There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 169
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ôm thứ Năm đó trời mát mẻ. Vừa đi thuyền trên sông Seine, David vừa gợi ra một vài giai thoại về chuyến đi đầu tiên của họ tới Paris. Nhưng có quay trở lại bãi biển thì cũng chẳng thể khơi thủy triều lên được. Hai người ăn chung một ly kem trên đảo Saint-Louis rồi quay về khách sạn. Họ làm tình rồi nán lại trên giường một lát.
Giữa giờ chiều, David gọi gác cổng khách sạn, nhờ ông ta đặt hai chỗ xem vở kịch hay nhất đang trình diễn, thêm hai vé máy bay về London ngày hôm sau. Gác máy rồi, anh thông báo với Mia rằng đã đến lúc về nhà. Anh đề nghị đưa cô về Montmartre thu dọn đồ đạc.
Mia đáp rằng cô thích sắp xếp hành lý một mình. Cô sẽ ghé qua nhà hàng chào tạm biệt Daisy rồi mới tới gặp anh. Cô hứa sẽ đúng giờ hẹn rồi rời khỏi phòng khách sạn.
Chiếc xe thuê riêng thả cô xuống phố Poulbot. Mia dặn tài xế vui lòng chờ. Cô để bàn tay mình chậm rãi trượt trên tay vịn cầu thang trong lúc leo lên căn hộ.
Xếp va li xong, cô lấy từ ngăn tủ tường ra bức chân dung của Daisy trước khi rời khỏi căn hộ.
***
Paul in các chương bản thảo ra, xếp xấp giấy vào một cặp hồ sơ rồi cất vào va li.
Anh lấy hết đồ trong tủ lạnh ra, đóng cửa chớp rồi kiểm tra vòi nước. Cuối cùng, anh đi vòng quanh căn hộ, vứt rác rồi đi gặp biên tập viên của mình.
***
Rời Montmartre, Mia bảo tài xế đưa cô đến phố Bretagne.
- Anh có thể dừng xe một chút được không? cô nói khi đi qua trước số nhà 38. Cô hạ cửa kính xe rồi thò đầu ra ngoài. Những cánh cửa chớp của căn hộ tầng năm đã đóng kín.
Khi tài xế khởi động lại xe, cô cầm điện thoại lên đọc lại tin nhắn vừa nhận được vào cuối giờ sáng.
Mia,
Anh đang giận nhưng anh không muốn em biết chuyện đó.
Đêm qua, anh đã đẩy nữ danh ca của mình vào gầm xe buýt, lẽ ra cô ấy chỉ việc qua đường cẩn thận thôi mà.
Anh đã gọi tới nhà hàng, Daisy cho anh biết là em không hề gặp phải việc gì nghiêm trọng, như vậy là đủ.
Anh hiểu sự im lặng của em, có lẽ như vậy tốt hơn, những lời từ biệt chẳng nghĩa lý gì hết.
Cảm ơn vì những khoảnh khắc quý giá đó.
Em bảo trọng nhé, ngay cả khi câu này cũng chẳng nghĩa lý gì.
Paul
Về đến khách sạn, Mia bịa chuyện mình bị đau nửa đầu. David báo người gác cổng hủy đặt chỗ xem kịch và mang đồ ăn lên phòng cho họ.
***
23 giờ, Daisy chào từ biệt các khách hàng cuối cùng. Về đến căn hộ, cô nhìn thấy một bức chân dung vẽ mình kèm theo một tờ giấy nhắn trên quầy bếp.
Daisy của tớ,
Tớ về Anh đây. Tớ không đủ dũng cảm để ghé qua nhà hàng. Tớ ghen với cô hầu bàn mới của cậu. Sự thật là nếu nhìn thấy cậu, có lẽ tớ sẽ đổi ý mất. Những ngày cậu tặng cho tớ trên đất Paris này đã vẽ ra cho tớ một cuộc sống mới, một cuộc sống tớ đã chớm phải lòng mất rồi. Nhưng tớ nghe theo lời khuyên của cậu, vậy nên tớ quay về với cuộc sống của mình và để cậu lại với cuộc sống của cậu.
Vài ngày nữa tớ sẽ gọi điện từ London, khi nào tớ bình tâm lại. Tớ không rõ liệu cậu có biết David đã đến đón tớ không, cậu đã làm đúng khi không báo trước cho tớ. Tớ sẽ không bao giờ biết phải cảm ơn cậu như thế nào vì đã là bạn của tớ, vì đã luôn ở đó khi tớ cần cậu, chấp nhận nguy cơ chúng ta hờn giận nhau cả buổi tối, để không bao giờ phải nói dối tớ. Tớ thì lại nói dối cậu, cậu biết về chuyện gì rồi đấy, cho tớ xin lỗi nhé.
Một họa sĩ vẽ chân dung trên quảng trường đã vẽ bức chân dung này của cậu. Cậu sẽ dễ dàng nhận ra người đó thôi, người đó khá đẹp trai, gần như đẹp bằng ánh mắt người đó dành cho cậu.
Chưa gì tớ đã nhớ cậu rồi.
Bạn cậu, người yêu quý cậu như chị em ruột thịt.
Mia
TB: Đừng quên lời đã hứa nhé. Cuối tháng Chín, Hy Lạp sẽ thuộc về chúng ta và chỉ chúng ta mà thôi. Tớ sẽ lo liệu mọi việc.
Daisy chạy vội đến điện thoại bàn. Không thể gọi được cho Mia, cô đành gửi cho bạn một tin nhắn.
- Tớ hy vọng cậu sẽ nhớ tớ nhiều như tớ nhớ cậu. Cô nhân viên mới của tớ ngốc lắm, cô ta không cạo lông nách và đã kịp đánh vỡ hai cái đĩa. Cậu nên gọi điện cho tớ càng sớm càng tốt. Cứ điên rồ đi, nhưng đừng đến mức nghe theo lời khuyên của tớ. Tớ xin cậu đấy, đừng bao giờ làm vậy. Trừ khi đứng bếp, còn thì bạn thân nhất của cậu mù tịt mọi chuyện, đặc biệt là những chuyện liên quan đến cuộc đời.
Tớ cũng yêu cậu như chị em ruột thịt
***
Tài xế lái theo tuyến đường nối dẫn ra sân bay. Anh ta đỗ xe dọc theo vỉa hè. David mở cửa xe rồi chìa tay cho Mia. Cô chuẩn bị ra khỏi xe thì hai cánh cửa dẫn vào sảnh bật mở. Mia đã ở trong nghề đủ lâu để nhận ra đám paparazzi, nhất là khi những người này thậm chí không buồn ẩn nấp. Cô nhận ra hai người trong số họ đang đứng trước quầy làm thủ tục.
Đồ khốn! Còn ai khác ngoài anh có thể báo cho cánh thợ săn ảnh biết chứ? Chuyến đi của anh tới Paris, màn quyến rũ, là để thiên hạ nhìn thấy hai ta đi cùng nhau. Trên thuyền đi dọc sông Seine, anh sẽ bị lộ tẩy, nhưng còn ở sân bay thì dĩ nhiên là tình cờ rồi. Còn tôi, như một con ngốc, tôi đã tin anh…
- Em đi chứ? David sốt ruột hỏi.
