Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Chương 15
8
ngày sau Chủ đề: “Em” là nhà
Emmi thân mến, Boston tóm chặt anh từ một tuần nay. Một khi đã tóm được ai là thành phố này không nhả ra nữa. Ở khu này Pamela quen 20 phần trăm dân cư, và 50 phần trăm đám đó mời đến ăn. Nghĩa là: mỗi ngày bọn anh đi ăn khoảng tám lần ở nhà một người quen nào đó. Chưa kể đến các cuộc viếng thăm họ hàng. Chắc em cho là khách sáo lắm lắm. Nhưng anh thấy dễ chịu, sự thân thiện của mọi người lan truyền sang anh, từ sáng đến tối anh toàn thấy những khuôn mặt cởi mở, vui cười, hân hoan. Nó tỏa sáng cả sang anh. Em biết đấy, anh có cách tiếp cận hạnh phúc khá lạ đời. Thường là nó tự đến với anh từ bên ngoài, ít khi từ nội tâm anh. Ít khi, nhưng vẫn có. Emmi, anh rất vui khi nhớ đến em! Anh phải dồn thêm trọng lượng vào câu này: EMMI, ANH RẤT VUI KHI NHỚ ĐẾN EM! Anh sẽ sợ đến phát cuồng, mỗi khi những hồi ức đau đớn về cuộc đào tẩu và lẩn tránh ở Boston ngày xưa tái hiện. Anh cám ơn em đã không cài then cánh cửa hậu, để anh ngày đó thoát khỏi “chúng mình”. Bây giờ, dù có cách xa vạn dặm, anh vẫn có thể “ở nhà” mà không thấy nhói trong tim: chỗ nào có em, Emmi, chỗ đó là nhà. Anh vui mừng chờ ngày được gần em hơn, xét về không gian. Anh vui mừng đợi lần gặp tới. Em cứ vô tư đem theo lũ trẻ con dậy thì đầy bất ngờ của em đến chỗ hẹn! Và một ngày nào đó anh sẽ tiết lộ cho em hay đôi điều: về em, về “nó”, và về anh. Thế nhé, bây giờ bọn anh được Maggy Wellington, bạn gái ngày xưa của Pamela hồi đại học, mời đến nhà “ăn tối”. Hẹn chóng gặp lại. Leo, bạn viết thư của em. 4 ngày sau
Chủ đề: Đến nơi chưa? Emmi thân mến, hôm nọ anh có viết cho em một e-mail từ Boston. Không biết nó đã đến nơi chưa. Máy tính của anh báo lỗi. Anh chép dồn nội dung vào hai câu: 1) anh khỏe, nhưng/và anh thấy thiếu em! 2) anh vui mừng gặp em lần tới! Hẹn chóng gặp lại. Leo, bạn viết thư của em.
3 ngày sau Chủ đề: Đến nơi chưa?
Chào Leo, anh đã hạ cánh chưa? Đã về đến tầng thượng 15 quê nhà chưa? Cảm ơn về lá thư Hoa Kỳ! Theo tính địa lý, em chép dồn hai e-mail Bờ Đông của anh như sau. 1) chỗ nào có bạn viết thư Emmi của anh, chỗ đó là nhà. 2) nơi nào có những khuôn mặt hân hoan và anh làm “Pam” hạnh phúc từ bên trong (đồng thời làm anh hạnh phúc từ bên ngoài), nơi đó là Boston. Hỏi: anh đã biết anh thuộc về chốn nào chưa? Và từ khi nào? Chào nồng nhiệt. Emmi. Ấy quên: tiết lộ cho em đôi chút về anh, về “nó”, và về em!
Sáng hôm sau Chủ đề: Bị vướng lại?
Hay anh bị vướng lại Boston luôn? 7 tiếng sau
Chủ đề: Emmi thân mến, hôm qua anh phạm một lỗi với hậu quả trầm trọng. Anh đã kể với Pamela về em. Anh sẽ viết tiếp, khi có điều kiện. Đừng chờ! Thân ái. Leo.
10 phút sau Trả lời:
Ôi, Leo!!! Vì sao anh lại làm những điều hợp lý vào những thời điểm bất hợp lý nhất trên đời vậy? Được, em sẽ không chờ. Thân ái. Emmi. Hôm sau
Chủ đề: Không, em không chờ đâu.
Hôm sau Chủ đề:
Em đã nói rồi, em không chờ. Hôm sau
Chủ đề: Em không chờ, em không chờ.
Hôm sau Chủ đề:
Em không chờ, em không chờ, em không chờ. Hôm sau
Chủ đề: Em không chờ, em không chờ, em không chờ, em không chờ.
Hôm sau Chủ đề: Chấm hết!
Em ngán không chờ lắm rồi! Em chờ! 6 tiếng sau
Chủ đề: Leeeo? Anh không muốn viết cho em nữa, hay anh không thể viết cho em nữa, hay anh không được phép viết cho em nữa? Anh đã kể gì về em? KỂ GÌ? KỂ GÌ? KỂ GÌ? Leo, nếu anh định nghĩa hạnh phúc của anh liên quan – dù chỉ một chút xíu – đến hạnh phúc của em, thì đằng nào anh cũng đã cảm nhận được rằng: anh đang làm em bất hạnh chết người. Hãy nắm lấy tay lái! Hãy thôi im lặng lẩn tránh đi! Cay đắng. Emmi.
1 tiếng sau Chủ đề: Tư vấn thuế!
Leo, chính anh đẩy em đến bước này: em đếm đến 10, sau đó em gọi điện đến tư vấn thuế của em và hẹn lịch gặp vào ngày mai. Anh biết việc này có ý nghĩa gì. Và em cực thạo tiếng Anh kiểu Mỹ, nếu cần phải điều tra chuyện cá nhân. Một. Hai. Ba. (…) Sáng sớm hôm sau
Chủ đề: Tối hậu thư Chào Leo, điều trị viên tâm lý của em nói, em nên viết cho anh e-mail cuối cùng, em nên nói với anh, đây đích thực là e-mail cuối cùng, nếu anh không trả lời em nhanh – thậm chí ngay lập tức thì đúng hơn, và trong trường hợp đó thì đây đích thực là e-mail cuối cùng. Em bảo đảm là thế! Ngoài ra, cô ta còn khuyên em nên đề nghị với anh, là mình gặp nhau và nói hết mọi chuyện. Và em cũng nên nói thêm là em tuyệt đối không muốn “Pam” biết đến cuộc gặp ấy, vì đó là chuyện riêng giữa hai chúng mình, không liên quan đến ai khác cả. Ý cô điều trị viên của em đã rõ chưa ạ? Đợi câu trả lời khẩn cấp của anh. Emmi.
3 tiếng sau Trả lời:
Emmi thân mến, xin em cho anh chút thời gian. Cô ấy hoàn toàn bối rối và lui vào vỏ sên của mình. Anh phải giành lại bằng được niềm tin của cô ấy và cùng nhau tạo dựng cơ sở để nói chuyện. Có lẽ điều trị viên tâm lý của em sẽ đồng tình với anh, rằng trước tiên anh phải giải quyết mọi khúc mắc với cô ấy, trước khi hai chúng mình gặp nhau. Cuộc xung đột giữa anh và Pamela chưa diễn ra, và hình như cũng chưa nổ ra thực sự. Cô ấy phải phá im lặng đã, phải thổ lộ hết ra, phải nói thẳng vào mặt anh, cái gì đã xúc phạm cô ấy đến mức ghê gớm như vậy, cô ấy đang phải chịu đựng gì, và trách anh điểm gì. Anh đang đứng trước con đường u ám mà anh và cô ấy sẽ phải cùng đi. Em không thể đồng hành, em phải tránh xa. Nhưng một khi đã đi qua rồi, anh sẽ kể cho em mọi chuyện, tất cả những chuyện liên quan đến em và anh. Anh hứa! Emmi thân mến, em phải kiên nhẫn, anh sẽ không đánh mất em! Anh đang khốn khổ như lâu lắm chưa bị. 1 tiếng sau
Trả lời: Anh sẽ không đánh mất em, Leo thân mến. Nhưng em sẽ mất ANH. Anh sẽ cùng “Pam” đi con đường u ám, và cuối đường là ánh mặt trời Boston chói lọi chờ đón hai người. Không lo, anh sẽ “giải quyết mọi khúc mắc” giữa anh và cô ấy. Và “giải quyết mọi khúc mắc” chỉ có thể là: từ bỏ mọi quan hệ giữa anh và em. Đó là cơ may duy nhất để giữ vững “ảo tưởng toàn năng” của anh đang bị lung lay. Em không thể biết anh đã kể gì về chúng mình cho cô ấy nghe. Nhưng nhất định anh không nói rằng chúng mình ngày xưa có quen biết hoặc là bạn bè sơ sơ, nay thỉnh thoảng viết thư cho nhau. Chỉ cần “Pam” biết một phần của sự thật lớn, thì, ở địa vị cô ấy, cứ mấy phút em lại ghé loa vào tai anh mà hét: “Vĩnh viễn không bao giờ dính dáng đến Emmi nữa!” Có lẽ cô ấy nhút nhát hơn, cẩn trọng hơn, lịch sự hơn. Và chỉ nghĩ trong đầu như thế. Nhưng hệ quả logic không vì thế mà khác đi: chấm dứt Emmi! “Pam” sẽ đòi anh điều đó. Và em hiểu cô ấy! Và cô ấy sẽ làm thế. Vì em biết anh.
Thế nhé, Leo, bây giờ anh tha hồ có thì giờ để “giải quyết mọi khúc mắc” – trước tiên với cô ấy, sau đó với em. Và một lúc nào đó, có thể, cả với anh nữa. Đó là điều em mong cho anh nhất. Thân ái. Emmi. 3 ngày sau
Chủ đề: Người nhện. Chào Leo, Jonas nhắn em chuyển lời chào anh. Nó muốn cùng anh (và em, nếu em nhất quyết cùng phải có mặt) đi xem phim Người nhện 3. Nếu anh bị tật chóng mặt ở độ cao thì xem cả Sự trở lại của Jedi nữa. Bố nó đi lưu diễn ba tuần ở châu Á. Ngày nào cũng biểu diễn tại các nhà hát chặt ních khán giả. Nếu ở châu Á các nhà hát chặt chỗ thì chặt gấp năm lần ở châu u.
Thực ra em chỉ định báo anh biết là em, như đã hứa, chưa bị mất đi đâu. Thân ái. Emmi. 10 phút sau
Trả lời: Cám ơn Emmi!!!
1 phút sau Trả lời:
Thấy chưa, Leo, thế là đủ với em mà! Mỗi tuần một lần, anh hãy viết cho em “Cám ơn Emmi”, và chớ quên ba dấu chấm than – và em sẽ vui vẻ chờ đợi vài năm, trong khi “tránh xa” anh. 4 ngày sau
Chủ đề: Nóng Hôm nay nóng, đúng không anh?
(Nếu anh không có sức hay thì giờ nghĩ ra một câu trả lời riêng, em khuyên anh viết: “Ừ, nóng thật!!!” hay “Nhớ uống nhiều nước!!!” Chớ quên mấy dấu chấm than!!!) 7 tiếng sau
Chủ đề: Tiếc. Lần này em dự tính anh trả lời nhanh.
Tối hôm sau Chủ đề: Lập lòe
Đường đi còn u ám nữa không? Hay anh đã thấy ánh sáng lập lòe nơi chân trời? Hay sáng chói chang? Đó chính là em. (Bỏng nắng). Sáng sớm hôm sau
Chủ đề: Chính xác là gì? Leo thân mến, chính xác là anh đã kể gì cho “Pam” về chúng mình? Anh có tiết lộ cả những chi tiết nguy hiểm không? Ví dụ như:
a) chúng mình có quan hệ e-mail từ hai năm nay. b) để tránh ảnh hưởng đến vợ chồng em, anh đã trốn sang Boston.
c) sau khi anh quay lại, chúng mình đã tìm thấy nhau trên mạng và gặp nhau năm lần ngoài mạng. d) thậm chí có lần chúng mình đã làm tình với nhau.
e) nếu đã kể d), thì trong bối cảnh nào dẫn đến d) và anh cảm nhận d) ra sao. f) chúng mình đã có cuộc gặp mặt kéo dài vài phút trước khi cô ấy bay qua đây.
g) em đã để lại cho anh “kỷ vật” gì. Và anh đã khá khéo léo thoát hiểm chứ? Ví dụ như:
h) bây giờ quan hệ giữa hai chúng mình có thể coi là “thắm thiết, không sex, bạn bè”. i) tình bạn thư từ của chúng mình không ảnh hưởng gì đến cuộc chung sống giữa anh và cô ấy.
j) em không lấy đi một chút xíu cô ấy của anh, và em không lấy đi một chút xíu anh của cô ấy. k) vì đằng nào em cũng đã quay về với gia đình em, sau một quãng nghỉ lấy hơi xứng đáng, để tiếp diễn cuộc chung sống duy lý hợp lý đến gương mẫu của em.
l) và vì đằng nào anh và cô ấy sắp tới cũng di cư sang Boston. 5 phút sau
Trả lời: a), b), c), d), e), f), h), i), j), k), l)
1 phút sau Trả lời:
Tất cả? Từ A đến Z? Không chừa lại chút gì? Leo, anh có điên không? Ở địa vị cô ấy, em chỉ không bắn anh lên mặt trăng vì anh sẽ ở quá xa để em xử tử anh. 30 giây sau
Trả lời: Nhưng ngoài ra em tin là có thể tranh luận rất hay với anh về chuyện này, nếu có điều kiện!
40 giây sau Trả lời:
Chào Leo. Bây giờ em mới thấy: tất cả, trừ mục gì. Anh đã bỏ mục g). Anh đã “xưng tội” với “Pam” là anh dính dáng đến tình dục với em. Thậm chí anh đã miêu tả là đã cảm nhận được gì (hoặc cảm nhận khác, hoặc không cảm nhận gì). Nhưng anh không tiết lộ cho cô ấy biết, em đã để lại cho anh kỷ vật gì? Tại sao không? 1 phút sau
Trả lời: Vì ít nhất cũng phải giữ được cho em và cho anh một thứ: bí mật sâu sắc nhất và đẹp nhất với em.
2 phút sau Trả lời:
Em phải đọc câu vừa rồi hai lần, nhưng anh thể hiện nó một cách rất đáng yêu! Hay nói theo kiểu tiếng lóng rút gọn của anh: cám ơn Leo!!! 6 ngày sau
Chủ đề: Biến mất? Emmi thân mến, em đã biến mất khỏi mắt anh rồi sao? Anh không dám giận em, nếu đúng.
Hôm sau Chủ đề: Bao giờ?
Leo, người kín tiếng trong hai chúng ta là anh! Nói đi: bao giờ hai người di cư qua Boston? 5 phút sau
Trả lời: Xin em, Emmi, hãy kiên nhẫn vài hôm nữa với anh. Một tuần nữa anh sẽ cho em biết tất cả. TẤT CẢ!
7 phút sau Trả lời:
Một tuần nữa là anh được phép nói cho em biết TẤT CẢ? Hay một tuần nữa là anh phải nói cho em biết TẤT CẢ? Pam có được phép biết rằng, một tuần nữa là anh nói cho em biết TẤT CẢ? Hay thậm chí Pam đòi anh nói cho em biết TẤT CẢ vào tuần sau? Vì sao lại một tuần nữa? Có gì xảy ra trong tuần này? Thôi được, em hiểu rồi, một tuần nữa em mới được biết. Tạm biệt! Một tuần nữa nhé! 4 phút sau
Chủ đề: Istria À, phải nói thêm: một tuần và hai ngày nữa là Bernhard từ Nhật trở về. Một tuần và bốn ngày nữa là bọn em cùng các con đi nghỉ hè ở đảo Istria. Nếu anh suy tính xem có gặp em trước đó để nói TẤT CẢ thì anh phải xếp lịch hẹn cho chuẩn xác! Chúc anh một tuần nhiều thành công. Emmi của anh.
6 ngày sau Chủ đề: Sắp đến lúc
Chào Leo, mai là hết một tuần. Chuyện TẤT CẢ ra sao? TẤT CẢ đâu? TẤT CẢ là gì? Hôm sau
Chủ đề: Tất cả (chấm dứt) Emmi thân mến, Pamela và anh đã chấm dứt. Thứ Hai cô ấy bay một mình về nhà. TẤT CẢ chấm dứt.
10 phút sau Trả lời:
Leo thân mến, công nhận là nhiều việc xảy ra. Nhưng không thể là TẤT CẢ. Không thể tất cả bỗng nhiên QUA ĐI được. Em không tin. Hãy cứng rắn! Anh có muốn gặp em không? Anh có muốn giãi bày nỗi lòng và lau hết nước mắt? Nếu anh muốn, có thể nói là ngay từ bây giờ em sẵn sàng vì anh, mỗi ngày 24 tiếng, còn nguyên hai ngày nữa. Nếu anh muốn gặp em thì đến gặp em đi! Nếu anh không biết có nên gặp em không, cứ gặp em đi! Nếu anh hoàn toàn không biết có nên gặp ai đó không, hãy gặp em! Chỉ khi anh chắc chắn là không biết gặp em có tốt cho anh không, vì anh không thể biết được, lúc đó anh không nên gặp em. Ồ có chứ, lúc đó cũng nên gặp em! Được chưa? Chấm. Em không muốn tỏ ra đường đột hơn với anh nữa. Và em sẽ không bao giờ tỏ ra đường đột hơn với anh lần nữa. Thật đấy!
15 phút sau Trả lời:
Emmi thân mến, mấy tiếng nữa anh sẽ ngồi trên chuyến tàu đi Hamburg. Anh đi thăm em gái anh, Adrienne, và ở đó đến thứ Ba. Em cùng gia đình đi Croatia, thứ Tư, đúng không? Vậy sau đó chúng mình mới gặp nhau được. Emmi, anh biết, em sốt ruột muốn biết có gì đã xảy ra. Em có quyền được biết. Còn anh có nhu cầu được kể cho em biết. Thật đấy! Em sẽ được biết, từng chi tiết, anh hứa với em. Ta chỉ cộng thêm cả Hamburg và Croatia vào. Anh phải nhìn sự việc mạch lạc hơn nữa đã. Anh cần một khoảng cách – giữa anh và Pamela, giữa anh và anh. Không giữa anh và em, Emmi, tin anh đi, không giữa anh và em! 8 phút sau
Trả lời: Leo yêu, khoảng cách giữa anh và em đằng nào cũng không thể lớn hơn nữa mà. Leo, anh làm em phát điên với những lần trì hoãn, chối từ, an ủi và im lặng đổi ý, hết lần này đến lần khác! Hôm nào em từ Istria quay về, có thể anh sẽ công bố lễ đính hôn với “Pam” cũng nên. Nhưng tiếc thay, anh sẽ không báo được cho em biết “chi tiết” nào trong quyết định đó. Vì trước tiên anh sẽ “phải nhìn sự việc mạch lạc hơn nữa đã”. Leo, em không muốn nữa! Đừng giận: bất kỳ anh còn đợi gì lần này để nói với em gì đó tử tế về mình, em không đợi cùng nữa. Em đã đợi từ khi biết anh. Trong hai năm rưỡi qua em đã đợi nhiều gấp ba lần so với 33 năm trước đó. Giá mà em được biết là đợi gì! Em đã đợi đến phát ngán. Em đã hết kiên nhẫn để đợi thêm một giây nữa. Xin lỗi! (Vâng, bây giờ anh sẽ im lặng và làm mình làm mẩy).
1 phút sau Trả lời:
Không, Emmi, anh không im lặng và anh không làm mình làm mẩy. Anh đi Hamburg. Và sẽ quay về. Và viết cho em. Và sẽ không công bố lễ đính hôn. Thân ái. Leo..