Nguyên tác: Le Rosaire
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Chương 15
- B
ây giờ ta bàn đến biện pháp, - bác sĩ nói. - Ngày kia chị sẽ phải đi chuyến tàu tối. Chị có thể sẵn sàng được không?
- Tôi sẵn sàng rồi! - Jên đáp.
- Chị phải giả danh là nữ y tá Rôza.
- Tôi không thích thế đâu. Tôi muốn có một cái tên bịa ra thế nào chả được. Vì ngộ nhỡ ra chị Rôza xuất hiện, hoặc có người nào đó lại biết chị ấy…
- Bạn thân mến, lúc này chị ấy đang trên đường đi châu Úc, và bạn sẽ không gặp được ai ngoài bác sĩ Rôby và các gia nhân. Nếu đáng lo ngại là lo chị sẽ gặp phải ông khách nào tới thăm nhận ra chị. Ta phải chịu điều may rủi ấy. Nhưng để đề phòng những phức tạp có thể xảy ra, tôi có thể trao cho chị một bức thư để chị tạm thời sử dụng, trong thư đó tôi sẽ giải thích rằng theo yêu cầu của chị đã nhận thay thế người nữ y tá và giữ nguyên họ tên để tránh những lời lý giải mà trong tình thế hiện tại không có lợi cho bệnh nhân. Tôi có thể nói như thế một cách lương thiện vì đúng hơn ý nghĩ của chị. Chị phải cáng đáng vai trò ấy chừng nào thân hình chị còn cho phép, vì chị đừng có quên là tôi đã tả chị như một phụ nữ bé nhỏ, lịch sự và thon thả, thông minh hơn là cái vẻ bề ngoài.
- Đêrych ạ, ông bác sĩ Rôby sẽ thấy ngay thôi, tôi không phải là người anh đã tả trong thư.
- Không đâu! Chị nên nhớ là chúng ta có vấn đề với người xứ Êcôt, và một người Êcôt không bao giờ tin ngay. Ý nghĩ của con người đó bước đi rất chậm chạp mặc dù rất chắc chắn. Sau khi đã ngắm nhìn chị một lúc, ông ta sẽ cho tôi là một anh chàng hiểu biết tồi và cô Rôza "đẹp gái" hơn là tôi đã tả. Nhưng còn đối với Đan, ông Rôby đã tạo ra một nữ y tá có một hình ảnh thuộc về tinh thần, đó là điều quan trọng. Chúng ta đành phải phó mặc cho Thượng Đế và hy vọng rằng ông Rôby không sửa lại bài mô tả của ông. Chị nên cố tránh mọi câu chuyyện theo hướng đó. Tuy nhiên nếu ông ta tỏ vẻ nghi ngờ, chị kéo ông ra một chỗ, đưa ông xem bức thư của tôi. Nhưng tôi nghĩ là không cần thiết phải làm như vậy đâu. Với bệnh nhân chị nên nhớ là thính giác của người mù rất tốt. Chị đi thật nhẹ nhàng. Chị phải sắp xếp sao cho Đan không có cơ hội biết được vóc người của chị. Chị chớ quên là chị không thể với tới những ngăn trên của giá sách mà không dùng đến cái bục. Và khi người mới khỏi bệnh đứng lên và bước đi được, cần cố gắng làm sao đừng để cho anh ấy nhận thấy cô y tá cao lớn hơn anh ấy một chút. Và Jên ạ, tôi thấy hình như một người đã một lần nắm bàn tay chị thì khó mà quên được nó, do đó tôi khuyên chị nên tránh cái bắt tay ban đầu. Nhưng tất cả những điều thận trọng ấy không có nghĩa lý gì đối với một sự khó khăn lớn hơn tất cả: giọng nói của chị! Chị có một giây nào tin rằng anh ấy không nhận ra không?
- Cần phải được sự giúp đỡ của anh. Anh cho tôi xin huấn thị của anh, coi như tôi thực sự là Rôza và hai tiếng nói của chúng tôi có một sự giống nhau kỳ lạ.
- Chị Rôza thân mến, - Đêrych mỉm cười nói, - chị đừng nên ngạc nhiên nếu bệnh nhân của chúng ta phát hiện thấy một sự giống nhau kỳ lạ giữa giọng nói của chị với giọng nói của một người bạn chung của chúng ta. Chính bản thân tôi cũng liên tục thấy như thế.
- Thưa ông, thật vậy à? - Jên nói. - Thế tôi có thể biết giọng của ai giống hệt của chúng tôi không?
- Của chị Jên đáng mến! - Bác sĩ mỉm cười trả lời. - Chị có quen chị ấy không?
- Rất ít, - Jên nói, - nhưng tôi hy vọng trong thời gian tới sẽ được quen nhiều hơn.
Và cả hai người cùng phá lên cười.
- Cám ơn Đêrych, bây giờ thì tôi đã biết cần phải nói với bệnh nhân như thế nào rồi. Nhưng than ôi! Thật là khốn khổ cho tôi, khó mà lừa được Đan, anh ấy có cặp mắt tinh tường là thế… Liệu tôi có đủ can đảm mà giữ vai trò đó không?
- Nếu chị nghĩ đến tương lai hạnh phúc của anh ấy và của chị, chị sẽ nhất định thành công.
Cả hai người cùng đứng lên, và trước lò sưởi, họ nhìn nhau rất lâu.
- Anh Đêrych, - Jên cảm động nói. - Đối với tôi lúc nào anh cũng tốt và cũng chân thành. Dù thế nào tôi cũng luôn luôn biết ơn anh.
- Lúc nào đối với chị, tôi cũng có một tình cảm chân thành.
Và trong những ngày khó khăn sau này, Jên có được nguồn động viên khi nhớ đến những câu nói giản dị này.