Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: John Dickson Carr
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Lệ Thanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hưa bà Despard, tôi đang cố theo kịp những ý nghĩ của bà, - Brennan nói khi nghiêng người về phía Lucy. Trước lời bóng gió đầu tiên của tôi về vấn đề này, bà tỏ ra ngạc nhiên nhưng rồi sau đó, bà nghĩ đến bà Stevens. Và càng nghĩ ngợi bao nhiêu, bà lại càng thấy có khả năng bị kết tội. Bà rất ngại khi phải nghĩ như thế tuy vậy, bà không thể dừng được. Rồi có người quả quyết rằng bà Stevens không hề có liên quan đến vụ này... Nhưng, bây giờ bà cũng chẳng còn tin chắc như thế. Tôi nói có đúng không?
Lucy cáu kỉnh bước vài bước trong phòng.
- Ồ! kỳ cục thật... Làm sao tôi biết được chứ? Ted, anh hãy nói với ông ta đi.
- Em chớ lo lắng, chồng nàng nói ngay. Đại úy, tôi có thể làm thủ tục phản cung?
Chỉ đơn thuần là một lời dọa dẫm vì đầu óc của anh ta đang rối bời.
- Vâng, ông có thể tiến hành khi có đủ điều kiện, Brennan đáp. Này cô Corbett, bà Stevens hỏi chuyện asenic lúc nào?
- Cách đây khoảng ba tuần. Hình như là vào chiều chủ nhật.
- Vậy cô hãy thuật lại cho chúng tôi.
- Hôm đó bà Stevens, bà Despard và tôi đang ngồi trong nhà bếp, trước lò sưởi. Chúng tôi ăn thịt ướp quế rán bơ. Vào dạo này, báo chí đang làm rùm về một án mạng xảy ra tại California và chúng tôi cũng đề cập đến chuyện đó. Rồi câu chuyện lại chuyển sang những tội ác chung chung và bà Despard có hỏi tôi về vấn đề thuốc độc...
- Cô muốn nói bà Stevens chứ, Brennan cắt ngang.
- Không phải! cô đột ngột quay sang ông và nói ngay. Chính là bà Despard đây, ông có thể hỏi bà... Suốt buổi hôm đó, bà Stevens không hề nói tiếng nào... À!... có chứ... khi tôi kể lại một vụ đầu tiên, trong thời gian còn tập sự, người ta đưa đến bệnh viện một trường hợp ngộ độc bằng mã tiền và nói cho họ biết về phản ứng của nạn nhân. Bà Stevens có hỏi tôi rằng như thế thì có đau đớn lắm không.
- A! đó là điều tôi muốn biết. Bà ấy tỏ vẻ như thế nào? Thái độ của bà ra sao?
- Bà rất đẹp.
- Cô trả lời lạ thế! Rất đẹp! Cô muốn nói gì?
- Đúng là như thế. Bà ấy... Tôi có thể nói thẳng thừng chứ?
- Đương nhiên!
- Bà ấy có vẻ, nhân chứng nói tiếp bằng một giọng từ tốn và bình thản, bà ấy có vẻ như một phụ nữ đang bị tình dục kích thích.
Một cơn phẫn nộ lạnh giá xâm chiếm Stevens vẫn cứ đăm đăm nhìn người y tá.
- Cho tôi hỏi, chàng nói xen vào. Tuy tôi thấy điều này hơi vượt quá phạm vi. Cô Corbett, xin cô hãy xác định lại tư tưởng cho?
- Bậy nào! Brennan phản đối trong khi khuôn mặt của cô y tá ửng đỏ như gấc. Yêu cầu ông hãy cư xử đứng đắn!
- Tôi không hề có ý thô bạo và nếu tôi có lỡ, xin hãy thứ lỗi cho. Tôi chỉ muốn gợi ý rằng cái từ mà cô Corbett sử dụng không nói lên một điều gì, hay đúng hơn, ta có thể mặc tình suy diễn...
- Đúng đấy, Mark Despard nói, trở về vai trò của kẻ biện hộ. Tôi chẳng hiểu với cái đà này thì chúng ta sẽ đi về đâu. Này đại úy, nếu ông nghĩ rằng có những yếu tố có thể buộc tội Marie Stevens, thì tại sao ông phải tiếp xúc với chúng tôi, thay vì trực tiếp xét hỏi bà ta? Ted, sao anh không điện cho Marie, bảo nàng đến đây để trả lời những chuyện như thế này nhỉ?
