Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Chương 14
H
ết tối này đến tối khác, Hope vẫn tham gia những buổi sao chép tại Trung tâm. Luke và Josh nhận thấy mỗi lần cô lại yếu đi một chút, chẳng còn ngày nào là cô không bị đau nửa đầu, chóng mặt và tầm nhìn của cô thu hẹp trông thấy.
Đầu tháng Mười một, bị cơn đau hành hạ, cuối cùng cô cũng phải chấp nhận dùng những loại thuốc mà giáo sư Berger đã kê. Cũng trong tháng đó, cô có hai đợt nằm viện ngắn ngày, và rời khỏi đó trong tình trạng kiệt sức.
Trong khi chờ để quay lại Trung tâm, cô dùng phần lớn thời gian trong ngày để ngủ.
Josh bỏ học tại khoa để ở bên cô. Anh nằm dài ngang giường và nắm lấy tay cô.
Khi cảm thấy khỏe hơn một chút, cô lết ra tận phòng khách, ngồi gần cửa sổ và bật máy tính của Josh để xem số tiền quyên góp đã lên đến bao nhiêu. Còn thiếu ba mươi nghìn đô la nữa và tính cả thời gian còn sống theo ước lượng, thì Hope suy ra cô không thể làm đông lạnh cơ thể mình được.
Cô sẽ đóng trang web một lần cho xong, nhưng trước đó, cô muốn Josh đăng thông điệp cuối cùng do cô đọc cho anh.
Gửi những người bạn lạ mặt,
Cảm ơn rất nhiều những tin nhắn cổ vũ của các bạn, cảm ơn các bạn đã gửi cho tôi những dòng chữ soi sáng đời tôi, sự hào phóng của các bạn khiến tôi cảm động xiết bao. Các bạn là những người tốt kinh khủng và tôi thực sự muốn gặp tất cả các bạn. Nhưng nghĩ cho cùng, nếu không phải là tôi đang chết dần, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội biết đến sự tồn tại của các bạn. Điều này chứng tỏ rằng vẫn luôn có những điều tốt đẹp để khám phá, ngay cả trong thời điểm tồi tệ nhất.
Sắp tới, tôi không thể cập nhật cho các bạn những tin mới nhất về Bart như đã quen làm những tuần vừa qua nữa. Từ vài ngày nay, nó không cho tôi sử dụng chân và tay trái nữa.
Tôi sẽ chỉ cử động được bên phải, nhưng Josh nói với tôi rằng trong hai bên, bên phải luôn luôn là bên tôi trông ưa nhìn hơn. Josh không còn tỉnh táo chút nào, nhưng anh ấy đã tốt bụng giúp tôi gõ tin nhắn này, vậy nên tôi chẳng thể trách giận anh ấy.
Chúng tôi vẫn chưa đạt được mục tiêu, nhưng như bác sĩ chuyên khoa ung thư của tôi đã nói: chúng ta có thể luôn giữ hy vọng. Mặc dù đó chỉ là một lời nói dối tày đình của bác sĩ chuyên khoa ung thư.
Tôi có thể tuôn ra với các bạn hàng đống điều tầm thường về tầm quan trọng của việc tận dụng từng ngày mà cuộc sống ban tặng cho chúng ta, nhưng tôi sẽ tránh cho các bạn chuyện đó. Điều đúng đắn duy nhất, là chúng ta cảm thấy mình đang sống chừng nào vẫn giữ được khả năng kinh ngạc. Đối với tôi, tôi luôn kinh ngạc mỗi khi nhìn Josh bằng con mắt bên phải. Trước kia tôi kinh ngạc bằng hai con mắt, nhưng tôi đảm bảo với các bạn rằng chỉ một con mắt thôi cũng đủ rồi.
Hôm qua, chúng tôi đã xem lại những bức ảnh chúng tôi đã chụp kể từ ngày đầu tiên gặp nhau. Chúng tôi đã đảo ngược trật tự của chúng, chúng tôi ngược thời gian từ bức ảnh này sang bức ảnh khác và mọi chuyện lại trở nên không còn đáng lo nữa. Chúng ta luôn có thể quyết định cách đối mặt với những việc tồi tệ, bằng thái độ trâng tráo, nỗi tức giận, sự cam chịu, chúng tôi đã chọn sự hài hước.
Các bạn, những người mà tôi không bao giờ quen biết theo cách nào khác ngoài những dòng chữ mà chúng ta trao đổi, tôi sẽ luôn giữ các bạn trong tim, dù ngày mai nó có trở thành bụi hay băng đá.
Các bạn là những người tuyệt vời và đúng là một ân huệ khi có được những người bạn trên mạng như các bạn.
Mong rằng cuộc sống của các bạn luôn tốt đẹp.
Hope của các bạn, mãi mãi.
*
Ngày hôm sau, Josh không thể ngăn mình liếc qua chiếc máy tính, như đã quen làm vậy mỗi khi thức dậy. Anh đánh thức Hope ngay lập tức và cô cũng không tin vào con mắt bên phải của mình khi thấy chỉ một khoản quyên góp giấu tên đã bổ sung đủ khoản tiền Cryogenix yêu cầu.
Thoạt tiên họ nghĩ rằng đó là nhầm lẫn, rằng người quyên góp đã gõ nhầm số tiền trên bàn phím và chẳng mấy chốc người đó sẽ yêu cầu sửa chữa nhầm lẫn lớn này. Thậm chí Josh đã gọi cho công ty chịu trách nhiệm chuyển tiền, mất nhiều giờ gọi điện thoại để có thể nói chuyện với người phụ trách, người này khẳng định với anh rằng có một nhân vật hào phóng đến khó tin đã tài trợ cho Hope tấm hộ chiếu tới cõi bất tử.
Josh mua một chiếc xe lăn và, hằng ngày, anh đẩy Hope đi dạo trong khu phố. Khi họ đi qua quầy kính cửa hàng của Alberto, anh chàng chủ tiệm lại vẫy tay chào họ.
Một ngày chủ nhật họ đi dạo đến tận chợ bán đồ cũ. Hope nhìn thấy một chiếc nhẫn nhỏ và xin Josh mua nó tặng cô.
Buổi tối, họ ngẫu hứng tổ chức một lễ cưới chỉ mời những người bạn thân thiết nhất đến dự. Luke và Kasuko đã đảm nhận vai trò người làm chứng một cách hoàn hảo. Luke cũng kiêm luôn vai trò chủ tọa đại diện tòa thị chính và anh cho họ đọc lời thề nguyện.
Hope và Josh lần lượt đọc lời thề mà bỏ qua đoạn “cho đến khi cái chết chia cắt các con”. Hope đã lưu ý rằng do việc cô được đông lạnh trong tương lai, lời thề này sẽ có thời hạn vô tận đối với Josh.
Sau một nụ hôn dài đánh dấu sự gắn kết giữa họ, Hope đi đến nằm dài trên tràng kỷ và những người bạn của cô ăn tối bên cô.
*
Đầu tháng Mười hai, những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi. Hope đã phải bỏ dở một buổi sao chép ký ức, cô bị khó thở.
Josh đưa cô về nhà, Luke nhìn cô rời đi và hiểu ra rằng đây là lần cuối cùng cô ngồi trên chiếc ghế của Neurolink. Sau khi cô đi khỏi, anh cất chiếc mũ vào tủ rồi tắt màn hình, với hy vọng đã lưu giữ được phần lớn nhất trong não Hope. Anh ước tính bản sao chép tương đương với ít nhất là 80% bản gốc.
*
Sức khỏe của Hope suy yếu nhanh chóng và những buổi đi dạo thường nhật giờ đây đã vượt quá khả năng của cô.
Cô bắt Josh ra ngoài hít thở không khí để thay đổi tâm trạng. Cô không thể chịu được cảnh biết anh ở gần và nhìn cô ngủ.
Một buổi tối khi cảm thấy khỏe lên đôi chút, cô đến bên anh khi anh đang ăn tối một mình trong phòng khách. Cô di chuyển bằng cách vịn vào đồ đạc, kéo lê cái chân điên khùng của mình như người ta kéo dây dắt chó khi con vật này không muốn tiến lên, và khi Josh muốn đứng dậy giúp cô thì cô ra hiệu để anh ngồi nguyên tại bàn.
Cô ngồi đối diện và nhìn anh vẻ gần như giận dữ.
- Anh đã làm gì sai à? anh vừa nói vừa nhướng mày.
- Không sai, nhưng nguy hại.
- Nếu em đang nói về món nui rắc vụn bánh mì này, anh vừa nói vừa đưa mắt nhìn đĩa thức ăn của mình, anh thừa nhận là có nhiều phô mai tan chảy hơn là nui, nhưng anh còn quá trẻ để phải lo lắng về cholesterol.
- Em đang nói đến vẻ mặt anh lúc này, cuộc sống anh đang sống, những ngày tháng anh đang trải qua, không làm gì khác ngoài việc trông chừng em. Đó chính là thứ nguy hại. Đối với anh và cả với em. Anh đang tặng cho Bart một chiến thắng kép và em sẽ không để anh tặng cho nó món quà như vậy. Không phải anh, anh hiểu chưa! Nếu anh không làm được điều đó, em cũng sẽ hiểu thôi, nhưng trong trường hợp này, anh hãy xách va li lên và biến đi.
- Đừng nhắc đến Bart nữa, chuyện này chỉ liên quan đến hai chúng ta. Anh làm những gì anh muốn với thời gian của mình và anh chỉ muốn một điều, tận hưởng em từng giây, không đánh mất một giây phút nào, lấp đầy chính anh bằng mùi vị của em, bằng hơi ấm làn da em, bằng ánh mắt em, bằng tiếng đập của trái tim em, thế nên anh chẳng muốn ở bất cứ nơi nào khác ngoài chiếc giường lộn xộn này.
- Em không thể để anh làm thế, Josh của em. Người đã làm trái tim anh tan nát là cô nàng Brenda siêu thông minh kia. Em thì muốn mình sẽ luôn là người lấp đầy trái tim anh bằng tình yêu. Bằng thật nhiều tình yêu, đến mức điều anh làm tốt nhất trong đời này sẽ là yêu. Anh biết đấy, rốt cuộc, mọi thứ đều được tóm gọn trong hai cảm xúc: sợ hãi và tình yêu. Sau khi em ra đi, khi anh đã chán sợ hãi, anh sẽ không có nghĩa vụ nào khác ngoài yêu bằng tất cả sức lực của mình, không ngừng nghỉ, trong mỗi ngày còn lại của mình. Em muốn anh hứa với em điều này, bởi vì đó là sự vĩnh cửu duy nhất mà em chắc chắn. Và khi anh cãi nhau với cô gái đến sau em, anh sẽ nghĩ dến em, anh sẽ biết là em luôn dõi theo anh và nếu anh không hòa giải với cô ấy ngay lập tức, em sẽ nhấn chìm anh dưới những cơn mưa rào, bởi vì em sẽ có được quyền lực đó, anh hãy coi chừng đấy. Hãy đưa em lại gần cửa sổ, cô nói, và hứa điều đó với em trước mặt thánh Cá sấu.
Josh giúp cô và nhìn lên bầu trời phía bên kia cửa kính.
- Anh nghĩ đó là thánh Trăn thì đúng hơn, anh nói mà họng nghẹn lại.
- Anh đúng là bị mù rồi Josh của em ạ. Từ khi nào lũ trăn lại có chân vậy?
Một dải mây mảnh như chỉ bay qua mặt trăng.
- Ngày mai, cô nói tiếp, anh phải gọi cho Amelia thôi. Em muốn gặp lại bố.
*
Sam đáp chuyến bay ban đêm xuyên đất nước từ Tây sang Đông. Khi ông bấm chuông cửa căn phòng áp mái, Hope xin Josh để hai người lại với nhau, nhưng anh cũng đừng đi quá lâu.
Josh máy móc đi đến cửa hàng tạp hóa. Alberto dẫn anh vào phòng nghỉ phía sau và mời anh một tách cà phê.
Lát sau, anh lại lang thang khắp khu phố và dừng lại trước quầy kính một cửa hàng. Đôi mắt anh dán chặt lên chiếc áo len chui đầu màu xanh da trời, anh hình dung ra Hope mặc thử chiếc áo, tự ngắm mình trong gương với vẻ lo lắng giả tạo và hỏi anh liệu chiếc áo có hơi đắt quá không.
Cuối cùng thì hạnh phúc cũng chỉ gói gọn trong những điều hết sức nhỏ bé.
*
Sam chờ anh dưới lầu, xe taxi đợi ông đang đỗ hàng đôi.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.
- Xin tiền để thu một đĩa nhạc thì còn chấp nhận được, Sam phản đối, nhưng những gì cả hai đứa đang nghĩ trong đầu thì đúng là ngớ ngẩn. Tôi đã muốn đấm vỡ mặt cậu. Nhưng Hope cấm tôi làm thế. Cậu nên biết rằng toàn bộ chuyện này chỉ là hết sức tào lao. Khoa học vẫn còn cách những gì mà các công ty làm đông lạnh cơ thể mạo nhận mình có thể thực hiện nhiều năm ánh sáng. Cậu đã tước đi quyền đến thăm mộ con của tôi, tước đi hy vọng một ngày nào đó được để tang nó, nếu chịu thừa nhận rằng có loại hy vọng đó. Biết được nó sẽ nằm trong một chiếc hòm sẽ là sự tra tấn hằng ngày đối với tôi, bởi vì điều đó đi ngược lại tự nhiên. Tất cả chúng ta rồi sẽ có ngày phải chết đi. Và ngay cả khi chấp nhận rằng con bé sẽ tỉnh lại trong một tương lai xa, phần nào trong nó sẽ quay trở lại và ai còn ở đó để chờ nó kia chứ? Cậu đã bao giờ tự hỏi mình câu đó chưa? Với bản tính ích kỉ của mình, cậu có hiểu là những câu hỏi tương tự không có câu trả lời là điều hết sức khủng khiếp đối với một người cha không? Rốt cuộc, ông thở dài, đó là điều con bé muốn, tôi chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của nó, nói cho cùng đó cũng là cuộc sống của nó. Chúng ta nuôi nấng con cái bằng cách trao tặng cho chúng trọn vẹn tình yêu của mình, biết rằng sẽ có ngày chúng rời bỏ ta, rằng cần phải để chúng ra đi và vui vẻ khi chúng đưa ra những lựa chọn khác với ý ta. Bằng chứng ngọt ngào và cay đắng mà chúng ta có được khi làm cho chúng trưởng thành và độc lập. Nhân đây, tôi xin khiêm tốn thú nhận với cậu rằng cả đời mình tôi vẫn ngỡ trưởng thành nghĩa là biết những gì mình muốn và những gì mình tin tưởng, bây giờ tôi không còn muốn gì và cũng không tin vào điều gì nữa.
Sam bỗng im bặt, ông lưỡng lự, cảm thấy mình vụng về, và kết thúc bằng việc ôm chặt Josh trong vòng tay.
- Cảm ơn cậu vì đã đem đến cho con bé những điều tôi không thể. Chúng ta sẽ cùng nhau giữ lại điều gì đó quý giá, tình yêu mà chúng ta dành cho Hope là vô hạn, đúng không.
Sam đi khỏi mà không nói lời tạm biệt anh.
- Bác không ở lại ạ?
- Không, con bé cũng cấm tôi làm thế, nó muốn ở một mình với cậu. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Tôi sẽ quay lại khi tất cả đã xong xuôi.
Bố của Hope lên taxi và Josh gọi ông lần cuối cùng.
- Sam, khoản quyên góp đó là của bác à?
- Không, của Amelia, ông ngoái đầu lại đáp.
Chiếc xe biến mất nơi góc phố.
*
Josh lại lên cầu thang. Luke đã ở đó, đang ngồi đợi anh trên chiếc ghế bành.
Hope nằm dài trên giường, gần như không thể thở được nữa, phổi của cô rít lên theo từng nhịp hít vào.
Anh ngồi xuống bên cô, cầm lấy tay cô và vuốt ve ngón tay cô. Sau đó anh quay về phía cửa sổ.
Ánh mắt anh nhìn đăm đắm qua ô cửa kính về phía những mặt tiền gạch xây của khu phố nơi Hope và anh đã dọn đến một năm trước. Một ánh đèn xanh đỏ lấp loáng xuất hiện trên đại lộ vắng vẻ và chiếu sáng căn phòng trong khi chiếc xe tải nhỏ dừng lại trước cửa tòa nhà.
- Josh, Hope thì thào bằng một hơi thở hầu như không thể nghe thấy, anh đừng nhìn, không cần thiết đâu, với hai ta, lúc nào im lặng cũng là đã đủ.
Josh cúi xuống Hope và hôn cô. Cô hé đôi môi nhợt nhạt.
- Được quen biết anh chính là một đặc ân, Josh của em, cô vừa nói vừa mỉm cười với anh.
Đó là những lời cuối cùng của cô.
*
Tối hôm sau, Luke đến thăm Josh.
Anh thấy cậu bạn ngồi trên chiếc ghế bành của Hope, gần cửa sổ.
Đám cành trơ trụi của khóm anh đào vươn đến tận cửa sổ.
Bài hát của Simon và Garfunkel mà họ nghe thấy đang gặm nhấm nỗi cô đơn.
Thật khủng khiếp khi người ta yêu thương vẫn hiện diện dù người đó không còn nữa.