Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hi đã về nhà rồi, Christianna tiếp tục theo dõi thường xuyên tình hình ở Eritrea. Nàng lo sợ cho bạn bè ở đấy. Tình hình có vẻ không được khả quan. Ở biên giới vẫn tiếp tục xảy ra những cuộc đụng độ, nhiều người đã bị giết chết. Người dân Eritrea lại chạy khỏi nước như lần trước. Chiến tranh dần dần gia tăng và mặc dù nàng không thích nghe theo lời cha, nhưng nàng phải công nhận rằng cha nàng buộc nàng về nhà là đúng.
Lòng nàng vẫn còn đau đớn về chuyện Fiona chết. Nàng thường nghĩ đến những lúc hai người vui cười với nhau, nghĩ đến chuyện Fiona tức giận khi phát hiện ra nàng là công chúa và xúc động trước việc cô ta giữ bí mật cho nàng. Nàng nhớ đến những lúc sung sướng của họ khi được ở bên nhau và buổi sáng khủng khiếp khi họ tìm ra cô, nàng nhớ cảnh cô ta nằm chết một cách quá khủng khiếp. Khó mà xua đuổi hình ảnh ấy ra khỏi đầu nàng, hình ảnh Fiona nằm chết trần truồng như con búp bê nhàu nát, mặt úp xuống bùn, mình đầm dưới nước, người bị đâm nhiều nhát.
Eritrea đã thay đổi hoàn toàn. Bất cứ giờ phút nào, nàng cũng yêu xứ sở ấy, yêu những con người nàng đã gặp, đã cùng sống và làm việc với họ. Xứ sở ấy đã quá quen thuộc đối với nàng, cho nên bây giờ nàng cảm thấy mình là kẻ xa lạ ở Vaduz này. Ở Senafe, nàng mới chính là nàng, mới sống đúng với bản chất của mình. Ở Vaduz, nàng phải ép mình để sống theo lề lối của người khác, nàng phải từ bỏ con người thật của mình, phải tuân thủ theo bổn phận. Và tệ hại hơn hết, nàng phải từ giã người đàn ông nàng yêu để tuân theo số phận đã sắp đặt cho mình. Nàng không ngờ số phận nàng quá hẩm hiu như thế. Hằng ngày, nàng cảm thấy mình như một bóng ma. Nàng yêu cha, yêu anh trai, nhưng việc trở về Vaduz chẳng khác nào nàng phải quay lại nhà tù để thực hiện bản án tử hình. Hàng ngày nàng phải bước ra khỏi giường để làm những việc mà người ta bắt mình phải làm. Nàng phải làm những công việc ấy, trong khi nàng cảm thấy một phần của cuộc đời nàng đã chết. Không ai thấy được cảm giác ấy của nàng. Nàng thắt ruột để sống cho qua ngày.
Hàng ngày nàng và Parker đều gửi email cho nhau. Khi về nhà, nàng có gọi cho chàng ở Boston vài lần, nhưng chàng sợ không muốn gọi nàng. Christianna không muốn ai biết chàng, nhất là cha, anh trai, hay là nhân viên an ninh, nàng không muốn ai thấy tên chàng trên danh sách người nhắn tin đến. Nàng không hy vọng gì về tương lai của chàng và nàng. Bây giờ nếu cứ để cho chàng nuôi hy vọng, hay nàng nuôi hy vọng, thì quả là quá độc ác. Họ không có hy vọng gì hết, bây giờ họ chỉ còn lại với nhau những kỷ niệm về thời gian hạnh phúc ở châu Phi, về tình yêu mà họ đã cùng hưởng.
Cho dù chỉ trao đổi thông tin với nhau trên màn hình máy tính, nàng vẫn thích. Parker nói cho nàng biết công việc của chàng và nàng kể cho chàng hay công việc hàng ngày của mình. Lúc nào nàng cũng nói cho chàng biết tâm trạng của mình. Chưa bao giờ nàng yêu chàng như bây giờ, và chàng cũng nói với nàng như thế.
Nàng theo cha đi thăm nhiều nước, dự hai bữa dạ tiệc ở Vienna. Họ đi dự rất nhiều tiệc vui ở Monte Carlo, do hoàng tử Albert chiêu đãi. Chính buổi dạ vũ của Hội Chữ thập đỏ mới là buổi tiệc có ý nghĩa đối với nàng, mặc dù nàng không muốn đi dự các buổi dạ vũ. Nàng lại trở về với đường xưa lối cũ, với cái ách bổn phận trên cổ, với chức chủ nhà của cha ở Vaduz và Vienna, và mỗi khi đi đâu, nàng lại để tay lên cánh tay cha.
Freddy sống ở Liechtenstein Palace tại Vienna, vui chơi khắp châu Âu. Anh đi du thuyền với bạn bè, sống một tuần tại St. Tropez vào tháng chín. Như mọi khi, phóng viên báo chí theo anh sát nút, để tìm tin lặt vặt hay tai tiếng để đăng báo. Dạo này anh ta sống đứng đắn hơn trước, nhưng báo chí cũng như Christianna và cha nàng biết rằng với Freddy thì việc anh ta nhúng chàm lại chỉ là vấn đề thời gian và khi ấy báo chí mặc sức đưa tin anh ta lên mặt báo. Anh ta đi thăm Victoria ở London nhiều lần, cô nàng đã đính hôn lại, lần này với anh chàng ngôi sao nhạc rốc, cô ta đã xăm lên ngực một trái tim lớn và nhuộm tóc xanh để vinh danh mối tình của họ. Freddy thích đi chơi với cô ta. Cô ta có đám đông hấp dẫn táo tợn bên mình rất phù hợp với Freddy. Và thỉnh thoảng, khi không có việc gì làm, anh ta về nhà để thăm Vaduz.
Anh ta chán nản khi thấy Christianna trở nên chín chắn nghiêm túc và cố gắng hết sức để làm vừa lòng cha. Nàng đi thăm bệnh nhân trong các bệnh viện và các cô nhi viện, đi thăm người già trong các viện dưỡng lão, nói chuyện tại các thư viện và thường đứng để chụp ảnh. Nàng làm những công việc phải làm không một lời phàn nàn, nhưng một hôm về thăm nhà, khi Freddy nhìn vào mắt nàng, anh ta biết nàng đau khổ. Ngay cả Freddy cũng thấy được cái giá nàng phải trả khi sống như thế.
- Em cần phải vui chơi, - anh ta đã nói với nàng trong lúc buổi ăn sáng. - Em sẽ già trước tuổi mất, cô em à. - Nàng đã được hai mươi bốn tuổi vào mùa hè này, còn anh sắp tròn ba mươi bốn tuổi, nhưng anh ta không có dấu hiệu gì sắp ổn định cuộc sống và trưởng thành.
- Anh đề nghị em phải làm gì? - Christianna thật lòng hỏi.
- Tại sao em không đi chơi vài tuần ở miền Nam nước Pháp? Tuần sau sẽ có những cuộc đua thuyền buồm ở đấy. Victoria đã thuê một ngôi nhà ở Ramatuelle và chắc em biết cô ấy sẽ tổ chức những buổi tiệc ở đấy rất vui. - Anh ta chỉ biết đề nghị như thế thôi. Rõ ràng đi chơi như thế sẽ vui thật, nhưng sau đó thì sao? Lại về Vaduz chứ gì và mang gánh nặng lên vai. Christianna đã quá chán việc này ngay khi về nhà, nên đề nghị hay ho đầy thiện chí của Freddy chẳng giúp gì cho nàng thoát khỏi cảnh chán nản này. Thực vậy, không có giải pháp gì để giải quyết vấn đề khó khăn này ngoài việc nàng phải cam tâm chấp nhận số phận của mình. Rồi như đổ thêm dầu vào lửa, việc nàng phải từ bỏ tình yêu của mình đã làm gia tăng thêm sự thất vọng, cô đơn của nàng.