- Chờ em bên trong nhé, em muốn gọi cho Daisy, em có chuyện con gái muốn nói với cô ấy.
- Anh mang va li vào nhé?
- Không, anh cứ vào đi, tài xế sẽ mang va li vào, năm phút nữa ta gặp nhau nhé.
- Nhất trí, anh đi mua báo đây, nhưng đừng lần lữa nhé.
Ngay khi David đi ra xa, Mia đóng cửa xe lại rồi ghé lại gần tài xế.
- Tên anh là gì ấy nhỉ?
- Maurice.
- Maurice à, anh có thông thạo sân bay này không?
- Tôi vẫn thường lái xe đưa khách đến đây, trung bình bốn đến sáu chuyến mỗi ngày.
- Anh có biết những chuyến bay đến châu Á xuất phát từ đâu không?
- Sảnh 2E.
- Vậy thì Maurice, chuyến bay tới Seoul sẽ cất cánh trong vòng bốn mươi lăm phút nữa, nếu anh đưa tôi đến sảnh 2E trong vòng năm phút nữa, anh sẽ nhận được một khoản tiền boa hậu hĩnh, cô vừa hứa vừa lục trong túi xách.
Người tài xế khởi động xe với vận tốc tên lửa.
- Anh chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng chứ? Mia bối rối nói tiếp. Tôi không mang tiền mặt theo.
- Cô sẽ đáp chuyến bay đó hả?
- Tôi sẽ cố.
- Quên khoản tiền boa đó đi, tài xế vừa nói vừa luồn lách giữa một chiếc taxi và một chiếc xe buýt. Tôi thấy gã kia khó nuốt lắm.
Chiếc xe chạy ở vận tốc tối đa và ba phút sau đã đỗ trước sảnh 2E.
Tài xế vội chạy ra phía sau xe để mở cốp, lấy va li của Mia ra rồi đặt lên vỉa hè.
- Tôi phải làm gì với hành lý của gã kia nhỉ?
- Anh thừa hưởng một bộ sưu tập áo pull chất liệu cachemire và sơ mi lụa rồi đấy. Cảm ơn Maurice.
Mia vớ lấy hành lý của mình rồi chạy vội về phía khu vực làm thủ tục.
Chỉ còn một nữ tiếp viên hàng không duy nhất dừng sau quầy.
- Xin chào, tôi phải lên đường tới Seoul, việc gấp lắm.
Cô tiếp viên hàng không khẽ bĩu môi nghi hoặc.
- Tôi đang đóng cửa chuyến bay và tôi e là trên đó không còn chỗ trống.
- Nếu cần tôi sẵn sàng ở trong toa lét suốt chuyến bay.
- Suốt mười một tiếng sao? cô tiếp viên hàng không chêm vào rồi ngẩng lên. Tôi có thể đăng ký cho chị bay chuyến ngày mai.
- Cô làm ơn đi, Mia van xin và gỡ cặp kính râm ra.
Cô tiếp viên hàng không quan sát Mia rồi gương mặt cô ta sáng lên.
- Chị là…?
- Đúng, là tôi đây! Cô có thể thu xếp cho tôi một chỗ ngồi chứ?
- Lẽ ra chị nên nói với tôi sớm hơn mới phải, tôi còn một ghế trong khoang hạng nhất, nhưng là vé nguyên giá.
Mia đặt thẻ tín dụng của mình lên mặt quầy.
- Chuyến về ngày nào ạ? cô tiếp viên hàng không hỏi.
- Tôi không rõ.
- Tôi cần một ngày cụ thể.
- Tám hôm nữa, hoặc mười hôm nữa, hoặc mười lăm…
- Tám, mười hay mười lăm?
- Mười lăm đi! Cô làm ơn khẩn trương giùm.
Cô tiếp viên hàng không bắt đầu gõ hết tốc lực trên bàn phím.
- Va li của chị! Quá muộn để ký gửi rồi…
Mia quỳ xuống để mở hành lý, lấy ra túi đồ trang điểm cùng vài thứ quần áo rồi nhét vào túi xách.
- Tặng cho cô phần còn lại!
- Ôi không, tôi không nhận được đâu, cô tiếp viên hàng không vừa nói vừa nhoài người qua quầy.
- Có đấy, cô có thể.
- Chị định ở khách sạn nào vậy?
- Tôi không rõ.
Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, cô tiếp viên chìa cho Mia tấm thẻ lên máy bay.
- Giờ thì chị phải chạy thôi, tôi sẽ báo trước để người phụ trách cầu thang lên máy bay đừng đóng cửa vội.
Mia cầm vé, cởi đôi giày cao gót ra rồi cầm trên tay, cứ thế chạy vội về phía cổng an ninh.
Cô chạy trong đường thông đến hụt cả hơi, nhìn thấy cánh cửa máy bay, gọi to để người ta chờ mình và chỉ bước chậm lại một khi đã ra tới cầu thang dẫn lên máy bay.
Trước khi vào máy bay, cô cố gắng lấy lại vẻ ngoài ung dung thư thái rồi chìa thẻ lên máy bay cho nam tiếp viên hàng không đang cười thật tươi chào đón.
- Chỉ còn một phút nữa là máy bay cất cánh, cô ngồi ở ghế 2A, anh ta vừa nói vừa chỉ chỗ cho cô.
Mia đi thẳng qua hàng ghế của mình rồi tiếp tục tiến bước dọc lối đi trong máy bay.
Nam tiếp viên hàng không có gọi cũng vô ích, cô vẫn bước tiếp.
Cô dừng chân trước một dãy ghế, chìa thẻ lên máy bay cho một hành khách rồi thông báo rằng vé của ông ta vừa được thăng hạng lên khoang hạng nhất. Người đàn ông không để cô nói đến lần thứ hai đã nhường lại chỗ ngồi.
Mia mở ngăn hành lý, nhét được túi xách của cô vào giữa hai chiếc va li xách tay rồi vừa buông mình xuống ghế vừa buột ra một tiếng thở dài.
Paul không ngẩng đầu khỏi tờ báo anh đang lật giở.
Nam tiếp viên hàng không thông báo qua micro rằng máy bay vừa đóng cửa. Hành khách cần thắt dây an toàn và tắt các thiết bị điện tử.
Paul cất tờ tạp chí vào ngăn nhỏ trước mặt rồi nhắm mắt lại.
- Chúng ta nói chuyện hay hờn dỗi suốt mười một tiếng đây? Mia lên tiếng.
- Ngay lúc này thì chúng ta hãy im miệng và chết. Một viên thuốc đạn nặng ba trăm tấn sắp cố gắng rời khỏi mặt đất, và dù ta có nói gì chăng nữa, thì chuyện đó cũng không thuận theo lẽ tự nhiên. Thế nên cho tới khi nào nó bay cao được, chúng ta sẽ chỉ hít thở, bình tĩnh và không làm gì khác.
- Nhất trí, Mia đáp.
- Cô tốn bao nhiêu tiền cho tấm vé hạng nhất thế?
- Tôi tưởng chúng ta im miệng kia mà?
- Cô không mang theo viên thuốc mê nào ư?
- Không.
- Một viên thuốc ngủ Va lium?
- Cũng không.
- Vậy một chiếc gậy bóng chày thì sao? Giá như cô có thể làm ơn phang cho tôi chết ngất và chỉ làm tôi hồi tỉnh khi ta đã tới nơi.
- Anh bình tĩnh đi, mọi chuyện sẽ suôn sẻ cả thôi.
- Cô là phi công chăng?
- Đưa tay anh cho tôi.
- Tôi không thích, tay tôi đang ẩm lắm.
Mia áp tay mình lên cổ tay Paul.
- Anh đã nấu món gì cho bữa tối thế?
- Cô vẫn có thể chạy tới để biết tôi đã nấu món gì mà!
- Anh không hỏi tại sao tôi không đến ư?
- Không. Tiếng ồn này là bình thường chứ?
- Đó là tiếng động cơ phản lực ấy mà.
- Và có bình thường không khi chúng phát ra ngần ấy tiếng ồn?
- Nếu anh muốn chúng ta cất cánh thì đúng là bình thường.
- Vậy chúng phát ra có đủ tiếng ồn không?
- Chúng phát ra chính xác thứ tiếng ồn cần thiết.
- Tiếng bum bum mà tôi đang nghe thấy là gì vậy?
- Tiếng tim anh đập.
***
Máy bay vút lên không trung. Chỉ ít lâu sau khi cất cánh, khoang máy bay đột nhiên rung lắc nhẹ. Paul bặm môi, trán túa mồ hôi.
- Anh chẳng việc gì phải sợ cả, Mia trấn an anh.
- Cần gì phải có lý do thì mới sợ, Paul đáp.
Anh thấy tiếc vì đã kông nếm thử món quà nhỏ mà Cristoneli tặng cho anh trên đường ra sân bay. Một loại thuốc hít với thành phần, mà theo ông ta, sẽ giúp anh xóa tan mọi lo lắng phiền muộn trong vài giờ. Paul, vốn mắc bệnh tưởng đến mức ngần ngại không muốn uống cả aspirin mỗi khi đau nửa đầu vì sợ gây ra sốt xuất huyết, đã chọn cách không chồng chất thêm một nỗi lo vào những nỗi lo sẵn có.
Chiếc máy bay đã đạt đến độ cao ổn định và các chiêu đãi viên bắt đầu di chuyển trên các lối đi.
- Họ đã tháo dây an toàn ra rồi, đó là tín hiệu tốt! Nếu họ đứng dậy có nghĩa là mọi chuyện đều ổn phải không?
- Mọi chuyện đều ổn từ lúc máy bay cất cánh và mọi chuyện vẫn sẽ ổn cho đến lúc máy bay hạ cánh, nhưng nếu anh cứ bám riết lấy hai tay ghế trong suốt mười một tiếng đồng hồ thì tôi e rằng khi tới nơi sẽ phải dùng đến kìm gắp mới giải thoát được cho anh.
Paul nhìn hai bàn tay mình đã trắng bệch rồi duỗi lỏng các ngón tay ra. Nữ chiêu đãi viên mời họ dùng đồ uống, Mia ngạc nhiên khi nhìn thấy Paul chỉ lấy một cốc nước.
- Tôi nghe nói đồ uống có cồn không hợp với độ cao.
Mia chọn một ly đúp rượu gin.
- Có lẽ điều đó đúng với dân Anh, Paul nhận xét sau khi nhìn cô nốc một hơi cạn ly rượu.
Mia nhắm mắt rồi hít thở sâu. Paul lặng lẽ quan sát cô.
- Tôi nghĩ chúng ta đã quyết định không nói đến chuyện đó kia mà, cô nói tiếp, mắt vẫn nhắm.
Paul tiếp tục đọc tạp chí.
- Hai đêm vừa rồi tôi đã làm việc cật lực. Nữ danh ca của tôi đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu. Cô hãy hình dung là người tình cũ của cô ấy đã xuất hiện và dĩ nhiên cô ấy lại đắm chìm trong mối tình cũ không rủ cũng tới. Giờ thì còn phải chờ xem chuyện đó thì có tính hay không, anh nói tiếp rồi uể oải lật trang. Vả lại, tôi cũng không muốn biết, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn đặt vấn đề thôi, xong rồi, giờ thì ta nói sang chuyện khác nhé.
- Điều gì khiến anh nảy ra ý tưởng đó?
- Tôi là tác giả tiểu thuyết, cô muốn gì nào, tôi tưởng tượng ra thôi.
Paul gấp tạp chí lại.
- Nhìn thấy cô ấy buồn khổ, tôi cũng thấy buồn lây. Tôi không biết tại sao nhưng chuyện là như vậy đó.
Nam chiêu đãi viên cắt ngang câu chuyện giữa Paul và Mia khi mang đến cho họ một khay đồ ăn. Paul từ chối khay đồ ăn dành cho mình rồi thông báo rằng Mia cũng không đói. Cô toan phản đối nhưng nam chiêu đãi viên đã tiến lên hàng ghế kế tiếp.
- Tôi đang vướng vào chuyện quái quỷ gì thế này, tôi đang đói ngấu lên được! cô kêu toáng lên.
- Ra thế, nhưng tôi cũng đang đói muốn chết đây. Chỉ có điều, những chiếc hộp nhỏ xíu đó không được làm ra để nuôi sống chúng ta, mà là để giúp chúng ta giải trí thì đúng hơn, trò chơi nằm ở chỗ cố gắng đoán xem chúng chứa gì bên trong.
Paul tháo dây an toàn để lấy túi xách của mình trong ngăn hành lý. Vừa về đến chỗ ngồi, anh lấy từ trong túi ra mấy chiếc hộp nhỏ kín bưng rồi đặt chúng lên khay ăn trước mặt Mia.
- Gì vậy? cô hỏi.
- Cô có muốn biết lần này tôi đã chuẩn bị món gì không?
Mia mở nắp hộp ra và nhìn thấy bốn miếng sandwich nhỏ làm từ bánh mì ruột mềm kẹp cá hồi hun khói, hai lát bánh rau củ, hai miếng gan ngỗng béo nhỏ, hai phần xa lát khoai tây trộn nấm củ đen, và trong hai hộp cuối cùng là hai chiếc bánh su dài vị cà phê. Cô kinh ngạc nhìn Paul.
- Ừ thì trong lúc soạn hành lý, tôi đã nghĩ là một khi đã có nguy cơ chết trên không trung thì cũng nên chết cho thật đẹp mắt.
- Và anh luôn ăn hai suất liền ư?
- Tôi sẽ không tiệc tùng phè phỡn trong khi người ngồi kế bên liếc vào khay đồ ăn của họ mà muốn tự vẫn, chuyện đó sẽ khiến tôi mất hết hứng thú.
- Anh thực sự lường hết mọi chuyện đấy
- Chỉ lường tới điều cốt yếu thôi, nhưng riêng chuyện đó thôi cũng khiến tôi bận lòng nhiều rồi.
- Cô nàng dịch giả của anh sẽ chờ đón anh tại sân bay hả?
- Tôi hy vọng thế, Paul đáp, sao cô lại hỏi vậy?
