A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hương 15.
Nữ thần đang ở phòng riêng của mình, ngồi xếp bằng trên tấm nệm trắng, cằm tựa lên nắm tay, rõ ràng là đang ngẫm nghĩ. Mặc dù trông cô có vẻ không mệt mỏi nữa, nhưng ở cô có một cái gì đó mới mẻ, giống như sấm nổ giữa trời quang khiến Christopher giật mình khi bước vào.
Đồ nữ trang của Nữ thần kêu lanh canh khi cô ngước nhìn nó.
-Ồ hay quá!- cô nói – Tôi đang hy vọng anh sớm quay lại. Tôi cần phải nói với anh - anh là người duy nhất tôi biết có thể hiểu được.
-Với tôi cũng thế - Christopher nói và ngồi xuống sàn gạch, tựa lưng vào tường – Cô thì bị nhốt ở đây với các Nữ tu, còn tôi thì bị nhốt ở Lâu đài với người của Gabriel. Cả hai chúng ta đều ở trong một đường hầm…
-Nhưng đó chỉ là mối lo của tôi không - Nữ thần cắt lời – Tôi không chắc mình có được một đường hầm hay không. Rốt cuộc thì đường hầm cũng có điểm cuối - Giọng cô đầy vẻ chấn động. Con mèo trắng biết ngay lập tức. Nó đứng dậy giữa đám đệm và nặng nề trèo lên lòng cô.
-Cô nói thế nghĩa là gì? – Christopher hỏi, một lần nữa nghĩ rằng bọn con gái là cả một Bí ẩn Hoàn toàn.
-Bethi tội nghiệp - Nữ thần nói và vuốt ve con mèo trắng trong tiếng lanh canh nhịp nhàng của những chuỗi hạt – Nó lại sắp có con rồi. Tôi chỉ ước gì nó sẽ không tiếp tục có con nữa – nó rạc hết cả người ra mất. Tôi muốn nói từ hồi bị ốm đến giờ tôi nghĩ ngợi đủ chuyện. Tôi nghĩ đến anh và thắc mắc không hiểu sao anh có thể đến đây từ một thế giới khác như thế. Có khó lắm không?
-Không, dễ thôi – Christopher nói – Hay là với tôi thì dễ. Tôi nghĩ chắc là vì tôi có nhiều mạng sống. Chắc là tôi bỏ một mạng lại trên giường và buông lỏng cho những mạng khác đi lang thang.
-May thế nhỉ! - Nữ thần nói – Nhưng tôi muốn hỏi là anh làm thế nào để lọt được vào thế giới này?
Christopher kể cho cô nghe về thung lũng và về Chỗ Trung Gian và nó luôn tìm được một cái góc trong phòng ngủ để đi vòng quanh ra sao.
Nữ thần đưa mắt nhìn quanh khắp những cái cửa tò vò tranh tối tranh sáng trong phòng mình:
-Ước gì tôi cũng có nhiều mạng sống. Nhưng với tôi - anh có nhớ lần trứoc đã nói với tôi rằng khi nào lớn lên tôi sẽ không phải làm Asheth sống nữa không?
-Chính cô đã nói với tôi như vậy khi tôi đến đây lần đầu tiên – Christopher nhắc – Cô bảo là Asheth Sống bao giờ cũng là một cô bé. Cô không nhớ à?
-Có, nhưng không ai nói điều đó như anh nói cả - Nữ thần nói – Nó khiến tôi nghĩ ngợi. Điều gì sẽ xảy ra với Asheth Sống khi cô ta không còn là một cô bé nữa? Giờ đây tôi không còn nhỏ. Tôi đã sắp đến cái tuổi mà những người khác sẽ chính thức trở thành phụ nữ.
Chắc chắn ở Dãy Mười điều đó xảy ra quá sớm, Christopher nghĩ. Nó ước ao mình cũng là bất cứ một cái gì đó giống như một người đàn ông chính thức.
-Thế cô không phải trở thành một Nữ tu sĩ à?
-Không - Nữ thần nói – Tôi đã nghe ngóng, đã hỏi và đã đọc mọi ghi chép của bọn họ. Không một Nữ tu nào trước đây từng là Nữ thần.
Cô bắt đầu chải dựng lông con mèo trắng giữa kẽ những ngón tay đang run run, và nói:
-Khi tôi hỏi thì Mẹ Bàn chân Tự hào nói rằng tôi không cần phải bận tâm vì Asheth đã lo liệu mọi chuyện. Anh nghĩ như thế nghĩa là thế nào?
Christopher thấy có vẻ như cô lại bắt đầu xúc động:
-Tôi nghĩ là cô chỉ cần chạy ra khỏi Đền thờ và đi về nhà là xong – Christopher dịu dàng nói, ý nghĩ đó khiến nó thấy ghen tị – Nhưng cô có đủ tài năng của Asheth. Chắc chắn cô phải có thể sử dụng tài năng đó để tìm cho chắc chắn.
-Thế anh nghĩ là tôi vẫn cố thử làm gì kia chứ? - Nữ thần bất ngờ gào lên. Những chuỗi hạt kêu lanh canh khi cô quẳng con Bethi bất hạnh sang bên và chồm dậy, quắc mắt nhìn Christopher – Thằng nhóc ngu ngốc! Tôi đã nghĩ và đã nghĩ, suốt cả tuần này, cho đến khi ong cả đầu lên!
Christopher vội vã đứng lên và áp lưng vào tường, sẵn sàng chuồn xuyên qua nó ngay lập tức nếu Nữ thần đi tới chỗ nó. Nhưng Nữ thần chỉ nhảy choi choi trước mặt nó và gào thét:
-Nếu thông minh đến thế thì hãy nghĩ ra một cách để tôi có thể tìm ra đi! Nghĩ ra MỘT CÁCH đi!
Như mọi khi mỗi lần Nữ thần gào lên, ngay lập tức có tiếng chân dậm thình thịch từ các phòng bên kia và những giọng hổn hển gọi:
-Ta đến đây, Nữ thần! Có chuyện gì thế?
Christopher lùi vào tường, nhanh như cắt và nhẹ nhàng. Nữ thần hất sang nó một cái nhìn thật nhanh và có vẻ đắc thắng rồi chạy bổ vào tay một bà cụ gầy guộc vừa xuất hiện ở cửa tò vò:
-Ôi, Mẹ Bàn chân Tự hào! Con vừa lại nằm mơ dễ sợ quá!
Christopher hoảng sợ thấy mình bị kẹt trong tường. Nó không bước ra mà cũng không thể xuyên nốt qua bức tường. Dường như việc duy nhất nó có thể làm được là sử dụng bài học mà Flavian đã dạy cho nó để biến mình thành vô hình. Nó thực hiện ngay lập tức. Nó đã dịch chuyển, mặt quay tới và lưng quay ra ngoài, vì thế gần như toàn bộ đầu nó thò ra khỏi tường. Vô hình hay không thì nó cảm thấy mình giống như một cái đầu thú nhồi treo trên tường phòng ăn của Lâu đài. Ít ra thì cũng có thể nhìn, nghe, và thở - Christopher sững sờ nghĩ. Nó kinh ngạc trước hành động xảo trá của Nữ thần.
Nữ thần đã được dẫn sang một phòng ở xa hơn với những tiếng rì rầm sôi nổi. Khoảng mười phút sau Nữ thần mới quay lại, lúc này Christopher đã mỏi đơ cả cổ và một chân bị chuột rút. Trông cô ta rất bình tĩnh.
-Vô hình cũng chẳng ăn thua gì đâu – cô nói - Ở đây mọi người đều có nhãn lực phù thuỷ, dù cho anh không có. Xem kìa, tôi xin lỗi về chuyện này, nhưng tôi cần được giúp đỡ kinh khủng và tôi hứa sẽ để cho anh đi sau khi đã giúp tôi.
Christopher cứ giữ nguyên vô hình như cũ. Như thế này nó cảm thấy an toàn hơn.
-Cô không cần được giúp đỡ mà cần được nện vào đầu – nó tức giận nói –Như thế này làm sao tôi có thể giúp cô được? Tôi khó chịu đến chết mất đây này.
-Vậy thì hãy thoải mái đi và hãy giúp tôi - Nữ thần nói.
Christopher thấy có thể nhúc nhích được một tí. Bức tường xung quanh dường như biến thành một cái gì như thạch, khiến cho nó có thể đứng thẳng lên và hơi cử động được tay và sửa lại thế đứng của chân cho thích hợp hơn. Nó thử cựa quậy thật nhanh hy vọng chất thạch có thể lỏng hơn để nó có thể thoát ra, nhưng không được. Christopher có thể nói là cái đang giữ chặt nó lúc này cũng chính là thứ mà Nữ thần đã dùng để gắn chân nó xuống sàn khi nó gặp cô lần đầu, và thứ này vẫn bí ẩn hệt như hồi đó. Nó chịu thua và hỏi:
-Cô muốn tôi giúp thế nào?
-Đem tôi đến thế giới của anh - Nữ thần hối hả nói – để tôi có thể đi học như cái cô gái trong những cuốn truyện Millie. Tôi nghĩ là anh có thể giấu tôi ở đâu đó trong Lâu đài trong thời gian tôi tìm một trường nào đó.
Christopher nghĩ đến việc Gabriel de Witt phát hiện ra Nữ thần trốn trong một căn gác áp mái.
-Không – nó nói – Tôi không thể. Tuyệt đối không thể. Và tôi sẽ không thể. Bây giờ hãy để cho tôi ra khỏi chỗ này!
-Anh đã đem Throgmorten đi - Nữ thần nói - Vậy thì anh cũng có thể đem tôi đi được.
-Throgmorten là một con mèo – Christopher nói – Nó có chín mạng giống như tôi. Tôi đã nói với cô là tôi chỉ có đến đây khi để lại một mạng sống ở phía sau. Cô chỉ có một mạng sống, vì thế rõ ràng là tôi không thể đem cô đến thế giới của tôi bởi vì nếu tôi đem cô đi thì cô sẽ chết.
-Chính là thế đấy! - Nữ thần thì thầm một cách kiên quyết. Christopher cảm thấy rõ cô đang cố hết sức để không lại gào lên. Nước mắt chảy dài trên mặt cô – Tôi biết rõ mình chỉ có một mạng sống và tôi không muốn bị mất nó. Hãy đem tôi đi theo cùng anh.
-Chỉ để cô có thể đến trường vì một cuốn sách mà thôi! – Christopher gắt và hơn bao giờ hết cảm thấy mình giống một cái đầu thú treo trên tường – Cô thôi đi đừng có ngu ngốc như thế nữa!
-Vậy thì anh có thể ở nguyên trong tường như thế cho đến khi đổi ý vậy! - Nữ thần nói và chạy vụt đi trong một tràng leng keng lanh canh.
Christopher đứng đó, lún sâu trong chất thạch của bức tường và nguyền rủa cái ngày mang đến cho Nữ thần những cuốn truyện Millie ấy. Rồi nó tự rủa mình đã nghĩ là Nữ thần là đáng thương. Cô ta chỉ ích kỷ và độc ác như tất cả những người khác nó biết mà thôi. Nó cựa quậy, vùng vẫy và ráng sức cố thoát khỏi bức tường, nhưng vì nó không hề biết trong cái bùa này có gì nên càng bị giữ chặt hơn bao giờ hết.
Tệ nhất là bây giờ Đền thờ đã tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa và là một nơi rất đông đúc. Christopher nghe rõ đàng sau mình, phía bên kia bức tường là tiếng ồn ào của đám người trên khoảnh sân nóng rẫy, họ đếm mèo và cho chúng ăn. Lẫn lộn trong những tiếng động ấy là tiếng một người đàn bà đang nói rất to ra lệnh, và tiếng khiên loảng xoảng và tiếng cán lao nện thình thịch xuống đất. Christopher bắt đầu hoảng sợ, nó sợ phần sau của cơ thể vô hình của nó đang dính chặt ở ngoài bức tường bên phía sân đó. Nó cứ hình dung ra một mũi lao đang lao vào người nó từ phía ấy, vậy là nó lại cựa quậy, cố thu mình vào trong để đảm bảo không bị thế. Nó không rõ mình sợ cái gì hơn: cảm giác bị một mũi lao xiên vào người hay sợ điều Gabriel sẽ làm nếu biết nó lại đánh mất thêm một mạng nữa.
Từ phía trước, bên kia chiếc cửa tò vò là tiếng Nữ thần nói chuyện với ít nhất ba Nữ tu khác và sau đó là tiếng họ rì rầm cầu kinh. Tại sao Flavian lại chẳng chịu dạy nó những phép thuật có ích hơn kia chứ? Có lẽ có đến sáu trăm cách im lặng để phá cái bùa này và trượt ra khỏi bức tường một cách vô hình, vậy mà Christopher chẳng biết lấy một cách. Nó tự hỏi không hiểu có thể bứt khỏi bùa này bằng cách sử dụng một bùa hỗn hợp gồm bùa bay, bùa gọi gió và bùa làm lửa. Có thể - mặc dầu sẽ vô cùng khó làm khi tay nó không được tự do – và mọi người vẫn có thể đuổi theo nó cùng những ngọn lao. Christopher quyết định cần phải tranh luận và láu cá trước đã.
Không bao lâu sau Nữ thần đã di vào để xem Christopher đã đổi ý chưa.
-Cô bé, để ta đi bắt nó - Một Nữ tu đứng bên kia cổng tò vò nói.
-Không, ta cũng muốn nhìn Bethi một cái - Nữ thần nói với lại. Để có vẻ thành thật, cô đi tới nhìn con mèo trắng đang nằm trên chiếc giường làm bằng đống nệm và trông có vẻ rất buồn bã. Nữ thần vuốt ve nói rồi đi tới và ghé sát mặt vào mặt Christopher.
-Thế nào? Chúng ta sẽ cùng đi chứ?
-Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có ai đó đi vào và nhìn thấy mặt tôi đang bị gắn trên tường thế này?
-Tốt hơn hết là anh hãy đồng ý giúp tôi trước khi bị người ta nhìn thấy. Họ sẽ giết anh - Nữ thần thì thào đáp,
-Nhưng tôi cũng chẳng có ích gì cho cô nếu như đã chết rồi – Christopher nói - Thả tôi ra nếu không tôi sẽ kêu lên đây này.
-Anh dám ư? - Nữ thần nói và õng ẹo đi ra.
Vấn đề là Christopher không dám. Mẩu tranh luận có vẻ như chấm dứt trong bế tắc. Lần tiếp theo Nữ thần đi vào thì Christopher thử đổi giọng:
-Xem đấy – nó nói – Tôi đang cân nhắc thật sự. Tôi có thể dễ dàng đập vỡ một lỗ thủng trong Đền thờ và bỏ chạy ngay lúc này, nhưng tôi không làm như thế vì tôi không muốn bỏ rơi cô. Asheth và các Nữ tu của cô sẽ không hài lòng tí nào nếu biết được cô đang cố chạy sang một thế giới khác, đúng không?
Nước mắt dâng lên trong mắt Nữ thần:
-Tôi có đòi hỏi gì nhiều lắm đâu – Cô nói và vặn vẹo một cách khổ sở - Tôi cứ tưởng anh rất nhân từ.
Câu này có vẻ gây được ấn tượng.
-Tôi sắp phải thổi bay Đền thờ, nếu cô không để cho tôi đi – Christopher nói - Nếu tôi không quay về trước khi trời sáng thì sẽ có người của Lâu đài vào tìm và chỉ thấy có mỗi một mạng của tôi đang nằm trên giường. Khi đó họ sẽ mách Gabriel de Witt và cả hai chúng ta sẽ bị rắc rối. Tôi đã nói với cô là ông ta biết cách đi sang thế giới khác. Nếu ông ta tới đây thì cô sẽ không thích đâu.
-Anh thật là ích kỷ! - Nữ thần nói – Anh chẳng thương người tí nào cả! Anh chỉ khiếp sợ thôi.
Đến đây Christopher nổi nóng:
-Thả tôi ra, nếu không tôi thổi tung tất cả những cái này lên trời bây giờ!
Nữ thần chỉ chạy khỏi phòng và lấy vạt váy lau nước mắt.
-Cô bé, sao thế? - Một Nữ tu hỏi.
-Không, không – Christopher nghe thấy Nữ thần nói – Bethi rất khoẻ, thế thôi.
Sau đó cô ta biến mất một hồi lâu. Có lẽ cô muốn đánh lạc hướng không để các Nữ tu đi vào thăm con mèo trắng. Nhưng ngay sau đó, mùi thức ăn thơm ngon bắt đầu tràn ngập không khí. Christopher lo lắng thật sự. Thời gian đang trôi đi và lúc này ở Lâu đài trời sắp sáng thật rồi. Lúc đó nó sẽ thật sự bị rắc rồi. Thời gian tiếp tục trôi đi. Nó nghe thấy tiếng người trong khoảnh sân phía sau đếm mèo và cho chúng ăn lần nữa. Có người nói:
-Không thấy Bethi đâu.
-Nó đang ở trong phòng của Asheth Sống – có ai khác trả lời – Nó sắp sinh rồi.
Thời gian lại tiếp tục trôi. Tới lúc Nữ thần xuất hiện thì tuyệt vọng đã khiến Christopher nảy ra một chiến thuật mới. Nó thấy sẽ phải giúp đỡ cô ta một cách nào đó, dù cho đó không phải là điều cô muốn, nếu không nó sẽ không bao giờ thoát khỏi đây trước khi trời sáng.
Vẻ hiền hậu của Nữ thần rõ ràng chứng tỏ cô là người từ tâm. Lần này cô ta đi vào mang theo một cái bánh rán thơm nức bọc một miếng thịt nóng và rau. Cô xé từng mẩu và nhét vào miệng Christopher. Thức ăn có vị cay xè của tiêu. Mắt Christopher ướt nhèm. Nó nghẹn ngào:
-Này.Cô thật sự làm sao thế? Điều gì khiến cô đột nhiên quyết định bắt tôi phải giúp cô?
-Tôi đã nói với anh rồi! -Nữ thần nóng nảy kêu lên – Đó chính là điều anh đã nói cái hôm tôi bị ốm, rằng khi lớn lên tôi sẽ không làm Asheth Sống nữa. Sau đó tôi không thể nghĩ đến gì khác ngoài điều sẽ xảy ra cho mình.
-Vậy cô muốn biết rõ ư? – Christopher hỏi.
-Hơn mọi thứ khác trên đời! - Nữ thần nói.
-Vậy nếu tôi giúp cô tìm hiểu điều gì sẽ xảy ra cho cô thì cô sẽ thả tôi ra chứ? – Christopher mặc cả - Tôi không thể đem cô đến thế giới của tôi, cô biết rõ là tôi không thể, nhưng tôi có thể giúp cô như vậy.
Nữ thần đứng xoắn mẩu bánh rán cuối cùng quanh ngón tay.
-Được – cô nói – Thôi được. Nhưng tôi không thấy anh có cách nào để biết rõ hơn tôi được.
-Tôi có thể - Christopher nói – Cô chỉ cần đi và đứng trước bức tượng bằng vàng của Asheth mà cô đã chỉ cho tôi xem đó và hỏi bức tượng xem điều gì sẽ xảy ra với cô khi cô không còn là Asheth Sống nữa. Nếu bức tượng không nói gì thì cô sẽ biết là sẽ không có điều gì xảy ra, và cô sẽ có thể rời khỏi Đền này và đi học.
Ý tưởng này thật ranh mãnh, bởi vì Christopher thấy chẳng có cách nào mà một pho tượng bằng vàng có thể nói được.
-Sao tôi lại không nghĩ ra điều đó nhỉ? - Nữ thần kêu lên -Thật là thông minh! Nhưng… - cô ta lại xoắn miếng bánh rán – Nhưng Asheth đâu có nói, anh biết đấy, không hẳn vậy. Người chỉ ra hiệu mọi việc thôi. Điềm gở, dấu hiệu và các thứ khác. Và thường Người đâu có báo điềm khi người ta đến hỏi.
Bực thật.
-Nhưng bà ấy sẽ báo điềm cho cô – Christopher nói đầy thuyết phục – Dẫu sao đi nữa thì cô là hiện diện của bà ấy, vì thế cô chỉ cần đề nghị bà ấy nhắc cho cô điều mà cả hai đã biết. Hãy đi và bảo bà ấy cho cô một điềm, nhớ nhắc bà ấy ra một thời hạn vì thế nếu không thấy gì thì cô sẽ biết là chẳng có chuyện gì hết.
-Tôi sẽ nhắc - Nữ thần nói. Cô nhé mẩu bánh vào miệng Christopher và phủi tay, lanh canh đầy vẻ quả quyết – Tôi sẽ đi và hỏi người ngay bây giờ!
Và cô rảo bước đi ra khỏi phòng, lanh canh leng keng, lanh canh leng keng nghe rất giống tiếng những người lính lúc đó đang đi vòng quanh sân sau lưng Christopher.
Christopher nhổ miếng bánh, nhắm mắt để nước ứa ra và ước ao mình có thể hy vọng.
Năm phút sau, Nữ thần rảo bước quay lại, trông vui tươi hơn nhiều.
-Đã xong! – cô nói – Người không muốn nói cho tôi biết. Tôi đã phải bắt ép người. Nhưng tôi bảo là người hãy cất cái bộ mặt ngu độn kia đi và thôi đừng có lừa tôi nữa, thế là người nhượng bộ - Cô nhìn vào bộ mặt Christopher đang rất thắc mắc – Trước đây tôi chưa bao giờ động tới được hai cánh tay trên của người!
-Phải, nhưng bà ta nói gì? – Christopher hỏi. Nếu như không bị bức tường cản lại thì chắc nó phải nhảy lên vì sốt ruột mất.
-Ồ, chưa có gì đâu - Nữ thần nói – Nhưng tôi thành thật hứa là tôi sẽ để anh đi sau người nói. Người muốn chờ đến ngày mai, nhưng tôi nói như thế thì lâu quá. Vì thế người bảo là sớm nhất nửa đêm nay người mới có thể có điềm báo cho tôi.
-Nửa đêm! – Christopher kêu lên.
-Chỉ còn ba giờ nữa thôi - Nữ thần dịu dàng nói – Và tôi đã nói là người cần đúng giờ, nếu không tôi sẽ thực sự tức giận. Anh phải hiểu vị trí của người: người phải kéo sợi dây Số Phận và điều đó cần thời gian.
Tim trĩu xuống, Christopher cố tính toán xem đến mấy giờ thì nó mới có thể có mặt ở Lâu đài. Sớm nhất cũng phải mười giờ sáng nó mới về tới được. Nhưng biết đâu cô hầu gái vẫn thường vào đánh thức nó chỉ nghĩ là nó mệt. Phải mất một giờ cô ấy mới bắt đầu lo lắng và nói với Flavian hay ai đó, đến lúc đó thì may ra nó đã có thể về đến nơi rồi.
-Vậy thì nửa đêm – Christopher nói và thở dài – Và lúc đó cô phải để cho tôi đi, nếu không tôi sẽ gọi gió lốc đến, đốt cháy hết cả mọi thứ và làm bay mái Đền thờ đi đấy.
Trong suốt ba giờ sau đó Christopher cứ tự hỏi tại sao nó lại không thực hiện những việc đó ngay lập tức. Việc nó không muốn mất thêm một mạng nữa cũng chỉ là một phần. Nó cảm thấy mình có nhiệm vụ chờ và làm cho Nữ thần tĩnh trí lại. Nó đã nói câu đó khiến cô ta bắt đầu lo lắng và trước đó nữa thì nó lại khiến cho cô sao lãng bằng cách đêm cho cô mấy quyển truyện về trường học ấy. Nó vô cùng thông cảm với cuộc sống vô cùng cô độc của cô. Và dĩ nhiên cũng là vì ba đã dặn là không được sử dụng phép thuật để chống lại phụ nữ. Không hiểu sao tất cả những cái đó giữ cho Christopher lún sâu vào tường trong tư thế nửa đứng nửa ngồi, kiên nhẫn chờ đến nửa đêm.
Thỉnh thoảng Nữ thần lại ngồi trên đống đệm, căng thẳng vuốt ve con mèo trắng, cứ như đang chờ điềm báo xuất hiện bất cứ lúc nào. Hầu hết thời gian cô bận rộn. Người ta gọi cô đi học, rồi đi cầu kinh và cuối cùng đi tắm. Trong lúc cô đi vắng thì Christopher lại có cái ý tưởng tuyệt vọng là biết đâu nó có thể tiếp xúc với mạng sống của nó đang nằm trên giường ở Lâu đài. Nó nghĩ nó có thể đến đó để ngồi dậy và làm bài tập. Nhưng mặc dù nó có cái cảm giác rõ rệt về một mẩu riêng biệt của cơ thể nó nhưng lại dường như không thể tiếp xúc được với mạng sống đó, hoặc nếu có tiếp xúc thì nó không có cách nào biết được. Học bài đi! – nó nghĩ. Dậy đi và hãy hành xử như ta đây! Và nó băn khoăn hàng trăm lần tại sao nó lại không chỉ việc thổi bay mái Đền và bỏ đi.
Cuối cùng Nữ thần trở lại, trên người mặc chiếc áo ngủ trắng và chỉ đeo hai chuỗi hạt. Cô đứng ở cửa tò vò hôn Mẹ Bàn chân Tự hào, chúc ngủ ngon rồi ngồi lên đống đệm trắng, hai tay âu yếm ôm con mèo trắng của mình:
-Không lâu nữa đâu! – cô nói với Christopher.
-Tốt hơn hết là đừng lâu lắm nữa! –Christopher nói – Thành thật mà nói tôi không thể hiểu vì sao cô lại kêu ca về cuộc sống của mình. Tôi muốn đổi Flavian và Gabriel lấy Mẹ Bàn chân Tự hào của cô bất cứ lúc nào!
-Phải, có thể tôi dại dột quá - Nữ thần nói, khá thẫn thờ - Mặt khác tôi có thể nói là anh không tin vào Asheth và điều đó khiến anh hoàn toàn khác với tôi.
Hơi thở của Nữ thần khiến Christopher nghĩ có lẽ lúc đó cô đã ngủ thiếp đi. Và chắc hẳn cuối cùng chính nó cũng lơ mơ ngủ. Bức tường giống như thạch không được thoải mái lắm.
Một tiếng liếp chiếp là lạ khiến Christopher nhỏm dậy. Đó là một tiếng kêu tuyệt vọng lạ lùng, giống tiếng chim non gọi mãi gọi mãi đòi ăn. Christopher tỉnh hẳn và nhìn thấy một vệt lớn ánh trăng trắng đổ trên nền nhà lát gạch.
-Ôi, nhìn kìa! - Nữ thần nói – Đó là điềm báo!
Cô giơ tay chỉ vệt ánh trăng, một chiếc vòng lủng lẳng trên tay cô. Cô đang chỉ vào con Bethi, con mèo trắng. Bethi nằm cứng đơ giữa vệt trăng. Một cái gì bé xíu và rất rất trắng đang bò nguều ngoào và trườn quanh Bethi,và khiến cho không gian ngập tràn tiếng khóc nhi nhí.
Nữ thần đứng lên khỏi tấm đệm và quỳ xuống, bế cái vật bé xíu lên:
-Nó lạnh cóng – cô nói – Bethi đã sinh con và… - cô dừng lại một hồi lâu, rồi nói tiếp, rõ ràng đang cố nói giọng bình tĩnh – Christopher, Bethi chết rồi. Điều đó có nghĩa là khi họ có được Asheth Sống mới thì tôi sẽ chết.
Quỳ bên cạnh con mèo chết, cô gào lên, gào lên và gào lên.
Đèn bật sáng. Tiến chân sầm sập trên sàn nhà chạy đến. Christopher cố hết sức chúi thật sâu vào tường. Nó biết Nữ thần đang cảm thấy thế nào. Lúc tỉnh dậy trong nhà xác nó cũng có cảm giác như thế. Nhưng nó chỉ mong cô có thể thôi đừng gào lên như thế. Khi Mẹ Bàn chân Tự hào gầy nhom chạy bổ vào phòng, theo sau là hai Nữ tu khác thì nó đã cố hết sức để bắt đầu một bùa bay.
Nhưng Nữ thần đã giữ lời. Miệng vẫn gào, cô lùi khỏi cái xác khốn khổ của Bethi như nó làm cô khiếp sợ rồi đột ngột vung một cánh tay để cho chiếc vòng tay lủng lẳng có thể chạm vào cái mũi vô hình của Christopher. Thật may chiếc vòng làm bằng bạc.
Christopher rơi xuống giường mình ở Lâu đài thịch một tiếng như đã quen. Nó lại đặc chặt và hữu hình trong bộ pijamas, nhìn ánh sáng nó biết bây giờ đã gần giữa trưa. Nó vội vã ngồi dậy. Gabriel de Witt đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở bên kia phòng, chằm chằm nhìn nó thậm chí còn buồn rầu hơn mọi khi
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị