Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 15
R
oger nhìn miệng cô trễ xuống còn cô há miệng nhìn anh. Cô lắc lắc đầu như thể đã tưởng tượng ra anh nói, rồi nhíu mày nhìn anh.
“Ngài nói được.”
“Ta có thể nói thầm.” Anh vẫn chìa tay ra, đợi cô đưa sợi dây cho mình.
Ánh nhìn của cô đi từ gương mặt sang bàn tay anh, và chằm chằm vào đó. Cô định đưa anh sợi dây nhưng bất ngờ lùi lại khi tay anh ở gần tay cô hơn.
“Ta sẽ không bóp cổ cô đâu.”
Cằm cô vênh lên tự vệ. “Dĩ nhiên là không rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ ngài sẽ làm vậy.” Cô trao cho anh sợi dây một cách dễ dàng.
Họ đều biết cô đang nghĩ đích xác điều gì trong đầu. Nhưng anh hiểu rõ lòng kiêu hãnh và sẽ không châm chọc cô.
“Nó có đau không?”
“Gì cơ?”
“Nói ấy. Nó có làm cổ họng ngài đau không?”
“Không.” Anh với lên cao không một chút khó khăn và quăng sợi dây ruồi của cô qua chiếc móc gắn trên thanh dầm thấp trên đầu.
Con lợn đi vào trong nhà, mõm nó dí xuống sàn, khịt khịt ngửi đất rồi chạy lon ton tới chỗ cô và khụt khịt ngửi váy cô.
“Ra ngoài đi, Lợn!” Cô giật váy ra khỏi nó. “Không có gì cho mày ăn ở đây đâu.”
Con lợn ngước lên nhìn cô như thể hiểu chính xác những gì cô nói, rồi nó quay đi và ngỏng cổ.
“Tao bảo ra ngoài.” Cô chỉ về phía cánh cửa mở.
Con lợn hếch mắt lên nhìn cô, rồi, khịt mũi gần như phản đối, nó chậm chạp uốn éo đi ra. Nhưng trước đó, khi dừng ở ngưỡng cửa nó quay lại nhìn với đôi mắt rầu rầu trông rất đần.
Cô lắc ngón tay về phía con lợn và nó bỏ cuộc, biến mất sau cạnh cửa. Cô là một kẻ lạ lùng, sống thế này trong khu rừng, một mình, chưa kể những con vật cư xử giống như con của cô.
Cô theo sau khi anh di chuyển, nhưng anh nhận thấy cô vẫn đứng cách anh hơn một sải tay, và nhìn anh bằng đôi mắt cảnh giác.
“Ước gì tôi có thể với lên được những thanh dầm đó,” cô nói bằng giọng ngưỡng mộ đến mức anh phải nhìn xuống. Cô thở dài giống mấy chị em gái của anh khi họ nói về ước mộng. “Tôi luôn luôn ước mình cao lớn. Giống như những nữ chiến binh ngày xưa.”
“Để cô có thể mang áo giáp lưới và…” Anh dừng lại, nuốt cổ họng khô không khốc, rồi thêm, “… hươi một thanh gươm?”
“Không. Tôi không muốn hại bất cứ thứ gì.”
Anh nghĩ đến chuyện nhắc cô nhớ lại cây chĩa rơm cô đã vung vẩy trước mũi anh, nhưng lại thôi. Điều đó có lý của nó. Anh có chị em gái. Anh biết rõ hơn cả. Bên cạnh đó, chẳng có lý gì khi một người đàn bà dọa anh bằng cây chĩa nhưng lại không giết lấy một con ruồi.
“Chắc chắn tôi không thể với tới ngọn cây dâu mà không đứng trên mấy hòn đá xếp. Tôi không thể kể cho ngài biết bao nhiêu lần tôi ngã vào bụi dâu vì cố gắng với lấy những quả to nhất. Quả ngon thường mọc gần mặt trời hơn mà, ngài biết đấy.”
Anh thấy mình đang tưởng tượng ra cô ngã lăn vào bụi dâu, cái cô đàn bà nhỏ bé, tự vệ bằng chĩa rơm, với cả trái tim đôn hậu nhưng giả vờ dũng cảm này.
“Nếu tôi cao, tay tôi sẽ đủ dài để chải tóc mà không phải vặn lại” Cô cầm lấy một nắm tóc lạ lùng kia và đưa đuôi tóc lên mặt, cau mày nhìn xuống nó. Rồi cô thả tóc ra và nhìn về phía bức tường phía đông. “Tôi sẽ với được đỉnh giá để đồ. Đằng kia kìa.” Cô quay lại phía anh. “Và lên lưng Ngựa nhanh hơn.”
Như anh nhớ ra thì cô đã leo lên con Ả rập đủ nhanh rồi. “Cỡ người cô là cỡ phù hợp với phụ nữ.”
“Ngài nói thì dễ rồi. Ngài cao mà.”
“Ta là đàn ông.”
Cô nhìn anh và cau mày. “Thiên luật nào nói rằng phụ nữ phải nhỏ vậy chứ?”
“Cùng thứ luật tạo ra người đàn ông cao to hơn.”
Cô không còn đăm chiêu nữa. Ý chí phản kháng quay lại trong cô. Cằm cô vênh lên. “Và tại sao đàn ông lại phải cao hơn?”
“Để bảo vệ phụ nữ. Một người đàn ông sẽ không bảo vệ một người đàn bà khổng lồ.”
Cô chống hai tay lên hông và cất tiếng nghe ngờ như giống tiếng khịt mũi. “Cô ấy có thể tự bảo vệ bản thân.”
“Nhưng thế thì những hiệp sĩ chúng ta sẽ làm gì nếu không có phụ nữ hay đất đai để mà nhân danh chiến đấu?”
“Các ngài vẫn có đất đai của mình.”
“Phải, nhưng chúng ta thấy thú vị hơn nhiều nếu phải động não vì một người đàn bà.” Giọng anh vỡ ra ở từ “đàn bà.” Và dù tiếng nói vẫn còn thô ráp nhưng nghe gần như anh đã thực sự nói được.
Bầu không khí trở nên yên lặng. Anh có thể cảm nhận cô đang nhìn mình, đôi mắt đo xét anh.
“Ngài đang nói chơi kìa, Người Anh.” Cô có vẻ ngạc nhiên, như thể chợt nhận ra anh đang trêu mình. Rồi cô mỉm cười. Với nụ cười ấy, hai má cô nóng dần và đỏ hồng.
Nó giống như một nắm đấm vào bụng anh, cái miệng đó. Chúa trên trời cao ơi, cô ấy cười mới đẹp làm sao. Nó làm anh khựng lại. Giá mà anh nói được, chắc anh cũng mất giọng luôn.
Anh nhìn cô chăm chú quá lâu đến mức nụ cười của cô tắt dần và trông cô bối rối. Cô đưa tay lên chạm vào con mắt sưng vù của mình, và cố gắng che đi vẻ hơi nao núng.
Anh chỉ vào con mắt của anh. “Bị sao vậy?”
“Khi ngài bị ốm. Ngài đã bị sốt và trằn trọc suốt. Tôi đã không thụp đầu xuống kịp.”
“Ta đánh trúng cô ư?”
“Vâng.”
Con mắt cô sưng khủng khiếp và chuyển sang màu xanh như nền chiếc huy hiệu của anh. “Ta xin lỗi.”
Cô nhún vai, như thể không đau đớn gì, mà chuyện đó thì không thể nào. Khi anh tiếp tục nhìn cô chăm chú và không nói gì, cô ngước lên nhìn anh. “Vậy nên tôi phải trói ngài lại.”
Trong thâm tâm anh bỗng thấy mình nhỏ nhen. Anh đưa tay chạm nhẹ nhàng vào một bên vết thâm. “Ta chưa bao giờ giơ tay đánh phụ nữ.”
“Chưa bao giờ ư?”
Anh lắc đầu. “Chưa bao giờ. Nên hơi ngạc nhiên khi cô dọa ta bằng cây chĩa rơm.”
“Tôi sợ ngài.” Cô nhìn đi chỗ khác sau khi thú nhận và cắn môi dưới trong thoáng chốc. Có một mẩu dây nhỏ vẫn còn dính ở khóe miệng cô.
Anh di chuyển tay từ từ xuống bên má cô và đưa một ngón tay chạm vào môi cô.
Cô lùi lại rất nhanh, cau mày.
“Một mẩu dây.” Anh chỉ vào khóe miệng của mình. “Dính ở đây này.”
Cô dùng lòng bàn tay chùi lên miệng, một cử chỉ làm cho môi cô đỏ và mọng hơn.
“Cô vẫn còn sợ ta sao?”
“Tôi không nghĩ thế.”
Có lẽ cô nên thế, anh nghĩ, lại nhìn miệng cô chằm chằm. A, cô em phù thủy xứ Wales, em nên chạy xa đi, rất xa vào.
Anh ngước lên nhìn những thanh dầm phía trên họ, bởi anh không thích cái mình đang cảm nhận. Tiếng e é của giọng anh nghe hình như còn thua tiếng huýt sáo. Rồi cảm giác đó đến với anh, anh càng sử dụng cổ họng nhiều hơn, càng cảm thấy ít xa lạ hơn.
Lúc đầu anh nghĩ khi sử dụng cổ họng thì sẽ đau. Nhưng đó không phải nỗi đau anh thấy trong cổ mình. Thay vào đó anh nhận ra cái mình cảm nhận chỉ là sự run rẩy lạ kỳ trong giọng nói trầm trầm của anh. Những từ ngữ thoát ra thông suốt. Anh lại sờ vào cổ họng và cất tiếng. Anh có thể cảm nhận những lời đó ngay ngón tay mình
Một lúc sau ánh nhìn của anh bắt gặp cái nhìn của cô và anh nhận ra cô đang quan sát mình.
“Ngài chưa trả lời tôi.”
“Cái gì cơ?”
“Lần đầu tiên ngài phát giác ra mình có thể nói được là khi nào?”
“Ta không nói được.”
Cô trợn tròn mắt và lắc đầu như thể anh là thằng bé đần độn.
Đó là một sự thật giản đơn. Anh không thể nói được. Cô không thể nghe được điều ấy ư? Anh có thể phì phì như tiếng rắn và thì thầm như thằng nhát gan nhưng anh không thể nói được.
Cô không nói gì nữa mà đi tới chỗ cái bàn và bắt đầu đổ chiếc giỏ thức ăn ra.
“Nếu tôi mà bị treo cổ và mất tiếng,” cô nói cứ như đang kể về lễ hội Michaelmas chứ không phải một vụ treo cổ, “khi lần đầu tiên tôi có thể thầm thì được tôi sẽ hạnh phúc đến mức chắc tôi sẽ òa khóc như một đứa bé.”
Các hiệp sĩ không khóc, anh suýt nói, song lại không. Anh là một hiệp sĩ nhưng anh cũng đã khóc vì Elizabeth. Anh dường như luôn khóc mỗi khi anh nghĩ đến Elizabeth. Cho đến khi ấy vết thương luôn luôn còn mới. Tuy nhiên lần này mắt anh không còn ướt nữa. Anh không còn giọt nước mắt nào, nhưng những cảm xúc cũ vẫn ập đến với anh, cảm giác trống rỗng của mất mát và tiếc nuối, điều anh chẳng thể làm gì nổi.
Trong lúc cô đi qua phòng và khi anh quay lại phía cô, cô đang kéo một xô nước và đặt lên bàn với tiếng thịch thật to. Ngâm nga một điệu hát lạ, cô bắt đầu rửa sạch một đống rau tươi, rồi lấy từ đáy giỏ ra cây bắp cải to nhất mà anh từng thấy. Đó phải gần bằng đầu của Tobin de Clare.
Không nhìn anh cô nói. “Vì ngài nợ tôi mạng sống, Người Anh ạ, ít ra ngài cũng có thể trả lời cho tôi một câu hỏi.”
Một câu hỏi sao? Dường như với anh cô có cả trăm câu hỏi ấy. Nhưng vẻ mặt của cô cho anh thấy cô không chịu bỏ qua. Cô có thể là người xứ Wales nhưng dường như phụ nữ nơi nào cũng thế. Cô gợi cho anh nhớ tới cô em gái Margaret bé bỏng, người luôn luôn quấy rầy anh cho đến khi anh chịu nhượng bộ các câu hỏi và nói cho cô những gì cô muốn biết.
Nhưng lần này, câu trả lời cho cô là anh đã nói chuyện với những con vật của cô. Những con trong lồng. Anh không chịu thừa nhận điều ấy với bất cứ ai, nhất là với cô.
Cô đang cầm cả cây bắp cải trong tay và nhìn anh đầy mong đợi.
“Sáng nay.” Đó. Anh đã trả lời cô.
Điều ấy dường như thỏa mãn cô phần nào, mặc dù cô nhìn anh như muốn anh nói tiếp.
Đó là tất cả những gì cô dò hỏi anh qua những câu nói về món nợ của anh với cô, những lời nói thách thức thẳng thừng tới danh dự của anh. Cô đã có câu trả lời.