Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 15 - Chờ Đợi
T
in xấu, Jo à. - Giáo sư Bhaer nói vào một ngày tháng Giêng nọ.
– Em van anh, anh Fritz, hãy nói nhanh lên. - Vợ ông thốt lên, bỏ vội công việc dang dở và ngồi thẳng lên để can đảm nhận lấy cú sốc.
– Chiếc tàu của Emil bị nạn; người ta không có tin tức gì cả.
Bà Jo gần như ngất xỉu, nhưng rất may ông Bhaer kịp đỡ lấy vợ mình. Dần dần bà hồi tỉnh, và ngồi cạnh ông chồng thân yêu, lắng nghe những gì ông biết về các tin tức. Những người sống sót trong vụ đắm tàu đã thông báo cho chủ hãng tàu ở Hamburg và người ta đã đánh điện cho Franz, vì đã cứu được một chiếc sà lúp nên người ta hi vọng những chiếc khác cũng sẽ thoát, không bị chìm. Một chiếc thuyền hơi nước đã mang những tin tức không đầy đủ đó đến. Có thể có những tin tức khác đến nơi bất cứ lúc nào. Franz cho là không cần thiết phải nói thêm người ta nghĩ chiếc tàu của viên thuyền trưởng chắc chắn bị đắm vì cột buồm đã gãy. Mặc dù thế, tin đồn buồn bã kia cũng đến được Plumfield.
Bà Jo không muốn tin vào khả năng tồi tệ nhất, tin chắc rằng Emil có khả năng chịu đựng nhiều cơn bão tố. Rất may bà bám vào hi vọng như thế, vì ông Bhaer đáng thương vô cùng đau buồn vì mất đi đứa cháu trai mà ông thương như con.
Tình thương yêu và nỗi buồn mà tất cả những thành viên khác trong gia đình cảm nhận được đã an ủi ông Bhaer. Franz, anh trai của Emil, thường gửi tin tức về nhà. Nat viết những bức thư nồng ấm từ Leipzig và Tom thường xuyên quấy rầy các công ti hàng hải để có được tin tức. Cả Jack cũng viết thư thường xuyên hơn mọi khi. Dolly và George thường đến để an ủi bà Jo và Josie. Ned thậm chí còn từ Chicago tìm về để trực tiếp nghe kể các sự kiện và ôm hôn cả gia đình.
Cô bé Josie, cô em họ mà Emil yêu nhất, buồn đến mức không ai có thể an ủi được. Khóc trong vòng tay mẹ là điều duy nhất em có thể làm. Nhưng một lá thư nhỏ của bà Cameron bay đến, khuyên em nên can đảm chịu đựng vở bi kịch mà cuộc đời đã dành cho em và xử sự như các nhân vật nữ mà em thích đóng vai. Điều này thật tốt cho cô bé và em thoát ra được tâm trạng ủ rũ của mình.
Trong khi đó, trên biển, Emil chăm sóc thuyền trưởng Hardy và ông hồi phục rất nhanh. Tất cả những buồn phiền của các thành viên Plumfield có vẻ như vô ích, nhưng thật ra nó đã làm cho tất cả các con tim trong một cộng đồng bé nhỏ xích lại gần nhau hơn, nhờ bài học về sự nhẫn nại và lòng trắc ẩn.
Vài tuần lễ trôi qua nặng nề. Bỗng một tiếng sét nổ vang dưới dạng một bức điện tín: “Tất cả mọi người đều được bình yên. Thư đang trên đường tới”.
Một cơn lốc vui sướng tràn trên Plumfield.
Bức thư được chờ đợi lâu ngày cuối cùng cũng đến nơi, kể lại tất cả câu chuyện về vụ đắm tàu. Emil kể ngắn gọn. Bà Hardy kể thật nhiều. Viên thuyền trưởng bày tỏ lòng biết ơn. Mary thêm vào vài câu thật dịu dàng đi thẳng vào lòng mọi người.
Chưa bao giờ bức thư nào được đọc, chuyền tay nhau và bàn luận nhiều như thư đó. Bà Jo luôn mang nó theo người, nếu như giáo sư không giữ nó trong túi áo của ông. Cả hai đọc đi đọc lại bức thư. Người ta nghe thấy giáo sư hát khi ông bước vào lớp học. Rob làm một bài thơ. Demi chăm lo phần âm nhạc để chào đón chàng thủy thủ trở về…
Thế rồi một sự chờ đợi khác bắt đầu. Các du khách đang trên đường đến Hamburg và sẽ ở lại đó một thời gian. Thuyền trưởng phải báo cáo chi tiết cho ngài Hermann, chủ của chiếc thuyền Brenda. Emil, về phần cậu, phải dự đám cưới của Franz, bị dời lại do các sự kiện đau buồn vừa qua.
Một không khí hân hoan cao độ ở Plumfield khi được tin là đôi vợ chồng trẻ sẽ hưởng tuần trăng mật tại Mĩ. Người ta lên bao nhiêu kế hoạch, chuẩn bị quà tặng và mọi người đều vui mừng khi nghĩ sẽ gặp lại Franz. Nhưng Emil, người sẽ đi theo anh trai mình, có lẽ mới là vị anh hùng thật sự…
Chúng ta hãy tận dụng khoảng thời gian chuẩn bị đó để đi một vòng đến chỗ những kẻ vắng mặt.
Nat quyết tâm tiến bước trên con đường cậu đã chọn, mặc dù con đường đó không phải lúc nào cũng trải đầy hoa. Nhưng cậu gặt hái những gì cậu đã gieo và xen lẫn với cỏ dại cũng có những hạt giống tốt. Nat dạy nhạc ban ngày, chơi đàn vĩ cầm mỗi tối tại một nhà hát kịch nhỏ và học thật chăm chỉ khiến cho thầy của cậu sau cùng cũng phải chú ý đến cậu. Đến mùa xuân, cuộc sống êm ái hơn. Gần một năm đã trôi qua. Nếu như cậu quyết định ở lại thì giáo sư Bergmann cho cậu thấy là cậu có thể sống độc lập được. Lòng cậu nhẹ nhõm hơn, và vào những đêm tháng Năm, cậu ra phố để chơi trong một dàn nhạc sinh viên, trước các nhà mà cậu đã từng lui tới. Không ai nhận ra cậu. Một hôm Minna ném cho cậu một vài đồng tiền và cậu nhận lấy thật khiêm nhường.
Nhưng phần thưởng cho cậu đến nhanh hơn là cậu chờ đợi. Một hôm thầy của cậu thông báo cậu cùng với một sinh viên khá của ông đã được chọn tham gia vào lễ hội lớn ở Luân Đôn vào tháng Bảy. Đó không những là một vinh dự cho chàng nhạc công trẻ tuổi, mà còn là một niềm hạnh phúc, vì việc này sẽ cho cậu không những cơ hội về nghề nghiệp của cậu, mà như cậu sẽ sớm nhận ra sau đó, một cơ hội đưa cậu về gần với gia đình.
– Hãy làm sao để em có một vai trò cần thiết ở Luân Đôn. Và nếu mọi sự tốt đẹp, người ta sẽ đưa em sang Mĩ dự một loạt buổi hòa nhạc trong mùa đông. Mấy tháng vừa qua em đã làm việc rất tốt. Ta rất kì vọng ở em.
Vì ông Bergmann vĩ đại ít khi khen học trò nên những lời này khiến Nat tràn ngập vui mừng và tự hào. Cậu làm việc càng hăng say hơn để cho những lời tiên tri của thầy trở thành hiện thực.
Cậu bằng lòng với chuyến đi Anh, nhưng càng hạnh phúc hơn khi, đầu tháng Sáu, Franz và Emil đến thăm cậu. Cậu vui mừng khi họ gặp cậu trong căn phòng bé nhỏ, đang bận học và không sống cuộc sống lãng mạn ngày trước. Cậu tự hào kể về kế hoạch của cậu, nói là cậu không có nợ nần, và được họ hết lời khen thành công về âm nhạc của cậu! Và cậu thấy nhẹ nhõm sau khi thú thật những lỗi lầm của mình, tất cả đều phá lên cười và nói cậu không phải là người duy nhất sống qua trải nghiệm đó! Cậu sẽ dự đám cưới vào tháng Sáu, và sau đó đến với các bạn cậu ở Luân Đôn.
Cậu không thể từ chối bộ đồ mới mà Franz tặng cậu. Và một ngân phiếu từ Plumfield khiến cho cậu cảm giác không chỉ là một triệu phú mà còn là một người đàn ông hạnh phúc, vì ngân phiếu kèm theo những bức thư tràn ngập yêu thương và những lời khen khiến cậu nôn nóng còn hơn một đứa trẻ.
Dan cũng đếm từng tuần lễ còn lại cho đến tháng Tám. Nhưng không có chuông lễ cưới cũng không có một lễ hội âm nhạc nào chờ cậu. Không một người bạn nào đến đón khi cậu ra tù. Cậu không có kế hoạch gì và hiện giờ không có ý định trở về với gia đình.
Mặc dù vậy, cậu cũng đã có những thành công lớn, những thành công này người đời không nhìn thấy được. Trận chiến giữa cái tốt và nỗi tuyệt vọng thật là khó khăn trong lòng cậu.
Ngước nhìn lên trời, khi cậu có một lời hứa mà cậu sẵn sàng giữ lời dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu tự bảo:
“Bao giờ ra tù, mình sẽ đến chỗ các bạn người da đỏ. Mình sẽ làm việc với họ, vì họ cần được giúp đỡ. Mình sẽ quên đoạn đời này. Và bao giờ mình làm được cái gì đó có thể tự hào thì mình sẽ trở về Plumfield. Không phải trước đó. Tình yêu của Ted và lòng tin của mẹ Bhaer là những thứ cần phải xứng đáng được nhận”.