- Em phải có mặt ở đây để giúp cha. Tôi đi quá xa lâu rồi. - Cha nàng thích có nàng bên cạnh. Ngày nào ông cũng nói thế.
- Cha sẽ xoay xở công việc hoàn hảo mà không cần có em, - Freddy đáp, anh duỗi dài hai chân ra trước. Anh ta rất đẹp trai, đàn bà chạy theo anh như sung rụng dưới gió mạnh. - Ông ấy đã xoay xở công việc tốt khi không có em kia mà, - Freddy cười và em gái anh cũng cười. Nàng đã từ bỏ mọi sở thích của mình để về nhà gánh lấy trọng trách. Nàng phân vân không biết khi nào thì Freddy sẽ gánh trách nhiệm này. Hầu hết gánh nặng của gia đình đều đặt lên vai hai cha con nàng, khiến nàng phải từ bỏ Parker và phải gánh lấy trọng trách vì anh nàng không làm gì hết. Thật khó mà không tức giận anh ta vì chuyện này.
- Khi nào thì anh mới sống nghiêm túc? - Nàng gay gắt hỏi anh. Nàng quá chán cuộc sống vô trách nhiệm, chỉ biết tiệc tùng của anh mình. Nàng không thích nếp sống xô bồ của anh ta. Nàng phải gánh lên vai trách nhiệm của anh ta cùng với trách nhiệm của nàng.
- Có lẽ không bao giờ. Hay không cho đến khi nào bắt buộc phải nghiêm túc thì mới nghiêm túc. - Anh thành thật đáp. - Bây giờ tôi phải nghiêm túc để làm gì? Cha còn sống rất lâu. Còn lâu nữa tôi mới lên ngôi thái tử trị vì. Khi nào lên ngôi tôi sẽ sống nghiêm túc. - Còn lâu nữa anh mới lên ngôi thay cha, nên nàng muốn khuyên anh cũng không được. Anh ta đã có thói quen sống bừa bãi lâu rồi và rất ích kỷ. Anh ta hoàn toàn trái ngược với cô em gái, nàng có tinh thần trách nhiệm rất cao. Nàng muốn Freddy làm đúng theo vai trò của mình, vai trò của người kế vị ngôi báu nhưng anh ta không làm thế.
- Anh ta có thể giúp cha làm nhiều việc hơn nữa, - nàng gay gắt đáp. - Cha một mình phải cáng đáng rất nhiều việc, lo cho kinh tế nước nhà, giải quyết các vấn đề về nhân đạo và kinh tế, giữ gìn các hiệp ước thương mại với các nước khác. Nếu anh chịu khó giúp cha thì chắc cha nhẹ bớt công việc đi. - Nàng cố động viên anh. Nàng biết Freddy không làm gì hết mà chỉ vui chơi thỏa thích.
- Em đi một thời gian mà trở nên nghiêm túc quá, - anh ta nói, vẻ hơi cau có với nàng. Anh ta không thích ai nhắc nhở đến bổn phận của mình, hay là kêu gọi anh ta phải sống theo qui cũ. Cha anh ta đã bỏ mặc, không nói đến nhiệm vụ của anh ta nữa. Ông càng ngày càng trông chờ vào Christianna và Freddy không thích bị cô em gái khiển trách, cho dù nàng trách đúng.
- Tôi thấy công việc quá chán, - Freddy nói, giọng tức tối.
- Có lẽ sống nghiêm túc chán thật đấy, - nàng đáp, có vẻ già trước tuổi. - Nhưng người trưởng thành không thể ngày nào cũng vui chơi hết. Ít ra là những người ở vào hoàn cảnh đặc biệt như chúng ta. Chúng ta phải có trách nhiệm với cha và với đất nước, phải làm gương cho mọi người, phải làm những gì chúng ta phải làm, dù cho công việc đó chúng ta có thích hay không. Anh nhớ chứ? Tất cả vì danh dự, can đảm, phúc lợi.
Đây là phương châm của gia đình, họ phải sống theo mục tiêu đó. Cha của Christianna và nàng đã sống theo phương châm đó, ngoại trừ Freddy. Danh dự đối với anh ta chẳng nghĩa lý gì. Anh ta không can đảm trước bất cứ điều gì. Còn phúc lợi duy nhất mà anh ta quan tâm đến là lợi ích của bản thân mình.
- Em trở nên thánh thiện từ khi nào thế? - Anh ta hỏi với giọng tức giận. - Họ đã làm gì cho em ở bên châu Phi? - Trong mấy tuần trước anh nhận ra rằng nàng đã thay đổi. Nàng không còn là cô gái như trước khi nàng ra đi. Bây giờ nàng đã thành người lớn, đúng với danh nghĩa như thế. Khi anh ta nhìn vào mắt nàng, nàng có vẻ đau đớn.
- Em đã học được nhiều điều, - nàng bình tĩnh đáp, - từ những người tuyệt vời. - Nàng yêu những người ở châu Phi và người đàn ông của nàng, nhưng nàng phải bỏ chàng vì cha và vì đất nước. Nàng đã chứng kiến người bạn thân bị chết, đã chứng kiến xứ sở nàng yêu mến lâm vào cảnh chiến tranh. Nàng đã thấy nhiều điều trong chín tháng nàng đi xa và đã trở thành con người khác. Có thể Freddy đã thấy những điều ấy, nhưng chắc anh ta không thích. Anh ta bực tức vì thấy nàng càng ngày càng có tinh thần trách nhiệm nhiều hơn.
- Này cô em gái thân mến, cô đã trở thành người quá tẻ nhạt rồi đấy, - Freddy bực tức nói. - Có lẽ cô cần phải vui chơi, bớt thì giờ tìm cách kiểm soát công việc của tôi - Câu trả lời của anh ta rất gay gắt, anh ta vừa nói vừa đứng dậy, uể oải duỗi người.
- Hôm nay tôi sẽ đi Vienna, rồi tôi sẽ bay đi London để thăm bạn. - Anh ta tìm cách vui chơi bất tận từ cuộc vui này sang cuộc vui khác. Nàng tự hỏi không biết sao anh ta có thể chịu đựng nổi. Cuộc sống như thế quá trống rỗng. Anh ta chỉ đi dự tiệc liên miên rồi chạy theo các cô người mẫu và minh tinh, trong khi mọi người đều làm việc.
Sáng đó Freddy chào tạm biệt nàng để đi, không khí giữa hai anh em không được vui vẻ mấy. Anh ta không thích nàng phê bình hay nhắc nhở đến bổn phận. Nàng không muốn thấy anh ta lãng phí cuộc đời trong những cuộc trụy hoan bất tận. Nàng đang bực bội vì chuyện này thì bỗng nhận được email của Parker vào sáng hôm ấy. Chàng đề nghị họ gặp nhau ở Paris.
Mới đầu nàng muốn từ chối, mặc dù nàng đã hứa ngày nào đó sẽ gặp chàng. Lý do nàng muốn vậy là vì nếu gặp nhau họ sẽ gắn bó với nhau hơn, sẽ yêu nhau hơn và khi chia tay nàng càng đau khổ hơn trước nữa. Rồi nàng sẽ gặp chàng bao nhiêu lần nữa? Và có lúc phóng viên báo chí sẽ đến, nàng sẽ trở thành đề tài cho báo chí bêu rếu như Freddy, thậm chí còn tệ hơn anh ta vì nàng là phụ nữ. Thái độ của xứ nàng đối với phụ nữ còn khắt khe, có lẽ khắt khe nhất ở châu Âu. Nàng ngần ngừ một lát sau khi đọc email, rồi nhấc máy điện thoại trả lời. Nàng định nói không với chàng. Nhưng khi nghe giọng chàng cất lên, nàng rụng rời tay chân.
- Chào Cricky, - chàng dịu dàng nói. - Chuyện ở đấy bình an chứ? - Nàng thở dài, cố suy nghĩ xem phải trả lời ra sao và nàng quyết định trả lời thành thật với chàng.
- Chuyện rất căng. Em vừa ăn sáng với anh trai em. Tình hình vẫn không thay đổi, hay không thay đổi nhiều. Anh ấy chỉ vui chơi, tiệc tùng và đi khắp nơi, trong khi cha em làm việc suốt ngày đêm, và em phải làm mọi việc có thể làm được để giúp ông. Thật bất công. Anh ấy không có ý thức trách nhiệm. Anh ấy đã ba mươi bốn tuổi mà hành xử như mới mười tám tuổi. Em thương anh ấy, nhưng thỉnh thoảng em quá chán cái trò vô nghĩa của anh ấy. - Và nàng nghĩ cha nàng cũng vậy. Vì thế mà nàng phải gánh lên vai thêm nhiều trách nhiệm nữa và cha nàng cũng vậy. Nàng bắt buộc phải làm thay anh trai nhiều việc nàng có thể làm được, và nàng bực tức anh ta vì chuyện này. Trước khi đi Senafe, nàng không tức ảnh như thế. Nhưng khi ấy nàng chưa yêu Parker. Trước khi nàng đi châu Phi, anh nàng có vẻ như một chàng trai nghịch ngợm duyên dáng và nàng luôn luôn thấy vui trước hành động tinh nghịch của anh ta. Bây giờ nàng đã thay đổi, trò nghịch ngợm của anh không làm nàng vui nữa. Parker thấy nàng có vẻ mệt mỏi, buồn phiền.
- Em nghĩ sao về chuyện chúng ta gặp nhau ở Paris? - Chàng hỏi, giọng đầy hy vọng.
- Em không biết. Em rất thích, nhưng em lo rằng gặp nhau chỉ kéo dài sự đau khổ mà thôi, nhưng nàng không thể nói lên những lời ấy. Không có cách gì để giải quyết. Lúc nào thuận tiện, nàng sẽ nói cho cha nàng biết, nhưng chắc không có hy vọng gì. Cho dù chàng là vị bác sĩ đáng kính ở Boston, nhưng cha nàng cũng cho chàng là dân thường, ông sẽ không cho phép nàng lấy chàng. Chàng không phải là hoàng tử, thậm chí trong hoàng tộc cũng không. Việc Christianna yêu chàng xâm phạm đến niềm tin của ông; nên nàng không hy vọng sẽ lấy được chàng. Cha nàng không quan tâm đến việc có nhiều hoàng tử và công chúa trong nhiều nước khác bây giờ lấy thường dân. Ông nhất quyết không nhượng bộ, không chấp nhận ý kiến ấy. Và hiện tại, ông không biết Christianna đã có người yêu. Nàng biết khi ông biết điều đó, ông sẽ làm gì. Ông sẽ yêu cầu nàng chấm dứt mối tình giữa nàng và chàng và chắc nàng phải nghe theo lời ông. Với cương vị của mình, nàng không thể chống đối truyền thống đã có hàng ngàn năm, hay là cưỡng lại ước muốn của mẹ nàng trên giường bệnh. Sự bảo thủ ở nước nàng quá mạnh, cho nên mối tình giữa nàng với Parker phải kết thúc thôi. Mỗi lần nghĩ như thế là tim nàng đau như cắt. Cố gắng để giải thích cho chàng hiểu chuyện này còn đau hơn nữa.
- Anh đang cố giữ bệnh nhân sống cho đến khi tìm ra phương thuốc trị bệnh, - chàng nói, vẫn còn hy vọng được tiếp tục yêu nàng. Chàng không muốn bỏ cuộc, ít ra là chưa.
- Không có phương thuốc trị bệnh đâu anh yêu. - Nàng dịu dàng đáp, lòng ao ước gặp chàng. Nàng đã hai mươi bốn tuổi, tha thiết yêu Parker. Thật khó mà giải thích với ngay chính mình lý do tại sao nàng cần phải tiêu diệt mối tình của chàng với nàng. Nàng cần phải từ bỏ nó để phục vụ đất nước, làm những việc cho nàng mong muốn và vì anh trai nàng không đủ sức cai trị đất nước. Nàng cảm thấy bị hàng ngàn lý do lôi kéo phải bỏ người yêu.
- Chúng ta gặp nhau ở Paris rồi hay. - Chàng nhẹ nhàng nói. - Hiện chúng ta không giải quyết được vấn đề khó khăn ấy. Anh nhớ em, Cricky à. Anh muốn gặp em.
- Em cũng muốn gặp anh, - nàng buồn bã đáp. - Em ước chi chúng ta đi nghỉ cuối tuần ở Massawa. - Nàng cười, nhớ lại đợt nghỉ cuối tuần của họ tại đấy. Họ đã hưởng được những giây phút vui vẻ. Thời gian họ sống với nhau ở châu Phi rất thoải mái, không như thế này.
- Anh không tin bây giờ ở đấy được bình an vui vẻ nữa. Anh xem tin tức nói về tình hình ở đấy trên truyền hình. Ở vùng biên giới, chiến tranh đã trở nên ác liệt hơn. Người Ethiopia muốn các hải cảng của Eritrea. Lúc nào họ cũng thèm muốn, nên không chấp nhận các điều khoản trong hiệp ước. Anh nghĩ là em đi khỏi đấy thật đúng lúc.
- Anh có nghe tin tức gì của ai trong trại không? - Trong nhiều tuần nay, nàng không có tin tức gì, kể từ khi nàng nhận được lá thư của Mary Walker và tấm bưu thiếp của Ushi. Hai người không ai nói nhiều, chỉ nói họ nhớ nàng. Họ đang nóng lòng chờ xem chuyện gì xảy ra, đợi lệnh ở Geneva. Trong lúc chờ đợi, họ như ngồi trên đống lửa.
- Anh có nhận của Geoff một tấm cạc. Ông ấy không nói gì nhiều. Anh nghĩ là ông ấy chưa biết gì. Nhưng nếu ở đấy xảy ra trận chiến ác liệt thì tình hình sẽ rất lộn xộn. Có lẽ họ phải đi hết khỏi đấy, còn nếu họ ở lại, tình thế sẽ rất nguy hiểm. Họ có thể đến biên giới ở với lực lượng của Liên Hiệp Quốc, nhưng như vậy họ sẽ ở ngay mặt trận. Nếu làm thế, có lẽ họ sẽ đóng cửa căn cứ ở Senafe. - Nghĩ đến điều đó, Christianna thấy buồn. Nàng đã được hạnh phúc ở đấy. Nàng buồn cho người dân Eritrea mà nàng thương mến. Chiến tranh với Ethiopia là điều hết sức khủng khiếp với họ. Họ vừa mới hồi phục sau trận chiến đầu tiên. - Chúng ta trở lại chuyện của chúng ta, - Parker nói tiếp. Chàng phải quay lại làm việc. - Paris. Em, anh. Chúng ta sẽ đi ăn tối, đi dạo trên bờ sông Seine, nắm tay nhau, hôn nhau... làm tình... chuyện có vẻ tuyệt vời, không chỉ hấp dẫn thôi. Làm những chuyện như thế với người yêu thì còn gì bằng.
- Ai phản đối được chuyện ấy? - Nàng cười hỏi.
- Anh hy vọng em không phản đối. Khi nào em đi? Chương trình của em ra sao?
- Cuối tuần này, em phải đi dự đám cưới với cha em ở Amsterdam. Cháu gái của nữ hoàng Hà Lan lấy chồng, cha em là cha đỡ đầu của cô ấy. Nhưng em nghĩ cuối tuần sau em rảnh, - nàng đáp. Chàng cười.
- Em là người duy nhất có chương trình hoạt động xã hội do hoàng gia chi phối. Những người khác mua vé đi xem dã cầu, hay các hoạt động xã hội do giáo hội tổ chức. Em đúng là nàng công chúa thần tiên của anh.
- Chính đấy là vấn đề khó khăn. - Và chàng là Hoàng Tử Duyên Dáng của nàng.
- Thôi được rồi. Anh muốn được xếp thứ hai sau nữ hoàng Hà Lan. Vậy cuối tuần sau được không? - Nàng rà soát trong óc thật nhanh về chương trình xã hội rồi gật đầu.
- Cuối tuần sau thì được. - Cuối tuần sau nàng rảnh, bỗng nàng dừng hỏi và lo sợ. - Em không biết phải nói sao với cha em.
- Em cứ nói muốn đi mua hàng. Cớ ấy là tuyệt nhất. - Đúng vậy, nhưng nàng sợ cha nàng muốn đi theo nàng. Ông thích đưa nàng đi Paris. Rồi bỗng nàng nhớ ra, mặt nàng tươi rói vì mừng. Nàng có thể đi gặp chàng được.
- Em nhớ ra rồi. Cha em sẽ đi xem đua thuyền ở Anh vào cuối tuần sau, ở Cowes. Ngày ấy ông sẽ rất bận. - Parker rất ấn tượng về việc nàng tận tụy hết mình, đồng thời chàng thất vọng về việc này.
- Như vậy chúng ta gặp nhau được vào hôm ấy chứ? - Chàng hỏi, lòng tràn trề hy vọng.
- Nàng cười, có vẻ trẻ trung, phóng khoáng lại kể từ hôm về nhà đến bây giờ. - Chúng ta sẽ gặp nhau vào hôm ấy, anh yêu. - Nàng cảm thấy như được hoãn thi hành án tù. Ba ngày sống với chàng ở Paris nàng như được tiếp thêm sinh khí. Sau đó nàng lại sống với gánh nặng trên vai.
Họ vạch kế hoạch. Nàng dặn thư ký lấy phòng trước cho nàng ở khách sạn Ritz tại Paris. Chàng cũng sẽ làm như thế. Họ không ở cùng phòng được, để đề phòng có người biết sẽ làm rùm beng lên.
Họ có thể để phòng trống, nhưng phải đăng ký phòng riêng.
Nàng yêu cầu trưởng ban an ninh cử Max và Sam đi hộ vệ cho nàng. Nàng biết họ rất kín miệng và để cho nàng được tự do một mình. Đây sẽ là dịp cho họ gặp mặt nhau lại sau khi đã chia tay ở Senafe. Nàng mong đợi giây phút ấy.
Chiều hôm đó nàng đi làm nhiệm vụ xã hội với vẻ tươi vui. Nàng đối xử với trẻ em dễ thương hơn, với người già nàng kiên nhẫn hơn và khi có ai bắt tay nàng hay tặng hoa cho nàng hay ôm hôn nàng, nàng tỏ ra vui vẻ hơn. Và tối đó, khi nàng đi dự tiệc với cha, cha nàng nhận thấy nàng có vẻ vui sướng. Ông mừng khi thấy nàng hạnh phúc. Ông rất lo về nàng. Từ ngày về nhà, nàng có vẻ khổ sở hơn ngày nàng chưa đi châu Phi. Nếu việc đi châu Phi làm cho nàng khổ sở hơn, chứ không làm nàng bớt sự buồn bã, thì ông ân hận vô cùng vì đã để cho nàng đi. Tối đó nàng chuyện trò vui vẻ với mọi người, nàng tỏ ra duyên dáng, lịch thiệp, kiên nhẫn, thông minh. Ông luôn luôn nghĩ rằng nàng là cô con gái tuyệt vời. Điều mà ông không biết là hiện nàng đang nghĩ đến Parker, hiện nàng đang mong đợi giờ phút được gặp chàng. Nàng sẽ sống ba ngày với chàng ở Paris và phải đi qua bao chặng đường cam go để đến đó. Parker là người duy nhất hiện giữ cho nàng đi tiếp, là người truyền thêm sức mạnh cho nàng, là tình yêu chân chính làm cho nàng ngây ngất đê mê.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)