Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ôi gào lên, cố kể cho chúng nghe về cô Sylvie:
— Con Doberman chăn con Newfouldland. Con Labrado hít con Lhasa!
Lissa nói:
— Sam. Tại sao cậu lại thế?
— Tớ đang cố nói cho các cậu biết lý do. – Tôi hét lên, nhưng miệng lại chỉ bật ra: – Con Schnauzer bịt tai con Greyhound!
Lissa sốt ruột lắc đầu:
— Thôi đi!
— Con Collie tìm được con…
Lissa giơ tay ra và đấm mạnh vào cánh tay tôi.
Tôi hét lên:
— Ôi! Đau thật đấy!
Lissa xin lỗi:
— Em xin lỗi. Nhưng em phải làm cho anh im đi.
Tôi vừa xoa tay vừa nói:
— Nhưng không cần phải đấm đau đến thế. Em có thể làm gãy xương anh mất.
Hây! Tôi đang nói được.
Kevin nói:
— Được rồi. Thôi đừng đùa nữa, và hãy nói cho chúng tớ biết điều cậu muốn nói đi.
Tôi phản đối:
— Tớ không đùa. Đó là một phần của bùa phép.
Kevin hỏi:
— Bùa phép nào?
— Là bùa mà cô Sylvie của các cậu đã phù phép vào người tớ. – Tôi kêu lên.
Lissa ré lên:
— Sam, anh điên thật rồi.
— Không, anh không điên.
Tôi kể cho Lissa và Kevin nghe về chuyện ăn miếng bọt biển. Tôi nhắc cho Kevin nhớ chuyện tôi đã ăn hồ dán và những cú điện giật. Tôi kể cho chúng nghe chuyện đã thèm thức ăn cho chó đến thế nào.
Tôi kể lại chuyện ngày hôm qua tôi đã nói nhanh ra sao, thậm chí chính tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa.
Tôi kể cho chúng nghe chuyện ăn bọ chét.
Rồi tôi kết luận:
— Tất cả những chuyện đó xảy ra sau khi cô Sylvie bỏ những mảnh vỏ đen đen ấy vào món bánh pút đinh gạo của tớ. Trước đó tớ vẫn bình thường. Hoàn toàn bình thường.
Lissa bịt miệng:
— Bọ chét! Anh ăn bọ chét à! Kinh quá.
Kevin nói:
— Nhưng chúng tớ cũng ăn bánh pút đinh gạo. Chẳng có chuyện gì kỳ quặc xảy ra với chúng tớ cả.
Tôi nhắc:
— Không, các cậu không ăn. Tớ là người duy nhất ăn bánh pút đinh gạo. Sau đó cô Sylvie đã đổ hết cái chỗ vỏ ấy xuống cống. Nhớ không – thậm chí cô còn không chịu nếm nữa kia. Cô ấy chỉ vứt đi. Sau đó tất cả mọi người ăn kem.
Kevin hỏi:
— Nhưng tại sao cô Sylvie lại phù phép lên cậu?
Tôi kêu lên:
— Tại vì cô ấy không thích những đứa khảnh ăn.
Lissa nói:
— Nhưng như vậy thì thật là kỳ quặc.
Tôi hỏi:
— Vậy thì các cậu hãy thử giải thích xem tại sao những chuyện đó lại xảy ra với tớ đi?
— Em không biết, nhưng đó không phải là lỗi của cô Sylvie.
— Đó là lỗi của cô ấy. – Tôi khăng khăng, hoàn toàn thất vọng. – Cô Sylvie đã phù phép lên tớ. Các cậu phải tin tớ. – Tôi đấm tay xuống bàn.
Kevin nhìn tay tôi, nói:
— Nhìn kìa, Sam! Cậu bị đứt tay rồi.
Tôi hét lên:
— Tớ không quan tâm đến tay chân làm gì! Tớ đang bị phù phép!
Kevin la lên:
— Sam! Nhìn xuống tay cậu mà xem!
Lissa cũng hét lên:
— Nhìn kìa! – Mắt nó mỗi lúc một trợn trừng lên.
Tôi nhìn xuống tay.
Máu ứa ra từ vết đứt tay và rỏ xuống bàn. Một dòng máu đặc.
Máu màu xanh da trời sáng.
Cái Máy Ăn Cái Máy Ăn - R.l.stine Cái Máy Ăn