- Không có gì, mà thực ra là có đấy… chúng ta chỉ việc nói tôi là đại diện của nhà xuất bản đi cùng anh trong chuyến công tác này.
- Không, ta chỉ việc nói rằng chúng ta là bạn.
- Tùy anh.
- Và bởi lẽ chúng ta là bạn, giá như cô giải thích cho tôi biết cô đang làm gì trên chuyến bay này thay vì làm việc tại nhà hàng của cô.
- Món gan ngỗng béo này ngon quá, anh mua ở đâu thế?
- Tôi xin cô đừng có chôm những câu đối đáp của tôi được không.
- Tôi cần đi xa.
- Xa khỏi cái gì?
- Xa khỏi tôi.
- Vậy là anh ta đã quay lại?
- Cứ cho là cô ấy đã đắm chìm, nhưng hết sức nhanh chóng, cô ấy cảm thấy ngộp thở, Mia đáp.
- Tôi mừng khi thấy cô ở đây.
- Thật chứ?
- Không, tôi nói thế vì lịch sự thôi.
- Tôi cũng vậy, tôi mừng vì thấy mình ở đây. Bấy lâu nay tôi vẫn luôn mơ ước khám phá Seoul.
- Thật chứ?
- Không, tôi nói vậy vì lịch sự thôi.
Đến cuối bữa, Paul xếp đống hộp đựng vào túi xách rồi đứng dậy.
- Anh đi đâu thế?
- Đi rửa hộp.
- Anh đùa đấy à?
- Không hề, tôi sẽ không để chỗ hộp Tupperware này lại cho họ đâu, tôi vẫn cần chúng cho chuyến bay trở về mà.
- Anh không định chuyển tới Hàn Quốc sống nữa sao?
- Để xem thế nào đã.
Họ xem qua chương trình giải trí. Mia chọn một bộ phim hài lãng mạn còn Paul chọn một bộ phim kinh dị. Mười phút sau, Paul theo dõi bộ phim đang chiếu trên màn hình của Mia còn Mia lại xem bộ phim đang phát trên màn hình của Paul. Thoạt tiên họ nhìn nhau, rồi đổi tai nghe cho nhau, rồi cuối cùng là đổi chỗ ngồi.
***
Cuối cùng Paul cũng ngủ thiếp đi và Mia trông chừng để người ta không đánh thức anh suốt thời gian máy bay hạ cánh. Anh mở mắt ra khi bánh máy bay tiếp đất và cứng người lại khi viên phi công đảo sức đẩy của các động cơ phản lực. Mia trấn an anh, cơn ác mộng đang dần kết thúc, vài phút nữa thôi là họ sẽ rời khỏi máy bay.
Sau khi xuất trình hộ chiếu, Paul lấy lại vali trên băng chuyền rồi đặt nó lên một chiếc xe đẩy.
- Hành lý của cô chưa ra à? anh lo lắng hỏi.
- Hành lý của tôi chỉ có thế này thôi, cô nói rồi chỉ vào chiếc túi đeo chéo đang khoác trên vai.
Paul kiềm chế để không đưa ra bình luận nào. Anh ngắm hai cách cửa trượt trước mặt, cố gắng nghĩ đến cách mình sẽ cư xử một khi đã bước qua đó.
Một nhóm khoảng ba chục độc giả đã giăng sẵn một tấm băng rôn có ghi: “Chào mừng Paul Barton”.
Mia đeo kính râm vào.
- Đi tới mức tuyển mộ các diễn viên phụ rồi cơ đấy, tôi phải thừa nhận họ có nghệ thuật và phong cách tiếp đó, Paul vừa nhìn những gương mặt đó để tìm Kyong vừa thì thầm với Mia.
Anh ngoái lại liếc qua vai mình, Mia đã biến mất. Anh ngỡ đã nhìn thấy cô bước qua ngưỡng cửa rồi lẫn vào đám đông đang chờ đón hành khách.
Nhóm độc giả vội lao về phía anh, tay lăm lăm sổ và bút, nài nỉ anh ký nhanh vài lời thủ bút. Thoạt tiên còn ngại ngần, Paul vui lòng è cổ ra chơi trò ký tá này cho tới khi đại diện nhà xuất bản phía Hàn Quốc lao vào giải tán đám đông này và nồng hậu bắt tay anh.
- Chào mừng tới Seoul, anh Barton, rất hân hạnh được đón tiếp anh.
- Tôi cũng rất hân hạnh, Paul đáp và tiếp tục nhìn đám đông. Đâu cần phải như vậy.
- Đâu cần phải gì kia? biên tập viên hỏi.
- Những người kia…
- Chúng tôi đã cố gắng cản họ, nhưng ở đất nước này anh hết sức nổi tiếng và được chờ đón. Họ đã kiên nhẫn chờ suốt hơn ba tiếng, anh biết đấy.
- Nhưng để làm gì kia chứ?
- Để gặp anh, dĩ nhiên rồi, biên tập viên nói rõ. Chúng ta đi nào, ô tô sẽ đưa anh về khách sạn, chắc anh phải mệt bã người sau chuyến bay dài vừa rồi ấy nhỉ.
Mia chạy ra gặp họ ở bên ngoài sảnh đến.
- Cô này đi cùng anh sao? biên tập viên hỏi.
Mia tự giới thiệu.
- Tôi là Grinberg, trợ lý của anh Barton.
- Hân hạnh được gặp cô, biên tập viên đáp.
Ông Cristoneli không thông báo cho chúng tôi biết là có cô cùng đi.
- Văn phòng của anh Barton đã trực tiếp lo liệu cho chuyến đi của tôi nên ông Cristoneli đã không báo với quý vị.
Paul đứng im không nói câu nào. Biên tập viên mời họ ngồi vào một chiếc ô tô hòm. Anh ta ngồi ghế trước, Mia và Paul ngồi vào băng ghế sau, sau khi anh đã liếc nhìn vỉa hè lần cuối.
Chiếc xe nổ máy rồi tiến thẳng về trung tâm thành phố.
Paul quan sát quang cảnh ngoại ô lướt qua đằng sau cửa kính xe với vẻ lơ đãng.
- Tối nay, chúng ta sẽ dùng bữa tối cùng vài người nữa, biên tập viên thông báo. Đó là vài cộng tác viên của nhà xuất bản trong đó có giám đốc marketing của chúng tôi, cô Bak là tùy viên báo chí, giám đốc nhà sách nơi anh sẽ có buổi ký tặng. Anh đừng lo, bữa ăn sẽ không kéo dài quá lâu đâu. Anh sẽ cần nghỉ ngơi, những ngày sắp tới chương trình mới nặng. Đây là chương trình của quý vị, anh ta nói rồi đưa cho Mia một phong bì. Cô Grinberg này, cô có phòng cùng khách sạn với anh Barton rồi chứ?
- Dĩ nhiên rồi, Mia đáp rồi nhìn Paul.
Paul không hề để tâm tới cuộc trò chuyện. Kyong đã không tới sân bay. Anh nghĩ có lẽ cô ngại vì cả sếp cô cũng cũng có mặt.
Mia vỗ vỗ đầu gối Paul để nhắc anh tập trung.
- Paul, cô xen vào, biên tập viên đang hỏi chuyến bay của anh có thú vị không kìa?
- Tôi cho là thế. Tôi ngồi lì giữa hai cánh máy bay và mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.
- Chúng tôi rất chú trọng chương trình truyền hình anh sẽ tham gia ngày mai. Một sự kiện khác cũng không kém phần quan trọng, thứ Hai tới ngài đại sứ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi dành riêng cho anh. Một vài phóng viên cũng như các thành vên ưu tú của Đại học Seoul cũng được mời tới dự. Tôi sẽ báo để ban thư ký của đại sứ biết rằng cả trợ lý của anh cũng có mặt.
- Anh không cần làm vậy đâu, Mia nói, anh Barton có thể tới dự tiệc chiêu đãi một mình không có tôi đi cùng.
- Làm vậy đâu có được, chúng tôi rất vui được tiếp đón cô, phải không anh Barton?
Mặt đang dán vào cửa kính, Paul không đáp. Kyong sẽ cư xử thế nào trong bữa tối nay? Anh phải cư xử giữ kẽ với cô để không làm mếch lòng cô trước mặt ông chủ của cô sao?
Mia kín đáo thúc khuỷu tay sang anh.
- Gì thế? Paul hỏi.
Đoán ra nỗi mệt nhọc dường như đang đè nặng lên tác giả của mình, biên tập viên giữ im lặng cho tới khi về khách sạn.
Chiếc xe đỗ lại dưới mái hiên. Một phụ nữ trẻ bước tới gặp họ.
- Cô Bak sẽ giúp các vị hoàn thành thủ tục lưu trú rồi đưa các vị tới nhà hàng nơi tối nay chúng ta sẽ gặp lại nhau. Về phần mình, tôi còn rất nhiều việc cần làm trước khi Hội chợ sách khai mạc. Từ giờ cho tới lúc đó, hai vị hãy nghỉ cho lại sức nhé, tạm biệt và hẹn chút nữa gặp lại.
Biên tập viên ngồi lại vào xe rồi chiếc xe đi xa dần.
Cô Bak bảo Paul và Mia vui lòng giao lại hộ chiếu của họ và theo cô tới quầy lễ tân. Một nhân viên phục vụ nhấc hành lý của Paul lên.
Mặt nhân viên lễ tân đỏ lựng khi nhìn thấy Paul.
- Thật là một vinh hạnh lớn, anh Barton. Tôi đã đọc tất cả những cuốn sách anh viết, anh ta nói khẽ.
- Anh thật dễ mến, Paul đáp.
- Cô Grinberg, tôi không thấy thông tin đặt phòng của cô, anh ta nói tiếp vẻ tiếc nuối, cô có đem theo giấy xác nhận đặt phòng chứ?
- Không, tôi không có giấy xác nhận đó, Mia nói.
Nhân viên lễ tân lại bắt đầu tìm kiếm trong máy tính, càng lúng túng hơn nữa khi cô Bak lưu ý rằng ông Barton vừa trải qua một chuyến đi dài còn anh ta thì đang làm mất thời gian của họ.
Paul đã hoàn hồn bèn cúi người xuống quầy.
- Có lẽ có nhầm lẫn gì đó, anh nói, ai cũng có lúc gặp phải chuyện này mà; cứ thu xếp cho chúng tôi một phòng khác vậy.
- Nhưng anh Barton à, khách sạn đã kín chỗ, tôi có thể thử gọi sang một khách sạn khác, nhưng than ôi, vào dịp Hội chợ sách này, tôi e là tất cả các khách sạn đều đã kín chỗ.
Mia ngó đi chỗ khác.
- Được rồi, Paul tiếp lời bằng giọng vui vẻ, không có gì nghiêm trọng cả. Cô Grinberg và tôi đã làm việc cùng nhau từ nhiều năm nay, một phòng hai giường cũng được.
- Tôi không còn phòng nào hai giường đâu ạ, chúng tôi đã nâng hạng cho hai vị lên phòng suite, nhưng nó cũng chỉ có một giường, nhưng rất rộng, giường King Size ạ!
Cô Bak suýt thì ngất. Paul kéo cô riêng ra một chỗ.
- Cô từng đi máy bay chưa cô Bak?
- Chưa bao giờ anh Barton ạ, sao anh lại hỏi vậy?
- Bởi vì tôi thì đi rồi, và hãy tin tôi đi, sau khi đã trải qua mười một giờ đồng hồ ở độ cao mười nghìn mét, chỉ cách những đám mây một bức vách mỏng và một ô cửa sổ bé tí, không gì trên mặt đất này có thể khiến tôi lo âu được nữa. Chúng tôi sẽ cùng ở phòng suite này, cô sẽ không nói gì về chuyện này với ông chủ của cô, mà với ai cũng thế thôi, cô sẽ trông chừng để cậu thanh niên kia quên cả sự hiện diện của cô Grinberg, và điều này sẽ là bí mật nho nhỏ giữa hai ta.
Cô Bak nuốt nước bọt và sắc mặt dường như đã hồng hào trở lại.
- Hai chìa khóa, Paul nói với nhân viên lễ tân khi đã quay bước về phía anh ta. Chúng ta đi chứ, cô Grinberg? Paul quay sang Mia ra lệnh vẻ mỉa mai.
Họ không nói với nhau lời nào trong thang máy, trong hành lang dài dẫn về phòng, và vẫn chẳng hé môi cho tới khi nhân viên khách sạn đặt vali của Paul xuống rồi lui ra.
- Tôi xin lỗi, Mia lên tiếng, tôi không hề nghĩ tới…
Paul nằm dài trên trường kỷ, hai chân anh vắt qua thành ghế.
- Thế này không ổn rồi, anh thở dài rồi ngồi thẳng dậy.
Anh cầm một chiếc gối tựa, đặt nó xuống thảm rồi nằm dài ra.
- Thế này cũng không ổn, anh vừa tiếp lời vừa xoa xoa lưng dưới.
Anh mở tủ quần áo, nhón chân lấy hai chiếc gối ôm rồi đặt chúng cạnh nhau để ngăn chiếc giường làm đôi.
- Bên trái hay bên phải? anh hỏi
- Trên đất Seoul này hẳn phải có một nhà trọ phục vụ phòng kèm ăn sáng nào đó còn trống chứ? Mia thốt lên.
- Dĩ nhiên, và cô sẽ soạn tin rao vặt bằng tiếng Hàn chăng? Chúng ta sẽ chỉ đặt ra vài luật lệ thôi. Buổi sáng cô sẽ sử dụng phòng tắm trước, còn buổi tối đến lượt tôi sử dụng trước. Đối với việc lựa chọn chương trình truyền hình, tôi nhường điều khiển từ xa cho cô, nhưng không được bật kênh thể thao. Trước khi ngủ, cô cứ nút tai lại, tôi thường không ngáy nhưng biết đâu hôm nay lại khác, tôi muốn giữ chút thể diện. Nếu chẳng may tôi nói mơ thì không có gì trong những điều nói ra ấy có thể được sử dụng để chống lại tôi. Với những điều kiện ấy, tôi tin là chúng ta có thể khắc phục hoàn cảnh. Như thế này tôi đã có đủ lý do để stress rồi nên không cần phải thêm vào làm gì. Vả lại, sao cô lại nảy ra ý tưởng nhận mình là trợ lý của tôi nhỉ? Nói thẳng ra là mặt tôi giống người có trợ lý sao?
