Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Sophie Kinsella
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Lam Giang
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Long Phạm
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1877 / 34
Cập nhật: 2016-06-09 04:40:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ần này tôi không hề gặp một tẹo khó khăn nào khi vào cửa - thực tế có cả một ban tiếp đón đứng đợi tôi. Sam, Vicks, Robbie, Mark và mộtvài người nữa tôi không nhận ra đang đứng gần cánh cửa kính với một tấm thẻ ravào sẵn sàng, rồi những cái bắt tay, rất nhiều lời giải thích kéo dài suốt cảlúc đi lên bằng thang máy mà tôi chỉ hiểu một nửa vì họ cứ liên tục ngắt lờinhau. Nhưng nội dung chính là thế này: những tin nhắn trên máy xác thực mườimươi ai là người gây ra chuyện. Một số nhân viên đã bị lôi ra tra hỏi. Justinmất bình tĩnh và cơ bản thú nhận mọi việc. Một nhân viên cấp cao khác, PhilStanbridge, cũng liên quan, điều này khiến mọi người đều sửng sốt. Ed Exton imhơi lặng tiếng hoàn toàn. Các luật sư đang nhóm họp. Không ai biết chắc liệucòn có thủ tục tố tụng hình sự hay không, nhưng điều quan trọng là tên tuổi củaNgài Nicholas đã được rửa sạch. Chú ấy mừng như lên tiên. Sam cũng mừng như lêntiên.
ITN có phần không hài lòng bằng, bởi câu chuyện đã đi từ "Cốvấn chính phủ tham nhũng" sang "Vấn đề nội bộ công ty được giải quyết," nhưnghọ vẫn phát một phóng sự tiếp nối và tự cho rằng mình là người đã khám phá ramọi việc.
"Cả công ty sẽ bị xáo trộn vì việc này," Sam hào hứng nóitrong khi chúng tôi sải bước dọc hành lang. "Mọi thứ sẽ được quyết địnhlại."
"Vậy là anh đã thắng," tôi bạo dạn nói, anh ngừng lại, ngoácmiệng cười theo kiểu tôi chưa bao giờ thấy.
"Đúng thế. Chúng ta đã thắng." Sam đi tiếp, đẩy cửa dẫn tôivào phòng làm việc. "Cô ấy đây! Chính là cô ấy đấy. Poppy Wyatt!"
Hai thanh niên mặc quần jean đang ngồi trên ghế sofa đứngdậy, bắt tay tôi, tự giới thiệu là Ted và Marco.
"Vậy là chị có chiếc điện thoại trứ danh đó," Marco nói. "Emcó thể xem được không?"
"Đương nhiên rồi." Tôi thò tay vào túi, lấy chiếc điện thoạira giao cho họ. Mấy cậu đó xem xét một hồi, ấn nút này nọ, nheo mắt nhìn,chuyền tay nhau.
Chẳng còn lời nhắn bằng chứng phạm tội nào trong đó nữađâu, tôi muốn thốt lên. Hãy tin tôi đi, nếu không tôi đã nói chocác cậu biết rồi.
"Chị có phiền không nếu bọn em giữ nó?" cuối cùng Marco nói,ngước lên nhìn.
"Giữ nó ư?" Sự thất vọng trong giọng nói của tôiquá rõ ràng đến mức cậu ta tỏ ra ngạc nhiên, không biết phản ứng lại thế nào.
"Xin lỗi. Đây là chiếc điện thoại của công ty, thế nên emcho rằng..." cậu ta ngập ngừng.
"Đây không còn là điện thoại của công ty nữa," Sam cau màynói. "Anh đã tặng nó cho Poppy. Đây là điện thoại của cô ấy."
"Ồ." Marco hít hà. Cậu ta có vẻ lúng túng như gà mắc tóc."Vấn đề là, bọn em muốn xem xét kỹ lưỡng. Có thể cần một chút thời gian. Có thểbọn em sẽ đưa lại cho chị sau, nhưng ai mà biết được sau bao lâu..." Cậu tanhìn Sam chờ chỉ dẫn. "Ý em là, em chắc chắn rằng bọn em có thể kiếm cho chịmột cái điện thoại thay thế, đời mới, bất cứ loại gì chị muốn..."
"Đúng vậy." Sam gật đầu. "Bao nhiêu tiền cũng được." Anh nherăng cười với tôi. "Cô có thể có chiếc điện thoại công nghệ cao nhất hiện cómặt trên thị trường."
Tôi không muốn chiếc điện thoại công nghệ cao nhất hiện cómặt trên thị trường. Tôi muốn cáikia cơ. Cái điện thoại của chúngtôi. Tôi muốn giữ nó nguyên vẹn, không phải từ bỏ nó, để nó bị mấy cậu kỹ thuậtnày chọc ngoáy. Nhưng... tôi có thể nói gì đây?
"Được thôi." Tôi mỉm cười, mặc dù bụng hơi quặn lên. "Cáccậu cứ cầm đi. Chỉ là một cái điện thoại thôi mà."
"Còn về danh bạ, thư từ tin nhắn của chị cũng như tất cảnhững cái khác..." Marco đưa mắt nhìn Ted vẻ hồ nghi.
"Tôi cần các tin nhắn." Tôi hoảng hốt thấy giọng mình runrẩy đến vậy. Tôi có cảm giác như thể bị xâm phạm đời tư. Nhưng tôi chẳng thểlàm gì được. Sẽ là vô lý và ngáng trở công việc nếu từ chối không trả họ chiếcđiện thoại.
"Bọn em có thể in ra." Ted rạng rỡ nói. "Chị thấy thế nào?Bọn em có thể in tất cả ra cho chị, như thế chị sẽ có bản lưu lại."
"Một số trong đó là tin nhắn của anh." Sam chỉra.
"Đúng thế, một số là của anh." Tôi gật đầu.
"Sao cơ?" Marco hết nhìn tôi lại nhìn Sam. "Xin lỗi, em lẫnlộn hết cả. Điện thoại này là của ai?"
"Thực ra là của anh ấy, nhưng tôi là người dùng nó..."
"Cả hai bọn anh đều dùng nó," Sam giải thích. "Dùng chung."
"Dùng chung ư?" Cả Maro và Ted đều có vẻ hãihùng đến nỗi tôi chỉ muốn cười ré lên.
"Em chưa từng gặp ai dùng chung điện thoại bao giờ cả." Marconói huỵch toẹt. "Phát ốm lên được."
"Em cũng thế." Ted nhún vai. "Đến bạn gái em, em cũng khôngđời nào dùng chung điện thoại."
