Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Huu-Vien Nguyen
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2013 / 16
Cập nhật: 2016-02-25 11:40:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Ngân Kiếm Câu Hồn: Nhất Hóa Tam
rong trận chợt có phát hỏa, cảnh trạng này khiến những nhân vật tình cờ có mặt đều kinh hoảng. Nhưng ngay sau đó, như nghĩ ra điều gì, Chưởng môn Hoa Sơn phái là Tư Mã Vương chợt biến sắc hô hoán hạ lệnh:
- Đề phòng kế Kim Thiền Thoát Xác. Tất cả mau phân khai, nhất định hai tiểu tử nọ khi phóng hỏa là cố tình tìm cơ hội lẻn thoát đi. Không được để chúng thoát.
Tư Mã Vương vừa dứt lời, từ trong trận đang phát hỏa lập tức có hai nhân vật cùng một lúc nhảy thoát ra. Một người là Khúc Hồng Nguyên, Kim Lăng Phú Hiệp. Họ Khúc quát:
- Hãy theo mọi sắp đặt của Tư Mã chưởng môn mau. Nhưng không phải cả hai đều là tiểu tử. Trong đó có một nữ, đã cải dạng nam trang, nếu bắt gặp có một nữ nhân bỏ chạy thì cứ giữ lại.
Nhân vật thứ hai là người vừa cao niên chỉ còn lại mỗi cánh tay tả. Độc Tý lão nhân cũng quát:
- Không được bỏ qua, dù đó là bất kỳ kẻ nào. Vì có một tiểu tử ắt hẳn rất am hiểu thuật dị dung. Cả hai có thể cải dạng, biến thành bất luận nhân vật nào. Nhanh lên.
Chợt ở xa xa có một tiếng hô hoán cấp báo vang lên:
- Sư phụ. Ở đây có một lão trượng thản nhiên nằm ngủ. Còn nữa, cạnh lão trượng còn có một thanh kiếm. Chính là thanh Ngân kiếm của gã họ Phong lúc nãy.
Dựa theo hướng xuất phát tiếng hô hoán, mọi người nhất tề lao đến. Và khi đến nơi, tất cả quả nhiên đều nhìn thấy một lão nhân gia thật già dù đang ngủ cũng cựa mình thức giấc vì bị gây kinh động. Lão nhân bực bội đưa mắt nhìn quanh:
- Vẫn là bọn ngươi? Gây huyên náo như thế này, bọn ngươi thật đáng tội. Đi đi, mau đi cho khuất mắt lão. Một tiểu tử với một tiểu nha đầu bọn ngươi muốn tìm kỳ thực đã lẻn chạy theo phía nam. Bọn ngươi vô dụng như vậy còn xứng đáng gì tự xưng nào là Chưởng môn nhân phái này, nào là đại hiệp ở thành kia? Mau đi đi, đừng tự chuốc họa bằng cách tiếp tục phá giấc nghỉ ngơi của lão. Hừm...
Chu Thịnh Phát nghi ngờ nhìn thanh Ngân kiếm quả nhiên đang có cạnh lão nhân:
- Tiền bối là chủ nhân đích thực của thanh Ngân kiếm? Và chính là...
Độc Tý lão nhân bật ngay ra tiếng cười lạt:
- Chu chưởng môn không nhận ra người trước mặt chỉ là do Phong tiểu tử có tài cải dạng hóa thân thành sao? Đừng ngộ nhận đấy là Hứa Thừa Ân Ngân Kiếm Câu Hồn.
Tư Mã Vương động dung, cũng cảm thấy nghi nghi, nhưng vì e dè nên thay vì biểu lộ phản ứng chỉ dám hỏi lại lão nhân Độc Tý:
- Đường tổng quản tin chắc vào điều vừa nhận định chứ?
Độc Tý lão nhân quả quyết:
- Ai cũng bảo diện mạo của Hứa Thừa Ân ít người nhìn thấy. Nhưng riêng Đường Gia Dịch này, thửa chưa được Khúc đại hiệp điểm hóa và có ân cứu mạng, đã từng được hội diện Hứa Thừa Ân một lần. Dĩ nhiên vẫn nhớ diện mạo đó không giống như lúc này.
Khúc Hồng Nguyên cười lạnh, tự tiến lại gần chỗ lão nhân bí ẩn đang ngồi:
- Ngươi mạo nhận ai cũng được, chỉ đáng tiếc là lại mạo nhận một nhân vật đã cùng Đường tổng quản của Khúc mỗ hội diện. Ngươi không ngờ chứ?
Lão nhân lúc bấy giờ mới nheo nheo mắt để ngắm nhìn lão Độc Tý Đường Gia Dịch:
- Lão đã gặp ngươi? Có phải là kẻ vẫn luôn sính dùng trảo, gọi là Độc Trảo gì đó không? Nếu vậy, lão nhớ ngươi vẫn đủ hai tay, sao bây giờ mất một? Mà phải rồi, ắt là vì đã gặp lão một lần nên lúc nãy lão có nghi ngươi oang oang tự nhận là Ngân Kiếm Câu Hồn, đúng không? Sao lạ vậy? Hay ngươi đã có thêm ngoại hiệu khác, ngẫu nhiên lại trùng với ngoại hiệu của lão? Có như vậy kể ra cũng thú vị, chi bằng lão và ngươi thử so tài, xem Ngân kiếm của ai sẽ Câu Hồn ai? Kiếm ngươi đâu? Mau lấy ra đi. Lão có thể ngồi thế này giao đấu đồng thời hứa sẽ nhượng trước ngươi ba chiêu. Nào, chờ gì nữa? Xuất thủ đi chứ? Hay là không dám? Sợ rồi ư? Sợ thì cút đi. Lão chỉ đếm đến ba. Nếu ngươi chưa mau cút đi thì đừng trách lão đành phải tự tay trị tội mạo nhận của ngươi... Úy, sao vậy? Không phải sợ mà là giận? Càng tốt, giận thì cứ xuất kiếm, lão vẫn nhớ là sẽ nhượng ngươi ba chiêu. Sao thế? Ngươi quên mang kiếm? Toạn vận dụng Độc trảo? Nếu là vậy, lão nhượng luôn ngươi năm chiêu. Và đến chiêu thứ sáu là lão xuất thủ. Khi đó, nhỡ chẳng có cánh tay nào để dùng thì nên tự trách ngươi vô dụng mà thôi. Rõ chưa? Rõ thì tốt rồi. Xuất thủ đi, còn chờ gì nữa? Hay năm chiêu chê ít? Muốn lão nhượng nhiều hơn ư? Vậy thì bao nhiêu? Mười hay mười hai? Thôi thì nhượng luôn hai mươi chiêu vậy, đủ chưa?
Quá phẫn nộ, Độc Tý Đường Gia Dịch vừa bật người lao đến vừa xuất nhanh một trảo uy mãnh:
- Tiểu cuồng đồ thật quá đáng. Ta chẳng cần ngươi nhượng chiêu, trái lại chỉ cần ngươi giao mạng chó của ngươi cho ta là đủ. Mau nạp mạng!
“Ào...”
Lão nhân đang ngồi, vụt chộp kiếm đứng bật dậy:
- Thật vô lễ. Và đối với lão, tội này là khó tha nhất. Ngươi phải chết!
Ngân kiếm theo đó được bật ra.
“Vù!”
Khúc Hồng Nguyên lúc này dù mới lùi, chủ ý là nhường chỗ cho Đường Gia Dịch để rộng bề xuất thủ, nhưng bỗng biến sắc, vội tiến lên trở lại:
- Nguy rồi. “Quang Minh Ngân Chiếu”! Đường tổng quản lùi lại mau!
Nhưng quá muộn.
“Oa...”
Toàn thân Đường Gia Dịch vụt khựng lại và đổ ập xuống, hồn đã quy địa phủ, do bị thanh Ngân kiếm của lão nhân xuyên thủng tâm thất bằng một nhát duy nhất thật chuẩn xác. Lão nhân sau đó thu kiếm về:
- Bọn ngươi còn không mau cút đi? Nhớ đừng quên mang theo thi thể kẻ vô dụng này. Hừ, thật chẳng còn gì gọi là mong sẽ nhận được lễ độ ở bọn thủy chung đã quen hành ác. Ngươi là Khúc Hồng Nguyên? Lần sau nếu muốn thu dụng hoặc điểm hóa ai đó cải tà quy chánh, cũng nên cân nhắc thật kỹ. Đừng bỏ qua lời khuyên này của lão. Đi đi. Sao vậy? Hay là bọn ngươi cũng nghi ngờ lão? Nếu vậy...
Nhác thấy lão nhân có dấu hiệu toan hất kiếm, Khúc Hồng Nguyên mỉm cười và xua tay:
- Tôn giá hà tất nóng vội, cũng đừng phiền hà nếu Khúc mỗ có thể tin ngay thân phận cùng lai lịch của tôn giá.
Lão nhân nhăn nhó:
- Ngươi không phải nói nhiều. Vì lão đoán ngươi sắp có đề xuất nào đó hầu minh định những gì ngươi đang nghi ngờ trong lòng, đúng không? Nếu vậy, theo lão, ngươi bất tất phí thời gian vô ích. Vì bình sinh tính khí lão vốn vậy, chuyện của lão tự lão biết là đủ. Tương tự, ngươi nghi ngờ là chuyện của riêng ngươi, không liên quan gì đến lão. Tóm lại, lão không thích bất luận ai xen vào chuyện của lão. Lần này lão tạm bỏ qua thái độ thất lễ vừa rồi của ngươi và nếu bọn ngươi vẫn chưa chịu bỏ đi, hừ, tự lão sẽ bỏ đi vậy.
Nhưng Khúc Hồng Nguyên đã bước đến ngăn chặn lão nhân:
- Tôn giá không thể đi nếu chưa minh định rõ thân phận. Và điều này không hề khó cũng không phí bao nhiêu thời gian của tôn giá. Đó là vì Khúc mỗ cũng đã biết chuyện tôn giá cùng với Đường Gia Dịch tổng quản đối diện vào lúc nào với những diễn biến ra sao. Chỉ cần tôn giá chịu khó nhắc lại từng diễn biến như vừa kể, lập tức Khúc mỗ sẽ nhận ra tôn giá có đúng là Hứa Thừa Ân tiền bối hay không?
Lão nhân mở to mắt nhìn Khúc Hồng Nguyên với sắc diện tức bực. Nhưng sau đó, nhờ công phu hàm dưỡng sâu dầy, điều đương nhiên phải có ở một nhân vật đã quá cao niên, lão nhân chợt phá lên cười một tràng dài thích thú. Chỉ khi cười xong lão nhân mới lên tiếng, nhưng là để hỏi họ Khúc một câu hỏi thật đường đột, đầy bất ngờ:
- Hãy để lão hỏi trước ngươi câu này. Ngươi có biết lão đã được bao nhiêu niên kỷ chăng? Ngươi có biết chăng?
Khúc Hồng Nguyên dù nghi ngại, không rõ vì sao lão nhân lại nêu một câu hỏi trái khoáy như thế này, nhưng vẫn đáp:
- Biết đích xác thì không thể nhưng để áng chừng niên kỷ của Ngân Kiếm Câu Hồn tiền bối thì Khúc mỗ cũng như mọi người dĩ nhiên có thể đoán ra.
Lão nhân gằn giọng:
- Bao nhiêu?
Khúc Hồng Nguyên cười nhẹ:
- Chí ít cũng phải ngoại bát tuần. Nhưng đó là đối với Hứa tiền bối, không bao hàm luôn tôn giá vào đó. Vì tôn giá và Hứa tiền bối quyết chắc phải là hai nhân vật khác biệt.
Bất chấp từng lời lẽ của Khúc Hồng Nguyên luôn tỏ ra nghi ngờ, lão nhân vẫn thản nhiên hỏi tiếp:
- Lão không thích tranh cãi cùng ngươi, nhất là về vấn đề chỉ liên quan đến bản thân lão. Giờ thì nói đi, theo ngươi, lão một khi đã thọ đến ngần tuổi này, liệu đã trải qua bao sóng gió cuộc đời, đã qua bao nhiêu lần cùng địch nhân sống mái sinh tử và thắng lợi để bảo toàn sinh mạnh cho đến tận lúc này? Đồng thời còn đã bao nhiêu lần cùng những nhân vật vô can bình thủy tương phùng gặp nhau? Tóm lại, ý lão muốn hỏi ngươi, chí ít lão phải hội diện độ bao nhiêu người kể từ lúc mới sinh cho đến tận bây giờ, nghĩa là ngoài tám mươi năm dài đằng đẵng?
Khúc Hồng Nguyên cười lạt:
- Ý tôn giá bảo hoặc không thể hoặc không muốn nhớ làm gì quá nhiều những nhân vật đã từng cùng tôn giá chạm mặt suốt quãng đời ngoài tám mươi năm?
Lão nhân ngạo nghễ hất hàm:
- Ngươi bao nhiêu niên kỷ?
Khúc Hồng Nguyên không nao núng, cũng đáp trả bằng thái độ ngạo nghễ không hề kém:
- Đến ngày mai, Khúc mỗ tồn tại trên dương thế này đúng sáu mươi năm. Tuy vậy, suốt thời gian đó, Khúc mỗ dù gặp ai hoặc nhìn thấy ai thì sẽ ghi nhớ mãi quyết không quên. Và càng không thể quên nếu như có một lần cùng ai đó chạm mặt, nhất là kẻ đó từng gây phiền toái cho mỗ vào lần đó. Ý Khúc mỗ quả quyết tôn giá không thể viện cớ vì già lão đã sớm quên những gì Đường Gia Dịch đã gây ra cho uy danh tôn giá. Trừ phi tôn giá không hề là Ngân Kiếm Câu Hồn như nãy giờ đã cố tình mạo nhận. Thế nào?
Lão nhân càng nghe càng cau mày khó chịu. Nhưng sau đó, vì công phu hàm dưỡng vẫn sâu dầy, nên lão nhân bất chợt thở trút ra một hơi thật dài, rất phù hợp với một lời nhẹ nhàng đang từ tốn nói ra cùng Khúc Hồng Nguyên:
- Ngươi đã biết đó là chuyện gây tổn hại đến uy danh lão, vậy vì ý gì ngươi cứ cố tình buộc lão phải nhắc lại? Ngươi muốn lão tự bêu xấu lão? Ngươi được lợi gì nếu có cơ hội làm hạ thấp uy danh của Ngân Kiếm Câu Hồn? Ngươi hãy giải thích đi. Chỉ khi ngươi giải thích xong và khiến lão nghe thuận tai, được lắm, lão sẽ nhắc lại chuyện đó cho ngươi toại nguyện. Thế nào?
