Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ại phí thời gian thôi.” Gabe nói khi anh đóng sầm cửa chiếc xe tải của mình.
Phía bên trong xe nóng bức, và dây an toàn như thiêu cháy ngón tay của Rachel khi cô ráp nó lại với nhau trên chiếc váy mà cô đã để dành cho những dịp đặc biệt, một chiếc bằng vải cotton màu vàng cổ vuông in hình những con bướm chúa màu đen và màu cam. “Chúng ta chỉ còn một cái tên nữa thôi.”
“Đi ăn trước đi. Anh có thể chén một chiếc hamburger.”
“Em thề là anh bị sán sơ mít. Chúng ta vừa ăn cách đây một giờ xong.”
“Anh lại đói rồi. Hơn nữa, dò la Rick Nagel thậm chí sẽ là lãng phí thời gian hơn vừa rồi nữa. Cái thực tế là anh ta đã từng lừa Kristy trong bài kiểm tra địa lý khi cô ấy học lớp năm không có nghĩa anh ta là kẻ đáng nghi ngờ.”
“Em tin vào bản năng của Kristy.”
Lớp sỏi kêu lạo xạo dưới lốp xe khi Gabe lùi xe ra khỏi lối ra vào ngắn cũn của nhà Warren Roy. Rachel nhìn anh bật điều hoà. Cùng lúc đó, anh quăng cho cô một ánh mắt trộn lẫn giữa sự khoan dung và nỗi bực tức. Anh nghĩ rằng cô đang theo đuổi một cách viển vông, và có thể anh đúng. Vẻ mặt trống rỗng của hai người đàn ông đầu tiên mà họ ghé qua đã làm cô tin chắc rằng không ai trong số họ biết cô đang nói về cái gì. Tuy vậy, cuốn Kinh thánh phải ở đâu đó.
Có điều gì đó cứ làm cô bứt rứt kể từ khi cô nhìn thấy bản danh sách lần đầu tiên, và một lần nữa, cô lôi tờ giấy ra để nghiên cứu lại mấy cái tên. Bill Keck … Frank Keegan … Phil Dennis … Kirk DeMerchant … Cô không biết ai trong số họ cả.
Dennis. Ánh mắt cô phóng trở lại bản danh sách. “Phil Dennis? Anh ta có họ hàng với Carol không?”
“Anh chồng của chị ta. Sao thế?”
Cô xỉa ngón tay vào tờ giấy. “Anh ta có mặt đêm hôm đó.”
“Thế thì em xui xẻo rồi. Anh nghe nói anh ta đã chuyển đến miền Tây vài năm về trước, vì thế nếu anh ta lấy cuốn Kinh thánh của em, thì nó đã ra đi lâu rồi.”
“Không nếu như anh ta đưa nó cho Carol.”
“Sao anh ta lại làm thế?”
“Chị ta rất trung thành với Dwayne. Đến giờ chị ta vẫn tin ông ta, và cuốn Kinh thánh đó có ý nghĩa rất nhiều với chị ta. Có thể anh chồng chị ta biết điều đó nên đã lấy nó.”
“Hoặc có thể không.”
“Anh có thể tỏ ra khích lệ hơn một chút, anh biết đấy.”
“Thế này là khích lệ hết sức rồi đấy.”
Thái độ của anh rất khó chịu, nhưng ít nhất anh cũng bám dính lấy cô. Cô quan sát dáng vẻ của anh với những đường nét khắc nghiệt cùng những góc cạnh thô kệch và nghĩ đến chuyện kể cho anh nghe một câu chuyện cười knock-knock để cô có thể thấy gương mặt anh dịu đi khi anh cười. Một cảm giác mệt mỏi quét xuyên qua người cô, một nhu cầu cần có anh vốn chưa bao giờ biến mất. Cô muốn bảo anh quay xe lại và quay trở về Núi Heartache, nhưng cô không thể làm như thế, nên thay vì thế cô tập trung vào việc gấp lại tờ giấy. “Giờ em muốn gặp Carol.”
Cô chờ anh phản đối. Thay vào đó, anh thở dài. “Em chắc là em không muốn ăn một chiếc hamburger chứ?”
“Nếu em ăn thêm một chiếc hamburger nữa, em sẽ bắt đầu rống lên như bò cho xem. Làm ơn đi, Gabe. Đưa em đến nhà Carol.”
“Anh cá chị ta lại là một thành viên đặc quyền khác trong cái câu lạc bộ những người hâm mộ của em thôi.” Anh làu bàu.
“Ừm.” Không cần phải nói cho anh biết chính xác Carol Dennis ghét cô đến thế nào.
Carol sống trong một ngôi nhà trắng toát kiểu thuộc địa rộng lớn xây trên một miếng đất hình chữ nhật, ở phía trước trồng hai cây gỗ thích trẻ rất cân xứng. Những chậu hoa thân đỏ hài hoà phủ đầy loại hoa dã yên thảo màu tía và hồng đặt hai bên cửa trước được sơn màu xanh Williamsburg và chứa một vòng dây nho được tô điểm với những bông hoa mềm mại màu vàng. Rachel bước về phía trước Gabe và chuẩn bị tinh thần cho những gì chỉ có thể là một cuộc gặp mặt khó chịu, nhưng trước khi cô có thể nhấn chuông cửa thì cánh cửa đã bật mở và hai cậu bé thiếu niên bước ra, theo sau là Bobby Dennis.
Đã gần một tháng rồi kể từ khi cô nhìn thấy cậu bé đi cùng với mẹ trong cửa hàng tạp phẩm, nhưng khi cậu ta nhìn thấy cô, vẻ mặt cậu ta tối sầm lại với vẻ thù địch y hệt lúc đó. “Cô muốn gì?”
Gabe cứng người lại bên cạnh cô.
“Tôi muốn nói chuyện với mẹ cậu.” Cô vội nói.
Cậu ta túm lấy điếu thuốc mà cậu bé tóc đỏ đứng bên phải vừa châm lên, rít vào một hơi, rồi trả nó lại. “Bà ta không có ở đây.”
Rachel rùng mình với cái suy nghĩ rồi Edward sẽ trở thành người như thế này. “Cậu có biết khi nào mẹ cậu quay về không?”
Cậu ta nhún vai, rõ ràng là đã huỷ hoại cả một cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu. “Mẹ tôi chả bảo tôi cái cứt gì cả.”
“Cẩn thận cái mồm.” Gabe lên tiếng bằng cái giọng trầm đục và gần như không có âm điệu làm Rachel cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Mặc dù anh không làm gì đe doạ công khai, nhưng anh có vẻ sừng sững trước mấy cậu thiếu niên không thân thiện, và cậu bé nhà Dennis bắt đầu ngắm nghía một trong những chậu hoa dã yên thảo.
Cậu bạn tóc đỏ, người đưa điếu thuốc cho Bobby Dennis, cựa quậy với vẻ lo lắng. “Mẹ cháu và bác ấy hôm nay làm việc ở bữa tiệc thịt lợn nướng.”
Miệng Gabe gần như không chuyển động. “Thật không đấy?”
Yết hầu của cậu bé tóc đỏ nhấp nhô trên cổ. “Bọn cháu tí nữa sẽ xuống đó. Cô chú có muốn bọn cháu chuyển lời hay gì đó cho bác ấy không?”
Rachel quyết định can thiệp trước khi cậu bé tội nghiệp nuốt chửng điếu thuốc của mình. “Chúng tôi sẽ tìm bà ấy. Cảm ơn.”
“Đám hư hỏng.” Gabe nói khi họ quay trở lại chiếc xe tải. Ngay khi trèo vào trong, anh liền quay sang cô. “Em sẽ không đến bữa tiệc thịt lợn nướng đó.”
“Anh biết không, Bonner, tìm cuốn Kinh thánh này cũng đã đủ khó khăn rồi mà không cần phải kéo lê anh theo từng bước đường như thế.”
“Ngay cái lúc mọi người nhìn thấy em, họ sẽ trói em lại và cắm em vào một cái xiên cùng với mấy con lợn đấy.”
“Nếu anh cảm thấy sợ hãi trước cảnh đó, anh có thể chỉ cần thả em xuống đó thôi. Em sẽ đi nhờ Kristy về nhà.”
Anh nhấn ga chiếc xe tải bằng một động tác đột ngột và cáu kỉnh rồi lùi ra ngoài đường. “Chúng ta đã có ngôi nhà cho riêng mình trong cả buổi chiều. Chỉ có hai chúng ta. Nhưng chúng ta có tận dụng cơ hội đó không? Quỷ tha ma bắt, không.”
“Đừng cư xử như một cậu thiếu niên đói khát như thế.”
“Anh thấy thích làm một cậu thiếu niên đói khát.”
“Thế sao?” Cô mỉm cười. “Em cũng thế.”
Anh dừng xe giữa đường, chồm qua ghế ngồi, và hôn cô, chỉ chạm nhẹ trên môi, ngọt ngào và thoáng qua. Những dải ruy băng cảm xúc mở tung ra bên trong cô.
“Chắc chắn là em không muốn đổi ý về bữa tiệc lợn nướng đó chứ?” Anh chống khuỷu tay lên phía sau ghế và nhìn cô với một vẻ mặt gian xảo làm cô bật cười.
“Em dứt khoát là muốn đổi ý, nhưng em không làm thế được. Chỉ ghé qua chỗ này nữa thôi, Gabe. Em sẽ nói chuyện với Carol Dennis, và rồi chúng ta sẽ quay trở về nhà.”
“Sao anh lại không nghĩ là mọi chuyện sẽ dễ dàng như thế nhỉ?” Với một vẻ mặt cam chịu, anh hướng chiếc xe tải vào trong thị trấn.
Bữa tiệc thịt lợn nướng được tổ chức trong sân thể thao gắn liền với Công viên Memorial, khoảng không công cộng rộng lớn nhất trong thị trấn. Bản thân khu công viên chứa những băng ghế sắt màu xanh và những chiếc giường trải hoa ngay ngắn rực rỡ với các loại hoa bóng nước và vạn thọ. Phía trước công viên, sân thể thao đang bị nung dưới ánh nắng mặt trời với bóng râm duy nhất đến từ những chiếc lều và màn trướng dựng thẳng tắp bởi những cơ quan quần chúng của Hạt, họ thường sử dụng những bữa tiệc thịt lợn nướng hàng năm để quyên góp quỹ. Mùi than và mùi thịt nướng tràn ngập không gian ở đó.
Gần như ngay lập tức, Rachel nhìn thấy Ethan và Edward đang đứng gần một chiếc lều nhỏ mà ở đó có một ban nhạc blue đang chơi. Edward đang nhấm nháp một cuộn kẹo bông màu hồng mà không hề rời mắt khỏi những nhạc sĩ, nhưng Ethan thì liên tục liếc về phía lều thức ăn cách đó khoảng hai mươi feet. Rachel nhìn theo ánh mắt đó và thấy Kristy đang lắng nghe một người đàn ông có mái tóc màu hung dường như đang cố gắng hết sức mình để gây ấn tượng với cô.
Ethan quắc mắt lại. Với mái tóc vàng rực lấp lánh trong ánh nắng, anh làm Rachel nhớ lại một vị thần trẻ tuổi cáu kỉnh. Anh ta đáng bị như thế, Rachel nghĩ, vì đã quá nông cạn.
Khi cô và Gabe tiến đến gần hơn, cô cảm thấy ánh mắt chằm chằm của những người xung quanh cô. Chỉ có những người đã nghỉ hưu đến từ Florida là dường như không để ý gì đến cái thực tế là goá phụ Snopes khét tiếng đã tham gia vào hàng ngũ của họ mà thôi.
Edward quay về phía cô, như thể cô mang một thiết bị điều khiển của người mẹ vậy. “Mẹ!”
Thằng bé chạy ào về phía trước, giày bay phất phơ, chiếc kẹo bông lủng lẳng trên một tay, Horse trên tay còn lại. Chiếc miệng nhem nhuốc của nó chuyển thành một nụ cười toe toét. Thằng bé trông rất hạnh phúc, rất mạnh khoẻ. Mắt cô cay xè.
Ơn Chúa.
Lời cầu nguyện bật ra gần như tự động, nhưng cô gạt nó sang một bên khi Edward lao vào chân cô. Không có Chúa nào cả.
“Mục sư Ethan mua kẹo bông cho con!” Edward kêu lên, sự chú ý của nó tập trung hoàn toàn vào cô đến mức nó không nhìn thấy Gabe, lúc này đang đứng phía sau cô có vài bàn chân. “Và Kristy lấy cho con một cái bánh mì kẹp xúc xích vì con gần như khóc toáng lên khi nhìn thấy con lợn.” Mặt nó xịu xuống. “Con không kìm được, mẹ ạ. Nó chết rồi, và nó có hố mắt, và … Họ giết nó và nướng nó trên lửa.”
Một mất mát nhỏ nữa của sự ngây thơ trên con đường trưởng thành. Cô quệt một vệt tương cà trên má thằng bé bằng ngón tay cái. “Đó là lý do vì sao người ta gọi nó là lợn nướng, anh bạn.”
Nó lắc đầu. “Con sẽ không bao giờ ăn thịt lợn nữa.”
Cô quyết định không bảo cho thằng bé biết những thành phần có thể có trong miếng xúc xích của nó.
“Kristy mua cho con một quả bóng, và nó màu đỏ, nhưng nó bị vỡ, và …” Edward nhìn thấy Gabe và ngay lập tức im thít. Cô thấy nó kéo con Horse vào sát ngực với phần thân sau của con thỏ nhét xuống dưới cằm. Sự rút lui của thằng bé gần như có thể thấy rõ, và cô nhớ lại cái cảnh tượng kinh khủng trên cổng vòm cùng với con rắn. Đôi khi cô nghĩ rằng cô hiểu Gabe, nhưng thái độ nhẫn tâm của anh sáng hôm nay đã chứng minh cô biết về anh ít đến thế nào.
Ethan xuất hiện bên cạnh họ, gật đầu cộc lốc chào cô, rồi nói chuyện với anh trai mình, công khai phớt lờ cô. Rõ ràng cô không phải là người duy nhất cảm thấy bị bỏ rơi. Cô nhận thấy một cử động nhỏ bên hông mình và liếc xuống ngay đúng lúc nhìn thấy Edward đánh rơi chiếc kẹo bông lên chân Gabe.
Gabe nhảy dựng về phía sau nhưng đã quá muộn. Anh kêu lên một tiếng ghê tởm khi một đống bầy nhầy màu hồng phủ lên lớp da nâu trên đôi giày của anh.
“Chỉ là một tai nạn thôi.” Cô vội nói.
“Anh không nghĩ thế đâu.” Anh trừng mắt nhìn xuống Edward, thằng bé cũng trừng mắt đáp trả anh. Sự oán giận làm tối sầm đôi mắt nâu của con trai cô, cùng với sự xảo quyệt của một đứa bé năm tuổi đầu khá đủ rõ ràng để nói cho cô biết đây không hề là một tai nạn. Thằng bé muốn Ethan là của riêng nó, và nó đổ tội cho Gabe vì đã lôi kéo sự chú ý của vị Mục sư.
Cô lục chiếc túi vải cũ kỹ của mình tìm đám giấy vệ sinh mà cô đã sử dụng thay thế để tiết kiệm tiền. Cô rút ra một dải đã được gấp lại gọn gàng và đưa cho anh để anh lau giày.
Ethan chạm vào mái tóc thằng bé. “Con phải cẩn thận với thứ đó, Edward.”
Edward nhìn từ Gabe sang Ethan. “Tên con là Chip.”
Ethan mỉm cười. “Chip ư?”
Edward gật đầu.
Rachel quăng một ánh mắt tức giận về phía Gabe. Cô không biết thế nào, nhưng bằng một cách nào đó chuyện này là lỗi của anh. “Đừng ngốc nghếch thế. Tên con là Edward, và con nên tự hào về nó. Có nhớ những gì mẹ kể cho con về ông ngoại không? Đó là tên của ông.”
“Edward nghe ngớ ngẩn lắm. Không ai dùng cái tên đó nữa.”
Ethan siết nhẹ lên vai Edward, rồi nhìn anh trai mình. “Trận thi đấu bóng chuyền sắp bắt đầu rồi. Chúng ta cùng chơi nhé.”
“Em chơi đi.” Gabe nói. “Rachel và anh cần đi gặp một người.”
Ethan không hài lòng. “Em thực sự không nghĩ đó là ý kiến hay.”
“Đừng lo chuyện đó, được chứ?”
Quai hàm Ethan siết lại. Cô biết anh muốn quất thẳng vào cô, nhưng thù địch công khai không phải là bản tính của anh. Anh cọ khớp tay lên đầu Edward. “Gặp lại con sau, anh bạn.”
Edward trông buồn bực một cách sâu sắc khi Ethan rời đi. Nó đã bị tách ra khỏi người đàn ông mà nó ngưỡng mộ, và ngày vui của nó đã bị phá huỷ.
Cô nắm lấy tay thằng bé. “Mẹ e rằng chiếc kẹo bông của con đã bẩn rồi. Con có muốn cái khác không?”
Gabe thọc hai tay vào trong túi áo, và vẻ mặt cau có của anh cho biết rõ ràng suy nghĩ trong đầu. Anh nghĩ rằng cô nên trừng phạt Edward vì đã cố ý đánh rơi chiếc kẹo bông thay vì thưởng cho nó, nhưng Gabe không hiểu tất cả những gì mà con trai cô đã phải trải qua.
“Không.” Thằng bé lầm bầm.
Ngay lúc đó Kristy xuất hiện bên cạnh họ. Má cô đỏ lựng và mắt cô sáng bừng với vẻ phấn khích. “Cô sẽ không bao giờ tin được chuyện này đâu, nhưng tối nay tôi có một cuộc hẹn. Mike Reedy mời tôi đi ăn tối với anh ấy. Tôi đã biết anh ấy nhiều năm, nhưng … Tôi không thể tin được là tôi đã đồng ý.” Kristy gần như chưa thông báo xong mẩu thông tin của mình thì trán cô đã bắt đầu nhăn lại khi một vẻ không chắc chắn xâm nhập vào trong sự phấn khích của cô. “Đáng lẽ tôi không nên nhận lời. Tôi sẽ quá căng thẳng đến mức không thể nghĩ ra được điều gì để mà nói.”
Trước khi Rachel có thể trấn an bạn, Gabe đã quàng tay quanh vai Kristy và ghì lấy cô trong một cái ôm nhanh chóng.
“Đó là một trong những điều kỳ diệu nhất về cô đấy, Kristy. Đàn ông thích nói, và cô là một người lắng nghe rất tuyệt.”
“Thật chứ?”
“Mike là một anh chàng tuyệt vời. Hai người sẽ có một quãng thời gian vui vẻ. Chỉ cần đừng để anh ta tỏ ra quá sàm sỡ với cô trong lần hẹn đầu tiên thôi.”
Kristy trố mắt nhìn anh rồi đỏ bừng mặt. “Như thể ai đó sẽ sàm sỡ với tôi không bằng.”
“Chính xác là cái kiểu thái độ có thể làm cho đàn bà chân trần và có thai đấy.”
Kristy bật cười, và ba người họ tán gẫu thêm vài phút nữa trước khi cô cáo từ để kiểm tra qua chiếc lều bạch tượng của nhà thờ. Rachel nhận ra bạn mình chờ cho đến khi Ethan rời khỏi rồi mới bước qua đó.
“Con muốn về nhà.” Edward trông có vẻ hờn dỗi và buồn bực.
“Vẫn chưa được, con yêu. Có một người mẹ cần phải gặp đã.” Cô chen vào giữa Gabe và Edward và bắt đầu bước về khu buôn bán.
“Gabe!” Một người đàn ông gầy gò, tóc rậm rạp đang quyên góp quỹ cho Hội Nhân đạo bước ra khỏi phía sau chiếc bàn của mình.
“Chào Carl.” Gabe bước về phía anh ta, nhưng Rachel cảm thấy anh làm điều đó một cách miễn cưỡng. Cô và Edward theo sau.
Carl nhìn cô với vẻ tò mò nhưng không đặc biệt thù địch nên cô biết rằng trước đây anh ta không giao thiệp gì với Thánh đường. Hai người đàn ông trao đổi vài câu đùa cợt, rồi Carl đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng tôi chắc chắn là cần một bác sĩ thú y ở trại tế bần, Gabe. Tuần trước chúng tôi mất một con Doberman hai tuổi vì bệnh sưng dạ dày bởi vì Ted Hartley không thể đến đây kịp từ Brevard.”
(Doberman: một giống chó.)
“Rất tiếc về chuyện đó, Carl, nhưng tôi không có chứng chỉ hành nghề ở Bắc Carolina.”
“Tôi cho rằng mấy con Doberman sẽ không quan tâm nhiều đến giấy tờ đâu.”
Gabe nhún vai. “Có khi tôi cũng không thể cứu được nó cũng nên.”
“Tôi biết, nhưng ít nhất anh cũng sẽ thử xem sao. Chúng tôi cần một bác sĩ thú y trong vùng. Tôi luôn nghĩ rằng thật hổ thẹn khi anh không quay trở lại Salvation để hành nghề.”
Gabe cố ý thay đổi chủ đề. “Bãi chiếu bóng của tôi sẽ khai trương vào tối thứ Sáu này. Chúng tôi sẽ bắn pháo hoa và cho vào cửa miễn phí. Tôi hi vọng anh và gia đình sẽ đến.”
“Tôi chắc chắn sẽ đến.”
Họ tiếp tục đi, vượt qua một chiếc bàn bán áo T-shirt cho những người bị bệnh loạn dưỡng cơ. Đám đông chen lấn xô vào cô, và cô tuột mất tay Edward. Ai đó đâm sầm vào sau lưng cô, và cô loạng choạng ngã vào Gabe. Anh túm lấy cánh tay cô khi cô đứng thẳng lại. Cô liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì đáng nghi ngờ.
Edward đứng ở gần đó nhưng nó không chịu nắm tay cô nữa. Như thể thằng bé muốn tách ra khỏi Gabe xa nhất có thể. Ở phía trước, cô nhìn thấy một chiếc bàn được bao phủ bởi những chiếc đĩa phẳng và đồ ăn nướng, và phía sau đó là Carol Dennis đang gỡ ra một đĩa chocolate kem đông lạnh.
“Chị ta đây rồi.”
“Anh nhớ Carol khi chị ta còn trẻ hơn.” Gabe nói. “Chị ta là một cô gái ngọt ngào trước khi trở nên mộ đạo đến thế.”
“Thật mỉa mai đúng không, tôn giáo đã làm gì với con người chứ?”
“Anh lại cho rằng những gì con người làm với tôn giáo đáng mỉa mai hơn.”
Carol ngẩng lên. Hai tay chị ta khựng lại trên chiếc hộp Sara Wrap mà chị ta đang cầm, và Rachel nhìn thấy tất cả những lời buộc tội xưa cũ từ đôi mắt chị ta. Rachel biết Carol có thể trở nên khó chịu thế nào và ước gì Edward không ở đó cùng cô. Ít nhất thì nó cũng đang tụt lại phía sau.
Khi cô và Gabe tiến đến gần, Rachel kết luận rằng mọi thứ về Carol đều quá sắc nhọn. Sự tương phản giữa làn da nhợt nhạt và mái tóc nhuộm đen xì làm chị ta trông có vẻ mỏng manh dễ vỡ. Xương gò má chìa ra xiên xiên như lưỡi dao, chiếc cằm nhọn hoắt kéo dài gương vặt vốn đã dài sẵn, và kiểu tóc ngắn góc cạnh được cắt quá nghiêm khắc để có thể khen ngợi được. Chị ta gầy và cứng đơ, như thể toàn bộ sự mềm mại đã bị rút cạn khỏi người chị ta vậy. Rachel nhớ cậu con trai nhỏ sưng sỉa của chị ta và cảm thấy một cảm giác thương hại nhức nhối dành cho cả hai mẹ con họ.
“Chào Carol.”
“Cô đang làm gì ở đây?”
“Tôi cần nói chuyện với chị.”
Carol liếc nhìn Gabe, và Rachel cảm thấy sự dao động của chị ta. Hẳn là chị ta cảm thấy động lòng trắc ẩn với anh, nhưng chị ta sẽ không thể nào tha thứ cho cái cách anh đã giao thiệp với kẻ thù.
“Tôi không thể hình dung được chúng ta cần nói chuyện về cái gì.” Vẻ mặt chị ta trở nên đỡ khó chịu hơn khi Edward bước vòng ra từ phía sau Rachel và đứng bên cạnh cô. “Chào cháu, Edward. Cháu có muốn ăn bánh bao không? Ta nghĩ chúng ta có một cái thừa ở đây.”
Chị ta cầm lên một chiếc đĩa nhựa màu trắng. Edward xem xét những thứ trong đĩa, rồi chọn một chiếc bánh bao ngọt lớn lấm tấm rắc phẩm đỏ. “Cảm ơn bác.”
Rachel hít vào một hơi thật sâu và rồi tấn công. “Tôi đang tìm một thứ mà tôi nghĩ rằng có khả năng chị đang giữ.”
“Ồ?”
“Cuốn Kinh thánh của Dwayne.”
Vẻ ngạc nhiên nháng lên qua nét mặt sắc cạnh như cáo của Carol, và rồi sự cảnh giác thay thế vào đó. Rachel cảm thấy một cảm giác phấn khích nhói lên.
“Vì lý do quái quỷ gì mà cô lại nghĩ là tôi giữ nó?”
“Bởi vì tôi biết chị quan tâm đến Dwayne. Tôi tin rằng anh chồng của chị đã lấy cuốn Kinh thánh vào cái đêm mà Dwayne bị vây bắt và đã đưa nó cho chị.”
“Cô đang buộc tội ăn cắp cho tôi đấy à?”
Rachel biết mình cần phải thận trọng. “Không. Tôi biết chị lấy cuốn Kinh thánh là để giữ nó được an toàn, và tôi cảm kích vì điều đó. Nhưng giờ tôi muốn lấy lại nó.”
“Cô là người cuối cùng nên giữ cuốn Kinh thánh của Dwayne.”
Cô do dự. “Không phải để cho tôi, mà là cho Edward. Nó không còn lại thứ gì thuộc về cha nó cả, và cuốn Kinh thánh nên thuộc về nó.” Phần đó, chí ít thì cũng là sự thật.
Rachel nín thở. Carol nhìn trân trân xuống Edward, lúc này miệng thằng bé đang đóng viền đỏ choét. Rõ ràng nó đã bị chiếc bánh bao đánh bại bởi vì nó ngẩng lên và cười toe toét với chị ta.
Carol cắn chặt môi. Chị ta không nhìn Rachel mà chỉ nhìn Edward. “Đúng vậy. Thôi được. Tôi đúng là đang cầm cuốn Kinh thánh. Cảnh sát hẳn là sẽ quăng nó vào trong kho lưu trữ, và tôi không thể để điều đó xảy ra. Họ luôn không cẩn thận với các thứ.”
Rachel muốn ôm chầm lấy Gabe và xoay anh vòng quanh cho đến khi cô quá chóng mặt để có thể đứng vững. Thay vào đó, cô buộc mình phải nói một cách bình thản. “Tôi rất biết ơn vì chị đã giữ gìn nó cẩn thận.”
Carol xoay sang cô. “Tôi không quan tâm đến lòng biết ơn của cô. Tôi làm điều đó vì Dwayne, không phải vì cô.”
“Tôi hiểu.” Rachel ép lời nói buột ra. “Tôi biết Dwayne sẽ cảm kích về điều đó.”
Carol quay đi, như thể chị ta không thể chịu đựng được sự có mặt của Rachel thêm nữa.
“Có lẽ chúng tôi sẽ ghé qua nhà chị sau.” Rachel không muốn ép chị ta quá, nhưng cô quyết tâm đặt tay lên cuốn Kinh thánh càng sớm càng tốt.
“Không. Tôi sẽ đưa nó cho Ethan.”
“Khi nào?”
Cô lẽ ra không nên thể hiện sự háo hức của mình bởi vì điều đó sẽ làm cho Carol có quyền lực trước cô, một điều mà rõ ràng là chị ta thích thú. “Tôi tin rằng thứ Hai là ngày Ethan nghỉ. Tôi sẽ đem nó qua văn phòng nhà thờ lúc nào đó trong ngày thứ Ba.”
Cô không thể chịu đựng nổi việc phải chờ đến tận thứ Ba, và cô đang định phản đối thì Gabe đã cắt ngang. “Thế là ổn rồi, Carol. Không có gì phải vội. Tôi sẽ bảo Ethan chờ chị.”
Anh túm lấy cánh tay Rachel và siết chặt rồi kéo cô về phía đám đông. “Nếu em không lùi lại, em sẽ không bao giờ nhìn thấy cuốn Kinh thánh đó đâu.”
Cô nhìn lại phía sau để đảm bảo rằng Edward đang đi theo. “Em không thể chịu nổi chị ta. Chị ta cố tình hành hạ em.”
“Thêm một vài ngày nữa không tạo nên sự khác biệt gì. Hãy đi lấy thứ gì đó để ăn đi.”
“Anh không bao giờ nghĩ đến thứ gì khác ngoài cái dạ dày của anh sao?”
Anh luồn ngón tay cái vào trong ống tay ngắn cũn của chiếc váy in hình những con bướm chúa của cô và vuốt ve cánh tay cô. “Thường thì những bộ phận khác trong cơ thể anh sẽ thu hút sự chú ý của anh nhiều hơn.”
Toàn thân cô nổi da gà. Cùng lúc đó, cô thấy mình ước gì anh cảm thấy điều gì đó lâu dài dành cho cô hơn là sự thu hút về thể xác. “Anh sẽ mua chứ?”
Anh trông có vẻ buồn cười. “Anh sẽ mua.”
Cô quay đầu lại và liếc qua vai. “Đi nào, Edward. Chúng ta sẽ đi ăn.”
“Con không đói.”
“Con thích ăn dưa hấu. Mẹ sẽ lấy cho con một miếng.”
Khi họ bước về phía lều thức ăn, Gabe nghe thấy tiếng thằng bé kéo lê đôi giày đế mềm trên mặt đất. Khi anh nghĩ đến chuyện đồng lương hẩm hiu của Rachel đã bị tiêu phí bao nhiêu để mua đôi giày đó, anh chỉ muốn bảo thằng bé nhấc chân lên, nhưng anh biết anh đang không hợp lý, vì thế anh đành giữ im lặng.
Họ hướng về phía trung tâm sân thể thao, ở đó vài con lợn nướng còn nguyên trên xiên đang xoay trên một cái hố lớn chứa đầy than đỏ rực. Rachel nhăn mũi lại. “Em nghĩ em sẽ ăn bắp ngô thôi vậy.”
“Anh đã nghĩ là mấy cô gái nông thôn bọn em được miễn dịch khỏi mấy thứ uỷ mị về thịt động vật rồi chứ.”
“Không phải em. Hơn nữa, bọn em trồng đậu nành.”
Bản thân anh cũng chưa bao giờ là người hâm mộ thịt lợn nướng, vì thế anh không gây khó dễ cho cô. Chẳng mấy chốc, họ đã ngồi ở một đầu của một chiếc bàn picnic dài với mấy đĩa ngô chiên bơ. Anh thêm vào một chiếc bánh mì kẹp xúc xích và xà lách thái nhỏ vào trong đĩa của anh với ý định ép cô ăn nhiều hơn, nhưng cô từ chối, và giờ anh bị mắc kẹt với đám thức ăn mà anh không muốn ăn.
“Cháu có chắc là cháu không muốn ăn thêm một miếng bánh mì kẹp xúc xích nữa không, Edward? Ta vẫn chưa chạm vào nó đâu.”
Thằng bé lắc đầu và xỉa cái dĩa vào miếng dưa hấu trong đĩa của nó. Kể từ khi họ ngồi xuống, Gabe đã nhìn thấy thằng bé cứ lén liếc trộm sang chiếc bàn bên cạnh nơi một người đàn ông đang ăn cùng con trai của mình, thằng bé trông ở vào độ tuổi của Edward. Edward lại liếc sang nhìn họ lần nữa, và Rachel nhận thấy.
“Cậu bé kia ở trong nhà trẻ cùng với con à, Edward? Dường như con biết nó.”
“Uh-huh. Tên nó là Kyle.” Edward nhìn xuống miếng dưa hấu của mình. “Và tên con là Chip.”
Phía trên đầu Edward, Rachel bắn cho Gabe một ánh mắt tức tối. Ở bàn bên cạnh, thằng bé tên Kyle và bố nó nhặt mấy chiếc đĩa giấy trống không lên và quăng vào trong một thùng rác. Edward quan sát họ một cách chú ý.
Sau khi chiếc tách giấy cuối cùng đã biến mất, thằng bé quay về phía bố nó và giơ tay lên. Bố nó mỉm cười, xốc nó lên, và đặt nó lên vai mình.
Một vẻ khao khát không che đậy lướt qua gương mặt Edward làm Gabe nhăn mặt. Đó là một điều đơn giản … Một người cha công kênh con mình trên vai. Nhưng Edward quá nặng để Rachel có thể công kênh nó như thế. Quá nặng cho một người mẹ có thể mang con mình trên vai, nhưng với một người cha thì không.
Công kênh con lên đi bố! Công kênh con lên cho con nhìn với!
Gabe quay đi.
Rachel chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, và anh thấy phản ứng đau đớn của cô khi cô nhìn thấy thêm một điều nữa trong cuộc sống mà cô không thể kiểm soát. Cô mở túi xách ra để tự làm mình phân tâm. “Edward, mẹ nghĩ con dây thức ăn ra người nhiều hơn là ăn. Để mẹ lau cho nào…”
Tay cô trở nên cứng đờ, rồi thọc sâu vào bên trong và lục soát toàn bộ đồ đạc trong đó. “Gabe, ví của em mất rồi.”
“Để anh xem nào.” Anh cầm lấy túi xách của cô, nhìn vào bên trong, thấy một đống ngăn nắp nào những bút, một hoá đơn mua hàng, một tập giấy vệ sinh, một mẩu đồ chơi bằng nhựa nhỏ, và một miếng tampon đã rơi ra khỏi túi bọc. Anh chỉ có thể đoán cô đã bực bội nhiều thế nào khi phải bỏ những đồng tiền quý giá của mình để mua tampon.
“Có thể em đã để nó ở nhà.”
“Không! Nó vẫn còn ở trong túi xách khi em đưa cho anh mẩu giấy để lau giày.”
“Em chắc không?”
“Em chắc chắn.” Cô trông có vẻ bị kích động mạnh. “Anh có nhớ lúc em ngã vào anh không? Ai đó đã tông sầm vào em rất mạnh. Hẳn là nó đã xảy ra lúc đó.”
“Em để bao nhiêu tiền trong ví?”
“Bốn mươi ba đô la. Tất cả những gì em có.”
Cô trông như thể bị bỏ rơi và vô cùng hoang mang làm trái tim anh như lộn ngược lại trong lồng ngực. Anh biết cô mạnh mẽ thế nào, và anh tự nhủ với bản thân rằng cô sẽ bình phục lại từ cơn sốc mới nhất này, nhưng anh cũng tự hỏi rằng không biết con người ta có thể bị đánh gục bao nhiêu lần mà vẫn có thể đứng lên trở lại.
“Để anh đi tìm lại ở chỗ nó xảy ra xem sao. Có khi nó rơi ra khỏi túi xách của em khi em bị tông trúng và ai đó đã trả lại nó ở một trong những cái bàn ở đó.”
Anh có thể thấy cô không tin điều đó xảy ra. Bản thân anh cũng không tin. Vận may của cô không khá khẩm đến thế.
Khi họ đã dọn dẹp sạch chỗ rác rưởi, Rachel cố gắng che giấu sự thất vọng của mình trước Gabe. Cô cần bốn mươi ba đô đó đến mức tuyệt vọng để có thể sống sót qua tuần sau.
Edward tụt lại phía sau khi họ rời khu bàn picnic. Họ phải băng qua khu vực bán đồ ăn nướng trên đường đi, nơi Carol vẫn đang làm việc cùng với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mặc một chiếc quần thụng màu đỏ và một chiếc áo cánh ngắn tay in hình những bông hoa dâm bụt đỏ và vàng. Rachel nhận ra bà ta là bà của Emily, cô bé gái bị bệnh bạch cầu. Tim cô chùng xuống khi bà ta nhìn thấy cô.
“Cô Snopes!”
“Bà làm gì thế, Fran?” Carol cau mày khi người phụ nữ kia phóng ra từ phía sau chiếc bàn và quầy quả bước về phía Rachel.
Đôi hoa tai hình con vẹt bằng gỗ của bà ta lắc lư khi bà ta mỉm cười với Rachel, rồi quay đầu về phía Carol. “Tôi đã nhờ cô Snopes đến nhà con gái tôi để cầu nguyện cho Emily.”
“Làm sao bà có thể làm thế?” Carol kêu lên. “Cô ta là một tên lang băm.”
“Điều đó không đúng.” Fran nhẹ nhàng khiển trách. “Cô biết chúng tôi cần những lời cầu nguyện đến tuyệt vọng thế nào. Chỉ có phép màu mới cứu được Emily.”
“Bà không thể kiếm được phép màu từ cô ta!” Đôi mắt tối tăm của Carol như khoan vào mắt Rachel, và những đặc điểm sắc nhọn của chị ta xoắn lại với vẻ khiếp đảm. “Cô có biết là gia đình này đã phải chịu đựng nhiều thế nào không? Làm sao cô có thể nhen nhóm hi vọng của họ lên như thế?”
Rachel định bác bỏ là cô không hề làm điều gì như thế, nhưng Carol vẫn chưa xong. “Cô tính phí họ bao nhiêu? Tôi cá là cô đặt ra một mức giá khủng khiếp cho những lời cầu nguyện của mình.”
“Tôi không có lời cầu nguyện nào cả.” Rachel đáp lại một cách trung thực. Cô hít vào một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào bà của Emily. “Tôi rất tiếc vì không thể giúp bà, nhưng tôi không còn là một tín đồ nữa.”
“Như thể cô đã từng là không bằng.” Carol trả miếng.
Nhưng Fran chỉ cười và nhìn Rachel với vẻ cảm thông sâu sắc. “Nếu cô nhìn vào trong trái tim cô, cô Snopes, cô sẽ biết rằng điều đó không đúng. Đừng quay lưng lại với chúng tôi. Những lời cầu nguyện của riêng tôi nói với tôi rằng cô có thể giúp Emily.”
“Nhưng tôi không thể!”
“Cô sẽ không biết cho đến khi cô thử. Liệu cô có thể chỉ đến và thăm con bé được không?”
“Không. Tôi sẽ không tạo ra những hi vọng sai lầm.”
“Rút quyển séc của bà ra, Fran.” Carol nói. “Cô ta sẽ đổi ý ngay.”
Với một người phụ nữ được cho là chứa đầy tình thương yêu của Chúa, trái tim của Carol dường như chỉ chứa những điều cay đắng. Trong những năm Rachel còn ở Thánh đường, cô đã nhìn thấy rất nhiều những Carol, những người cả đàn ông lẫn đàn bà sùng đạo một cách sâu sắc, quá phụ thuộc vào sự phán xét của Chúa trời và kiên quyết đến mức toàn bộ niềm vui sống đều đã bị cạn kiệt khỏi họ.
Rachel là một người nghiên cứu sâu về kinh thánh, và cô hiểu điều gì đã xảy ra với những người như Carol. Trong tư tưởng thần học của họ, tất cả mọi người vốn đều là xấu xa, và chỉ có thể thường xuyên cảnh giác chống lại sức mạnh của những điều xấu xa thì mới có hi vọng cho một cuộc sống vĩnh hằng. Với những người như Carol, đức tin trở thành một điểm khởi nguồn cho nỗi lo lắng không bao giờ kết thúc.
Cô cũng đã nhìn thấy những người như Fran tại Thánh đường - những người được soi sáng với một nguồn ánh sáng từ phía bên trong. Đối với những người như Fran, họ không bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm sự xấu xa trong người khác. Họ quá bận rộn với việc phân phát tình yêu, lòng trắc ẩn và sự tha thứ.
Thật mỉa mai, Dwayne lại trở nên thất vọng vì những tín đồ như Fran. Ông ta tin rằng họ thiếu sự cảnh giác trong cuộc chiến chống lại cái xấu xa, và ông ta lo sợ cho tâm hồn của họ.
“Tôi rất tiếc.” Cô nói, giọng cô khàn đi vì những cảm xúc. “Tôi rất tiếc.”
Gabe bước về phía trước. “Các quý bà, các vị phải thứ lỗi cho chúng tôi, nhưng chúng tôi cần tìm chiếc ví của Rachel. Cô ấy đánh rơi nó một lúc trước.” Anh gật đầu chào họ và kéo cô rời khỏi đó.
Rachel cảm thấy biết ơn. Cô biết rằng anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng, một lần nữa, anh đã cảm thấy nỗi đau khổ của cô và can thiệp vào.
“Anh không biết là em quen biết Fran Thayer.” Anh nói khi họ băng qua hố than.
“Họ bà ta là thế ư? Bà ấy không nói cho em biết.”
“Có chuyện gì thế?”
Cô giải thích.
“Sẽ không có hại gì cho em nếu em đến gặp cháu gái bà ta.” Anh nói sau khi cô đã kể xong.
“Như thế sẽ là quá đáng. Em không phải là một kẻ sáo rỗng.”
Trong một giây cô nghĩ rằng anh sẽ tranh cãi với cô, nhưng anh không nói gì cả. Thay vào đó, anh ra hiệu về phía một chiếc lều. “Anh nhớ hình như chúng ta đã đi qua chỗ đó khi em bị tông phải. Để anh thử hỏi xung quanh xem sao.”
Anh quay lại vài phút sau đó, và ngay cả trước khi anh lên tiếng, cô đã biết không có thông tin gì tốt cả. “Có lẽ ai đó sẽ trả nó lại cho cảnh sát sau.” Anh nói để trấn an cô.
Cô buộc mình nở một nụ cười mà cả hai người họ cùng biết là giả tạo. “Có lẽ.”
Anh cọ nhẹ khớp ngón tay lên cạnh cằm cô. “Hãy quay trở về nhà nào. Anh nghĩ rằng chúng ta đã có đủ cho hôm nay rồi.”
Cô gật đầu, và ba bọn họ rời khỏi đó.
Khi họ quay đi, Russ Scudder bước ra từ phía sau lều nước chanh. Hắn chờ cho đến khi họ biến mất rồi mới lôi chiếc ví của Rachel ra từ trong một hộp bỏng ngô rỗng mà hắn cầm theo và rút hết số tiền ra.
Bốn mươi ba đô la. Quá tệ vì không có nhiều hơn. Hắn nhìn vào những tờ tiền nhàu nát, quăng chiếc ví vào trong thùng rác gần nhất, rồi lững thững bước về chiếc bàn mà Hội Nhân đạo đã kê nên.
Trước đó, Carl Painter đã kêu gọi mọi người quyên góp, nhưng Russ phớt lờ chiếc hộp được trang trí bằng hình ảnh của một con chó có đôi mắt buồn bã. Thay vào đó, hắn nhét bốn mươi ba đô la vào trong một hộp hình trụ bằng nhựa đặt cạnh bên đó, chiếc hộp có đề dòng chữ Quỹ Emily.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)