Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 14
A
nh để Mara khỏa thân trên võ đài. Chưa bao giờ trong suốt sự nghiệp võ sĩ đấu tay không, anh để một đối thủ tước mất danh dự.
Temple chưa bao giờ gặp đối thủ nào hăng hái tước đoạt những giấc mơ của anh đến vậy. Rác rưởi! Temple dựa vào bàn bi-a tại một trong những căn phòng ở tầng trên của Thiên Thần Sa Ngã, liên tiếp chọc bóng.
“Lạy Chúa, Temple,” Bourne vừa nói vừa quan sát hai quả bóng rơi vào những chiếc giỏ phía bên kia bàn. “Bọn tôi có nên rời đi và để cậu chơi một mình không?” Anh ta uống nốt chỗ Scotch còn lại của mình. “Với một cánh tay.” Việc đề cập đến cánh tay vẫn thiếu cảm giác và quá yếu ớt để có thể đánh trả của anh mang cơn tức giận quay trở lại. Chính em trai cô đã tước đoạt sức mạnh của anh. Quyền lực của anh. Nhưng cô còn làm điều tồi tệ hơn thế. Cô đã tước mất niềm hy vọng của anh.
Anh đã khiến bản thân tin rằng mọi thứ là có thể. Rằng cô có thể là điều anh khao khát. Một người vợ. Một gia đình. Nhiều hơn thế. Tình yêu.
Từ đó thì thầm qua anh, một phần mang lại sự ngỡ ngàng, một phần là nỗi thất vọng, một phần là niềm khao khát. Anh lờ nó đi và chọc thêm một phát bóng khác với độ chính xác đầy phẫn nộ. Rồi đến phát thứ ba.
Cross ngả ra sau trên gót chân của mình, một cánh tay dài đung đưa phần cán gậy chọc bi-a. “Được rồi, rõ ràng cậu không hứng thú với trò chơi này nhiều như việc giành chiến thắng,” anh ta nói. “Vậy vấn đề của cậu là gì?” “Phụ nữ,” Bourne vừa nói vừa băng qua căn phòng để rót cho mình một ly scotch thật đầy.
Dĩ nhiên đó là vì phụ nữ. Temple lờ suy nghĩ đó đi và tập trung vào một quả bóng khác.
Cross nhìn sang Bourne. “Cậu nghĩ như vậy sao?” Bourne cụng ly với Cross. “Luôn luôn là vì phụ nữ.”
Cross gật đầu. “Cậu nói đúng.” “Cậu ta không hề đúng,” Temple nói.
Bourne nhướng một bên mày. “Tôi đúng.” Tất nhiên là anh ta đúng.
Temple cau có. “Cả hai cậu nên biến thẳng xuống địa ngục đi.” “Cậu sẽ nhớ chúng tôi nếu chúng tôi đi mất đấy,” Cross nói, cuối cùng cũng giành được cơ hội chọc bóng. “Bên cạnh đó, tôi thích người phụ nữ ấy. Tôi sẽ thấy vui nếu cô ta là rắc rối của cậu.”
Bourne liếc Cross một cái. “Cậu thích cô ta sao?” “Pippa thích cô ta và nghĩ rằng cô ta quan tâm đến Temple. Tôi tin cô ấy.”
Ký ức chợt dội về. Mắt Mara đong đầy những giọt lệ khi cô khỏa thân ngồi trên võ đài. Khi anh đối xử với cô một cách tàn nhẫn. Temple nghiến chặt răng. Cô đã tước đoạt cuộc sống của anh, sau đó nói dối anh. Hết lần này đến lần khác. Cô không hề quan tâm đến anh. Đó là điều không thể.
Cross vẫn đang trò chuyện với Bourne. “Và cô ta đã tung nắm đấm vào mặt cậu.” “Cậu không cần phải nói về điều đó với vẻ phấn khích như vậy,” Bourne vặn lại.
“Đúng là rất phấn khích. Cậu đã bị đánh bại. Bởi một phụ nữ.” “Cậu là tên khốn,” Bourne càu nhàu. “Và bên cạnh đó, làm sao tôi biết được cô ta lại tung một cú đấm giống Temple cơ chứ?”
Ký ức lại lóe lên: Mara trong sảnh chính của Trại trẻ MacIntyre’s, bàn tay áp vào ngực anh, mạnh mẽ và ấm áp. Tôi không muốn làm tổn thương anh. Một lời nói dối khác.
Cross làm gián đoạn suy nghĩ của anh. “Vậy, Temple, cậu đã làm sai điều gì thế?” Một cảnh tượng vụt hiện ra, Mara ở trung tâm võ đài của anh, cầu xin anh lắng nghe cô. Cô sẽ nói điều gì? Cô sẽ kể với anh những gì?
Anh gạt suy nghĩ đó sang một bên. Cô có bao giờ nói với anh sự thật hay không? Vài phút trước.
“Không có gì.” “Ồ, thế có nghĩa là nhất định cậu đã gây ra chuyện gì đó.” Bourne ngồi phịch xuống một chiếc ghế gần đó.
“Các cậu biến thành những kẻ thích ba hoa từ khi nào vậy?” Cross dựa người vào bàn bi-a. “Còn cậu đánh mất tính hài hước từ bao giờ thế?”
Cậu hỏi đặt ra không hề bất hợp lý chút nào. Bourne hay Cross đều đã từng ở trong tâm trạng bế tắc như vậy, và Temple sẽ là người đầu tiên đặt ra những câu hỏi. Thật vậy, trong năm vừa rồi, Temple đã vô cùng phấn khích khi chứng kiến cả hai người đàn ông này u mê tán tỉnh những cô vợ của mình khi bị họ cự tuyệt, sau đó lại tiếp tục ve vãn các cô nàng ấy. Anh đã cười nhạo họ thường xuyên hơn là không, và rất thích thú góp thêm phần vào nỗi khốn khổ của họ.
Nhưng chuyện này liên quan đến một người phụ nữ chứ không phải một người vợ. Đó là về sự ân xá. Một mục tiêu quan trọng hơn nhiều.
“Tôi đã để cô ấy rời đi,” anh nói đơn giản. “Đi đâu?” Bourne hỏi.
“Về nhà.” “À,” Cross nói, như thể đó là từ có thể giải thích cho mọi chuyện, kể cả điều mà nó không thể làm được.
Temple cau có trước câu nói khó chịu ấy. “Như vậy là có ý chết tiệu gì thế?” “Chỉ là khi họ rời đi rồi, cậu sẽ không bao giờ thấy dễ chịu như mình vẫn tưởng.”