Khúc Hồng Nguyên thoáng dao động:
- Khúc mỗ không hề có ý gì khác, ngoài việc mượn câu chuyện đó để dễ bề minh bạch lai lịch và thân phận thật của tôn giá.
Lão nhân tủm tỉm cười:
- Ngươi càng nói không, càng đinh ninh là có. Huống hồ, đã minh định lão có thật là Ngân Kiếm Câu Hồn hay không, thiết nghĩ đâu phải không có biện pháp? Và biện pháp dễ nhất chính là ngươi cứ thử vượt qua thanh Ngân kiếm này của lão. Có đúng là không gì dễ cho bằng qua sở học để minh định lai lịch của nhân vật mà ngươi muốn minh định chăng?
Và lão nhân từ từ hoành ngang thanh Ngân kiếm trước mặt:
- Lão sẽ nhượng ngươi ba chiêu. Nhưng đừng bảo là không muốn cùng lão động thủ. Vì ý lão đã quyết, nhất là lúc này lão đã rõ tự thâm tâm ngươi đang có mưu đồ gây bất lợi cho uy danh Ngân Kiếm Câu Hồn, ngươi không thể thối thoát được đâu. Xuất thủ đi. Lão chỉ ra tay khi đã hết ba chiêu vừa hứa nhượng. Nào!
Sắc mặt Khúc Hồng Nguyên thay đổi liên tục, lúc thì tỏ ra rất muốn xuất chiêu, khi thì nghi ngại và dè dặt khiến sắc mặt biểu lộ vẻ phân vân bất quyết. Sau cùng, vì bị lão nhân thúc hối mãi, Khúc Hồng Nguyên chợt phá lên cười:
- Dám nói lời nhượng trước ba chiêu, đối với Khúc mỗ thân phận và lai lịch của tôn giá không còn gì để nghi ngờ nữa. Và thật ra chỉ vì thiếu suy xét, do quá vội tin theo lời võ đoán của Đường tổng quản nên Khúc Hồng Nguyên này đã có phần thất lễ. Hứa tiền bối là bậc trưởng thượng, xin độ lượng bỏ qua cho vãn bối một phen. Tiện đây, vì ngày mai sẽ là đại lễ mừng thọ lục tuần của vãn bối, thật vinh hạnh cho Khúc gia nếu được Hứa tiền bối hạ cố đến tham dự. Vãn bối xin cung thỉnh, nguyện sẽ đích thân hầu hạ Hứa tiền bối thật chu đáo. Xin mời!
Lão nhân vẫn hoành ngang thanh Ngân kiếm:
- Lời của lão há lẽ ngươi nghe không lọt tai? Trừ phi ngươi thật sự xem thường, nếu không, lão vẫn muốn cho ngươi biết thanh Ngân kiếm này lợi hại như thế nào?
Nhưng Khúc Hồng Nguyên vẫn tìm đủ cách để hạ đãi:
- Vãn bối đã chịu tội, đã thừa nhận Hứa tiền bối chính là Ngân Kiếm Câu Hồn. Việc động thủ giao chiêu này dù không cần khai diễn, vãn bối vẫn cam tâm nhận bại. Lẽ nào Hứa tiền bối không khứng bỏ qua?
Lão nhân cười lạt:
- Nếu là vậy, lão đoán có lẽ ngươi sẽ không thối thoát nữa nếu ngày mai, giữa yến tiệc mừng thọ, lão sẽ đến và lập lại đề xuất này?
Khúc Hồng Nguyên chợt chớp mắt và có một thoáng rất ngắn vô tình để lộ ánh mắt hài lòng:
- Nếu Hứa tiền bối hạ cố đến dự, sẽ là niềm vinh hạnh tột cùng cho vãn bối, cũng là cho nhiều đồng đạo võ lâm nữa ắt hẳn sẽ có mặt. Giờ thì vãn bối xin lui bước, chỉ là để chuẩn bị tiếp nghênh Hứa tiền bối thật chu đáo. Cáo biệt.
Lão nhân thu kiếm về và ung dung gật đầu:
- Lão sẽ đến, quyết không để Khúc Hồng Nguyên ngươi thất vọng. Không tiễn. Ha ha...
Khúc Hồng Nguyên vội tháo lui, khiến Chu Thịnh Phát và Tư Mã Vương cùng nhiều đệ tử nhị phái không còn lý do nào để lưu lại. Họ đã quên, không mang theo thi thể Đường Gia Dịch. Và khi lão nhân nhận ra điều đó thì đã muộn. Bọn người Khúc Hồng Nguyên đã đi khuất từ lâu. Tự thở dài, lão nhân toan ra tay đào mộ huyệt để vùi lấp thi hài họ Đường. Nào ngờ lão nhân còn đang lúc loay hoay chọn chỗ đào huyệt, bỗng nghe có tiếng người chép miệng suýt soa:
- Quả là một chiêu kiếm lợi hại. Và phi chiêu “Quang Minh Ngân Chiếu” thì không còn chiêu nào vừa nhanh vừa chuẩn xác như thế này. Đường Gia Dịch ngươi có chết cũng đáng. Rất đáng.
Lão nhân quay lại và giật mình khi nhìn thấy cạnh thi thể Đường Gia Dịch là một lão nhân khác vừa gầy nhỏ vừa có phần cao niên hơn cả bản thân lão nhân vừa quay lại nhìn. Có một sự khác biệt để dễ phân biệt giữa hai lão nhân. Một người có kiếm và một người thì không.
Lão nhân mang kiếm liền cau mày nhìn lão nhân không mang kiếm:
- Tôn giá là ai? Có quen biết mỗ chăng? Vì chỉ có quen mới dễ nhận ra đó là chiêu Quanh Minh Ngân Chiếu.
Lão không mang kiếm lúc bấy giờ mới đưa đôi mắt già nua nhăn nhó nhìn lão mang kiếm:
- Có thể chúng ta đã gặp nhau mà cũng không hề có. Vì lão làm sao nhớ được đã gặp qua bao nhiêu nhân vật, hiệp có ác có, thật có giả có, nam phụ lão ấu, tăng ni đạo tục, đủ cả, sau suốt thời gian tám mươi hai năm dài tồn tại trên cõi đời. Thật thất lễ vì mắt lão đã kém, chẳng hay tôn giá là ai? Sao lại am hiểu và thi triển khá thuần thục một chiêu kiếm lẽ ra trên đời này chỉ mỗi một nhân vật là có quyền am hiểu?
Lão nhân mang kiếm lại thêm một phen nữa giật mình, nhưng sau đó vẫn cố trấn tĩnh:
- Tôn giá hỏi thật lạ. Chiêu kiếm đó nếu mỗ không am hiểu thì ai khác có thể am hiểu?
Lão không mang kiếm chợt gật gù, đồng thời còn chậm rãi đi đến dần về phía lão mang kiếm:
- Nói như vậy, tôn giá chínhlà Hứa Thừa Ân rồi? Nhưng lạ quá, lão cũng là Hứa Thừa Ân, cũng từng được mọi người gọi là Ngân Kiếm Câu Hồn. Giữa hai chúng ta ai thật ai giả đây? Mà khoan đã, lão nhớ ra rồi, tôn giá mới là Hứa Thừa Ân thật, do có thanh Ngân kiếm kia làm bằng chứng. Chỉ có lão mới là giả, đúng không?
