Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Richard Adams
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11961 / 362
Cập nhật: 2018-05-26 13:51:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: "Giống Như Cây Cối Vào Tháng Mười Một"
ang lớn không còn đông đúc như lúc chúng rời khỏi đấy nữa. Nildro-hain là cô thỏ đầu tiên mà chúng gặp. Cô thỏ này ở trong một nhóm gồm ba bốn cô thỏ khác đang đàm đạo nhẹ nhàng và hình như đã ăn uống no nê. Nghe đâu đó có mùi rau cỏ xanh. Rõ ràng có một vài loại thức ăn có sẵn trong hang giống như rau diếp của Chúa Thanh Lương Trà vậy. Cây Phỉ dừng lại nói chuyện với Nildro-hain. Cô thỏ này hỏi thăm xem chú có đi đến tận chiếc giếng và tượng El-ahrairah của Kim Tước không.
"Có, chúng tôi đã đến đấy," Cây Phỉ trả lời "Tôi e đó là đó là một điều khá kỳ lạ đối với tôi. Nhưng thú thật tôi thà ngưỡng mộ chị và những người ở đây hơn là những tảng đá trên một bức tường."
Trong khi nói điều ấy, chú nhận thấy Anh Thảo Vàng đã tham gia vào và Dâu Tây đang lặng lẽ trao đổi một điều gì đó với chứ ta. Chú chỉ nghe được một câu, "Đừng bao giờ đến gần Khuôn mẫu" - và một lúc sau nghe Anh Thảo Vàng trả lời, "Chậc, cũng chẳng có gì khác biệt với quan điểm của chúng ta."
Cây Phỉ chợt thấy mệt mỏi và trống trải. Chú nghe tiếng Mâm Xôi phía sau đôi vai lực lưỡng và bóng mượt của Anh Thảo Vàng, bèn đi lại gần bạn.
"Đi ra ngoài tìm cỏ đi," chú nói giọng rất khẽ "Dẫn bất cứ ai muốn đi theo nhé."
Đúng lúc ấy, Anh Thảo Vàng quay lại phía chú và nói, "Các huynh sẽ vui lòng ăn một cái gì đó ngay bây giờ. Tôi sẽ khoản đãi quý vị những món mà chúng tôi có ở đây."
"Một hai người chúng tôi vừa mới định đi ra ngoài kiếm ăn." Cây Phỉ nói.
"Ồ đi lại bên ngoài vào lúc trời mưa to thì khá gay đấy," Anh Thảo nói cứ như thể không còn lựa chọn nào khác "Chúng tôi sẽ mời các anh dùng bữa ở dưới này."
"Tôi xin lỗi vì không thể nghe theo các anh trong chuyện này," Cây Phỉ nói giọng nghiêm nghị, "Một số người chúng tôi cần lên trên mặt đất. Chúng tôi đã quen với chuyện này và mưa gió không khiến chúng tôi bận tâm."
Dường như Anh Thảo Vàng khựng lại một chút, sau đó chú ta cất tiếng cười vang.
Cười là một hiện tượng xa lạ đối với động vật, mặc dù cũng có thể chó và voi có những biểu hiện mơ hồ về hiện tượng này. Vì thế tác động của nó đối với Cây Phỉ và Mâm Xôi thật quá mạnh. Đầu tiên Cây Phỉ nghĩ rằng Anh Thảo Vàng bộc lộ những triệu chứng của một căn bệnh nào đó. Mâm Xôi rõ ràng nghĩ rằng Anh Thảo sắp tấn công chúng nên lùi lại. Anh Thảo Vàng không nói gì, tiếng cười kỳ lạ của chú ta vẫn tiếp tục. Cây Phỉ và Mâm Xôi quay lại, cong đuôi chạy vào một lối đi gần nhất như thể thình lình gặp một con chồn. Được nửa đường chúng gặp Nồi Đất, cậu đủ bé nhỏ để cho hai chú kia chạy vượt qua, ngay sau đó cũng quay lại và chạy theo hai chú kia.
Mưa vẫn rơi rất nặng hạt. Đêm tháng Năm đen tối và lạnh cóng. Ba chú thỏ co ro trong một bụi cỏ gặm nhấm chút gì trong khi nước mưa chảy thành dòng trên bộ lông chúng.
"Lạy trời đất, Cây Phỉ," Mâm Xôi nói, "có phải anh thật sự muốn lên mặt đất ăn cỏ như thế này không? Thật kinh khủng! Tôi thì thà ăn bất cứ cái gì mà họ mời rồi đánh một giấc còn hơn. Thật là một ý... hết ý."
"Tôi cũng không rõ nữa," Cây Phỉ đáp. "Đột nhiên tôi có cảm giác chỉ muốn thoát ra ngoài và muốn cậu đi cùng. Tôi có thể thấy rõ cái gì đang làm phiền Thứ Năm, cho dù nó sẽ vượt qua được thôi, tôi dám nói như thế. Thực sự là có một cái gì đó kỳ lạ về bọn thỏ này. Cậu có biết là họ ẩn đá vào tường không?"
"Họ làm gì cơ?"
Cây Phỉ giải thích cho bạn hiểu. Mâm Xôi cũng tỏ ra hoang mang bối rối y như chú vậy. "Nhưng tôi cũng có điều muốn nói với anh," Mâm Xôi nói. "Cho đến giờ Tóc Giả vẫn chưa hề sai. Đúng là họ hát như chim vậy. Tôi vào trong một cái hang của một chú thỏ tên là Hoắc Hương. Vợ chú ta có một đàn con nhỏ và cô vợ tạo ra những âm thanh cho đàn con nghe như tiếng chim cổ đỏ hót vào mỗi độ thu về. Để dỗ chúng vào giấc ngủ, cô ta nói thế. Tôi phải nói rằng điều này khiến tôi thấy kỳ lạ quá."
