Nguyên tác: You belong to me
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Chương 15
N
ếu Vasili đã muốn thành công được chuyện gì trong chuyến viếng thăm phòng của Alexandra, thì là để chắc chắn rằng Alexandra sẽ cùng mất ngủ với anh đêm nay. Cô không thể nào không nghĩ đến nụ hôn của anh và cảm xúc không ngờ đến dâng lên trong lòng cô, những cảm xúc mà cô chưa từng biết là cô có thể cảm nhận được. Cô cũng tự xỉ vả mình vì đã đứng yên ở đó và để cho anh làm vậy với cô, mặc dù cô biết rõ là mình đã quá sốc nên mới để cho anh làm vậy. Chuyện mà sẽ không xảy ra nữa, cô tự hứa với mình như vậy. Cũng sẽ không có bất cứ nụ hôn nào nữa với anh, cô cũng tự hứa với mình.
Tuy vậy hầu hết suốt đêm cô cố suy nghĩ cho ra cái lý do tại sao Vasili đã hôn cô, bởi vì cô nhất quyết không tin là anh đã cố tình làm vậy để cho cô không ngủ được giống như anh đã nói, mặc dù là nó thật sự đã làm cho cô mất ngủ. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Nina đã không xuất hiện kịp thời nhỉ?
Alexandra thích nghĩ là cô sẽ tỉnh trí lại và sẽ kêu gọi anh em nhà Razins, bọn họ đang ngủ ở phòng kế bên phòng của cô. Nhưng cô không thể dám chắc được chuyện gì ở tối qua.
Tuy nhiên sáng nay vì bị thiếu ngủ cho nên cô thấy rất bực bội, cô càng khẳng định là mình sẽ phải làm gì. Cô sẽ không la thét lên, nhưng sẽ tát vào mặt gã ăn chơi phóng đãng đó vì đã dám có hành động như vậy, để cảnh cáo anh ta không dám lặp lại chuyện đó một lần nữa. Suy cho cùng thì cô cũng đang có một hình tượng mới cần phải duy trì, là một người xấu tánh, mất lịch sự, một Alexandra kinh dị này sẽ không chấp nhận bị lấn át bởi kẻ cám dỗ bậc thầy đó, ngay cả khi anh ta nghĩ là anh ta có vài quyền hạn đối với cô.
Không phải cô đã chứng minh được điều đó vào tối qua ở nhà ăn sao? Cô đã gây ra một cảnh tượng quá tuyệt, nhưng cô ước gì cô đã không làm vậy vì có một sự giận dữ kích thích cô. Chuyện anh ta tán tỉnh một người đàn bà khác ở ngay trước mặt cô không nên ảnh hưởng gì đến cô cả. Cô đã cảnh cáo anh là chuyện này sẽ xảy ra, và nó đã chứng minh rõ ràng anh ta là một gã đàn ông đáng ghét giống như cô đã nghĩ về anh. Nhưng chuyện này cũng là lý do tại sao cô lại cứ trăn trở suốt đêm.
Alexandra là người đến chuồng ngựa cuối cùng để chuẩn bị lên đường, chuyện mà đã không giúp ích gì cho kế hoạch của cô. Nếu như con vẹt vàng đó đã có được một giấc ngủ ngon sau khi quấy rầy cô thì cô sẽ phải tính toán với anh mà không có liên quan chút gì đến kế hoạch làm cho vị hôn phu của cô hủy hôn.
Những cỗ xe ngựa thì đã rời khỏi trước và đã đi được khá xa cùng với hầu hết những con ngựa khác của cô. Stenka đang giữ con Hoàng Tử Mischa cho cô. Vasili thì đã ngồi lên con ngựa của anh ta, và đang đứng rất gần ở bên con ngựa của cô, rõ ràng là anh đang đợi cô. Để gây gổ à? Cô rất vui lòng chiều theo ý anh.
Anh nhìn cô với vẻ dò hỏi, nhưng cô cảm thấy nó giống như là một cái nhìn thèm muốn... Vì thế vừa ngồi lên yên ngựa cô xoay người lại hỏi."Tại sao tối qua anh lại hôn tôi?"
Vasili trong nhất thời không nói gì, và không phải là vì anh đang đợi Stenka rời khỏi tầm nghe. Anh đang nghiến chặt hàm răng vì quá sửng sốt. Anh phải tập làm quen với tính tình thẳng thắn của cô. Điểm lợi thế của cô là luôn làm cho anh mất phương hướng giống như thế này thì thật là khó chịu.
Cuối cùng anh cho cô câu trả lời."Cô gái mà tôi định hôn tối qua đã quá hoảng sợ và biệt dạng rồi."
Khi anh dừng lại ở đó, cô tự cho mình câu kết luận."À, tôi hiểu rồi. Nếu anh không có được sự lựa chọn thứ nhất thì anh sẽ chọn cái thứ hai phải không? Nhưng tôi có sự lựa chọn thứ ba cho anh và anh nên thông minh suy nghĩ đến đấy. Hãy giữ yên quần của anh ở đó đi, Petroff... ít ra là cho đến khi anh hủy hôn."
Cô cười khi nói câu sau cùng. Anh cũng cười lại với cô và chồm người tới phía trước định ôm cổ cô.d Cô biết chính xác là anh muốn gì... kéo cô lại gần để hôn cô, để chứng minh là anh có quyền hạn này. Alexandra thúc và cái giật dây cương, Hoàng Tử Mischa hí lên và co hai chân trước lên. Vasili buột phải kiềm chế con ngựa lang của mình, vì nó sợ hãi. Alexandra cưỡi ngựa rời khỏi trước khi anh có thể kiềm chế được nó.
Cô nghĩ là mình sẽ có được sự yên tĩnh... được năm phút. Đó chính xác là khoảng thời gian mà Vasili đuổi kịp cô và bế cô khỏi ngựa của cô sang ngựa của anh. Hành động này thật bất ngờ và không một chút dễ chịu. Khi anh đặt cô ngồi giữa đùi anh, cánh tay anh ôm chặt eo cô ép cô sát vào ngực anh. Và vì ở quá gần anh, được anh ôm chặt, gợi cho cô nhớ lại những cảm xúc mà cô đã có tôí qua.
Cô cố đè nén chúng xuống và xoay lại nhìn anh."Bây giờ anh đang làm gì thế, Petroff... ngoài chuyện muốn làm trò cười cho thiên hạ?"
"Cứ nói xỏ tôi nữa đi, em yêu, thì chúng ta sẽ đi đến một chỗ vắng vẻ để giải quyết đấy."
Cô cũng muốn làm tiếp, nhưng đã không nói gì. Bojik thì đã đang chạy sát bên họ và sủa ầm ĩ, làm cho con ngựa sợ hãi đi lệch bước. Cả ba anh em nhà Razins thì xuất hiện sát ở sau lưng cô, Stenka thì đang nắm dây cương con Hoàng Tử Mischa.
Bọn họ sẽ không nói gì, ít ra là con chưa. Cô cũng không muốn bọn họ can dự vào, và chống lại Vasili. Đây không phải là tình hình khẩn cấp gì, suy cho cùng... ngoại trừ cảm xúc trong lòng cô.
"Anh chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi? " cô nhắc anh.
Anh trả lời cụt lủn."Kiềm con chó lại đi."
Cô định cười nếu như cô đang ở trong một tư thế khác. Thay vào đó cô nói dối."Bojik không nghe lời tôi đâu khi nó nghĩ tôi đang gặp nguy hiểm."
"Em có những con ngựa được huấn luyện rất tốt mà tôi từng thấy qua. Em nghĩ là tôi sẽ tin là em đã không áp dụng kỷ luật đó với con chó của em à?"
Anh đang chơi không công bằng, nói một câu nhận xét để cho cô buộc phải chấp nhận nó như là một lời khen. Những con ngựa của cô là niềm tự hào và là niềm vui của cô. Cô không thể không vui khi anh nhìn thấy được là chúng nó được huấn luyện rất tốt. Bên cạnh đó, cô sẽ không gây nguy hiểm cho con ngựa, cho dù là ngựa của anh, chỉ bởi vì cô muốn rời khỏi đùi anh ngay lập tức. Vì thế cô kêu tên con Bojik bằng một giọng điệu làm cho nó nhận thức được là lập tức xìu xuống ngay.
Nó ngưng không sủa nữa. Con ngựa to lớn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Và Vasili nói."Bây giờ em có thể làm giống vậy với những gã Cossacks của em."
Cô nhượng bộ một lần là đã quá đủ rồi."Khi nào bọn họ bắt đầu quát tháo, tôi sẽ làm." Cô lẩm bẩm trả lời.
"Tôi sẽ vờ như đã không nghe được câu đó."
"Và tôi sẽ vờ như là anh còn chưa mất lý trí," cô độp lại.
Đột nhiên cô cảm thấy ngực anh rung lên vì tràng cười. Cô không phải là có ý làm cho anh thích thú, nhưng cô đang nghe được tràng cười từ anh. Và nó làm cho anh giật dây cương dừng lại.
"Cũng đến lúc rồi," cô nói, nhưng hình như cô là cô đã nói hơi quá sớm.
Anh đã không để cô xuống ngựa, anh chỉ là xoay người lại nói chuyện với anh em nhà Razins."Vị hôn thê của tôi và tôi muốn nói chuyện riêng để hiểu nhau hơn. Đi trước đi. Chúng tôi không cần các anh hộ tống cho cuộc đàm luận này."
Dĩ nhiên là họ đã không đi trước. Trong nhất thời bọn họ chỉ nhìn Vasili, rồi sang Alexandra, và cô gần như muốn gầm gừ, cô giận như điên. Vasili ép buộc cô nhượng bộ, nếu không thì anh sẽ chĩa mũi dùi vào bạn của cô, và hậu quả thế nào thì cô không dám nghĩ đến. Anh có biết là cô sẽ nhượng bộ, hoặc anh có chịu rút lui không nếu như cô không chịu? Cô không dám thử.
Cô gật đầu ra dấu cho bạn cô đi trước và đừng lo lắng gì, nhưng cô đã làm vậy một cách tinh tế, cô hy vọng là Vasili đã không nhìn thấy được. Và cô đã nghĩ là anh có lẽ là đã không nhìn thấy khi anh xoay lại đi theo anh em nhà Razins và đòan người và ngựa của họ, nhưng là với tốc độ nhàn nhã hơn.
Khi bọn họ vừa tách xa khỏi tầm nghe, anh nói."Một sự lựa chọn thông minh."
Vì cô không muốn biết anh đã có ý gì khi nói vậy, cô lờ đi và thay vào đó cô nói."Anh không muốn biết thêm gì về tôi đâu, Petroff, cũng như tôi không muốn biết thêm tí gì về anh cả, vậy thì làm chuyện như thế này để làm gì chứ?"
"Để chứng minh là em thuộc về tôi, cho dù là em có thích hay không."
"Được, anh nói rất có lý." Cô trả lời một cách chua chát."Nhưng chúng ta đã không chứng minh được gì cả vì quyền hạn của anh cần phải được sự hợp tác của tôi, và sự hợp tác của tôi thì không được bảo đảm đâu."
Cánh tay anh ôm chặt cô hơn và đầu anh cúi xuống cho đến khi môi anh kề sát vào tai cô."Vậy thì có lẽ tôi phải nên có một vài lời hứa hẹn từ em thôi." anh nói bằng giọng điệu mà cô nhận thấy thật là quyến rũ bởi vì nó đã làm cho cô có cảm giác như vậy.
Cô thúc cùi chỏ vào bụng anh đễ giữ ít khoảng cách để thở, nhưng chỉ là anh đã không ngờ tới."Không có lời hứa hẹn nào cả, Petroff. Một cũng không. Và chúng ta cũng đã nói chuyện hay chứng minh gì đó cũng đã đủ rồi, vì thế thì hãy cho tôi xuống đi."
"Khi nào em nói làm ơn một cách tử tế đã," anh rít nhỏ.
Cô đã làm cho anh giận dữ, có lẽ là vì cú thúc bằng cùi chỏ của cô. Nhưng cô cũng đã quá giận vì anh làm cho cô hoảng sợ nên mới thọt anh một cái."Đi chết đi," là câu trả lời cụt lủn của cô, nhưng nó đã không giúp cô được xuống ngựa.
Anh chỉ tiếp tục đi, vẫn tiếp tục giữ một khoảng cách xa với đoàn người của họ. Sự im lặng của cô cho anh biết là anh sẽ không được nghe chữ "làm ơn" như anh đã đòi hỏi, vì thế cô nghĩ không biết anh sẽ làm cho bọn họ chịu khổ sở trong cách cưỡi ngựa đôi như thế này bao lâu nữa. Có thể nào anh cũng cứng đầu như cô không?
"Tôi tin là đã nghe được là em còn mấy người chị nữa," anh đột ngột nói, chứng tỏ là anh đang rất tò mò về cô, "Bọn họ có... giống như em không?"
Tò mò hả? Hay là anh ta đang tìm cách để tiếp tục miệt thị cô?
"Họ không giống gì về tôi cả," cô do dự trả lời."Tôi chưa bao giờ gần gũi bọn họ. Họ có thú vui riêng của họ còn tôi thì có thú vui riêng của tôi."
"Và thú vui của em là nuôi ngựa."
Cô nghe được giọng điệu khiển trách trong cách nói của anh và trả lời như biện hộ "Chỉ bởi vì tôi là một người đàn bà cũng không có nghĩa là... "
" Tôi không phải là đang chỉ trích em đâu," anh cắt ngang.
"Không phải à? Tôi không tin đâu. Nhưng chắc chắn là chuyện anh nghĩ sao thì không quan trọng đối với tôi."
Bây giờ giọng nói anh trở nên khô khan."Tôi cũng đã nghĩ vậy."
Khi anh lại im lặng, cô quyết định là có lẽ cô nên ngủ bù cho giấc ngủ đã mất tối qua. Lưng cô được tựa vào cánh tay anh. Cô chỉ cần ngả đầu vào ngực của anh...
"Mỗi khi có một người đàn bà ở sát bên tôi như thế này thì tôi lại muốn chạm vào cô ta," Vasili nói một cách thản nhiên."Vì hầu hết thời gian em không nhìn giống một người đàn bà trong bộ áo quần kỳ dị này, ngoại trừ bộ ngực dễ thương của em, có lẽ là tôi có thể kềm chế mình... trong một lúc."
Mắt Alexandra mở to hết cỡ. Những ý định về chuyện đi ngủ bị tiêu tan, mọi suy nghĩ trong đầu cũng mất tiêu. Nhưng cô cũng còn chưa muốn nói câu "làm ơn".
"Không mắc cười tí nào cả đấy, Petroff."
"Thật ra thì đó chỉ là một lời đùa, và tôi cũng không thích nó lắm vì nó dính dáng đến tôi."
Cô không dám yêu cầu anh giải thích thêm vì cô chắn chắn là sẽ không thích câu trả lời."Để tôi xuống."
"Nói làm ơn đi."
"Mẹ kiếp, bỏ tôi xuống ngay!"
Dường như là anh sẽ bỏ cô xuống khi anh đặt cọng dây cương trong cánh tay đang đỡ cô. Để trả cho cánh tay còn lại được tự do, nhưng thay vì dùng nó để giúp cô leo xuống đất, anh lại nâng cằm cô lên và cô mở to mắt nhìn anh khi đầu anh bắt đầu cuối thấp xuống.
"Tôi đã cố gắng lắm rồi," anh nói bằng giọng điệu khàn khàn.
Cô như bị thôi miên và như thở không nổi. Rồi sự sợ hãi biến mất nhường lối cho những cảm xúc mà cô đã có tối qua làm cho cô thốt lên."Làm ơn đi, làm ơn đi, làm ơn đi."
Anh nhìn với vẻ tiếc rẻ vì cô đã chịu thua. Và rồi anh thấy thỏa mãn vì đã thắng cuộc. Một lát sau cô đứng ở trên mặt đất, và phải chịu trận với nụ cười tự mãn đang nhìn xuống cô.
"Hãy học bài học này đi, em yêu," anh nói bằng giọng điệu phách lối."Chịu thua cuộc sớm thì tốt hơn bởi vì cứ trì hoãn thì sẽ không làm được chuyện gì ngoài những chuyện không vui."
Bài học, hay là cảnh cáo đây? Nhưng cô đã không nghĩ đến chuyện anh đã thay đổi đề tài và bây giờ đang nói đến chuyện hôn ước, mà là những lời "làm ơn" mà anh vừa nhận được.
"Vậy thì anh cũng nên học một bài học đi, Petroff," cô trả lời, và rồi hét lên, "Bojik!"
Con chó săn xuất hiện kế bên cô ngay tức thì, sủa ầm ĩ và giận dữ làm cho con ngựa của Vasili quá hoảng sợ và phóng loạn xạ, không phải là trên đường mà là băng qua cánh đồng cỏ đối diện. Alexandra cười khi nhìn thấy Vasili cố gắng kềm chế con ngựa mà không thành công. Cô có lẽ là nên đi bộ một đoạn cho đến khi mấy anh em nhà Razins phát hiện ra là cô đang đi bộ và quay đầu lại, nhưng ít ra thì cô cũng không còn lo lắng đến chuyện khác.
Cô còn cười lớn khi vuốt đầu con chó và bắt đầu rảo bước."Anh ta muốn nói rõ quan điểm của anh ta, nhưng tao không nghĩ là anh ta sẽ thích nghe quan điểm của chúng ta đâu nhi??"