“Ừm…” Bourne thêm vào. “Cậu nghĩ rằng mình sẽ được yên ổn và thay vào đấy… cậu không thể ngừng suy nghĩ về nó.” Anh hết nhìn người bạn này lại đến người bạn khác của mình. “Hai cậu đã biến thành đàn bà mất rồi. Tôi sẽ dễ dàng ngừng suy nghĩ về cô ấy nếu cô ấy không…” anh ngập ngừng.
Nếu cô ấy không quá phẫn nộ. Nếu cô không thu hút sự chú ý của anh một cách quá trọn vẹn.
Nếu cô không quá xinh đẹp đến chết tiệt như vậy khi đứng thẳng và đầy kiêu hãnh trên võ đài của anh, đón nhận những đòn tấn công mà anh tung ra như một nhà vô địch. Như cô đáng phải nhận. Thứ mà cô đã nhận.
Nhưng sẽ thế nào nếu cô không làm vậy? “Nếu cô ta không…?” Cross thúc giục.
Temple rót cho mình một ly scotch nữa. Uống cạn. Hy vọng sự thiêu đốt từ thứ chất lỏng này sẽ xóa sạch những nhức nhối trong ký ức về cô. “Nếu cô ấy không phải là đầu mối liên lạc của tôi.” “Tới điều gì?”
Tới Lowe. Tới quá khứ. Tới sự thật. Tới cuộc sống mà anh đã ao ước một cách vô cùng tuyệt vọng từ rất lâu. Hơn thế nữa. Cô là đầu mối liên lạc của anh với mọi thứ.
Anh gạt ý nghĩ ấy sang một bên và cúi xuống chọc một đường bóng khác, lờ đi cơn nhức nhối đang thiêu đốt cánh tay mình, rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Anh đánh trượt bóng. Bourne và Cross nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Anh dành cho họ ánh mắt trừng trừng giận dữ nhất của mình. “Các cậu hãy thử với một cánh tay đi.”
Họ đồng loạt quay lại khi tiếng gõ cửa vang lên, Temple biết ơn sự thay đổi chủ đề đó. “Mời vào,” Bourne nói to. Justin bước vào, theo sau là Ducan West, chủ sở hữu của hơn tám tờ báo và tạp chí ở London, người có thể được coi là có tầm ảnh hưởng nhất Anh quốc và sẽ là người khôi phục lại vị trí đúng đắn của Temple trong giới quý tộc.
West quan sát căn phòng. “Phòng có chỗ cho người thứ tư chứ?” Temple chìa chiếc gậy chọc bi-a của mình về phía người mới đến. “Anh có thể dùng gậy của tôi.” Rồi anh tiến đến chỗ chiếc tủ buffet và rót cho mình một ly scotch trước khi lặp lại với ly thứ hai trong lúc West cởi áo khoác ngoài, ném nó lên chiếc ghế gần đó.
“Ai đang thắng vậy?” “Temple,” Bourne trả lời, chọc bóng và để trượt.
West nhìn Temple một cái, nhận lấy thứ đồ uống được mời. “Anh không muốn tiếp tục vận may của mình sao?” Temple ngả lưng vào tựa ghế gần đó và uống ly rượu của mình. “Tôi không thích cuộc nói chuyện bị cản trở.”
Anh chàng nhà báo bất động. “Tôi cũng không nên cản trở sao?” Temple giơ ly rượu về hướng bàn bi-a. “Anh cứ việc chơi cho đến khi tôi nói điều gì đó đáng nghe.”
Gợi ý đó dường như hiệu quả trong việc thu hút sự chú ý của West, anh ta liền tiến đến để quan sát cuộc chơi. “Đủ đáng nghe rồi. Cánh tay anh thế nào?” “Lành rồi,” Temple trả lời.
West gật đầu rồi đặt ly rượu lên mép bàn, cúi xuống và thực hiện cú chọc bóng của mình. Khi anh ta thu chiếc gậy lại, Temple liền thông báo, “Mara Lowe còn sống.” West để trượt bóng, nhưng anh ta không hề bận tâm, thay vì thế liền xoay người đối diện với Temple, mắt mở to. “Anh vừa nói vài điều rất đáng nghe đấy.”
“Tôi cho là anh có thể cảm thấy như vậy.” West đặt cây gậy chọc bi-a xuống. “Vì dám chắc rằng anh cho là vậy nên tôi có cả tá câu hỏi đây. Hoặc nhiều hơn thế.”
“Và tôi sẽ trả lời từng câu trong số chúng. Những gì tôi không thể, cô ấy sẽ giải đáp thay tôi.” “Anh có thể nói chuyện với người phụ nữ ấy sao?” West khẽ huýt sáo. “Đây đúng là chuyện hay ho. Cô ta ở đâu?”
“Không quan trọng,” Temple nói, đột nhiên chẳng hứng thú chút nào với việc chia sẻ thông tin riêng tư về nơi ở của Mara. Anh lại tiếp tục uống rượu. Thứ chất lỏng này có thể cho anh can đảm. Suy nghĩ đó đến từ chỗ quái quỷ nào thế? “Anh có định tham dự buổi nhạc kịch mừng Giáng sinh của Leighton không?” West biết rõ câu chuyện này hết sức hấp dẫn khi nghe thấy câu hỏi ấy, và hiểu rằng tốt hơn là không nên từ chối. “Tôi cho rằng Quý cô Lowe sẽ tham dự?”
“Cô ấy sẽ làm thế.” “Và anh định giới thiệu cô ta với tôi sao?”
Temple gật đầu. West là người thông minh vì có khả năng chắp nối các mảnh ghép. “Mặc dù không hẳn là vậy.” “Còn là gì được nữa?” Cross lên tiếng từ vị trí của mình tại bàn bi-a.
“Anh muốn cô ta bị hủy hoại,” West nói. Anh ư?
“Tôi không có ý chê trách anh.” Anh chàng nhà báo tiếp tục, “nhưng tôi sẽ không làm con rối của anh trong việc này đâu. Tôi đến đây theo lời mời của Chase và tôi nợ cậu ta. Tôi sẽ nghe câu chuyện của anh. Từ phía anh. Nhưng tôi cũng sẽ nghe chuyện của cô ta nữa, và nếu thấy rằng cô ta không đáng phải chịu sự hổ thẹn, tôi sẽ không làm gì khiến cô ta phải nhận nó đâu.” “Anh trở nên cao thượng từ bao giờ thế?” Bourne xen vào. “Câu chuyện đó sẽ tốn nhiều giấy mực, không phải sao?”
