If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 07:32:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ây Thuần trở về Vân Nguyệt, Trình Nghi Bắc từ lâu đã thoải mái chiễm chệ ngồi trên sofa. Nghĩ đến mình mồ hôi đầy người, anh thì ‘thoải mái nhàn nhã’ khiến cô điên người. Phát giận đá giày qua một bên, giày vừa rớt xuống sàn thì giọng nói Trình Nghi Bắc cũng truyền đến: “Cất giầy gọn gàng vào”.
Tây Thuần sửng sốt, không biết tại sao lại khom người đi nhặt giày, xong lại đặt chúng ngay ngắn thẳng hàng. Vừa mới dẹp giày xong, cô mới phản ứng lại: cớ sao lại nghe lời anh ta chứ. Dĩ nhiên cô cũng không tẻ nhạt đến mức vứt giày loạn xạ lần nữa. Chản nản lấy quần áo đi tắm, ánh mắt Trình Nghi Bắc vẫn dõi theo cô chốc lát, sau đó tiếp tục chăm chú xem TV.
Cho đến khi cô tắm xong, anh mới động khóe môi: “Ăn cơm chưa?”
“Thế anh nghĩ em ăn chưa?” Cô chẳng giận dỗi gì hết, nhưng không hiểu sao lời nói lại phản bội chính mình.
Trình Nghi Bắc cười rộ lên: “Gặp lại cố nhân phải thích thú vui vẻ chứ, thái độ của em là sao đấy?”
Tây Thuần đến dựa đầu còn đang nhiểu nước vào người anh: “Anh không thấy em đang rất vui vẻ à?”
Trình Nghi Bắc lấy tay ngăn lại: “Tự mình sấy đi”.
Tây Thuần bĩu môi: “Cái gọi là hình tượng người chồng tốt của anh chỉ được ba ngày thôi hử?”
Trình Nghi Bắc cân nhắc một tí mới đứng dậy lấy máy sấy, cô cũng ngồi yên chờ anh đến sấy tóc cho cô.
Trình Nghi Bắc để máy sấy xuống, bó tay với cô: “Sao anh không biết em có thể thông minh đến thế nhỉ?”
Cô giơ chân ra đá đá anh: “Em đói rồi, mau đi nấu cơm đi”.
Anh nhíu mày: “Không phải ăn rồi sao?”
Tây Thuần nằm trên sofa, biểu cảm rất phong phú: “Thật ra em cũng đâu đói lắm đâu, nhưng hình như con trai anh hơi đói thì phải. Chẳng có gì đâu, anh tiếp tục xem TV của anh đi, bây giờ em chưa đói lắm…”
Cô vừa dứt lời, anh liền đưa remote cho cô: “Em cứ từ từ mà xem”.
Cô nhìn anh bước vào bếp, khóe môi vểnh lên một nụ cười.
Ăn cơm xong cô dùng một chút ý thức còn sót lại đi rửa chén. Cô gục xuống giường chuẩn bị ngủ, anh không đồng ý lắc đầu: “Làm sao mới đó em đã buồn ngủ rồi?”
“Đây là hiện tượng bình thường mà!”
Trình Nghi Bắc kéo cô dậy: “Vừa mới ăn cơm xong, chờ chút rồi hãy ngủ”.
Tây Thuần đẩy tay anh ra, kéo chăn trùm kín người, Trình Nghi Bắc bật cười, bò lên giường, tay từng chút từng chút giật lấy chăn trên người cô, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt cô: “Đừng có giả bộ ngủ”.
“Anh không thấy phiền hả?” Cô phản đối nghiêm trọng.
“Không thấy”. Anh cười toe toét, vẫn không ngừng phiền cô tiến vào mộng đẹp.
“Đừng có mà đụng vào em”. Cô cau mày hất tay anh ra.
Dường như anh vừa nghe điều gì đó buồn cười: “Nhóc con, với đứa bé trong bụng em, người khác có cho rằng em nghĩ một đằng nói một nẻo không đây?”
Tây Thuần điên người, lập tức ngồi dậy. Nhìn thấy Trình Nghi Bắc đến cả cười cũng chẳng thể giấu được, thầm mắng mình cớ sao lại trúng kế của anh chứ. Giận dỗi ban nãy trào lên, cô đá đá anh: “Anh muốn gì hả, đây là tiền đồ của anh à. Cảm thấy thành tựu khi quấy rầy giấc ngủ của em sao?”
“Em nói đúng rồi”.
Tây Thuần nghẹn lời, bực bội ‘hừ’ một tiếng mới chịu nằm xuống, Trình Nghi Bắc bò tới ôm lấy cô.
“Xê ra”. Cô nhích sang bên kia một khoảng.
Anh vẫn chai mặt nhích theo.
Tây Thuần không hài lòng, lại nhích một khoảng nữa.
Trình Nghi Bắc phì cười: “Em mà nhích nữa thì ngủ trên sàn nhà là cái chắc”.
“Anh đang chờ xem em té thế nào phải không?”
“Oan uổng quá! Chỉ là anh đoán trước được tương lai của em thôi à!”
*************
Tây Thuần sung sướng nhàn rỗi ở nhà, bị Trầm Thính điện thoại oanh tạc một phen mới chịu từ bỏ máy lạnh ở nhà mà bước ra đường. May mắn thay, hôm nay thời tiết hơi oi bức, nhưng đã có mưa như dự báo, so với cái nóng gay gắt mọi ngày thì trời hôm nay dễ chịu hơn nhiều.
Starbucks vẫn luôn đông khách, Tây Thuần ngồi đối diện Trầm Thính: “Làm gì mà ảo não thế? Ai bắt nạt cậu à?”
Trầm Thính nhìn Tây Thuần: “Bỗng nhiên tớ thấy mắt cậu thật tinh tường”.
Này không giống với cách nói của cậu ấy, Tây Thuần quyết định tìm hiểu nguyên nhân: “Buồn vì béo lên hử?”
Trầm Thính chán nản, không ngừng khuấy tách cafe: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, Trình Nghi Bắc và Đỗ Trạch Vân chia tay rồi”.
“À”.
“À cái gì”.
“Là biết rồi”.
“Sao cậu có thể bình tĩnh vậy hả?”
“Tớ phải kích động nhiều hơn nữa à?”
Trầm Thính không vui: “Cậu nói vì sao bọn họ lại chia tay chứ? Tim tớ bị đả thương rồi này, vậy ra không có tình yêu tồn tại trên thế giới này”.
“Thà chia tay bây giờ vẫn đỡ hơn ly hôn sau này”.
“Cậu thật nhẫn tâm, dù gì Đỗ Trạch Vân cũng là bạn tốt của cậu, sao cậu không quan tâm tí nào vậy”.
Tây Thuần làm bộ ủ dột nói: “Không biết nếu tớ nói cậu nghe sự thật này, cậu có bị kích động hơn không?”
“Ai gia cho phép ngươi nói”. Trầm Thính bắt chước cử chỉ cho phép như trong phim cổ trang.
“Kỳ thật tớ biết nguyên nhân họ chia tay. Nói cho cậu biết một tin có một không hai này, Trình Nghi Bắc vì tớ mới chia tay với Đỗ Trạch Vân, hiện tại bọn tớ đang ở bên nhau”. Tây Thuần nhìn Trầm Thính, rất nghiêm túc nói.
Trầm Thính đứng hình được hai giây đã cười phá lên: “Tớ biết cậu muốn làm tớ vui lên. Nhưng Trình Nghi Bắc ở cùng cậu? Đợi mặt trăng đâm vào trái đất rồi hãy nói tiếp”.
Tây Thuần thở dài: “Tâm tình tốt lên rồi đúng không?”
Trầm Thính uống cafe: “Cho tớ dệt một giấc mộng thật lớn nhé, Trình Nghi Bắc vì tớ mà chia tay với Đỗ Trạch Vân. Lần này thì tớ hiểu rồi, tớ quyết không thương cảm nữa đâu”.
Tây Thuần ớn lạnh hai giây: “Dừng lại, người ta chia tay mắc mớ gì tới cậu. Về sau đừng nhắc tới ba chữ ‘Trình Nghi Bắc’ trước mặt tớ nữa, nếu không tớ không để cậu yên đâu”.
“Được thôi, tớ không nhắc tới Trình Nghi Bắc nữa, tuyệt đối không nhắc tới Trình Nghi Bắc nữa”.
Tây Thuần: “…”
Trầm Thính phá lệ mời Tây Thuần ăn cơm, đời nào Tây Thuần bỏ qua cơ hội hiếm có này, gọi rất nhiều món, còn không ngừng kêu thêm món ăn. Trầm Thính chỉ nhìn và nhìn, cũng chẳng thèm ngăn cản hành động của cô lại.
“Tây Thuần, trước đây cậu không thích ăn món này mà?”
“Bây giờ tớ thích”.
“Vậy cậu cứ tha hồ mà ăn đi”.
Tây Thuần lấy làm lạ, con nhãi này hôm nay sao thế, đó giờ luôn coi tiền quan trọng hơn mạng sống, câu cửa miệng là: muốn tiền hay muốn mạng, tôi muốn tiền tôi muốn tiền, không có tiền tôi cũng chẳng muốn sống.
Khẩu vị Tây Thuần rất tốt, ăn không ít.
Ánh mắt Trầm Thính đặt trên bụng Tây Thuần, Tây Thuần chột dạ kéo váy xuống.
“Cậu béo lên à?” Trầm Thính thấy kỳ lạ, hồi trung học ghen tị nhất là dáng người ăn gì cũng chẳng thấy béo lên tẹo nào của Tây Thuần.
“Gần đây khẩu vị rất tốt nên thế đó”. Tây Thuần rất bình tĩnh.
Trầm Thính gật gù: “Khó trách phúng phính thế”.
Phúng phính? So ra vẫn tốt hơn đẫy đà nhỉ. Trầm Thính nói tiếp: “Cùng lắm bụng cậu có thêm ít mỡ lồi ra thôi, mỗi tối gập bụng sẽ nhanh xẹp thôi”.
Tây Thuần bật cười, cô mà làm vậy không biết khuôn mặt Trình Nghi Bắc trông sẽ thế nào nữa.
Ý Như: Chắc mặt anh Bắc chuyển liên tục từ xanh, trắng, đen rồi đỏ.:V:V:V
Ăn cơm xong, Trầm Thính đi tính tiền, sau đó nhét tiền thừa vào tay Tây Thuần. Tây Thuần khó hiểu: “Hai mươi đồng nghĩa là gì?”
Trầm Thính cẩn thận giải thích: “Lần trước có mượn cậu ít tiền đúng không? Lần này tốn tiền ăn cơm, không những vậy còn thừa được hai mươi đồng. Tớ mời cậu, cậu trả tiền. Để người nghèo như tớ có cơ hội chiêm nghiệm, lâu lắm rồi chưa vào quán cao cấp thế này”.
Cơn giận của Tây Thuần không nhẹ: “Trầm Thính, tớ đoạn tuyệt với cậu từ đây”.
“Đừng mà”.
“Tránh ra”.
Trầm Thính không buông tha. Tây Thuần bực tức: “So ra Trình Nghi Bắc còn đáng yêu hơn cậu nhiều”.
Trầm Thính kinh ngạc, liên quan gì tới Trình Nghi Bắc? Không sao, dù gì điều này cũng làm Tây Thuần nguôi giận, vì vậy kẻ tiểu nhân coi tiền hơn mạng dùng ly trà sữa hòng đổi lại sự tha thứ của Tây Thuần tiểu thư. Giận dỗi của Tây Thuần liền biến mất không còn dấu vết.
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Lục Xu