Lão mang kiếm giật mình lần thứ hai:
- Tôn giá cũng là Hứa... Hứa Thừa Ân? Hừ, thời thế lúc này thật lạ, hư thực khó phân, chân giả khó lường, long xà lẫn lộn. Vừa có một Đường Gia Dịch vì dám mạo nhận là Ngân Kiếm Câu Hồn nên mất mạng. Tôn giá nếu đã mục kích, lẽ nào...
Lão không mang kiếm chợt đứng thẳng người lên, hóa ra lão này chỉ gầy chứ không nhỏ thó như nãy giờ cố ý làm ra như thế. Lão chợt nói rít qua kẽ răng:
- Chỉ vì ngươi đã thay ta trừng trị kẻ mạo nhận, tội và công kể ra ngang nhau. Lại sắp có người đến nữa đấy. Ngươi khôn hồn thì mau theo ta. Nếu không đủ đởm lược thì cút đi và tuyệt đối cấm, ngươi không được mạo nhận ta thêm một lần nữa. Hãy quyết định đi.
“Vút!”
Bằng khinh thân pháp cực kỳ ảo diệu, lão không mang kiếm chỉ thoáng mắt đã lao đi mất dạng. Khiến lão mang kiếm cứ mãi phân vân nhìn theo.
Đúng lúc này, thanh âm của lão không mang kiếm bỗng từ phía xa xa vọng đến dù khẽ nhưng rất rõ:
- Kẻ sắp đến nhất định là muốn tìm ngươi. Và có thể khẳng định, ngươi dù tình cờ am hiểu một vài chiêu kiếm của ta nhưng vẫn không phải là đối thủ của kẻ sắp đến. Sao còn mãi đứng đó.
Lão mang kiếm lập tức có quyết định. Thoạt tiên là giấu thanh Ngân kiếm vào người, sau đó thì lấy một tay vuốt qua mặt một lượt, diện mạo của lão mang kiếm liền hóa thành trẻ hơn, chỉ xấp xỉ tứ tuần và còn mang sắc vàng bệnh hoạn. Với dáng mạo hoàn toàn khác này, Hoàng Diện Nhân lập tức tung người lao vọt đi, nhưng không đi theo hướng lão lúc nãy đã đi. Sau khi đã vượt qua một lúc những mười dặm đường, Hoàng Diện Nhân thở phào, dừng chân ngay cạnh một ngôi hoang miếu và lấy mắt nhìn dò xét xung quanh.
Bỗng từ giữa lòng ngôi hoang miếu có một thanh âm vang thoát ra:
- Còn không mau tiến vào? Kể ra ngươi chọn chỗ này để gặp ta cũng tạm thích hợp.
Hoàng Diện Nhân rúng động, mắt tuy nhìn vào miếu nhưng đôi chân thì không sao đủ lực cất bước tiến vào.
Đó là lúc một lão nhân cao gầy từ giữa hoang miếu bước ra đến tận cửa:
- Ngươi ngạc nhiên vì không ngờ ta không chỉ đuổi kịp mà còn đặt chân vào miếu trước ngươi? Vậy còn chờ gì nữa? Đưa đây. Ằt ngươi đã hiểu nếu muốn ra tay thì ta dĩ nhiên đã có nhiều cơ hội hạ thủ ngươi rồi.
Hoàng Diện Nhân dần trấn định:
- Đưa gì cho tôn giá?
Lão cao gầy bảo:
- Châu thì phải về hợp phố. Dĩ nhiên ta bảo ngươi đưa thanh Ngân kiếm lại cho ta.
Hoàng Diện Nhân giật mình lùi một bước:
- Đích thực tôn giá chính là Ngân Kiếm Câu Hồn?
Lão cao gầy lại bảo:
- Có cần ta minh chứng không? Hãy lấy Ngân kiếm ra, ta cũng nhượng ngươi ba chiêu. Đến chiêu thứ tư nhất định ta sẽ đoạt lại kiếm.
Hoàng Diện Nhân cười lạt:
- Tại hạ từng dùng cách này dọa Khúc Hồng Nguyên dù nhiều tâm cơ thủ đoạn cũng phải bỏ cuộc. Nếu tôn giá nghĩ tại hạ cũng tương tự lão Khúc là lầm. Được, tại hạ nguyện lĩnh giáo. Chỉ xin nói trước, kiếm của tại hạ quyết không nhân nhượng. Vì thế, vạn nhất xảy ra chuyện kiếm hạ thủ vô tình, mong chớ trách.
Lão cao gầy rất ung dung:
- Ta cũng vậy. Vì thế ngươi cứ tận lực sở học, bởi càng nhượng chiêu là ngươi càng tự chuốc họa. Bắt đầu đi.
Hoàng Diện Nhân rút kiếm ra:
- Để công bằng, xin tôn giá chớ giữ lời nhượng trước ba chiêu. Vì rằng tại hạ không thể nói trước là chỉ vận dụng mỗi một loại kiếm pháp. Điều đó sẽ càng gây khó khăn nếu tôn giá khăng khăng vẫn nhượng tam chiêu.
Lão cao gầy chợt phát xạ những tia nhìn ngời sáng, tỏ vẻ thích thú:
- Nói như thế, việc đối phó với Khúc Hồng Nguyên lúc nãy không thuần là lời dọa suông? Và ngươi tự tin vẫn đắc thủ giả như họ Khúc tiếp nhận lời khiêu chiến?
Hoàng Diện Nhân cười nhẹ:
- Chủ yếu là dọa. Và nếu dọa không xong thì phải đánh. Tại hạ quyết không phải hạng người chưa chiến đã cam bại.
Lão cao gầy thở ra nhè nhẹ:
- Điều này càng khiến ta mong biết rõ xuất thân võ học của ngươi. Xuất thủ đi, ta sẽ cố giữ lời là vẫn nhượng trước tam chiêu. Còn như không thể, ngươi đừng chê cười nếu thấy ta buộc phải thất hứa để giữ lại sinh mạng già. Vì rằng đó chính là điều ngươi vừa cao thượng tự miệng đề xuất.
Hoàng Diện Nhân từ từ nâng kiếm lên:
- Thất lễ! Xin cẩn trọng. Đánh!
“Vù...”
Lão cao gầy gật gù khen:
- Lần này ngươi xuất chiêu “Quang Minh Ngân Chiếu” xem ra khá thuần thục. Đáng khen đấy.
Miệng nói, chân di chuyển, quả nhiên lão cao gầy đã giữ lời nhượng chiêu, đồng thời quá dễ dàng tránh thoát chiêu kiếm của Hoàng Diện Nhân.
Hoàng Diện Nhân lập tức xoay cổ tay biến đổi ngay thành chiêu kiếm thứ hai:
- Đỡ!
“Ào...”
Lão cao gầy vẫn tránh:
- “Khuấy Thiên Ngân Đỉnh”! Quả nhiên ngươi am hiểu nhiều hơn một chiêu kiếm vốn là sở học của ta. Đáng ngạc nhiên thật đấy.
“Vút!”
Lão cao gầy vừa thoát chiêu thì Hoàng Diện Nhân cũng biến mất, chỉ lưu lại mỗi một tiếng quát đanh gọn:
- Còn chiêu này thì sao? Hãy cẩn trọng đấy!
