Số lần đọc/download: 2244 / 65
Cập nhật: 2017-03-02 20:29:06 +0700
Ngoại Truyện 3 – 3 – Em Là Mao Hiểu Húc.
M
ao Mao trải qua ba tiếng mưa lạnh, coi như là lễ rửa tội, ngày hôm sau sinh khí đã như rồng như hổ, thật đáng thương. Hôm đó, Mao Mao đến chỗ phòng trưng bày tranh để làm mấy việc vặt, sự thật là vừa ra khỏi cổng trường, lại gặp người hôm qua cô đợi, lập tức vui mừng chạy lại, nhưng cô lại chú ý đến mỹ nữ bên cạnh anh đang nhẹ nhàng gục vào lòng anh, cô không khỏi… rảo chân bước đến! “Đời người chỗ nào cũng có thể gặp lại, hai người cũng đến để đợi xe buýt à?” Tô Tuân quay đầu lại nhìn thấy cô, lịch sự nói: “Xin chào.”
Mao Mao nhìn lướt qua cô gái kia: “Chân cô ấy bị sao vậy?” Đang định giơ tay ra đã bị Tô Tuân ngăn lại: “Trật khớp thôi, không sao, em đừng động vào.” Mỹ nữ nhìn cô, nở nụ cười yếu ớt. Mao Mao cười hi hi: “Ba em là bác sĩ, thực ra xoay một cái là có thể như cũ, rất đơn giản.”
Tô Tuân trầm ngâm, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm: “Cám ơn, không cần, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.” Bên cạnh có người ngạc nhiên thốt lên một câu: “Cô ấy không phải là á quân của Đại học X Trương Tử Yến sao?” “y da, đúng là cô ấy.”
“May quá, xin chữ ký!” “…” Còn Mao Mao đã bị đẩy ra bên ngoài.
Người con gái luôn gục đầu vào ngực Tô Tuân lại bị bu lấy, những người xung quanh ai cũng chen vào, chân mày Tô Tuân nhăn lại. Mao Mao “chậc” một tiếng, tạo ra một lối thoát: “Thầy mau đưa cô ấy đi, chỗ này để em ngăn lại.” “Uầy, cô bé, tránh ra!”
Mao Mao vặn lưng: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn gặp mỹ nữ kia, hãy để lại tiền mãi lộ.” “Cô là cái thá gì chứ?! Cút mau!” “Nam sinh nói chuyện sao lại chẳng có chút khí phách, dám đấu với lão nhị nhà ta?”
“Cái gì?!” “Lão nhị, cái dưới đũng quần ấy.” Cô lập tức ngạc nhiên nói: “Ngươi không thể không có lão nhị?!” “…”
Tô Tuân đã gọi được taxi, để Tử Yến vào trước, khom người nghiêng đầu nhìn về phía sau. “Sao thế?” Tử Yến khẽ gọi. “Không, không có gì.”
Khi Mao Mao giải quyết xong đám người phiền phức này thì xe đã quay đầu chạy đi rất xa: “Chậc, xa mấy cũng có thể nói tạm biệt mà!” Buông cánh tay xuống, đúng là rất đau, vừa nãy tên khốn đó còn vặn tay cô! Khi cô quay về ký túc với thương tích đầy mình, bỗng nhìn thấy người đang đứng trước cửa khu nhà, mắt cô lập tức sáng lên: “Thầy tìm em à?” Tô Tuân liếc nhìn cánh tay cô: “Em không sao chứ?”
“A? Ồ, không sao, không sao, vết thương nhỏ, không đáng gì!” Nói xong còn vung lên một cái. “Hôm nay thật cảm ơn em.” Mao Mao xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, nhưng cũng phải nói lại, tại sao hôm đó thầy không đến? Hại em đợi bao lâu!”
Tô Tuân thực sự cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, lúc đó tôi có việc đột xuất, lại không có cách nào liên lạc với em, cho nên…” Mao Mao hơi cúi đầu, nghĩ đến việc tự mình dán tên số điện thoại của cô lên máy tính… lúc quay đầu lại hai mắt chạm vào nhau: “Cái đó, ngày mai thầy dẫn em đi chơi công viên giải trí được không? Lúc nhỏ em rất muốn đi, nhưng không có ai dẫn đi. Thầy sẽ không cho em leo cây nữa chứ?” “…”
Thế là cuối tuần, Mao Hiểu Húc và Tô Tuân cùng đứng trước một tấm biển lớn của khu giải trí. Hôm nay Tô Tuân ăn mặc rất thoải mái, lại còn đeo một cặp kính, càng khiến anh toát lên vẻ thư sinh, chiếc áo len màu kem được khoác lên người anh thật phù hợp. Còn Mao Mao lại ăn mặc như là lễ Noel, đứng ở đây, rất bắt mắt.
“Tôi nhớ còn lâu mới đến lễ Noel mà?” Mao Mao cười nói: “Chúc mừng trước.” Ngầm có ý thâm sâu. Tô Tuân biết rõ, nên chuyển đề tài: “Vậy bây giờ em muốn chơi gì?”
“Theo như em điều tra, nữ sinh bất luận là đi với bạn trai hay bạn gái, thì chụp ảnh là không thể thiếu.” Nói rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, xem thật kỹ, rồi lại thu về. “Vậy em đi đi.” “Một người chụp thì có gì vui?!” Mao Mao liếc nhìn anh, vẻ mặt muốn nói: “Thầy không phải thật sự để em đi chụp một mình chứ?!”
Tô Tuân lại đau đầu: “Vậy tôi sẽ vào đó ngồi một lúc, xem em chụp là được rồi.” Mao nhanh chóng nắm lấy áo Tô Tuân, khoe hàm răng trắng như tuyết. Mấy phú sau, hai người đứng trước mặt cô nhân viên, xem tấm thiếp lớn trong tay hình như là ảnh cưới của những năm 40.
“Xem ra chúng ta không hợp với cái này.” Mao Mao gật đầu: “Cắt thành hai nửa là có thể làm di ảnh rồi.” “…”
Cô bán hàng khóe miệng giật giật tiễn khách, Mao Mao kéo Tô Tuân thực hiện mục tiêu tiếp theo. “Theo sự điều tra của em, nếu có nam sinh đi cùng, nữ sinh nhất định sẽ lựa chọn đi Nhà Ma.” Mao nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nghiêm túc trả lời. “Vậy nếu không có bạn trai thì sao?” Tô Tuân cảm thấy có chút thú vị.
“Đến quán kem.” “Vậy em chọn cái nào?” Mao Mao nghiêng đầu hỏi: “Thầy tự nhận là nữ hay nam?”
“Vậy đi Nhà Ma.” Mười phút sau, tại cổng ra của Nhà Ma. Tô Tuân thản nhiên kết luận: “Hiệu quả âm thanh không tồi, hiệu quả bất ngờ cũng tạm được.”
Mao Mao cười hi hi: “Tiếng la hét của nữ sinh bên cạnh mới khiến người ta sợ hãi.” “Xem ra chúng ta thật sự không hợp với nơi này, hay là quay về.” Tô Tuân quay người đi về hướng cửa ra. “Đợi đã!” Mao nhanh như bay ôm lấy cánh tay của anh - đây chính là thứ cô tính sẽ làm khi đến Nhà Ma, đáng tiếc hiện thực cũng tạm được, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là: “Lãng phí sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!”
“Cái gì?” Tô Tuân dở khóc dở cười nhìn nữ sinh dáng vẻ như con gấu Koala đang níu lấy cánh tay anh: “Vậy em vẫn còn muốn chơi gì nữa?” “Theo như điều tra, nữ sinh cảm thấy bị kích thích nhất chính là đi tàu lượn, chúng ta đi chơi cái đó đi!” Cô lôi người đi. Cơ bản anh đã tưởng tượng được kết cục thế nào.
Tô Tuân nhìn theo nữ sinh đã chạy tới chen ngang vào dòng người đông đúc, đột nhiên lại muốn cười, cô ấy thật sự là một người kỳ lạ. Theo bản năng, một bàn tay nhẹ nhàng mân mê những đường chỉ tay trong lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm kia, Tô Tuân thở nhẹ một cái, hình như anh đã gặp phải một phiền toái ghê gớm. Hôm nay Mao Mao rất vui, về trường tạm biệt người trong lòng, cô chợt nhớ ra điều gì, gọi giật lại người đã rời đi được hai bước: “Hey, Tô Tuân, anh biết em tên gì không?”
“Em là Mao Hiểu Húc!”.