- Đúng đấy, có tiếng của một người lần đầu can dự vào cuộc tranh luận, như thế thì hay. Hãy hỏi xem sao ông ta lại không gọi điện!
Đó là Ogden Despard, cậu ta vẫn còn khoác trên mình chiếc áo ba đờ xuy. Gã nhìn Stevens với vẻ hoan hỉ và nói:
- Thưa đạỉ úy Brennan, nếu không gì trở ngại, tôi xin được hỏi ông này đôi câu. Rồi sẽ được việc cho đại úy. Tôi cam đoan rằng trong chốc lát, tôi sẽ trói buộc tay chân ông ta và giao nạp cho đại úy. Này nhé ông Stevens, tại sao ông không gọi điện cho bà xã của ông?
Gã chờ câu trả lời như một giáo sư tra hỏi đứa trẻ trong khi Stevens cố nén cơn giận dữ. Chàng không muốn cho Brennan thấy tánh kiên cường của chàng, nhưng với Ogden thì lại khác.
- Đại úy thấy đó, ông này không chịu trả lời, Ogden nói. Như thế thì tôi phải giúp ổng mới được. Vậy là bà chị không có nhà, phải thế không ông? Bà chị đi rồi hả?
- Đúng vậy, nhà tôi không có đây.
- Vậy mà, Ogden trố mắt nói, vào lúc bảy rưỡi sáng nay, khi tôi đến nhà, ông bảo rằng bà ấy đang ngủ.
- Đó là một lời nói dối, Stevens bình thản đáp.
Ogden bí thế và trong khoảnh khắc, gã không biết phải nói năng ra sao. Gã có thói quen khẳng định những nghi vấn của mình trước khi để cho nạn nhân phải tự biện minh - điều này tạo nên cho gã một sự thích thú hiếm hoi, nhưng với trường hợp nạn nhân chối phăng lời buộc tội thì quả gã chưa hề gặp. Đây là một kinh nghiệm mới mẻ đối với gã.
- Này, này! Ông đừng có nói dối nhé. Chính ông bảo tôi thế, ông biết rõ đấy. Cả cô Corbett cũng có nghe... Có phải thế không, cô Corbett?
- Lúc đó hai vị đang ở trong nhà bếp, cô y tá đáp trả, và vì không biết quí vị nói gì nên tôi không thể xác định được.
- Tốt lắm. Nhưng này ông Stevens, tuy vậy ông cũng công nhận rằng bà xã ông không có ở nhà. Thế thì bà ấy ở đâu?
- Sáng nay nhà tôi đi Philadelphia.
- Thật chứ? Vì lý do gì?
- Đi mua sắm vài món đồ.
- Đó là điều mà tôi muốn nghe ông trình bày. Có thể nào một người như Marie Stevens lại rời bỏ chăn êm đệm ấm để ra đi vào lúc sáng sớm mua sắm vài món đồ?
- Đúng thế, tuy nhiên, tôi còn nhớ là tôi nói chuyện này với cậu rồi cùng với sự có mặt của cô Corberr, là chúng tôi đứng suốt đêm...
- Đã thế mà ngay từ sáng sớm bà xã ông lại còn đi mua sắm nữa! Tại sao thế nhỉ?
- Bởi vì hôm nay là thứ bảy và các cửa hàng sẽ đóng vào buổi trưa.
- Ồ! Thật à? Bao giờ thì ông chấm dứt nói dối? Ông biết quá rõ là bà xã ông bỏ đi từ đêm qua!
- Ở địa vị cậu, Stevens khuyên bảo, tôi sẽ không vượt quá giới hạn cũng như kéo dài quá lâu sự bỡn cợt này. Thưa đại úy, ông cần hỏi tôi điều gì nữa không? chàng nói tiếp khi quay sang Brennan. Quả đúng là nhà tôi ra tỉnh từ lúc sáng sớm, và nếu chiều nay nàng không trở về, tôi sẵn sàng chịu mọi tội! Tôi nghĩ rằng ông không thể quá tin vào những lời của cậu Ogden đây, bởi vì chính cậu ta viết lá thư nặc danh và ký tên của ông vào những bức điện tín.
Khuôn mặt Brennan lộ vẻ bối rối và ánh mắt của ông hướng từ Ogden sang Stevens. Ông nói:
- Mỗi khi tôi tập trung vào một vấn đề quan trọng nào đó rồi thì tôi không hề có ý định rời bỏ nó, nhưng với lời khai này thì tôi thấy cũng đáng cho chúng ta nên dừng lại. Này người bạn trẻ, có đúng là cậu viết thư và gửi những bức điện tín kỳ lạ đó?
Ogden hơi lùi lại và lạnh lùng nhìn quanh:
- Làm gì có bằng chứng, vì thế tôi khuyên ông hãy thận trọng bởi vì rất dễ để đi đến chỗ vu khống.
Với bàn tay quậy cọ những đồng tiền trong túi áo vét, Brennan nhìn gã một hồi, rồi ông gật gù:
- Này người bạn trẻ, hình như tôi thấy cậu muốn bắt chước các nhà thám tử trong những tiểu thuyết mà cậu ưa thích. Tôi muốn nói cho cậu biết rằng những chuyện đó không ăn nhập gì với ngoài đời. Và trước tiên, cậu nên biết rằng chúng tôi chẳng mấy khó khăn khi muốn biết ai là kẻ gởi những bức điện đó.
- Con Cáo Già, ông cần phải hiểu pháp luật, gã mỉm cười đáp lễ. Trường hợp vi phạm tội mạo nhận chỉ xảy ra khi ta có ý đồ trục lợi. Nếu tôi viết một lá thư cho giám đốc ngân hàng Chase National như sau: “Vui lòng thanh toán cho ông Ogden Despard số tiền là mười ngàn mỹ kim qua trương mục của tôi” và tôi ký “John D. Rockfeller”, như thế là giả mạo chữ ký đấy. Nhưng nếu tôi viết: “Xin vui lòng tiếp đón chu đáo ông Ogden Despard" và tôi cũng ký một cái tên như thế thì đây không phải là tội mạo nhận. Một điểm rất hay ho của án lệ. Không một chữ nào trong những bức điện đó có thể kết tội tôi.
- Như thế là cậu thú nhận đã gởi chúng?
- Tôi chưa hề thú nhận một điều gì, Ogden nói với một cái nhún vai. Đây là chính sách hay nhất. Tôi không hề tự hào tôi là một tay sừng sỏ: tôi là thế.
Stevens quay về phía Mark. Anh ta đang tựa người bên kệ sách, gần lò sưởi, và ánh mắt biếc của anh trông dịu dàng và tư lự. Anh nói:
- Lucy có lý khi bảo rằng cậu chưa từng có thái độ tồi tệ như thế này bao giờ. Cũng có thể là vì chuyện thừa hưởng một ít tiền của bác Miles đã làm cậu rối óc, Bao giờ được dịp gặp riêng cậu, tôi sẽ kiểm chứng xem cậu “sừng sỏ” đến cỡ nào!
- Thì có sao đâu: vì quá quan tâm đến tất cả nên tôi cũng biết khá bộn! Cũng vậy, tôi nghĩ rằng anh quá ngu xuẩn khi triệu hồi Tom Partington về đây. Tốt hơn thì nên để gã say khướt ở bên Anh quốc và ôm ấp chuyện quá khứ của gã. Gã chẳng hay biết gì nhưng giờ đây, gã có thể hiểu được đôi điều về Jeannette White...
- Jeannette White là ai? Brennan hỏi ngay.
- Ồ! một bà. Tôi chẳng quen biết với bà ta, nhưng có biết chút ít về chuyện liên quan đến bà ấy.
- Cậu thì biết nhiều rồi, Brennan nạt, nhưng có biết chút gì về chuyện chúng tôi quan tâm không chứ? Không à? Cậu chắc thế? Được rồi, chúng ta hãy trở lại chuyện asenic và bà Stevens. Cô Corbett, như cô nói, vào một ngày chủ nhật cách đây ba tuần, khi cô đang đề cập đến chuyện thuốc độc thì... Cô nói tiếp đi chứ.
- Câu chuyện lúc đó có hơi kéo dài, cô y tá nói sau một lúc suy nghĩ, sau đó tôi mang thức ăn cho ông Miles Despard. Tôi bước ra hành lang, lúc này hơi tối, và bà Stevens đi theo tôi. Bà cầm lấy cổ tay tôi, bàn tay bà ta nóng hổi. Chính lúc này, bà hỏi tôi có thể mua asenic ở đâu...