"Thế... hai vị thấy dùng chung điện thoại thế nào?" Marcohỏi, tò mò hết nhìn Sam lại nhìn sang tôi.
"Cũng có những lúc khó xử," Sam nói, nhướng lông mày lên.
"Đúng là có những lúc khó xử," tôi gật đầu. "Nhưng thực ratôi khuyến nghị nên dùng chung điện thoại."
"Anh cũng thế. Mọi người đều nên thử làm thế ít nhất mộtlần." Sam nhe răng nhìn tôi cười, và tôi không kìm nổi cười lại.
"Đư... được." Marco nghe như thể cậu ta nhận ra mình đangđối phó với mộc cặp bệnh hoạn. bọn em sẽ lo vụ này. Đi thôi, Ted."
"Hai đứa cần khoảng bao nhiêu thời gian?" Sam hỏi.
Ted nhăn mặt. "Cũng phải một lúc. Chắc một tiếng?"
Họ biến mất khỏi phòng làm việc của Sam, và anh đóng cửalại. Trong thoáng lát, chúng tôi chỉ nhìn nhau, tôi nhận thấy trên má anh cómột vết xước nhỏ xíu. Tối qua anh không có vết đó.
Tối qua. Trong khoảnh khắc tôi được đưa trở lại vào rừng.Tôi đang đứng trong bóng tối, mũi ngửi thấy mùi than bùn, tai nghe thấy nhữngâm thanh của rừng, và tay anh quấn xung quanh người tôi, miệng anh...
Không. Thôi đi, Poppy. Đừng lảngvảng ra đó nữa. Đừng nhớ lại, đừng tự hỏi, và cũng đừng...
"Chao ôi là một ngày!" cuối cùng tôi nói, mò mẫm tìm vài từnhẹ nhàng hay ho.
"Đúng như cô nói." Sam dẫn tôi ra chỗ chiếc ghế sofa, tôilúng túng ngồi xuống, cảm giác như một người đang đi phỏng vấn xin việc.
"Thế nào. Bây giờ chỉ có hai chúng ta... Mọi việc của cô thếnào? Những thứ khác sao rồi?"
"Chẳng có gì để báo cáo cả." Tôi nhún vai cố tình ra vẻ vôlo. "À, chỉ có điều là tôi sẽ hủy bỏ đám cưới."
Khi nói ra thành tiếng những lời này, tôi cảm thấy hơi nônnao. Rồi đây tôi sẽ phải thốt ra những từ này bao nhiêu lần? Bao nhiêu lần tôisẽ phải giải thích với chính mình? Tôi sẽ đối phó ra sao trong mấy ngày tới?
Sam gật gù, co người lại. "OK. Khá là ảm đạm đấy."
"Không tươi sáng chút nào."
"Cô nói chuyện với anh tao:p>
"Với bác Wanda. Tôi đến gặp bác ấy ở nhà. Tôi nói: ‘BácWanda ơi, bác thực sự nghĩ cháu thấp kém hơn hay đây chỉ là cháu tượng tưởng raạ?’ "
"Cô làm thế thật sao?" Sam kêu lên, vẻ vui mừng.
"Nguyên văn luôn." Tôi không nhịn được cười trước vẻ mặtanh, mặc dù tôi cũng nửa muốn khóc. "Anh chắc phải tự hào vì tôi lắm hả."
"Giỏi lắm, Poppy." Anh giơ một tay lên tán dương tôi. "Tôibiết phải bạo gan lắm mới làm được thế. Và câu trả lời là thế nào?"
"Tất cả đều do tôi tưởng tượng ra." Tôi thừa nhận. "Bác ấythực ra khá dễ mến. Tiếc thay cho con trai bác ấy."
Im lặng một lúc. Tôi cảm thấy thật mông lung. Đám cưới bịhủy. Tôi đã nói điều này ra thành lời, vậy nên nó phải là sự thật. Nhưng có cảmgiác như thể độ xác thực của nó cũng chỉ như câu: "Những kẻ từ hành tinh khácđã xâm nhập vào Trái Đất" vậy.
"Thế bây giờ kế hoạch của cô là thế nào?" Sam bắt gặp cáinhìn của tôi và tôi nghĩ mình thấy một câu hỏi khác trong mắt anh. Một câu hỏivề anh và tôi.
"Không biết," tôi nói sau một hồi.
Tôi cố gắng trả lời câu hỏi của anh, một cách lặng lẽ - nhưng tôi không biết mắt mình có biểu cảm không. Tôi không biết Sam có thể hiểukhông. Sau một hồi, không nhìn anh lâu hơn được nữa, tôi vội cúi gằm mặt. "Từtừ đón nhận sự việc, tôi đoán thế. Sẽ có rất nhiều thứ khó gặm phải giảiquyết."
"Tôi tin là vậy." Sam ngập ngừng. "Cô có muốn uống một táchcà phê không?"
Hôm nay tôi đã uống quá nhiều cà phê đến độ sắp biến thànhhạt cà phê luôn rồi... nhưng mặt khác, tôi không chịu nổi bầu không khí nénchặt này. Tôi không thể đánh giá điều gì. Tôi không thể đọc được ý nghĩ khôngbiết mình đang chờ đợi hay mong muốn điều gì nữa. Chúng tôi là hai người bị sốphận đẩy lại với nhau trong giây lát và bây giờ đang cùng giải quyết công việc.Vậy thôi.
Thế thì tại sao ruột gan tôi lại nôn nao mỗi lần anh mởmiệng nói? Tôi đang chờ đợi anh nói quái quỷ gì đây?
"Cảm ơn anh, tôi rất muốn một tách cà phê. Anh có loại khôngcaffein không?" Tôi nhìn Sam loay hoay với cái máy pha cà phê trên mặt bàn ởgóc phòng làm việc, anh đang cố làm ra lớp bọt sữa. Tôi nghĩ đây là một cáchgiải tỏa đáng hoan nghênh cho cả hai chúng tôi. "Anh đừng lo," cuối cùng tôinói, thấy anh có vẻ thất vọng, lắc cái máy. "Tôi uống cà phê đen cũng được."
"Cô ghét cà phê đen cơ mà."
"Làm sao anh biết?" Tôi cười ngạc nhiên.
"Có lần cô nói vậy với Lucinda trong thư mà." Anh xoayngười, miệng hơi nhếch lên. "Cô nghĩ cô là người duy nhất chơi trò do thám à?
"Anh có trí nhớ tốt đấy," tôi nhún vai. "Thế anh còn nhớđiều gì nữa nào?"
Im lặng. Khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt tôi, trái tim tôibắt đầu gõ trống khe khẽ. Cặp mắt anh rất nghiêm túc, đen láy và chan chứa.Càng nhìn lâu vào mắt anh, tôi lại càng muốn nhìn lâu hơn nữa.Nếu anh cũng đang nghĩ những gì tôi đang nghĩ, thì...
Không. Dừng lại, Poppy. Tất nhiên là anh không nghĩ thế. Vàtôi thậm chí không biết mình đang nghĩ gì, không rõ lắm...
"Tôi bảo này, anh đừng lo về vụ cà phê nhé." Tôi đột ngộtđứng lên. "Tôi sẽ ra ngoài một lát."
"Cô có chắc không?" Sam có vẻ ngạc nhiên.
"Chắc mà, tôi không muốn làm vướng chân anh." Tôi tránhkhông nhìn vào mắt anh khi đi ngang qua. "Tôi có mấy việc lặt vặt phải làm. Gặplại anh sau một tiếng nữa nhé."
Tôi chẳng làm việc lặt vặt gì cả. Tôi chẳng có hứng thú.Tương lai của tôi đã chệch hướng, và tôi biết mình sẽ phải ra tay giải quyếtnhưng ngay lúc này tôi không thể đối mặt với điều đó. Từ văn phòng của Sam, tôilang thang tới tận nhà thờ Thánh Paul. Tôi ngồi trên bậc thềm, dưới nắng vàngnhìn đám khách du lịch, giả vờ mình đang đi nghỉ, chạy trốn khỏi cuộc sống củachính bản thân. Rồi cuối cùng, tôi quay trở lại. Lúc tôi được dẫn vào phòng làmviệc của Sam, anh đang gọi điện, liền gật đầu với tôi, chỉ vào chiếc điện thoạira vẻ xin lỗi.
"Cốc cốc!" Ted lấp ló ngoài cửa, tôi giật mình. "Xong hếtrồi. Bọn em thấy trong đó có ba thể loại." Cậu ta bước vào phòng, tay cầm mộtmớ giấy A4 ngồn ngộn. "Phiền toái duy nhất là, bọn em phải in mỗi tin nhắn ramột tờ giấy riêng. Có khác nào trọn bộ Chiến tranh và hòa bình khôngchứ."
"Chà chà." Tôi không thể tin nổi cậu ta đang cầm bao nhiêutờ giấy. Tôi chắc chắn không thể gửi từng đó tin nhắn và email? Ý tôi là tôichỉ mới giữ cái điện thoại đó vài ngày mà.
"Thế đấy." Ted đặt đống giấy xuống bàn với tác phong rấtchuyên nghiệp và chia thành ba đống. "Một cậu đã phân loại thư từ trong khi bọnem xử lý. Đây là thư từ của anh Sam. Thư công việc, vân vân. Thư đến, thư đi,thư nháp, mọi thứ. Anh Sam, của anh đây." Cậu ta giơ ra lúc Sam từ bàn làm việcđứng lên.
"Tốt lắm, cảm ơn cậu," Sam nói, lật lật qua đống giấy.
"Bọn em cũng đã in tất cả các văn bản gửi kèm. Những cái nàyvề nguyên tắc cũng có trên máy tính của anh, nhưng đề phòng trường hợp... Cònđây là của chị, chị Poppy." Cậu ta gõ lên đống giấy chứ hai. "Về nguyên tắc mọicái đều ở đây."
"Ừ, cảm ơn cậu." Tôi giở qua đống giấy xem.
"Còn đây là đống thứ ba." Ted nhíu mày như thể bối rối khônghiểu. "Bọn em không rõ phải làm gì với đống này. Nó... nó liên quan đến cả haianh chị."
"Ýcậu là thế nào?" Sam nhìn lên hỏi.
"Đây là thư từ giữa hai người với nhau. Tất cả tin nhắn,email và những thứ tạp pí lù khác mà hai người đã trao đổi qua lại. Theo thứ tựthời gian." Ted nhún vai. "Em không biết ai trong hai người muốn giữ đống này,hay là bọn em nên vứt nó đi... có quan trọng không?" Cậu ta đặt đống giấyxuống, tôi ngỡ ngàng nhìn tờ giấy trên cùng. Đó là một bức ảnh lòe nhòe chụptôi trong gương, tay cầm điện thoại và đang làm dấu hiệu Brownie. Tôi đã quên mìnhtừng làm thế. Tôi lật sang trang tiếp theo thì thấy tin nhắn chỉ có một dòngcủa Sam:
Lẽ ra tôi có thể gửi ảnh này cho cảnh sát bắt cô.
Và trang sau đó là câu trả lời của tôi:
Tôi đánh giá rất, rất cao điều đó. Cảm ơn.
Cảm giác như cách đây cả triệu năm rồi. Lúc đó Sam chỉ làmột người xa lạ, ở đầu kia đường dây điện thoại. Khi tôi chưa từng gặp mặt anh,khồng hề biết anh như thế nào... Tôi cảm thấy có gì đó chuyển động bên vai tôi.Sam cũng đã lại xem.
"Thật lạ khi thấy tất cả thư từ in ra giấy," anh nói.
"Công nhận." Tôi gật đầu.
Tôi giở thấy một bức ảnh chụp chiếc răng sâu mục ruỗng và cảhai chúng tôi đồng thời phá lên cười.
"Nhiều ảnh chụp răng phết nhỉ?" Ted nói, nhìn chúng tôi vớivẻ tò mò. "Bọn em tự hỏi mấy cái đó có ý nghĩa gì. Chị làm trong ngành răng hàmmặt à, chị Poppy?"
"Không hẳn thế." Tôi giở qua những trang giấy, như bị thôimiên. Có mọi thứ chúng tôi từng nói với nhau. Hết trang này sang trang khác lànhững mẩu tin nhắn, trao đi gửi lại, giống như một quyển sách về những ngày vừaqua.
WHAIZLED. Dùng chữ D trong từ OUTSTEPPED. Điểm nhân ba, cộng50 điểm thưởng.
Anh đã hẹn khám răng chưa? Răng anh sẽ mục hết đấy!!!
Cô đang làm gì mà thức khuya thế?
Mai là tôi tàn đời rồi.
Tôi có thể hiểu điều đó làm cô thao thức đến thế nào. Tạisao đời cô lại tàn?
Cà vạt của anh bị lệch rồi.
Tôi không biết là cô có giấy mời của tôi đấy.
Chỉ ghé qua lấy túi quà cho anh thôi mà. Tất cả là một phầncủa công việc. Không cần phải cảm ơn đâu.
Vicks phản ứng thế nào?
Khi đọc tới những mẩu tin gửi tối hôm qua, tôi cảm thấynghẹt thở Nhìn những từ này tôi thấy như thể mình quay trở lại đó.
Tôi không dám nhìn Sam hay để lộ ra một tí cảm xúc nào, vìvậy tôi bình thản lật qua đống giấy như thể không thực sự bận tâm, chỉ bắt gặpnhững mẩu tin nhắn kỳ cục chỗ nọ chỗ kia.
Có ai biết cô đang nhắn tin cho tôi không?
Tôi không nghĩ thế. Chưa ai biết.
Nguyên tắc sống của tôi: đừng đơn độc đi vào rừng tối có maquỷ.
Cô đâu có đơn độc.
Rất vui là điện thoại tôi nhặt được là của anh.
Tôi cũng thế.
Xoxoxoxoxoxoxoxoxoxoxo Chẳng thấy anh đâu cả.
Tôi đây rồi. Đến ngay.
Và đột nhiên cổ tôi nghẹn ứ. Đủ rồi. Thôi nào. Tôi quẳng mớgiấy trở lại chỗ cũ và nhìn lên mỉm cười vô tư lự.
"Chà chà."
"Vâng, ờ, như em nói," Ted nhún vai, "bọn em không biếtphải gì với đống này."
"Bọn anh sẽ xử lý," Sam nói. "Cảm ơn cậu, Ted."
Gương mặt anh trầm tĩnh. Chẳng biết anh có cảm giác gì khôngkhi đọc những dòng tin nhắn đó.
"Thế bọn em có thể làm gì thì tùy với cái điện thoại chứ?"Ted nói.
"Không vấn đề gì." Sam gật đầu. "Chào cậu, Ted."
Khi Ted biến mất, Sam lại đi về phía chiếc máy pha cà phêpha một cốc cà phê mới.
"Nào, để tôi pha cho cô một cốc cà phê nhé. Tôi đã biết phảilàm thế nào rồi."
"Không cần thiết đâu, thật mà," tôi nói, nhưng chiếc máy độtnhiên phun ra sữa nóng với tiếng xì xì ầm ĩ đến độ có cố nói cũng chẳng ích gì.
"Của cô đây." Anh đưa cho tôi cốc cà phê.
"Cảm ơn anh."
"Thế... cô có muốn giữ những cái này không?" Anh chỉ vàođống giấy.
Cảm thấy hơi nóng từ chân đang lên, tôi bèn nhấp một ngụm càphê, câu thời gian. Chiếc điện thoại đã mất. Những tờ giấy in này là dấu ấn duynhất của quãng thời gian kỳ cục và tuyệt diệu đó. Tất nhiên là tôi muốn giữchúng.
Nhưng vì một lý do nào đó, tôi không thể thú nhận với Sam.
"Tôi thế nào cũng được." Tôi cố gắng lấy giọng thản nhiên."Anh có muốn giữ không?"
Sam không nói gì, chỉ nhún vai.
"Ý tôi là, tôi không cần những giấy tờ đóvào việc gì cả..." tôi ngập ngừng.
"Không." Anh lắc đầu. "Toàn là thứ vụn vặt thôi..." Điệnthoại của anh kêu "bíp" báo tin nhắn, anh lôi nó từ trong túi ra. Anh chăm chúnhìn màn hình rồi cau có. "Ôi chúa ơi. Ôi thiên địa quỷ thần ơi. Đây là tấtcả những gì tôi cần."
"Có chuyện gì không ổn sao?" tôi hoảng hốt nói. "Có liênquan tới những tin nhắn thoại kia không?"
"Không phải thế." Anh nhìn tôi từ dưới hàng mi. "Cô đã gửiquái quỷ gì cho Willow vậy?"
"Sao cơ?" Tôi giương mắt nhìn anh, ngơ ngác.
"Cô ta đang gây chiến về một bức thư nào đó của cô. Mà côgửi thư cho Willow làm cái khỉ gì cơ chứ?"
"Tôi có gửi đâu!" Tôi trố mắt nhìn anh, hoang mang. "Tôichưa bao giờ gửi thư cho cô ta cả! Tôi thậm chí còn không biết cô ta!"
"Hừm, đó không phải là những gì cô ta nói..." Anh ngừng lờivì điện thoại lại nháy bíp bíp lần nữa. "OK. Xem nào... cô có nhận ra cái nàykhông?" Anh đưa điện thoại cho tôi và tôi bắt đầu đọc.
Đồ chết tiệt, Willow Phù Thủy, cô có thể ĐỂ CHO SAM YÊN VÀTHÔI KHÔNG VIẾT CHỮ HOA KHÓ CHỊU ĐƯỢC KHÔNG? Và cô nên biết điều này: cô khôngphải là bạn gái của Sam. Thế nên cô đừng thừa hơi quan tâm tối qua anh ấy làmgì với một cô gái "đỏm dáng"? Sao cô không lo cho cái thân cô đi hả?????
Một cảm giác lạnh toát đang trườn khắp người tôi.
OK. Có thể là tôi đã gõ cái gì đó từa tựa như thế sáng nay,trong khi đang ngồi trên tàu điện ngầm để tới văn phòng của Sam. Chỉ vì tứcgiận trước một cơn lải nhải nữa của Willow. Chỉ để xả hơi một tí. Nhưngtôi không gửi thư đi. Ý tôi là, đương nhiên tôi không gửi nó.Tôi không bao giờ, không bao giờ gửi nó...
Ôi trời...
"Tôi... ờ…" Miệng tôi hơi khô, cuối cùng tôi ngẩng đầu lên."Rất có thể tôi đã viết như thế, chỉ đùa thôi. Và sau đó tôi nhỡ tay ấn phímGửi. Hoàn toàn vô tình. Ý tôi là, tôi không cố ý làm thế," tôibổ sung, chỉ để cho sự việc thật rõ ràng minh bạch. "Tôi không bao giờlại cố tình làm thế."
Tôi chăm chú nhìn bức thư lần nữa, hìnhdung Willow đang đọc nó. Chắc chắn cô ta phải nổi cơn lôi đình. Tôigần như ước ao giá mình có mặt để chứng kiến. Tôi không ngăn nổi một tiếng cườikhe khẽ khi hình dung cặp mắt cô ta trợn tròn, lỗ mũi phập phồng, mồm phun ralửa… [Xuyên tạc đấy]
"Cô nghĩ chuyện này buồn cười à?" Sam cấm cảu.
"Ờ, không," tôi nói, bị sốc trước âm điệu của anh. "Ý tôilà, tôi thực sự xin lỗi. Hiển nhiên thế. Chỉ nhỡ thôi mà...
"Dù nhỡ hay không thì có gì khác nhau?" Anh giật lấy điệnthoại từ tay tôi. "Đúng là đau đầu và tôi không bao giờ muốn phí sức cho thứnhư thế..."
"Đợi đã!" Tôi giơ một tay lên. "Tôi không hiểu. Tại sao nólại làm phí sức anh? Tại sao nó lại là vấn đề của anh?Tôi mới là người gửi thư, không phải anh."
"Hãy tin tôi đi." Anh nhìn tôi vẻ cáu kỉnh. "Thế nào rồicuối cùng nó cũng thành vấn đề của tôi."
OK, điều này thật vô nghĩa. Sao nó lại thành vấn đề của anh?Và tại sao anh lại giận dữ đến vậy? Tôi biết mình không nên gửi bức thư đó,nhưng Willow cũng không nên gửi cho anh chín lăm triệu lời lải nhảiđiên rồ. Tại sao anh lại đứng về phía cô ta?
"Anh nghe này." Tôi cố tỏ ra bình tĩnh. "Tôi sẽ gửi thư xinlỗi cô ta. Nhưng tôi nghĩ anh đang xử sự thái quá. Cô ta không còn là bạn gáicủa anh nữa. Việc này chẳng có gì liên quan tới anh cả."
Anh thậm chí không nhìn tôi. Anh đang bấm điện thoại. Anhđang nhắn cho Willow sao?
"Anh chưa kết thúc với cô ta, phải vậy không?" Tôi cảm thấyđau tê tái khi sự thật ập đến với tôi. Tại sao trước đây tôi không nhận ra điềunày? "Anh chưa kết thúc với Willow."
"Tất nhiên là rồi." Anh cau mặt vẻ sốt ruột.
"Anh chưa! Nếu kết thúc với cô ta rồi, anh đã không quan tâmđến cái thư này. Anh đã nghĩ thế là đáng đời cô ta. Anh đã nghĩ chuyện này thậtbuồn cười. Anh đã đứng vể phía tôi." Giọng tôi run rẩy, và tôi cócảm giác hãi hùng rằng má mình đang hồng lên.
Sam trông bối rối. "Poppy, sao cô lại bực bội đến thế?"
"Bởi vì... bởi vì..." Tôi dừng lại giữa chừng, khổ nhọcthở.
Bởi vì những lý do mà tôi không bao giờ có thể cho anh biết.Những lý do tôi thậm chí không thể thú nhận với bản thân. Bụng dạ tôi đang nhộnnhạo vì xấu hổ. Tôi đang đùa với ai
"Bởi vì... anh đã không trung thực!" Rốt cuộc tôi buộtmiệng. "Anh toàn nói với tôi mấy câu vô vị kiểu ‘Đã kết thúc rồivà Willow phải hiểu điều đó’. Làm sao cô ta có thể hiểu điều gì nếuanh phản ứng lại như thế này? Anh đang xử sự như thể cô ta vẫn là một phầnchính trong cuộc đời anh và anh vẫn chịu trách nhiệm về cô ta. Và điều đó chotôi biết rằng anh vẫn chưa kết thúc với cô ta."
"Chỉ toàn vớ vẩn." Mặt anh tím tái.
"Thế tại sao không bảo cô ta đừng quấy rối anh nữa? Tại saokhông dứt khoát một lần cho xong rồi thôi luôn? Có phải bởi vì anh không muốnthôi không, Sam?" Giọng tôi vống lên khích động. "Anh thích mốiquan hệ tạm nghỉ kỳ khôi này à?"
Bây giờ Sam cũng đang thở khó khăn. "Cô không hiểu chuyệnthì có quyền gì mà bình luận..."
"Ôi, tôi xin lỗi!" Tôi khẽ cười mỉa mai. "Anh nói đúng. Tôithậm chí còn chưa hiểu hai người. Có thể hai người sẽ quay trở lại với nhau vàtôi hy vọng hai người sẽ thật hạnh phúc."
"Poppy, xin cô, vì Chúa..."
Tôi đặt cốc cà phê xuống, dằn mạnh tay, làm cà phê trào rađống giấy thư từ qua lại giữa chúng tôi. "Ôi, bây giờ tôi đã làm hỏng chúngrồi. Xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ chúng chẳng có gì quan trọng, sao phải xoắn chứ."
"Cái gì?" Sam trông như thể loay hoay không biết tiếp tụccâu chuyện thế nào. "Poppy, chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống... xem xét lạiđược không?"
Tôi không nghĩ mình có thể bình tĩnh được. Tôi cảm thấy bấtthường, không làm chủ được mình. Tất cả mọi cảm giác đen tối sâu thẳm đang dầntrào lên. Tôi đã không thú nhận hết những hy vọng với bản thân. Tôi đã khôngnhận thức hết mình đã giả bộ đến thế nào...
Dù sao đi nữa thì tôi đã là một kẻ ngu ngốc bị lừa dối vàcần phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Xin lỗi anh." Tôi thở sâu, xoay xở nặn ra được một nụ cười."Tôi xin lỗi. Tôi hơi căng thẳng một chút. Với vụ đám cưới và mọi chuyện. Tốtrồi. Anh nghe này, cảm ơn anh đã cho tôi mượn điện thoại. Rất vui được biết anhvà tôi hy vọng là anh sẽ thật hạnh phúc. Dù có Willow hay không." Tôicầm lấy túi xách, tay vẫn run rẩy. "Thế nhé, ờ... hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹpvới Ngài Nicholas và tôi sẽ để ý xem tin tức... Anh đừng lo, tôi tự ra vềđược." Tôi gần như không thể nhìn vào mắt anh lúc đi ra cửa.
Sam có vẻ rất hoang mang. "Poppy, đừng đi như thế. Xin côđấy."
"Tôi chẳng đi như thế nào cả!" tôi tươi tỉnh nói. "Thật mà.Tôi có việc phải làm. Tôi phải hủy bỏ đám cưới, phải làm vài người đau tim mộttí..."
"Đợi đã, Poppy." Giọng Sam khiến tôi dừng lại, tôi quayngười. "Tôi chỉ muốn nói... cảm ơn cô."
Cặp mắt sẫm màu của anh bắt gặp ánh mắt tôi và trong giâylát, cái vỏ xù lông tự vệ của tôi bị chọc thủng.
"Tôi cũng vậy." Tôi gật đầu, cảm thấy nghẹn ngào. "Cảm ơnanh."
Tôi giơ một tay lên chào từ biệt và bước đi dọc theo hànhlang. Đầu ngẩng cao. Cứ đi đi. Đừng ngoảnh lại.
Lúc xuống đến dưới đường, mặt tôi hơi nhòe nhoẹt nước mắt, người tôi sôi lên với những ý nghĩ giận dữ, kích động - mặc dù người tôi giận nhất là ai, tôi không rõ. Có thể là chính bản thân tôi.
Nhưng tôi chỉ có một cách khiến bản thân mình cảm thấy dễ chịu hơn. Trong vòng nửa giờ, tôi đã thăm một cửa hiệu bán điện thoại, ký hợp đồng trọn gói đắt nhất, và thế là tôi sở hữu một chiếc iPhone xịn nhất, bóng loáng. Ted đã nói "đời mới" - Hừ, tôi đã chọn đúng như lời cậu ta nói không sai một từ.
Và bây giờ tôi phải làm lễ rửa tội cho chiếc điện thoại. Tôi bước ra khỏi cửa hàng, đến một chỗ quang đãng, lát đá, cách xa dòng xe cộ.
Tôi gọi cho Magnus, và gật đầu thỏa mãn khi nghe thấy giọng trả lời tự động. Đó chính là điều tôi muốn.
"OK, đồ thối tha." Tôi nói ra từ đó với vẻ nanh nọc nhất có thể. "Tôi đã nói chuyện với cô ả Lucinda. Tôi biết hết cả rồi. Tôi biết anh ngủ với chị ta, tôi biết anh đã cầu hôn chị ta, tôi biết chiếc nhẫn này đã đi khắp các nhà, tôi biết anh là một kẻ tởm lợm dối trá, và nói cho anh biết là... lễ cưới bị hủy. Anh có nghe thấy không? Hủy rồi. Thế nên tôi hy vọng anh có thể tìm được dịp để sử dụng chiếc áo chẽn. Và cuộc đời anh nữa. Hẹn không bao giờ gặp lại anh, Magnus."
Kem sô cô la trắng Magnum được phát minh ra là để dành cho những giây phút nhất định trong đời, và đây là một trong số đó. [Kể cả việc tên nó nhắc tôi nhớ đến chính cái người mà tôi muốn quên đi cũng không làm tôi khó chịu].
Tôi chưa thể đối mặt với các cuộc gọi. Tôi chưa thể đối mặt với việc phải báo tin cho linh mục hay cho các em trai tôi, hay cho bất cứ người bạn nào của tôi biết. Tôi bị một trận quá nhừ tử. Đầu tiên tôi cần hồi phục lại năng lượng đã. Vì thế lúc về đến nhà, tôi đã có một kế hoạch.
Tối nay: xem DVD giải trí, ăn kem Magnum, khóc thật nhiều, ủtóc. [Giữ chế độ chăm sóc sắc đẹp cũng chẳng sao].
Ngày mai: báo tin cho tất cả thế giới rằng đám cưới đã bịhủy bỏ, giải quyết hậu quả, quan sát Annalise cố gắng không rú lên vì vui mừng,vân vân và vân vân.
Tôi đã nhắn tin thông báo số điện thoại mới cho tất cả nhữngngười tôi biết, và một số tin nhắn thân mật đã được gửi lại rồi - nhưng tôi vẫnchưa đề cập chuyện đám cưới với bất kỳ ai. Việc này có thể đợi đến ngày mai.
Tôi không muốn xem bất cứ phim nào trong đó có đám cưới,hiển nhiên rồi [Điều này hóa ra dẫn đến việc loại bỏ phần lớn số DVD của tôi],vì thế cuối cùng tôi chọn xem phim hoạt hình, đây hóa ra lại là những thứ mồinước mắt nhất trong đám. Tôi xem Toy Story 3 [Bữa tiệc nước mắt], Up [Bữa tiệcnước mắt từ đầu chí cuối] - và đến nửa đêm thì Đi tìm Nemo. Tôicuộn tròn trên trong bộ pyjama cũ kỹ và chiếc khăn lông, với chai vang trắnggần kề, tóc tôi trơn nhẫy vì mặt nạ dưỡng tóc và cặp mắt sưng mọng nhất trầnđời. Đằng nào thìĐi tìm Nemo [Sao lại có thứ phim bắt đầu bằng cảnhcá mẹ và tất cả những cái trứng bé nhỏ lấp lánh bị cá mập nuốt chửng hết, củanợ. Phim dành cho trẻ con cơ mà] cũng luôn làm tôi khóc nhưng lần này tôi đãsụt sùi thậm chí trước khi Nemo bị mất tích. Tôi đang tự hỏi liệu có nên tìmphim nào khác ít hoang dã và tàn bạo hơn để xem không thì tiếng chuông cửa vanglên.
Kỳ cục thật. Tôi đâu có đợi ai đến. Trừ phi Toby và Tom đếnsớm trước hai ngày? Đúng kiểu của hai đứa, đến nơi vào lúc nửa đêm, đi chuyếntaxi rẻ tiền nhất. Điện thoại nối với cửa ra vào ở ngay trong tầm với từ ghếsofa, vì thế tôi cầm ống nghe, bấm dừng Đi tìm Nemo và dè dặtnói: "Xin chào."
"Anh Magnus đây."
Magnus?
Tôi ngồi bật thẳng dậy trên ghế sofa như thể vừa bị giậtđiện. Magnus. Ở đây. Trước ngưỡng cửa phòng tôi. Anh ta đã nghe lời nhắn chưa?
"Chào anh." Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. "Em cứnghĩ anh đang ở Bruges."
"Anh về rồi."
"Vâng. Thế sao anh không dùng chìa khóa của anh?"
"Anh nghĩ có thể em đã thay ổ khóa."
"Ồ." Tôi gạt một lọn tóc đầy dầu khỏi đôi mắt đang nhòa lệ.Vậy là anh ta đã nghe lời nhắn. "Ờ... em có thay đâu."
"Thế anh lên được không?"
"Chắc là được." Tôi đặt ống nghe xuống, nhìn xung quanh.Chết tiệt. Như một cái chuồng lợn. Trong một giây hốt hoảng, tôi cảm thấy sựthôi thúc muốn nhảy dựng lên, vứt đống vỏ kem, gội sạch mặt nạ tóc, dựng thẳnggối tựa, kẻ qua mắt và tìm một bộ quần áo mặc ở nhà hấp dẫn để khoác lên. Đó lànhững gì Annalise sẽ làm.
Và có thể đó chính là cái làm tôi dừng lại. Ai quan tâm nếumắt tôi sưng mọng và tóc tôi bôi kem ủ? Tôi có cưới người đàn ông này đâu, thếnên tôi trông như thế nào thì đã làm sao. [Chú ý: có thật là dù tôi trông nhưthế nào cũng chẳng sao không?]
Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ, và với vẻ tháchthức, tôi bật trở lại Đi tìm Nemo. Tôi sẽ không dừng cuộc đời mìnhlại vì anh ta. Tôi đã làm như thế đủ rồi. Tôi bật to tiếng lên một chút và đổthêm rượu vào ly. Tôi sẽ không mời anh ta đâu, thế nên anh ta đừng mất công chờđợi. Kể cảkem Magnum cũng thế. [Bởi vì tôi chén hết rồi.]
Cánh cửa phát ra âm thanh cọt kẹt quen thuộc và tôi biết anhta đã ở trong phòng, nhưng tôi cương quyết dán chặt ánh mắt vào màn hình.
"Chào em."
"Chào anh." Tôi nhún vai, như thể muốn nói: "Anh là ai cũngthế."
Qua khóe mắt, tôi có thể nhìn thấy Magnus đang thở ra. Trônganh ta có vẻ hơi căng thẳng.
"Thế đấy."
"Thế đấy." Tôi cũng có thể chơi trò này.
"Poppy."
"Poppy. À quên, Magnus." Tôi cau có. Anh ta đã đánh trúng sơhở cùa tôi. Chẳng may tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, và anh ta lập tức chạy àotới nắm lấy tay tôi, hệt như cách anh ta làm lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
"Thôi đi!" Tôi gần như quất anh ta, giật tay mình ra. "Anhkhông phải làm thế."
"Anh xin lỗi!" Anh ta giơ tay lên như thể tôi vừa làm anh tabị bỏng.
"Em không biết anh là ai." Tôi đờ đẫn nhìn Nemo và Dory."Anh đã nói dối về mọi thứ. Em không thể lấy một kẻ phản bội dối trá. Thế nên anhđi đi. Em thậm chí không biết anh đang làm gì ở đây."
Magnus lại thở dài sườn sượt lần nữa.
"Poppy... OK. Anh đã phạm sai lầm. Anh xin hàng. Anh sẽ thúnhận."
"Một ‘sai lầm’ ư?" tôi nhắc lại với giọng mỉa mai.
"Đúng thế, một sai lầm! Anh không hoàn hảo, OK?" Anh ta lùatay vào tóc, vẻ bất lực. "Có phải đó là điều em chờ đợi ở một người đàn ôngkhông? Sự hoàn hảo ấy? Em muốn một người đàn ông không tì vết à? Bởi vì hãy tinanh, người đàn ông đó không tồn tại đâu. Và nếu đó là lý do tại sao em hủy bỏđám cưới này, bởi vì anh đã phạm một lỗi nhỏ..." Anh ta chìa tay ra, cặp mắtanh ta phản chiếu lại ánh sáng màn hình ti vi. "Anh làcon người, Poppyạ. Anh là một con người không hoàn hảo, có tì vết."
"Em không muốn một người đàn ông không tì vết," tôi gầm gừ. "Emmuốn một người đàn ông không ngủ với người tổ chức đám cưới của em."
"Không may thay, chúng ta không thể tự chọn tì vết. Và anhđã liên tục hối hận về khiếm khuyết của mình."
Sao anh ta có thể làm ra vẻ cao thượng như thể anh ta là nạnnhân ở đây vậy?
"Hừm, khổ thân anh." Tôi vặn to tiếng Đi tìm Nemo lầnnữa, nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, Magnus giật lấy điều khiển tắt đi. Tôichớp mắt nhìn anh ta, cả hai đột nhiên im lặng.
"Poppy, em không thể nói vậy, không nghiêm túc chút nào. Emkhông thể nào muốn hủy bỏ tất cả chỉ vì một lỗi tí tẹo..."
"Không chỉ có thế đâu." Tôi cảm thấy vết thương cũ đang cháybỏng trong lồng ngực.
"Anh chưa bao giờ kể cho em về tất cả những cô vợ chưa cướikhác của anh. Anh chưa bao giờ cho em biết anh từng cầu hôn Lucinda. Em cứ nghĩchiếc nhẫn đó đặc biệt. Nhân tiện nói để anh biết, hiện mẹ anh cầmchiếc nhẫn rồi."
"Anh đã cầu hôn những người khác," anh ta chậm rãi nói."Nhưng bây giờ anh không thể nghĩ nổi tại sao."
"Bởi vì anh yêu họ chăng?"
"Không," anh ta nói với vẻ hung dữ bất chợt. "Anh không yêuhọ. Lúc đó anh là thằng ngu. Poppy, em và anh... chúng ta khác hẳn. Chúng ta cóthể làm được. Anh biết chúng ta có thể mà. Chúng ta chỉ cần vượt qua đámcưới..."
"Vượt qua ư?"
"Đó không phải là điều anh muốn nói." Anh ta thở hắt ra mấtbình tĩnh. "Em nghe này, Poppy, thôi nào. Đám cưới đã được sắp đặt. Tất cả đâuvào đấy hết rồi. Điều quan trọng không phải là những gì đã xảy ra với Lucinda,mà là em và anh. Chúng ta có thể làm được. Anh muốn làm. Anh thực sự muốn." Anhta nói tha thiết đến mức tôi trố mắt nhìn anh ta ngạc nhiên.
"Magnus..."
"Liệu cái này có làm em thay đổi quyết định không?" Trước sựkinh ngạc của tôi, anh ta quỳ một đầu gối xuống cạnh ghế và đưa tay vào trongtúi. Tôi tròn mắt nhìn không nói nên lời trong lúc anh ta mở hộp trang sức nhỏxíu. Bên trong là một chiếc nhẫn bằng sợi vàng xoắn bện, đính một hạt kim cươngnhỏ xíu.
"Đâu... đâu ra vậy?" tôi gần như không thốt ra nổi.
"Anh mua nó ở Bruges cho em." Anh ta hắng giọng,như thể ngượng ngập không dám thú nhận. "Sáng nay anh đang đi trên phố thì tìnhcờ thấy nó trong một cửa hiệu, và anh nghĩ tới em."
Tôi không thể tin nổi. Magnus mua một chiếc nhẫn cho tôi.Riêng cho tôihe thấy giọng nói của bác Wanda trong đầu: "Khi nào nóthực sự muốn gắn bó đời mình với ai đó, nó sẽ tự tìm một chiếc nhẫn. Nó sẽ cẩnthận chọn lựa một cái nào đó. Bỏ công suy nghĩ một tí."
Nhưng tôi vẫn không thể nguôi giận.
"Tạo sao anh lại chọn chiếc nhẫn này?" tôi dò hỏi. "Tại saonó lại khiến anh nghĩ đến em?"
"Vì những sợi vàng bện lại với nhau." Anh ta mỉm cười bốirối. "Chúng làm anh nhớ đến tóc em. Không phải vì màu sắc, hiển nhiên rồi," anhta nhanh chóng bổ sung. "Mà là vẻ óng ánh của nó."
Trả lời được đấy. Khá lãng mạn. Tôi ngước mắt lên, thấy anhta nhìn tôi cười toe toét tràn đầy hy vọng.
Ôi trời. Khi Magnus tỏ ra ngọt ngào và dễ thương như cúnbông, gần như không thể cưỡng lại nổi anh ta.
Những ý nghĩ vẫn quay cuồng trong đầu tôi. Vậy là anh ta đãphạm sai lầm. Một lỗi lầm lớn, rất lớn. Mình sẽ vứt bỏ hết mọi thứ vì lý do đósao? Bản thân mình có hoàn hảo đến mức đó không? Hãy đối diện với nó, hai tưtiếng đồng hồ trước cánh tay mình đã quấn quanh một người đàn ông khác ở trongrừng.
Tôi cảm thấy lồng ngực nhói đau khi nghĩ tới Sam, và tự kiểmđiểm tinh thần. Dừng lại. Đừng đi tới chỗ đó. Lúc ấy mình bị hoàn cảnh xô đẩy,vậy thôi. Có khi Magnus cũng thế.
"Em nghĩ thế nào?" Magnus đang hớn hở nhìn tôi.
"Em thích chiếc nhẫn lắm." Tôi thì thầm. "Đẹp tuyệt vời."
"Anh biết." Anh ta gật đầu. "Rất thanh tú. Giống như em vậy.Và anh muốn em đeo nó. Vậy Poppy..." Anh ta đặt bàn tay ấm áp lên tay tôi."Poppy ngọt ngào nhất trên đời... em có nhận nó không?"
"Ôi trời, Magnus," tôi buột miệng nói. "Em không biết..."Chiếc điện thoại mới của tôi đang nháy sáng báo hiệu có tin nhắn, tôi nhặt nólên, chỉ để câu thêm thời gian. Có một thư mới toanh từthukyriengsamroxton@tuvanbachcau.com.
Tim tôi ngừng một nhịp đập. Tôi đã gửi cho Sam số điện thoạimới chiều nay, chỉ để anh biết. Và vào phút cuối cùng tôi bổ sung: "Xin lỗi anhvì những gì xảy ra chiều nay," với một vài nụ hôn. Chỉ để giải tỏa không khí.Và bây giờ anh trả lời tôi. Lúc nửa đêm. Anh muốn nói gì đây? Tay runrẩy, đầu thì xoay mòng mòng sang những khả năng điên cuồng, tôi mở thư ra xem.
"Poppy ơi?" Magnus nghe có vẻ hơi tự ái. "Em yêu? Chúng tacó thể tập trung được không?"
Sam rất vui khi nhận được thư của bạn. Anh ấy sẽ liên lạclại với bạn ngay khi có thể. Trong lúc chờ đợi, cảm ơn sự quan tâm của bạn.
Đọc những dòng này, tôi cảm thấy đau nhói vì bẽ mặt. Thư từchối khéo. Anh cho thư ký riêng của mình gửi tôi lá thư từ chối khéo.
Đột nhiên tôi nhớ tới anh, lần đó trong tiệm ăn: Cônên có thư từ chối khéo... Như thế cũng rất hữu ích trong việc đẩy lùi nhữnglời mời mọc không mong muốn. Hừm, anh không thể nào rõ ràng hơn được, đúngvậy không?
Và bây giờ không chỉ là hơi đau nhói - có cả một cơn đauquằn quại thực sự trong lồng ngực tôi. Tôi thật ngu ngốc. Tôi đã nghĩ gìthế? Ít nhất Magnus không tự lừa dối mình rằng anh ta và Lucinda là cái gì củanhau nhiều hơn ong bướm qua đường. Ở một số góc độ, anh ta đã chung thủy hơntôi. Ý tôi là nếu có bao giờ Magnus biết được một nửa những gìđã xảy ra mấy ngày vừa qua...
"Poppy ơi?" Magnus đang nhìn tôi chăm chú. "Tin xấu à?"
"Không." Tôi ném chiếc điện thoại lên ghế và xoay xở nặn rađược một nụ cười tươi rói. "Anh nói đúng. Chúng ta đều mắc những sai lầm ngungốc. Chúng ta đều có lúc bồng bột. Chúng ta đều bị rối trí bởi những thứkhông... không thật. Nhưng điều quan trọng là... Đến đây thì tôi hụt hơi.
"Em nói tiếp đi!" Magnus nhẹ nhàng nhắc.
"Điều quan trọng là... anh đã mua cho em một chiếc nhẫn. Tựanh mua."
Khi tôi nói những lời này, ý nghĩ của tôi có vẻ như hội tụlại và kết đọng thành một thứ rắn chắc. Tất cả những giấc mơ hão huyền của tôiđã tan biến. Cái ngay trước mặt tôi đây mới là sự thật. Tôi biết cái mình muốnbây giờ là gì. Tôi lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, ngắm nó một lát, mạch máu trongđầu tôi đập mạnh. "Anh đã tự mình chọn nó cho em. Và em rất thích nó. Và,Magnus... vâng."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Magnus, đột nhiên không quan tâm đếnSam nữa, tôi muốn cuộc đời mình tiến lên phía trước, đi xa khỏi đây, tới mộtnơi nào mới.
"Sao cơ?" Anh nhìn tôi chăm chú như thể không chắc đang nghethấy những gì.
"Vâng." Tôi gật đầu.
Lặng lẽ, Magnus cầm chiếc nhẫn từ tay tôi. Anh nâng tay tráicủa tôi lên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Tôi không thể tin nổi điều này. Tôi sắp lấy chồng.
Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé - Sophie Kinsella Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé