Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ứa Ngọc Lan hỏi chồng:
Anh vay tiền của ai vậy?
Hứa Ngọc Lan dơ thẳng tay, chỉ hẳn ngón vào trước mũi Hứa Tam Quan, khi nói, ngón tay chị cứ run rẩy trước sống mũi chồng, run rẩy tới mức mũi Hứa Tam Quan cay sè từng cơn, anh gạt được tay này, thì chị dơ tay kia, chị hạch chồng:
Anh trả xong nợ ông Phương, lại thêm khoản nợ mới, anh giật gấu vá vai, còn lỗ hổng ở gấu làm thế nào? Anh vay tiền của ai?
Hứa Tam Quan vén ống tay áo lên cho Hứa Ngọc Lan xem lỗ mũi kim:
Trông thấy chưa? Trông thấy chấm đỏ chưa? Chấm đỏ y như bị rệp cắn, đó là chỗ mũi kim to nhất của Bệnh viện chọc vào.
Sau đó Hứa Tam Quan bỏ ống tay áo xuống, nói với Hứa Ngọc Lan:
Tôi đi bán máu! Hứa Tam Quan này đã đi bán máu, trả nợ cho thằng Hà Tiểu Dũng của cô, Hứa Tam Quan này đã đi bán máu, lại bị cắm sừng một lần nữa.
Nghe Hứa Tam Quan nói bán máu, Hứa Ngọc Lan liền kêu lên một tiếng“ ái à”:
Anh bán máu cũng không thèm nói với em một tiếng, tại sao anh bán máu không thèm nói với em một tiếng? Cái nhà này sắp toi rồi, trong nhà có người đi bán máu, người ta biết, họ sẽ nghĩ như thế nào? Họ sẽ bù lu bù loa lên, ôi, Hứa Tam Quan phải bán máu, Hứa Tam Quan không sống nữa, cho nên Hứa Tam Quan đã bán máu.
Hứa Tam Quan nói:
Cô nói nho nhỏ thôi, cô không đi rêu rao, thì ai biết.
Hứa Ngọc Lan vẫn nói lanh lảnh:
Từ bé bố em đã từng nói với em, bố em bảo máu trong người là của tổ tông truyền lại, làm người có thể bán bánh quẩy, bán nhà, bán ruộng…. Nhưng không được bán máu. Dù có bán thân cũng không được bán máu. Bán thân là bán mình, bán máu là bán tổ tông. ôi, anh Hứa Tam Quan, anh đã bán mất tổ tông.
Hứa Tam Quan bảo:
Cô nói khe khẽ thôi, cô nói tầm bậy tầm bạ gì thế?
Hứa Ngọc Lan khóc xướt mướt:
Không ngờ anh đi bán máu, anh bán cái gì cũng được, tại sao anh lại bán máu? Cho dù anh bán giường, bán nhà, cũng không được bán máu.
Hứa Tam Quan nói:
Cô khe khẽ cái mồm chứ. Tại sao tôi bán máu? Tôi bán máu là để làm kẻ bị cắm sừng.
Hứa Ngọc Lan vừa khóc vừa nói:
Em nghe ra rồi, em đã nghe ra anh đang chửi em, em biết anh căm em trong lòng, cho nên anh đã chửi ra miệng….
Hứa Ngọc Lan vừa khóc vừa đi ra cửa, Hứa Tam Quan khẽ quát vợ ở đằng sau:
Quay lại ngay con mụ đành hanh kia, mày lại định ra ngồi ngưỡng cửa, mày lại định bù lu bù loa….
Hứa Ngọc Lan không ngồi xuống ngưỡng cửa, chị bước cả hai chân ra ngoài. Sau khi quay người, chị đi thẳng ra đầu ngõ, ra khỏi ngõ, men theo phố lớn, chị đi đến tận cùng, laị đi hết một phố lớn nữa, đi vào một ngõ nhỏ, cuối cùng chị đi đến trước cổng nhà Hà Tiểu Dũng.
