Nguyên tác: The Rose And The Ring
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Chương 13 - Nữ Hoàng Rosalba Đến Lâu Đài Bá Tước Hogginarmo Dũng Mãnh Như Thế Nào?
N
ữ hoàng Rosalba chẳng có tài vật gì để ban phát bèn phong cho tất cả các hiệp sĩ phò tá mình các tước vị hầu tước, nam tước, bá tước và họ hợp thành một triều đình. Người ta làm cho nàng một vương miện bằng giấy mạ vàng, một cái áo hoàng bào bằng giấy và tranh luận với nhau xem có thể đặt kinh đô ở đâu, về cấp bậc, địa vị và phẩm hàm - ôi bạn không thể hình dung ra cảnh họ cãi cọ nhau như thế nào đâu. Nữ hoàng tội nghiệp đâm ra ngán ngẩm cái địa vị cao quý của mình trước khi được ngồi vào. Tôi dám mạo muội nói rằng có lúc nàng đã thở dài mà rằng thà làm một thị tì trong cung vua hầu hạ kẻ khác còn hơn. Nhưng chúng ta ai cũng phải thực hiện bổn phận ở cương vị của mình, thế là Nữ hoàng đành quên bản thân mình để thực hiện nghĩa vụ đối với giang sơn.
Cho đến lúc này thì chúng ta được biết là không một ai trong đội quân của kẻ tiếm ngôi đứng ra đối đầu với đội quân phục quốc đang phát huy thanh thế nhanh như người ta chỉ có thể thấy trong mơ. Chẳng bao lâu sau nhiều viên quan đã bỏ triều đình để đi theo nghĩa quân, vào lúc này đã tiến đến gần lãnh địa của một lãnh chúa hùng mạnh nhất vương quốc. Người này không tuyên bố theo Nữ hoàng nhưng các nghĩa sĩ của nàng vẫn hi vọng sẽ lôi kéo được ông ta vì ông là người bao giờ cũng bất đồng chính kiến với vua Padella.
Khi đoàn người tiến đến cổng lâu đài, vị quý tộc này phái người ra thông báo ông sẵn sàng ra nghênh đón Nữ hoàng. Đây là một chiến binh oai dũng nhất, hùng mạnh nhất, tên ông là bá tước Hogginarmo. Cái mũ trụ của ông cần đến hai thanh niên da đen cường tráng mới khiêng nổi. Bá tước quỳ gối trước mặt nữ hoàng, nói:
“Thưa nữ chúa. Vị quý tộc hùng mạnh nhất đế chế Crim Tartary cúi đầu bày tỏ lòng kính trọng đối với người thừa kế ngôi báu, bất kể người đó là ai. Chúng tôi biểu lộ sự cao quý của mình qua việc công nhận địa vị tôn quý của nữ hoàng. Bá tước Hogginarmo oai dũng xin quỳ gối trước vị chúa tể của đất nước.”
Rosalba đáp: “Lòng hiệp nghĩa của bá tước Hogginarmo quả là danh bất hư truyền.” Nói thì thế, nhưng trong thâm tâm nàng rất sợ lãnh chúa này vì kể cả lúc quỳ gối trước nàng, đôi mắt của ông ta vẫn quắc lên đầy vẻ dữ tợn với hàng ria vểnh lên, khiêu khích.
“Bá tước thứ nhất trong triều đình có lời chào nữ chúa. Quỳ trước mặt nàng không phải vì nàng có thân phận cao quý hơn. Thưa nữ chúa, đôi tay tôi còn tự do và tôi xin trao nó cho nàng, cả trái tim tôi và thanh gươm của tôi nữa cũng sinh ra để phục vụ nàng. Ba người vợ của tôi đã nằm xuống, hiện đang trong hầm mộ của tổ tiên. Người vợ thứ ba của tôi về nơi chín suối chưa đầy một năm và trái tim này đang héo hon chờ một nữ chúa mới. Hãy trở thành người của ta và ta thề sẽ tặng nàng món quà cầu hôn là thủ cấp của vua Padella, mắt và mũi của hoàng tử Bulbo, cánh tay phải và đôi tai của kẻ đã tiếm ngôi báu ở Paflagonia, đất nước sau này sẽ nhập vào đất đai của nàng - vào đế chế của chúng ta. Hãy ưng thuận, Hogginarmo này không quen bị từ chối. Thực ra thì ta không thấy có cái khả năng bị từ chối, bởi vì hậu quả của nó sẽ khủng khiếp lắm đấy, khiến cả những kẻ giết người không gớm tay cũng phải kinh hoàng; cả những kẻ chuyên phá phách phải bở vía; khủng bố cả những tên bạo chúa, chất thêm gánh nặng thuế má, đau khổ, cực hình cho thần dân trong vương quốc này... nếu cơn cuồng nộ của Hogginarmo này nổ ra. Ồ ta thấy sự hài lòng trong đôi mắt đẹp của nữ chúa - cái nhìn tình tứ của nàng làm trái tim ta rực lửa đam mê.”
“Ồ thưa ngài”, Rosalba nói, rút tay lại trong nỗi hãi hùng. “Ta rất cảm tạ lòng thành của ngài nhưng ta lấy làm tiếc phải nói với ngài rằng ta đã có một sự gắn bó từ lâu với một chàng trai, đó là hoàng tử Giglio và không bao giờ... không bao giờ ta có thể làm vợ người nào trừ chàng Giglio.”
Ai có thể miêu tả lại trận lôi đình của Hogginarmo khi nghe lời từ chối đó? Đứng bật dậy, ông ta nghiến răng trèo trẹo làm cho lửa tóe lên giữa đôi môi và lời lẽ bật ra từ đấy mới oang oang, khủng khiếp và thô bạo làm sao... không... ngòi bút của tôi chẳng dám lặp lại những từ ấy đâu.
“Từ chối hả? Quỷ sứ, ngươi sẽ bị đày xuống 8 tầng địa ngục. Hogginarmo oai dũng này mà bị từ chối ư? Cả thế giới này rồi sẽ biết đến cơn cuồng nộ của ta và ngươi, con đàn bà kia, ngươi sẽ là người đầu tiên phải ân hận!” Nói xong ông ta co chân đá vào hai nô lệ da đen đứng trước mặt, rồi bỏ đi, hai ria mép bơi trong gió.
Hội đồng bí mật của nữ hoàng lâm vào cảnh hỗn loạn khi họ chứng kiến cơn thịnh nộ của bá tước ngay trước mặt minh chủ của họ - kể cả việc đá bay hai tên nô lệ. Kể ra sự hoảng loạn của họ cũng chẳng có gì khó hiểu. Họ rời lâu đài của Hogginarmo với vẻ mặt ỉu xìu. Nửa giờ sau đoàn đại biểu bị một tên tù trưởng chẳng khác gì một tên tướng cướp dẫn theo một đám lâu la chặn dọc đường. Sau một hồi tung hoành ngang dọc, đâm chém, đấm đá, đánh cho đoàn đại biểu tan tác mỗi người một ngả, chúng đã bắt nữ hoàng và đuổi đánh nghĩa quân. Mọi việc diễn tiến ra sao thì cả tôi cũng không biết rõ.
Tội nghiệp nữ hoàng! Hogginarmo, kẻ đã bắt sống được nàng cũng không thèm đến gặp nàng nữa. “Đóng một cái cũi”, y ra lệnh cho bọn giữ ngựa, “cho con mụ ấy vào đó, cùng với một vài người hộ tống hãy áp giải nó đến chỗ vua Padella.”
Cùng với nữ tù nhân xinh đẹp, Hogginarmo còn gửi thêm một lá thư dài đầy những lời ca ngợi thấp hèn và những lời bợ đỡ kinh tởm dâng lên vua Padella, chúc vua sống lâu trăm tuổi cùng gia đình. Tên lừa đảo đạo đức giả còn làm bộ đưa ra những lời chúc tụng đê tiện đối với ông vua mà y vừa khinh vừa ghét. Hogginarmo tuyên thệ sẽ bày tỏ lòng tận trung của y đối với vị chúa tể mà y tha thiết cầu xin hãy xem y như một kẻ tôi tớ trung thành suốt đời. Một con cú già lõi đời như vua Padella đâu dễ bị mắc vào cái mẹo lừa thô thiển của Hogginarmo và ta hãy chờ xem bạo chúa đối với tên chư hầu đang thắng thế của mình như thế nào. Không, không, hai cao thủ trên chiến trường đâu dễ gì tin nhau.
Thế là nữ hoàng đáng thương của chúng ta bị cho vào một ổ rơm giống như trường hợp Margery Daw[5] và trong đêm tối bị đưa đi một chặng đường dài lên tận kinh đô nơi vua Padella sau một thời gian dẹp loạn vừa hồi cung. Ngài đã đánh bại tất cả các kẻ thù, giết chết hầu hết bọn họ, mang một số người giàu nhất về cung điện với mục đích tra tấn họ để moi thông tin xem họ cất giấu của cải bạc vàng ở đâu. Từ xa, Rosalba đã nghe tiếng kêu khóc, rên rỉ của họ từ dưới hầm ngục, nơi nàng cũng bị ném vào. Chao ôi đó là một cái hố đen đáng sợ nhất, trong đó đầy những dơi, chuột lớn, chuột nhỏ, ếch nhái, ruồi, muỗi, sâu bọ, rắn rết... thôi thì đủ loại những con vật kinh khủng. Ánh sáng không thể lọt được vào đấy nếu không thì một khi bọn cai ngục đã nhìn thấy mặt nàng sẽ đem lòng yêu mê mệt. Nhưng có một con cú sống ở trên mái một tháp canh và một con mèo hoang là những con vật có thể nhìn được trong bóng tối, chúng đã lướt cặp mắt xanh lè của chúng lên khuôn mặt Rosalba và từ đấy không trở về nơi chúng ẩn náu nữa. Tất cả những con cóc trong hầm tối đều kéo đến hôn lên đôi chân bé nhỏ của nàng, những con rắn lục thì quàng quanh cổ và cánh tay nàng nhưng không bao giờ cắn nàng. Cả trong khi tai họa công chúa đáng thương của chúng ta cũng có sức quyến rũ như thế đấy.
Cuối cùng, sau khi nàng đã bị giam trong hầm tối quá lâu cánh cửa phòng giam cũng mở ra và vua Padella đáng sợ bước vào.
Chuyện gì đã diễn ra sẽ được thuật lại ở một chương khác còn bây giờ chúng ta phải dành chỗ cho hoàng tử....
1.Tên của nhân vật trong một bài đồng dao Anh, kể chuyện cô gái này đã dại dột bán giường đi để nằm ổ rơm.