Lão cao gầy vội xoay người, quay về phía vừa phát ra thanh âm của Hoàng Diện Nhân. Nhưng lạ thay Hoàng Diện Nhân cũng không hiện hữu ở đó như lão cao gầy lầm nghĩ. Vì thế, để không bị Hoàng Diện Nhân ám toán bất ngờ, lão cao gầy lập tức tung bỗng người lên cao. Khi tin chắc đã không có Hoàng Diện Nhân bám theo để ngấm ngầm xuất chiêu, lão cao gầy mới từ trên cao nhìn xuống. Cuối cùng, vì quá kinh ngạc, lão cao gầy đành từ từ hạ thân xuống, buông ra một câu nghi vấn đã làm bản thân lão cao gầy kinh ngạc:
- Sao ngươi lại dừng tay? Không động thủ nữa vì ngại ta thân bại danh liệt ư?
Hoàng Diện Nhân quả thật đã dừng tay từ lâu, không hề xuất thủ chiêu tiếp theo cho dù chính bản thân đã tự miệng nói như thế. Nhưng để đáp lại câu nghi vấn của lão cao gầy. Hoàng Diện Nhân chợt lễ độ, nâng cao thanh Ngân kiếm bằng cả hai tay, tự nguyện giao hoàn cho lão cao gầy:
- Tiểu bối đã đắc tội vì dám mạo nhận thanh danh của lão nhân gia. Thanh Ngân kiếm này xin giao hoàn cố chủ, đồng thời xin được lượng thứ.
Lão cao gầy không nhận, không những thế lại còn bàng hoàng nhìn chú mục vào động thái đang có của Hoàng Diện Nhân:
- Đây là thế khởi thức từ chiêu kiếm cuối cùng của ta, “Ngân Quang Chiêu Loạn Thế”? Nói mau, Đoan Mộc Lý hiện đang náu thân ở đâu? Tội học lỏm sở học của ta đã là đáng chết, hạng tiểu nhân đó lại còn dám đem những gì lỏm học truyền cả cho ngươi. Ta đã tìm Đoan Mộc Lý lâu lắm rồi. Nói mau, Đoan Mộc lão nhi đang ẩn nấp ở đâu?
Chính nỗi giận dữ của lão cao gầy làm Hoàng Diện Nhân lắc đầu cười tươi:
- Sau ba chiêu, lão nhân gia đều nhận biết và gọi chính xác tên cả ba chiêu thức. Quả nhiên lão nhân gia chính là Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa lão nhân gia. Tiểu bối Sầm Phong xin kính cẩn giao hoàn Ngân kiếm. Riêng về Đoan Mộc Lý lão bằng hữu, người đã chết rồi, hà tất lão nhân gia để tâm giận mãi. Kỳ thực, chính tiểu bối vì lâm tuyệt lộ, đành dùng hạ sách này là phải mạo nhận, giả làm lão nhân gia, không do ai xúi giục, cũng không được Đoan Mộc lão bằng hữu chỉ điểm võ học như lão nhân gia vừa lầm nghĩ. Tiểu bối nói bằng tấm lòng thành, mong lão nhân gia độ lượng minh xét.
Lão cao gầy cau mặt:
- Đoan Mộc Lý đã chết? Lúc nào?
Sầm Phong đáp:
- Hơn bốn năm trước, do Đường Gia Dịch hạ thủ.
Lão cao gầy cười lạt:
- Có lẽ cũng do Đoan Mộc Lý giả dạng, dị dung thành Đường Gia Dịch? Đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma. Chính vì thế ngươi lúc nãy mới cố tâm lấy mạng họ Đường, báo thù cho lão bằng hữu?
Sầm Phong nửa gật nửa lắc đầu:
- Cũng một phần là muốn bảo toàn sao cho được thanh danh của Ngân Kiếm Câu Hồn. Hạng độc ác như họ Đường liệu đủ tư cách mạo nhận thành Ngân Kiếm Câu Hồn sao?
Lão cao gầy vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt:
- Ngươi khỏi phí lời tán dương ta. Cho dù ta thừa nhận, cũng nhờ ngươi mạo nhận nên thanh danh ta quả nhiên được bảo toàn. Cũng may là ngươi nhờ khôn khéo trong cách ứng phó nên chưa đến nỗi làm bẽ mặt ta. Giờ thì nói đi, nếu không do Đoan Mộc Lý chỉ điểm, cớ sao ngươi am hiểu chính những chiêu kiếm đã bị Đoan Mộc Lý lẻn học trộm của ta?
Sầm Phong thố lộ:
- Lão Đoan Mộc vốn dĩ có một nơi lưu ngụ khá kín đáo ở ngay tại Kim Lăng này. Ở đó, tiểu bối ngoài việc tìm thấy thanh Ngân kiếm, còn phát hiện trong nhiều di vật lão lưu lại có thêm một quyển kinh phổ gọi là Vạn Chiêu Ký Tập, thủ bút là do lão Đoan Mộc tự ghi. Tiểu bối vì cần mạo nhận lão nhân gia cho giống, trong lúc nhất thời đành khẩn trương tham luyện đúng những chiêu kiếm sở học của lão nhân gia. Thật may đã không làm tổn hại đến uy danh Ngân Kiếm Câu Hồn.
Lão cao gầy kinh ngạc:
- Vạn Chiêu Ký Tập? Nghĩa là trong đó không chỉ bao gồm một vài chiêu kiếm vỏn vẹn của ta? Đoan Mộc Lý còn lỏm học nhiều chiêu thức của những võ phái khác? Tham vọng của Đoan Mộc Lý thật sự to lớn đến thế sao?
Nói đến đây, đột nhiên lão cao gầy bảo:
- Đưa đây.
Sầm Phong đưa thanh Ngân kiếm ra:
- Đưa Ngân kiếm ư?
Lão cao gầy hậm hực:
- Ngươi đừng giả vờ. Hãy mau đưa quyển Vạn Chiêu Ký Tập cho ta.
Sầm Phong lùi về và cười gượng:
- Tiểu bối chưa lúc nào cần quyển đó như lúc này. Xin lượng thứ, tiểu bối khó thể đáp ứng.
Lão cao gầy ngạc nhiên:
- Ngươi cần nó để làm gì? Đừng quên, học lỏm võ công của ngươi khác là điều tối kỵ.
Sầm Phong bảo:
- Nhưng dù sao đó cũng là di vật của lão Đoan Mộc, lại được ủy thác cho tiểu bối. Nhất định tiểu bối không thể giao ra.
Lão cao gầy cười lạnh:
- Ngươi muốn tự tay ta đoạt lấy?
Sầm Phong lại thủ kiếm:
- Nếu để bị chiếm đoạt, tiểu bối chỉ còn biết tự trách bản thân võ học không bằng người. Nhưng trước tiên lão nhân gia phải chứng tỏ đủ bản lãnh chiếm đoạt. Phần tiểu bối cứ quyết giữ cho đến cùng.
Lão cao gầy thật sự kinh ngạc:
- Ngữ này ngươi sẽ liều chết, thà mất mạng hơn mất vật đã được ủy thác?
Sầm Phong gật đầu:
- Nhận ủy thác cũng là nợ ân tình. Hơn thế nữa, huống hồ đó còn là ân tình của người đã vì tiểu bối nên mới mất mạng. Vì thế, dù đã báo thù xong cho lão bằng hữu Đoan Mộc, nhưng ân tình nhận chịu ủy thác nào phải chỉ bấy nhiêu đó là kết thúc. Mong lão nhân gia chớ phiền trách.
Thật lạ, lão cao gầy chợt gật gù tỏ ý hài lòng:
- Nghĩa khí như ngươi khiến Hứa Thừa Ân ta dù từng đôi lần gặp vẫn cảm khái thán phục. Tuy vậy ta cảm thấy khó tin nếu ngươi bảo chỉ nhờ xem qua quyển kinh phổ đó là dễ dàng am hiểu, thi triển thuần thục những chiêu kiếm vốn dĩ là sở học một đời của ta. Ngươi quả quyết chỉ lúc tối khẩn trương mới bắt đầu xem và tham luyện?
Sầm Phong thở ra nhè nhẹ:
- Chính tiểu bối cũng tự lấy làm lạ về điều này. Vì quả thật tiểu bối chỉ vừa mới lần đầu xem qua, dù chưa diễn luyện nhưng vẫn đắc thủ, đoạt mạng họ Đường.
Hứa lão vụt bảo:
- Nếu vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi về chuyện Vạn Chiêu Ký Tập, với điều kiện ngươi phải ưng thuận cùng đi với ta ngay bây giờ.
Sầm Phong kinh nghi:
- Đi đâu? Để làm gì?
Hứa lão cười bí ẩn:
- Ngươi cứ đi khắc biết. Chớ lo ngại về sinh mạng ngươi. Vì nếu muốn gây bất lợi cho ngươi, ta cần gì chọn đâu xa ngoài chỗ này. Đi mau, kẻ lúc nãy có ý tìm ngươi lại lẩn quẩn sắp đến nữa rồi. Đã lâu ta chưa hề gặp ai, xuất hiện với một mình ngươi thế này đã là phá lệ. Nếu gặp thêm kẻ khác nữa, thà ta đừng mai danh ẩn tích suốt mấy năm qua ắt sẽ tốt hơn. Đi nào.
Hứa lão lao đi và lần này Sầm Phong không hề ngần ngại, cũng lao theo.
“Vút! Vút!”
Hứa lão chỉ chịu dừng chân lại ngay vừa lúc vầng kim ô cũng vừa vặn khuất dạng sau chân trời. Hứa lão nhìn theo những tia sáng cuối cùng của một ngày vẫn còn le lói:
- Tuổi già của một đời ngươi được ví như buổi hoàng hôn. Nhưng nếu lúc cuối đời, bất luận ai còn có thể bật lên những tia sáng huy hoàng là thế thì dù có chết cũng muôn phần mãn nguyện.
Sầm Phong thì đang lẻn nhìn địa hình xung quanh, nơi không phải Hứa lão tình cờ chọn làm chỗ dừng chân:
- Nơi này quá tẻ nhạt, vẻ hoang vu như thiếu hẳn sinh khí, lại còn cận kề một nấm mồ cô đơn. Nếu không xuất hiện thêm một vài vật dụng lặt vặt cần cho nhu cầu sinh hoạt đời thường, ắt tiểu bối khó có thể tin đây là nơi lão nhân gia chọn làm chỗ ẩn tích mai danh.
Hứa lão quay mặt về phía nấm mồ Sầm Phong vừa đề cập:
- Ta mai danh là muốn mãi mãi ở đây an ủi vong linh của lão bằng hữu này. Ngươi có bao giờ nghe nói đến Thất Cốt Thôi Tâm lão quái?
Sầm Phong ngờ ngợ:
- Tiểu bối nghe khá quen, nhưng nhất thời không thể nhớ đã nghe ở đâu hoặc do ai đề cập. Nhưng sao lão nhân gia phải an ủi vong linh lão bằng hữu? Hay trong cái chết của lão bằng hữu có điều khuất tất, khiến lão nhân gia tự cảm thấy có lỗi?
Hứa lão chột dạ:
- Ngươi tự đoán hay đã nghe ai một lần nói với ngươi?
Sầm Phong cười dàn hòa:
- Dĩ nhiên tiểu bối tự đoán. Xin lão nhân gia chớ khẩn trương hoặc để tâm. Vì nếu không phải do cách nói của lão nhân gia, tiểu bối dù cực kỳ thông tuệ, cũng không thể đoán được như thế.
Hứa lão bỗng gạt bỏ đề tài này, bằng cách tự mình chui vào một địa huyệt vừa tối đen vừa sâu:
- Ngươi có muốn xem qua chỗ lưu ngụ lạ đời của ta? Vào đi.
Ai cũng bảo tính khí của Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa Thừa Ân là lạ đời và khác thường, Sầm Phong vì không muốn Hứa lão để tâm mãi đến chuyện đã lỡ lời lúc nãy, đành nhắm mắt đưa chân, chui theo lão mong lão hài lòng.
“Xoạch!”
Đó là tiếng đánh đá lửa. Liền sau đó nhờ có ánh đèn leo lét từ một ngọn bạch lạp hắt sáng nên Sầm Phong mới nhận ra nơi Hứa lão lưu ngụ không chỉ là một địa huyệt ăn sâu vào lòng đất mà còn có hình thù và bầu không khí tù túng giống như đang sống ở giữa lòng một mộ huyệt chỉ dành cho người đã chết.
Hứa lão chọn chỗ ngồi ở sát bên trong:
- Ngươi có nhận ra đây là hình thù một mộ huyệt? Điều này nói lên ta dù vẫn sống nhưng kỳ thực có khác nào kẻ đã chết rồi.
Sầm Phong ngồi xoay lưng ra ngoài:
- Lời của lão nhân gia hoặc quá huyền nhiệm hoặc quá bao hàm đạo lý phật pháp. Tiểu bối vì quá ấu trĩ e không thể thấu hiểu.
Hứa lão gật đầu, nhưng thay vì nói ngay thì lại hắng giọng, đoạn trầm ngâm thêm một lúc nữa:
- Ta gọi ngươi đến đây là có ý thành toàn cho ngươi. Thanh Ngân kiếm sẽ thuộc về ngươi, kèm theo đó là toàn bộ pho kiếm pháp thành danh của ta. Đổi lại, ta chỉ yêu cầu ngươi một việc.
Đó là điều Sầm Phong hoàn toàn không ngờ đến:
- Tiểu bối vẫn chưa rõ lắm ý của lão nhân gia.
Hứa lão thở dài:
- Là thế này, quả thật Đường Gia Dịch đã từng làm ô uế thanh danh ta. Nhưng bây giờ vì y đã chết nên ta không thiết nhắc lại làm gì. ngươi chỉ cần biết thế này là đủ, đó là vì họ Đường nên ta từng một thời gian dài không thiết nhìn mặt bằng hữu võ lâm. Cho đến một hôm, Thôi Tâm lão quái chợt tìm đến ta. A... gặp lại bằng hữu có ai không vui mừng. Nhưng vì mừng nên Lão quái vô tình nhắc lại chuyện giữa ta và họ Đường. Điều đó khiến ta trở mặt, quyết tống khứ Lão quái. Và vì là quái nên lão Thấu Cốt Thôi Tâm lập tức có phản ứng. Thế là giữa hai ta nảy sinh trận tử chiến. Ta thắng, Lão quái bại. Dù vậy, câu nói cuối cùng trước khi chết của Lão quái lại khiến ta từ thắng chuyển sang bại. Kết quả, lúc nhận ra chính ta sai thì đã muộn, Lão quái đã chết. Ta vì hối hận đành lập thệ mãi mãi lưu lại đây, quyết không đặt chân ra chốn giang hồ nữa, dù là nửa bước. Nhưng riêng lần này thì khác.
Nghe Hứa lão kể chuyện, Sầm Phong dù nhẫn nại đến mấy cũng phát tức anh ách, khiến nhiều lần suýt lên tiếng hỏi lại cho kỳ rõ. Và lúc này vì có dịp nên Sầm Phong lập tức buộc miệng hỏi:
- Khác như thế nào?
Hứa lão cười:
- Đừng nghĩ ta bảo mãi mãi lưu lại đây thì không thể đi loanh quanh. Nhưng thường khi thì không sao chỉ riêng hôm nay ta mới nhận thấy hai điều thú vị, liên quan đến những hai nhân vật từng thời gian dài gây đủ phiền toái cho ta. Ngươi đoán xem đấy là hai nhân vật nào?
Sầm Phong hết mọi hứng thú với câu chuyện của Hứa lão, đành ầm ừ đáp cho qua:
- Đâu có lý gì khó đoán. Một là hạ Đường, hai là Đoan Mộc Lý vốn nổi danh Thiên Biến Vạn Diện.
Hứa lão thì đủ kinh nghiệm lẫn lịch lãm để biết Sầm Phong đang có tâm trạng thế nào:
- Ngươi đừng sớm chán nản, chuyện của ta nhất định sẽ khiến ngươi chú tâm. Nhưng đầu tiên hãy nói về họ Đường. Ngươi suy nghĩ thế nào về việc họ Đường lần này dám mạo nhận ta? Liệu y có còn mạo nhận thêm lần nào khác chăng? Nếu có thì bao nhiêu lần? Nhất là tại sao một kẻ nổi danh là Hiệp, như Khúc Hồng Nguyên lại yên tâm thu nhận một kẻ có nhiều ác danh như Đường Gia Dịch làm tâm phúc? Ngươi bảo ta đặt nghi vấn như thế có đúng không?
Sầm Phong cũng ầm ừ cho qua:
- Tiểu bối cũng sớm nghĩ đến những điều này. Đó là lý do để giải thích tại sao tiểu bối nhận lời họ Khúc ngày mai sẽ đến dự khánh thọ lục tuần.
Hứa lão chợt xua tay:
- Việc đó cứ để ta lo liệu. Tự ta sẽ đến. Phần của ngươi là phải lưu lại đây luyện cho kỳ xong pho kiếm pháp của ta.
Sầm Phong phì cười:
- Tiểu bối vẫn chưa quyết định có tiếp nhận mỹ ý của lão nhân gia hay không. Và tốt nhất lão nhân gia nên sớm cho tiểu bối biết định yêu cầu một việc gì?
Hứa lão bảo:
- Đó là phải thay ta đi tìm một người.
Sầm Phong vội hỏi:
- Ai Hứa lão đáp:
- Một nhân vật được gọi là Thánh Y.
- Thánh y? Để làm gì?
Hứa lão động tâm:
- Ngươi có vẻ quá kinh ngạc. Tại sao?
- Tiểu bối chỉ giải thích rõ sau khi biết rõ lão nhân gia cần gì ở Thánh Y?
Hứa lão bối rối:
- Tìm gặp rồi ngươi phải thay ta hỏi Thánh Y một câu.
- Câu đó như thế nào?
Hứa lão mấy máy môi thật lâu mới nói:
- Cũng là câu cuối cùng trước lúc chết, Thấu Cốt Thôi Tâm lão quái đã nói với ta. Ngươi hãy hỏi Thánh Y, có phải Lão quái bị nội thương nghiêm trọng, dù đã được Thánh Y thi thố diệu thủ chữa trị, Lão quái cũng đã mất đi non một nửa võ công?
- Vì sao chỉ hỏi mỗi một câu này?
Hứa lão lại bối rối:
- Chỉ vì tuy bại nhưng lão Thôi Tâm quả quyết với ta, nếu lão còn nguyên vẹn võ công thì người bại chính là ta, không phải Lão quái. Ta bất phục vì lời này.
- Nhưng nếu đó là sự thật thì sao?
Hứa lão giật mình:
- Ngươi hỏi như thế là có ý gì?
- Không gì cả, ngoài việc chỉ muốn biết lão nhân gia sẽ phản ứng như thế nào nếu lời nói cuối cùng của Lão quái Thôi Tâm chính là sự thật?
Hứa lão phẫn nộ:
- Ta tuyệt đối không tin. Vì nào phải giữa ta và Lão quái chưa lần nào động thủ? Trái lại đã có không dưới mười lần. Và trong mười lần đó phải có đến bảy lần thế thượng phong thuộc về ta. Thử hỏi ta làm sao tin được một khi Lão quái chỉ sau một thời gian ngắn vắng bóng đột nhiên bảo có thể đả bại ta. Đồng thời, dù phải chết đến nơi, Lão quái vẫn bảo ta cứ hỏi Thánh Y thì rõ.
- Vậy lão nhân gia sao không thử một lần tìm Thánh Y?
Hứa lão thở dài:
- Ai bảo ta không tìm. Nhưng tiếc thay, lão Thánh Y quái quỷ đó cứ như đã chết rồi không bằng. Ta tìm mãi vẫn không thấy, đành thất vọng, tự mai danh ẩn tích luôn cho xong.
- Vậy tại sao vào chính hôm nay lão nhân gia lại nảy ý phải tìm lại Thánh Y?
Hứa lão giải thích:
- Vì qua thái độ dám mạo nhận ta của họ Đường, ta đột nhiên có cảm giác bất an, nhất là chợt đột nhiên nghi ngờ họ Khúc, như ngươi vậy, có phải ngươi từng lấy danh ta, hỏi họ Khúc có lợi gì khi cố tình nhắc lại chuyện họ Đường làm tổn hại đến uy danh ta? Và họ Khúc thay vì đáp lời, lại cố tình lẩn tránh, khiến ta thêm nghi ngờ họ Khúc.
Sầm Phong đã thật sự quan tâm:
- Lão nhân gia nghi ngờ thế nào?
Hứa lão lắc lắc đầu:
- Mơ hồ lắm. Chỉ biết là đáng nghi thôi. Mà này, chuyện về Thánh Y như đến lượt ngươi không thể lẩn tránh ta một lời giải thích. Nói đi, ta nghe đây.
Sầm Phong gượng cười:
- Không chỉ riêng về chuyện Thánh Y không thôi. Kỳ thực, nhờ nghe lão nhân gia đề cập rõ về Thấu Cốt Thôi Tâm lão quái, tiểu bối cũng chợt nhớ ra bằng cách nào bản thân có cảm giác đã nghe về Lão quái.
- Là cách nào?
Sầm Phong buồn rười rượi:
- Gia mẫu có tính danh là Gia Cát Quỳnh Hương. Có thể lão nhân gia đã nghe hoặc không, nhưng dù vậy...
- Cái gì? Tiểu liễu đầu Quỳnh Hương là mẫu thân ngươi? Cũng có nghĩa ngươi phải gọi lão Thánh Y là nội tổ, vì phụ thân ngươi Cao Đại Hải chính là hậu nhân duy nhất của lão Thánh Y Cao Đại Từ? Nhưng sao ngươi lại xưng danh là Sầm Phong?
Sầm Phong không hề kinh ngạc trước phản ứng dĩ nhiên quá tất yếu của Hứa lão:
- Vì gia mẫu sau này đã nhận lời giá nghĩa cùng gia phụ Sầm Thế Nghiêm, ngay khi được tin trượng phu Cao Đại Hải sớm uổng mạng.
- Sầm Thế Nghiêm, Bất Hiệp Bất Quái, Vô Nhân Vô Độc, Tiếu Diện Thanh Tâm, Nhàn Vi Du Huởng?
Sầm Phong gật đầu:
- Lão nhân gia cũng biết rõ gia phụ?
- Hừ, dĩ nhiên biết. Nhưng nói đi, niên kỷ thật của ngươi là bao nhiêu? Hiển nhiên không thể ngoại tứ tuần như diện mạo ngươi lúc này.
Sầm Phong vội xóa bỏ lớp dị dung để lộ diện mạo thật:
- Tiểu bối đã sắp mười chín. Thế thì sao?
Hứa lão cười gằn:
- Còn sao nữa ngoài chuyện ngươi chỉ có thể là cốt nhục của họ Cao. Và Sầm Thế Nghiêm chỉ là dưỡng phụ của ngươi mà thôi.
Sầm Phong không tin:
- Nhưng gia mẫu dường như chưa một lần thừa nhận điều này. Tóm lại, chuyện này không cần bàn đến. Tiểu bối chỉ thuận miệng nói qua để giải thích cho lão nhân gia hiểu bằng cách nào tiểu bối được nghe nói về Lão quái Thôi Tâm.
Hứa lão lầu bầu:
- Được rồi, không bàn thì không bàn. Vì chuyện đó dĩ nhiên chỉ liên quan đến ngươi. Bất quá cũng vì ngươi nên ta mới hỏi. Cuối cùng lại bị ngươi thầm mắng là đa sự.
Sầm Phong lại cười cầu hòa:
- Tiểu bối nào dám. Riêng về chuyện Lão quái thì thế này. Gia mẫu có lần kể, cho biết Lão quái đã thật sự được Thánh Y chữa trị. Nhờ đó, gọi là để đáp tạ, Lão quái có chỉ điểm cho gia mẫu công phu Thấu Cốt Thôi Tâm chưởng.
Hứa lão giật mình:
- Thật sao? Vậy thì lạ đấy. Vì Lão quái nào thiếu gì cách đáp tạ, sao lại chọn cách quá ư khó tin này?
- Khó tin?
Hứa lão gật đầu:
- Ngươi sẽ hiểu thôi và cứ lấy ta làm ví dụ. Ta chấp thuận truyền thụ kiếm pháp sở trường cho ngươi chỉ vì ngươi đằng nào cũng am hiểu một đôi chiêu, huống hồ ta truyền cho ngươi là có điều kiện trao đổi. Thêm phần nữa là ta đã quá cao niên, càng không muốn sở học ta thất truyền. Không như Lão quái, muốn đáp tạ thì thiếu gì cách. Vậy mà Lão quái lại chọn cách này, khiến ta không thể không liên tưởng đến lời nói sau cùng của Lão quái.
Sầm Phong động tâm:
- Có vẻ như lão nhân gia vừa tin rằng thật sự Lão quái có thể thắng nếu đừng bị suy giảm võ công?
Hứa lão gật đầu:
- Cách ngươi phản ứng làm ta càng tin vào điều vô lý đó. Có nghĩa rằng Lão quái đã trải qua kỳ tích, đã tình cờ luyện được công phu nào đó cao minh hơn Thấu Cốt Thôi Tâm chưởng vốn nhờ đó mà Lão quái thành danh. Vì thế, Lão quái không chỉ tin có thể đả bại ta mà còn tỏ ra rộng lượng bằng cách sẵn sàng trao truyền võ học Thấu Cốt, chứng tỏ quả thật Lão quái đã có bản lãnh khác cao minh hơn. Đúng không?
Sầm Phong chấn động:
- Lập luận này quá chí lý. Chỉ tiếc, phải chi lão tiền bối Thánh Y còn sống, hư thực thế nào chỉ cần hỏi Thánh Y lã rõ.
Hứa lão lại giật mình:
- Thánh Y đã chết? Thật sao? Ai nói cho ngươi biết? Vì sao Thánh Y chết? Bị hãm hại hay là...
Sầm Phong đáp ngay, để khỏi phải phí công Hứa lão sẽ hỏi dồn:
- Cũng như lệnh lang Cao Đại Hải, Thánh Y cũng mệnh chung vì chất độc “Tý Ngọ Thụy Tiên Vong”.
Hứa lão bật kêu:
- Không thể nào. Vì với y thuật tuyệt đạo cao minh, ta tin rằng dù Thánh Y không đủ bản lãnh hóa giải chất độc đó, khiến Cao Đại Hải phải vong mạng thì bản thân lão vẫn thừa bản lãnh chế ngự, chí ít là tự chi trì sinh mạng cho đến tận khi tìm ra liệu pháp hóa giải. Thánh Y nhất định chưa thể chết...
Sầm Phong phản bác:
- Nếu vậy, vì sao Thánh Y vẫn thất tung, không một lần xuất hiện kể từ lúc đó cho đến tận hôm nay?
Hứa lão vẫn quả quyết bằng cách riêng của lão:
- Ngươi có hứa sẽ thay ta đi tìm cho bằng được Thánh Y?
Sầm Phong thật ái ngại cho tính khí quả nhiên khác người của Hứa lão:
- Tìm thấy thì sao? Vẫn hỏi thay lão nhân gia một câu như vừa đề cập?
Hứa lão dặn thêm:
- Sẽ tốt hơn nếu ngươi chịu khó hỏi thẳng Thánh Y về xuất thân lai lịch của chính ngươi.
Sầm Phong không muốn nghe thêm về điều đó:
- Thánh Y đã chết. Lão nhân gia dù có truyền thụ kiếm pháp, tiểu bối cũng không thể hứa là sẽ tìm. Riêng về thân thế, tiểu bối tự biết lo liệu. Đa tạ lão nhân gia đã quá quan tâm.
Hứa lão thở dài:
- Được rồi, đừng khó chịu nữa. Đồng thời ta hứa sẽ không xen vào tư sự của ngươi, được chưa? Riêng chuyện truy tìm Thánh Y, ngươi tin ta đi, ta bảo Thánh Y chưa chết là chưa chết. Chỉ cần ngươi hứa giúp ta tìm là đủ. Bất luận là có kết quả hay không, há lẽ ngươi không thể hứa một câu cho ta an tâm?
Sầm Phong đành đáp ứng:
- Nhưng tiểu bối vẫn không nhận kiếm pháp do lão nhân gia truyền?
Hứa lão cười và đột ngột nói với giọng chợt hạ thấp:
- Ngươi không nhận có phải vì ngươi đã tìm thấy kiếm quyết vốn được ta luôn giấu trong thanh Ngân kiếm?
Sầm Phong bàng hoàng, vội ném trả thanh Ngân kiếm cho Hứa lão:
- Tiểu bối không hề nghĩ là có chuyện này, và quả thật là cũng chưa hề nhìn thấy kiếm quyết. Đấy, lão nhân gia cứ xem lại thì rõ.
Hứa lão tủm tỉm cười:
- Ta chỉ đùa thế thôi. Qua đó mới biết ngươi càng không tham càng xứng đáng là người được ta chọn để gởi gấm tuyệt học.
Sầm Phong chợt đứng lên:
- Vô công bất thụ lộc. Tiểu bối quyết không nhận.
Hứa lão cũng đứng lên, thuận tay đã nhặt luôn thanh Ngân kiếm:
- Được rồi. Đã không chịu nhận thì ta không miễn cưỡng ngươi. Được chứ?
Sầm Phong vừa gật đầu thì bất đồ bị Hứa lão dùng đốc kiếm điểm thật nhanh vào huyệt đạo, kể từ lúc đó Sầm Phong hoàn toàn hôn mê...
Hồng Gia Bảo Hồng Gia Bảo - Liễu Tàng Dương Hồng Gia Bảo