Vẻ u ám lướt qua khuôn mặt West, rồi tan biến một cách nhanh chóng đến mức Temple sẽ bỏ lỡ nếu không quan sát anh ta chăm chú đến vậy. “Những tờ báo của tôi đã hủy hoại đủ người rồi và bây giờ, tôi không cần phải vâng lệnh mọi vị quý tộc cùng những mối thù địch kéo dài nữa.” Anh ta nhìn vào mắt Temple. “Cô ta đáng bị như vậy sao?” Đó là điều Temple hy vọng mình sẽ không bị hỏi.
Điều anh hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ phải trả lời. Bởi vì một tuần trước, anh sẽ trả lời đúng vậy một cách vô cùng dứt khoát. Một tuần trước, anh đã có thể quả quyết rằng Mara đáng phải gánh chịu tất cả những gì xảy đến với bản thân cô, anh có thể đưa ra hàng loạt phán xét bằng quyền lực, sức mạnh và tầm ảnh hưởng của chính mình.
Nhưng bây giờ, sự dứt khoát đang trở nên phức tạp hơn. Và anh không thể nghĩ về cô một cách đơn giản được. Đột nhiên, anh nhớ đến cái cách cô trêu chọc mình khi quên rằng họ là kẻ thù của nhau. Cái cách cô đối mặt với anh như thể họ ngang hàng. Cái cách cô nhanh nhẹn xử trí với học sinh của mình và những người đàn ông ở câu lạc bộ của anh. Cái cách cô hoàn toàn say mê trong nụ hôn của anh. Động chạm của anh. Cái cách cô bế con heo nhỏ ngốc nghếch trong vòng tay như thể nó là bạn đồng hành tốt nhất mà một người phụ nữ có thể đòi hỏi. Cái cách những suy nghĩ đó khẽ nhức nhối âm ỉ trong tâm trí anh, quấy rầy anh đến nỗi phải tự hỏi liệu mình không thể tốt hơn con heo nhỏ chết tiệt ấy hay sao.
Anh uống cạn phần scotch còn lại rồi xoay người để rót thêm. Lạy Chúa. Giờ thì anh đang so sánh bản thân mình với một con heo.
Vậy cô có đáng phải nhận sự trả thù của anh không? Anh chẳng biết nữa. Nhưng khi nghĩ về quá khứ của mình, về cuộc đời mình có thể có, về những niềm vui mà anh sẽ được nhận khi nắm giữ tước vị của mình, vai trò của mình, tiềm năng của mình, anh không thể ngăn được nỗi tức giận đang chực bùng nổ. Nếu không vì cô, anh sẽ bớt giận dữ hơn nhiều.
Và ít tổn thương hơn nhiều. Tình thế này đã được định đoạt từ nhiều năm trước. Anh không thể chống lại việc đối diện với nó.
Cô đã nói dối anh. Hết lần này đến lần khác. Và khi Mara cuối cùng cũng nói sự thật với anh, cô đã tước đoạt cả chút hy vọng cuối cùng của anh. Hứa hẹn cuối cùng về cuộc đời mà anh khao khát trong những góc u tối nhất của tâm hồn. Một người vợ xinh đẹp. Một đứa trẻ khỏe mạnh và vui tươi. Một gia đình. Tên thật.
Một gia tài. Cô đã đánh cắp nó, tựa hồ nó chưa bao giờ thuộc về anh.
Nỗi tức giận bùng lên, mãnh liệt và sôi sục, Temple nhìn vào mắt Ducan West. “Cô ấy đáng bị như thế.” West quay trở lại bàn bi-a để thực hiện cú chọc bóng của mình. Trái bóng lăn vào lỗ. Sau đó anh ta đứng thẳng người và giơ ly rượu của mình lên để chúc mừng Temple. “Nếu đó là sự thật, tôi sẽ rất vui mừng được trợ giúp anh,” anh ta nói. “Tôi sẽ gặp anh trong buổi khiêu vũ của Leighton.” Anh ta uống cạn ly rượu trước khi ném cho Temple cây gậy chọc bi-a rồi tiến thẳng ra cửa. Khi tới nơi, anh ta liền quay lại. “Chase thì sao?”
Temple vẫn chưa nói chuyện với đối tác của mình kể từ cuộc bất hòa của họ buổi tối cách đây vài hôm. “Cậu ta thì sao?” “Cậu ta đang ở đâu?”
“Bận rồi,” Bourne nói, câu trả lời chẳng có vẻ gì là sẵn lòng tiếp tục cuộc trò chuyện. West vờ như không chú ý đến thái độ bực bội trong tông giọng của Bourne. “Không nghi ngờ gì nữa. Nhưng đến khi nào cậu ta mới nhận ra rằng tôi là một người bạn đủ tiêu chuẩn để giữ kín những bí mật của cậu ta thế?”
Cross nhướng một bên chân mày. “Khi nào kế sinh nhai của anh không phụ thuộc vào việc tuyên bố chúng.” West phá lên cười và đặt ly scotch của mình xuống trước khi ra khỏi ngưỡng cửa. “Hay lắm, tôi sẽ chơi xì dách.” Anh ta gật đầu với Temple. “Ngày mai thì thế nào?”
Temple nghiêng đầu về phía West. “Ngày mai.” “Và tôi sẽ có được đáp án cho những câu hỏi của mình chứ?”
“Đúng vậy, và còn nhiều hơn thế,” Temple hứa hẹn. West gật đầu rồi biến mất trong vài giây, các bàn bài ở tầng trệt sòng bạc có sức hút không thể cưỡng lại. Lẽ ra sự chấp thuận của anh ta khiến Temple cảm thấy phấn khích hơn. Nên khiến anh cảm thấy mình được minh oan.
Song thay vào đấy, chúng để lại một nút thắt của điều gì đó chẳng dễ chịu chút nào trong lòng anh. Một điều gì đó anh không hứng thú, cũng chẳng thể xác định. Anh quay lại với những người bạn của mình, tất cả đều đang nhìn anh một cách chăm chú.
“Một khi cậu tiết lộ về cô ta, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại. Và cậu sẽ đặt trại trẻ mồ côi vào tình thế khó khăn,” Bourne chỉ ra. “Chẳng ai thích ý tưởng về việc trại trẻ bị hủy hoại bởi một vụ tai tiếng,” Cross giải thích, như thể Temple không thể hiểu điều đó.
Anh hiểu rõ. Và anh không thích cảm giác cả cơ thể mình ngập tràn nỗi khó chịu trước lời nói ấy. Trước gợi ý rằng kế hoạch của anh là mối đe dọa cho rất nhiều những đứa trẻ vô tội. Trước cái cách Bourne dễ dàng gạt bỏ ý nghĩ xem Mara như một vụ tai tiếng.
