Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Thái Long
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2883 / 46
Cập nhật: 2017-08-27 08:07:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Kết nghĩa kim bằng
hùng Phá Thạch nổi giận:
- Đừng lải nhãi cái mồm. Ta giết các ngươi rồi nếu lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn không đi tìm ta, thì ta cũng đi tìm lão và các lão quỷ Diêm Vương Tôn Giả, Vạn Độc Thánh Sư, Liệt Hỏa Ma Quân, Lưỡng Diện Quái Nhân chặt bọn chúng ra làm vạn đoạn báo thù cho phụ thân và mọi người khác. Các ngươi hãy chờ năm lão quỷ dưới địa ngục làm thân khuyển mã đền bồi.
Chàng trợn mắt:
- Bây giờ ta giết ngươi trước, bảy tên quái quỷ kia sau, sau đó sẽ tới sào huyệt Thần Đạo giáo tìm lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn và năm lão quỷ kia giết sạch bọn đại ác ma này.
Phùng Phá Thạch thét:
- Chuẩn bị nạp thủ cấp.
Chàng cất thanh Tàn Hồn huyết kiếm sáng rực huyết quang rợn người, toan rung một cái xuất chiêu Tàn Hồn nhất thức giết tên đại hán áo xanh râu quai hàm.
Nhưng trước khi ánh huyết quang chớp lên, tên đại hán áo xanh râu quai hàm đã kinh hoàng quát lớn:
- Chư đệ... tẩu!
Tiếng “tẩu” chưa kịp dứt, tên đại hán áo xanh râu quai hàm đã vọt đi như tên bắn.
Hắn vọt tới bầy ngựa, phóng lên một con tuấn mã phi nhanh như biến.
Bọn đại hán áo xanh quá đỗi hãi hùng đồng thanh hô to:
- Chạy cho mau.
Hai tên đại hán áo xanh chạy tới chỗ bầy ngựa, lập cập leo lên giật mạnh sợi dây cương chạy theo tên đại hán áo xanh râu quai hàm.
Phùng Phá Thạch hét:
- Các ngươi chạy không khỏi đâu.
Chàng vừa thi triển thân pháp “Thần Mã Đăng Vân” định cất mình lên, chợt bàn tay của gã ăn mày giữ lại.
Gã dịu dàng:
- Phùng đại ca, đuổi theo bọn chúng làm chi.
Phùng Phá Thạch thu hồi thân pháp nhìn gã ăn mày ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, sao đệ lại ngăn cản huynh không cho huynh giết bọn chúng?
Chàng thân mật làm như gã ăn mày là vị hiền đệ của chàng từ bao lâu rồi vậy.
Gã ăn mày cười khúc khích:
- Phùng đại ca là một nhân vật như thế nào lại phải tốn công phu đuổi theo giết cái lũ vô dụng đó. đại ca không nghe người xưa có nói “giết ruồi đâu cần dùng đến cây dao đồ tể” hay sao?
Nghe gã ăn mày nói chuyện vừa có duyên lại vừa thú vị, Phùng Phá Thạch khẽ gật:
- Đệ đệ nói đúng, bọn này chỉ là những tên vô danh tiểu tốt. Huynh nghĩ lại cũng chẳng cần đuổi theo giết bọn chúng làm chi cho bẩn kiếm.
Gã ăn mày buông tay Phùng Phá Thạch ra thân mật như là bằng hữu từ lâu:
- Phùng đại ca, chúng ta hãy vào trong tửu quán trò chuyện, tiểu đệ có chuyện cần thiết, muốn nói với đại ca vài lời, đại ca có ứng chịu hay không?
Phùng Phá Thạch đang có chuyện khẩn cấp, cần phải đi ngay tới Tổng đàn Long Hổ hội theo lời hẹn hò với Hội chủ Ngụy Khôn từ buổi chiều qua nhưng trước sự chân tình và duyên dáng, ngộ nghĩnh của người bạn nhỏ vừa quen, chàng không thể nào chối từ được lời thỉnh cầu của gã.
Chàng gật đầu:
- Dĩ nhiên là phải được, đệ đệ, chúng ta mau vào tửu quán đàm đạo với nhau.
Phùng Phá Thạch dắt tay gã ăn mày thân mật như bằng hữu lâu ngày xa cách vừa mới gặp lại, đi vào tửu quán, kéo ghế ngồi xuống qua những cặp mắt tò mò kinh ngạc của các thực khách.
