưa?”
“Lạy Chúa, tất nhiên là có. Tôi nghĩ là còn nhiều hơn cô nữa cơ. Tất nhiên là chỉ trong tâm tưởng thôi. Tôi đã gặp những ông bố rất hấp dẫn ở trường.”
Roz cười khúc khích, “Những ông bố… Kiểu như thế nào? Mặc áo chùng hay mặc quần?”
Mắt bà xơ ánh lên vẻ tinh quái, “Nếu cô đừng bao giờ trích dẫn lại, thì tôi xin nói, là tôi thấy đám thầy tu khá khó chịu, và với tỉ lệ ly hôn như hiện nay, tôi có nhiều thời gian và cơ hội để nói chuyện các quý ông độc thân. Có khi còn nhiều hơn mức cần thiết.”
Roz đăm chiêu, “Nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái và tôi lại có một đứa con gái nữa, tôi sẽ cho nó đi học trường của xơ, mà có khi cũng chẳng lâu nữa đâu.”
“Tôi đang mong chờ lắm đây.”
“Không, tôi đùa thôi. Tôi đã từng tin vào điều kì diệu, nhưng bây giờ thì không.”
“Tôi sẽ cầu nguyện cho cô,” xơ Bridget nói. “Tôi đã cầu nguyện cho Olive, và hãy nhìn xem Chúa đã gửi món quà gì cho tôi này.”
“Ôi, xơ sẽ khiến tôi khóc mất.”
Roz thức dậy vào buổi sáng với ánh nắng rực rỡ rọi xuống khuôn mặt, chiếu vào từ khe hở trên tấm rèm trong căn phòng dành cho khách của xơ Bridget. Ánh sáng quá chói mắt nên cô thu mình lại dưới chiếc chăn lông vịt ấm áp và lắng nghe thay vì cố ngắm nhìn. Những chú chim bé nhỏ đang vui vẻ tấu lên bài đồng ca ríu rít ở ngoài vườn. Radio đang phát bản tin ở đâu đó, nhưng âm thanh quá nhỏ nên cô không thể nghe nổi. Mùi thịt xông khói bay lên từ căn bếp dưới nhà như khiêu khích, giục giã cô phải bò dậy. Trong người ngập tràn một luồng sinh khí tươi mới, cô tự hỏi tại sao mình lại cho phép bản thân lạc bước lâu như vậy vào màn sương mù tuyệt vọng. Cuộc sống vô cùng tuyệt vời và niềm ham sống mãnh liệt đến nỗi cô chẳng thể ngó lơ.
Roz vẫy tay chào tạm biệt xơ Bridget, và lái xe thẳng đến Xoong Chần Trứng, vừa đi vừa nghe Pavarotti. Đó là cách để thoát khỏi những suy tư.
Nhà hàng vắng vẻ, gõ cửa mà không ai trả lời. Roz lái xe đến trạm điện thoại mà cô đã dùng để gọi cho cảnh sát đêm qua và quay số. Cô cứ để chuông reo một hồi lâu phòng trường hợp Hawksley đang ngủ. Anh không trả lời, cô đành đặt ống nghe về chỗ cũ và quay trở lại xe. Cô không mấy bận tâm. Thật lòng mà nói, Hawksley có thể tự chăm sóc bản thân tốt hơn nhiều so với những người đàn ông cô từng biết, và cô còn có việc cấp bách hơn cần làm. Từ hộc đựng đồ trước táp lô xe, cô lôi ra một chiếc máy ảnh tự động đắt tiền với ống kính có độ phóng đại lớn, một món đồ cô được thừa hưởng từ vụ ly hôn, và kiểm tra lại cuộn băng. Cô khởi động xe, rồi hòa mình vào dòng người.
Roz phải đợi những hai tiếng, khổ sở núp mình ở ghế sau xe, nhưng cô đã được phần thưởng xứng đáng cho sự kiên nhẫn ấy. Svengali* của Olive cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa trước, ông ta ngừng lại một hai giây gì đó, vừa đủ để cô chụp được một bức ảnh chân dung hoàn hảo. Qua thấu kính phóng đại, đôi mắt sẫm màu nhìn thẳng vào cô. Cô đã bấm máy ngay trước khi ông ta quay đi và nhìn xuống đại lộ trồng cây hai bên đường để quan sát xe cộ. Cô cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng. Hẳn ông ta không thể nào nhìn thấy cô được, vì chiếc xe đỗ cách ông ta khá xa, hơn nữa ống kính máy ảnh lại được đặt lên túi xách, phía sau lớp kính cửa sổ tối màu, nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình. Những bức hình chụp cơ thể bị cắt rời của Gwen và Amber vẫn nằm trên ghế ngay cạnh cô, như một bằng chứng kinh khủng nhắc nhở rằng cô đang lén lút theo dõi một kẻ tâm thần bệnh hoạn.
Cô trở về căn hộ, cảm thấy nóng nực và mệt mỏi vì tiết trời oi ả bất thường của mùa hè. Không khí mát mẻ của ba ngày trước đã biến mất, thay vào đó là bầu trời cao và xanh ngắt hứa hẹn nhiệt độ sẽ còn tăng lên nữa. Cô mở cửa sổ, mặc tiếng xe cộ ồn ã của London tràn vào nhà. Nhịp sống hối hả, bận rộn ấy khiến cô bâng khuâng nghĩ tới vẻ yên bình và xinh đẹp của Vọng Biển.
Vừa rót nước uống, cô vừa kiểm tra tin nhắn trên máy trả lời tự động nhưng chỉ thấy băng trống. Cô quay số gọi đến Xoong Chần Trứng và lắng nghe tiếng chuông reo đơn điệu từ đầu dây bên kia. Lần này, cô cảm thấy lo lắng thực sự. Hawksley đang ở chỗ chết tiệt nào rồi? Cô bực bội nhay nhay khớp ngón cái rồi gọi cho Iris.
“Gerry sẽ phản ứng thế nào nếu cậu lịch sự nhờ anh ấy giúp đỡ với vai trò luật sư cố vấn?” Gerry Fielding là nhân viên một văn phòng pháp lý hàng đầu ở London. “Mình cần anh ấy gọi cho đồn cảnh sát Dawlington và khôn khéo yêu cầu vài việc trước khi họ nghỉ cuối tuần.”
Iris chưa bao giờ là người thích vòng vo. “Tại sao?” Cô hỏi, “Và làm thế thì mình được lợi gì?”
“Để giúp mình thanh thản. Giờ mình quá rối trí nên chẳng thể viết nổi cái gì cả.”
“Hừm. Tại sao?”
“Mình đang lo lắng cho gã cảnh sát ám muội của mình.”
“Gã cảnh sát ám muội của cậu?” Iris ngờ vực hỏi.
“Ừ, đúng vậy.”
Iris nhận ra nét vui tươi trong giọng nói của cô bạn. “Ôi, Chúa ơi!” Cô cáu kỉnh, “Không phải cậu đã phải lòng anh ta rồi chứ? Mình tưởng anh ta chỉ là một nguồn tin thôi mà.”
“Anh ấy là… cơn mộng ái tình bất tận.”
Iris rên rỉ, “Làm sao cậu có thể viết khách quan về đám cảnh sát biến chất đó được khi đang mê mệt một người trong số họ?”
“Ai nói anh ấy biến chất?”
“Nếu Olive vô tội thì chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Mình tưởng cậu bảo chính anh ta đã lấy lời khai của Olive?”
Thật tiếc khi chị không phải là tín đồ Công giáo. Chị có thể đến xưng tội và sẽ thấy nhẹ nhõm ngay.
“Cậu vẫn đang nghe đấy chứ?” Iris hỏi.
“Ừ, Gerry có giúp mình không nhỉ?”
“Cậu tự gọi đi thì biết.”
“Không được, mình dính dáng đến chuyện này và họ có thể sẽ nhận ra giọng mình. Mình đã gọi điện báo cảnh sát mà.”
Iris rên rỉ lần nữa, “Chúa ơi, cậu đã làm cái quái gì vậy hả?”
“Chẳng làm gì phạm pháp đâu, ít nhất là mình không nghĩ thế.” Cô nghe thấy tiếng càu nhàu từ đầu dây bên kia. “Xem này, tất cả những gì Gerry phải làm là hỏi vài câu vô hại thôi mà.”
“Anh ấy có cần nói dối không.”
“Có, nhưng vô hại thôi.”
“Anh ấy sẽ nổi điên lên mất. Cậu biết Gerry rồi đấy. Chỉ cần nghe thấy dối trá thôi là đã toát mồ hôi hột rồi.” Cô thở dài thườn thượt. “Cậu thật nhẫn tâm. Cậu biết là mình sẽ phải đền bù cho anh ấy bằng những lời hứa hẹn cư xử đúng mực. Cuộc đời như thế thật chẳng đáng sống nữa.”
“Cậu là một thiên thần, Iris ạ. Giờ thì đây là những thông tin Gerry cần phải biết. Anh ấy đang cố liên lạc với khách hàng, tên là Hal Hawksley, chủ nhà hàng Xoong Chần Trứng trên phố Wenceslas, Dawlington. Anh ấy có cơ sở để khẳng định rằng nhà hàng Xoong Chần Trứng đã bị đột nhập và băn khoăn liệu cảnh sát có biết làm cách nào để liên lạc với Hawksley không. Được chứ?”
“Không, chẳng được chút nào. Nhưng mình sẽ xem mình có thể làm được gì. Tối nay cậu ở nhà không?”
“Có, mình sẽ ngồi đợi.”
“Chà, chẳng thà hãy ngồi gõ bàn phím đi,” Iris lạnh lùng nhắc nhở. “Mình chán cảnh là người duy nhất làm những việc có ý nghĩa trong mối quan hệ mất cân đối giữa chúng ta rồi đấy.”
Roz đã rửa xong ảnh ở một cửa tiệm trên đại lộ gần nhà khi đi mua sắm. Giờ cô đang trải chúng ra chiếc bàn trà và nghiên cứu. Cô nhặt những tấm chụp gã Svengali, hai bức cận mặt, một tấm chụp toàn thân từ phía sau khi ông ta bước sang một bên, và mỉm cười nhìn đống ảnh còn lại. Cô đã quên mất rằng mình từng chụp chúng. Có lẽ là cố ý, cô thầm nghĩ. Đó là ảnh Rupert và Alice đang chơi đùa ngoài vườn hôm sinh nhật Alice, một tuần trước vụ tai nạn. Cô nhớ họ đã tạm ngưng chiến tranh lạnh vì Alice. Và họ đã giữ được thỏa thuận đó trong một giới hạn nhất định, miễn là cô còn có thể giả vờ bình tĩnh và mỉm cười khi Rupert cứ găm mũi tên tẩm độc vào tim cô bằng cách lải nhải về Jessica, căn hộ của Jessica, công việc của Jessica, và về mọi thứ đều hoàn mỹ xuất sắc của Jessica. Niềm vui của Alice khi thấy bố mẹ trở về bên nhau vẫn ngời sáng trên những tấm ảnh.
Roz nhẹ nhàng đặt chúng sang một bên và lục tìm trong túi đồ, lấy ra vài tấm giấy bóng kính, một cái chổi sơn và ba tuýp màu acrylic. Cô nhai miếng bánh pa tê và bắt đầu công việc.
Thỉnh thoảng cô ngừng lại và mỉm cười với con gái. Cô thủ thỉ với Quý bà Antrobus đang cuộn tròn mãn nguyện trên lòng cô rằng, lẽ ra cô nên in những tấm ảnh này từ lâu rồi mới phải. Con búp bê bằng giẻ rách được đăng trên báo chí không phải là Alice.
Đây mới là Alice.
“Gã ta trốn rồi,” Iris thông báo thẳng thừng sau hai tiếng đồng hồ. “Và Gerry đã bị dọa dẫm đủ kiểu rằng phải báo lại cho cảnh sát về hành tung của thân chủ mình ngay khi anh ấy biết được thông tin gì đó. Đã có lệnh bắt giữ gã xấu xa đó. Sao cậu cứ dính dáng đến mấy kẻ khốn nạn như thế nhỉ? Cậu nên gặp gỡ những người tốt ấy, như Gerry chẳng hạn,” cô nghiêm giọng. “Những người như thế sẽ không đời nào đánh đập phụ nữ hay liên đới đến mấy vụ phạm tội.”
“Mình biết,” Roz ôn tồn đáp. “Nhưng đàn ông tốt đã có chủ hết rồi. Họ có nói Hawksley bị kết tội gì không?”
“Rất nhiều tội thì chính xác hơn. Phóng hỏa, chống người thi hành công vụ, hành hung gây thương tích, bỏ trốn khỏi hiện trường gây án. Tội gì gã cũng phạm phải. Nếu gã ta liên lạc với cậu, thì cậu cũng không cần báo lại cho mình đâu. Gerry đã bị coi như người biết danh tính của một kẻ sát nhân hàng loạt nhưng vẫn giữ im lặng. Anh ấy chắc sẽ lên cơn đau tim mất nếu nghĩ mình biết chỗ gã ta ở đâu.”
“Mình sẽ không nói nửa lời,” Roz hứa.
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, “Tốt hơn hết là cậu nên dập máy khi gã ta gọi tới. Có một người đàn ông phải nhập viện với vết bỏng khủng khiếp trên mặt, một cảnh sát bị sái quai hàm và khi họ đến bắt giữ thì gã đã phóng hỏa đốt luôn cả nhà hàng. Mình thấy gã ta vô cùng nguy hiểm chứ chẳng đùa đâu.”
“Có lẽ cậu nói đúng,” Roz chậm rãi đáp, tự hỏi không biết chuyện quái quỷ gì xảy ra sau khi cô rời đi. “Nhưng anh ta có một bờ mông hấp dẫn lắm đó. Không phải mình quá may mắn hay sao?”
“Vớ vẩn vừa thôi.”
Roz mỉm cười, “Cảm ơn Gerry hộ mình. Mình rất cảm kích trước lòng tốt của anh ấy dù cậu không thấy thế.”
Roz ngủ trên sofa để khỏi bở lỡ tiếng chuông điện thoại nào. Cô có cảm giác anh sẽ không tin tưởng vào máy trả lời tự động.
Nhưng điện thoại im lặng suốt hai ngày cuối tuần.
Kẻ Nặn Sáp Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters Kẻ Nặn Sáp