Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
à Tú Mỹ trả tiền tắc xi rồi đảo mắt nhìn quanh. Thấy không có gì khác lạ bà sửa lại nếp áo rồi bước tới bấm chuông.
Người giúp việc vừa mở cổng, bà vi đi vào hỏi trỏng:
- Ông ấy có ở nhà không?
Người đàn bà này là khách thường xuyên của ông chủ. Bà ấy có cả chìa khóa của ngôi biệt thự này. Nhưng vì quên mang theo nên mới cần người làm mở cổng.
Mỗi lần đến đây bà chẳng thèm đến xỉa hay chào hỏi ai trong nhà. Thái độ rất hách dịch, riết rồi người làm trong nhà cũng không thắc mắc gì thêm.
Người mở cổng nhìn xoáy vào mặt bà trả lời:
- Thưa bà, ông chủ đang ở trên lầu.
Chỉ chờ có thế, bà ung dung đi thẳng vào nhà như chỗ thân quen. Tự nhiên đẩy cửa phòng ông Phi Long bước vào.
Ông Phi Long đang đứng cạo râu, nghe động ông quay lại và kêu lên:
- Ồ! Thì ra là em đã tới.
Bà nguýt yêu ông:
- Ngoài tôi ra bộ ông còn nhiều đứa đến kiếm à?
Chưa trả lời, ông bỏ con dao cạo râu xuống bước đến ôm vai bà. Siết chặt người tình trong tay, giọng ông ngọt ngào:
- Làm gì có, ngoài em ra tôi chả còn để ý đến ai khác cả.
Mắt sáng nét hài lòng trước lời nói của gã đàn ông. Nhưng bà cũng giả bộ ỡm ờ đẩy ông ra.
- Tôi mà biết ông léng phéng với ai thì ông chết với tôi đó.
Ông dìu bà đến bên giường ngồi xuống. Ông vuốt ve bà:
- Lần đầu gặp em bên cạnh ông Lâm, anh đã choáng ngợp như bị em thu mất hồn. Anh phát ghen với ông ấy, nhưng từ lúc được em đáp lại tình yêu anh thấy mình là người vô cùng hạnh phúc.
Ngẩng ra 1 giây với lời thố lộ của ông. Bà Tú Mỹ cười mỉm cười với vẻ tự hào, nét tự hào của người đàn bà thừa biết mình còn rất đẹp, còn đầy lôi cuốn trước gã đàn ông háo sắc.
Mím môi bà ngoe nguẩy:
- Vậy sao mấy bữa nay ông không ghé nhà?
- Ghé chi nữa? Em quên là đã dặn anh hễ không có gì cần thì đừng ghé đến. Bọn người làm để ý, chúng ta gặp nhau ở nhà anh có thoải mái hơn không.
Bà lườm ông:
- Cũng tại ông ẩu quá nên để cho lão già nhìn thấy. Làm tôi lo tới nỗi cứ thấp thỏm sợ lão to nhỏ lại với ông ấy.
Ông Long lần tay vào áo bà xoa nhè nhẹ:
- Thì dúi vào mồm lão 1 ít tiền rồi tống lão đi là xong chứ gì.
- Tôi cũng đã làm thế nhưng ngặt nỗi lão rất được lòng ông ấy nên tôi không ra tay được.
- Em lo gì, tới giờ ông Lâm cũng không biết. Mà cho dù ông ấy có biết thì còn có anh bảo bọc cho em. Thôi cứ mặc xác lão già ấy đi.
Nghe ông Long hứa hẹn, bà Tú Mỹ thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu được như thế thì từ nay tôi không cần phải sợ ông ấy nữa.
Ông Long đứng lên khóa trái cửa phòng lại, rồi ngồi xuống lần mở từng cúc áo của bà. Ve vuốt lên bờ ngực còn căng đầy, làm cơ thể bà nóng dần lên.
Bà vờ nắm tay ông ngăn lại:
- Để lúc khác, hôm nay ông ấy có ở nhà. Tôi phải về sớm.
Ông Long nhìn bà say đắm:
- Cả tuần nay chúng ta không gặp nhau, em đừng làm anh thất vọng.
Nói rồi ông kéo bà nằm xuống. Bà không còn phản kháng trước những cái vuốt ve sành sỏi của ông. Chỉ từ khi chấp nhận làm người tình của ông Long, bà mới được ông đưa vào sự khoái lạc tột cùng của ân ái. Mà ở ông Lâm, chồng bà không đáp ứng được.
Sau cơn mây mưa cả 2 lăn ra thở hổn hển. Ông Long rút điếu thuốc đưa lên môi rít 1 hơi. Ông hỏi bà Tú Mỹ:
- Cái vụ bà kêu ông Lâm để Mỹ Hằng đứng tên vào cổ phần ở công ty đã có kết quả gì chưa?
Bà Tú Mỹ lắc đầu:
- Tôi định tối nay mới nói với ổng. Tôi hy vọng vì tình nghĩa vợ chồng bấy lâu, ổng sẽ không từ chối.
Nhìn theo khói thuốc bay bay ông Long nhẩm tính:
- Ta phải lời dụng người đàn bà này xúi ông Lâm để Mỹ Hằng có cổ phần. Rồi dụ con ả rút ra từ từ, nói là có ý định hợp tác làm ăn. Với số tiền của mẹ con bà và cả bản hợp đồng được công ty Hoa Thị hứa mua lại. Ta đủ sức hất ông Lâm ra khỏi cái ghế tổng giám đốc.
Ông Lâm nhổm người hồ hởi:
- Em nên tiến hành nhanh đi. Chớ để con bé Hoàng Trinh trở về thì công Mỹ Hằng chỉ là công cốc.
Bậm môi, bà Tú Mỹ rít nho nhỏ:
- Em căm con bé ấy lắm, em phải cho nó sáng mắt ra mới ra lòng. Anh chờ xem, chỉ vài ngày nữa là em sẽ có được những gì mình muốn.
Mắt toát lên tia nham hiểm, ông Long nói với bà:
- Tình nghĩa là 1 lẽ còn việc làm là 1 lẽ khác. Dù là vợ chồng nhưng em dứt khoát giữ ý mình, em sẽ thuyết phục được ổng.
Ông hùng hồn tiếp:
- Nếu em đồng ý, anh sẽ tập cho Mỹ Hằng chuyện hớp tác làm ăn. Anh tin rằng nếu có vốn mạnh nó sẽ không thua ai đâu.
Bà Tú Mỹ mừng rỡ, không 1 chút nghi ngờ:
- Anh chịu giúp đỡ con bé thì em cảm thấy an tâm. Thôi, bây giờ em phải về kẻo ổng lại nghi ngờ.
Ông Long chồm tới vuốt lên đôi má phúc phính của bà giọng như tiếc rẻ:
- Làm gì thì em cũng thu xếp đến với anh. Anh không chịu nổi nếu vắng em đâu.
Bà Tú Mỹ khẽ đưa mắt với ông:
- Biết rồi. Thôi, em về đây.
Miệng nói bà bước ra cửa. Dán mắt nhìn theo đôi mông tròn của người đàn bà ngúng nguẩy bởi từng bước chân. Ông ngầm công nhận tuy lớn tuổi nhưng dáng bà Tú Mỹ còn thừa gợi cảm, 1 sự gợi cảm đầy khiêu khích cứ làm ông như lên cơn sốt.
Nhún vai ông Long cười, nụ cười tự mãn. Bà ấy vẫn không sánh được với cô con gái đang xuân mơn mởn. Cô như trái chín trên cây mà 1 con người tham lam như ông muốn được nếm thử. Ông càng hưng phấn khi nghĩ đến lúc đưa Mỹ Hằng vào tròng.
Ông búng tàn thuốc bay vòng qua cửa sổ cười cay độc:
- Mẹ con họ là miếng mồi béo bở cho ông. Ông sẽ dùng họ như 1 thứ vũ khí lợi hại để hạ gục ông Hoàng Lâm. Người mà ông căm ghét đến tận xương tủy.
Ông Long bật ngồi dậy, ông vào phòng tắm rồi trở ra với bộ đồ vest sang trọng. Ông vừa sực nhớ đến cuộc hẹn với gã Tư Thẹo. 1 tên mặt rỗ có máu mặt chuyên bảo kê ca- ve ở các nhà hàng.
Ông bước xuống lầu thì gặp chị người làm đi lên. Chị khép nép hỏi ông:
- Thưa ông, ông dùng cơm chưa để tôi dọn?
Ông khoát tay, nói:
- Tôi bạn đi công chuyện, ai kiếm tôi chị nói khoảng 2 tiếng nữa tôi về.
Căn dặn người làm xong, ông xuống ga- ra lấy xe chạy 1 mạch đến chỗ hẹn với gã Tư Thẹo.
Ông đưa xe cho người bảo vệ rồi ung dung đi vào nhà hàng như mọi người khách. Trong cái đầu nhiều mưu mô đang sắp xếp kế hoạch để bàn bạc với gã mặt rỗ.
Vừa thấy ông, như đã dặn trước, anh bồi chạy đến cung kính hỏi:
- Thưa, ông có phải là ông Phi Long không ạ?
Ông Long nhíu mày ngạc nhiên:
- Phải. Chính tôi đây.
Người bồi bàn đưa tay chỉ vào cái bàn nằm sau mấy chậu kiểng um tùm như cách biệt với các dãy bàn.
- Thưa ông, có 1 ông khác đợi ông nãy giờ. Ông ấy nói, nếu ông tới thì đưa ông lại đó.
Ông Phi Long dúi vào tay anh bồi tờ giấy 50 ngàn rồi vỗ vai anh, nói:
- Tôi tự đến đó được rồi, khỏi phiền đến anh.
Gặp được người khách xp, anh bồi cảm ơn rối rít. Ông Phi Long bước thẳng đến bàn Tư Thẹo đang ngồi rung đùi. Trước mặt là ly bia đã cạn chứng tỏ hắn đã đợi ông hơi lâu.
Ông vỗ vai gã:
- Đến lâu chưa hả chú em?
Gã người lên, cái thẹo dài trên má trái giật giật. Gã nhếch mép:
- Những người thừa tiến luôn có thú vui là bắt người khác phải đợi. Ông cũng nằm trong trường hợp đó.
Ông Phi Long cười giả lả:
- Tôi xin lỗi, vì kẹt công việc nên mới đến trễ. Chú mày không đến nỗi nhỏ mọn mà để bụng chứ?
Gã nhún vai không nói. Ông Long gọi nhà hàng đem ra vài món và 1 thùng bia. Gã không chú ý lắm vào các thứ ông gọi. Gã vào thẳng vấn đề không cần úp mở:
- Ông muốn gì cứ nói, Tư Thẹo này sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của ông. Nếu như điều đó không vượt quá tầm tay tôi.
- Được. Nếu chú mày đã nói như vậy thì tôi cũng không khách sáo gì. Tôi hẹn gặp chú là muốn nhờ chú giúp tôi 1 chuyện. Tôi nghĩ việc này rất nhẹ nhàng đối với 1 người có máu mặt như chú.
Tuy là 1 tay giang hồ khét tiếng đâm thuê chém mướn, nhưng hắn cũng biết mấy gã nhà giàu không ngại mồm mà nịnh bợ đưa hắn lên tận trời xanh, để mong hắn đem hết khả năng phục vụ. Đến khi đạt được nguyện vọng thì họ vi trở mặt, xem hắn như 1 thứ bệnh truyền nhiễm cần tránh xa.
Tư Thẹo nào muốn mình biến thành 1 thứ rác rưởi của xã hội. 1 kẻ chuyên vào tù ra khám bị mọi người khinh khi xa lánh. Nhưng phải có thật nhiều tiền mới mong ngoi lên được ở cái đất Sài Gòn nhiều cạm bẫy.
Đời đã đẩy hắn vào đường cùng, nên hắn đã chai sạn mọi thứ tình cảm. Bây giờ hắn chỉ biết có tiền. Khi những kẻ thừa tiền lắm của cần đến, hắn không ngại gì mà đưa ra cái giá cắt cổ.
Nói xong Tư Thẹo ụp chiếc mũ lên đầu dợm đứng lên, làm ông Long hốt hoảng nắm tay hắn kéo lại.
Ông cười cười với hắn mà méo cả rut. Ông buc phải vồn vã lấy lòng Tư Thẹo.
- Nói thế thôi, chú mày làm gì nóng tính thế. Ngồi xuống đi, tôi đồng ý với cái giá chú nói, nhưng chú chắc chắn hoàn thành mà không bị ai nghi ngờ chứ?
Tư Thẹo cầm vỏ lon bia trong tay. Chỉ cần nhúc nhích mấy ngón tay, hắn đã làm cho cái vỏ lon trở thành móp méo, bẹp dúm lại. Hắn gầm gừ:
- Tư Thẹo này ra mặt thì chỉ có thành công chớ không có thất bại.
Ông Long thở hắc ra:
- Mọi việc tôi đã nói hết. Chú cũng nên dặn đám đàn em đừng bép xép mà chết cả lũ.
Tư Thẹo khoát tay:
- Tôi làm việc có nguyên tắc của tôi. Ông khỏi cần dặn dò cho mất công.
Ông Long và Tư Thẹo lại chụm đầu bàn bạc kế hoạch. Khi đã nắm được địa điểm và thời gian hành động. Tư Thẹo nói:
- Chỉ cần ông phôn 1 tiếng là bọn đàn em của tôi có mặt liền - Hắn móc túi đưa ông cái cardvisit - Đây là số máy của tôi.
Ông Long nhìn lướt qua rồi bỏ vào túi. Lúc bấy giờ ông mới thở phào nhẹ nhõm. Ông nhìn hắn tỏ ra là 1 người biết điều.
- Chú mày cần trước bao nhiêu để lo công việc?
- 1 nửa.
Ông rút tờ ngân phiếu trị giá 10 triệu. Xong việc tôi sẽ đưa hết phần còn lại.
Ông đứng lên nhìn hắn:
- Tôi có việc phải giải quyết. Chú cứ uống thoải mái, tôi sẽ thanh toán với nhà hàng. Thật ngại quá khi để chú ngồi 1 mình.
Tư Thẹo cười nham nhở:
- Ông không cần quan tâm đến 1 tên giang hồ như tôi làm gì. Chỉ cầm khi xong việc, ông nhớ thanh toán hết số tiền còn lại cho thằng này là được rồi.
Sợ ngồi lâu với hắn có người nhìn thấy nên ông gật nhanh:
- Được. Chú thật sòng phẳng.
Ông Long đi khuất, Tư Thẹo nốc cạn ly bia rồi dằn mạnh cái ly không xuống bàn.
- Hừ! Mẹ kiếp! Hắn tưởng 1 thùng bia lớn lắm ư. Tư Thẹo này chỉ cần búng tay là bia uống không hết chứ ở đó mà làm phách.
Hắn ngắm nghía tờ ngân phiếu cười khùng khục. Theo như ông ta muốn thì bọn đàn em đóng vai nhân viên khách sạn chứ không phải giấu mặt. Hắn lầm bầm:
- Thử làm người tốt 1 bữa cũng chả chết ai. Lại có tiền bỏ túi, ôi 1 con thỏ tự đưa mình vào bẫy.
Hắn móc túi lấy điện thoại di đng ra bấm bấm.
- Alô. Tư Thẹo đây.
Bên kia đầu dây:
- Dạ. Dạ, anh Tư kiếm em.
- Mày nhắn thằng Long rổ rồi 2 đứa lại nhà hàng..... Đường.... tao đợi.
- Dạ. Tụi em tới liền.
Tư Thẹo cúp máy rồi ung dung ngồi nhấm nháp đợi 2 tên đàn em tới để giao nhiệm vụ cho từng đứa. Ngày mai đã là ngày hẹn với ông Long.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