Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Nạn Đói
azan và Sói Xám chỉ dám ra ngoài vào ngày thứ tự Gió và tuyết đã ngừng, và toàn bộ cảnh vật như được phủ lên một tấm khăn liệm trắng băng giá.
Dịch bệnh đã tàn sát nhiều người sống trong vùng. Và giờ đây, đến lượt những con thú hoang biết đến nạn đói và chết chóc.
Đã có lúc, chính xác là một trăm bốn mươi giờ Kazan và bạn nó chưa có tí gì vào bụng. Sói.Xám có một cảm giác khó chịu ngày càng tăng, nó thấy mình yếu dần trong khi bạn nó thì gần lả. Sau sáu ngày sáu đêm nhịn đói, xương sườn chúng nhô ra và hông thì lép kẹp, hai mắt đỏ ngầu của Kazan chỉ còn là hai khe bé tí.
Cuối cùng thì Sói Xám cũng đồng ý đi theo khi Kazan lại muốn đánh bạo ra đi trên "tuyết nặng". Lòng đầy hy vọng, chúng lại lên đường đi săn dưới cái lạnh khủng khiếp. Thoạt đầu, chúng sục sạo những vùng lân cận cái cây chết nơi luôn có rất nhiều thỏ... Nhưng không tìm thấy một dấu vết, một hơi hám nào, chúng mở rộng vòng tìm kiếm. Chúng chỉ nhìn thấy, đó là tất cả, một con cú tuyết đậu vắt vẻo trên một ngọn thông.
Kazan liền nhớ đến căn chòi - một nơi với nó luôn đồng nghĩa với lửa ấm và thức ăn. Quả vậy, không xa đó, ở phía bên kia của quả đồi, có nơi người sinh sống mà chúng đã đánh hơi được cách đấy không lâu.
Nó liền nhắm thẳng đỉnh đồi phóng đến, Sói Xám bám theo gót. Từ lúc ấy, Kazan vẫn săn lùng nhưng không tin tưởng, nó cúi gằm tiến bước, cái đuôi rậm kéo lê trên tuyết. Không có gì ngoài hình ảnh căn lều trong đầu nó. Đó là hy vọng cuối cùng. Nhưng Sói Xám vẫn cảnh giác, cả tứ chi đều run rẩy, giờ đây nó đang vểnh chiếc mõm xám gầy guộc lên để hít kỹ hơn những gì cơn gió đưa đến mũi.
Và bỗng nhiên, chúng nghe thấy một tiếng động từ xa vọng đến. Chúng vừa rên rỉ vừa lao vội về hướng ấy, đối với Sói Xám, mùi càng lúc càng rõ hơn và chẳng bao lâu, Kazan cũng đánh hơi thấy. Đó không phải là mùi của thỏ hay gà gô mà là của một con thú to hơn. Chúng bắt đầu bước thận trọng hơn, đi theo hướng gió. Hệ thực vật đầm lầy càng rậm rạp hơn và rừng lại dày đặc hơn...
Cách khoảng một trăm mét trước mặt, chúng nghe thấy tiếng sừng chạm vào nhau chan chát.
Mười giây sau, chúng đến đỉnh một đụn tuyết và Kazan nằm dán bụng xuống đó.
Giữa khu rừng thưa, toàn bộ cỏ non đã bị gặm nhẵn, bao nhiêu bụi rậm đều biến thành bằng địa, có một bầy nai nhài quạt. Tất cả có sáu con, ba cái, một con non một tuổi và hai con đực. Hai con này đang quần nhau trong một cuộc đọ sức quyết liệt, còn ba con cái đứng nhìn.
Con đực tơ mới lớn lên, như một con bò mộng lực lưỡng, lông bóng nhẫy đang độ sung sức của bốn tuổi đời, mang trên đầu một đôi sừng dày, chưa phát triển đầy đủ, nhưng nếu có kém chiều to rộng, thì lại có ưu thế là cứng và nhọn. Trong trận bão những ngày vừa qua, nó đã đưa cả bầy gồm ba con cái, một con một tuổi và nó là đầu đàn, đến trú trong khu rừng thông thích hợp này.
Tại đây, con đực thứ hai, già hơn, đã đến nhập đàn trong lúc đang đêm, nó cũng bị bão xua đuổi.
Con nai già, tuổi gấp bốn và nặng gấp đôi con nai tơ. Bộ gạc đồ sộ, dễ dsợ, không cân đều, xoè ra như hai nhài quạt đầy mấu đủ nói lên tuổi tác của nó. Quả là một chiếcn sĩ lão thành đã từng vào ra trăm trận. Chonên nó không ngần ngại giao chiến với tay địch thủ trẻ, để cướp đoạt vợ con và tổ ấm của địch thủ. Từlúc bình minh, hai đối thủ đã bao lần giao chiến. Mặt tuyết bị quần nát xung quanh lênh láng máu đỏ. Và mùi máu đang xông lên trước mũi Kazan và Sói Xám, chúng nó hít lấy hít để. Những tiếng lạ lùng cuồn cuộn trong cuống họng, chúng hết liếm môi lại liếm mép.
Hai chiến sĩ đứng kia, trán cúi gằm, đầu giao sát vào nhau. Con nai già vẫn chưa thắng trận. Nó có ưu thế về kinh nghiệm chiến đấu, về trọng lượng, về sức khoẻ già dặn và bộ gạc đồ sộ. Con nai tơ lại có cái thế tuổi trẻ và dẻo dai. Hông nó không phập phồng như hông con nai già mà lỗ mũi cứ phì phò. Rỗng tuếch như hai miệng kèn đồng.
Rồi, như theo hiệu lệnh của một đấng vô hình, hai con vật lùi lại trên đấu trường để lấy thế, và cuộc chiến lại tiếp tục.
Chín trăm cân, vừa thịt vừa xương của con nai già trong nháy mắt, lao vào đối thủ trẻ. Con này nhanh nhẹn vươn thẳng người lên và lần thứ hai mươi, hai bộ gạc lại giao nhau. Cách xa hàng nửa dặm còn có thể nghe được tiếng chan chát của những bộ sừng đồ sộ và những tiếng răng rắc tiếp theo.
Trong khi sức lực con đực già dường như giảm sút thì có thể nói là sức lực con nai tơ càng chiến đấu càng tăng. Biết là cuộc chiến sắp kết thúc, nó càng quyết tâm, càng dốc sức và càng cố gắng.
Kazan và Sói Xám bỗng nghe rắc một tiếng rất gọn, như khi ta bẻ cành cây bằng đầu gối. Lúc ấy là tháng hai, thời kỳ thú có sừng bắt đầu thay gạc, các con đực già trút gạc trước. Hoàn cảnh đó quyết định thắng bại.
Một bên gạc đồ sộ của con nai già long khỏi sọ và rơi xuống đấu trường lênh láng máu. Lát sau, mười phân sừng, sắc như một mũi dao lá trúc cắm phập vào vai nó. Hoảng loạn, con nai già mất hét cả hy vọng chiến thắng. Nó lùi dần, lùi dần, bốn chân lảo đảo, trong khi đối thủ thắng trận cứ xông xáo tiếp tục đâm xỉa vào cổ, vào vai nó, máu trào ra như suối.
Cuối cùng nó thoát ra được và quay lưng phòng như bay xuyên qua khu rừng. Con nai tơ nhìn đối thủ chạy trốn, không thèm rượt theo. Nó đứng hồi lâu lắc lắc cái đầu, hông phập phồng, mũi giãn rộng. Rồi nó thong thả quay lại với bầy nai cái, nai con, suốt thời gian đó vẫn không nhúc nhích.
Đối với kẻ chiến thắng và gia đình nó, Kazan và Sói Xám run bần bật không dám động vào. Từ chỗ nấp chúng đã nhìn thấy trước mắt, trên chiến trường, thịt tươi máu đỏ và một thèm muốn mãnh liệt xâm chiếm chúng, thúc giục chúng phải nếm ăn kỳ được. Chúng rón rén lùi dần, lùi dần, rồi thèm khát như điên như dại, cắm đầu chạy theo con đường máu của con nai già để lại phía sau. Thèm đói cào xé ruột gan quá thể, Kazan quên mất cả Sói Xám, vội lao trước theo vết nai, dãi nhớt ròng ròng, mạch máu nóng như lửa, hai mắt đỏ ngầu muốn lòi ra khỏi đầu.
Nhưng Sói Xám không cần đến nó dẫn dắt nữa. Rà mũi theo dấu vết máu tươi, nó cứ chạy, chạy mãi theo gót Kazan, cũng nhanh như thể mắt không bị che kín trước ánh sáng trời.
Được quãng nửa dặm thì chúng đuổi kịp con nai già. Anh chàng dừng lại sau một lùm thụ hương và đứng sừng sững, bất động, giữa một vũng máu cứ loang rộng mãi trên mặt tuyết. Hai mạn sườn, phồng lên xẹp xuống, tiếp tục phì phà phì phò. Cái đầu đồ sộ, thô kệch vì chỉ còn mỗi một sừng, gục xuống. Hai lỗ mũi máu chảy ròng ròng. Nhưng, dù kiệt sức như vậy, nó vẫn hùng tráng và một bầy sói, trong hoàn cảnh bình thường, cũng chưa chắc đã dám tấn công nó.
Kazan không chút do dự. Nó rống lên một tiếng rất dữ tợn, nhảy tới, cắm luôn hàm răng vào lớp da dày trên cuống họng con nai khổng lồ. Rồi nó tuột xuống đất, lùi lại độ hai mươi bước, để lập tức tấn công tiếp.
Lần này con nai già, với cái gạc nhài quạt duy nhất, xốc được Kazan, hất nó lên trời, qua đầu, rơi vật ra sau, gần chết.
Nhưng bao giờ Sói Xám cũng đến tiếp sức kịp thời. Nó đã bò đến phía sau con nai già và, tuy mù, đã ngoạm được vào nhượng chân kẻ địch vài hàng nanh sắc như dao.
Con vật giãy dụa vừa lắc vừa đạp thật khoẻ cố buộc Sói Xám phải nhả ra. Nhưng Sói Xám vẫn bám chặt. Trong khi ấy Kazan tấn công từ một bên và cuối cùng khi con nai già giãy ra được thì cũng là để chịu thua trận thứ hai và tìm chỗ lẩn tránh khác.
Kazan và Sói Xám, từ lúc này không hoài công liều lĩnh nữa, cứ bám sát phía sau con nai chỉ còn lê lết được thôi. Từ cuống họng và bên hông bị rách toạc máu chảy ròng ròng. Chân trái bị Sói Xám cắn đứt mất gân, nó khập khiễng một cách đau đớn.
Sau mười lăm phút, nó dừng lại, nhọc nhằn ngẩng cái đầu nặng nề lên và đưa mắt nhìn quanh một lượt. Rồi lại gục đầu xuống. Còn đâu viên chúa kiêu hùng của những vùng hoang vắng bao la, hai mươi năm chưa hề chiến bại. Toàn thân nó đổ xuống, và trong đôi mắt mờ dại đã biến mất vẻ thách thức.
Hơi thở của nó chỉ còn là một tiếng thở dốc nặng nề đứt quãng. Mũi sừng nhọn của con nai tơ đã xuyên vào đến tận phổi. Điều ấy, một tay thợ săn có chút ít kinh nghiệm hiểu ngay, nên Sói Xám cũng không lầm được. Cùng với Kazan, nó cứ bước vòng quanh vị chúa Sơn Lâm cũ, chờ đợi thời cơ nó quỵ xuống.
Tuy vậy thời cơ đó không đến ngay tức khắc. Một lần, hai lần, mười lần, hai mươi lần, đôi bạn đói mềm vẫn vẽ mãi cái vòng háo hức. Ở giữa vòng, con nai mộng già cứ lấy mình làm trục xoay mãi, mắt nhìn theo hia địch thủ.
Đến giữa trưa, cái trò ấy vẫn tiếp diễn. Hai mươi vòng dưới chân Sói Xám và Kazan đã thành một trăm hai trăm và hơn thế nữa. Do cái rét mỗi lúc một tăng cùng với mặt trời ngả bóng, cái vệt tròn, vạch ra và không ngừng nén chặt bởi tám cái chân của con chó sói và sói mù, trở thành như một lưỡi dao sáng loáng bằng băng đá, trong lúc đó máu con nai già cứ trào ra, trào ra, trào ra mãi.
Như biết bao trang khác không được người biết đến, đây là một trang đẫm máu của cuộc sống Sơn Lâm đang kết thúc; một cuộc đấu tranh qua đó kẻ yếu phải chết, để duy trì sự tồn tại của kẻ mạnh.
Đã đến cái giờ phút mà đứng giữa vòng chết, không khoan nhượng, kiên trì của Sói Xám và Kazan, con nai già không quay nữa. Sói Xám và Kazan hiểu ngay đó là đoạn kết thúc, cũng dừng lại, không bước vòng quanh nữa. Chúng rời khỏi vòng tuyết nén chặt, lùi lại một tí và nằm xuống chờ dưới một gốc thông thấp.
Con quái vật thua trận vẫn đứng rất lâu như trồng tại chỗ, rồi thong thả khuỵu dần, chân sau gập lại. Rồi, cuối cùng, hộc lên một tiếng khản đặc, bị máu là cho tắc nghẹn, nó đổ gục xuống.
Kazan và Sói Xám lại dè dặt vẽ lại vòng tròn, thắt dần, thắt dần, để tiến tí một, tí một, đến gần nạn nhân. Khi đôi bạn đã vào sát, con nai mộng to cố vùng lên lần cuối cùng nhưng không nổi. Nó lại ngã vật xuống.
Sói Xám ngồi xuống hắt lên không trung vắng lạnh đang bị nạn đói hoành hành, một tiếng sủa chiến thắng hào hùng.
Đối với nó và Kazan, những ngày đói khát thế là kết thúc.
Kazan (Ca Dăng) Kazan (Ca Dăng) - James Oliver Curwood Kazan (Ca Dăng)