Số lần đọc/download: 8664 / 108
Cập nhật: 2015-08-12 23:00:35 +0700
Chương 12
M
àn khủng bố đen quanh vụ cái gọi là bản tự khai đã qua đi. Không ai công khai nói ra nhưng hầu như mọi người đều bừng tỉnh và tin chắc trên mỗi hồ sơ cá nhân đã có một ám số đặc biệt nào đó. Ám số ấy có thể là những mẫu tự từ A đến Z, cũng có thể là những con số cụ thể 3 năm, 5 năm, 10 năm hoặc cũng có thể: Thôi rồi địa ngục trao thân, Châu về Hiệp phố họa hoằn kiếp sau!
Từ sự bừng tỉnh ấy, nhiều người không còn thắc mắc tại sao một Phạm Điểu, một Trần Trọng Minh vẫn được về ở với anh em và sinh hoạt bình thường...
Riêng Vĩnh, Vĩnh buồn như chết. Đàn đúm với anh vào mỗi chiều nơi một góc sân nào đó vẫn từng ấy khuôn mặt, nhưng những khuôn mặt có những nụ cười bắt đầu kém tươi... Vĩnh càng kém tươi hơi vì mầm mống bệnh tật khởi sự bộc phát trong cơ thể.
Mỗi chiều đứng trong hàng rào nhìn ra cánh đồng bí ngô Vĩnh không khỏi kinh hồn. Cả một vùng sỏi đá quanh lãnh vực của L4T3 đã hoàn toàn biến thành những ao rau muống và những cánh đồng bí ngô bát ngát nhờ toàn bởi sức người với hai tay không của bọn tù. Nhiều lúc Vĩnh thấy như mộng. Làm sao Vĩnh và các chiến hữu với hai tay không lại có thể "cải tạo" được những vùng đất đá ong mà đến cỏ mọc cũng không nổi, trở thành những cánh đồng như thế? Xa hơn chút nữa là một vùng đất không cứng như đất quanh căn cứ, nó mềm hơn nhưng tù lại tốn nhiều xương máu hơn khi biến nó thành những cánh đồng trồng khoai lang và sắn. Mìn râu, mìn cóc, đầu đạn M.79 và những trái nổ M.72...
Đã bao nhiêu người cụt chân cụt tay, nằm rên xiết cho đến chết vì không có phương tiện cấp cứu nơi những cái gọi là bệnh xá trong tù? Không ai có thể nhớ hết ở cái giai đoạn trừng giới ban đầu này.
Ngày tháng trôi qua, câu nói người Việt Nam là một thứ cao su tốt nhất mà Vĩnh từng nói đùa với các bạn lại được chứng nghiệm ở nơi này! Cái kiếp nửa tu nửa tù, phải giữ gìn một cách khắt khe từ lời ăn tiếng nói còn hơn trong một nhà dòng tu kín, đời sống hoàn toàn bị những tiếng kẻng chi phối; đã nhanh chóng biến mọi người thành một cái máy. Tập họp, điểm danh, báo cáo nhân số, xếp hàng đi lao động; chiều về chia chác từng miếng cơm hẩm, cãi nhau từng hạt muối. Một cọng sau muống già mà nếu có cân tiểu ly, không thiếu người sẵn sàng đem nó lên cân để khẩu phần không bị thiệt thòi! Chao ôi, lần đầu tiên nếm mùi thiên đường Cộng sản, những đứa con của Thế Giới Tự Do sa cơ thất thế mới được dịp thấy rằng ranh giới con người và con heo trong xã hội này không quá xa xôi như người ta tưởng. Chỉ cần một củ khoai người ta có thể nhìn thấy ngay cái ranh giới ấy. Biết thế, nhưng trước nhu cầu tối thiểu của con người là lao động thì phải được ăn đủ, (hoặc ít nhất cũng được cảm giác no hơn người khác!), đã biến biết bao con người trở thành những con heo mà chính những con người ấy không hề hay biết!
