Nguyên tác: Shutter Island
Số lần đọc/download: 3147 / 64
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Chương 13
H
ọ đứng dưới mái che bên ngoài bệnh viện, mưa quất ngang tằm nhìn của họ thành những tấm màn dày đặc, rộng như những toa tàu.
"Anh nghĩ là ông ta biết ý nghĩa của con số sáu mươi bảy?" Chuck hỏi.
"Ừ."
"Anh nghĩ là ông ta đã giải được mật mã đó trước cả anh?"
"Tôi nghĩ ông ta từng là nhân viên OSS. Ông ta hẳn phải có biệt tài nào đó để làm việc cho cái Cục ấy."
Chuck lấy tay lau nước mưa trên mặt rồi khẽ vẩy tay cho nước rơi xuống đất. "Họ có bao nhiêu bệnh nhân ở đây nhỉ?"
"Ở đây cũng nhỏ," Teddy nói.
"Phải."
"Bao nhiêu, có lẽ khoảng hai mươi nữ, ba mươi nam thôi nhỉ?"
"Cũng không nhiều lắm."
"Không nhiều."
"Dù sao cũng không tới sáu mươi bảy."
Teddy quay lại nhìn anh ta. "Nhưng mà…" anh nói.
"Đúng thế," Chuck nói. "Nhưng."
Rồi hai người họ nhìn về hướng rặng cây và phía sau nó, ngọn pháo đài đang chống chọi với cơn bão, mờ mờ ảo ảo như một bức vẽ bằng chỉ thân trong căn phòng đầy khói.
Teddy nhớ lại những gì Dolores đã nói trong giấc mơ về việc đếm số giường bệnh.
"Không hiểu có bao nhiêu bệnh nhân bị đưa lên đó, cậu nghĩ sao?"
"Tôi không biết," Chuck nói. "Phải đi hỏi vị bác sĩ hữu ích của chúng ta."
"Ừ, phải, ông ta vừa mới rú lên cái từ ‘hữu ích’ đúng không nhỉ?"
"Này, sếp."
"Gì?"
"Từ trước tới nay, đã bao giờ sếp tới cơ sở liên bang nào phí phạm tới mức này chưa?"
"Là thế nào?"
"Năm mươi bệnh nhân ở hai khu? Trong khi sếp nghĩ thử xem những tòa nhà này có thể chứa bao nhiêu người? Hơn vài trăm ấy chứ?"
"Ít nhất."
"Rồi tỉ lệ nhân viên và bệnh nhân. Cứ mỗi bệnh nhân có từ một tới hai nhân viên chăm sóc. Sếp đã thấy thế bao giờ chưa?"
"Cái này thì phải nói là chưa."
Cả hai cùng nhìn xuống nền đất đang xì xèo dưới mưa.
"Cái chỗ này là chỗ quái quỷ gì thế không biết?" Chuck nói.