Một chàng công tử thị mạo tuyệt vời, đẹp chẳng khác Phan An tái thế, vận y phục sang trọng, đúng là con nhà danh gia vọng tộc lại làm bạn cùng gã ăn mày, mặt mũi lem luốc, áo quần rách rưới, chám vá nhiều lỗ như thế được sao.
Bọn thực khách ngồi trong tửu quán thảy đều nghĩ như nhau.
Phùng Phá Thạch đã nhận ra những ánh mắt tò mò của bọn thực khách nhưng chàng vờ như chẳng hề hay biết điều chi cả.
Chàng vẫy tên tửu bảo:
- Ngươi hãy đem rượu thịt ra đây cho ta.
Tên tửu bảo vâng dạ rồi chạy đi, lát sau mang thêm hai món và vò rượu đặt lên bàn.
Phùng Phá Thạch rót rượu ra cùng gã ăn mày vừa ăn vừa đối ẩm với nhau.
Được vài tuần Phùng Phá Thạch đặt chung rượu xuống bàn nhìn gã ăn mày ôn tồn:
- Đệ đệ muốn nói chuyện gì với huynh, hãy nói cho huynh nghe đi.
Gã ăn mày nhìn Phùng Phá Thạch bằng đôi mắt to, ánh mắt xanh biếc như nước hồ thu không gợn sóng. Gã cất giọng trong ngần như rót ngọc:
- Tiểu đệ đi tìm Phùng ca ca đã mười mấy ngày rồi, tưởng đâu không gặp được, nào ngờ ca ca lại tới đây gặp lúc nguy khốn để cứu đệ.
Phùng Phá Thạch kinh ngạc tròn mắt nhìn gã ăn mày. Chàng lạ lùng hỏi:
- Đệ đệ biết huynh từ bao giờ, từ trước đến nay đệ đệ có gặp huynh một lần nào chưa?
Gã ăn mày lắc đầu:
- Tiểu đệ chưa biết Phùng đại ca, từ trước cũng chưa gặp đại ca một lần nào. Đệ đệ chỉ nghe tiếng tăm của đại ca chấn động trên chốn giang hồ. Nhất là sau trận đại ca tới huyết tẩy Thanh Vân bang, tiếng tăm lại càng vang dội. Có một số cao thủ bạch đạo bảo đại ca là một trang thiếu hiệp kỳ tài, chánh đạo, thường cứu khốn phò nguy, trừ những phường gian ác nên đệ rất ngưỡng mộ, đi tìm gặp đại ca để làm quen.
Phùng Phá Thạch gật gù:
- Thế ư! Đệ đệ đi tìm huynh cho biết mặt để làm quen thôi hay là còn chuyện gì nữa không, đệ hãy nên thành thật nói cho huynh được biết.
Gã ăn mày nheo mắt:
- Còn nữa chứ! Đâu phải tiểu đệ tìm Phùng đại ca chỉ để nhìn cho biết mặt một cách đơn giản thôi lại không còn chuyện khác!
Phùng Phá Thạch ân cần:
- Chứ còn chuyện gì nữa, đệ hãy nói cho huynh nghe xem có thú vị hay không?
Nhìn sâu vào đôi mắt to của Phùng Phá Thạch, ngập ngừng như đắn đo phút giây, gã ăn mày đáp:
- Tiểu đệ đi tìm Phùng đại ca để kết nghĩa tình bằng hữu, sinh tử chi giao, nhưng không hiểu đại ca có khứng chịu làm bạn với đệ hay không?
Gã ăn mày nhìn thẳng vào gương mặt ngọc của Phùng Phá Thạch đợi chờ câu trả lời của chàng.
Ánh mắt của gã đẹp tuyệt vời, chẳng kém gì ánh mắt của một trang mỹ nhân tuyệt sắc.
Câu hỏi đột ngột của gã ăn mày vừa mới quen khiến cho Phùng Phá Thạch phải sửng sốt nhìn gã.
Nhất thời Phùng Phá Thạch chưa đáp ứng câu hỏi của gã ăn mày, chỉ nhìn gã chăm chú.
Chàng nhìn sâu vào đôi mắt to xanh biếc như màu thu thủy của gã ăn mày, như muốn xoi thấu trong tận tim gan của gã, xem gã có thành thật hay không?
Chuyện rất lạ lùng, tự nhiên vừa mới gặp nhau, quen nhau do trận đấu với mười tên đại hán áo xanh vừa qua, gã ăn mày lại đòi kết nghĩa tình bằng hữu sinh tử chi giao với chàng, chẳng hiểu có ẩn ý gì hay không?
Thật lâu không nghe Phùng Phá Thạch đáp ứng lời khẩn cầu, gã ăn mày tiu nghĩu gương mặt trông qua thất vọng, đượm nét buồn buồn.
Gã buông tiếng thở dài:
- Tiểu đệ đã hiểu ra rồi.
Phùng Phá Thạch hỏi:
- Đệ đệ hiểu gì?
Gã ăn mày buồn bã:
- Tiểu đệ hiểu Phùng đại ca là một vị công tử phong hoa tuế nguyệt, lại là một trang thiếu hiệp đại kỳ tài, công lực cao thâm tuyệt luân, con nhà vọng tộc cao sang. Đại ca đâu có thể nào chấp nhận làm bằng hữu sinh tử chi giao với đệ, chỉ là một gã ăn mày hèn hạ, dơ bẩn, thối tha. Đại ca thấy lời đệ nói có đúng hay không.
Dứt tiếng, gã ăn mày đứng dậy, chắp hai tay trước ngực, bằng một giọng âu sầu:
- Tiểu đệ đã làm phiền muộn cho Phùng đại ca rất nhiều, đệ có lời tạ lỗi. Đệ xin bái biệt đại ca.
Gã nhìn Phùng Phá Thạch như nói lời vĩnh biệt một lúc rồi quày quả bước đi.
Phùng Phá Thạch hốt hoảng đứng vụt lên, chợt nắm chặt lấy bàn tay của gã ăn mày giữ lại, không cho gã ra đi.
Chàng hấp tấp:
- Đệ đệ hãy ngồi trở xuống ghế, rồi huynh sẽ nói cho đệ đệ nghe. Đệ đệ đi rồi biết đến bao giờ mới gặp lại.
Đôi mắt gã ăn mày đoạn trông như ngấn lệ, lặng lẽ ngồi trở xuống chiếc ghế.
Phùng Phá Thạch ngồi trở lại chiếc ghế của mình rồi nhìn thẳng vào mặt gã ăn mày.
Chàng khẽ nhẹ nhàng:
- Đệ đệ đã hiểu lầm huynh rồi, không phải như những lời đệ đệ vừa nói đâu. chính huynh đang nghĩ chẳng hiểu huynh có xứng đáng làm một vị đại ca của đệ đệ không đó thôi. Đệ đệ không hiểu tấm lòng của huynh lại giận dỗi bỏ đi như thế được hay sao?
Đệ đệ đã quên đi một điều.
Gã ăn mày chớp mắt:
- Tiểu đệ quên điều gì?
Phùng Phá Thạch chậm rãi:
- Đệ đệ đã quên, lúc chúng ta vừa mới gặp nhau, khi đánh đuổi bọn giáo đồ Thần Đạo giáo, đệ đệ đã gọi huynh bằng đại ca và huynh cũng gọi đệ đệ bằng đệ. Tất nhiên như vậy chúng ta đã chấp nhận làm bằng hữu chi giao với nhau rồi. Đệ đệ đã hiểu ra chứ?
Chàng nói thêm:
Về chuyện kết nghĩa làm bằng hữu với nhau chỉ ở nơi tấm lòng, đâu phải ở nơi đẳng cấp sang hèn. Huống hồ chúng ta là những kẻ giang hồ, xem vật chất phù hoa như phân thổ, tại sao lại còn kỳ thị với nhau về chuyện sang hèn.
Gã ăn mày tươi sắc mặt:
- Nói thế Phùng đại ca đã bằng lòng kết nghĩa tình bằng hữu sinh tử chi giao với đệ đệ rồi phải không?
Phùng Phá Thạch gật mạnh đầu:
- Lại còn phải hỏi. Đệ đệ ngớ ngẩn quá đi thôi! Nhưng huynh muốn biết danh hiệu của đệ đệ là gì, đến nay đệ đệ đã được bao nhiêu niên kỷ.
Gã ăn mày chớp nhanh đôi mắt to mọng:
- Tiểu danh của đệ gọi là Tần Chung, năm nay đệ đã được mười lăm tuổi.
Phùng Phá Thạch hỏi tiếp:
- Bảo trang của đệ đệ nơi nào, còn nhị vị tiền bối danh xưng là gì?
Tần Chung chợt buồn:
- Tiểu đệ không có cha mẹ nên không nói cho odc hay được. Xin đại ca thứ lỗi cho.
Phùng Phá Thạch kinh ngạc:
- Đệ đệ nói gì lạ vậy, tại sao đệ đệ không có hai đấng sinh thành?
Tần Chung vẫn bởi giọng buồn rầu:
- Tiểu đệ thất lạc cha mẹ từ thuở còn sơ sinh nên không biết hai đấng sinh thành là ai. Lớn lên khi hiểu biết chỉ thấy mình sống trong bang hành khất. Đệ gọi Bang chủ Cái bang bằng dưỡng phụ vì Bang chủ bảo đệ như thế.
Phùng Phá Thạch bật “à” lên một tiếng, lòng cảm thấy vô cùng xót thương cho gã ăn mày.
Gã không cha không mẹ, có khác chi cảnh ngộ của chàng hiện nay.
Phùng Phá Thạch tiếp chuyện:
- Nói thế Tần đệ là nghĩa tử của Bác Vương Thần Khất lão tiền bối đây hay sao?
Tần Chung gật đầu:
Phùng đại ca nói đúng, Bác Vương Thần Khất là dưỡng phụ của tiểu đệ, đã nhặt đệ từ trong cánh rừng lúc đệ mới sơ sinh đem về Tổng đàn hành khất nuôi dưỡng cho tới lúc trưởng thành. Nhưng hiện nay dưỡng phụ của đệ đã quy tiên rồi.
Phùng Phá Thạch trợn tròn đôi mắt:
- Bác Vương Thần Khất lão tiền bối đã chết rồi sao? Tại sao lão tiền bối chết?
Giọng nói của Tần Chung càng thêm sầu thảm:
- Dưỡng phụ của tiểu đệ đã bị lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn giết chết cách đây đã hơn hai tháng. Đệ nghe danh tiếng của Phùng đại ca, đệ đi tìm kết nghĩa với đại ca để đại ca giúp đệ giết lão quỷ đó để báo thù cho dưỡng phụ, người đã dày công nuôi dưỡng đệ từ thuở bé cho đến nay. Đệ có lập lời thề, nếu không trả thù được cho người dưỡng phụ đệ sẽ không còn đứng ở trên cõi đời này làm chi nữa cho đau lòng.
Phùng Phá Thạch trợn trừng đôi mắt:
Cũng lại là lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn nhúng tay vào tội ác tày trời nữa đây.
Huynh không ngờ công lực cao thâm tới cõi xuất quỷ nhập thần như Bác Vương Thần Khất lão tiền bối lại phải chết bởi tay lão quỷ đó.
Chàng cương quyết:
- Huynh xin hứa sẽ giúp Tần đệ đệ giết lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn trả thù chẳng những cho Bang chủ lão tiền bối lại còn cả cho phụ thân huynh, sư bá Tạ Chử Giang và sư phụ Tàn Hồn Quái Nhân nữa. Cũng như đệ, nếu huynh không giết được lão quỷ đó, thề chẳng làm người đứng trên cõi đất trời. Đệ đệ hãy tin nơi huynh.
Ánh mắt Tần Chung long lanh ngấn lệ, bằng một giọng nói vô cùng cảm kích:
- Đa tạ Phùng đại ca đã có lòng quan tâm tới tiểu đệ. Đệ nghĩ mình vô cùng vinh hạnh mới được ca ca kết làm tình nghĩa huynh đệ chi giao. Đệ thề cùng đại ca chết sống có nhau trong chuyện đi tìm thù rửa hận.
Phùng Phá Thạch xúc động trước tấm chân tình và đầy nhiệt huyết của người bạn trẻ vừa gặp trên giang hồ. Lòng chàng cảm thấy bớt cô đơn trên con đường đi tìm thù rửa hận.
Phùng Phá Thạch rót ra hai chung rượu đầy, trao sang Tần Chung một chung.
Chàng nói với một giọng cảm khái.
- Tần đệ đệ, đây là chung rượu giữa huynh và đệ kết nghĩa bằng hữu sinh tử chi giao. Đệ hãy uống cạn gọi là lời thề nguyện của huynh đối với đệ. Kể từ giờ phút này tình nghĩa đệ huynh bất khả phân ly.
Tần Chung run tay tiếp lấy chung rượu của Phùng Phá Thạch đưa kề lên đôi môi uống cạn.
Bên này Phùng Phá Thạch cũng trịnh trọng uống cạn chung rượu của mình.
Tần Chung rón tay rót ra hai chung rượu đầy, hai tay nâng một chung trao sang Phùng Phá Thạch.
Bằng một giọng cảm khái, gã nói:
- Phùng ca ca, một lời đã hẹn ước với nhau ngàn đời tiểu đệ không quên được. Ca ca hãy cạn chung rượu này và hãy giữa vẹn lời thề ước.
Phùng Phá Thạch tiếp chung rượu uống cạn. Tần Chung cũng cạn chung.
Hai người tiếp tục ăn uống với nhau trong niềm hoan hỉ trần ngập trong lòng của tình tri âm, tri kỷ trong phút giây buổi ban đầu.
Được một lúc, Tần Chung ngưng lại nhìn Phùng Phá Thạch với ánh mắt trong suốt như làn thu thủy.
Gã cất giọng thanh tao:
- Phùng ca ca. Ca ca đi đâu tới thị trấn này mà gặp lúc tiểu đệ lâm nạn như vậy?
Phùng Phá Thạch đặt cái chén xuống bàn nhìn Tần Chung, thành thật:
- Huynh đang trên đường đi tới Tổng đàn Long Hổ hội. Tới tửu quán này nghe trong bụng đã đói nên huynh vào ăn uống, nửa chừng trông thấy Tần đệ đánh nhau với mười tên quỷ quái. Sợ đệ bị bọn chúng giết nên huynh mới nhảy vào can dự để rồi chúng ta kết tình nghĩa đệ huynh, quả là cái duyên ngàn dặm.
Tần Chung hỏi:
- Phùng ca ca tới Tổng đàn Long Hổ hội có chuyện gì quan trọng hay không. Xin ca ca nói cho tiểu đệ được rõ xem đó là chuyện gì mà ca ca có vẻ khẩn cấp như vậy.
Phùng Phá Thạch không giấu giếm:
- Huynh tới Tổng đàn Long Hổ hội để gặp lão Hội chủ Ngụy Khôn đòi một món nợ máu. Huynh đã gửi huyết hận thư từ chiều trước rồi. Chiều nay là đúng hẹn.
Tần Chung sửng sốt:
- Phùng ca ca, lão Hội chủ Ngụy Khôn đã vay món nợ máu gì với ca ca.
Phùng Phá Thạch đáp:
- Cách đây hơn hai năm, lão Ngụy Khôn đã cùng với các bang hội Bạch Kỳ bang, Thanh Vân bang, Kỳ Môn bang, Quần Thư hội và Hồng Loan cung vâng theo lệnh của lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn kéo hàng trăm môn đồ tới Phùng Sơn bảo đánh phá tàn sát trên bảy mươi tên gia nhân, lại giết phụ thân của huynh đốt luôn Phùng Sơn bảo lại còn sai lão ác ma Diêm Vương Tôn Giả đuổi theo huynh và bức tử mẹ huynh trên đỉnh núi, đánh huynh mấy chưởng rớt xuống chân núi, suýt nữa huynh đã vong mạng. Vì vậy huynh phải tới Tổng đàn Long Hổ hội trong chiều nay giết lão Ngụy Khôn, huyết tẩy luôn Tổng đàn Long Hổ hội báo thù cho phụ thân cho người được vui lòng nơi chín suối.
Tần Chung sửng sốt:
- Tiểu đệ chưa được biết chuyện biến cố của Phùng Sơn bảo, chỉ nghe tin Phùng tiền bối đã bị giết. Lão Hội chủ Ngụy Khôn đã cam tâm làm tôi đòi cho lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn làm những điều tàn ác, quả nhiên là thiên lý nan dung, đừng nói là con người. Ca ca giết lão là một chuyện tất nhiên theo luật nhân quả đã vay rồi thì phải trả và cũng đúng theo luật lệ ân oán giang hồ từ xưa cho tới bây giờ. Lão có tội phải đền tội, đó là rất công bằng, chẳng còn kêu ca gì được nữa.
Phùng Phá Thạch nghiến răng:
- Tất nhiên huynh phải báo thù cho phụ thân theo đạo nghĩa làm con. Huynh sẽ giết lão và huyết tẩy luôn Long Hổ hội huynh mới được vừa lòng.
Chàng nói tiếp:
- Sau khi triệt hạ Long Hổ hội, huynh còn phải tới ba bang hội khác là Kỳ Môn bang, Quần Thư hội và Hồng Loan cung để hỏi tội những tên nam nữ ma đầu này đã tiếp tay với lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn trong trận tàn sát Phùng Sơn bảo. Cuối cùng phải hỏi tội luôn cả lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn và bọn lão quỷ kia mới tròn sứ mạng của huynh đang ngày đêm canh cánh bên lòng.
Tần Chung hăm hở:
- Phùng ca ca. Ca ca hãy cho tiểu đệ cùng đi với ca ca tới Tổng đàn Long Hổ hội được không?
Phùng Phá Thạch ngập ngừng ngẫm nghĩ một lúc rồi khe khẽ lắc đầu:
- Tần đệ đệ, thực lòng huynh cũng muốn để cho đệ đi theo với huynh tới Tổng đàn Long Hổ hội, nhưng đây là chuyện riêng tư của Phùng Sơn bảo và các lão quỷ đã từng vay nợ máu năm xưa. Các lão thảy đều là những cao thủ võ công tuyệt luân, cao thủ lại đông như mây hội. Trên con đường phục hận chuyện tử sinh của huynh rồi chưa biết sẽ ra sao, đệ đi theo huynh tới đó chỉ sợ e sẽ có điều tổn hại cho đệ, có thể đe dọa tới sinh mạng của đệ nên huynh chẳng đành lòng.
Tần Chung khẳng khái:
- Lời nói của Phùng ca ca đã sai rồi. Hiện nay chúng ta đã kết tình huynh đệ sinh tử chi giao, hiểm nguy lao khổ chẳng rời nhau. Ca ca đang cơn hữu sự, lẽ nào đệ lại bình chân như vại, mắt ngơ tai điếc cho đành. Đệ nhất quyết cùng đi với ca ca tới Tổng đàn Long Hổ hội, hoặc bất cứ kẻ tử thù nào khác, dù nơi đó là long đàm hổ huyệt, nguy hiểm tới đâu đệ cũng chẳng từ nan, ca ca hãy cho đệ đi cùng. Vừa rồi ca ca có nói tình nghĩa với nhau là ở tấm lòng, bây giờ là lúc để chứng tỏ tấm lòng của đệ.
Phùng Phá Thạch cảm kích:
- Đa tạ tấm lòng nhiệt thành, quan tâm của Tần đệ đệ đối với huynh. Kỷ niệm này từ nay cho đến trọn đời huynh không bao giờ quên được. Huynh vô cùng hãnh diện vì huynh đã chọn bằng hữu không một chút sai lầm.
Tần Chung hớn hở:
- Vậy là Phùng ca ca đã chấp nhận cho tiểu đệ đi cùng với ca ca tới Tổng đàn Long Hổ hội và các bang hội khác trong chuyện báo thù tiết hận này chứ.
Phùng Phá Thạch gật đầu:
- Huynh xin chiều theo ý của Tần đệ đệ, nhưng cho dù cảnh ngộ nào đệ cũng nên bảo trọng lấy thân, không nên vì huynh mà tổn hại đến mình.
Tần Chung khẽ gật:
- Tiểu đệ biết rồi, Phùng ca ca hãy an tâm về điều đó. Đệ sẽ tùy cơ ứng biến chứ không ngu xuẩn liều mạng với bọn chúng đâu.
Gã hỏi:
- Phùng ca ca định chừng nào chúng ta mới lên đường tới Tổng đàn Long Hổ hội?
Nhìn ra ngoài trời thấy mặt trời đã nghiêng nghiêng bóng về phía tây, có lẽ giờ này đã là giờ thân. Phùng Phá Thạch nóng lòng nói mau:
- Đường đi từ thị trấn tới Tổng đàn Long Hổ hội có trên ba trăm dặm, bây giờ trời đã xế chiều, chúng ta hãy đi ngay kẻo chẳng còn kịp nữa. Chiều trước huynh đã hẹn với lão quỷ Ngụy Khôn đúng giờ hợi chiều nay huynh sẽ tới gặp lão hỏi tội tàn sát Phùng Sơn bảo năm xưa.
Tần Chung giục giã:
- Phùng ca ca hãy gọi tên tửu bảo trả tiền rượu thịt rồi chúng ta lên đường cho mau kẻo phải trể hẹn với lão Ngụy Khôn sẽ có điều bất lợi.
Phùng Phá Thạch gọi tên tửu bảo trả tiền rượu thịt rồi dắt tay Tần Chung ra khỏi tửu quán.
Hai người ra khỏi thị trấn cùng trổ thuật khinh công nhắm hướng Tổng đàn Long Hổ hội thẳng tới.
Hải Nộ Triều Âm Hải Nộ Triều Âm - Ngọa Long Sinh Hải Nộ Triều Âm