Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ynthie lại nói, “Em có thể chờ,” và anh nhớ đến lời Min, “Anh đã hiểu rõ con người thực của
bọn em, và rồi anh rời bỏ bọn em.” Cynthie ngước lên mỉm cười với anh, tình cảm tràn đầy trong
mắt cô, và anh nghĩ thầm, Ôi khỉ thật.
Anh lắc đầu với cô. “Anh xin lỗi. Có người đã giải thích cho anh những gì anh từng làm với em.
Anh xin lỗi. Anh không bao giờ có ý làm tổn thương em, anh không bao giờ có ý làm tổn thương
bất kỳ ai, nhưng anh cũng không bao giờ có ý cưới em.”
Cynthie hít vào một hơi thật sâu và gật đầu. “Thế không sao, em có thể chờ…”
“Có người khác,” Cal nói, giọng dịu dàng hết mức có thể. “Anh xin lỗi, nhưng anh đang yêu
một người khác.”
Cô nao núng. “Không. Anh yêu em.”
“Anh chưa bao giờ nói thế. Em biết điều đó.”
“Phải, nhưng anh có yêu em.” Bàn tay cô nắm chặt chai rượu. “Anh không nhận ra điều đó,
nhưng anh có. Chúng ta hoàn hảo cho nhau.”
Anh nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cô tuyệt vọng đến thế nào.
“Đó là Min,” Cynthie nói. “Em biết đó là Min. Xem này, cô ấy là một phụ nữ dễ thương, nhưng
cô ấy không phải em.”
“Anh biết. Đó chính là vấn đề đấy.” Khuôn mặt của Cynthie rúm lại, và Cal nói, “Anh xin lỗi,
Cyn.”
Anh đóng cửa trước mặt cô và tựa lưng vào cửa trong một lát, cố không nghĩ đến những tổn
thương anh đã gây ra cho cô, thậm chí không muốn nghĩ đến những người khác nữa.
Ngoại trừ Min.
Sửa chữa sai lầm này đi, anh tự nhủ và ngồi xuống để tìm ra một cách nào đó.
Gần như cùng lúc Shanna cảnh cáo Cal, Min đang nghe Liza nói, “Món này thực sự ngon đấy,”
khi cô xiên miếng nấm rơm thấm đẫm nước sốt rượu vang cuối cùng trên bàn ăn của Min. Rồi Liza
bảo, “Hãy nói lại cho tớ nghe lần nữa lý do chúng ta đang làm thế này đi.”
“Bởi vì bọn tớ luôn ăn gà sốt rượu vang vào các tối thứ Ba,” Min không chút nhiệt tình xiên
nĩa vào miếng thịt gà của mình khi Elvis lảng vảng quanh mắt cá chân cô, nôn nóng muốn có đồ ăn
thừa. “Tớ đang cố gắng phủ mây lên ký ức đó.”
“Rất thực tế,” Liza nói. “Trừ một việc là cậu thật khốn khổ, nên không có đủ mây trên thế giới
này đâu, cưng ạ.”
“Cho em ít bơ với được không?” Diana nhón lấy một miếng bánh mì nữa từ quán Emilio.
Bonnie đẩy đĩa bơ đến chỗ cô. “Cậu có nghe tin gì từ anh ấy không?” cô hỏi Min.
“Tất nhiên là không,” Min nói, lại đẩy cao cơn tức giận lên để không phải nghĩ đến việc mình
đã mòn mỏi chờ đợi một cú điện thoại trong hai ngày qua. “Anh ấy tức giận với tớ. Cậu có thể tin
được không? Anh ấy tức giận với tớ. Tớ đã thực hiện vụ cá cược đó à? Khôôôông. Nhưng anh ấy…”
“Ôi, làm ơn đi, không nói thêm về chuyện đó nữa,” Liza nói. “Cậu đã mắng nhiếc anh ấy trong
suốt hai ngày. Đối mặt với nó đi, anh ấy cũng có điểm tốt đấy.”
Min đặt nĩa xuống, và Diana ngừng phết bơ bánh mì.
“Anh ấy chẳng có điểm nào tốt cả,” Min quát lên. “Toàn bộ đống hổ lốn này là vì anh ấy chẳng
có điểm tốt nào và giờ thì cậu lại quay sang tớ ư? Việc Bonnie thụi tớ bằng cái đống chuyện cổ tích
rác rưởi đó còn chưa đủ, giờ cả cậu…”
“Nó không rác rưởi,” Bonnie nói. “Cậu đã có câu chuyện cổ tích. Cậu đã có chàng hoàng tử đẹp
trai yêu cậu. Chuyện đó có thực mà.”
“Có chuyện gì là thực đâu chứ,” Min đập tay xuống bàn. “Anh ấy đã trở nên tức tối và bỏ đi.
Chỉ là vận may của tớ thôi, tớ đã có được một chàng hoàng tử tức tối. Đó cũng là lý do anh ấy
không phải một chàng hoàng tử. Đó cũng là lý do tớ không tin vào thứ rác rưởi ấy. Tớ không tin
vào chuyện cổ tích, được chưa?”
“Tớ không nghĩ điều đó quan trọng,” giọng Bonnie vẫn nhẹ nhàng như mọi khi. “Chuyện cổ
tích tin vào cậu.”
Min quay sang Liza. “Nói gì với cậu ấy đi.”
Liza tì khuỷu tay xuống bàn. “Cậu ấy đúng đấy.”
Min ngồi phịch xuống ghế. “Ôi trời đất quỷ thần ơi. Nếu đây không phải căn hộ của tớ thì tớ đã
bỏ đi rồi.”
“Chà, hãy nhìn sự việc từ quan điểm của anh ấy nào,” Liza nói. “Anh ấy đã không chấp nhận vụ
cá cược đó. Anh ấy đã cố không hẹn hò với cậu, nhưng vẫn luôn phải quay lại bởi vì anh ấy say mê
cậu, còn cậu cứ luôn hôn anh ấy rồi lại từ chối anh ấy. Anh ấy đã nhẫn nại, đã quyến rũ bố mẹ cậu,
tử tế với bạn bè cậu, tìm lại quả cầu tuyết cho cậu, dạy cậu nấu ăn, kiếm cho cậu một con mèo, vì
Chúa, và rồi hóa ra là trong khi anh ấy đang cố hết sức mình vì cậu, cậu lại đang đùa giỡn anh ấy
như đồ ngốc.”
“Tớ không thế,” Min nói, nhưng cơn giận dữ của cô đã nguôi đi khá nhiều.
“Anh ấy thực sự ngọt ngào,” Diana liếm bơ khỏi môi.
“Liza nói đúng,” Bonnie nói. “Cậu biết là trường học đã khủng khiếp thế nào với cả ba cậu bé
đó rồi đấy. Họ đều nhạy cảm với chuyện đần độn. Cậu đánh đúng vào điểm nhạy cảm của Cal trước
mặt bạn bè anh ấy, trước mặt Cynthie, trước mặt David.”
“Trời ơi,” Min khẽ rên rỉ. Cô cố gợi lên mọi sự tức giận chất chứa từ lâu đối với vụ cá cược,
nhưng sau hai ngày trút giận, dù gì thì cô cũng đang nguôi dần rồi.
“Tớ biết cậu cần phải tức giận để đối phó với nỗi đau,” Liza nói. “Tớ cũng làm thế thôi. Nhưng
nếu cậu muốn có lại anh ấy, hãy vượt qua nó. Bởi vì nếu không có vụ cá cược…”
“Không có,” Min đau khổ nói. “Tớ tin anh ấy.”
“Vậy thì anh ấy đã trao cho cậu mọi thứ và cậu chẳng trao lại cho anh ấy một thứ khỉ gió nào
cả.”
“Thế là hơi khắc nghiệt đấy,” Bonnie nói với Liza.
“Tại sao cậu không hỏi anh ấy về vụ cá cược?” Liza lại hỏi.
“Tớ đã hỏi,” Min nói.
“Cậu đã nói là ‘Anh đã cá cược với David rằng anh có thể ngủ với em trong vòng một tháng
ư?’”
“Không,” Min không nhìn vào mắt cô. “Tớ đã hỏi anh ấy liệu có gì đó anh ấy không nói với tớ
không.”
Bonnie gật đầu. “Và anh ấy đã nói gì?”
Min ngồi lùi lại. “Anh ấy cứ thú nhận những chuyện không phải là vụ cá cược.”
“Thế hẳn phải thú vị cho tất cả mọi người đấy nhỉ,” Liza nói. “Sao cậu không hỏi thẳng anh
ấy?”
Min ôm đầu bằng cả hai tay. “Tớ đã sợ, được chưa? Cậu biết người ta nói thế nào rồi đấy, ‘Nếu
họ chỉ cần nói chuyện về rắc rối, thì chúng sẽ êm xuôi hết’? Chà, tớ cá là không một người nào
trong số đó từng nói chuyện về rắc rối của họ. Ý tớ là, nghe thì bùi tai đấy, nhưng đó là một canh
bạc đáng sợ.” Cô ngước lên nhìn Liza. “Tớ biết anh ấy đã chấp nhận vụ cá cược đó. Tớ đã nghe anh
ấy nói. Và tớ...” Cô dừng lại và nuốt nước bọt. “Tớ biết mình chỉ có một tháng và tớ đã muốn có
một tháng đó với anh ấy.” Cô lắc đầu. “Không phải ai cũng đối mặt trực tiếp với cuộc sống như cách
cậu vẫn làm.”
“Chà, họ nên thế,” Liza nói. “Cậu đã làm hỏng chuyện. Nên giờ cậu phải quỳ gối.”
“Gì cơ?” Bonnie nói, trong khi Min há hốc miệng với Liza, và Diana quan sát bọn họ, thích
thú.
Liza đứng dậy khỏi bàn, nhấc điện thoại của Min lên và mang nó qua cho cô. “Gọi anh ấy đi.
Bảo anh ấy là cậu đã sai, anh ấy đúng, và cậu sẽ làm mọi thứ để đền bù cho anh ấy.”
Min nuốt nước bọt. “Cậu muốn tớ quỳ gối ư?”
“Ừ,” Liza nói. “Tớ sẽ không nhìn cậu đánh mất anh ấy vì cái lòng kiêu hãnh ngu ngốc của cậu
đâu. Gọi điện và đề nghị trao cho anh ấy mọi thứ anh ấy muốn nếu anh ấy chịu nhận cậu về.”
Min nhìn sang Bonnie, cô gật đầu.
Mìn nhìn sang điện thoại. Nếu cô gọi Cal, ít nhất thì cô cũng được nghe giọng anh. Chuyện đó
thảm hại đến mức nào cơ chứ? “Thảm hại,” cô nói thành tiếng.
“Chỉ khi cậu để mặc chuyện này trôi đi thôi,” Liza nói. “Một lần trong đời, hãy làm chuyện phi
lý và khinh suất đi nào. Gọi cho anh ấy đi.”
Min ngồi đó, cứng người lại vì sợ hãi. Rồi cô hít một hơi thật sâu và nhấc điện thoại lên.
Cal đang nhẩm đi nhẩm lại bài diễn thuyết “Bữa tối muộn ngày mai thì thế nào?” thì điện
thoại reng, nhưng khi anh nhấc máy lên và nghe thấy Min ngập ngừng “Xin chào?” thì anh quên
tiệt.
“Chào,” anh nói và khó nhọc ngồi xuống trên tràng kỷ.
“Đừng nói gì cả,” cô nói, lời nói của cô tuôn ra thành tràng. “Hãy để em nói hết. Em đã sai khi
không nói với anh rằng em đã biết về vụ cá cược. Em đã sai vì không tin anh. Mọi thứ anh nói ở
đám cưới đều đúng. Đó là lỗi của em. Em muốn anh quay lại. Em muốn chúng ta quay về bên
nhau. Em yêu anh và em cần anh…”
Cảm giác nhẹ nhõm làm Cal choáng váng.
“Và em muốn gặp anh ngay bây giờ,” cô tiếp tục, và Cal nghĩ thầm, Chúa ơi, ừ, rồi anh mới
chợt nhận ra. “Ngay bây giờ ư?” anh hỏi lại và nhìn đồng hồ. Hai mươi sáu giờ trước khi vụ cá cược
kết thúc. Chỉ cần nói ừ với cô ấy, anh nghĩ, cô ấy không còn quan tâm chút nào đến vụ cá cược
nữa, cô ấy đã bảo thế, và rồi anh nhớ ra giọng điệu của cô khi nói về vụ đánh cá ở đám cưới.
“Cứ nói không với anh suốt những tuần đó khiến em phát điên lên được,” Min vẫn lải nhải,
“nhưng nếu anh không sẵn sàng cho chuyện đó, cũng được thôi, em chỉ muốn gặp anh. Em không
nhìn thấy anh trong hai ngày rồi, và em nhớ anh vô cùng. Em có thể qua đó bây giờ chứ? Chỉ để
nói chuyện thôi? Hay, anh biết đấy, chúng ta có thể làm những chuyện khác. Em có thể nghĩ đến
vài thứ. Nếu anh muốn nhiều hơn nói chuyện. Nhiều hơn sẽ tốt đối với em. Hoặc không. Sao cũng
được.”
Đối với anh thì nhiều hơn sẽ rất tuyệt, Cal nghĩ thầm và lắc đầu để xua ý nghĩ đó đi.
“Em đang quỳ gối ở đây đấy,” giọng Min vui vẻ hơn. “Và không phải theo một kiểu hay ho đâu.
Em có thể ghé qua không?”
“Không,” Cal nói. “Anh sẽ đến chỗ em. Sau.” Anh nuốt nước bọt. “Ngày mai. Chín rưỡi. Tối
mai, chín rưỡi.”
“Không phải bây giờ?” giọng Min vỡ ra.
“Không,” Cal nói. “Không. Chín rưỡi. Ngày mai. Anh sẽ mang đồ ăn.”
“Em có thể nấu ăn ngay bây giờ,” Min nói. “Em có thể làm bữa tối. Em có thể làm nó ngay bây
giờ.”
“Mai anh sẽ mang đồ ăn đến,” Cal nghĩ thầm trong đầu, Chúa ơi, mình thật ngu ngốc.
“Tốt thôi, sao cũng được.” Min chờ một chút rồi thêm vào. “Dù vậy giờ em đang khá là đói
đấy.”
“Tối mai, chín rưỡi, chỗ em,” Cal nghiến chặt răng.
“Được rồi,” Min nói. “Ổn thôi. Vậy là tối mai.” Anh sắp sửa nói chào tạm biệt thì cô nói, “Anh
đang gặp gỡ Cynthie à?”
“Chúa ơi, không,” Cal tội lỗi liếc mắt ra cửa.
“Bởi vì anh đã rời đi với cô ấy. Và David đã nói anh có. Nếu không em sẽ không hỏi đâu. Ý em
là, đó không phải việc của em.”
“Đó là việc của em,” Cal nói. “Và David là một thằng ngốc. Đừng có nói chuyện với hắn ta
nữa.”
“Em đang cố,” Min nói.
Cal cảm thấy tất cả sự căng thẳng của anh biến thành một cơn giận dữ tiện lợi hơn nhiều. “Ý
em là gì, em đang cố ư?”
“Anh ta gọi điện. Vì vài lý do, toàn bộ đống hổ lốn này làm anh ta tin rằng anh ta và em nên
cưới nhau.”
“Hắn sai rồi,” Cal quát lên.
“Em biết điều đó,” giọng Min không còn vẻ xoa dịu nữa.
“Em đã có dịch vụ hiện số cuộc gọi. Đừng có nhấc bừa điện thoại lên nữa.”
“Xem này, em không hoàn toàn ngốc đâu.”
“Em không hề ngốc tí nào,” Cal nói, “bất kể biểu hiện tháng vừa rồi của em.” Anh nhăn mặt.
Ngốc. Ngốc.
“Này, anh đã chấp nhận vụ cá cược đó.”
“Anh đã không…”
“Vụ thứ hai. Vụ đưa em đi ăn tối. Em đã làm hỏng mọi chuyện nhưng em sẽ không trả giá cho
nó suốt cả cuộc đời còn lại của mình đâu. Anh cũng có tội ở đây đấy. Anh đã chấp nhận vụ cược ăn
tối đó.”
Của mày đây, Cal nghĩ. Shanna nói đúng, khỉ thật.
“Không phải là em đang thừa nhận rằng anh sẽ có mặt trong suốt quãng đời còn lại của em
đâu,” Min lại ngập ngừng.
“Tối mai,” Cal gác máy, trước khi một trong hai người họ nói điều gì đó còn ngốc nghếch hơn,
khá chắc chắn là mình đã làm đúng. Chúa ơi, mình đang ở trong một bộ phim của Doris Day(1),
anh nghĩ, và đi nói với Shanna rằng anh đã làm như cô bảo.
“Em yêu anh,” Min khổ sở nói với tiếng tút tút.
“Chuyện gì vậy?” Liza hỏi. “Vụ Cynthie và David là thế nào vậy? Tớ đã bảo cậu quỳ gối, chứ
không phải cãi nhau.”
Min đặt ống nghe xuống và bồng Elvis lên để tìm nguồn an ủi. “Anh ấy không muốn gặp tớ
cho tới ngày mai.”
“Thật là lạ,” Liza nói. “Nếu tớ hứa hẹn sẽ làm tình với Tony kiểu đó, anh ấy hẳn đã ở đây trước
khi tớ gác điện thoại rồi.”
“Tớ không thực sự hứa hẹn sẽ làm tình với anh ấy,” Min nói.
“Ôi, làm ơn đi,” Liza và Bonnie đồng thanh, thậm chí cả Diana cũng gật đầu và nói, “Có đấy.”
“Liệu tớ có thể giữ chút tự trọng còn sót lại không?” Min nói. “Anh ấy vừa nói không với tình
dục, đồ tồi.”
“Không phải đâu,” Bonnie vỗ về tay cô. “Anh ấy chỉ nói, không cho đến ngày mai.” Cô cau
mày. “Tớ không hiểu ý anh ấy.”
“Nói cho bọn tớ nghe xem anh ấy đã nói gì,” Liza nói.
“Anh ấy nói sẽ qua đây lúc chín rưỡi tối mai, và anh ấy sẽ mang theo đồ ăn. Như thể tớ muốn
ăn không bằng.” Min khịt mũi. “Tớ ghét điều này. Điều này thật ngốc nghếch.”
“Có gì quá đặc biệt về chín rưỡi tối mai vậy?” Liza nói. “Ngày mai là gì? Chỉ là thứ Tư thôi mà.”
“Đó là ngày kỷ niệm của Roger và tớ,” Bonnie nói. “Anh ấy sẽ đặt sâm panh, sau đó anh ấy sẽ
đến mời tớ đi chơi ở quầy bar như cách anh ấy đã làm bốn tuần trước, và rồi sẽ là màn cầu hôn.”
“Dễ thương quá,” Min nói.
“Lý do đây rồi,” Liza ngồi thẳng người lên. “Tối mai là tròn bốn tuần kể từ khi David đưa ra vụ
cá cược đó.”
“Nhưng Cal đã không chấp nhận vụ cá cược mà,” Min quát lên. “Tớ mệt mỏi với cuộc đối thoại
này rồi. Anh ấy đã không…”
“Nhưng mọi người đều biết về nó,” Liza nói. “Nên nếu cậu đầu hàng trước khi hết thời gian, thì
anh ấy thắng. Và anh ấy yêu chiến thắng. Anh ấy luôn chiến thắng. Anh ấy sống để chiến thắng.”
“Thật không hiểu luận điểm của cậu,” Min nói.
“Anh ấy đang vứt vụ cá cược đi,” Liza nói.
“Tại sao?” Min đứng dậy và Elvis nhảy xuống sàn. “Nhân danh Chúa, sao lại…”
“Nó khá là ga lăng,” Bonnie nói.
“Nếu cậu hỏi tớ thì nó cũng là khá là chuyên quyền,” giọng Liza đầy xem thường. “Anh ấy phải
nắm quyền điều khiển. Chuyện gì đã xảy ra lúc chín rưỡi?”
Min nhún vai, bối rối. “Bọn tớ đã đến nhà hàng tầm mười giờ kém nên hẳn là lúc đấy bọn tớ
đang rời quán bar.”
Liza gật đầu. “Anh ấy đang cho mình thêm thời gian.” Cô cau mày.
“Mặc dù nhiều hơn lượng thời gian anh ấy cần nếu anh ấy mang đồ ăn đến. Rồi lại còn màn
dạo đầu. Phải mất một lúc để đưa cậu…”
“Anh ấy có thể có tớ ngay khi bước chân vào cửa,” Min nói.
Diana lại cầm bánh mì lên. “Tối mai em sẽ đi xem phim. Chị sẽ cần chỗ này cho riêng mình và
em sẽ không về nhà đâu. Mẹ vẫn còn giận việc em chuyển đến đây. Bà tin chắc rằng em đang ăn
carb.” Cô cắn miếng bánh mì, Min lại bật cười và rồi bắt đầu xem xét lại tình huống.
Vậy nếu Cal thua cược thì sao? Mười đô. Anh ấy có thể chi trả con số đó. “Không,” cô nói. “Tớ
sẽ không trở thành vụ cá cược mà anh ấy thua đâu, đó không phải cách mà tớ muốn bọn tớ bắt đầu.
Tối mai anh ấy sẽ thắng vụ cá cược, và anh ấy sẽ rất sung sướng khi giành phần thắng.”
“Sao lại là ngày mai?” Liza thắc mắc.
“Bởi vì tớ sẽ cần một bộ váy ngủ thực sự nóng bỏng,” Min nói. “Và thêm rất nhiều dũng khí so
với tớ đang có bây giờ.Và một kế hoạch nữa.”
“Giải thích đi,” Liza nói, Min cúi xuống và họ bắt đầu bàn tính.
Tối hôm sau, David gọi cho Cynthie.
“Điều quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Tôi tưởng cô bảo là trận cãi cọ ở đám cưới sẽ chấm dứt mối
quan hệ đó.”
“Chúng ta đã thua,” giọng Cynthie nghe mệt mỏi. “Anh ấy yêu cô ta sâu đậm rồi, anh ấy đã tha
thứ cho cô ta.”
“Tôi vừa nói chuyện với Min,” David hồi tưởng lại trải nghiệm đó với từng chi tiết sống động.
“Cô ấy bảo tôi rằng sẽ đảm bảo phần thắng cho hắn ta và tôi nên rút sổ séc ra. Nghe có vẻ cô ấy rất
tức giận với tôi.”
“David, chuyện đã kết thúc rồi,” Cynthie nói. “Điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi và
hy vọng sự mê đắm tự nó sẽ kết thúc rồi họ sẽ quay lại với lý trí của mình.”
“Sáu tháng tới ba năm ư? Tôi sẽ không ngồi chờ Calvin Morrisey đâu.” David căm ghét nghĩ
đến Cal. Hắn ta đã phỉnh phờ Min khiến cô ấy tin rằng hắn ta thực sự đã vứt bỏ vụ cá cược. Hẳn là
hắn ta đã dựng nên chuyện đó để cô ấy khăng khăng muốn hắn chiến thắng. Hắn ta hẳn đã... David
tựa lưng vào ghế. “Chờ chút. Nếu Min phát hiện ra rằng hắn ta đang đùa bỡn cô ấy thì sao? Nếu
hắn ta lừa cô ấy ngủ với hắn để hắn có thể thắng cược ấy?”
“Anh ấy không như thế,” Cynthie mệt mỏi nói. “Mọi chuyện hết rồi, David.”
“Không, không đâu,” David nói. “Không nếu vụ cá cược kéo dài đến nửa đêm. Nếu gia đình và
bố mẹ cô ấy phát hiện ra rằng hắn đã thực hiện vụ cá cược đó thì sao?”
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, David,” Cynthie nhắc lại.
“Tôi chưa xong đâu,” David cố chấp. “Tôi sẽ thắng.”
Lúc tám giờ, khi Cal đã chuẩn bị xong xuôi một chai rượu và một hộp bánh Krispy Kremes để
mang đến căn hộ của Min, cùng với một tiếng rưỡi mê đắm tình dục điên dại cần được giải tỏa thì
điện thoại reo.
Anh nhấc máy lên. Là Diana.
“Cal, anh phải đến đây ngay. Min đang gặp rắc rối.”
“Gì…” Cal kinh ngạc hỏi lại, nhưng tất cả những gì anh nghe được là tiếng tút tút. “Được rồi,”
anh nói và đi thẳng đến căn hộ của Min, cực kỳ nghi ngờ.
Khi anh gõ cửa, người ra mở cửa là Diana. “Tạ ơn Chúa là anh đã ở đây,” cô nói và lôi anh vào
trong. Rồi cô chuồn ra khỏi cửa và đi mất, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.
“Chuyện gì thế?” Cal quay lại và thấy Min, mặc một chiếc áo choàng đen ngắn, lựng tựa vào
cửa, mắt lấp lánh. “Ồ, vui đấy,” anh cố tỏ ra tức giận. “Em đã nghe nói đến câu chuyện về một
chuyên viên thống kê bảo hiểm gào khóc kêu ‘Sói’ chưa?”
“Rồi,” Min nói. “Con sói đã ăn thịt cô ấy.” Cô cười toe toét với anh, và nhịp tim anh nhảy vọt
lên. “Em có tin mới cho anh đây, Cậu bé Quyến rũ. Anh sẽ không vứt vụ cá cược đó đi đâu.”
“À, có đấy,” Cal lùi bước quanh tràng kỷ trong khi Elvis khinh bỉ nhìn theo. “Nếu bây giờ
chúng ta ngủ với nhau, rồi sẽ có một ngày khi chúng ta đang cãi nhau về hóa đơn tiền điện, em sẽ
nói rằng, ‘Anh chỉ hẹn hò em vì vụ cá cược thôi.’ Anh sẽ không trả giá cho chuyện này trong suốt
quãng đời còn lại của mình trong khi tất cả những gì anh phải làm là đợi một tiếng rưỡi đồng hồ
đâu.” Anh nhìn chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi. “Tám mươi phút.”
“Suốt quãng đời còn lại của anh hả?” Min nói.
“Phải, Minerva, suốt quãng đời còn lại của anh. Em nghĩ anh đã sống trong địa ngục cả tháng
nay chỉ vì tình dục thôi ư?”
Min chớp mắt. “Chà, phải.”
Cal nghĩ về điều đó. “Được rồi, em đúng một điểm.”
“Em có nhắc đến việc mình không mặc đồ lót chưa nhỉ?” Min lướt đi quanh tràng kỷ và anh
lùi sang phía bên kia.
“Em làm thế này để tra tấn anh phải không?” Cal nói.
“Không, em làm thế này để đưa anh vào giường,” Min nói. “Tra tấn chỉ là bổng lộc đi kèm
thôi.”
“Min,” Cal nói.
“Không,” Min nói. “Em không muốn trải qua quãng đời còn lại của mình như một vụ cá cược
mà anh đã thua. Thêm vào đó, em đã mệt mỏi vì cứ phải nghe mọi người nói rằng em không phải
là một người biết chấp nhận mạo hiểm rồi. Nên em sẽ chấp nhận mạo hiểm với anh.” Cô rút một tờ
mười đô la ra khỏi túi áo khoác. “Em cá mười đô rằng em sẽ có anh khỏa thân và ở trong em trước
chín giờ rưỡi.”
Trong chốc lát, Cal trở nên đờ đẫn và rồi khi anh lắc đầu để rũ bỏ ý nghĩ kia đi, cô đập một tờ
mười đô lên trên chiếc bàn cạnh tràng kỷ.
“Nó đây, anh bạn,” Min nói. “Anh sẽ co vòi hay sẽ chấp nhận chơi nào?”
Cô đang mỉm cười với anh, hơi nóng cùng tình yêu tràn đầy trong mắt cô, và anh bật cười.
“Min, chỉ tám mươi phút, không phải một tháng. Em thực sự nghĩ rằng anh không thể kiềm chế
từng đấy thời gian ư?”
“Ừ đấy,” Min đưa tay chống hông.
Anh rút ví, lấy ra một tờ mười đô, đi đến bàn và đập nó lên trên tờ mười đô của cô. “Chấp
nhận,” anh giữ cho cái bàn chắn giữa họ. “Hãy xem em có gì nào, Minnie.”
Cô mở khóa đai lưng áo khoác ra, thả dây lưng xuống tràng kỷ và cởi áo ra. Cô đang mặc một
cái váy ngủ ren màu đen không dây, và theo những gì mà Cal nhìn thấy, không có gì giữ nó lại cả.
“Em biết là mình khỏa thân sẽ tốt hơn,” cô nhịp chân khiến tất cả mọi thứ đều nảy lên. “Chỉ có điều
em chưa đủ tự tin đến thế.”
“Thực ra thì,” Cal nhìn cô chằm chằm, “trong tám mươi phút tới anh sẽ nghĩ đến chuyện xé
toạc nó ra khỏi người em, nên thế này có lẽ lại rất tuyệt đấy.” Anh nhìn lên phần trên chiếc váy ngủ,
chỗ lớp ren cắt vào da thịt cô. “Trông nó có vẻ không khó cởi bỏ gì mấy.”
Min cho ngón tay vào bên trong phần ren trên cùng và kéo nó ra. “Co giãn. Giật một cái đủ
mạnh và…”
“Trong tám mươi phút tới thì không.” Anh nhìn lên đồng hồ. “Bảy mươi bảy phút. Nhưng anh
muốn làm rõ ra rằng khi thời gian hết, em là của anh.”
“Ồ, vâng,” Min gật đầu.
“Chà, vậy thì,” Cal nói. “Gần đây em có đọc quyển sách nào hay không?
“Không,” Min bắt đầu di chuyển quanh chiếc bàn. “Em không đọc được gì, bởi vì tất cả những
gì em có thể nghĩ đến là anh.”
Cal dịch ra xa cô, hướng tới bên kia tràng kỷ. “Thế hẳn phải chán lắm.”
“Không, anh luôn làm những điều đáng kinh ngạc nhất với em,” Min tiến lại gần hơn.
Cal vòng ra đằng trước tràng kỷ. “Em biết không, anh không tuyệt đến thế trong giường đâu.”
Min đổi ngược hướng và làm anh bất ngờ, túm lấy áo sơ mi của anh. “Thế cũng không sao. Em
rất cừ.”
Cô đẩy anh lên tràng kỷ và trèo lên anh, cơ thể mềm mại của cô ghim chặt anh xuống, và Cal
nghĩ, Mình nên làm gì đó về chuyện này, nhưng thậm chí khi anh đang nghĩ thế, bàn tay anh đã
đặt trên người cô, cảm thấy sức nóng của cô xuyên qua lớp ren. “Có người đã bảo em là khuôn
miệng em thật kỳ diệu,” cô thì thầm, cúi sát vào anh, và anh nhắm mắt lại khi hai khuôn ngực ép
vào nhau thật êm ái.
Cô hôn anh, miệng cô nóng bỏng và ngọt ngào, anh siết chặt bàn tay trên người cô và kéo cô
lại gần hơn. “Chúa ơi, anh nhớ em,” anh nói trên miệng cô.
“Em cũng nhớ anh,” cô không còn đùa nghịch nữa. “Em không bao giờ muốn sống thiếu anh
nữa.”
“Em sẽ không phải thế nữa,” Cal nói. “Anh sẽ không rời khỏi em lần nào nữa. Không bao giờ.”
“Cảm ơn anh.” Min ngồi dậy hít một hơi thật sâu và Cal nhìn theo, ngày càng nóng lên. “Nghe
này, có vài chuyện em phải nói với anh.”
Bàn tay anh ôm lấy hông cô và kéo cô sát lại. Cô thực sự không mặc đồ lót. “Nói chậm thôi.”
Anh cúi đầu xuống, ngỡ là hôn lên cổ cô nhưng thực ra là nhẹ nhàng cắn nó.
Min run rẩy. “Nhớ không, em từng nói, ‘Đừng làm tan vỡ trái tim em’? Ừ thì, em đã đổi ý rồi.
Anh có thể làm nó tan vỡ.”
“Này,” bàn tay Cal siết chặt lấy người cô. “Anh sẽ không…”
“Chuyện đó không thành vấn đề, dù sao đi nữa em cũng sẽ yêu anh,” Min nói, “Em đã yêu anh
khi em còn nghĩ rằng anh chấp nhận vụ cá cược đó, em đã yêu anh khi em nghĩ rằng anh đang đùa
bỡn em, em đã yêu anh khi hét vào mặt anh trên đường, em đã yêu anh khi anh rời khỏi đám cưới
cùng Cynthie, đồ chết tiệt anh đấy…”
“Anh chỉ đưa cô ấy về nhà và rời đi,” Cal hoảng hốt. “Thề với Chúa, anh…”
“Không sao,” Min nói. “Đấy là điều em đang cố thổ lộ với anh, chuyện anh nói hay làm gì
không quan trọng. Em sẽ yêu anh cho đến ngày tận thế.”
Cal nhìn cô, sững sờ.
“Em biết,” Min nói. “Nó thực sự không khôn ngoan cho lắm. Em chỉ nghĩ là anh nên biết rằng
anh không thể phá hỏng chuyện này đâu.”
“Anh không thể ư?” Cal muốn tin cô.
“Không,” Min nói. “Thế không có nghĩa là em sẽ không la hét nếu anh lại làm em tức giận. Em
sẽ quát lên và đóng sầm cửa. Chỉ là em sẽ không ở bên kia cánh cửa khi em đóng sầm nó lại. Chúng
mình sẽ bên nhau trọn đời.”
Anh nín thở và tựa trán lên vai cô. “Chúa ơi, anh yêu em.”
Min thở dài. “Thế là tốt vì vẫn còn vài điều khác em phải nói với anh.”
Cal gật đầu, vẫn mê mụ.
Min nuốt nước bọt. “Chuyện là, em sẽ nở ra. Hông này, đùi này…”
“Không cho đến chín rưỡi,” Cal cố không tưởng tượng.
“…eo,” Min nói, rồi khựng lại. “Gì cơ? Chín rưỡi á? Không cho đến khi em bốn mươi, chắc vậy,
em nghĩ mình có thể cố gắng đến lúc ấy, nhưng sau đấy…”
“Gì cơ?” Cal hỏi lại.
“Em sẽ béo lên,” Min nói, và anh nhấp nháy mắt. “Ờ. Em sẽ béo hơn.” Cô cau mày với anh.
“Anh nghĩ em muốn nói gì sao?”
“Để tham khảo trong tương lai nhé,” anh phá ra cười. “Nếu em đang ngồi bán khỏa thân trên
lòng anh và em bảo anh là em sẽ nở ra…”
“Không,” Min cố đẩy anh ra, anh lật cô làm cô ngã xuống, khêu gợi và nóng bỏng bên dưới
anh. “Em sẽ không bao giờ nói thế,” cô ngước lên nhìn anh khi vòng tay quanh cổ anh. “Nói thế sẽ
rất thô bỉ.”
“Anh thích điều đó,” Cal nói và hôn cô.
“Điều em đang cố nói với anh,” Min ngồi dậy để thở, “là em sẽ trở thành một trong những quý
bà mập mạp. Đấy là gien của em rồi. Giống như bột tự nở vậy. Em sẽ phình ra.”
“Với anh thì điều đó sẽ rất tuyệt,” Cal nói. “Bởi vì anh sẽ trở thành một trong những ông già
hứng tình đuổi theo những quý bà mập mạp quanh tràng kỷ.”
“Em nghiêm túc đấy,” Min nói, nhưng cô đang mỉm cười, đôi môi mềm mại hé mở cho anh.
“Cả anh cũng thế,” Cal nói. “Em nghĩ rằng anh quan tâm xem em nặng bao nhiêu cân ư? Khỉ
thật, phụ nữ, em gọi anh là quái vật, chó sói, ác quỷ, bậc thầy quyến rũ. Cộng thêm việc bạn thân
nhất của em đã đánh anh đến ba lần…”
“Anh đã đụng phải mắt em,” Min cắt ngang.
“…rồi em còn la hét với anh ở chỗ công cộng nữa, vậy mà anh vẫn ở đây. Nếu em nghĩ rằng
việc em trở nên mềm mại hơn sẽ tống khứ anh…”
“Đàn ông yêu bằng mắt mà,” Min nói.
“Phải.” Cal lướt ngón tay xuống dưới mép co giãn của chiếc váy ngủ. “Đó là lý do anh thích thứ
em sắp cởi ra này. Nhưng anh vẫn muốn có một cơ hội xé cái áo len kia khỏi người em nữa.” Anh
ngừng cười, cố trao cho cô thứ cô đã trao cho mình. “Chỉ là em thôi, Minnie. Đó là tất cả những gì
anh muốn. Anh muốn dành trọn cả cuộc đời còn lại bên em.”
“Ôi,” Min với lấy anh, khiến anh nhớ đến vụ cá cược và ngồi dậy, thấy căm ghét vì phải để cô
đi.
“Bắt đầu từ lúc chín rưỡi.” Anh nhìn đồng hồ. “Tức là trong bảy mươi phút nữa. Em muốn làm
gì trong bảy mươi phút, Minnie? Chơi sắp chữ nhé?”
“Em sẽ sử dụng những từ ghê gớm lắm đấy,” Min nói.
“Phải rồi, như là ‘nở ra,’” Cal nói và cười.
Min nhìn lên trần nhà. “Thấy chưa, đây là một trong những thứ không thành vấn đề, dẫu sao
em cũng yêu anh.”
“Anh thích phần đó,” Cal nói. “Vậy em có gì mới nào?”
“Đó sẽ là nói ‘vâng, anh có có thể có em theo bất cứ cách nào anh muốn’ với anh.” Cô ngồi dậy
và lại kéo anh đến gần cô, và anh nhích người trên tràng kỷ để tạo thêm chỗ cho cô, cảm thấy thứ gì
đó chọc vào hông mình. Min hôn cổ anh, và anh rùng mình khi với tay ra sau kéo dây lưng áo
khoác của cô ra, cái khóa trước. Rồi cô cắn anh và anh kêu lên, “A ui,”cô ngả ra sau và mỉm cười
với anh.
“Anh sẽ thắng vụ cá cược với David và thua vụ cá cược với em, anh chàng khôn khéo ạ.” Cô
nói. “Hãy nghĩ nó là hòa vốn.”
Anh nhìn cô rồi nghĩ, cô ấy nói đúng, và chuyển sang nhìn chiếc dây lưng trong tay mình.
“Chỉ nói lại cho chắc thôi nhưng, bất kể anh làm gì, em sẽ vẫn yêu anh chứ?”
“Phải,” cô nói.
“Tốt.” Anh nghiêng lưng cô xuống tràng kỷ và kéo hai cổ tay cô qua đầu. “Anh thích nắm
quyền kiểm soát, Minnie.”
“Em biết.” Min mỉm cười với anh. “Em sẽ quen thôi.”
Anh lại hôn cô, và trong khi cô lơ đễnh, anh quấn dây lưng quanh cổ tay cô.
“Này,” cô kêu lên, dứt khỏi nụ hôn, nhưng anh đã quấn xong đuôi sợi dây quanh tay vịn rồi.
Cô duỗi người ra để nhìn cổ tay trong khi anh buộc nút. “Thế này hơi lập dị đấy, Calvin.”
“Không hẳn,” Cal ngồi dậy. “Em biết không, anh đã mang đến một tá doughnut đến đây,
nhưng rồi em gào lên có sói, và giờ chúng ta không có chúng nữa. Nhưng anh tha thứ cho em bởi
vì đó là loại quan hệ của chúng ta.” Anh đi ra góc bếp. “Vậy em muốn nói gì trong...” Anh vươn
người ra để nhìn đồng hồ. “…sáu mươi bảy phút nữa.”
“Cal,” Min nói.
Có một cái hộp màu xanh và trắng quen thuộc trong tủ bếp. “Kripy Kremes,” anh nói. “Những
bộ óc vĩ đại suy nghĩ giống nhau.” Anh mang hộp trở lại phòng khách. “Em biết không, Minnie, em
đã tra tấn anh cả một tháng, trông tuyệt đến mức mỗi lần anh thấy em là anh lại mất trí. Anh đã
muốn em nhiều đến nỗi phát điên.” Anh nhìn xuống cô đang bị trói vào tràng kỷ. “Vẫn vậy, rõ ràng
là thế.”
“Được rồi, em xin lỗi về điều đó,” Min giật mạnh dây lưng.
“Vậy nên bây giờ đến lượt em.” Anh ngồi xuống đối diện với cô. “Giờ anh sẽ tra tấn em.”
Min ngừng ngọ nguậy. “Việc này có thể sẽ tuyệt đây. Anh định làm gì?”
Anh lấy một chiếc Krispy Kremes ra khỏi túi.
“Anh sẽ ăn cái này trước mặt em,” Cal nói và cắn miếng doughnut.
David đi xuống bốt điện thoại công cộng ở góc phố, bởi vì ngày nay gần như tất cả mọi người
đều có hộp hiện số người gọi. Hắn quay số nhà bố mẹ Min và khi điện thoại ngừng đổ chuông, hắn
nói, “Ông bà nên biết điều này,” chỉ để bị gạt sang bởi máy trả lời tự động của họ. Chà, thế cũng
không sao, dù gì thì họ cũng không bao giờ ở ngoài quá chín giờ. Vô khối thời gian. Khi nghe thấy
tiếng bíp, hắn nói, “Ông bà nên biết điều này. Calvin Morrisey đang quyến rũ con gái ông bà để
thắng một vụ cá cược. Giờ hai người họ đang ở nhà con gái ông bà.” Rồi hắn gác máy và xem xét lại
việc hắn vừa làm. Theo những gì mà hắn thấy, nó hoàn hảo.
Cảm thấy mình xoay xở khá ổn, hắn bắt đầu tìm số điện thoại nhà Morrisey trong quyển danh
bạ đi kèm với máy điện thoại công cộng.
Min quắc mắt với Cal, nhưng tất cả những gì tên khốn đó làm là cười toe toét đáp lại, trông
khêu gợi khủng khiếp khi ăn nốt chiếc doughnut thứ hai. Một cách chậm rãi.
“Thế mà anh lại băn khoăn không biết vì sao em không ngủ với anh,” Min nói. “Đó là vì em đã
cảm giác được phần tàn bạo bên trong anh.” Cô nhích người để thấy thoải mái hơn và quan sát cằm
anh siết chặt. Xin chào, cô nghĩ, và lại nhúc nhích.
“Anh không nhìn thấy Elvis một lúc rồi,” anh quan sát cô. “Chắc nó lại leo ra ngoài cửa sổ.
Những con số thống kê về mèo hoang là gì?”
“Anh biết không,” Min thử một chiến lược mới. “Điều này đang làm em phát hoảng. Có một
người đàn ông lạ mặt trong căn hộ của em, và em bị trói vào tràng kỷ. Em rất sợ hãi.” Cô cố đưa vẻ
khiếp sợ vào trong giọng nói, nhưng thật khó khi mà nó ngập đầy dục vọng.
“Vui đấy, trông em chỉ có vẻ bực mình thôi.” Cal nhặt điều khiển lên. “Ti-vi nhé?”
Min nghiến răng. “Đàn ông bị tống giam vì điều này đấy.”
“Chỉ khi họ bị bắt thôi. Giờ này anh thường dạo quanh kênh CNN.” Cal nhìn xuống cô. “Tất
nhiên, anh thường không có thứ gì tuyệt hơn để nhìn. Em có một cơ thể tuyệt vời.”
“Ôi, làm ơn đi,” Min nói. “Em biết anh muốn ngủ với em nhưng…”
“Đàn ông mua tạp chí để nhìn vào những bộ ngực như của em,” Cal nói, “và anh ở đây cùng
một cặp bị trói vào tràng kỷ.” Anh ném chiếc điều khiển lên bàn cà phê. “CNN đã mất hấp dẫn rồi.”
“Nếu em mà thoát khỏi cái tràng kỷ này,” Min nói qua hàm răng nghiến chặt, “anh sẽ không
bao giờ được nhìn lại bộ ngực này nữa. Giờ thì cởi trói cho em đi.”
“Em nghĩ chưa thấu đáo rồi,” Cal nói. “Thử lại đi.”
“Calvin…”
“Em có biết rằng,” anh nói như thể đang chuyện trò, “Giữ tay tránh xa người em khó khăn đến
mức nào với anh không?”
“Vậy hãy cởi trói cho em và cùng tiếp tục nào,” Min lại bắt đầu thấy hứng khởi.
“Bốn mươi lăm phút nữa,” Cal nói. “Em muốn nói về chuyện gì?”
Được rồi, Min tự nhủ. Mày chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Mày có thế thượng phong ở đây, ngoài
việc bị trói vào tràng kỷ ra. Anh ấy muốn mày. Anh ấy có thể có mày. Anh ấy chỉ cần giúp khởi
động thôi. “Em cũng muốn anh nữa,” cô thả lỏng người, tựa vào chồng đệm.
“Phải rồi,” Cal nhón lấy một cái doughnut khác lên. “Đó là lý do em cứ bỏ đi.”
“Đó là vì vụ cá cược,” Min nói. “Nhớ buổi pic-nic trong công viên không? Em đã muốn đẩy
anh xuống, xé toạc áo anh ra và cắn anh.”
Cal khựng lại với chiếc doughnut đang trên đường vào miệng.
“Em thường nhắm mắt và tưởng tượng anh trần trụi bên em, tất cả những gì anh sẽ làm với
em.” Anh hơi lùi lại và cô nói, “Đặc biệt là với ngực em. Em có bộ ngực thực sự nhạy cảm, em đã
nhắc đến điều đó chưa? Em có thể gần như thỏa mãn, chỉ cần tưởng tượng miệng anh trên…”
“Em chơi không công bằng,” Cal nói.
“Em không ư?” Min cố nhổm dậy. “Em bị trói vào tràng kỷ. Làm sao điều đó lại công bằng
được?”
“Đúng là không,” Cal nói. “Một trong rất nhiều lý do anh thích nó.”
Cô thở ra giận dữ và anh chăm chú nhìn cô. Sau đó, anh nhổm dậy và đi quanh bàn để ngồi
xuống cạnh cô. Anh lấy tay quét một tí kem sô-cô-la khỏi chiếc bánh doughnut. “Em có biết anh đã
có bao nhiêu tưởng tượng về cơ thể em không?” Anh vẽ ngón tay quanh đường dốc ở ngực cô, bôi
sô-cô-la xuống dưới lớp ren và Min hít mạnh một hơi. “Đây không phải là một trong số chúng,”
anh đánh dấu bên ngực kia của cô hệt như vậy. “Nhưng đáng ra nó nên có trong đó mới phải.”
“Nhớp quá,” Min kêu lên, trong giây phút này câu cú hoàn chỉnh đã rời xa cô.
“Chuyện nhỏ thôi mà,” Cal cúi xuống trên người cô. “Đến ngay đây.”
“Đồi trụy,” Min nhắm mắt lại khi cảm thấy lưỡi anh rong ruổi trên người mình.
“Phải,” anh kéo phần ren xuống thấp hơn. “Nhưng em thích nó.”
“Ha,” Min nói.
Cal duỗi thẳng người vừa đủ để nhìn vào mắt cô. “Muốn anh dừng lại không?” anh nói, và Min
cảm thấy bàn tay anh dưới ngực mình, cảm thấy ngón tay cái của anh lướt qua hơi nóng ở đó đến
mép đăng ten.
“Em muốn mọi thứ anh có,” Min nói và nhìn mắt anh sẫm lại khi bàn tay anh siết chặt trên
người cô. “Cởi trói cho em đi.”
“Không,” Cal nói.
Min ưỡn người ép vào anh và anh đẩy cô xuống, hơi thở của anh gấp gáp hơn, và lại cúi xuống
trên người cô. Lần này anh kéo lớp ren xuống. Và vào thời điểm cảm thấy miệng anh ở trên người
mình, cô ưỡn người khi mọi tế bào thần kinh mà cô có đều bừng lên nhẹ nhõm.
Anh lùi lại khi cô nảy lên và nhìn xuống cô, thở khó nhọc, và ngay khi cô nhận ra rằng anh
đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần của mình, anh lột nốt phần váy ngủ còn lại xuống đến tận
eo. “Này,” cô kêu lên, cựa quậy theo bản năng để che người lại và nhớ ra rằng mình đang bị trói.
“Chúa ơi, em đẹp quá,” anh vẫn nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Min giật mạnh dây lưng, giằng xé giữa ngượng ngùng và ham muốn, và rồi khi anh lướt tay lên
ôm lấy hai bầu ngực thì ham muốn đã chiến thắng. Cô nhắm mắt lại và cảm nhận hơi nóng của
miệng anh trên cơ thể mình lần nữa, cảm nhận người mình căng ra, run rẩy và ghì mạnh vào anh,
cầu mong anh sẽ không dừng lại.
Nhà Morrisey không có trong danh bạ, nên David gọi cho Cynthie. “Tôi cần số điện thoại nhà
bố mẹ Cal.”
“Để làm gì?” giọng Cynthie đều đều.
“Vấn đề không phải là để làm gì,” David nói. “Mà vấn đề là Cal sẽ nổi điên lên nếu hắn biết
rằng chính cô đã bảo tôi cách châm ngòi cuộc chiến hôm Chủ nhật. Cho tôi số điện thoại không thì
tôi sẽ kể hết cho hắn đấy.”
Một khoảng im lặng dài dằng dặc, và rồi Cynthie đặt điện thoại xuống. Khi cô ta quay lại, cô ta
đưa hắn số điện thoại.
“Cảm ơn cô,” David gác máy rồi quay số. Khi chuông ngừng reo, hắn nói, “Ông bà nên biết
chuyện này,” lại bị gạt sang bởi tiếng máy trả lời tự động nhà Morrisey. “Điều này thật lố bịch,” hắn
phàn nàn, nhưng khi tiếng bíp cất lên, hắn nói, “Ông bà nên biết điều này. Ngay lúc này đây con
trai của hai người đang quyến rũ một người phụ nữ để thắng một vụ cá cược. Tên cô ấy là Min
Dobbs và cô ấy rất thích kiện tụng và hận thù.” Rồi hắn cho họ số địa chỉ nhà cô và gác máy.
“Không tệ,” hắn thầm nhủ và lại nhấc điện thoại lên, cảm thấy khá tự mãn.
Bởi vì hắn sắp sửa chiến thắng.
Mười lăm phút sau, Cal nhặt phần còn lại của chiếc doughnut thứ ba lên và Min cố nhớ lại tên
mình.
“Anh đang làm gì thế?” cô hỏi.
“Điều hòa bản thân,” giọng Cal phờ phạc. Anh cắn vào chiếc bánh. “Anh cho là,” anh nói sau
khi đã nuốt xuống, “chừng nào còn có thứ này trong miệng thì anh sẽ không đi xa hơn.” Anh nhìn
đồng hồ. “Chúng ta có nửa tiếng. Anh không nghĩ em đã mua đủ doughnut.”
“Chí ít thì anh có thể kéo váy ngủ của em lên không?” Min bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi hơi
nóng đã rút đi.
“Không.” Cal ăn nốt miếng doughnut. “Anh đang nghĩ là em lúc nào cũng nên để hở ngực.”
“Điều đó sẽ làm mọi thứ ở chỗ làm thú vị hơn,” Min nói, và rồi nhớ ra mình chẳng có gì thú vị
cả. “Ý em là…”
“Không phải ở chỗ công cộng, ngốc ạ,” Cal nói. “Chỉ ở nhà thôi. Chúng ta sẽ đưa nó vào lời
tuyên thệ ở đám cưới. Em có thể hứa sẽ yêu thương, kính trọng, chung thủy và để trần từ eo trở lên
mỗi tối.”
“Cưới á?” Min cố ngồi dậy.
“Chà, tất nhiên, cưới,” Cal nhìn cô đầy thích thú. “Em nghĩ anh sẽ trói một người mà anh
không có ý định nghiêm túc ư?”
“Anh đã hỏi đâu,” Min giật mạnh dây lưng.
“Em sẽ cưới anh chứ?” Cal vẫn nhìn ngực cô.
“Không,” Min bị giằng xé giữa tình yêu và ý muốn giết người.
“Được thôi,” Cal nói. “Bởi vì nhiều năm sau, khi Harry hỏi anh đã cầu hôn thế nào, em sẽ
không muốn trả lời là, ‘chà, chú cháu đã trói cô vào tràng kỷ, cởi váy ngủ của cô ra, ăn doughnut
trên ngực cô và rồi chú cháu đã cầu hôn cô.’” Anh lại cắn một miếng doughnut nữa.
“Tất cả những gì em muốn là làm tình để chúng ta có thể bỏ lại vụ cá cược ngu ngốc ấy ở đằng
sau và bắt đầu một mối quan hệ thực sự, mặc dù có thể sẽ không có vụ đó sau chuyện này.” Cô lại
giật mạnh chiếc dây lưng. “Chuyện này có thể khiến chúng ta trì hoãn lại một tí đấy.”
“Không,” giọng Cal bình tĩnh đến không thể chịu nổi. “Chúng ta đã đồng ý là giờ đây không gì
có thể làm sứt mẻ mối quan hệ của chúng ta nữa. Nó hơi lệch lạc, nhưng anh thích điều đó ở chúng
ta.”
“Anh hơi lệch lạc thì có,” Min nói. “Em hoàn toàn bình thường. Giờ thì cởi trói và làm tình
điên cuồng với em đi.”
Cal nghẹn thở trong một phút, và khi Min nghĩ, Chiếm lấy em đi, anh lại cắn doughnut, và cô
giận dữ thở ra qua kẽ răng.
“Có lẽ anh đang nhồi nhầm miệng rồi,” anh nói và xé một mẩu bánh doughnut. “Mở miệng ra
nào.”
“Xem này, em không…” Min chưa kịp dứt lời thì Cal đã đẩy miếng bánh vào miệng cô, và
đường tràn ngập khắp mọi nơi. “Ôi,” cô kêu lên và để sô-cô-la hòa vào khắp các giác quan của
mình.
“Lẽ sống của đời anh là đặt biểu cảm đó lên khuôn mặt em mà không cần đến sô-cô-la,” Cal
nói.
Min nuốt xuống. “Anh làm được mà. Chỉ là anh không bao giờ nhìn em khi em biểu cảm như
thế.”
“Thực sao.” Cal ôm lấy ngực cô, bắt đầu dùng ngón cái vuốt ve cô và Min cảm thấy cơ thể mình
lại căng ra. Nhưng lần này, khi cô mở mắt ra, anh đang nhìn chằm chằm vào cô, quan sát cô, và cô
đỏ mặt, do xấu hổ, do hơi nóng, và do thèm muốn anh. “Chết tiệt, em nói đúng,” anh nói và cúi
xuống hôn cô, làm Min quên là mình phải xấu hổ và nhổm dậy để nếm anh khi anh âu yếm cô, thở
dài bên miệng anh.
“Cởi trói cho em đi,” cô thì thầm và anh nhìn cô từ trên xuống.
“Không, chúng ta vẫn còn nửa giờ nữa để tiêu khiển.” Anh lướt tay xuống bắp chân cô. “Anh
nghĩ lần này mình sẽ bắt đầu với các ngón chân. Anh chưa từng trêu đùa các ngón chân, nên điều
này sẽ rất mới mẻ đây.”
“Anh sẽ mút ngón chân em trong nửa giờ ư?” Min nói với vẻ không tin nổi.
“Anh sẽ bắt đầu từ các ngón chân em,” Cal nói. “Và tiến lên.”
“Lên?” Min hỏi lại.
“Và trong vòng mười lăm phút nữa, em sẽ mất cả váy ngủ đấy.”
“Với đèn vẫn bật ư?” Min giận dữ, còn anh bật cười và cúi xuống với các ngón chân cô.
David quay số di động của Diana với giả định rằng sau chuyện xảy ra với cô hôm Chủ nhật,
Diana sẽ sẵn sàng xé xác bất kỳ tên đàn ông nào quấy rầy cô, đặc biệt là những kẻ làm tổn thương
đến chị gái cô. Khi tiếng chuông dừng lại, hắn nói, “Cô nên biết chuyện này,” và lại bị gạt sang bởi
hộp thư thoại của Diana. “Không có ai ở nhà ngày thứ Tư hay sao chứ?” hắn quát lên, nhưng khi
tiếng bíp vang lên, hắn nói, “Cô nên biết chuyện này. Ngay lúc này đây Calvin Morrisey đang
quyến rũ chị gái cô để thắng một vụ cá cược.” Rồi hắn gác máy và nghĩ đến cuộc gọi cuối cùng.
Cuộc gọi đáng sợ nhất.
Một cú điện thoại nặc danh thôi mà, hắn tự bảo mình. Cô ta sẽ không bao giờ biết được.
Hắn quay lại căn hộ để uống một cốc rượu trước đã.
Lúc chín giờ mười lăm, khi đã bị chạm vào ở tất cả mọi nơi có thể tưởng tượng ra và một vài
chỗ chưa từng nghĩ đến, Min cảm thấy Cal cởi trói cho cô.
Cô ngồi dậy và đấm mạnh vào cánh tay anh. “Đừng bao giờ làm thế nữa.”
“A ui?” Cal rên lên và cô đẩy anh nằm xuống, trèo lên lòng anh và hôn anh đắm đuối, quấn
chặt lấy anh hết mức có thể.
Khi ngẩng lên tiếp thêm không khí, cô lại đánh vào vai anh. “Em thật sự có ý đó đấy, đừng
bao giờ nữa,”cô lại tìm đến miệng anh, thèm khát. Một phút sau, cô ngừng nụ hôn, thở nặng nề, lại
đấm anh và nói, “Không bao giờ, không bao giờ nữa.”
“Thực ư?” anh cũng khó thở y như cô, và cô nhìn lại tay vịn tràng kỷ, chiếc dây lưng vẫn lủng
lẳng ở đó và rung rung.
“Được rồi, không phải trong phòng khách,” cô thỏa hiệp. “Và không quá lâu như thế, và không
phải với tất cả ánh đèn kia…”
Anh đẩy cô xuống tràng kỷ, ép chặt cô xuống nệm. “Khi chúng ta làm lại chuyện đó,” anh bảo
cô, bàn tay anh ấm sực trên người cô, “đó sẽ là ở nơi anh muốn, vào lúc anh muốn, với ánh đèn soi
rọi nếu anh muốn.”
“Em không nghĩ thế đâu,” cô nói và anh lại hôn cô. Cô nghĩ, Ôi khỉ thật, anh muốn gì cũng
được, rồi hôn trả.
“Bất cứ điều gì anh muốn,” anh thì thầm vào tai cô.
“Được rồi,” cô thì thầm đáp lại. “Nhưng em có thể có anh bây giờ chứ?”
“Sắp rồi,” Cal nói bên cổ cô. “Mười lăm…”
“Anh biết giấc mơ ưa thích nhất của em là gì không?” cô thì thầm vào tai anh và anh rên rỉ.
“Đó là anh, mạnh mẽ trong em.” Bàn tay anh siết chặt trên cô, và cô nói, “Em thích phần đó, phần
mở màn, cảm giác nó mang lại, và với anh nó sẽ là tuyệt nhất, vì mọi thứ khác mà em từng trải qua
cùng anh đều là những gì tuyệt vời nhất trong đời, cái cách em cảm thấy khi anh chạm vào em, cái
cách anh hôn em, đó là lý do em biết cách anh…”
Anh hôn cô đắm đuối, đẩy cô xuống đệm trở lại, tước đi giọng nói và hơi thở của cô, và khi
ngừng lại, anh nói, “Im nào, chúng ta vẫn còn mười lăm phút nữa,” và bắt đầu rà dọc xuống cơ thể
cô.
“Ừ,” Min nói, khi anh lại làm cho mọi dây thần kinh của cô bừng cháy. “Anh định làm gì trong
mười lăm phút?” và anh cắn vào đùi cô khi anh dùng tay tách chân cô ra.
“Ôi, Chúa ơi,” Min kêu lên khi anh tiến đến bên trong cô. “Em sắp mất mười đô.”
Di động của Liza reo lên trong bếp của Emilio. Tony rút nó ra khỏi túi và đưa nó cho cô,
không hề làm rơi chiếc nĩa anh đang vùi vào món spaghetti.
“Anh chắc là chúng ta không phải đang hẹn hò nhau chứ?” Liza nói khi cô đón lấy điện thoại.
“Bởi vì chắc chắn là anh xuất hiện ở đây hơi nhiều đấy.”
“Anh ăn ở đây,” Tony xoắn thêm spaghetti vào nĩa. “Anh đến trước em.”
“Phải rồi,” Liza ấn nút nghe điện thoại. “Xin chào?”
“Liza?” một giọng đàn ông nói. “Cô nên biết điều này. Cal Morrisey đang bịp bợm Min để
thắng một vụ cá cược.”
“Gì cơ?” Liza nói. “Ai đấy?”
“Vụ cá cược kéo dài qua nửa đêm,” giọng nói đó nghe tự mãn đầy quen thuộc. “Và hắn ta
muốn thắng.”
“David à?” Liza nói.
Điện thoại tắt bụp và Liza bị bỏ lại với tiếng tút tút.
“Này, Emilio?” Liza hét lên trên tiếng ồn ở nhà bếp. “Tôi nghỉ giữa giờ đây.”
“Ồ không,” Tony rên rỉ.
“Ăn pasta của anh đi,” Liza đi ra cửa.
“Ôi chết tiệt,” Tony kêu lên và thả rơi chiếc nĩa để đi theo cô.
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu