Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 15 - Ngài Ủy Viên Xây Dựng Một Giả Thuyết
T
hông báo đến mọi trạm gác. Chặn xe cứu thương số LKO 9943. Bắt giữ, tống giam tài xế và bất kỳ kẻ nào có mặt trong xe. Cảnh báo tất cả các nhà để xe và báo cáo lại.
Ký tên: NGÀỦY VIÊN THỨ NHẤT.
Lệnh này lóe lên từ trạm này đến trạm khác suốt đêm, và trước bình minh, chín ngàn cảnh sát đã sẵn sàng tìm kiếm chiếc xe cứu thương.
“Dĩ nhiên, còn một cơ hội,” Stafford nói, “nhưng đó là cơ hội mong manh.”
Mặt anh trông trắng bệch và mắt sưng vù.
“Tôi không biết, thưa ngài,” ông Southwick, thuộc cấp của anh nói. “Luôn có khả năng một kẻ gian sẽ làm điều hiển nhiên sai trái. Tôi nghĩ rằng ngài không có giả định nào về việc họ có thể đi đâu?”
“Không phải ra khỏi thành phố - tôi chắc chắn điều đó,” King nói. “Đó là lý do tại sao việc tìm kiếm lại vô vọng như vậy. Tại sao chứ, có lẽ họ đã đến mục tiêu hàng giờ trước khi thông báo được phát ra!”
Họ đang đứng trong phòng ngủ của cô gái, vẫn đầy mùi chloroform, và tất cả các manh mối được chất đống trên bàn. Cũng không có gì nhiều. Một miếng bông gòn, một chai chloroform vơi nửa, mang nhãn hiệu của một nhà bán buôn nổi tiếng, và một trong những đôi găng tay da cũ, rõ ràng ai đó đã mang vào để tránh để lại dấu vân tay.
“Chúng ta không có gì nhiều để tiếp tục ở đây,” Stafford chán chường nói. “Chloroform có thể đã được bán từ nhiều năm trước. Bất kỳ cửa hàng hóa học nào cũng sẽ cung cấp bông gòn, còn chiếc găng tay…” anh đã nhặt nó lên, xem xét cẩn thận, sau đó đưa nó ra ánh sáng.
Mặc dù cũ, nó có hình dáng và chất lượng tốt, và khi còn mới có lẽ đã được cung cấp theo đơn đặt hàng bởi một nhà sản xuất găng tay hạng nhất.
“Không có gì ở đây,” Stafford nói một lần nữa, và ném chiếc găng lên bàn.
Một cảnh sát bước vào phòng và chào.
“Tôi đạp xe đến từ trụ sở, thưa ngài. Chúng tôi đã nhận được một tin nhắn yêu cầu ngài đến ngay nhà riêng của ngài Stanley Belcom.”
“Làm thế nào ngài Stanley biết về việc này?”
“Ngài ấy đã gọi điện qua, khoảng năm giờ sáng nay, thưa ngài. Ngài ấy thường kiểm tra sớm.”
Stafford nhìn quanh. Anh không thể làm gì hơn nữa. Anh đi xuống cầu thang, ra phố và nhảy lên chiếc mô tô đã đưa mình đến hiện trường.
Ngài Stanley Belcom sống tại Cavendish Place, và Stafford là khách thường xuyên. Ngài Stanley góa vợ, không có con cái, thường có thói quen phàn nàn rằng chuyện duy trì ngôi nhà lớn này chỉ để biện minh cho việc thuê mướn đội ngũ nhân viên phục vụ khổng lồ. Stafford nghĩ ông là một người ưa thích xa hoa. Bữa tối của ông rất nổi tiếng, hầm rượu của ông là một trong những hầm rượu ngon nhất London, và nhờ quan hệ bạn bè trong giới nghệ sĩ, ông có đôi chút đam mê nghiệp dư trong những ngành nghệ thuật mà ông bảo trợ.
Cánh cửa mở ra và viên quản gia trông có vẻ lo lắng đang đợi trên bậc cửa để đón Stafford.
“Ông sẽ thấy ngài Stanley trong thư viện, thưa ông,” ông ta nói.
Bất chấp nỗi đau lòng của mình, Stafford không thế không mỉm cười trước nỗ lực của người quản gia để thốt lên lời chào quy ước trong thời điểm như lúc này.
“E rằng chúng tôi đã bắt ông dậy sớm, Perkins,” anh nói.
“Không hề, thưa ông.”
Khuôn mặt béo tốt của người đàn ông nhăn lại vì nụ cười.
“Ngài Stanley là một quý ông lạ lùng, thức dậy vào giữa đêm và gọi một bữa ăn khuya.”
Stafford tìm thấy vị thủ trưởng tóc hoa râm mặc một bộ áo khoác hoa bằng lụa tơ tằm, xấp bánh mì ngất ngư trên vỉ nướng điện.
“Tin xấu hả, Stafford?” Ông nói. “Ngồi xuống và uống cà phê nào. Cô gái biến mất rồi sao?”
Stafford gật đầu.
“Cậu thám tử xui xẻo có nhiệm vụ canh gác hẳn đang trên đường đến nhà xác, tôi đoán đúng không?”
“Không đến nỗi tệ như vậy, thưa ngài,” Stafford nói, “nhưng anh ta bị một vết nứt hộp sọ khá tệ. Anh ta đã hồi phục ý thức nhưng không nhớ chuyện gì đã xảy ra.”
Ngài Stanley gật đầu.
“Làm rất khoa học,” ông nói vẻ ngưỡng mộ. “Tất nhiên, đây là tác phẩm của hội Boundary.”
“Giá mà…” Stafford bắt đầu nghiến hai hàm răng.
“Tiết kiệm hơi sức đi, anh bạn của tôi,” ngài Stanley mỉm cười. “Ao ước sẽ chẳng làm được gì cả. Anh có thể bắt giữ mọi thành viên nổi tiếng trong băng đảng, họ vẫn có sẵn hai mươi chứng cứ ngoại phạm, và chứng cứ nào cũng chắc như đinh đóng cột. Đã nhiều năm kể từ khi Đại tá dàn dựng một phi vụ kiểu này. Hẳn là cánh tay phải của ông ta vẫn chưa mất đi sự tinh quái. Hãy nhìn vào cách tổ chức! Những người này vào tận trong nhà mà không gây chú ý cho viên thám tử canh gác của anh. Sau đó, vào đúng giây phút mà xe cứu thương xẹt tới, ‘người an ủi’ của họ cũng tới, hạ gục viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Tôi không cho là mọi việc kéo dài hơn mười phút. Tất cả mọi hành động đã được tính thời gian. Chắc hẳn họ đã biết thời điểm mà viên cảnh sát tuần tra đi dọc khu phố.”
Ngài Stanley tự rót cà phê, và quay trở lại chiếc ghế bành.
“Anh nghĩ tại sao họ làm việc này?”
“Họ sợ cô ấy, thưa ngài,” Stafford nói.
Ngài Stanley cười khẽ.
“Tôi không thể tưởng tượng Boundary sợ một cô gái.”
“Cô ấy là con gái của Solly White,” Stafford nói.
“Kể cả vậy, tôi cũng không thể hiểu được,” ngài Stanley đáp, “trừ phi… Ôi, Chúa ơi! Dĩ nhiên.”
Ông vỗ đầu gối một cái và Stafford chờ đợi.
“Có lẽ họ đã chuẩn bị một số trò khác, nhưng tôi sẽ nói với anh một trong những mục tiêu của việc bắt cóc cô ấy - đó là nhằm đưa Solomon White trở lại. Ông ta đã biến mất, đúng không?”
Stafford gật đầu.
“Đấy chính là mục đích - để đưa Solomon White trở lại. Bất chấp nguy hiểm cho bản thân, ông ta sẽ có mặt ở London ngay khi biết tin này.”
Ngài Stanley ngồi suy nghĩ, cằm tựa vào tay, trán nhăn lại.
“Có một số lý do khác nữa. Nào, lý do gì nhỉ?”
Stafford đoán, nhưng không nói gì.
“Sẽ mất thời gian tìm kiếm trước khi cô ấy gặp nguy,” ngài Stanley nói nhẹ nhàng. “Hy vọng duy nhất của anh là anh bạn Jack kia sẽ đến giải cứu.”
“Kẻ Hành Pháp?”
Ngài Stanley gật đầu và cười rầu rĩ.
“Không có khả năng,” Stafford nói. “Thật sự là không thể. Tôi nghĩ rằng tôi nên nói cho ngài giả thuyết của mình về lý do cô ấy bị bắt cóc, và tại sao Boundary bỏ ra nhiều công sức để bắt cóc cô ấy như vậy.”
“Giả thuyết của anh là gì?“Ngài Stanley tò mò hỏi.
“Giả thuyết của tôi, thưa ngài, rằng cô ấy chính là Kẻ Hành Pháp,” Stafford King nói.
“Cô ấy… Kẻ Hành Pháp?”
Ngài Stanley đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào anh.
“Không thể nào! Đó là một người đàn ông…”
“Ngài dường như quên mất, thưa ngài,” Stafford nói, “rằng cô White là một nghệ sĩ bắt chước tuyệt vời.”
“Nhưng tại sao?”
“Cô ấy muốn cha mình sạch tội. Cô ấy nói với tôi như vậy vào tuần trước. Sau đó tôi đã tự tìm hiểu. Tôi biết được rằng cô ấy bị phát hiện khi đang rời khỏi tòa nhà Albemarle, vào đêm mà Jack thực hiện chuyến thăm gần đây nhất đến căn hộ của Boundary.”
Ngài Stanley đứng dậy.
“Đợi chút,” ông nói rồi rời khỏi phòng.
Ông lập tức trở lại với vật gì đó trong tay.
“Nếu cô White là Kẻ Hành Pháp, và nếu cô ấy bị bắt cóc đêm qua, anh làm thế nào giải thích về thứ này? Nó nằm dưới gối khi tôi thức dậy.”
Ông đặt lên bàn một lá J Nhép quen thuộc.