Đứng trước cửa bỏ ngỏ nhà Hà Tiểu Dũng, hai tay Hứa Ngọc Lan phuổi quần áo, lấy ngón tay vuốt vuốt mái tóc, sau đó cất giọng lanh lảnh, chị nói với bà con hàng xóm của Hà Tiểu Dũng:
Bà con đều là hàng xóm của anh Hà Tiểu Dũng, bà con đều biết anh ta, bà con đều biết anh ta là hạng người tim đen gan thối, bà con đều biết anh ta không cần con trai mình, bà con đều biết kiếp trước tôi đã gây tội lỗi, kiếp này để anh ta được hời, những chuyện ấy tôi không kể ra…Hôm nay tôi đến đây là để nói với bà con, hôm nay tôi mới biết kiếp trước tôi còn biết thắp hương, để kiếp này tôi lấy được anh Hứa Tam Quan. Bà con không biết anh Hứa Tam Quan tốt như thế nào đâu, có kể đến mấy ngày mấy đêm cũng không kể hết cái sự tốt của anh ấy, những chuyện khác tôi không nói, chỉ xin nói mỗi một việc bán máu của anh ấy. Vì tôi, vì Nhất Lạc, vì gia đình, hôm nay anh Hứa Tam Quan nhà tôi đã vào Bệnh viện bán máu. Bà con thử nghĩ xem, bán máu sẽ mất mạng, cho dù không mất mạng, cũng sẽ đầu choáng mắt hoa, cũng sẽ bủn rủn chân tay, vì tôi, vì Nhất Lạc,vì gia đình, anh Hứa Tam Quan nhà tôi ngay đến tính mạng cũng không tiếc….
Người vợ gầy nhom của Hà Tiểu Dũng đứng ở cửa, lạnh lùng nói:
Hứa Tam Quan tốt như thế, sao lại còn đi vụng trộm với anh Hà Tiểu Dũng nhà này.
Hứa Ngọc Lan thấy vợ Hà Tiểu Dũng cười gằn, chị cũng cười gằn. Chị nói:
Có một con đàn bà kiếp trước làm rất nhiều việc xấu xa, kiếp này chịu báo ứng, không đẻ được con trai, đành phải đẻ con gái, con gái nuôi lớn cũng là con người ta, truyền hương hoả cho người ta, còn hương hoả nhà mình bị tắt ngấm.
Vợ Hà Tiểu Dũng nhảy phốc qua ngưỡng cửa, hai tay vỗ đùi bồm bộp nói:
Có một con mụ trơ trẽn không biết xấu hổ, ăn trộm giống con trai của người khác, lại còn ra vẻ ta đây.
Hứa Ngọc Lan đốp chát luôn:
Người đàn bà đẻ một hơi ba đứa con trai, đương nhiên ra vẻ chứ.
Vợ Hà Tiểu Dũng cũng chẳng phải vừa:
Ba đứa con trai không phải một bố, còn ra vẻ.
Hai con vịt giời cũng chưa hẳn chỉ có một bố.
Chỉ có mày, chỉ có loại đàn bà hèn hạ như mày mới có mấy thằng đàn ông.
Mày thì không hèn hạ? Mày hãy nhìn trong đũng quần của mình xem có gì? Trong đũng quần của mày kẹp cả một cửa hàng bách hoá, ai ai cũng vào được.
Trong đũng quần tao kẹp một cửa hàng bách hoá, còn trong đũng quần mày kẹp hẳn một nhà xí công cộng….
Có người đến mách Hứa Tam Quan:
Anh Hứa Tam Quan, anh mau mau đi kéo vợ anh về, vợ anh và vợ Hà Tiểu Dũng càng nói càng bậy bạ, anh hãy mau mau đi kéo vợ anh về, không thì anh mất mặt trước thiên hạ.
Lại có một người nữa đến nói với Hứa Tam Quan:
Anh Hứa Tam Quan, vợ anh và vợ Hà Tiểu Dũng đánh nhau, hai người túm tóc nhau, nhổ bọt vào mặt nhau, lại còn cắn xé nhau.
Người đến cuối cùng là ông Phương thợ rèn. Ông Phương nói:
Anh Hứa Tam Quan, tôi vừa đi qua trước cửa nhà Hà Tiểu Dũng, ở đấy xúm đông xúm đỏ, ít nhất cũng đến ba mươi người, họ đổ xô đến xem trò cười của vợ anh, vợ anh và vợ Hà Tiểu Dũng vừa đánh vừa chửi nhau, mồm hai bà nhả ra toàn những lời hết sức trái tai, khiến ai nghe cũng ha ha cười toáng lên. Tôi còn nghe họ xì xầm bàn tán về anh, họ bảo anh bán máu làm kẻ bị cắm sừng….
Hứa Tam Quan đáp:
Cứ kệ thây cô ấy…
Vừa nói Hứa Tam Quan vừa đến ngồi xuống ghế cạnh bàn, nhìn ông Phương thợ rèn đứng ở cửa, anh nói:
Cô ấy là cái vại vỡ, cứ để cho vỡ luôn, tôi cũng là con lợn chết, sợ cóc gì nước nóng.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu