Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
răng đang ở phía phải máy bay. Keely ngồi cạnh cửa sổ bên trái nên chỉ nhìn thấy quầng ánh sáng khuếch tán bàng bạc mờ ảo trên bầu trời đêm. Những ngôi sao dường như ở rất xa. Bên dưới máy bay là 1 màn mây dầy đặc tưởng chừng không thể nào xuyên qua nổi.
- Em ngủ à? - 1 giọng nói vang lên từ phía sau, Keely quay lại và thấy Betty đang đứng tựa vào thành ghế. Từ lúc nãy tay phóng viên ngồi ghế bên cạnh đã chuyển sang ngồi ở dãy khác vì nhận thấy vẻ khó đăm đăm của nàng giống như 1 thông điệp rằng nàng không muốn chuyện trò với ai cả, vậy nên lúc này nàng chỉ ngồi 1 mình.
- Không, em không ngủ đâu - nàng trả lời người phụ nữ lớn tuổi.
- Vậy chị ngồi cạnh em 1 lát có phiền em không?.
Keely lắc đầu và nhấc chiếc áo khoác để ở ghế bên cạnh ngụ ý đừng ai ngồi vào chỗ này.
- Bill đang làm gì? ngủ à?
- Ừ - Betty đáp - anh ấy mau mệt lắm. Bao giờ về đến nhà chị sẽ phải để mắt để không cho anh ấy làm việc gì nhiều quá. Chị tin rằng xu hướng của anh ấy, cũng như của phía quân đội là sẽ cố gắng làm bù lại 14 năm qua. Nhưng chị sẽ chiến đấu với cả 2 để anh ấy không được gắng sức quá.
Keely mỉm cười thân thiết:
- Em nghĩ chị có quyền được đòi hỏi 1 chút chứ?
Họ lúng túng ngồi yên lặng hồi lâu. Keely vẫn chưa thể nào quên được về mặt kinh ngạc của Betty khi nhìn thấy nàng và Dax bước ra khỏi taxi sáng tinh mơ hôm đó. Quả là đáng ngạc nhiên khi chị lại đến nói chuyện với nàng. Sau những đau đớn họ đã cùng chịu đựng bên nhau Keely không muốn đánh mất tình bạn của người phụ nữ lớn tuổi mà từ lâu nàng đã vô cùng khâm phục.
- Keely! - Betty lưỡng lự nói- chị không muốn chen vào những việc mà chị không nên hoặc không cần phải biết, nhưng trông em có vẻ như rất cần có ai để nói chuyện, có phải thế không?
Keely ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nàng phải nhắm mắt 1 lúc lâu mới đáp:
- Có lẽ em có cảm giác đang bị vỡ mộng. 3 ngày vừa rồi dài như cả 1 cuộc đời và em cảm thấy kiệt sức rồi. Em vốn không chịu đựng mệt mỏi - nàng cố mỉm cười nhưng không nổi.
- Không, không phải chỉ có thể thôi đâu. Và chị nghĩ chuyện này liên quan nhiều đến Dax Devereaux - chị nhoài người qua chiếc ghế trống giữa 2 người và cầm tay Keely - em yêu ông ta phải không?
Keely toan nói dối và đáp là không. Nhưng như vậy có để làm gì? Betty đã nhìn thấy họ ở bên nhau nhiều lần và nhất định chị phải chắp được các mẩu hình với nhau thành 1 bức tranh. Chị đã nghe thấy những lời bóng gió của Van Dorf. Nhất định chị sẽ đoán ra nhiều điều hơn cả sự thật. Nàng quay đầu về phía Betty nhưng vẫn không nhấc đầu khỏi tựa ghế. Nàng nhìn đôi mắt mở rộng của Betty nói:
- Vâng, em yêu anh ấy.
- A… - Betty nói - chị cũng nghĩ vậy. Chị có quá tò mò không nếu hỏi em rằng điều đó xảy ra từ khi nào?
- Từ cái đêm em về Washington để báo cáo trước tiểu ban. Đêm hôm đó chúng em gặp nhau trên máy bay. Lúc đó em không biết anh ấy cũng ở trong tiểu ban đó còn anh ấy thì không hề biết Keely Preston và bà Mark Williams chỉ là 1.
- Chị hiểu.
- Em nghĩ là chị chưa hiểu đâu. Em… chúng em… không hề muốn điều đó xảy ra. Cả 2 chúng em đã cố gắng để cưỡng lại. Đặc biệt là em, nhưng…
- Keely, em không cần phải biện hộ cho tình yêu đâu - Betty vẫn cầm tay Keely, thẫn thờ vuốt ve chúng và nói tiếp - ông ta có biết những tình cảm của em không?
- Em không biết. Em tin rằng anh ấy phải biết, nhưng em… chúng em đã tranh luận rất nhiều về chuyện đó. Anh ấy đã làm 1 việc… - nàng đưa tay xoa trán - nhưng không sao. 1 quan hệ như thế giữa chúng em là không thể được, vì rất nhiều lý do.
- Lý do chính là gì? - Betty hỏi.
Keely ngạc nhiên nhìn chị:
- Chủ yếu là vì hiện em vẫn có chồng và em không biết chồng còn sống hay đã chết. Betty, hoàn cảnh của chị đã thay đổi, nhưng em thì không, chị quên à? - ngay lập tức nàng thấy ghét mình vì đã có cái giọng cay chua đó - Betty, em xin lỗi, em chẳng biết mình đang nói gì nữa.
- Keely, em đừng xin lỗi thế. Chị nghĩ chị hiểu được những tình cảm trái ngược mà em đang phải chịu đựng. Có lẽ em chịu đựng như thế là đủ rồi. Có lẽ em nên nghĩ đến chuyện tuyên bố là Mark đã chết và hãy cưới ông nghị sĩ của mình đi thôi.
Nếu Betty có bảo nàng đứng lên và nhảy ra khỏi cửa sổ máy bay Keely cũng không thể sững sờ hơn thế. Sau bao nhiêu năm họ đã sát cánh bên nhau, sau bao lần họ đã thề với nhau là sẽ không từ bỏ hy vọng rằng chồng mình còn sống và cuối cùng sẽ trở về, nàng không thể tin nổi những lời tai mình vừa nghe.
- Chị không thể nói thế được.
- Có, chị nói như vậy đấy - Betty quả quyết.
- Nhưng…
- Keely, chị muốn tâm sự với em đôi điều. Trong những năm qua chị vẫn có ưu thế hơn em. Khoan, để chị nói nốt đã - Betty nói khi thấy Keely toàn phản đối - em đã làm những việc đó thật tuyệt vời. Em là người đại diện tuyệt vời của chúng ta. Em thông minh, xinh đẹp và thành đạt. Em khiến mọi người tin tưởng vào chúng ta hơn. Với 1 khía cạnh nhất định, việc em là người phát ngôn cho chúng ta khiến mọi người không coi chúng ta là 1 lũ đàn bà thần kinh.
"ngay từ chuyến đi cuối cùng đó đến Washington chị đã thấy xấu hổ với mình vì đã động viên em, đã ương bướng và làm uổng phí tuổi trẻ của em cùng những kỷ niệm lung linh về Mark, mặc dầu chị không hề có ác ý nào. Thậm chí chị còn nhớ rằng đã cảnh báo em về mối nguy hiểm cho danh dự của em nếu dính dáng vào 1 người như Dax.
- Betty, em chưa bao giờ làm 1 điều gì mình không muốn làm cả.
- Nhưng bây giờ em đã có 1 lý do khác, 1 điều cũng quan trọng chẳng kém. Nếu em yêu người đàn ông đó, mà chị nghĩ là em đã yêu, và em đừng có đắm mình trong những ý nghĩ có lỗi như thế, thì em cần phải đếen với người ấy, Keely. Nếu cách cư xử của ông ta nói lên 1 điều gì đó thì chị nghĩ rằng tình cảm của em đã được đáp lại. Ông ấy yêu em. Ông ấy còn sống và ông ấy đang ở đây, trong hiện tại và bằng xương bằng thịt. Mark thì không phải là hiện tại và có thể sẽ không bao giờ trở lại bằng xương bằng thịt nữa.
Keely giận dữ nhìn Betty:
- Làm sao chị có thể nói như vậy được? chỉ mới chưa đầy 1 tuần trước đây thôi chị không hề biết là Bill sẽ trở về. Giờ đây anh ấy đã trở về. Chị đã chờ đợi suốt chừng ấy năm chung thuỷ - nước mắt lã chã tuôn trên má nàng.
- Phải. Và chị còn 3 đứa con nữa. Chị cũng có 10 năm tươi đẹp với Bill, điều đó chẳng dễ dàng gì quên đi, khác với vài tuần ngắn ngủi. Bọn chị đã có cả 1 cuộc sống chung. Còn em và Mark thì khác. Keely, chị không thể khuyên em nên làm gì. Chị chỉ có thể nói rằng nếu em muốn ở bên Dax, thì hãy ở. Đừng mãi mãi hy sinh hạnh phúc của em và ông ấy.
Keely lắc đầu, không biết nước mắt vẫn tuôn rơi:
- Betty, muộn quá rồi. Em không thể đồng ý với chị và từ bỏ mục đích mà vì nó em đấu tranh bao nhiêu năm nay. Em không thể bỏ rơi PROOF. Những người khác vẫn còn trông cậy ở em. Nhất là giờ đây đã có những quân nhân mất tích trở về, chúng ta lại có 1 hy vọng mới, có lẽ những kênh điều tra mà chúng ta chưa biết giờ đây đã mở ra. Nhưng ngoài tất cả những chuyện đó ra, Dax và em đã bị định đoạt trước khi chúng em bắt đầu. Nếu trước kia có lóe lên 1 tia lửa tình yêu giữa chúng em thì giờ đây tia lửa đó đã tắt.
Nàng nhìn Betty, người đàn bà lớn tuổi nghĩ có lẽ chưa bao giờ chị nhìn thấy 1 nỗi buồn trơ trụi và tan vỡ đến thế trên 1 gương mặt trẻ trung xinh đẹp nhường kia.
- Em nghĩ về đến nhà và quay lại với công việc em sẽ vượt qua được nỗi thất vọng này thôi.
Nàng không hề biết dự đoán của mình hóa ra sai lầm đến thế nào. Nàng đã kiệt sức bởi tất cả những chuyện đã xảy ra ở Paris và những cuộc phỏng vấn ở Washington, đến nỗi khi về đến nhà nàng bỏ điện thoại ra ngoài và nhốt mình trong phòng, ngủ liền 1 mạch gần 24 tiếng đồng hồ.
Cuối cùng khi tỉnh dậy Keely nhận ra lúc này đang là tuần lễ thứ 3 Béo. Không thể nào tìm nổi 1 nơi đậu xe. Vào tiệm ăn phải chờ hàng giờ mới có bàn. Muốn đi bộ trên vỉa hè phải vòng tránh những khán đài tạm thời mới được dựng lên, người xem thì hò reo ầm ĩ. Với tâm trạng nàng lúc này thì không khí hội hè náo nhiệt thật đáng ghê tởm.
Nàng gọi điện cho ban biên tập, khẩn khoản xin nghỉ phép. Sau khi nhận được mấy câu làu bàu chấp nhận nàng lái xe về Mississippi thăm cha mẹ.
Cha mẹ nàng rất nhạy cảm trước tâm trạng u tối của nàng nên đi lại rất nhẹ nhàng. Nàng ăn khoẻ, ngủ được nếu không có mộng mị. Đi dạo khá lâu trên bờ biển. Cuộc viếng thăm ngắn ngủi đến nhà dưỡng lão nơi bà Williams đang sống hầu như đã hủy hoại toàn bộ sức khoẻ nàng vừa hồi phục, nàng ra khỏi nhà dưỡng lão với cảm giác rằng trên thế giới này sẽ chẳng bao giờ có những điều tốt đẹp.
Khi trở lại làm việc, mọi người đối xử với nàng rất tình cảm và tôn trọng. Nàng cảm thấy mình giống như 1 bệnh nhân tâm thần vừa được ra viện. Nàng rất ghét cái giọng kẻ cả của tất cả mọi người khi nói chuyện với nàng và những cái nhìn thương hại và vẻ ghen tị giả dối.
Nicole vốn không thể nào chịu nổi tâm trạng tuyệt vọng bất cứ kiểu nào, cô lảng xa Keely và chỉ gọi điện lại nàng vài lần. Cô không hề nhắc nhở đến chuyện Dax Devereaux. Có lần Nicole nói cô đọc báo và biết rằng Dax đang trở nên rất nổi tiếng vì những hoạt động của ông liên quan đến các quân nhân mất tích mới trở về. Keely không nói gì, Nicole hiểu ý và không đả động đến đề tài đó nữa. Chỉ cần nhìn Keely thì ai cũng hiểu nàng đang ở trong trạng thái mong manh dễ vỡ như vỏ trứng. Cũng như mọi người khác Nicole không hề muốn mình là người phải chịu trách nhiệm nếu cái vỏ trứng đó vỡ tan.
Sau 3 tuần lảng tránh. Nicole ngỏ ý muốn đến ăn tối với bạn:
- Cậu có thể tưởng tượng được không? thứ 7 này mình không hẹn hò với ai cả. Mình đến ăn tối với cậu nhé. Cậu hãy làm món Spaghetti nổi tiếng đó cho mình, nhớ cho thật nhiều phó mát vào.
Keely cười:
- Nếu có gì mình ghét nhất thì chính là làm khách đấy. Cậu thích món gì nữa nào?
- Kem Chocolate rắc hột hồ đào.
- Gì nữa? - Keely hỏi.
- Vài ổ bánh mì Pháp.
- Gì nữa?
- Thôi - Nicole cợt nhả - mình sẽ đem rượu vang đến.
Cô đem rượu vang đến thật. 7h tối, Keely mặc quần jean và áo len chui đầu ra mở cửa cho Nicole. Nicole cũng ăn mặc thoải mái như vậy, 2 tay cắp 2 chai rượu vang đỏ.
- Chúng mình sẽ đập phá. Mình sẽ tự ăn thịt mình vì bị lãng quên mất. Khi 1 kẻ chẳng có ai hẹn hò đi đâu vào ngày thứ 7 thì chỉ còn cách giải khuây duy nhất mà thôi - đó là quên hết chuyện ăn kiêng đi. Với lại hôm qua mình không ăn uống được chút gì cả, vào là nôn ra. Mình xứng đáng được bù lại.
- Mình hy vọng đó không phải là bệnh truyền nhiễm gì - Keely nói và kéo bạn vào bếp.
- Mình cũng nghĩ thế, chỉ là chuyện vặt thôi mà.
- Ồ, chỉ để phòng xa thôi, chớ có thở vào đĩa của mình đấy.
- Cậu cứ chuẩn bị đi và… - cô im bặt khi nghe có tiếng chuông ngoài cửa - mẹ kiếp! Có thể là ai vậy? Trông mình như ma và không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy lúc này.
- Mình không hiểu đó có thể là ai - Keely nói - mình đâu có mời thêm ai đâu.
- Được, để mình xua đi cho, bất cứ ai cũng vậy. Mình không hè có ý định chia sẻ những món ăn thơm ngon này cho ai đâu.
Nicole đi ra cửa còn Keely thì mải lo cho món mì spaghetti đang sôi. Mãi đến khi nghe Nicole gọi bằng 1 giọng chịu khuất phục chẳng giống cô chút nào nàng mới quay lại:
- Keely,có người đến tìm cậu đây này, 1 quân nhân - đôi mắt xanh của Nicole đầy vẻ hoang mang.
- 1 quân nhân ư? - nàng hỏi giọng the thé và buông rơi thìa gỗ xuống bàn.
Nicole gật đầu.
Keely đi ngang qua mặt Nicole để vào phòng khách, vừa đi vừa lau tay vào chiếc khăn lau bát. Người khách đứng có vẻ lo lắng, 2 tay vặn vẹo chiếc mũ. Anh ta xanh nhợt và gầy, đang liêu xiêu như vừa ốm nặng trở dậy. Bàn tay bàn chân anh ta trông như to quá khổ so với thân hình gầy guộc. Đôi tai vểnh ra lạ thường dưới mái tóc cắt kiểu lính. Anh ta trạc 30 tuổi mặc dầu hàng ria mép trông giống 1 người già hơn nhiều.
Keely nói nửa như tự giới thiệu.
- Tôi là Keely Preston Williams. Ông muốn gặp tôi?
- Vâng, thưa bà Williams. Tôi là trung uý Gene Cox.
Cái tên như giáng thẳng vào giữa trán nàng khiến nàng loạng choạng bước lùi lại 1 bước và vớ vội lấy chiếc ghế để tựa vào đó. 2 tai nàng lùng bùng đến nỗi không nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của Nicole. Tuy nhiên nàng vùng ra cố gượng lại, nói khản đặc:
- Mời ông ngồi chơi.
Rõ ràng người lính cảm thấy đau khổ vì đã gây ra 1 phản ứng dữ dội như vậy. Mặt Keely trắng bệch như không còn chút máu, môi xanh ngắt. Anh ta ngồi xuống, sợ rằng nếu không làm theo lời nàng thì có thể nàng sẽ tan biến mất. Keely ngồi thụp xuống ghế và cúi tới:
- Ông gặp tôi để làm gì?
Người lính liếc nhìn Nicole như tìm 1 lời khuyên làm thế nào có thể nói chuyện với người phụ nữ đang bối rối tột độ này, nhưng thấy Nicole gật đầu anh ta bèn bình tĩnh trở lại và nhìn thẳng vào gương mặt nhọt nhạt của Keely:
- Vâng, từ lúc ở Paris tôi đã được nghe nói về bà. Lúc đó tôi còn ở trong bệnh viện, nhưng chúng tôi vẫn được thông báo những sự việc đang diễn ra. Hình như cha tuyên úy đã nói cho chúng tôi biết về tổ chức PROOF và mọi chuyện khác - anh ta nhìn xuống tay, tay anh ta lúc đó vẫn đang vần vò chiếc mũ - mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi cũng không còn nhớ ai đã kể lại cho chúng tôi chuyện gì nữa.
Keely nhẹ nhàng nói:
- Tôi xin lỗi. Tôi không định giục giã ông đâu. Ông cứ từ từ và nói cho tôi biết mục đích việc ông đến tìm tôi.
- Vâng, như tôi đã nói lúc nãy, tôi có biết bà và những việc bà đã làm ở PROOF và tôi biết bà đang ở Paris. Xin bà tha lỗi cho tôi, nhưng không hiểu nghị sĩ Devereaux có nói cho bà biết những điều tôi đã nói với ông ấy lúc ở trong bệnh viện không? Tôi muốn nói là sau khi chúng tôi nói chuyện với nhau và xác định được chồng bà chính là người đã cùng tôi nhảy dù, tôi tin chắc ông ta đến gặp bà ngay và nói cho bà biết.
Keely không để ý Nicole vừa thốt lên đầy thất vọng. Nàng gật đầu:
- Có, ông ấy có nói với tôi, nhưng…
- Vâng, tuần trước tôi có gặp ông ấy ở Washington. Cuối cùng tôi trở về nhà muộn hơn những người khác 5 ngày, bởi vì tôi bị ốm rất nặng - anh ta rụt rè nói - xin lỗi, tôi lại lạc đề rồi. Tôi gặp ông nghị sĩ ở Washington và hỏi thăm ông ấy xem bà tiếp nhận tin ấy như thế nào. Ông ấy nói bà không tin rằng chồng bà bay trên chiếc máy bay lên thẳng đó. Dĩ nhiên tôi cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, nhưng hôm nay tôi đem đến đây 1 thứ có thể khiến bà nhận rõ hơn.
Anh ta lục trong túi áo ngực, tim Keely bắt đầu đập thình thịch. Không thể như thế được. Nhưng đúng là như thế. Gene Cox lấy ra 1 chiếc mề đay treo trên chiếc dây chuyền bạc. Nàng nhận ra nó ngay lập tức.
- Đại úy Mark Williams mà tôi biết đã đeo chiếc dây chuyền này cùng với thẻ lính. Trước khi… trước khi chết ông ấy có nhờ tôi đem cái này về cho bà, nếu tôi còn sống sót. Khi bị bắt, bọn chúng đã lấy thẻ lính của cả tôi và ông ấy nhưng chúng không quan tâm đến cái này vì vậy đã trả lại tôi. Tôi đã giữ nó suốt từ đó đến giờ. Tôi không biết liệu có lúc nào tôi có thể trả lại nó cho bà hay không, nhưng tôi vẫn giữ. Tôi chưa bao giờ đem nó đổi lấy thức ăn hay cái gì khác. Tôi đã hứa với ông ấy - anh ta lại có vẻ rụt rè khi đưa chiếc mề đay đã hoen rỉ cho Keely.
Keely không thể cầm nổi chiếc mề đay, những ngón tay nàng run lên bần bật. Nàng nhìn chiếc mề đay in hình thánh St. Christopher mà nàng đã tặng Mark vào ngày cưới. Nàng lật nó trên tay và đọc những dòng chữ nàng đã trả thêm tiền để người ta khắc lên đó "Chúa che chở cho anh, chồng của em". Có ghi cả ngày tháng. Nước mắt đầm đìa, nàng mân mê ngón tay cái lên cái nắp bạc.
- Keely, có phải anh ấy không? - Nicole đứng sau khẽ hỏi.
Nàng chỉ gật đầu. Họng nàng thắt lại không cất nổi tiếng nói.
Gene Cox nhấp nhỏm không yên trên ghế sopha và nói:
- Tôi ước gì có thể nói cho bà là ông ấy không bị đau đớn. Nhưng ông ấy rất đau đớn. 2 chân gẫy nát, và ông nôn mửa suốt. Nhưng ông ấy đã chết như 1 anh hùng. Ngay cả khi chân đã gẫy nát và chiếc máy bay trực thăng bị nổ tung trong khi bay, ông ấy vẫn cố lo cho người khác. Tôi nhờ ngoài ông ấy ra trên máy bay còn có tôi và 2 người khác nữa. Thật sự tôi không thể nhớ nữa. Tôi chỉ nhớ đã phải vật lộn với ông ấy để lôi ông ấy ra. Nhưng bà biết không, khi cuối cùng kết cục cũng đến, ông ấy đã nhắm mắt yên nghỉ. Ông ấy nói gì đó giống như là như vậy tốt hơn là trở về nhà với bà trên đôi nạng.
Keely nói khàn đặc:
- Anh ấy nói như vậy là sai.
- Vâng, thưa bà. Nhưng có lẽ tôi hiểu ông ấy cảm thấy thế nào - anh ta lại hắng giọng - vợ tôi… vợ tôi đã lấy người khác cách đây 3 năm. Tuần trước cô ấy cũng lên Washington gặp tôi. Tôi không thể nào nhận ra cô ấy nữa. Và chắc chắn cô ấy cũng chẳng còn nhận ra tôi.
Keely ngước mắt nhìn anh ta:
- Tôi rất tiếc.
Anh ta nhún vai, mím môi ho vu vơ. Rồi anh ta đứng lên:
- Vâng, tôi hy vọng điều đó khiến bà đã yên tâm.
Keely đi tới rồi không hề e dè nàng dịu dàng ôm lấy anh ta và thì thầm:
- Cám ơn ông nhiều lắm.
- Tôi rất mừng là đã có thể làm như vậy. Ước gì tôi có thể trả lời cho tất cả những người khác nữa. Bà thấy đấy, nhiều khi tôi nghĩ rằng chúng tôi là 26 người duy nhất thoát khỏi nơi ấy. Tôi cũng không biết nữa - anh ta đi ra cửa.
- Trung úy Cox, tôi còn 1 câu hỏi nữa.
- Vâng?
- Ông có cho nghị sĩ Devereaux xem chiếc mề đay này không?
- Có.
- Ông ấy nói gì?
Ngưòi lính đưa mắt nhìn Nicole rồi lại nhìn Keely:
- Ông ấy nói… ơ… ông ấy nói là nếu tôi tự tay đưa nó cho bà thì sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.
Trước khi về anh ta ghi lại địa chỉ của Keely và hứa sẽ giữ liên lạc với nàng. Anh ta xung phong phục vụ PROOF bằng bất cứ cách nào có thể.
Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng người lính, Keely đứng úp trán vào cánh cửa gỗ. Miếng kim loại vẫn nằm trong lòng bàn tay nàng, nàng nắm nó thật chắc.
- Vào kia ngồi xuống đi - Nicole đứng bên nắm vai nàng quay lại. Nàng để mặc bạn dẫn mình tới ghế sopha rồi ngồi sụp xuống. Nicole ngồi cạnh vuốt ve tóc bạn và vỗ vỗ lên lưng an ủi:
- Keely, bây giờ cậu đã biết rồi. Mình rất tiếc cho Mark nhưng bây giờ cậu đã biết.
- Phải.
- Mình biết bây giờ thì chưa thể nhưng vài ngày nữa cậu sẽ cảm thấy như hồi sinh. Cậu có thể tiếp tục sống cuộc sống của mình - Nicole tiếp tục vuốt ve tóc bạn - Keely, lúc ở Paris Dax có nói với cậu về Mark không? - Keely gật đầu - và cậu đã không tin phải không?
- Không! - Nicole giật bắn mình vì Keely vùng đứng dậy. Nàng kêu lên đau đớn - mình đã không tin anh ấy.
- Tại sao cậu lại không tin anh ấy? Lạy Chúa, Keely cậu làm sao vậy?
- Mình không biết nữa - nàng rên lên và vùi mặt vào 2 bàn tay - mình nghĩ anh ấy lừa mình 1 cách hèn hạ.
- Lừa! - Dax Devereaux đâu cần phải lừa cậu!
- Mình biết, mình biết. Nhưng lúc đó mình bối rối quá. Điều đó quả khó tin, quá ngẫu nhiên và mình đang cảm thấy vô cùng có lỗi - Keely im bặt khi nhận ra mình lỡ lời.
- Có lỗi? Tại sao kia? - khi thấy Keely cố gắng lảng tránh không nhìn mình, Nicole đi tới và đón lấy mặt Keely trong tay - Tại sao?
- Bởi vì chúng mình đã ngủ với nhau - nàng hét lên và đẩy Nicole ra.
- Vậy thì sao? - Nicole cũng hét lại.
- Vậy thì sao ư? - nàng quay ngoắt lại và kinh hãi vì thấy bạn vẫn không hiểu ra - vậy mà mình vẫn đang là vợ của Mark. Mãi đến sau khi đã ngủ qua đêm với Dax mình vẫn chưa biết rõ.
- Ôi không! - Nicole ngả đầu ra sau thất vọng - cậu đừng có đứng đó mà nói với mình là cậu cảm thấy tội lỗi vì đã phản bội người đàn ông đã chết cách đây 12 năm.
- Nhưng mình vẫn chưa biết…
- Cậu đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi và mình thì đã chán ngấy không muốn nghe thêm nữa - Nicole hét lên - cậu chớ có nói với mình là sau 12 năm sống trong trắng như trinh nữ bây giờ cậu lại định hành xác để sám hối. Cậu ngủ với người đàn ông cậu yêu. Còn chồng cậu thì đã chết cách đây 12 năm. Cậu nói cho mình nghe tội lỗi ở chỗ nào xem nào?
Keely sốt ruột nói:
- Cậu chẳng hiểu gì cả.
- Cậu nói đúng, mình chẳng hiểu gì cả, mẹ kiếp. Mình có hiểu được 1 người ít tình cảm không thăng bằng khi họ cứ bám mãi lấy 1 nỗi đau khổ và tội lỗi trong bao nhiêu năm và coi đó là 1 tấm áo an toàn. Nhưng cậu là 1 phụ nữ hiểu biết, thông minh, mạnh mẽ và xinh đẹp, vậy mà lại cải lương đến mức bệnh hoạn khi cứ để uổng phí cuộc đời mình như thế này. Người ta có thể dùng đến bao nhiêu vương miện khi lên thiên đưòng hả? phải, mình chán ngấy cậu với cái lối tử vì đạo thế rồi. Cậu cứ gậm nhấm mãi nỗi khốn khổ, cứ cày xới mãi nó lên đi cho đến lúc nó huỷ hoại cậu nhiều hơn thực tế, nhưng chớ có nói với mình. Mình ngấy rồi.
Cô quay ngoắt đi, rồi, sau khi vớ lấy 2 chai vang đỏ trong bếp lao ra cửa.
Trăn trở trên giường, Keely cố xua đuổi mọi hình ảnh, âm thanh và xoá mọi ký ức, nhưng không tài nào làm được. Nicole bỏ đi là 1 sự xúc phạm. Đêm qua Keely đã khóc đến tận khi ngủ thiếp đi sau khi đem vất tất cả những thức ăn đã chuẩn bị vào sọt rác. Cả buổi sáng chủ nhật nàng chỉ làm mỗi 1 việc là tưới đẫm mấy chậu hoa ngoài hiên, những công việc hết vèo khiến nàng chỉ còn biết ngồi ủ ê suy nghĩ. Chưa bao giờ nàng cảm thấy vui mừng đến thế khi kim đồng hồ chỉ giờ đã khuya và đến lúc đi ngủ.
Những giấc ngủ không đến. Nàng cứ nghe vang vang lại cuộc đấu khẩu với Nicole, rồi lại nhớ đến cái buổi sáng mà nàng và Dax thức giấc trong vòng tay nhau.
Họ đã quyết định trước khi rời khách sạn phải sử dụng cái buồng tắm mà bà chủ rất đỗi tự hào về nó.
Họ đứng sát vào nhau dưới cái vòi nước nhỏ tí. Ông hỏi:
- Em thích nước nóng hơn hay lạnh hơn thế này?
- Nóng hơn 1 tý.
- Tắm nóng thì phải thế này này - ông nói và rồi cả 2 hét lên khi dòng nước lạnh buốt như băng xối xả vào người họ.
- Anh cố tình làm như vậy hả? - nàng bước tới ông sau khi nước đã được điều chỉnh ấm hơn và nàng có thể thở trở lại.
- Không, anh không cố ý,… anh thề đấy - ông cười trong khi bị nàng cào vào ngực.
Họ xoa xà phòng cho nhau cho đến khi cả 2 giống hệt 2 người tuyết.
- Anh làm bỏng da em mất thôi - nàng nói trong khi ông chăm chú xoa mãi vú nàng bằng những ngón tay đầy bọt xà phòng.
- Vậy thì anh phải cọ các chỗ khác vậy - ông đưa vòi nước giội theo chỗ những ngón tay đầy bọt xà phòng kỳ cọ tới.
- Anh cần 1 cái dao cạo râu - ông lầm bầm thành tiếng và đưa tay lên sờ cằm, mắt nhìn bóng mình trong gương. Rồi họ tạt nước, vui thích lau khô người nhau bằng mấy cái khăn tắm sạch bóng thơm nức và mềm mại.
- Anh nên cạo râu đi thì hơn. Trông anh cứ như cướp biển ấy.
- Em nghĩ mọi người sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy 1 nghị sĩ để râu quai nón?
- Anh cứ thử để râu xem, biết ngay ấy mà.
- Cũng có thể lắm. Nhưng có chắc là em thích anh để râu không? cạ vào da thì thích lắm đấy.
- Ồ, nó phải biết là chúng ta sẽ không hôn hay làm bất cứ gì trong khi chờ râu mọc chứ. Bao nhiêu lâu thì có thể có 1 bộ râu quai nón mềm mại nhỉ? Chắc phải mất mấy tháng.
- Liệu em có thấy ấn tượng trước khả năng đàn ông khác thường của anh không nếu anh chỉ cần vài tuần là được - ông cười, vừa giống Tom Sawyer vừa giống Becky Thatcher.
- Không, em chẳng ngạc nhiên đâu - Keely vừa vênh mặt nói vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Ông tóm được nàng, xoay lại và đẩy nàng lùi đến tận giường cho đến khi khuỷ chân nàng chạm phải mép giường và ngã xuống.
- Vậy thì anh phải nghĩ ra 1 cách gì khác làm cho em phải ấn tưọng mới được.
Đôi môi ông như 1 sợi dây đàn điện, nó lướt khắp người nàng và như truyền vào cơ thể nàng rồi phóng thành những tia lửa điện.
Ông quỳ lên và nằm đè lên nàng. Cái cằm lổm chổm râu cà vào nàng khiến nàng phải run lên. Ông nằm, mặt đối mặt với nàng, giữa 2 đùi nàng nóng bỏng 1 đàn ông cường tráng đang thèm khát, ông hỏi:
- Em có ấn tượng không?
Giờ đây Keely vùi mặt vào gối và gào lên đau đớn. Liệu có bao giờ nàng có thể quên đi được không? Không, không thể. Cái đêm đó và buổi sớm mai đó là những ngày quý báu nhất trong đời nàng. Cái đêm nàng ở với Dax ấy hoàn toàn khác hẳn với những đêm nàng đã sống với Mark trong vai 1 cô dâu mới. Hồi đó niềm say đắm hoan lạc phải lén lút dưới áo quần và chìm khuất trong bóng tối.
Nàng và Dax ở bên nhau trần truồng không hề bối rối hay e thẹn. Nàng nhận biết những bắp thịt rắn chắc của ông qua đụng chạm, qua mùi vị. Ông biết rõ từng phân vuông cơ thể nàng. Chỉ đến đêm đó sống với Dax nàng mới biết thế nào là yêu và được 1 người đàn ông yêu.
Giờ đây đã bén mùi những hoan lạc mà ông có thể đem đến cho nàng và nàng có thể đáp lại với ông, cơ thể nàng rộn lên khao khát đòi có ông. Nàng ao ưóc những cái hôn nóng bỏng đắm say của ông. Nàng thèm khát được nghe 1 lần nữa hơi thở phả vào tai nàng và những lời yêu đương thì thầm mà ông từng ngân nga.
- Keely, anh yêu em.
Nàng như nhìn thấy mắt ông khi ông ngân nga những lời đó. Tại sao khi nghe ông nói những lời mà nàng mong ước được nghe đó nàng lại không lao vào tay ông và cầu xin ông đừng bao giờ bỏ nàng?
Nhưng giờ đây đã muộn quá rồi. Đôi quai hàm nghiến chặt kỳ cục, đôi mắt đến loé sáng quắc khi bị nàng buộc tội đó có nghĩa là tình yêu của ông đã bị nỗi nghi ngờ của nàng tàn phá hết sạch rồi. Thậm chí giờ đây nếu nàng gọi ông và cầu xin ông tha thứ thì ông cũng không bao giờ có thể yêu nàng được nữa. Ông sẽ luôn luôn nhớ lại những lời mỉa mai của nàng khi ông cố nói cho nàng biết những điều có thể thay đổi cả tương lai của họ. Nicole nói đúng, nàng là 1 con ngốc.
Liệu nàng có nên gọi cho ông không? Liệu nàng có nên gạt bỏ nỗi sợ hãi e dè để gọi điện cho ông và xin ông tha thứ không? Có!
Keely toan đưa tay với điện thoại thì chợt nghĩ ra 1 điều. Ông biết Gene Cox sẽ đem tấm mề đay đến cho nàng! Người lính đó nói gì nhỉ? Ông ấy nói rằng nếu tôi tự tay đưa cho bà thì sẽ có ý nghĩa hơn. Dax biết, nhưng không hề tìm cách gặp nàng. Ông biết nàng đã tự do, nhưng không hề đến gặp nàng để làm lành.
Nàng đã tự do, nhưng ông thì không.
Ông vẫn còn phải vận động tranh cử chức thượng nghị sĩ. Nàng đã nhìn thấy ảnh ông chụp với Madeline Robins trên tờ chủ nhật. Đêm qua Madeline đã mở 1 bữa tiệc tưng bừng mừng ông từ Washington trở về.
Vậy là khi Keely đang nghe câu chuyện của Cox thì ông đang tiệc tùng với Madeline. Trong khi bạn gái thân nhất của nàng mắng mỏ và bỏ rơi nàng thì ông đang khiêu vũ với Madeline. Và cười đùa.
Ông nói ông yêu nàng. Cũng có thể ông đã yêu nàng. Nhưng liệu ngay lúc này có nàng trong đời ông có phải là điều tốt nhất hay không? Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của ông không? Cái tên Keely Preston vẫn còn quá tươi mới trong tâm trí công chúng. Nàng sẽ phải nhanh chóng tuyên bố Mark đã chết, nhưng mọi người đã nhìn thấy ảnh của nàng và Dax xuất hiện trước khi các quân nhân mất tích kia trở về. Họ sẽ là đề tài cho những câu chuyện rỗi hơi và xoi mói và vẫn còn nguy cơ lâm vào 1 vụ scandal.
Ông cần 1 người đàn bà kiểu Madeline, người có thể giúp ông ngồi vào ghế thượng nghị sĩ. Ông chẳng cần gì đến 1 Keely Preston Williams.
Nàng cảm thấy như mình chết mất nếu sống mà không có ông, nhưng nàng biết chắc 1 điều là nếu có nàng thì ông không thể sống cuộc đời của ông được.
Nghĩa vụ và trách nhiệm buộc nàng phải lê khỏi giường khi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức reng lúc 5h. Nàng mặc quần áo và trang điểm như 1 cái máy. Nàng cũng cố nuốt được 1 tách cà phê trước khi ra khỏi nhà và lái xe đến Superdome.
Buổi sớm mùa xuân ấm và ẩm ướt. Có những đụn mây đùn lên ở chân trời nơi mặt trời sắp sửa mọc, nhưng bầu trời vẫn trong xanh. Keely còn kịp ngắm bầu trời xám nhạt mấy phút trước khi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng và nhìn thấy nó đang bay bên trên những toà nhà ở trung tâm thành phố giống như 1 con muỗi khổng lồ.
Joe hạ cánh xuống 1 cách dễ dàng. Keely khoá xe chạy tới. Cánh quạt quay vù vù thổi bay tung cả quần áo và tóc nàng, nhưng Keely đã quen với cảnh đó và biết rằng chẳng có gì là hại cả.
- Chào anh - nàng hét lên chào vừa trèo lên máy bay.
- Chào em bé xinh đẹp - Joe chào lại - sáng nay tôi có mua 1 ít bánh rán đây.
- Cám ơn anh - nàng vừa nói vừa cài dây an toàn và chiếc máy bay rời khỏi mặt đất.
Sáng nào cũng thế. Bản tường thuật đầu tiên của nàng là vào 6h45, nàng thông báo xe cô lúc này còn khá vắng vẻ và nối đuôi nhau chạy trên những con đường chưa có chỗ nào tắc nghẽn. Sáng nay trời có vẻ đẹp, vì thế không phải lo lắng đến chuyện thời tiết.
Đúng lúc nàng đang nói 1 câu đùa trong ban tường thuật thứ 2 thì nghe thấy 1 tiếng ầm rất to như 1 tiếng nổ, rồi động cơ máy bay tắt lịm. Joe chửi thề:
- Mẹ kiếp.
Keely quay ngoắt đầu lại và thấy Joe đứng rối rít điều khiển cần lái. Nàng ngừng bặt câu đùa, nỗi sợ hãi bỗng dâng lên ngang cổ như 1 cục nghẹn.
- Joe! - nàng hét lên, chỉ muốn anh mỉm cười ngồi xuống và để yên 2 bàn tay kia, nói với nàng mọi việc lại đã đâu vào đấy.
- Joe! - nàng gào lên khi thấy máy bay bắt đầu quay tít.
- Keely, ngồi cho vững - Joe nói bằng giọng bình tĩnh đến kinh ngạc - em bé, chúng ta bắt đầu rơi đây.
HỂT
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