Cô Corbett ngập ngừng:
- Ngay lúc đó, tôi cảm thấy thật là kỳ dị, bởi trước tiên là tôi chẳng hiểu bà ta muốn gì. Bà không nhắc đến asenic nhưng hình như là đến một người Pháp. Rồi bà ta phân trần. Bà Despard ngay sau đó cũng ra khỏi căn bếp và tôi nghĩ là chắc bà nghe câu chuyện...
Brennan tỏ vẻ nghi ngờ:
- Cách thức bào chế của ai? Thưa bà Despard, bà có thể cho chúng tôi biết rõ?
Lucy bối rối và đưa mắt về phía Stevens như muốn cầu cứu.
- Không, mặc dầu tôi có nghe chị ấy nói nhưng tôi không thể giải thích được. Hình như đó là một từ bắt đầu bằng chữ G, đại khái như glacé. Chị nói rất nhanh khiến tôi khó lòng nhận ra giọng nói của chị. Chị như khác hẳn...
Vào lúc này, Mark Despard quay mặt đi và nheo mắt, như thể anh vừa gặp phải một tia sáng chói lòa và cố thích ứng với nó. Rồi, rút tay ra khỏi túi anh đưa một tay lên vuốt trán.
- Trong hai người, có ai nhớ rõ là bà Stevens nói gì không? Đây là chuyện rất quan trọng, quí vị hẳn biết rằng...
- Không, thật vậy, cô y tá nói với chút cáu kỉnh. Cái lối nói của bà ấy thật lạ kỳ, đúng như bà Despard nhận thấy, và bà ấy nói một điều gì đó đại khái như: Kiếm đâu ra bây giờ? Ở nơi tôi sống thì chẳng khó khăn gì, nhưng bây giờ thì lão già đã chết.
Brennan cau mày khi đang ghi chép lời khai:
- Tôi thấy chuyện này như không mạch lạc, chẳng hiểu... Này nhé! Cô bảo rằng bà ấy phát ngôn thật kỳ cục chứ gì? Marie là tên bà ấy và theo cô thì bà ấy có nhắc đến một từ tiếng Pháp. Nếu thế thì bà ấy là người Pháp?
- Không, không phải đâu, Lucy nói. Bà ấy nói tiếng Anh như chúng ta. Bà là người Canada gốc Pháp. Tôi nhớ có lần bà cho tôi biết nhũ danh của bà là Marie d'Aubrey.
- Marie d’Aubey... Mark lẩm nhẩm.
Khuôn mặt của anh bỗng trở nên khác thường. Anh chồm người về phía trước và chỉ tay nhấn mạnh từng chữ:
- Anh khuyên em hãy suy nghĩ, suy nghĩ thật chính chắn, bởi đây là chuyện hệ trọng đối với người khác. Cái phương thức bào chế mà Marie nói... phải chăng là cách pha chế của Glaser?
- Vâng, theo em thì như thế. Nhưng tại sao? Chuyện gì thế anh?
- Em biết rõ Marie, Mark tiếp, mắt nhìn chăm chăm, hơn tất cả ai khác... Ngoài chuyện này ra, có bao giờ em nhận thấy điều gì kỳ lạ trong thái độ của chị ấy? Bất cứ một thái độ nào?
Stevens có cảm tưởng như chàng đứng trên những đường ray xe lửa và đoàn tàu đang lao nhanh về phía chàng mà chàng không thể né tránh hay úp mặt để khỏi nhìn cái đầu máy đang bổ nhào đến.
Chàng linh cảm thảm kịch đang xảy đến nhưng dẫu sao, chàng cũng chống đỡ:
- Nè Mark, đừng có kỳ cục, chàng nói. Cái chuyện điên khùng này coi vậy mà dễ lây lan đấy, dĩ nhiên...
- Lucy, em hãy trả lời đi, Mark nằn nì.
- Em chẳng hề để ý, Lucy đáp. Ted nói đúng, rốt cuộc chính anh trở thành kỳ cục. Đúng đấy, Mark nhận thấy chuyện anh quan tâm đến những vụ án hình sự hay chuyện tương tự như thể là một sở thích u ám. Không, em chẳng thấy chị ấy kỳ dị chút nào. Ngoại trừ, đồng ý là...
- Ngoại trừ gì?
- Chẳng sao cả, đúng thế, nhưng chị ấy không thể chịu đựng nổi khi trông thấy cái phễu. Có hôm bà Henderson làm món mứt ở trong bếp và bà sử dụng cái phễu để chắt nước. Em không thể ngờ là khuôn mặt của Marie lại có thể biến đổi đến như thế, với biết bao nếp nhăn hiện lên quanh đôi mắt...
Lại một lần nữa là sự im lặng, một sự im lặng mang tính chất vật lý. Mark đưa tay che mắt. Khi bỏ tay xuống khuôn mặt chàng trông thật nghiêm trọng.
- Thưa đại úy Brennan, xin ông nghe tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với ông và Ted. Đây là cách duy nhất để giải quyết... Ogden, tốt hơn cậu nên ra ngoài với Henderson để xem lão đang làm gì, chắc lão vẫn còn ở đấy. Cậu hãy bảo lão mang đến đây một cái rìu nhỏ và cây kéo to bản. Trong nhà bếp có một cái rìu khác lớn hơn, mà chúng ta có thể sử dụng.
Thái độ của đại úy Brennan tỏ rõ rằng ông đang thắc mắc chẳng hiểu Mark phát cuồng chưa và đồng thời cho thấy ông sẵn sàng ứng phó với mọi hoàn cảnh. Những người khác nghe theo lời Mark và bước ra khỏi phòng.
- Không, tôi không có ý định dùng rìu để giết người, Mark nói. Chúng ta có thể mời một kiến trúc sư đến để xem xét bức tường giữa hai cửa sổ ở trong phòng bác Miles và tìm kiếm cánh cửa bí mật, nhưng chuyện này đòi hỏi nhiều thời gian. Nhanh nhất và đơn giản nhất là chúng ta cứ phá vỡ bức tường đó để xem sao.
Brennan thở dài:
- Ồ! cũng được! Nếu anh thấy không có gì trở ngại trong việc triệt hạ bức tường...
- Chẳng có gì trở ngại. Này đại úy, tôi chẳng muốn nói nhiều để rồi ông lại đưa ra những kết luận này nọ, tuy nhiên tôi muốn hỏi ông một câu. Giả thử chúng ta không tìm thấy cánh cửa bí mật thì ông sẽ nghĩ sao?
- Tất nhiên là bà Henderson nói dối, Brennan trả lời dứt khoát.
- Còn gì khác nữa?
- Chỉ thế thôi.
- Và điều đó khiến ông nghĩ rằng Marie Stevens vô tội?
- Chuyện này... Brennan nói với vẻ thận trọng, tôi chưa thể dứt khoát như thế... Tuy nhiên, theo tôi thì rất có khả năng... Dẫu sao, chuyện này làm đảo lộn tất cả bởi vì ta không thể ra trước bồi thẩm đoàn với nhân chứng duy nhất là một người nói láo! Tin tôi đi, không ai có thể đi xuyên qua một bức tường bằng đá!
- Tin mừng nhé, phải không Ted? Mark nói khi quay về phía Stevens. Bây giờ, chúng ta hãy bắt tay vào việc!
Họ bước ra hành lang. Brennan và Stevens đứng lặng im trong khi Mark đi vào nhà bếp rồi trở ra, mang theo một chiếc giỏ đựng dụng cụ và một cái rìu cán ngắn.
Bên trên lầu một, ở cuối hành lang treo tranh đối diện với cầu thang, là phòng của cố Miles Despard. Stevens nhìn thấy những bức chân dung treo dọc theo tường, nhưng nơi đây khá âm u nên chàng không tìm được bức tranh mà chàng quan tâm. Mark mở cánh cửa phòng của ông bác và ba người dừng lại nơi ngưỡng cửa để quan sát.
Căn phòng rộng khoảng trên ba bốn thước, và tương tự như những căn phòng khác của ngôi nhà này, trần được xây thấp theo kiểu thế kỷ XVII. Trên nền nhà là một tấm thảm lớn màu xanh và xám cũ mòn, để lộ bên ngoài một sàn nhà lót gỗ đánh sáp.
Lớp gỗ lót quanh tường cao khoảng hai thước. Phía bên trên, tường được quét vôi trắng, tựa như trần nhà, giữa những xà ngang để lộ ở phía trái, nơi góc phòng, một cái tủ sát tường kềnh càng nối chéo hai bức tường. Cánh cửa tủ bằng gỗ sồi với nắm bằng đồng hé mở, cho thấy quần áo và giày.
Nơi bức tường phía trái, và cũng là bức tường phía sau của ngôi nhà, là hai cánh cửa sổ. Giữa hai cửa sổ này có đặt một chiếc ghế kiểu cổ với lưng tựa cao. Treo ở phía bên trên của chiếc ghế là một tác phẩm của Greuze, bức tranh hình tròn vẽ chân dung của một đứa trẻ tóc quăn, ở nơi đây, có một bóng điện bắc từ một sợi dây treo lơ lửng ở giữa trần. Gần nơi cửa sổ tận cùng của căn phòng là một chiếc ghế bành lớn, bọc da.
Đầu giường kê sát bức tường đối diện với cửa ra vào. Ở góc nối liền bức tường này với bức tường phía phải, là cánh cửa kính dẫn ra hàng ba, che kín màn. Cũng ở bức tường phía tay phải này có đặt một hệ thống sưởi bằng hơi đốt trông rất xấu xí (trong phòng không có lò sưởi), rồi đến cửa ăn thông với phòng y tá, nơi có chiếc áo ngủ màu xanh của người quá cố đang máng trên một cây đinh. Cuối cùng, sát bên tường phía hành lang, bên dưới tấm gương là bàn trang điểm của nam giới bị khuất lấp bởi một chồng cà vạt bề bộn.
Nhưng điều làm cho mọi người đặc biệt quan tâm là một tấm panô bằng ván che kín bức tường phía trái, giữa hai cánh cửa sổ. Người ta còn có thể nhìn thấy những đường viền lờ mờ của một cửa ra vào.
Brennan bước đến và dộng nắm tay vào đó.
- Coi thế mà chắc đấy, viên đại úy nhìn quanh rồi nói. Này ông Despard, nếu chuyện này không ổn thì tôi tự hỏi,..
Ông bước sang cánh cửa kính ở bên kia, xem xét bức màn.
- Màn này vẫn y như khi bà Henderson nhìn vào phòng chứ?
- Vâng, Mark nói. Chính tôi đích thân kiểm chứng.
- Hừm! Khe hở chẳng bao lăm để nhìn. Có thể nào bà Henderson nhìn qua một khe cửa khác? Chẳng hạn từ cái tủ xây ở trong tường?
- Hoàn toàn không thể được, Mark nói, ông hãy xem đi. Quả vậy, ta không thể trông thấy gì ngoài những điều mà bà ta nói: tác phẩm của Greuze, phần trên của chiếc ghế cổ, đường khung của cánh cửa. Chỉ có thế thôi, mặc dầu ta nhìn từ bất cứ hướng nào và dẫu rằng, nếu không có bức tranh hay chiếc ghế cổ, cũng chẳng ai có thể nhìn lầm cánh cửa tủ to lớn có quả nắm bằng đồng đó với một lối ra vào... Nào đại úy, chúng ta tiến hành chứ?
Với một vẻ vui nhộn hung bạo, Mark cầm lấy chiếc rìu. Tưởng chừng như bức tường này xúc phạm đến anh và anh phải xử sự với nó như là với một con người. Người ta chẳng ngạc nhiên khi nghe một tiếng thét đớn đau, trong lúc anh bủa mạnh cái rìu vào tấm panô.
Có một giọng nói, như phát ra từ một chốn nào đó rất xa xăm:
- Nào đại úy, ông hài lòng rồi chứ?
Trong căn phòng, lớp vôi và hồ vỡ vụn tạo thành một đám bụi khói nặc mùi. Ở bên ngoài những khung cửa sổ, một làn sương khói khác đang xóa nhòa lối mòn cùng những đám cây đang độ hoa của trang viên. Tấm panô bằng ván cũng như bức tường ở đây đã bị phá thủng nhiều nơi và từ đó người ta cũng có thể nhìn thấy đám cây của khu vườn.
Chẳng có cái cửa bí mật.
Căn Phòng Rực Lửa Căn Phòng Rực Lửa - John Dickson Carr Căn Phòng Rực Lửa