"Thế em nghĩ gì về họ hả Nồi Đất?" Cây Phỉ lên tiếng.
"Họ tử tế và tốt bụng," Nồi Đất đáp "nhưng em sẽ nói cho các anh biết về cái cách mà họ để lại ấn tượng trong em. Tất cả bọn họ dều có vẻ buồn bã kinh khủng. Em cũng chẳng hiểu tại sao khi mà họ ai nấy đều cao lớn, mạnh mẽ và họ có cả một cánh đồng thỏ rộng lớn và đẹp đẽ như thế này. Vậy mà họ làm em nghĩ đến cây cối trong tháng Mười một. Mặc dầu em cho rằng mình có hơi ngu ngốc anh Cây Phỉ ạ. Anh đã có công đưa chúng ta đến đây và em chắc rằng đây là một nơi tốt đẹp, an toàn."
"Không, em không ngốc chút nào. Anh đã không nhận ra điều đó đấy, nhưng em hoàn toàn đúng. Tất cả bọn họ, không trừ một ai, dường như đều mang một tâm sự trong lòng."
"Và sau cùng," Mâm Xôi nói "chúng ta đều không hiểu tại sao họ lại có quá ít người như thế. Họ không đủ đông để lấp đầy những cái hang đẹp đẽ này, có vẻ là như vậy. Có lẽ họ gặp phải một vấn đề gì đó khiến ai nấy đều có vẻ âu sầu như vậy."
"Chúng ta không biết đó là cái gì, bởi vì họ không chịu cho chúng ta biết. Nhưng nếu quyết định ở lại thì có lẽ chúng ta sẽ phải học cách sống hòa thuận với họ. Chúng ta sẽ không đánh nhau với họ vì họ quá to lớn. Vả lại chúng ta cũng đâu có muốn họ đánh lại chúng ta."
"Em không tin là họ có thể đánh nhau đâu Cây Phỉ à," Nồi Đất nói "Mặc dầu họ đều cao lớn và to khỏe, những em vẫn không nghĩ họ là những chiến binh thực sự. Không giống chút nào với Tóc Giả và Xám Bạc."
"Em nhận xét cũng sắc ra trò đấy, Nồi Đất nhỉ." Cây Phỉ nói "Thế em có nhận thấy là mưa dường như nặng hạt hơn không? Anh thì no bụng rồi đấy. Bây giờ chúng ta sẽ cùng xuống dưới đó, nhưng hãy tránh xa mọi người một lúc nhé."
"Tại sao ta không ngủ?" Mâm Xôi lên tiếng "Trời đã quá nửa đêm và sắp sáng rồi, còn tôi thì mệt bã cả người."
Chúng quay về một cái lỗ khác và chẳng bao lâu sau đã đến một cái hang khô ráo, trống trải nơi chúng nằm cuộn tròn vào nhau và ngủ trong hơi ấm từ cơ thể mệt mỏi của chính mình.
Khi Cây phỉ thức dậy, chú nhận ngay ra rằng trời đã sáng, sau khi mặt trời mọc được một lúc, bằng cách ngửi cái mùi của nó. Hương hoa táo rất dễ nhận ra. Sau đó chú ngửi thấy mùi mao lương vàng và mùi bầy ngựa. Trộn lẫn giữa những mùi này còn có một mùi khác nữa. Mặc dù cái mùi đấy khiến chú có cảm giác bất an, nhưng ngay lúc ấy chú không thể nói được đó là cái gì. Một cái mùi nguy hiểm, khó chịu và hoàn toàn không tự nhiên chút nào - ở ngay phía bên ngoài: mùi khói - một vật gì đang cháy. Rồi chú bỗng nhớ ra là Tóc Giả, ngày hôm qua sau chuyến trinh sát trở về có nhắc đến mấy cái que trắng nhỏ vương vãi trên cỏ. Chính là nó. Một con người đã đi lại trên mặt đất ngoài kia. Đó chắc hẳn là thứ đã đánh thức chú dậy.
Cây Phỉ nằm trong cái hang tối và ấm áp với cảm giác sung sướng vì được an toàn. Chú có thể ngửi thấy mùi con người còn con người thì không thể ngửi thấy mùi thỏ. Tất cả những gì mà ông ta có thể ngửi thấy là cái mùi khói khó chịu mà mình đang tạo ra. Ý nghĩ của chú quay về với những hình thù ở trong chiếc giếng cạn và rồi chú rơi vào một giấc ngủ nửa mê nửa tỉnh, trong đó El-ahrairah hiện ra nói rằng đó chỉ là một trò lừa gạt của ông, đóng giả là một Cây Độc và đặt những viên đá lên tường để Dâu Tây chạy vào đó trong khi ông tìm cách làm quen với vợ chú ta là Nildro-hain.
Nồi Đất cựa quậy vài cái rồi ngủ tiếp, lầm bầm nói trong mơ, "cây cúc bạc đẹp ghê, mẹ ha?" và Cây phỉ chạnh lòng nghĩ rằng có lẽ cậu ta đang mơ về những ngày thơ ấu, rồi nằm nép sang một bên để có chỗ mà ngủ tiếp. Tuy vậy, vào đúng lúc ấy, chú nghe một chú thỏ chạy xuống một lối đi gần đấy. Dù đó là kẻ nào thì Cây Phỉ cũng nhận ra rằng chú ta vừa gọi vừa giậm giậm chân một cách không tự nhiên chút nào.
Âm thanh, như Mâm Xôi đã nhận xét, không khác lắm so với tiếng chim hót. Khi chú thỏ kia đến gần hơn, Cây Phỉ có thể phân biệt từng tiếng một.
"Flayrah! Flayrah!"
Đó là giọng của Dâu Tây. Nồi Đất và Mâm Xôi thức dậy vì tiếng giậm chân hơn là vì giọng hát vừa mảnh vừa mới lạ, những âm thanh như thế không thể khuấy động bản năng của loài thỏ trong khi hai chú này đang say ngủ. Cây Phỉ chui ra khỏi hang, chạy ra lối đi và đụng phải Dâu Tây đang nện một chân sau trên nền đất cứng.
"Mẹ tôi thường nói, nếu con là ngựa, trần nhà sẽ rơi xuống mất, " Cây Phỉ nói "Cớ sao anh lại giậm chân dưới này như thế?"
"Để đánh thức mọi người dậy." Dâu Tây đáp "Anh cũng biết là mưa kéo dài suốt đêm. Thường thì chúng tôi sẽ ngủ suốt buổi sáng nếu trời xấu. Nhưng bây giờ thì thời tiết lại đẹp rồi."
"Dầu vậy, tại sao lại phải đánh thức mọi người dậy?" Cây phỉ hỏi.
"À, con người vừa đi qua nên tôi và Anh Thảo Vàng cho rằng flayrah có thể sẽ không nằm ở đấy quá lâu. Nếu chúng ta không đi ngay ra lấy thì lũ chuột và quạ sẽ kéo đến, mà tôi thì tôi không thích đánh nhau với chuột. Tôi mong rằng công việc này sẽ được hoàn tất trong một ngày với những người có bản tính phiêu lưu như các anh."
"Anh nói gì sao tôi không hiểu."
"Được rồi, hãy đi với tôi. Tôi sẽ quay lại theo đường này vì Nildro-hain. Hiện chúng tôi còn chưa có con cái gì, vì thế anh thấy đấy, cô ấy sẽ ra ngoài cùng với tất cả chúng ta."
Những chú thỏ khác cũng lục tục kéo ra các đường chạy, Dâu Tây nói chuyện với một vài chú và hơn một lần nhấn mạnh rằng chú rất vui khi được đưa những người bạn mới ra cánh đồng. Cây Phỉ bắt đầu nhận ra rằng chú thích anh bạn Dâu Tây này. Ngày hôm trước, có lẽ chú đã quá mệt mỏi và hoang mang để có thể đánh giá đúng người bạn mới. Bây giờ sau một giấc ngủ ngon, chú có thể nhận thấy Dâu Tây là một anh chàng vô hại và đáng mến. Một anh chồng tận tụy đến mức cảm động đối với cô vợ đẹp Nildro-hain và rõ ràng chú ta đang trong tâm trạng vui tươi và có khả năng tận hưởng niềm vui sống. Khi tất cả phóng lên mặt đất vào cái buổi sáng tháng Năm ấy, Dâu Tây nhảy qua cái hào, trượt đi trên lớp cỏ dài, vô tư lự như một chú sóc. Dường như chú đã rũ bỏ cái vẻ ưu phiền đầy bí hiểm đã làm Cây Phỉ khó nghĩ vào đêm trước. Cây Phỉ thì đứng lại ở miệng hang, như chú vẫn thường đứng sau bức rèm lá của bụi mâm xôi nơi quê nhà, và phóng tầm mắt nhìn dọc thung lũng.
Mặt trời mọc lên sau bãi cây trồng, hắt những cái bóng dài của rừng cây ở hướng Tây Nam xuống cánh đồng. Những ngọn cỏ đẫm nước sáng lên lấp lánh và ngay gần đấy, một bụi thông phát sáng với những ánh lấp lánh, lóe sáng khi các nhánh cành đung đưa trong làn gió nhẹ. Con suối dềnh lên và đôi tai của Cây Phỉ có thể nhận ra được âm thanh của dòng nước trở nên trầm và dịu hơn so với ngày hôm trước. Nằm giữa cánh rừng và dòng suối là sườn dốc phủ đầy những bông hoa cải xoong đồng phơn phớt sắc tím, mỗi cây hoa này đều kiêu kỳ đứng tách biệt trên bãi cỏ, cái cuống mỏng manh của nó phủ đầy hoa ở ngay phía trên đám lá nhỏ li ti xòe rộng. Gió ngừng thổi, cả thung lũng nhỏ nằm im phăng phắc, tràn ngập những tia nắng dài mảnh, hai bên viền những dải cây rừng. Trong cái yên tĩnh trong trẻo ấy, giống như những chiếc lông vũ trên mặt hồ, có thể cảm thấy tiếng gọi xa xa mơ hồ của một con chim cu.
"Mọi thứ mới yên lành làm sao, Cây Phỉ nhỉ." Anh Thảo Vàng ở phía sau chú lên tiếng "Tôi biết huynh quen nhìn quanh một lượt trước khi ra ngoài kiếm ăn, nhưng chúng tôi ở đây thì cứ thẳng tiến ra ngoài."
Cây Phỉ không có ý định thay đổi thói quen hay nghe theo chỉ dẫn của Anh Thảo Vàng. Tuy vậy chẳng có ai ép buộc chú mà cũng chẳng việc gì phải cãi nhau vì một việc vặt vãnh như thế. Chú phóng qua cái hào, sang bờ bên kia và đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Một vài chú thỏ đã chạy xuống cánh đồng về phía hàng rào xa xa điểm lấm tấm những vạt táo gai màu trắng. Chú thấy Tóc Giả và Xám Bạc và nhập hội cùng với chúng, mỗi bước đi lại đá nhẹ chân trước để giũ nước như kiểu loài mèo vẫn làm.
"Tôi hy vọng bạn anh cũng chăm sóc anh tử tế như những người kia quan tâm đến chúng tôi, Cây phỉ ạ." Tóc Giả lên tiếng "Xám Bạc và tôi cảm thấy nơi đây như là nhà mình vậy. Nếu anh hỏi thì tôi cho rằng tất cả chúng ta đã có một sự thay đổi lớn cho một điều tốt đẹp hơn. Ngay cả khi Thứ Năm có sai lầm đi nữa và rốt cuộc chẳng có gì ghê gớm xảy ra ở quê chúng ta, thì tôi vẫn khẳng định ở đây chúng ta tốt hơn nhiều chứ. Anh có muốn xuống kia kiếm ăn không?"
"Có một việc gì đó trong chuyện kiếm ăn này, anh có biết không?" Cây Phỉ hỏi.
"Họ chưa nói cho anh biết sao? Rõ ràng là có flayrah trên những cánh đồng kia. Hầu hết bọn họ đều ra ngoài kiếm ăn mỗi ngày."
(Thỏ thường ăn cỏ, như chúng ta vẫn biết. Những loại thức ăn ngon lành hơn, ví dụ rau diếp hoặc cà rốt, là những thứ mà chúng thường có được trong một chuyến khám phá hoặc cướp bóc vườn rau được gọi là flayrah).
"Flayrah à? Nhưng chẳng phải giờ này mà chinh phạt vườn rau thì quá trễ sao?" Cây phỉ hỏi, liếc nhìn những mái nhà xa xa trong một nông trang phía sau rừng cây.
"Không, không đâu," một trong những chú thỏ chủ nhà, nghe được câu hỏi của chú lên tiếng phủ định. "Flayrah nằm ngoài cánh đồng, thường gần nơi mà dòng suối chảy qua. Chúng tôi ăn luôn ở đấy hoặc mang về, hoặc vừa ăn vừa mang về. Nhưng hôm nay chúng ta sẽ mang về một ít. Đêm qua trời mưa to như thế nên chẳng ai đi ra ngoài cả, chúng ta đã ăn hầu hết đồ dự trữ trong hang rồi."
Con suối chảy qua hàng rào, có một vũng nước cho bò uống nằm ở khoảng giữa lỗ hổng trên hàng rào với con suối. Sau trận mưa, bốn phía quanh khu này ngập nước, nước đọng cả trong những vết chân gia súc. Lũ thỏ tránh xa chúng và đi xa hơn một chút, gần cái gốc xù xì đầy mấu của một cây táo dại. Xa hơn chỗ đó, bao quanh một bụi cây cói là một hàng rào gồm những chiếc cọc và thanh giằng cao đến bụng người, bên trong hàng rào là một bụi mao lương hoa vàng đang nở rộ và dòng suối từ trên nguồn chảy xuống.
Trên đồng cỏ gần đấy, Cây Phỉ có thể thấy rải rác nhiều mảnh màu nâu nhạt pha vàng, một số với những tán lá màu xanh có lông tơ nhạt nổi bật trên nền cỏ màu thẫm hơn, tỏa ra mùi nồng nồng hăng hăng như thể vừa mới cắt. Những thứ này thật có sức lôi cuốn với Cây Phỉ, chú bắt đầu nhỏ nước miếng và dừng lại một chút để phóng uế. Anh Thảo Vàng đi đến gần đấy, quay lại nhìn chú với một nụ cười thiếu tự nhiên của chú ta, nhưng vào lúc này Cây Phỉ đang phấn khích đến nỗi cũng chẳng buồn bận tâm nữa. Có một lực hút khác mãnh liệt hơn, thúc đẩy chú bỏ hàng rào chạy về phía mảnh đất rải rác những mảng màu kia. Chú đi đến gần một trong những mảng ấy, ngửi ngửi trước rồi cắn rồn rột ngon lành. Đó là cà rốt.
Cây Phỉ đã từng ăn nhiều loại rễ trên đời, nhưng trước đây chỉ có một lần duy nhất chú ăn thử cà rốt, khi một con ngựa kéo xe đánh đổ một bao tải hàng gần cánh đồng thỏ ngày xưa. Đây là những củ cà rốt cũ, một vài củ đã bị chuột gặm hoặc ruồi cắn đến một nửa. Nhưng đối với lũ thỏ thì cà rốt sực mùi xa hoa là một bữa tiệc xua đuổi tất cả những cảm giác khác ra khỏi đầu óc. Cây Phỉ ngồi xuống nhá và cắn sồn sột; cái vị đậm đà mọng nước của những chiếc rễ được con người chăm sóc khiến chú chìm ngập trong sung sướng. Chú nhảy trên bãi cỏ gặm hết miếng này đến miếng khác, chén đến cả phần xanh phía đầu. Chẳng có gì cản trở chú cả. Nơi này dường như có quá nhiều cho mọi thỏ. Lâu lâu, theo bản năng chú nhìn lên, mũi hếch về hướng gió đánh hơi nhưng sự cảnh giác của chú chỉ là miễn cưỡng, chiếu lệ. "Nếu kẻ thù có đến thì cứ kệ thây chúng," chú tự nhủ, "mình sẽ chiến đấu đến cùng. Dù sao thì mình cũng sẽ không bỏ chạy. Chậc chậc, thật là một nơi độc nhất vô nhị! Thật là một vùng đất của thỏ có một không hai. Hèn gì chú thỏ nào ở đây cũng to lớn béo tốt và tỏa ra mùi của một ông hoàng!"
"Chào Nồi Đất! Chú em cứ việc chén cho đến lòi kèn ra nhé! Không còn phải đứng trên bờ run rẩy nữa nhé, chú em đáng thương."
"Trong vòng một hoặc hai tuần nữa thì nó sẽ không còn run rẩy nữa đâu." Đầu Gỗ nói, miệng đầy cà rốt. "Tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều vì cái này! Tôi sẽ theo anh đến bất cứ nơi đâu, Cây Phỉ à. Tôi... tôi chẳng phải là mình nữa trong cái bụi thạch nam đêm ấy. Thật là tệ khi biết mình không có chỗ chui dưới lòng đất. Tôi hy vọng anh hiểu điều đó."
"Tất cả đã bị quên sạch rồi." Cây Phỉ nói "Tôi nghĩ tốt hơn nên hỏi Anh Thảo Vàng xem chúng ta phải làm gì để mang một ít về hang."
Chú thấy Anh Thảo Vàng ở gần bờ suối. Chú ta rõ ràng đã đánh chén no nê và đang rửa mặt bằng hai móng trước.
"Có phải cái thứ củ này có hàng ngày không?" Cây Phỉ hỏi bạn "Ở đâu…" nhưng chú đã kịp chỉnh lại đúng lúc. "Mình còn đang thời kỳ học hỏi mà." chú nghĩ.
"Không phải bao giờ cũng là củ." Anh Thảo trả lời "Đó là những thứ trồng từ năm ngoái như anh có thể nhận thấy. Tôi cho rằng những gì còn lại đang bị dọn sạch. Đó có thể là bất cứ thứ gì: củ, rau xanh, táo cũ, tùy từng trường hợp. Đôi khi cũng chẳng có gì sất, nhất là vào mùa hè khi tiết trời đẹp. Nhưng khi trời trở xấu vào mùa đông, gần như bao giờ cũng có một thứ gì đó. Thường là những cái củ to hoặc cải xoăn, thỉnh thoảng còn có cả ngô. Chúng ta cũng ăn cả ngô nữa, anh biết đấy."
"Vậy thì, thức ăn không còn là vấn đề nữa. Cả vùng này chắc phải toàn thỏ là thỏ. Tôi cho rằng…"
"Nếu huynh đã ăn xong," Anh Thảo Vàng cắt ngang, "và không Có gì vội vã, hãy tranh thủ thời gian - huynh có thể thử mang một ít thức ăn về. Thật dễ dàng với các loại củ dễ hơn bất cứ thứ gì trừ rau diếp. Huynh chỉ việc cắn vào một đầu, mang về cánh đồng của chúng ta và xếp vào trong hang lớn. Tôi thường mang hai củ một lần nhưng mà tôi đã tập làm như thế nhiều lần rồi. Thỏ không hay tha thức ăn, tôi biết điều đó, nhưng rồi huynh sẽ học được. Thật hữu ích khi dự trữ lương thực. Những cô thỏ cái cần thức ăn dự trữ cho con khi chúng đang tuổi ăn tuổi lớn, với lại điều này cũng tiện lợi cho chúng ta vào những khi trái gió trở trời. Quay lại đằng kia với tôi đi, tôi sẽ giúp huynh mang thức ăn về hang nếu lần đầu tiên này huynh cảm thấy khó khăn."
Đúng là Cây Phỉ gặp một số khó khăn khi học cách ngậm một nửa củ cà rốt trong miệng mang về, như kiểu chó gặm khúc xương, băng qua đồng cỏ và trở về cánh đồng thỏ. Dọc đường chú phải bỏ củ cà rốt xuống vài lần. Với sự động viên của Anh Thảo Vàng, chú quyết tâm phải giữ vững vị trí là thủ lĩnh đáng tin cậy của những người mới đến. Theo gợi ý của chú, cả hai đợi ở cửa một trong những chiếc hang lớn để xem bạn bè của chú làm việc như thế nào. Tất cả đều rất nỗ lực và đã làm hết sức mình, mặc dầu những chú nhỏ hơn, đặc biệt là Nồi Đất rõ ràng thấy việc này thật khó khăn.
"Vui lên đi Nồi Đất." Cây Phỉ động viên. "Hãy nghĩ em sẽ sung sướng như thế nào khi được thưởng thức cà rốt tối nay. Với lại, anh chắc Thứ Năm cũng thấy việc này khó nhọc như em thôi, nó cũng bé tí bé tẹo mà."
"Em chẳng thấy cậu ấy đâu." Nồi Đất nói "Anh có nhìn thấy Thứ Năm ở đâu không?"
Bây giờ nghĩ đến điều này, Cây Phỉ mới nhớ ra chú chẳng thấy Thứ Năm từ sáng đến giờ. Chú bắt đầu cảm thấy lo lắng và trong lúc trở về ngang qua cánh đồng với Anh Thảo Vàng chú đã cố hết sức giải thích cho người bạn mới hiểu tâm tính kỳ lạ của Thứ Năm. "Tôi thật hy vọng nó vẫn ổn." cuối cùng chú kết luận "Tôi nghĩ có lẽ tôi phải đi tìm nó khi chúng ta làm một chuyến nữa. Anh nghĩ xem, nó có thể ở đâu?"
Chú chờ đợi câu trả lời của Anh Thảo Vàng nhưng đã phải thất vọng. Vài phút sau, Anh Thảo Vàng nói, "Nhìn xem, anh có thấy những con quạ gáy xám đang luẩn quẩn quanh chỗ cà rốt kia không? Chúng là mối phiền hà lớn trong vài ngày lại đây. Tôi sẽ cần một ai đó đuổi chúng đi cho đến khi chúng ta hoàn thành việc vận chuyển. Nhưng chúng quá lớn nên một thỏ thì khó lòng xử trí. Lại còn bọn chim sẻ..."
"Này, phải làm gì với Thứ Năm đây?" Cây Phỉ xẵng giọng hỏi.
"Thực ra," Anh Thảo Vàng đáp rồi bỏ chạy, "tôi sẽ tự đi."
Nhưng chú không làm gì để đuổi bọn quạ gáy xám mà cắp một củ cà rốt khác vào miệng và chuẩn bị quay về hang. Không khỏi phiên lòng, Cây Phỉ nhập hội với Gạc Nai, Bồ Công Anh và ba chú khác cùng trở về. Khi chúng đến gần bờ đất của cánh đồng thỏ, chú bỗng thoáng thấy Thứ Năm. Chú này đang ngồi giấu nửa người trong bụi thủy tùng thấp lúp xúp ở ngay bìa rừng, cách những cái hang thỏ một quãng. Đặt củ cà rốt của mình xuống, chú vội chạy ngang qua khoảng trống, phóng lên bờ lũy ngồi cùng với Thứ Năm trên mặt đất phẳng lì trơ trụi dưới những cành cây thấp la đà. Thứ Năm chẳng thèm nhếch mép, vẫn nhìn trân trân suốt chiều dài cánh đồng trước mặt.
"Sao em không xuống học cách tha cà rốt về hang hả Thứ Năm?" Cuối cùng Cây Phỉ hỏi "Cũng không khó khăn lắm một khi em đã quen."
"Em chẳng bao giờ làm những chuyện như vậy." Thứ Năm thấp giọng trả lời. "Chó... các anh trông giống những con chó tha khúc cây."
"Thứ Năm, có phải em đang cố làm anh bực mình không? Anh sẽ không tức giận chỉ vì em gọi anh bằng những cái tên ngu ngốc. Nhưng em đã đùn việc cho người khác đấy."
"Em mới là người đáng ra phải nổi giận." Thứ Năm đáp "Nhưng em không giỏi những chuyện đó, rắc rối là ở chỗ đó. Tại sao chẳng ai chịu nghe em? Một nửa bọn họ nghĩ em bị khùng. Anh cũng đáng trách lắm, Cây phỉ à, vì anh biết là em không điên nhưng anh đâu có chịu nghe em."
"Vậy là đến bây giờ em vẫn chưa thích nơi này làm sao? Này, anh nghĩ là em sai rồi. Ai cũng có lúc sai lầm. Vậy tại sao em lại không thể phạm sai lầm, như tất thảy những người khác? Đầu Gỗ đã sai khi ở trong bụi thạch nam và bây giờ em cũng sai nốt."
"Những tay thỏ dưới kia, chạy nhắng lên như con sóc vớ được nắm hạt đẻ. Như thế thì đúng à?"
"Phải, có thể họ học cái hay của bọn sóc và điều đó làm cho họ trở thành những chú thỏ tốt đẹp hơn."
"Thế anh cho rằng con người, bất kể ông ta là ai, để cà rốt khơi khơi ngoài đồng kia là bởi vì ông ta có một trái tim từ bi hỉ xả ư? Ông ta làm thế là có mục đích gì?"
"Người ta chỉ quăng đi như ném rác. Có bao nhiêu chú thỏ có được những bữa tiệc ngon lành từ những đống rác do con người thải ra nào? Cả rau diếp hư và củ cải già nữa. Em cũng biết là chúng ta phải làm một điều gì đó khi còn có thể làm. Nó không bị đầu độc đâu, Thứ Năm à, anh có thể đảm bảo với em điều đó. Và nếu con người muốn bắn bọn thỏ chúng ta thì ông ta có khối cơ hội sáng nay rồi. Xem đấy, ông ta đâu có làm thế."
Thứ Năm trông còn bé nhỏ hơn khi chú dán mình xuống nền đất cứng. "Chỉ có là đứa ngốc ngếch thì em mới cố gắng tranh luận về chuyện này." chú nói vẻ khốn khổ "Cây Phỉ, anh Cây Phỉ thân yêu - đơn giản là vì em biết có một chuyện gì đó rất không bình thường... rất độc ác đang quanh quẩn nơi này. Em không biết đó là cái gì, vì thế chẳng có gì lạ khi em không thể nói về nó. Dẫu vậy, em vẫn có cảm giác nó lảng vảng đâu đây thôi. Anh sẽ hiểu, việc này cũng tương tự như khi anh thò mũi qua một cái lưới thép, đã chạm được vào thân cây táo, nhưng anh không thể cắn đứt được vỏ cây chỉ vì sợi dây thép. Em cũng gần như thế đấy - bất kể đó là việc gì - nhưng em cũng không thể nắm bắt được. Nếu ngồi ở đây một mình rồi em có thể hiểu ra được chăng."
"Thứ Năm à, tại sao em không làm theo lời anh nói? Ăn một bữa Cà rốt cho no nê, rồi chui xuống hang đánh một giấc. Em sẽ cảm thấy khỏe ngay."
"Em đã bảo anh rằng em sẽ chẳng có liên hệ gì với nơi này mà." Thứ Năm nói "Còn nói chuyện chui xuống những cái hang dưới kia, em thà quay về những bụi thạch nam còn hơn. Cái trần hang kia làm toàn bằng xương."
"Không, không, đó là rễ cây chứ. Nhưng chẳng phải em đã ở dưới hang suốt đêm sao?"
"Không." Thứ Năm nói.
"Cái gì? Vậy đêm qua em ở đâu?"
"Ở đây"
"Cả đêm?"
"Phải. Những cây thủy tùng này làm thành một mái che tốt, anh cũng thấy đấy."
Bây giờ thì Cây Phỉ cảm thấy lo sợ thật sự. Nếu nỗi hoảng sợ khiến Thứ Năm ở trên mặt đất cả đêm trong cơn mưa tầm tã, bất chấp cái lạnh và mối đe dọa có kẻ thù lảng vảng kiếm mồi thì rõ ràng là không dễ gì mà nói phải trái với nó về những chuyện như thế này. Chú im lặng hồi lâu rồi cuối cùng trầm ngâm nói. "Thật đáng xấu hổ. Anh vẫn nghĩ tốt hơn em hãy tham gia cùng mọi người. Nhưng bây giờ anh sẽ để cho em một mình ở đây, sau đó sẽ đến xem em đã cảm thấy khá hơn chưa. Cũng đừng gặm gốc cây thủy tùng mà ăn nghe chưa?"
Thứ Năm không trả lời, còn Cây Phỉ thì quay lại chỗ cánh đồng.
Ngày hôm nay chắc chắn không có gì khiến người ta nghĩ đến những điềm xấu. Đến trưa, trời trở nóng đến mức phần đồng trũng mù mịt hơi nước, không khí trĩu nặng mùi hương thảo mộc đặc quánh khiến người ta có cảrn giác như đã là cuối tháng Sáu; bạc hà nước và kinh giới còn chưa ra hoa nhưng lá của chúng cũng tỏa mùi ngây ngất và đâu đó nghe có cả mùi của hoa râu dê nở sớm. Những con chim bận rộn suốt cả buổi sáng, chúng hội họp cao cao trên những cây bulô bạc gần những cái hang bỏ không dọc phần ruộng trũng. Từ sâu trong bãi cây trồng nơi có một chiếc giếng bỏ không vẳng lên trong vắt tiếng hát tuyệt đẹp của một chú chim đầu đen. Vào đầu giờ chiều cái nắng nóng vẫn còn ngự trị và một đàn bò từ những cánh đồng cao hơn chầm chậm vừa gặm cỏ vừa tiến dần đến chỗ có bóng mát. Chỉ còn một vài chú thỏ lang thang trên mặt đất. Hầu hết đã ngủ trong hang. Duy chỉ có Thứ Năm vẫn ngồi bất động một mình dưới gốc thủy tùng.
Khi trời bắt đầu tối, Cây phỉ đi tìm Tóc Giả và hai chú cùng nhau đi vào bãi cây trồng sau cánh đồng thỏ. Đầu tiên chúng di chuyển rất thận trọng. nhưng chỉ một lúc sau chúng đã tự tin hơn khi phát hiện không có dấu vết của con thú nào lớn hơn chuột.
"Chả có mùi gì cả," Tóc Của nói "cả dấu chân cũng không có nốt. Tôi cho rằng Anh Thảo Vàng đã nói vời chúng ta sự thật. Không hề có bất cứ kẻ thù nào ở đây. Hoàn toàn khác biệt với khu rừng nơi chúng ta đã băng qua con suối. Tôi cũng chăng giấu anh làm gì Cây Phỉ ạ, đêm đó tôi sợ cứng người ấy chứ, nhưng tôi đã cố hết sức không để lộ ra ngoài."
"Cả tôi cũng thế." Cây Phỉ đáp "Nhưng tôi đồng ý với anh về nơi này. Có vẻ hoàn toàn rõ ràng. Nếu chúng ta..."
"Dầu vậy, kể ra cũng thật lạ." Tóc Giả cắt ngang. Chú ta đang ở trong một bụi cây mâm xôi, ở giữa bụi có một cái hang thỏ dẫn đến một trong những lối đi ngang dọc trong cánh đồng cỏ phía dưới. Mặt đất xốp và ẩm ướt với những chiếc lá khô đùn lên thành một đống. Nơi Tóc Giả dừng lại có đấu hiệu của sự vật lộn. Những chiếc lá mục bị gió thổi bay lên như mưa. Một số chiếc lá vướng trên cành mâm xôi và một vài cục dèn dẹt ươn ướt nằm trên khoảng đất trống bên ngoài bụi cây. Đất ở giữa chỗ này trơ khấc có thể thấy những vết rạch ngang dọc. Ở đây cũng có cả một cái lỗ hẹp trông rất bình thường có kích thước bằng củ cà rốt mà chúng vừa mang về hang sáng nay. Hai chú thỏ hết ra sức đánh hơi lại nhìn ngược ngó xuôi nhưng chẳng phát hiện được gì.
"Điều buồn cười là nó chẳng có mùi gì cả." Tóc Giả nói.
"Tất nhiên, không chỉ có thỏ mới hiện diện ở khắp mọi nơi. Và con người cũng ở khắp nơi nữa. Cái mùi này có thể chẳng có liên quan gì hết. Tất cả chỉ nói cho chúng ta biết một điều, có một người vừa đi qua khu rừng và ném một mẩu que màu trắng xuống. Không phải là cái người đã rạch nát chỗ đất này."
"Phải, những chú thỏ điên này có lẽ đã nhảy múa dưới ánh trăng hay làm một việc gì tương tự."
"Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên đâu." Cây Phỉ nói "Có vẻ giống với họ lắm. Hãy đến hỏi Anh Thảo Vàng xem sao."
"Đó là điều ngớ ngẩn nhất mà anh đã nói ra từ trước đến nay. Nói cho tôi biết đã từ lúc chúng ta đến đây, Anh Thảo Vàng đã từng trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh chưa?"
"Để xem nào, không, không nhiều lắm."
"Anh cứ thử hỏi Anh Thảo Vàng xem hắn thường nhảy múa ở đâu vào những đêm trăng. Cứ hỏi như thế này, Anh Thảo ơi, có nơi nào… "
"Ồ thế anh cũng nhận ra điều này sao? Anh ta không trả lời bất cứ câu hỏi nào có từ ở đâu. Cả Dâu Tây cũng vậy. Tôi nghĩ cũng có thể họ e ngại chúng ta. Nồi Đất đã đúng khi nói rằng họ không phải loại lính chiến. Vì thế có lẽ họ phải tỏ ra đầy bí ẩn để ngang cơ với chúng ta chăng. Tốt nhất, hãy kết thúc chuyện này ở đây. Chúng ta không nên làm họ bối rối thêm làm gì và điều này bản thân nó cũng sẽ trở nên suôn sẻ vào đúng thời điểm."
"Đêm nay cũng sẽ có mưa đấy," Tóc Giả nói "cũng chẳng lâu nữa đâu, tôi cho là thế. Hãy xuống hang để xem chúng ta có thể khiến họ nói chuyện cởi mở hơn không."
"Tôi nghĩ có một cái gì đó mà ta chỉ có thể chờ đợi. Nhưng tôi đồng ý là chúng ta nên trở về hang ngay. Và lạy trời cao, hãy làm sao khiến cho Thứ Năm cùng chúng ta xuống đấy. Nó làm tôi lo lắng không yên. Anh có biết là nó ở bên ngoài suốt đêm qua trong lúc trời mưa không?"
Trong khi đi qua bãi cây trồng trở về hang, Cây Phỉ đã tường thuật lại cuộc trao đổi của chú với Thứ Năm sáng nay. Hai chú thấy Thứ Năm vẫn ngồi dưới gốc thủy tùng và sau một trận cãi cọ khá là dữ đội khiến Tóc Giả trở nên thô bạo và nóng nảy, thì Thứ Năm đã bị ép buộc đi xuống hang lớn cùng với chúng chứ không phải được thuyết phục mà chịu đi theo.
Ở dưới hang lúc này có vẻ đông đúc, khi trời bắt đầu chuyển mưa thì có nhiều chú thỏ nữa đi xuống các đường chạy. Chúng xô đẩy nhau, nô đùa và trò chuyện tíu tít. Những củ cà rốt tha về hồi chiều giờ được mang ra chia nhau giữa đám bạn bè, hoặc mang đến cho những cô thỏ cái và các gia đình trong những cái hang ngóc ngách trên cánh đồng thỏ. Khi tất cả đã no nê thì hang lớn vẫn đầy thỏ. Không khí ấm cúng thật dễ chịu bởi hơi ấm của quá nhiều cơ thể. Rồi câu chuyện nổ như bắp rang của từng nhóm nhỏ cũng dịu dần chìm vào bầu không khí im lặng đầy hài lòng, nhưng dường như chưa ai muốn đi ngủ. Bọn thỏ trở nên náo nhiệt và hiếu động khi đêm về, và khi trận mưa đêm dồn chúng xuống những các hang dưới lòng đất thì chúng vẫn thích đàn đúm với nhau hơn. Cây Phỉ để ý thấy rằng hầu như tất cả những thành viên trong đoàn của chú đều tỏ ra thân thiện với những người bạn mới, chú cũng nhận biết dù mình di chuyển đến nhóm nào thì các chú thỏ chủ nhà rõ ràng biết chú là ai và đối xử với chú như là vị thủ lĩnh của bầy thỏ mới đến. Chú không thấy Dâu Tây đâu nhưng chỉ một lúc sau Anh Thảo Vàng từ đầu sảnh bên kia đã đến bên chú.
"Tôi rất mừng là huynh có mặt ở đây, Cây Phỉ ạ," chú nói "Có người gợi ý muốn nghe kể chuyện. Chúng tôi hy vọng, ai đó trong quý vị cũng muốn góp vui, nhưng chúng tôi sẽ bắt đầu trước nếu huynh muốn."
Có một câu tục ngữ lưu truyền trong bọn thỏ, "Trong một cánh đồng thỏ có nhiều câu chuyện hơn là những lối đi ngang dọc" và một chú thỏ không thể từ chối lời yêu cầu kể chuyện cũng như người lreland không thể nói không với một cuộc ẩu đả. Bọn Cây Phỉ chụm đầu hội ý với nhau. Một lúc sau, Mâm Xôi đứng lên tuyên bố, "Chúng tôi đã đề nghị Cây Phỉ kể cho các bạn nghe về cuộc phiêu lưu của chúng tôi: làm thế nào mà chúng tôi đến được đây và có được may mắn sống chung với các bạn."
Cả hang chìm trong không khí im lặng gượng gạo chỉ thỉnh thoảng bị xáo trộn bới tiếng hít hít và thì thầm. Mâm Xôi mất hết tinh thần quay sang Cây Phỉ và Tóc Giả.
"Có chuyện gì vậy?" chú nhỏ giọng hỏi "Chắc không có gì không ổn trong chuyện này chứ?"
"Gượm đã," Cây Phỉ trả lời giọng thì thầm "Cứ để họ nói ra nếu họ không thích. Biết đâu họ cũng có cách nghĩ riêng của mình."
Tuy vậy, không khí im lặng kéo dài thêm một lúc nữa, như thể phía chủ nhà không màng đến việc đề cập đến những điều mà họ nghĩ là sai.
"Thế này thì không được," cuối cùng Mâm Xôi lên tiếng "Cây Phỉ, anh phải nói cái gì đi chứ. Không, việc gì anh phải nói chứ? Để tôi nói cho." Rồi chú quay sang, nói to với tất cả mọi người. "Sau khi suy nghĩ, Cây phỉ nhớ ra rằng trong chúng tôi có một người kể chuyện đại tài. Anh Bồ Công Anh đây sẽ kể cho quý vị nghe một câu chuyện về El- ahrairah. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng có gì là không phải." chú thì thầm nói thêm.
"Mà chuyện gì mới được chứ?" Bồ Công Anh hỏi.
Cây Phỉ nhớ lại những tảng đá trong chiếc giếng cạn. "Chuyện về rau diếp của Đức vua." Chú trả lời "Tôi tin là họ nghĩ nhiều về chuyện đó."
Bồ Công Anh hắng giọng và làm một vài điệu bộ với vẻ sẵn sàng đầy dũng cảm mà chú đã chứng tỏ khi ở trong rừng. "Tôi sẽ kể hầu quý vị câu chuyện về Rau diếp của Đức vua." chú tuyên bố.
"Chúng tôi sẽ rất thích thú." Anh Thảo Vàng mau mồm mau miệng nói ngay.
"Hẳn tốt hơn rồi đó." Tóc Giả thì thầm.
Bồ Công Anh bắt đầu.
Đồi Thỏ Đồi Thỏ - Richard Adams Đồi Thỏ