Anh không thích việc nó chính là điều khiến mình bực bội nhất trong tất cả những điều trên. “Nếu tiếp cận được các hồ sơ về trại trẻ mồ côi thì chỉ trong vòng vài phút, anh ta sẽ khám phá ra danh tính của những đứa trẻ đó,” Bourne nói. “Anh ta sẽ vạch mặt những người cha của chúng.”
“Cô ta sẽ không thể cứu được trại trẻ. Cô ta sẽ không bao giờ có thể tiết lộ mình trước toàn thể London một lần nữa,” Cross thêm vào. “Nếu những gã đàn ông đã gửi con trai họ đến đó bỏ rơi cô ta, cô ta sẽ bị những người phụ nữ của giới quý tộc hủy hoại. Và cô ta sẽ đổ lỗi cho cậu. Cậu đã chuẩn bị cho điều đó chưa? Để mất cô ta? Mãi mãi?” Temple nheo mắt nhìn Bourne. “Tại sao tôi lại quan tâm đến việc mất cô ấy chứ? Đó là sự giải thoát tốt đẹp.”
Lời nói dối đó khiến Temple bực bội, ngay cả khi anh nhất quyết không chịu thừa nhận như vậy. Những người bạn của anh biết rõ tốt hơn là không nên nhấn mạnh vấn đề đó. “West là bạn,” Cross thêm vào. “Tuy nhiên, anh ta cũng là một nhà báo. Và là một nhà báo lợi hại.”
“Tôi đã nhận ra điều này rồi,” Temple nói. Anh không phải một kẻ nhẫn tâm. Một khi cô bị hủy hoại, anh sẽ bảo vệ bọn trẻ. Anh sẽ xây cho chúng cả một cung điện bên ngoài thành phố. Anh sẽ chất đầy cái nơi chết tiệt đó bằng những viên kẹo ngọt lịm và những con chó săn.
Cùng những chú heo nhỏ. Anh mường tượng ra cô, giữ chặt con heo nhỏ chết tiệt ấy trong tay, với nụ cười rạng rỡ trên đôi môi xinh đẹp, và thấy trong lòng nhói lên một cảm giác gì đấy thật gần với tội lỗi.
Chết tiệt! Anh co duỗi bàn tay bên cánh tay bị thương, ghét sự căng cứng ở nơi đó.
“Tôi sẽ giữ West tránh xa trại trẻ mồ côi,” anh tuyên bố. “Anh ta là một người đàn ông đàng hoàng. Anh ta sẽ không gây tổn hại gì đến những đứa trẻ ấy đâu.” Ánh mắt Cross lướt đến bàn tay đang nắm vào và xòe ra đều đặn theo nhịp của anh. “Cảm giác thế nào?”
“Hẳn là cậu rất háo hức muốn trả miếng tôi trên võ đài?” Temple nói đùa, không hoàn toàn cảm thấy hài hước. Cross chẳng hề mỉm cười. “Háo hức muốn trả miếng cậu. Chấm hết.”
Temple nhìn xuống cánh tay bị thương của mình, xoay đều và kiểm tra nó. Tự hỏi mình có nên nói với họ những gì anh nghi ngờ trong những thời khắc đen tối của đêm đó, khi nó nhức nhối, ngứa ngáy và bỏng rát. Họ sẽ nói gì nếu anh cho họ hay rằng một phần cánh tay mình đã chẳng còn cảm giác? Anh sẽ trở thành ai trong mắt họ nếu không còn là Temple bất khả chiến bại? Sẽ ra sao nếu anh là chính mình?
Không còn là người bạn mà họ quen biết, người đàn ông họ cùng hợp tác trong công việc. Không còn là võ sĩ đấu tay không huyền thoại của Anh quốc. Cũng chẳng còn là gã đàn ông dành cả ngày ở Mayfair và đêm ở Temple Bar. Thay vào đó, anh trở thành một kẻ hoàn toàn khác. Một con người với bản tính hư hỏng, một quý tộc sinh ra và lớn lên trên các đường phố. Công tước của Lamont, người đã không còn nhìn thấy cơ ngơi hay gia đình của chính mình trong suốt mười hai năm dài đằng đẵng. Không còn là Công tước Sát nhân.
Tất nhiên, anh chưa bao giờ là thế. Một cảnh tượng lóe lên, Mara đứng trên võ đài, đầy kiêu hãnh và kiên cường. Mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ thù nào trước đây của anh. Khốc liệt hơn. Hấp dẫn hơn.
Anh là gì đối với cô? Anh vuốt bàn tay phía bên cánh tay lành lặn lên mặt.
Cô đã làm gì với anh? Anh đã làm gì với chính mình? “Cậu không cần phải làm thế, cậu biết đấy,” Bourne khẽ nói.
Anh nhìn sang người bạn của mình. “Giờ cậu đang bảo vệ cô ấy sao? Tôi có cần lấy cho cậu một tấm gương để nhắc cậu nhớ vết bầm tím trên mắt mình hay không?” Bourne cười tự mãn. “Cô ta không phải người đầu tiên ra đòn kiểu như thế. Và cũng chẳng phải người cuối cùng.” Đó hoàn toàn là sự thật. “Tất cả những gì tôi muốn nói là cậu có thể dừng việc này lại. Cậu có thể thay đổi nó.”
“Điều gì khiến cậu có tấm lòng vị tha đến thế?” Hầu tước nhún vai. “Rõ ràng cậu quan tâm đến cô nàng ấy, nếu không, cậu sẽ chẳng để cô ta hủy hoại mình. Tôi thừa biết điều đó là như thế nào. Và tôi biết sẽ ra sao nếu từ bỏ sự báo thù.”
Trong một khoảnh khắc, anh thấy thích ý tưởng đó. Anh hình dung mọi thứ sẽ thế nào nếu mình có thể thay đổi nó. Hình dung mình sẽ tạo dựng cuộc sống ra sao nếu được trao cho cơ hội. Hình dung một hàng dài những cậu bé tóc đen và những cô bé tóc nâu, mỗi đứa lại có một đôi mắt kỳ lạ, tuyệt đẹp và vô cùng thông minh, lanh lợi. Hình dung là mẹ của chúng đang chăm sóc chúng.
Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng. Thực tế lại là chuyện hoàn toàn khác.
~*~ Công tước và Công tước Phu nhân của Leighton tổ chức dạ tiệc mừng Giáng sinh vào tháng Mười hai hằng năm kể từ năm đầu tiên họ kết hôn, dạ tiệc này đã trở thành huyền thoại khi hầu hết giới quý tộc London đều quyết định trở về thành phố để tham dự dù thời tiết tháng Mười hai vô cùng lạnh giá và ảm đạm.
Theo lời Lydia (người nắm rõ những câu chuyện ngồi lê đôi mách hơn Mara từng biết), Công tước Phu nhân của Leighton rất lấy làm hãnh diện về bản thân khi điền tên cả tá những kẻ quyền quý đầy ấn tượng dù không thuộc dòng dõi quý tộc London vào danh sách khách mời của mình. Lydia thực sự đã sử dụng cụm từ “mọi người là bất cứ ai” với vẻ hết sức phấn khích khi Mara nhận được lời mời của Temple, nếu dòng chữ màu đen viết nguệch ngoạc chỉ rõ thời điểm và trang phục anh muốn cô mặc có thể gọi như vậy. Mara cho rằng lời mời này không hoàn toàn ngẫu nhiên mà chính là dịp để lột lớp mặt nạ của cô trước toàn thể London. Theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng ngày hôm qua, trước khi mọi chuyện trở nên xấu đi, có thể nó đã khác. Hôm qua, trước khi cô nhắc anh nhớ về quá khứ của họ, về cả tá cách họ là kẻ thù của nhau, lẽ ra họ có thể đã là những người bạn.
Và lẽ ra anh đã có thể cân nhắc lại thời điểm này. Một giấc mơ.
Cô bật ra tràng cười khe khẽ trước suy nghĩ ấy. Đó là một giấc mơ. Chẳng có bất kỳ điều gì có thể xóa đi quá khứ của họ. Xóa đi những gì cô đã gây ra. Chẳng có bất kỳ sự tha thứ nào có thể thay đổi diễn biến của màn kịch này. Thay đổi cái cách đêm nay kết thúc. Với việc cô bị hủy hoại.
Thành thực mà nói, Mara khá hài lòng vì đêm nay cuối cùng cũng đến. Khi việc bị hủy hoại đã ở ngay trước mắt, cô chắc chắn sẽ có cơ hội quay lại cuộc sống bình thường và được tất cả mọi người lãng quên. Được anh lãng quên.
Đó sẽ là điều tốt nhất. Có lẽ là một ân huệ. Ít nhất, đó là những gì cô vẫn tự nói với chính mình.
Cô đã tự nói với chính mình như thế khi giao lại trại trẻ mồ côi cho Lydia ngày hôm đó, và kể tường tận về nơi này, chỉ ra hoàn cảnh của bọn trẻ, các hồ sơ lưu trữ về đồ dùng cũng như những kỷ vật từ quá khứ của chúng. Những bằng chứng về sự ra đời của chúng. Cô đã tự nói với chính mình như thế khi hứa với Lydia về số ngân quỹ mình sẽ kiếm được từ Temple, thậm chí là khi cô cảm thấy đau đớn trước ý tưởng đòi các khoản nợ đến hạn. Cô không hề có lựa chọn. Bọn trẻ cần than để sưởi ấm và Lydia cần tiền nếu cô ấy tiếp quản việc điều hành trại trẻ mồ côi.
Cô đã tự nói với chính mình như thế khi đóng gói chiếc va li du lịch nhỏ của mình và cất đủ số tiền để có thể đến được Yorkshire, nơi cô đã muốn tìm đến từ mười hai năm trước. Đến nơi cô đã tự tạo dựng một cuộc đời khác. Nơi cô đã trở thành Margaret MacIntyre. Cô đã tự nói với mình như thế khi chiếc váy gửi đến cho cô được đựng trong một chiếc hộp màu trắng xinh đẹp, với chữ H bằng vàng được dập nổi và một chiếc mặt nạ bằng vàng tinh xảo đựng trong thứ đồ chạm lộng[1] tinh tế mà cô phải cố cưỡng lại thôi thúc muốn chạm vào.
[1. Chạm lộng: Chạm theo lối đục thủng nền để chữa lại những nét trang trí.] Những bộ đồ lót bằng lụa, xa tanh và ren, những đôi tất lụa cùng váy lót được thêu hoàn hảo, đồng thời cũng lộng lẫy quá mức cần thiết. Đã hơn một thập kỷ trôi qua kể từ khi cô khoác lên người thứ đồ mềm mại đó, và cô vẫn choáng ngợp trong cảm giác lớp lụa là ấy cọ xát vào cơ thể mình, ngay cả khi mục đích của chúng vang vọng trong tâm trí.
Chúng là thứ đồ lót được thiết kế để được ngắm nhìn. Bởi đàn ông. Bởi Temple.
Và chiếc áo choàng bằng lông chồn màu xanh lục lộng lẫy được thêu chỉ vàng phù hợp với phần còn lại của bộ trang phục đáng giá hơn tất cả số hóa đơn trong cả một năm của trại trẻ. Mara đã sốc khi thấy nó được đặt trong chiếc hộp, vì nó không được nhắc tới lúc cô bối rối thử đồ ở hiệu may của bà Hebert. Má cô nóng ran khi nhớ lại khoảnh khắc anh nhìn mình chăm chú trong căn phòng mờ sáng đó. Và cả khi ký ức nhường chỗ cho một đêm sau đêm ấy, lúc đôi môi anh đặt trên môi cô, hai má cô bỗng trở nên bỏng rát.
Và cô đã tự nhủ với bản thân rằng cô sẵn sàng đến gặp kẻ hành quyết mình khi đứng đợi trong sảnh chính của Trại trẻ MacIntyre’s, còn Lydia thì ngồi trên bậc cầu thang với đống hành lý của Mara để dưới chân cùng Lavender nằm yên trong lòng. Bây giờ, khi đứng trong sảnh chính nơi mình đã xây nên bằng nỗ lực, nước mắt và đam mê, cô nhận ra mình không còn là Margaret MacIntyre, cũng chẳng còn là Mara Lowe nữa. Không còn là người điều hành, không còn là người chị em, người chăm sóc, cũng chẳng còn là một người bạn.
Cô lại bơ vơ một lần nữa. Trái tim cô quặn thắt. Và bằng cách nào đó, chẳng có gì trong những điều ấy là quan trọng ngoài một sự thật đầy tàn khốc. Cô cũng không còn là gì với Temple.
Cô quay sang Lydia. “Nếu em trai mình tới, cậu sẽ nói với thằng bé mình đã đi rồi chứ? Cậu sẽ đưa cho nó lá thư của mình chứ?” Lời nhắn của Kit đã được gửi đến để chờ cô hồi âm khi trở về từ Thiên Thần, cậu ta yêu cầu một khoản tiền để rời khỏi Anh quốc và hứa hẹn đây là lần cuối cùng cậu ta đòi hỏi ở cô.
Mara đã hồi âm cho cậu ta một lá thư nêu rõ sự thật rằng cô không có khoản tiền dự trữ nào và cả hai người họ đều đang ở nơi mà họ nên biến mất. Cô muốn cảm ơn cậu ta vì những năm qua đã giữ kín sự thật về cô với thế giới và nói với cậu ta lời tạm biệt. Lydia mím môi. “Mình sẽ làm thế, mặc dù mình không thích điều đó chút nào. Sẽ thế nào nếu thằng bé đi theo cậu?”
“Nếu thằng bé làm thế, thì cứ như vậy đi. Mình thà để nó bám riết mình còn hơn để nó làm thế với cậu. Với nơi này,” Mara nhẹ nhàng nói thêm. “Với Temple.” Lời nói ấy mang ký ức về đêm trước quay trở lại, con dao của cô đâm vào ngực Temple, Kit thì bỏ đi, biến mất vào đám đông khi Mara vẫn còn đang hoảng loạn. Đây chính là giải pháp. Nó sẽ kết thúc mọi thứ. Nó sẽ giải phóng cho Temple.
Kit sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Và sau đêm nay, cả cô cũng sẽ không làm phiền anh nữa.
Cô thở dài, tuyệt vọng chống lại những cảm xúc ngày càng dễ dàng kéo đến trước những suy nghĩ về anh. “Và với tất cả những thứ khác…”
Lydia gật đầu rồi đặt Lavender xuống, tiến đến chỗ Mara và nắm lấy tay cô. “Với tất cả những thứ khác.” Họ đứng nguyên như vậy suốt một lúc lâu. Họ là những người bạn. “Cậu không nhất thiết phải làm điều này, cậu biết mà. Chúng ta có thể đương đầu với nó.” Mara chớp mắt để ngăn những giọt lệ đang chực trào ra.
“Nhưng mình sẽ làm thế. Vì cậu. Vì bọn trẻ.” Cô đưa hai bàn tay vuốt lớp lụa mềm mại của chiếc váy, buộc mình phải nhớ rõ rằng đêm nay, Temple sẽ thực hiện trọn vẹn lời hứa của anh. Và cô cũng sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình. Điều cuối cùng. Đêm nay, tất cả sẽ kết thúc.
Lydia biết tốt hơn là không nên tranh cãi. “Quả là một chiếc váy lộng lẫy!” “Nó khiến mình giống như món đồ để rao bán vậy,” Mara nói.
“Không phải thế.” Lydia nói đúng. Phải rồi, đường viền cổ được may rất trễ, nhưng bà Hebert bằng cách nào đó đã tuân theo yêu cầu của Temple mà vẫn không khiến Mara trở nên thiếu đứng đắn. Nhưng cô chẳng muốn thừa nhận thực tế rằng bộ đồ này quả thực vô cùng tuyệt mỹ.
“Nó khiến cậu giống hệt một nàng công chúa.” Cô ấy kéo chiếc áo choàng quanh Mara. Đến lượt cô lên tiếng. “Không hề.”
Lydia cười toe toét. “Thế thì giống một nữ công tước vậy.” Mara liếc cô một cái, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nói, xốc Lavender lên từ nơi nó đang nhảy nhót dưới chân họ. “Ôi trời! Hãy tưởng tượng mà xem. Cậu, kết hôn với cha anh ta.” “Mình không thích,” Mara nói.
“Mẹ kế của người đàn ông đó.” Cô nhắm mắt lại. “Đừng nói chuyện này nữa!”
“Hãy tưởng tượng đến cuộc sống với những ý nghĩ sai trái dành cho đứa con riêng của ai đó.” “Lydia!” Mara phản đối, biết ơn sự phân tâm này.
“Ồ, thật ngớ ngẩn,” Lydia nói. “Người đàn ông đó còn lớn tuổi hơn cậu.” “Nó không có nghĩa là…”
Lydia vẫy một bàn tay. “Dĩ nhiên là có. Hãy nhìn anh ta mà xem. Anh ta to lớn. Và điển trai đến tội lỗi. Cậu có dám thành thật nói với mình rằng cậu chẳng có chút ý nghĩ sai trái nào không?” “Có.”
“Nói dối!” Tất nhiên, cô là một kẻ nói dối. Cô đã có rất nhiều suy nghĩ sai trái dành cho anh. Cô đã có những hành động không trong sáng với anh. Và tồi tệ hơn thế.
Bằng cách nào đó, cô đã yêu anh. Đó quả là bước ngoặt bất hạnh trong chuỗi sự kiện đang diễn ra này.
Và rồi mục tiêu mà những suy nghĩ của cô hướng đến xuất hiện, cứu cô thoát khỏi phải suy nghĩ quá nhiều về điều cuối cùng. Tim cô như bắn khỏi lồng ngực khi nhìn thấy anh, trong chiếc quần đen, áo gi lê và áo khoác được cắt may hoàn hảo dù anh vẫn đang mang chiếc băng đeo cũng màu đen trước ngực. Lạy Chúa lòng lành, anh có bờ vai thật rộng. Toàn bộ sắc đen đó chỉ bị phá vỡ bởi màu trắng tinh khôi của chiếc sơ mi cùng cà vạt, như thể nó đã được hồ cứng và thắt gọn gàng bởi một trong những người hầu lành nghề nhất London.
Cô không thể mường tượng ra anh có người phục vụ. Anh có vẻ không phải kiểu người cần sự hỗ trợ của kẻ khác, mà thích tự mình làm những việc nhỏ nhặt như thắt cà vạt một cách hoàn hảo. Nhưng dù sao đi nữa, chiếc cà vạt đúng là đã được thắt một cách hoàn hảo.
“Đức ngài,” Lydia nói với nụ cười toe toét. “Chúng tôi vừa mới nhắc đến anh.” Anh nghiêng đầu. “Các cô sao? Các cô đang nói gì về tôi thế?” Anh cúi thấp đầu trên bàn tay Lydia, bỏ lỡ tia lấp lánh trong ánh mắt cô ấy khi Mara nhìn trân trối qua cô ấy về phía tấm lưng rộng của anh, ước chi cô ấy không nói thêm bất kỳ điều gì khác.
“Chúng tôi đang bàn bạc về những con rối bị số phận giật dây.” Anh vuốt ve chiếc mõm nhỏ xíu của Lavender, và con heo nhỏ ngay lập tức biến thành kẻ phản bội khi nghiêng mình về phía động chạm ấy với một tiếng khụt khịt trước khi Temple dành sự chú ý của mình cho Mara. “Quả thực là một con rối xuất sắc.” Ánh nhìn chằm chằm của anh quét khắp người cô, khiến cô có cảm giác vừa nóng vừa lạnh trước sự mơn trớn của nó. Cô lo lắng nắm chặt hai mép cổ áo lông chồn, cảm giác anh tựa hồ có thể nhìn thấu mình qua lần vải. Sự chú ý của anh lướt xuống bàn tay cô, và anh ngập ngừng một lúc lâu trước khi nói, “Cô đã sẵn sàng chưa?”
“Vẫn như mọi lần,” cô khẽ đáp, nhưng anh đã tiến ra cửa, chẳng nghi ngờ gì là háo hức muốn chứng kiến việc hủy hoại cô được thực thi. Chẳng nghi ngờ gì là mệt mỏi với cô. Mệt mỏi với việc sống cuộc sống thiếu vắng tất cả những đặc quyền được dành sẵn cho anh từ lúc lọt lòng. Cô đi theo anh, biết rằng đêm nay, cứ bước thêm một bước là cuộc sống của cô lại có thêm thay đổi. Đêm nay, cô sẽ không thể trốn tránh quá khứ được nữa. Cô sẽ phải công nhận nó. Và khi làm điều đó, có khả năng cô sẽ đánh mất tất cả những gì mình đã cố xây đắp.
Vì anh. Lydia ngăn Mara lại khi cô ra đến ngưỡng cửa, vòng cánh tay ôm lấy cô và thì thầm vào tai cô, “Can đảm lên!”
Cô gật đầu, nuốt xuống cục nghẹn nơi cổ họng và giữ chặt Lavender trong vòng tay, ôm chú heo nhỏ thật lâu rồi đặt một nụ hôn lên đầu nó trước khi giao nó lại cho chủ nhân mới của Trại trẻ MacIntyre’s. Người đi cùng cô im lặng như pho tượng và Mara cố không chú ý đến anh.
Cố gắng không chú ý tới cái cách ngực anh phập phồng dưới lớp vải lanh sạch sẽ của chiếc sơ mi và lớp len mềm mại của áo khoác. Cái cách anh hít thở thật chậm và dài. Cái cách cặp đùi mạnh mẽ của anh gồng lên khi cỗ xe ngựa rung lắc trên con đường đầy sỏi. Mùi hương của anh: Mùi đinh hương và xạ hương lẫn mùi nam tính của chính anh. Cố gắng không chú ý đến anh cho đến khi anh nghiêng người về phía trước trong bóng tối, vượt qua vạch ranh giới ngầm giữa chỗ ngồi của anh và cô trên chiếc xe ngựa, rồi cộc cằn nói, “Tôi mang cho cô một món quà.”
Suy cho cùng, sẽ thật lỗ mãng nếu không chú ý đến ai đó khi họ mang theo một món quà. Và để đảm bảo, anh liền nhấn mạnh lời nói của mình bằng cách giơ một chiếc hộp dẹt và dài về phía cô. Cô nhận ra nó ngay lập tức, chiếc hộp màu trắng với dấu dập nổi bằng vàng, con dấu của bà Hebert, và cô lắc đầu với vẻ bối rối khi nhận món đồ ấy. “Tôi đang mặc tất cả những thứ anh yêu cầu. Nhiều hơn thế.”
Những lời đó thốt ra trước khi cô có thể ngăn lại, trước khi cô có thể ngăn mình khỏi việc nhắc cả hai nhớ rằng cô đang mặc quần áo của anh, thứ anh đã chọn khi cô đứng trước mặt anh trong tư thế bán khỏa thân nơi căn phòng tăm tối. Anh có thể giành lấy khoảnh khắc này để thúc giục cô tiếp tục nói về chủ đề ấy. Để buộc cô phải thừa nhận từng mảnh quần áo này là của anh trước khi thuộc về cô. Nhưng anh không làm thế. Thay vào đó, anh tựa lưng vào ghế và nói, “Không phải tất cả.”
Cô mở chiếc hộp, tháo lớp giấy gói mỏng và để lộ ra một đôi găng tay bằng xa tanh lộng lẫy, hài hòa một cách hoàn hảo với chiếc váy của cô, có những đường thêu tinh tế cùng cả tá cúc nhỏ đính dọc theo mặt trong của chúng. Cô nhẹ nhàng nhấc đôi găng khỏi hộp, cứ như chúng có thể sẽ nhàu nát trong tay mình. “Cô không bao giờ đeo găng,” Temple nói. “Tôi nghĩ có thể cô sẽ cần tới chúng.”
Tuy nhiên, đây không phải là kiểu găng tay để đeo hằng ngày mà chỉ dành riêng cho một đêm, một bộ trang phục. Và một người đàn ông. Cô xỏ một chiếc găng rồi nhận ra mình sẽ không thể tự thít chặt nó bằng tay kia. Nhưng trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì anh đã nghiêng người về phía trước một lần nữa, lấy trong túi áo khoác một cái kẹp, như thể nó là thứ bình thường nhất trên thế giới để một người đàn ông mang theo. Anh nhoài người về phía cô trong không gian nhỏ hẹp, tối đen rồi nắm lấy tay cô. Anh vươn tay xắn tay áo choàng của cô lên, dùng cánh tay bị thương của mình giữ cô ngồi vững khi tiến hành việc cài hàng cúc màu xanh lục như dài bất tận.
Cô muốn ghét anh vì anh thậm chí đã giành quyền kiểm soát với tất cả chuyện này, với cả đôi găng tay của cô. Nhưng thay vào đấy, cô lại càng yêu anh nhiều hơn, trái tim cô đập nặng nề trong lồng ngực, biết rằng đây là đêm cuối cùng của họ. Có lẽ là lần cuối cùng họ được ở riêng với nhau.
“Cảm ơn anh,” cô nhẹ nhàng nói, không chắc mình nên làm gì khác khi ngồi đó với bàn tay tự do đang vần vò mảnh giấy từ chiếc hộp. Anh im lặng tập trung vào công việc của mình, và cô quan sát mái tóc đen sẫm màu của anh, không thể hít thật sâu vì khoảng cách quá gần gũi giữa họ, ước chi anh đã không ở quá gần đôi tay kém hoàn hảo và đầy sẹo của cô. Biết ơn thực tế rằng mình đã che giấu được bao tháng năm thăng trầm khắc trong lòng bàn tay trước khi dồn anh vào bước đường cùng.
Hoàn toàn bối rối trước động chạm nhẹ nhàng và khéo léo của anh. Cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong hơi thở của anh trên làn da nơi cổ tay mình khi anh cố giấu nó khỏi tầm mắt, động chạm nhẹ nhàng từ những ngón tay anh dọc theo mặt trong của cánh tay cô là thứ cuối cùng bị xua đuổi bởi lụa là.
Không, không phải bị xua đuổi. Mà bị giam cầm bởi lụa là. Bởi vì nó mang lại cảm giác như vậy, tựa hồ chính chiếc găng tay đang bảo vệ những động chạm của anh khỏi việc trốn thoát.
Anh đã xong việc với chiếc găng tay thứ nhất sau quãng thời gian vô tận và Mara thở ra một hơi dài mà không biết mình đã nén lại, nhận ra anh đã siết chặt tay cô trong tay mình mà chẳng hề cảnh báo trước. Cô rụt tay lại, nhưng cái siết của anh cứng rắn như thép. “Cảm ơn anh, tôi có thể…” “Hãy để tôi,” anh nói, nhấc chiếc găng thứ hai từ đùi cô lên.
Không, cô muốn nói, đừng nhìn vào nó. Sức nóng lan tỏa khắp hai gò má cô và cô phải cảm tạ bóng tối trong cỗ xe ngựa.
Dẫu sao đi nữa anh vẫn nhận thấy điều đó. “Cô đang bối rối vì chúng,” anh nói, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vào lòng bàn tay cô. Cô rụt tay một lần nữa. Vô ích.
“Cô không cần làm thế, cô biết đấy,” anh vừa nói vừa vuốt ve tay cô thật chậm, xoay tròn như đang không ngừng tra tấn cô. “Bàn tay này đã giúp cô sống sót suốt mười hai năm qua. Chúng làm việc cho cô. Chúng giúp cô kiếm ra tiền, nơi trú ẩn và sự an toàn hơn một thập kỷ.” Ánh mắt cô lướt đến mắt anh, đôi mắt đen như than trong ánh sáng lờ mờ. “Bàn tay của những người phụ nữ không phải để tiết lộ công việc của họ.”
Anh tiếp tục, giọng cất lên chẳng hơn một tiếng thì thầm là bao, “Nhưng điều tôi không thể hiểu được, Mara, là lý do tại sao cô lại muốn chúng phải như thế?” Sợ hãi. Oan nghiệt.
Điên rồ. “Tôi ước gì chúng đã không như vậy. Cảm giác mềm mại là thứ mà bàn tay của những người phụ nữ nên có.”
Điều mà chắc chắn anh sẽ thấy thích hơn. Không. Cô không quan tâm anh thích bàn tay như thế nào. Thích bàn tay cô ra sao.
Anh trượt chiếc găng lụa trên tay cô, xỏ những ngón tay cô vào lớp vải, luồn những ngón tay của mình vào kẽ tay cô. Ai có thể tưởng tượng được rằng làn da ở những nơi như thế lại vô cùng nhạy cảm đến vậy? “Đây là bàn tay của cô,” anh nói, nâng bàn tay Mara lên, cúi thấp đầu và thì thầm vào làn da trần nơi lòng bàn tay. “Chúng hoàn hảo.”
“Đừng nói thế,” cô thì thầm. Đừng tốt với em.
Đừng khiến em yêu anh nhiều hơn nữa. Đừng khiến em tổn thương nhiều hơn những gì anh định làm.
Anh đặt nụ hôn lên ngón cái của cô trước khi cài chặt hàng khuy và một nụ hôn dịu dàng khác lên cổ tay cô, sau đó siết chặt chiếc găng. Rồi cứ thế, anh rải những nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo cánh tay cô, mỗi nụ hôn lại khiến khắp cơ thể cô nóng bừng vì sửng sốt, mỗi nụ hôn lại bị khóa chặt bởi lụa là. Bởi anh. Mỗi nụ hôn lại mang sức phá hủy của riêng nó, khiến cô muốn trườn vào lòng anh và tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của anh mà không hề do dự.
Lúc chạm đến chiếc khuy cuối cùng, thứ giúp đôi găng che hết khuỷu tay cô, anh nấn ná trước làn da trần ở đó, ép đôi môi ấm áp của mình vào nơi nhạy cảm mà cô chưa từng biết đến trước đây, chần chừ khi cô thở hổn hển vì phấn khích trước sự ve vuốt ấy. Anh hé môi. Lưỡi anh trêu chọc cô trong cử động xoay tròn thật chậm rãi như thiêu đốt làn da. Cô không thể ngăn mình trượt bàn tay còn lại vào tóc anh, nắm lấy những lọn tóc ở nơi xấu xa, tuyệt vời ấy.
Ghét việc chiếc găng tay chết tiệt ngăn cô không thể chạm vào anh. Muốn nguyền rủa nó thật to.
Cô cảm thấy môi anh cong lên trên làn da mình, nụ cười đó bị xua tan bởi cái cắn nhẹ đầy kích thích của hàm răng trước khi anh kết thúc màn tra tấn của mình, sau đó là nhiệm vụ của mình. Trong khoảnh khắc ấy, anh có thể đạt được bất cứ điều gì mình yêu cầu.
Cô sẽ trao nó cho anh trong niềm phấn khích ngập tràn. Đó chính là thứ khiến người đàn ông này nguy hiểm hơn bất kỳ ai ở London có thể nghĩ được. Anh có thể kiểm soát cô chỉ bằng một động chạm, và khả năng kiểm soát của anh còn mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn so với bất kỳ người đàn ông nào từng đối xử với cô trước đây.
Và cũng vô cùng đáng sợ. “Temple,” cô thì thầm trong bóng tối, “em…”
Cô nhỏ giọng dần, có cả triệu điều muốn nói với anh. Em xin lỗi.
Em ước gì mọi thứ có thể khác đi. Em ước gì mình có thể là người phụ nữ hoàn hảo mà anh muốn. Người có thể xóa bỏ quá khứ.
Em yêu anh. Anh không cho cô cơ hội để nói bất kỳ điều gì trong số đó. “Giờ là lúc để cô tháo bỏ lớp mặt nạ của mình.” Anh tựa lưng vào chỗ ngồi trên xe ngựa, hoàn toàn không bị những trải nghiệm vừa qua làm cho nao núng. “Chúng ta tới nơi rồi!”