Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Chương 13
M
ỏ Rộng hạ cánh bằng một cú đập mỏ vào cửa kính đến tan tác cả lông vũ. “Nemo đâu rồi?” chú ta gào lên.
Nemo bơi lại phía bể cá đối diện với cửa sổ. “Chuyện gì thế ạ?” cậu hỏi.
“Bố cháu đang tả xung hữu đột khắp đại dương để tìm cháu đấy.” Mỏ Rộng nói, và kể cho Nemo nghe về cuộc phiêu lưu của bố cậu. Những con cá khác trong bể cũng đã xúm lại để nghe câu chuyện kỳ diệu của Mỏ Rộng.
Nemo không tin nổi! Bố cậu đời nào chịu rời bỏ bụi cỏ chân ngỗng.
“Mồi Cá Mập! Bố cậu đúng là Siêu Cá!” Bong Bóng phấn khích hét lên.
Cả bể cá hả hê. Thế rồi họ quay sang Nemo, nhưng cậu đã chẳng còn ở đó.
“Mồi Cá Mập!” Mang Lớn gọi. Đột nhiên, ông liếc thấy chú cá nhỏ. Nó đã ở bên trong ống lọc nước!
Nemo mang một viên đá cuội trong vây. Nó to hơn nhiều so với viên lần trước, và cậu đang quyết tâm làm lại cho chuẩn xác. Lần này, cậu sẽ làm kẹt bộ lọc!
Gì thì gì, bố cậu cũng là Siêu Cá. Và nếu bố có thể là Siêu Cá, thì Nemo cũng sẽ làm được như vậy!
Cậu đánh vật một hồi, rồi…
Viên đá cuội đã vào vị trí. Rítttttt! Cánh quạt chậm lại dần rồi ngừng hẳn. Mọi thứ chìm vào yên tĩnh.
“Cậu làm được rồi!” Cả bể cá hét lên khi Nemo bơi lại phía họ.
“Tốt rồi, cả đội,” Mang Lớn hào hứng. “Chúng ta chỉ còn không đầy bốn mươi tám tiếng nữa trước khi Darla đến đây. Bể cá đã bẩn lắm rồi, nhưng chúng ta có nhiệm vụ phải khiến nó càng bẩn càng tốt. Cứ tha hồ bày rác đi. Chúng ta sẽ làm bể cá dơ dáy đến mức ngài Nha sĩ phải đích thân rửa bể.”
o O o
Trong lúc đó, Marlin và Dory đang tạm biệt Bép Xép và những chú rùa khác.
“Sẵn sàng nào!” Bép Xép nói với họ. Anh quay đầu lại để nhìn hai chú cá đang cưỡi trên lưng mình. “Sắp đến lối ra rồi.”
Marlin nhìn quanh quất. “Đâu cơ?”
Dory chỉ tay về phía trước. “Tôi trông thấy rồi! Ngay kia!”
Marlin nuốt khan. “Ý anh là cái xoáy khủng khiếp kia ư?”
“Chính nó đấy, anh bạn,” Bép Xép vui vẻ đáp.
Xoáy nước xoay tít và quay cuồng. “Được rồi đó, Siêu Nhân Sứa. Đi thôi!” Bép Xép hét to. Anh lắc người và Marlin cùng Dory rơi khỏi mai của anh, bắn vào vòng xoáy.
Cả hai trượt trong ống nước tạo thành từ dòng nước xoáy. Xa xa, họ có thể trông thấy Bép Xép và những người khác vẫn đang xuôi theo dòng hải lưu Đông Úc.
“Này, nhìn kìa!” Dory phấn khích. “Rùa kìa!”
“Bơi thẳng là tới Sydney!” Bép Xép hướng về phía họ. “Gặp cậu nhóc của anh thì cho tôi gửi lời chào.”
Gượm đã! Marlin sực nhớ ra câu hỏi về tuổi rùa biển.
“Này Bép Xép, anh bao nhiêu tuổi rồi?” Anh gào lên.
“Một trăm năm mươi tuổi, anh bạn ạ! Và vẫn còn trẻ chán!“ Bép Xép nói với lại trước khi dòng chảy mang anh đi xa.
Marlin và Dory nhìn quanh. Giờ họ đối diện với dòng nước tối tăm u ám. “Chúng ta lại đằng kia chứ?” Dory hỏi.
Marlin gật đầu. Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian dài, ít nhất anh cũng không thấy căng thẳng. “Chúng ta chỉ cần bơi thẳng.” Anh nói.