Chiều nay ăn cơm xong, như thường lệ, tổ A.3 họp tổ. Anh em trong tổ sẵn truyền thống "bao che", đã nhất trí tan hàng sớm vì không có gì cần... mổ xẻ. Anh em tản ra và chờ giờ họp khối. Rồi sau khi họp khối, như mọi lần, anh cầm càn bắt giọng để mọi người gân cổ lên hát một bài hát Cách mạng trước khi tan hàng nghỉ ngơi. Đây là những bài hát mới đầu bọn tù đau xót nghe thấy nó, dần dần phải hát nó, hát riết cũng đâm quen tai. Vùng lên nhân dân miền Nam anh hùng... phá tan bè lũ bán nước... Hoặc, tiến về Sài Gòn ta quét sạch giặc thù, tiến về đồng bằng giải phóng thành đô...
Xong mấy bài hát thì khối tan hàng. Vĩnh lẳng lặng vào phòng và chui vào chỗ nằm. Kéo tấm chiếu nylon đem theo từ đạo đi nộp mình, giờ đã rách bươm phủ trên sáu tấc chiều ngang hai thước chiều dài nền nhà là chỗ nằm của mình, Vĩnh nằm nghĩ vu vơ. Nơi đây không có điện. Trong phòng về đêm, chỉ lập lòe những ánh sáng nến do tù chế bằng sáp lấy trong các hộp carton đựng đạn pháo, nhào với giấy bồi đốt thay cho nến. Thế nhưng với những ánh nến le lói đó, bọn tù vẫn có thể bày cờ tướng hoặc Domino chơi với nhau, hoặc vây lấy một anh bạn có tài kể truyện chưởng, hoặc tẩm quất cho nhau, hoặc tranh luận về văn chương thi phú...
Những sinh hoạt như thế dù sao cũng giúp nhiều người nguôi đi đôi chút về cái bóng đêm đang phủ xuống cõi tù đày vô vọng. Đêm nay Vĩnh chán mọi thứ và không muốn dây với bất cứ ai. Anh đang đau. Cái bao tử của Vĩnh đang hành hạ anh quá sức mà không có thuốc gì uống. Bác sỹ Tuyên cũng chịu thua, bác sỹ Đỉnh cũng chạy làng. Vĩnh nằm cố tránh suy nghĩ, nhưng những hình ảnh thân quen vẫn hiện về trong óc anh. Anh nhớ đến người anh cả dấu yêu và người em trai kế hiện cũng đang nằm tù đâu đó trên giải đất lầm than này. Vĩnh cố lựa một thế nằm cho cái bụng được thoải mái. Thốt nhiên anh giơ tay rờ lên ngực mình. Bộ xương sườn thật là vĩ đại!
Đang lơ mơ nghĩ ngợi bỗng một người xà đến bên Vĩnh.
- Vĩnh, nghĩ ngợi lăng nhăng gì thế?
-.....!?
- Sao chiều mày không ăn cơm?
Vĩnh đã nhìn ra Đính, anh mệt mỏi trả lời bạn.
- Đau bụng quá! Đói lắm mà không sao nuốt nổi!
- Có giữ phần cơm của mày không?
- Làm gì?
- Tao tìm cách nấu lại thành cháo cho ăn.
- Không, tao để cho anh em trong tổ ăn rồi.
Đính thò tay lên đầu chỗ nằm lấy cái điếu cầy của Vĩnh ra.
- Một con ngựa đau cả tầu ăn mệt nghỉ! Điếu còn hút được không?
- Lâu nay có thuốc đếch đâu mà hút!
- Giả thử tao có thuốc thì dù đau bụng mày có hút nổi không?
Lượng thuốc lá thuốc lào trong tù đến giai đoạn này thì đã thật sự khan khiếm. Ông già Chuân - vua buôn thuốc lào - mà đã phải bỏ nghề ngồi ngáp vặt là chuyện không vừa! Anh em đã bước sang giai đoạn sáng chế. Đầu tiên một vài tay quá nghiền đã lấy trà tầu ra hút với nhau. Trà hút vào nóng cổ đến độ có anh ho ra máu. Sợ! Thế là phải tìm cách khác. Lá cà chua! Lá cà chua sẽ được xắt thành sợi, ngâm một đêm với nước điếu rồi đem phơi. Món này hút tàm tạm nhưng vẫn nóng lắm. Riêng Vĩnh vốn đã yếu phổi nên dù nghiền đến đâu cũng đành chịu, không dám hút bậy. Mấy ngày nay đau nằm tơ tưởng chỉ ước ao được hút một điếu thuốc thật say mà không sao có nổi, tự dưng ông vua thuốc lào Nguyễn Thành Đính lại ra đến hỏi có hút thuốc không.
- Tao vừa chán đời vừa đau nặng đến nơi, có thì cúng tao một điếu để tao được lên Niết Bàn sơm sớm.
- Ngồi ngay ngắn lên.
Đính trang trọng ra lệnh và thò tay lên mang tai lấy ra một bi thuốc lào.
- Đâu vậy?
Đính vừa xé bi thuốc làm hai phần bằng nhau vừa nói.
- Khi chiều tao dọn cầu tiêu trên tiểu đoàn. Thằng hậu cần tự dưng giở trò tử tế mời tao một bi. Tao ngắt một bi rất có trọng lượng. Mẹ kiếp thuốc Vĩnh Bảo thứ thật hút một cái lật gọng tại chỗ. Lật thì lật tao vẫn dấu được bi này về chia cho mày. Bây giờ ta cưa đôi.
Nói đoạn Đính nhét nửa bi thuốc vào nõ và đưa cho Vĩnh. Nó xé một tí giấy gì đó nơi đầu chỗ nằm của tổ phó Khoa. Vĩnh giật mình, phát cự.
- Mày ẩu vừa thôi. Thằng Khoa nó khó tính. Xé tầm bậy tầm bạ giấy tờ của nó chút nữa sinh chuyện!
Đính cười.
- Trong này chỉ có hai thứ giấy, một là giấy chùi đít hai là giấy tự khai. Thứ nào làm đóm cũng được. Lo chi chuyện đó!
Nói rồi ông vua thuốc lào mồi đóm. Vĩnh cầm cái điếu lên, nhận lấy cái đóm nơi tay bạn và kéo một hơi thuốc dài. Coi chừng ngã ngửa! Tiếng Đính vang lên báo động. Vĩnh chưa kịp hạ cái điếu xuống đất thì trời đất đã quay cuồng trước mặt. Đính một tay chộp lấy cái điếu, một tay chộp lấy gáy Vĩnh. Dù gì thì Vĩnh cũng đã lăn quay ra đất, hai mắt trợn dọc chỉ thiếu sùi bọt mép là đủ bộ! Anh nghe lơ mơ Đính nói gì đó bên tai. Cả mấy phút sau Vĩnh mới hoàn hồn và ngồi dậy được.
- Sướng không?
-.....
- Tao đã báo động thuốc Vĩnh Bảo thứ thiệt mà lại!
-.....
- Mày chưa kéo hết điếu thuốc thì tao kéo tiếp. Điếu của tao để dành sáng mai.
Vĩnh giơ tay xoa trán, miệng thều thào.
- Say muốn vã mồ hôi.
Đính lại mồi đóm kéo tiếp tí thuốc còn dính trên nõ điếu. Nó nhả khói rồi nhìn quanh phòng. Hôm nay có trăng, bọn tù hầu như giờ này đều đã kéo nhau ra ngồi ngoài sân hóng gió. Đính quay lại nhìn Vĩnh vừa nằm xuống gối đầu trên cái bao vải đựng chăn màn. Nó hỏi.
- Sướng không?
Vĩnh rên lên.
- Bác Đảng ơi! Sướng hơn cả... lần đầu!
Đột nhiên Đính đề nghị.
- Lâu quá không nghe mày ngâm thơ. Cao hứng ngâm một bài nghe chơi.
Vĩnh nằm nhìn qua kẽ hở trên vách ra ngoài sân. Trăng tối nay đã gần tròn. Nếu anh tính không lầm thì chẳng còn bao lâu nữa trung thu. Ánh trăng như một giòng sữa, nói theo ngôn ngữ của Phạm Duy, đang đổ vãi khắp phía bên ngoài kia. Những cặp bạn bè hợp ý nhau khoác vai đi qua đi lại bên ngoài khung cửa. Họ đang nói với nhau những gì? Ai biết được!
Giọng Đính lại nổi lên thúc hối. Mày sợ ăng ten à? Tao thấy thằng Tô và mấy thằng râu ria của nó ra ngoài sân cả rồi. Vĩnh như không nghe thấy lời bạn. Anh hỏi vu vơ.
- Ba mươi đã già chưa mày?
- Mày nói sao?
- Tao hỏi 30 đã già chưa?
- Chi vậy?
- Thì cứ trả lời tao đi.
- Nhưng tuổi 30 ở đâu mới được chứ!?
- Ở đây chứ ở đâu!
- Vậy thì già. Già lắm!
- Thế thì tao ngâm cho mày nghe một bài mới làm của tao. Bài này có nhan là Tuổi Già. Chẳng có gì phản động trong đó cả nên mày cũng chả phải nhắc nhở đến thằng Tô...
Đính ngả lưng xuống nằm song song với Vĩnh. Nó nói như reo khẽ.
- Tốt, ngâm đi. Tao đang lắng tai Chung Kỳ đây.
Vĩnh nằm ngửa nhòm lên trần nhà. Anh tằng hắng rồi cất giọng trầm trầm, đọc.
Một tối không như những tối nào Điếu ngà chưa hạ đã chiêm bao Hồng hoa lăng mật tàn trong nhụy Thi sỹ nghe mây đọng dưới đầu Người đẹp năm xưa thành mộng mị Anh hùng một thủa bỗng hư hao Ngoài song nguyệt bạch như đầu bạc Con quạ còn thêm ý bể dâu.
- Mày đọc nghe buồn quá!
Vĩnh nằm nghiêng nhìn bạn.
- Ở đây chắc vui?
- Tao không...
Chẳng đợi bạn nói hết câu, Vĩnh ngồi bật dậy và nói luôn.
- Đề nghị chơi luôn bi thuốc còn lại đi. Tao chưa đã!
- Thế không để dành sáng mai à?
- Nửa đêm nay có thể thình lình nó lôi tao đi, hoặc lôi mày đi. Sáng mai ra muốn chia nhau bi thuốc đó liệu có kịp không?
Nghe Vĩnh lý sự cùn, Đính ngồi dậy.
- Ừ hút thì hút.
Hai người lại điếu đóm chia nhau bi thuốc. Lại say. Một lúc sau Đính rủ Vĩnh ra ngoài sân. Hai người chậm rãi đi quanh vài vòng. Đính bỗng nói. Trung thu này tao nghe đồn mình được phát tiếp phẩm.
- Quần áo?
- Chắc chưa đâu. Nghe nói sẽ có tí thuốc hút và tí đồ ngọt.
Vĩnh yên lặng không bàn gì thêm với bạn. Sở dĩ Vĩnh hỏi Đính quần áo là vì quần áo bây giờ đã biến thành một nhu cầu cấp thiết. Vấn đề mỗi năm hai bộ chẳng còn làm ai sợ nữa, vì lúc ra đi, hầu như ai cũng đinh minh mười ngày nửa tháng là về, do đó chỉ đem theo đôi ba bộ tàng tàng đắp điếm qua ngày. Ai dè đâu nằm mịt mù đến nay đã quá hai tháng. Hơn hai tháng bị quần thảo trong kiếp nô lệ mới, quần áo ai cũng tả tơi; thậm chí có người đã phải đi lượm lặt các bao cát về giặt sạch may quần áo mặc đi lao động. Tuy nhiên đàn ông rách rưới không sao, đàn bà rách rưới coi thê thảm vô cùng. Có những ngày Vĩnh đi lao động, tình cờ lại gặp các nữ tù của trại 1 thấy se sắt làm sao! Những người đẹp của thành Sài Gòn xưa mỗi người một viên đạn pháo nặng nề trên vai. Họ khập khễnh bước đi dưới trời mưa nắng, mặt mày lem luốc, tóc tai rối bời, quần áo vá chằng vá đụp...
Giọng Đính vẫn đều đều. Trung thu tao nghe đồn mình còn được coi chiếu phim.
Vĩnh dừng chân trước một nền nhà xi măng giữa sân.
- Ngồi xuống đây nghỉ mệt. Đi hoài tao đau bụng quá.
Đính lột đôi đép râu tự chế trong tù ra lót đít ngồi.
- Tao nghe nói phim chưởng của Tầu cộng coi cũng khiếp đảm lắm.
Vĩnh cười.
- Ăn khoai múa võ đóng phim mà không khiếp đảm sao được! Nhưng mày tin tao đi. Cuối cùng cũng chỉ là tuyên truyền thôi. Đi xem có khác nào tự dẫn xác đến nghe nó chửi cha mình.
- Khổ nỗi không đi không được ấy chứ!
Vĩnh chợt than.
- Tao thèm gà quá Đính ạ.
Đính nhìn bạn cười.
- Mày thèm toàn những thứ chết người.
- Mày có thấy bầy gà của tụi vệ binh nuôi không?
- Chuyện gì đây cha?
- Khi chiều tao thấy nó bới ao rau của tổ tao. Tao vác một cục đá quăng đại, ai dè một con què chạy mất còn một con chết gục ngay trên ao rau. Tao sợ quá, nhìn quanh rồi vùi luôn nó xuống sình.
- Ao rau của tổ nào?
- Tổ tao.
Đính thở dài tiếc rẻ, một lúc nó nói.
- Để tao tính. Sáng mai tao trực. Tao sẽ ra vườn sớm để phân chia cuốc xẻng cho các tổ...
Vĩnh vội can ngay.
- Mày đừng liều mạng. Gà tụi nó...
- Thế mày hết thèm thịt gà rồi à?
-.....!
- Tao kể cho mày nghe. Hai hôm trước tao đi lao động trung đoàn. Tao được nghe một thằng kể lại thành tích của một tay dược sỹ và cũng là anh của nó bên L1T2, đã chơi nguyên một con heo của bọn hậu cần trại.
Vĩnh không lấy làm tin.
- Chắc nó đùa. Chơi thế đếch được nguyên một con heo!
- Được mới tài chứ.
Nói đoạn Đính bắt đầu kể: Một ngày kia hậu cần trại L1T2 la hoảng lên chúng mất một con heo sữa nặng cỡ15 cân. Chúng lồng lộn đi tìm, đi khám xét tất cả các lán của bọn tù nhưng con heo vẫn... biệt vô âm tín! Chúng đâu có biết rằng một trong đám tù ở đó có một dược sỹ kiêm diệu thủ thư sinh, đã chỉ trong vòng một tiếng biến một con heo thành một nửa bao cát đựng toàn thịt thắn kho khô với nước muối.
Vĩnh lên tiếng.
- Khó tin quá!
- Thế mà thật mới tài chứ. Mày không tin chứ tao tin. Tao tin thằng đã kể cho tao nghe là nó không phịa... Nó nói người đánh cắp chính là anh ruột nó. Vào một đêm tối trời, khu trại heo của hậu cần L1T2 chập chờn trong ánh lửa hắt ra từ những gốc cây... Mày nhớ không Vĩnh, hồi đầu bên đó cũng giống bên mình, phải đốn cây và đốt gốc ấy mà... thằng anh nó đã bò ra khỏi hàng rào và lết về trại heo. Hắn đem theo một con dao bén ngót, một bịch muối ăn cắp của nhà bếp và một cái sô gò bằng tôn... Hắn chui vào chuồng heo, hạ một con heo sữa trong tích tắc. Hắn lóc lấy toàn thịt nạc, bỏ vào sô muối, ra bờ giếng chôm miếng nước rồi bò về phía những gốc cây đang đốt dở. Hắn đặt cái sô thịt lên một gốc cây đầy than hồng... Một tiếng sau hắn bò trở về lán với thành quả như tao đã nói với mày: Một nửa bao cát toàn thịt nạc kho khô.
Vĩnh nghe câu chuyện cũng thấy hay, anh đâm tò mò.
- Kho mặn như thế phải để dành ăn lâu. Nhưng để dành bằng cách nào?
Đính nói ngay.
- Thế mới thần tình chứ! Mày có đoán được hai anh em tay dược sỹ ấy dấu thịt ăn bằng cách nào không? -......?
- Vô tiền khoáng hậu! Tụi nó đã may sẵn hai cái áo gối bằng bao cát, bên trong có rất nhiều vải vụn, bên trong nữa có thêm cả chục lớp bao nylon. Phần thịt được chia hai, mỗi đứa nhét vào gối phần thịt của mình và khâu lại. Chỉ đêm đêm mới moi ra một cục để dành cho ngày hôm sau... Thế mà chúng ăn rả rích gần một tháng trời cho đến khi thằng anh bị lôi đi đâu mất trong cái dịp biên chế vừa qua... Riêng bọn cai tù mất heo sau nhiều lần thảo luận, mổ xẻ... đưa tới nghị quyết rằng thì là mất heo chỉ vì lũ "ngụy" chứ không ai vào đấy. Nhưng tao hỏi mày dấu kiểu đó có quỷ thần tìm ra! Nghĩ mỗi bữa cơm có một cục thịt heo kho khô cũng thú vị Vĩnh hả?
Đính kết thúc câu chuyện bằng một câu hỏi vu vơ. Nó nhìn ra dãy hàng rào gần cổng trại. Bên kia dãy hàng rào ấy cũng có hai cái chuồng heo của bọn bộ đội nuôi. Chính hai cái chuồng heo này mà bọn tù khổ! Vĩnh chẳng thể nào quên được cuộc họp khối vừa rồi. Khối trưởng Trai nhận lệnh về quán triệt lại anh em, rằng thì là khung đề nghị các khối mỗi bữa phải nộp cho hậu cần trại một ít cháy nuôi heo. Trời ơi cơm tù ăn còn không đủ, lấy cháy đâu nộp cho hậu cần! Thế rồi nhiều khối, do khẩu phần cơm không đủ, đã không có cháy thừa nộp cho hậu cần, do đó bọn quản giáo mắng mỏ các khối trưởng và bắt về họp khối tìm cách "khắc phục mọi khó khăn" để "đạt chỉ tiêu nộp cháy" cho khung. Khối 2 cũng như các khối khác, bị kiểm thảo vì tội không nộp cháy cho tiểu đoàn nuôi heo. Sau khi bàn thảo, khối 2 đã rất nhiều người thẳng thắn đề nghị khối trưởng yêu cầu hậu cần khung nên bắt lũ heo... khắc phục khó khăn hơn là bắt cải tạo khắc phục bóp bụng nộp cháy!... Bây giờ lũ heo của trại L4T3 chẳng biết đói no vì tù không thể có dư cháy mà nộp, nhưng hẳn là chúng đang ngủ ngon. Nguyễn Thành Đính sau khi kể chuyện ăn cắp heo lại nhìn về phía chuồng heo của trại khiến Vĩnh hơi hoảng.
Vĩnh vội lên tiếng.
- Này, đừng thí nghiệm cái Mission Impossible ấy ở đây đấy nhé. Nó bắn tan xác chứ không chơi đâu.
Nghe Vĩnh nói Đính chỉ cười cười. Thốt nhiên Đính lại xoay sang đề tài khác.
- Chiều nay tao lao động tiểu đoàn, thấy tụi cán bộ chúng họp liên miên cả buổi chiều. Xung quanh phòng họp có vệ binh gác và cấm tù lao động trên đó béng mảng tới gần. Không hiểu có chuyện gì không!?
Vĩnh ơ hờ.
- Chuyện gì thì mình cũng ở tù rồi. Tao...
Vĩnh chưa nói hết câu thì những tiếng kẻng treo cạnh vọng gác ngoài cổng trại chợt vang lên inh ỏi. Đây là những tiếng kẻng bất thường và theo nội quy quy định, mỗi khi nghe thấy tiếng kẻng này vào ban đêm, dù đang ngồi trong nhà cầu, cải tạo đều có nhiệm vụ trở về phòng tức thì. Vĩnh đứng lên cùng với Đính và tất cả những người khác đang ngồi chơi ngoài sân để trở về phòng.
Vài tay chạy vụt qua mặt Vĩnh. Họ nói với nhau có vẻ thật nôn nóng.
- Báo động! Dám có anh em ta mò về làm ăn quanh đây lắm a!
Riêng Vĩnh anh chẳng nghĩ gì và cũng chẳng nói thêm gì trên đường trở về phòng. Khối trưởng Trai đang đứng đợi điểm danh từng người bước vào phòng. Thấy Đính và Vĩnh tà tà, anh lên tiếng thúc.
- Nhanh lên mấy cha. Báo động mà tà tà quá vậy?
Đính thấy Trai lên tiếng hỏi.
- Chuyện gì vậy ông Trai?
Trai không trả lời mà chỉ lắc đầu. Anh còn bận đếm thêm mấy người đứng sau lưng Vĩnh.
Rồi mọi người đã về đủ. Ai ngồi chỗ nấy. Anh em ngó nhau xầm xì. Một hồi kẻng thứ hai tiếp tục khua vang. Sau đó ít phút, quản giáo Cư xuất hiện trước ngưỡng cửa phòng. Hắn ra lệnh cho khối trưởng Trai chạy sang dãy thứ hai của khối, gọi tất cả mọi người cùng sang tập họp bên dãy của Vĩnh ( khối 2 có 2 dãy nhà ở). Phải non 10 phút khối mới ổn định và quản giáo Cư bắt đầu làm việc. - Giờ này cũng đã muộn, khung ra lệnh tập trung các anh đột xuất để thông báo các anh một chỉ thị quan trọng, ấy là sáng mai các anh sẽ nghỉ tại trại và không đi lao động. Tôi cũng nói trước cho các anh biết sáng mai rất có thể sẽ có một cuộc biên chế thứ hai. Do đó ngay đêm nay, trước khi đi ngủ, các anh nên sắp xếp tất cả tư trang cá nhân cho gọn ghẽ. Những gì cần thiết nên giữ lại, còn những gì cồng kềnh không cần thiết thì bỏ đi. Một điều quan trọng nữa tôi dặn các anh và các anh phải tuyệt đối chấp hành, ấy là từ giờ, khi chưa có lệnh quản giáo, không một người nào được rời khỏi phòng dù chỉ để đi tiêu đi tiểu. Tí nữa đây anh Trai sẽ cho tổ trực đem một cái thùng chứa nước tiểu để ngay trước cửa cho anh em dùng khi cần.Tôi nhấn mạnh, kể từ giờ cho đến sáng mai, tuyệt đối cấm tất cả mọi người rời phòng quá 3 thước. Mọi liên hệ với khối khác và người khối khác bị cấm chỉ hoàn toàn. Ai vi phạm sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Mọi thay đổi chờ đến khi có lệnh mới. Các anh đã nghe rõ cả chưa?
Tên Cư nói ba điều bốn chuyện đại loại như thế rồi bỏ đi. Bọn tù bắt đầu bàn tán về sự nghiêm trọng của vấn đề, tuy nhiên cho đến lúc người cuối cùng thiếp vào giấc ngủ, chưa ai đoán ra nổi cái bí mật của ngày mai!