Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 15
Tăm tối nuốt chửng cái rực rỡ của ngày
Tăm tối đòi hỏi và luôn đạt được điều mà chúng muốn
Tăm tối lắng nghe, rình rập, bất động
Tăm tối vui thích đòi hỏi ánh sáng
Đôi khi trong thanh vắng, tăm tối trở nên lớn mạnh
Sau những hồi trống rền hoan hỉ.
Kinh Khổ.
o O o
Vào lúc năm giờ rưỡi, Jack và Rebecca vào văn phòng đại úy Walter Gresham để đưa bảng danh sách những thứ cần thiết cho việc thành lập lực lượng đặc nhiệm và thảo luận về chiến lược cần phải thi hành.
Trong buổi chiều, hai thành viên khác của gia đình Carramazza đã bị sát hại cùng với vệ sỹ của họ. Báo chí bắt đầu đăng tin và xem đây là cuộc chiến băng nhóm lớn nhất kể từ thập niên ba mươi. Nhưng có điều mà báo chí không biết đó là: các nạn nhân không hề bị đâm chém, siết cổ, thủ tiêu dã man theo truyền thống Cosa Nostra. Cảnh sát đã tìm cách bưng bít thông tin, không để cho cánh nhà báo biết rằng các nạn nhân đã bị cắn xé một cách dã man cho đến chết. Nếu bọn họ mà biết được các chi tiết bí ẩn này thì họ sẽ hiểu ra đây là một trong những vụ trọng án quan trọng nhất kể từ mười năm trở lại đây.
Gresham nói:
- Và lúc đó họ sẽ ào đến, bám riết chúng ta để phỏng vấn.
Gresham có vẻ nóng ruột. Ông đi đi lại lại trong phòng, nhìn ra cửa sổ, đốt điếu thuốc, hút một phần ba, dụi đi, rồi sực nhận thức về hành vi của mình, ông lại đốt một điếu thuốc khác.
Cuối cùng, Jack kể cho đại úy Gresham nghe về những gì đã xảy ra tại cửa tiệm của Carver Hampton và cú điện thoại khi anh rời khỏi đó. Jack cảm thấy bối rối khi kể ra những điều đó trước ánh mắt hoài nghi của đại úy Gresham.
Khi Jack kể xong, đại úy Gresham quay sang hỏi Rebecca:
- Cô nghĩ sao về những chuyện này?
- Theo tôi nghĩ thì giờ đây chúng ta có thể khẳng định Lavelle là một tên loạn trí chứ không đơn giản là một tên trùm đang dành phần trong thị trường buôn bán ma túy nữa. Chúng ta không nên đơn giản xem như đây chỉ là chuyện thanh toán giữa các băng nhóm.
- Vậy thì chúng ta nên có biện pháp gì?
Rebecca nói:
- Tôi thấy chúng ta nên lưu ý đôi chút đến Carver Hampton để có thể làm sáng tỏ một vài vấn đề. Có thể Hampton và Lavelle là cùng một bọn thì sao.
Jack lắc đầu:
- Không thể nào. Hampton không thể đóng kịch khi tỏ ra khiếp sợ Lavelle như vậy được.
- Vậy thì tại sao Lavelle có thể gọi đúng ngay cái điện thoại công cộng đó chứ? - Rebecca hỏi. Làm sao hắn có thể biết rõ lúc đó anh đi ngang chứ? Theo tôi nghĩ, khi anh vào cửa hàng của Hampton thì Lavelle đang có mặt ở sau tiệm, nên biết rõ anh ra về lúc nào.
Jack nói:
- Tôi không tin. Hampton không thể đóng kịch giỏi đến vậy.
Rebecca vẫn khăng khăng:
- Hampton là một tên bịp bợm có tài. Nhưng ngay cả nếu hắn không phải là đồng bọn của Lavelle chăng nữa, thì tôi nghĩ chúng ta cũng nên gởi người đến khu Harlem để lục soát khu phố đó và vùng kề cận điện thoại công cộng. Nếu Lavelle không ở trong cửa tiệm của Hampton thì hẳn hắn đã rình rập ở đâu đó, trong một ngôi nhà của khu phố chẳng hạn. Chúng ta sẽ phải gởi người đến để điều tra các căn hộ ở đó, để xem Lavelle có ở đó không. Chúng ta sẽ công bố ảnh của hắn, may ra có người trong khu phố đã trông thấy hắn cũng nên.
Gresham gật đầu:
- Giải pháp khá đấy. Chúng ta sẽ thực hiện như vậy.
- Ngoài ra, tôi thấy chúng ta không nên xem nhẹ những lời đe dọa đối với các con của anh Jack đây. Chúng ta cũng cần phải gởi người đến bảo vệ hai đứa bé trong những lúc Jack vắng mặt.
Gresham nói:
- Đồng ý! Tôi sẽ gởi người đến ngay.
- Cám ơn đại úy - Jack nói. Nhưng tôi nghĩ có thể chờ đến sáng mai cũng được, dù gì hai đứa bé cũng đang ở nhà chị vợ tôi và có lẽ Lavelle không thể biết nơi đó. Vả lại, Lavelle bảo sẽ để cả ngày cho tôi suy nghĩ có từ bỏ hướng điều tra về ma thuật của đạo Vaudou hay không. Vậy, có lẽ phải tối nay mới hết hạn mà y dành cho tôi.
Ngồi lên mép bàn giấy. Gresham nói:
- Nếu anh muốn, tôi có thể chuyển anh sang công tác khác để khỏi dây dưa đến vụ này. Anh đừng ngại, không sao cả đâu!
- Tôi không muốn chuyển công tác.
- Anh có nghĩ rằng đó là những lời đe dọa nghiêm túc không?
- Đương nhiên. Và tôi cũng tiến hành điều tra một cách nghiêm túc. Cho đến cuối cùng.
Gresham đốt điếu thuốc nữa, rồi hít một hơi dài:
- Jack này, anh có thật sự nghĩ rằng hắn có một điều gì đó quan trọng trong mớ hỗn độn Vaudou ấy hay không thế?
Anh biết Rebecca đang chăm chăm nhìn mình, Jack liền nói:
- Thật là vô lý khi cho rằng có một điều gì đó. Tuy vậy, tôi không thể hoàn toàn loại bỏ cái giả thuyết đó.
Rebecca nói:
- Tôi thì không tin một chút nào.
- Vậy thì chúng ta phải giải thích ra sao về những cái xác bị xé nát đây? - Jack hỏi.
- Có thể Lavelle đã sử dụng một loại thú đã được huấn luyện.
Gresham nói:
- Giả thuyết đó cũng không kém phần lạ lùng như giả thuyết về ma thuật Vaudou nhỉ?
Jack nói:
- Ngày hôm nay, tôi đã tìm hiểu nhiều về vấn đề này. Trong các loại vật. chỉ có giống chồn hương là đủ nhỏ bé, đủ hung dữ, và biết nghe theo lệnh chủ để có thể gây án như thế mà thôi. Nhưng theo báo cáo pháp y thì dấu răng ghi lại trên xác các nạn nhân không thuộc giống chồn hương. Cũng theo báo cáo pháp y, đó là dấu răng của một giống vật chưa từng được biết đến.
Rebecca nói:
- Lavelle đến từ vùng Carribean. Cũng có thể y đã sử dụng một loài vật của vùng đó để gây án, một loài mà các chuyên gia pháp y của chúng ta chưa nghĩ đến? Phải chăng đó là một giống thằn lằn vùng hải đảo đại loại thế?
- Cô bám víu vào bất cứ giả thuyết nào - Jack nói.
Gresham gật đầu:
- Tôi đồng ý với anh, Jack à. Nhưng dù sao, ta cũng cứ nên kiểm tra xem. Nào, bây giờ hai người còn y kiến nào nữa không?
- À, có một điều đó là tôi không thể nào giải thích cho đại úy hiểu được vì lý do nào mà tôi đã bị thôi thúc phải bước về cái điện thoại công cộng đó và nhấc máy lên, trong thâm tâm biết rằng Lavelle đang gọi?
Gió đập mạnh vào những ô kính cửa sổ. Trong phòng chỉ còn tiếng tik tak của cái đồng hồ phía sau bàn giấy của đại úy Gresham. Cuối cùng, đại úy Gresham nhún vai:
- E là không ai có thể giải đáp cho anh cái thắc mắc đó đâu.
Rebecca nói:
- Tôi cũng vậy, không biết giải thích sao luôn.
Đại úy Gresham đứng lên:
- Thôi, bây giờ hai người có thể về nghỉ ngơi. Bây giờ, các trinh sát của chúng ta đều đã nhận nhiệm vụ và tôi hy vọng họ sẽ hoạt động tốt trong đêm nay. Jack này, anh hãy ở lại đây thêm ít phút để tôi cho anh xem danh sách những sỹ quan của các đội, đồng thời anh có thể chọn ra những người sẽ bảo vệ cho các con anh.
Trông thấy Rebecca đẩy cửa bước ra, Jack gọi và nói nhanh:
- Cô hãy đợi tôi ở dưới đó nhé!
Vẫn thản nhiên, cô đi ra khỏi phòng.
o O o
Có một nơi khiến Penny thích thú khi đến nhà dì Faye, đó là căn bếp của dì. Một căn bếp rộng gấp hai lần bếp nhà Penny, ấm cúng với sàn lót gạch bông màu xanh lục. Tủ kệ nơi đây sơn màu trắng với những ô kính trong suốt, với tay nắm bằng đồng. Nơi nấu nướng được lót gạch men màu lục. Trên bồn rửa chén là một ô trồng cây kiểng xanh tươi quanh năm, ngay cả trong mùa đông giá rét. Trong góc bếp là một cái bàn nhỏ với hai cái ghế. Đây là nơi duy nhất làm cho Penny thấy thoải mái khi ngồi xuống.
Vào lúc sáu giờ hai mươi, Penny ngồi nơi chiếc bàn nhỏ này, cầm trong tay tờ tạp chí của dì Faye, nhưng không đọc được chữ nào. Thật ra, bé đang nghĩ đến những điều mà bé chỉ mong quên đi thôi: những con vật quái quỷ, cái chết. Và bé cũng thắc mắc, liệu mình còn có thể nhắm mắt ngủ được hay không.
Dượng Keith đã đi làm về cách đây một tiếng. Dượng đầu tư trong lĩnh vực chứng khoán và làm ăn khá phát đạt. Dượng Keith là người dong dỏng cao, đầu hói như một quả trứng và đặc điểm của dượng là thích ngồi trầm ngâm hàng giờ, nhâm nhi ly rượu và hút thuốc liên tục. Chiều hôm đó, dượng ngồi trong phòng khách, nhâm nhi ly Martiny, xem bản tin truyền hình trong khi đọc tờ Wall Street Journal.
Dì Faye đang chuẩn bị bữa tối trong khi Davey vẫn bám riết dì, nói năng không dứt:
- Dì Faye ơi, con đói bụng lắm rồi!
- Này chú bé, lúc nãy khi đi học về tôi đã cho chú ăn bánh biscuit với sữa, vậy mà đã đói rồi ư?
- Dì ơi, con đói là vì hồi trưa con ăn ít lắm! Cô giáo Shepherd đã chia phần cơm trưa của cô cho con, nhưng chỉ có yougurt và cá hồi, những thứ con không thích ăn. Vì vậy, con phải cố ăn cho cô vui lòng và sau đó, con đã lén nhổ hết ra.
Dì Faye hỏi ngay:
- Chứ ba con không chuẩn bị bữa trưa cho con sao?
- Có chứ ạ, những lúc bố không rảnh thì chị Penny thường nấu thay ba. Nhưng ...
Dì Faye quay sang hỏi Penny:
- Penny à, hôm nay thằng bé có mang phần ăn trưa đến trường không vậy? Không lẽ nó phải đi xin ăn hay sao?
Ngước mắt lên, Penny nói:
- Sáng nay con đã chuẩn bị phần ăn trưa cho Davey rồi mà. Một trái táo, sandwich jambon và hai cái bánh biscuit lúa mạch lớn.
Dì Faye nói:
- Dì thấy bữa ăn trưa như thế là khá đầy đủ dinh dưỡng đó chứ! Sao con vẫn còn đói vậy Dave?
- À, là tại vì chuột dì ạ.
Penny sững người, nhìn chăm chăm Davey.
- Chuột á? Chuột ở đâu? - Dì Faye hỏi.
Davey nói:
- À, con quên kể dì nghe chuyện đó. Chuột đã chui vào túi đựng sách vở của con. Đó là những con chuột cống dì à, răng chúng vàng khè thật ghê tởm. Chúng đã gặm nát bữa ăn trưa của con.
Penny bỗng thấy miệng mình khô khốc:
- Dave ... em đã nhìn thấy chuột à?
- Không có, chúng đã đi mất khi em đến lấy cái túi.
- Em đã để túi xách ở đâu?
- Thì trong tủ của trường chứ còn ở đâu nữa.
- Bọn chuột có gặm nhấm thứ gì khác nữa không?
- Ví dụ như thứ gì ạ?
- Sách vở hay bất cứ thứ gì?
- Chuột gặm sách vở để làm gì kia?
- Vậy chúng chỉ gặm bữa trưa của em thôi à?
- Dĩ nhiên rồi. Không lẽ chúng còn ăn những thứ khác sao?
- Em có khóa kỹ tủ không?
- Có chứ.
Penny chực kể cho dì Faye và Davey nghe về chuyện đã xảy ra trong tủ đựng sách vở sáng nay và những gì bé thấy dưới tầng hầm nhà trường, vì những gì mà Davey kể xem chừng có thể xác định câu chuyện của bé. Nhưng trước khi bé kịp mở miệng thì dì Faye đã nói, giọng trách cứ:
- Dì không hiểu vì sao ba lại để các cháu học ở một cái trường như thế! Trường Welton là một nơi dơ bẩn và tồi tệ.
- Đó là một ngôi trường có uy tín mà dì - Penny nói.
- Úy tín gì mà lại có chuột chứ? Ngay cả một ngôi trường tầm thường thôi cũng còn không có chuột nữa là. Chuột là loài dơ bẩn, mang đến nhiều bệnh tật. Quả là điều không thể tưởng tượng nổi khi người ta không đóng cửa một ngôi trường có chuột như vậy. Sáng mai, dì sẽ báo ngay cho ban vệ sinh phòng dịch.
o O o
Không đợi Jack, Rebecca mặc áo khoác và lái xe về nhà. Khi ra khỏi văn phòng của đại úy Gresham, Jack thở dài khi biết cô đã về.
Trên bàn giấy của Jack có hai cuốn sách về đạo Vaudou mà anh đã mượn hồi sáng ở thư viện. Anh nhìn chúng một lúc, quyết định sẽ tìm hiểu thêm về Boko và Hougan. Rồi anh mặc áo khoác, cầm lấy hai cuốn sách và đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm.
Là sỹ quan đội can thiệp đặc biệt nên Rebecca và Jack được cấp xe riêng. Xe của Jack là một chiếc Chevrolet màu xanh táo, model năm trước nên có phần trầy trụa và hơi cũ. Ra khỏi tầng hầm, Jack ngừng lại để dành quyền ưu tiên cho chiếc xe dọn tuyết đang nhấp nháy đèn hiệu.
Đường phố vắng tanh. Jack biết, để đến căn hộ của Rebecca, anh phải rẽ trái. Còn đến nhà dì Faye thì rẽ phải.
Những cây gạt nước ở kính ô tô không ngừng chuyển động. Phải, trái, phải, trái.
Jack nghĩ thầm: lúc này chắc Penny và Davey không bị đe dọa bởi mối nguy hiểm nào đâu. Ngay cả nếu Lavelle có thực hiện lời đe dọa nào thì y cũng sẽ không ra tay sớm như vậy. Hơn nữa, chắc Lavelle không biết hai đứa trẻ bây giờ đang ở đâu.
Nghĩ đến đó, Jack nhả thắng và cho xe quẹo trái.
Anh muốn nói chuyện với Rebecca về điều đã xảy ra đêm qua. Suốt ngày nay, cô đã né tránh vấn đề và anh không muốn cô tiếp tục né tránh thêm nữa. Anh muốn cô phải nhìn thẳng vào chuyện đêm qua, những đổi thay đã tác động đến cuộc sống của cả anh và cô. Anh đã hoan hỉ đón nhận mà cô thì ...
Núp trong bóng tối dày đặc gần lối ra của bãi đậu xe, con vật chăm chú nhìn Jack Dawson lái xe đi.
o O o
Lavelle cảm thấy bồn chồn. Hắn không bật đèn mà chỉ đi đi lại lại trong bóng tối. Y không tìm kiếm gì cả, chỉ đơn giản là y không thể ngồi yên, thế thôi. Tuy nhà tối om, nhưng Lavelle vẫn thoải mái đi lại mà không hề vấp phải bàn ghế hay bất cứ thứ gì, cư như y đang ở nơi sáng trưng vậy. Y cảm thấy ung dung trong bóng tối vì đó là một phần của bản thân y. Y luôn cảm thấy an tâm, vững tin. Vậy mà bây giờ, sự bình thản ấy đang dần sa sút.
Sự bồn chồn hay dẫn đến lo âu, và lo âu sẽ nảy sinh sợ hãi. Lavelle vốn không quen thuộc với sợ hãi vì thế y không biết phải ứng xử như thế nào với nó. Vì vậy mà y lại càng bồn chồn hơn.
Y lo âu về chuyện Jack Dawson. Có lẽ y đã phạm phải một sai lầm lớn khi chấp nhận cho Jack Dawson thời gian để suy nghĩ. Một kẻ như Jack có thể biết lợi dụng cái khoảng thời gian đó.
Lavelle thầm nghĩ, nếu Jack biết ta e sợ hắn và nếu hắn tìm hiểu nhiều hơn về đạo Vaudou, thì có thể hắn sẽ hiểu ra lý do vì sao. Nếu Jack phát hiện ra thứ quyền năng mà hắn đang có và tìm cách sử dụng chúng, thì hắn sẽ tìm được ta, và sẽ chống lại ta. Jack là một trong số rất ít người có thể đương đầu với một Boko đầy kinh nghiệm, và có thể giành lấy chiến thắng cũng không chừng. Nếu Jack biết điều đó, thì ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Lavelle đi đi lại lại nhanh hơn. Y đắn đo không biết mình có nên ra tay giết phắt hai đứa trẻ kia hay không, cái chết của chúng sẽ làm Jack sụy sụp hoàn toàn. Sau khi mất vợ, nếu giờ lại mất thêm con, có lẽ thần kinh của Jack sẽ bị đả kích? Nhưng nếu Jack không phải là hạng người dễ bị đè bẹp bởi sự đau khổ thì sao? Nếu cái chết của hai đứa trẻ thay vì làm cho y chùn bước, lại làm cho y thêm quyết tâm đối đầu với Lavelle thì sao?
Lavelle nhận thấy điều đó quả thật đáng ngại. Bất định, y đi ngang qua những căn phòng tăm tối như một bóng ma. Cuối cùng, y quyết định hỏi ý kiến của Cổ Nhân để tuân theo lời khuyên bảo của họ.
Lavelle vào bếp, bật sáng ngọn đèn trần. Y mở tủ, lấy ra một hộp đựng đầy bột. Trên quầy bếp có cái máy thu thanh. Y cầm lấy, đặt nó ở giữa bàn, rồi y dùng bột vẽ lên mặt bàn quanh cái máy thu thanh, y vẽ ra một hình vẽ rất phức tạp, gọi là VéVé, biểu tượng của hình thể và sức mạnh vũ trụ.
Y mở máy thu, máy đang phát bản nhạc Eleanor Rigby của ban nhạc Beatles. Y rà đài, lướt qua một loạt các làn sóng đang phát ra đủ loại nhạc, từ Pop đến Rock, từ dân ca đến cổ điển và Jazz. Cuối cùng, y tìm được một tần số trống, không bị nhiễu bởi những đài phát kề cận.
Căn bếp giờ đây chỉ còn tiếng lạo xạo và tiếng rít nho nhỏ của những làn sóng điện.
Y bốc nắm bột, cẩn thận vẽ lên máy thu thanh một VéVé nhỏ và đơn giản. Sau đó y rửa tay và lấy từ tủ lạnh ra một chai nhỏ đựng máu mèo, dùng để cử hành một số các nghi lễ.
Y trở lại bên cái bàn, ngồi xuống, nhúng các ngón tay vào máu mèo, y vẽ lên bàn và lên mặt nhựa chiếc máy thu vài hình vẽ.
Rồi y ngân nga cầu kinh, dừng lại, lắng nghe và lại tiếp tục cầu kinh cho đến khi y nhận thấy có một sự thay đổi trong những tiếng lạo xạo đang phát ra từ tần số trống. Giờ đây sự thay đổi có vẻ linh động hơn, tuy vẫn là tiếng lạo xạo, xèo, xèo, lách tách. Một thứ tiếng động mềm như lụa.
Một cái gì đó đang sử dụng tần số, một cái gì đó đến từ cõi bên kia.
Nhìn sững cái máy, Lavelle hỏi:
- Có ai ở đó không?
Có một thứ âm thanh của bụi và tro tàn:
- Ta chờ đây.
Đó là âm thanh của giấy khô, cát bụi và vụn vỡ. Tiếng nói âm u, lạnh lẽo, hung ác, tưởng chừng như phát ra từ đêm đen của thời gian. Hẳn đó là giọng nói của hàng trăm ngàn quỷ sứ hay những vị thần của Châu Phi Cổ Đại. Hoặc cũng có thể là giọng nói của một linh hồn bị đọa đầy.
Lavelle hỏi:
- Ngài biết rõ việc con đang làm chứ?
- Biết.
- Việc có liên quan đến gia đình Carramazza?
- Biết.
Nếu loài rắn độc được Thượng Đế ban cho tiếng nói thì hẳn chúng cũng sẽ có giọng nói như vậy.
- Ngài có biết gã cảnh sát Jack Dawson không?
- Biết.
- Hắn ta có xin chuyển công tác?
- Không bao giờ.
- Hắn ta vẫn sẽ tìm hiểu về đạo Vaudou?
- Đúng.
- Nhưng con đã bảo hắn ngưng rồi kia mà!
- Hắn không nghe theo.
Nhiệt độ trong căn bếp xuống thấp dần, mặc dù hệ thống sưởi vẫn hoạt động bình thường. Không khí như đặc quánh, nhầy nhụa.
Lavelle lại hỏi tiếp:
- Con phải làm gì để loại bỏ Jack Dawson?
- Ngươi biết rõ mà.
- Xin ngài hãy chỉ bảo cho.
Lavelle lặng im. Tiếng nói đó cất lên:
- Ngươi đã biết rồi.
Lavelle thắc mắc:
- Liệu con có phải giết hai đứa bé ngay đêm nay không?