- Tôi không nghĩ để có trợ lý thì cần một khuôn mặt đặc biệt.
- Cô thì đã từng có một trợ lý sao? Chưa chứ gì? Tốt rồi! Ít ra cô cũng có một bàn chải đánh răng trong túi xách chứ, vì tôi không dùng chung bàn chải đánh răng đâu. Kem đánh răng thì tôi sẵn lòng, nhưng bàn chải đánh răng thì không, Paul vừa lầm bầm vừa rảo bước đi đi lại lại trong phòng.
- Đừng có kích động như thế, anh sẽ gặp cô ấy trong bữa tối nay.
- Trước mười lăm người! Chuyến đi này bắt đầu với những điều tốt nhất kia mà. Tôi phải xưng hô khách sáo với một người bạn gái và gọi người phụ nữ tôi yêu bằng cụm từ cô Kyong. Đúng là thúy vị như biên tập viên tuyệt vời của tôi thường nói vậy.
- Cảm ơn, Mia đáp rồi nằm dài ra giường.
- Về chuyện gì…
- Bạn gái của anh… danh xưng đó khiến tôi cảm động lắm đấy.
Cô đan hai tay xuống dưới gáy rồi nhìn đăm đăm lên trần nhà. Paul quan sát cô.
- Cô chọn ngủ phía bên trái rồi à?
Mia bước qua hai cái gối, nhảy qua nhảy lại nhiểu lần trên phần giường bên phải trước khi quay trở lại phần giường bên kia.
- Cuối cùng tôi vẫn thấy thích bên trái hơn.
- Cô đâu có buộc phải bới tung cả giường lên.
- Không, nhưng tôi thích thế. Bởi vì bây giờ là buổi chiều nên chúng ta bốc thăm để xem ai dùng phòng tắm trước nhé?
Paul nhún vai ra ý Mia có thể dùng phòng tắm trước. Anh tranh thủ quãng thời gian đó để dỡ va li và xếp quần áo vào tủ, giấu quần đùi và tất dưới một chồng áo sơ mi.
Nửa giờ sau Mia xuất hiện trong chiếc áo choàng tắm, đầu quấn khăn
- Cô đếm gạch lát sàn trong đó hay sao? Paul hỏi mỉa.
Khi bước vào phòng tắm, anh nghe thấy Mia từ phòng ngủ nói vọng ra.
- Xuất phát từ khách sạn lúc 11 giờ, lễ khai mạc lúc 12 giờ, ký tặng độc giả lúc 13 giờ, nghỉ ăn trưa từ 14 giờ 15 đến 14 giờ 30, ký tặng từ 14 giờ 30 đến 17 giờ, quay về khách sạn, lại xuất phát đến trường quay lúc 18 giờ 30, trang điểm lúc 19 giờ, lên sân khấu lúc 19 giờ 30, kết thúc chương trình lúc 21 giờ, ăn tối và kết thúc… Cứ nghĩ đến cảnh mình vẫn thường kêu ca về lịch trình mỗi khi quảng bá một bộ phim.
- Cô đang huyên thuyên gì vậy? Paul kêu to.
- Tôi đang đọc thời gian biểu ngày mai của anh cho đúng kiểu trợ lý tốt.
Paul nhảy ra khỏi phòng tắm, khăn quấn quanh người. Mia cười phá lên.
- Tôi chẳng thấy có gì đáng cười hết!
- Trông anh như thầy tu khổ hạnh ấy.
- Tôi vừa nghe thấy nghỉ ăn trưa mười lăm phút đúng không nhỉ? Họ coi tôi là ai thế?
- Là một nhân vật nổi tiếng. Sự chào đón tại sân bay ấn tượng đấy chứ, chưa kể đến anh chàng nhân viên lễ tân, tôi hết sức hãnh diện về anh.
- Khi tôi ký tặng ở hiệu sách chắc chắn sẽ có ít người hơn là khi tôi xuống máy bay; tôi dám chắc những người này được trả tiền để đợi sẵn ở đó.
- Đừng quá khiêm tốn thế chứ, và tôi xin anh hãy đi mặc quần áo vào đi, kiểu khổ kia không hợp với anh đâu.
Paul mở cửa tủ quần áo rồi soi mình trong gương.
- Tôi không cho là vậy, trông hợp phết đấy chứ, có lẽ tôi nên lên hình trong trang phục này. Xong rồi, tôi đang có biểu hiện sợ đám đông.
Mia lại gần Paul, chăm chú nhìn những thứ có trong tủ, nhấc ra một chiếc quần âu màu xám, một chiếc vest màu đen cùng một chiếc sơ mi trắng trên giá.
- Cầm lấy, cô nói rồi chìa chúng ra cho anh, anh sẽ rất tuyệt trong trang phục này.
- Cô chắc là màu xanh không hợp hơn sao?
- Đúng vậy, màu đó không hợp với sắc mặt anh, tốt hơn hết là màu áo sơ mi nhạt hơn sắc mặt; sau một vài đêm nghỉ ngơi ta sẽ xem liệu màu xanh có hợp với anh không nhé.
Cô mở túi xách và nhận ra rằng chỗ trang phục ít ỏi mình mang theo đã nhàu nhĩ hết cả.
- Tôi sẽ ở lại đây và gọi một bữa ăn phục vụ tại phòng, cô thở dài, thả những thứ đồ đang cầm trên tay xuống đất.
- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa trước bữa tối, cô Grinberg? Paul hỏi, giọng vờ kiểu cách.
- Hai giờ, thưa anh Barton, và đừng có thích thú với trò chơi nho nhỏ này bởi anh có thể nhận được đơn xin thôi việc của tôi trước khi bắt đầu trò chơi đó đấy.
- Mặc đồ vào đi, và tôi xin cô hãy tỏ ra tôn trọng ông chủ của mình hơn.
- Chúng ta đi đâu thế?
- Thăm thú Seoul, đó là ý tưởng duy nhất tôi có được để giữ cho chúng ta tỉnh táo cho đến bữa tối tồi tệ kia.
Họ quay xuống đại sảnh. Khi nhìn thấy họ từ thang máy bước ra, cô Bak bèn lao tới và tỏ vẻ nghiêm túc.
Paul ghé tai cô giải thích ý tưởng của mình. Cô hơi nghiêng người rồi đi trước dẫn đường. Mia ngạc nhiên khi phải cuốc bộ qua một đại lộ không hề có nét hấp dẫn nào đối với du khách và sự ngạc nhiên của cô càng tăng lên khi cô Bak bước vào một trung tâm thương mại. Paul ngoan ngoãn đi theo và bước lên thang cuốn.
- Tôi có thể biết chúng ta đang làm gì ở đây không? Mia hỏi.
- Không, Paul đáp.
Đến tầng ba, cô Bak chỉ vào một quầy kính. Cô dừng lại ở lối vào cửa hàng rồi dặn Paul gọi điện nếu cần mình trợ giúp. Paul bước vào bên trong, Mia theo sát anh.
- Tặng cho Kyong một chiếc váy là một sự chăm chút tinh tế đấy, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ thích hơn nếu chiếc váy được mua tại Paris.
- Tôi biết chứ, tôi đã không nghĩ tới chuyện đó!
- Chúng ta sẽ cố gắng sửa chữa lại sai lầm đó, anh có biết số đo hoặc cỡ cô ấy thường mặc không?
- Gần giống như cô vậy.
- Thế hả? Mình vẫn chỉ hình dung cô nàng thấp bé hơn mình, và có lẽ đậm người hơn một chút.
Mia nhìn quanh rồi tiến về phía một dãy kệ.
- Này, chiếc chân váy này rất đẹp, chiếc quần này cũng vậy, chiếc áo croptop này cũng xinh, cái này thì thanh lịch, ba chiếc áo pull này hoàn hảo, còn chiếc váy dạ tiệc này thì không chê vào đâu được.
- Kiếp trước cô từng hành nghề stylist hay sao? Paul hỏi, ngạc nhiên khi thấy Mia chọn được mấy món quần áo đó thần tốc như vậy.
- Không, cô đáp, chỉ là tôi có gu thôi.
Paul vơ tất cả những món Mia vừa chọn rồi tiến về phía một phòng thử đồ.
- Nếu cô không phiền…, anh vừa kéo ri đô ra vừa nói tiếp.
- Một trợ lý tốt thì sẽ làm gì nào! Mia buột miệng rồi vơ lấy đống quần áo.
Cô bước vào phòng thử, kéo kín ri đô để rồi vài phút sau đã trở ra với bộ đồ đầu tiên trên người. Cô gượng cười, xoay một vòng như người mẫu.
- Hoàn hảo, Paul nói, ta thử bộ tiếp theo đi.
Mia miễn cưỡng làm theo. Trước vẻ bối rối của Paul, Mia quay bước rồi xuất hiện trở lại với một chiếc áo pull khác. Anh cầm lên chiếc váy dài đen ban nãy đã khiến anh tâm đắc rồi đưa nó qua bên trên ri đô.
- Hơi ôm sát quá nhỉ? Mia hỏi.
- Cô mặc vào đi, để xem thế nào.
- Nó đẹp tuyệt, Mia thú nhận khi bước ra khỏi phòng thử đồ.
- Tôi biết, tôi có gu mà.
Mia thử thêm một bộ nữa. Paul thấy bộ trang phục đẹp hoàn hảo. Trong khi Mia mặc lại quần áo, anh tới quầy thu ngân thanh toán tiền rồi gặp cô Bak ở lối vào cửa hiệu. Mia ra khỏi phòng thử đồ rồi quan sát họ từ xa.
- Nhưng anh ta tự cho mình là ai kia chứ? Một nhúm người hâm mộ ở sân bay và chưa gì chuyện đó đã ám ảnh anh ta rồi. Nếu anh ta muốn chơi trò ngôi sao, anh ta không biết mình đang gặp chuyện gì với ai đâu, người nổi tiếng ạ, cô nghiền ngẫm trong lúc bước tới chỗ họ.
- Chúng ta quay về khách sạn chứ?
- Một lời cảm ơn sẽ khiến lưỡi của anh rụng ra hay sao?
- Cảm ơn cô, Paul nói rồi bước xuống thang cuốn.
- Anh đang hy vọng hạ gục nàng dịch giả của mình bằng hai chiếc váy hay sao? Mia hỏi.
- Cùng với một chân váy, ba áo pull, hai quần âu và hai áo croptop.
- Lẽ ra một mô hình tháp Eiffel thu nhỏ cũng đủ rồi, dù sao chăng nữa, thứ đó cũng sẽ chứng tỏ cho cô ấy thấy không phải đến phút chót anh mới nghĩ đến cô ấy.
Họ về phòng mà không nói với nhau thêm lời nào. Paul nằm dài ra phần giường bên phải, hai tay chắp lại luồn sau gáy.
- Giày của anh kìa! Mia thốt lên.
- Thậm chí chúng ta còn chưa chạm vào chăn mà.
- Dù sao anh cũng cởi giày ra đi.
- Mấy giờ họ tới đón chúng ta nhỉ?
- Anh chỉ việc ngồi dậy tra cứu giấy đi đường thôi mà.
- Thật kỳ cục khi cô dùng từ đó, người ta thường gọi đấy là lịch trình quảng bá.
- Và anh thấy ngạc nhiên khi một cô hầu bàn biết dùng thuật ngữ chuyên ngành cơ à!
- Chính tôi mới được coi là dạng dễ bị kích động chứ đâu phải cô.
- Tôi, tôi, tôi, từ khi chúng ta tới Hàn Quốc thì chỉ có anh thôi à. Anh cứ đi mà bị kích động một mình rồi dùng bữa tối một mình luôn. Nói gì thì nói, tôi cũng chẳng có gì để mặc đâu.
- Cô chỉ có nỗi phiền khi phải chọn lựa thôi, tất cả những túi đồ kia là dành cho cô. Cô thực sự đã nghĩ là tôi định quyến rũ Kyong bằng cách tặng cho cô ấy một đống quà ư? Cách đó tầm thường quá, cô coi tôi là loại người gì vậy?
- Loại người như David… Anh thật tử tế khi làm vậy, nhưng không có chuyện tôi nhận đâu, chẳng có lý do gì để…
- Có chứ, và cô vừa nêu rồi đấy thôi, đồ đạc tư trang của cô đã nằm lại Paris. Cô không định mặc nguyên những thứ quần áo này trong suốt chuyến đi đấy chứ.
- Ngày mai tôi sẽ đi mua sau.
- Cô đã tốn một đống tiền để mua vé máy bay rồi. Đó là điều ít ỏi nhất mà đến lượt mình, tôi có thể giúp cô, cô đã cầm tay tôi, một bàn tay xâm xấp mồ hôi, lúc ngồi trên xe cô đã hỗ trợ tôi đối diện với anh chàng đại diện nhà xuất bản nói không ngừng, và nếu cô không có ở đó thì tôi đã oặt ra giữa cái phòng suite thảm thê, trong cái khách sạn thảm thê giữa cái thành phố ở đầu kia thế giới này. Vậy nên, cực kỳ lấy làm vinh hạnh, chúng ta sẽ treo chỗ quần áo này vào tủ và tôi đề nghị cô dành chiếc váy dài màu đen cho buổi tiệc chiêu đãi của đại sứ.
- Tôi muốn hoàn lại tiền cho anh, anh đã bỏ ra cả đống tiền cho chỗ quần áo này rồi.
- Tôi thỉ không, Cristoneli thì ngược lại… Tôi đã đẽo của ông ta một khoản tạm ứng rất lớn trước khi nhận lời đi chuyến này.
Mia mang theo một trong các túi đồ vào phòng tắm.
- Anh lo sắp xếp phần còn lại nhé, tôi phải sửa soạn đây.
Nửa tiếng sau, khi cô trở ra, Paul nhìn thấy cô xinh đẹp hơn nhiều so với lúc mặc thử quần áo, trong khi cô hầu như không hề trang điểm.
- Thế nào? cô hỏi.
- Đẹp đến xiêu lòng!… Không tệ, cô mặc bộ này hợp lắm.
- Chân váy có ngắn quá không?... Thế nào kia, không tệ á?
- Cô đẹp tuyệt!... Không, tôi nghĩ nó dài vừa phải.
- Anh có biết bao nhiêu đàn ông chuốc tội vào mình để ở cùng tôi trong phòng khách sạn này không, trong khi anh lại chỉ thấy tôi “không tệ”?... Thế còn chiếc áo croptop này, không hở quá chứ?
- Thêm một xăng ti mét nữa là cô sẽ châm ngòi cho một cuộc bạo loạn trong nhà hàng mất… Không, đúng mức hợp lý, tôi thực sự cam đoan với cô, bộ này hợp với cô hết sức.
- Cứ chờ xem nét mặt cô nàng dịch giả của anh khi nhìn thấy tôi, rồi anh sẽ còn nói”không tệ” nhiều lần nữa… Bởi vì anh đã nói thế, tôi tin anh.
- Mày bị làm sao vậy?
- Anh đang nói gì thế?
- Không, không có gì.
Paul giơ ngón cái lên rồi lui ra để đi sửa soạn.
***
Khi bước vào nhà hàng, Paul cảm thấy trống ngực mình đang tăng tốc. Trước khi rời khỏi khách sạn, Mia đã cho anh vài lời khuyên về cách xử sự hợp lý trong các tình huống tương tự. Đừng nên làm gì có thể gây khó xử xho Kyong trước mặt các sếp của cô ấy, cứ để mặc cô ấy xử trí và đợi lúc thích hợp hẵng xuất hiện. Nếu hai người ngồi cạnh nhau mà không thể vuốt nhẹ tay cô ấy thì một cú chạm nhẹ vào đầu gối cũng đủ khiến cô ấy yên lòng.
Còn trong trường hợp anh không thể lại gần cô ấy mà không gây nghi ngờ, Paul đã giao cho Mia một lời nhắn để cô chuyển tới tay Kyong vào cuối bữa ăn.
Khi tất cả khách mời đã ngồi vào chỗ quanh bàn ăn, Paul và Mia liếc nhìn nhau, Kyong không được mời tới dự.
Paul được tán dương, mọi người không ngừng nâng ly chào mừng anh. Giám đốc marketing của nhà xuất bản Hàn Quốc đang dự kiến tập hợp các tác phẩm của anh trong một tuyển tập dành cho sinh viên. Anh ta muốn biết liệu Paul có nhận lời viết thêm một lời tựa trong đó giải thích lý do anh cống hiến toàn bộ tác phẩm của mình cho một sự nghiệp cam go đến thế. Paul tự hỏi liệu anh ta đang giễu mình hay sao, nhưng tiếng Anh của người đang nói chuyện cùng anh còn lâu mới được gọi là hoàn hảo nên anh thà không đáp còn hơn. Giám đốc bộ phận quảng bá sách cho anh xem bìa cuốn tiểu thuyết mới nhất, hãnh diện chỉ dải băng in chữ đỏ: 500.000 bản. Con số hết sức mẫu mực đối với một tác giả nước ngoài, đại diện nhà xuất bản nói thêm. Giám đốc nhà sách khẳng định không có ngày nào trôi qua mà người ta không năm lần bảy lượt hỏi thăm để biết cuốn sách này đã ra chưa. Cô Bak chờ đến lượt mình để giao lại danh sách những cuộc phỏng vấn mà Paul phải tham gia. Bản tin thời sự đã thương lượng để có đặc quyền cho tới lúc anh qua, nhưng vừa được giải thoát khỏi nghĩa vụ ấy, anh sẽ có một cuộc phỏng vấn với tờ nhật báo Chosun, một cuộc phỏng vấn khác với tạp chí Elle phiên bản Hàn, một giờ lên sóng đài truyền thanh KBS, một cuộc giáp mặt với phóng viên tờ Movie Week và một cuộc gặp gỡ tế nhị hơn với tờ nhật báo Hankyoreh, được biết đến với các quan điểm không bảo thủ và là cơ quan báo chí duy nhất ủng hộ chính sách mở cửa của chính phủ với Bắc Triều Tiên. Khi Paul hỏi tại sao tờ Hankyoreh muốn phỏng vấn mình, cả bàn tiệc bật cười sảng khoái. Paul không có tâm trạng nào mà cười và vẻ ngây dại của anh đối lập với vẻ hào hứng của những người ngồi cạnh. Mia tới chi viện cho anh và đặt một loạt câu hỏi về Seoul, thời tiết thành phố qua các mùa, các địa điểm nên tham quan, cô còn trò chuyện cùng đại diện nhà xuất bản của Paul về điện ảnh Hàn Quốc và gây cho anh ta ấn tượng mạnh mẽ bằng những kiến thức uyên bác của mình trong lĩnh vực đó. Cô tranh thủ khoảnh khắc thân thiện này để ghé tai gợi ý với anh ta rằng nếu buổi tiệc tối được rút ngắn thì tốt biết mấy, anh Barton đã kiệt sức rồi.
Về đến khách sạn, Paul lập tức lên giường nằm. Anh chỉnh lại chiếc gối ôm ngăn giữa mình với Mia rồi tắt đèn đầu giường trước khi cô ra khỏi nhà tắm.
Mia luồn dưới vào dưới chăn rồi chờ vài phút.
- Anh ngủ chưa?
- Chưa, tôi đang đợi cô đặt câu hỏi cho tôi rồi mới ngủ.
- Ngày mai cô ấy sẽ gọi cho anh, tôi chắc chắn đấy.
- Làm thế nào cô có thể chắc chắn được nhỉ, cô ấy thậm chí còn không gửi tin nhắn nào tới khách sạn.
- Trong mail gửi cho anh, Kyong đã báo trước là cô ấy bận ngập đầu ngập cổ còn gì. Công việc của anh cũng đang bận đến mức anh chẳng thể làm gì khác mà.
Paul nhỏm dậy rồi thò đầu qua bên trên chiếc gối ôm.
- Một tin nhắn nhỏ thôi cũng là đòi hỏi quá nhiều ư? Cô ấy được bầu lên làm bộ trưởng bộ Văn hóa rồi chắc? Vả lại tại sao cô cứ phải tìm cớ thoái thác thay cô ấy nhỉ?
- Bởi vì thấy anh rầu rĩ tôi cũng buồn lây, tôi không biết tại sao đâu, nhưng chuyện là thế đấy, Mia đáp rồi cũng ngồi dậy.
- Cô đã quen các tật chôm những câu đáp của tôi rồi.
- Anh im đi.
Trong thinh lặng, khuôn mặt họ xáp lại gần rồi tiếp theo đó là một cử chỉ âu yếm vô hạn.
***
- Cô không hôn tôi chỉ vì thương hại đấy chứ? Paul hỏi.
- Anh đã bao giờ nhận được một cái tát ngay sau một nụ hôn chưa?
- Chưa.
Mia đặt môi mình lên môi Paul rồi chúc anh ngủ ngon. Rồi cô chỉnh lại chiếc gối ôm và tắt đèn đầu giường phía mình.
- Cái này tính hay không tính? Paul hỏi trong bóng tối.
- Ngủ thôi! Mia đáp.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng