Số lần đọc/download: 6716 / 25
Cập nhật: 2015-02-25 16:08:26 +0700
Chương 15 -
T
hiên Ân đếm lại mấy tờ bạc rồi gật đầu với bà chủ tiệm áo len:
- Dạ đủ rồi, cám ơn dì.
Bà chủ cười:
- Dạo này trời thành phố không lạnh nhiều nên hàng len bán chậm, may mà dì còn có mối hàng xuất khẩu nên mới có hàng để cô làm.
- Dạ, vậy mẫu hàng...
- Vẫn là kiểu cổ lọ. Cô cứ đan chắc tay, pha màu lạ và đẹp như hai chuyến hàng trước là được, khách hàng có vẻ chuộng lắm.
Cô mỉm cười gật nhẹ đầu:
- Dạ, tuần sau con sẽ ghé giao thêm.
Chào bà, cô quảy túi xách ra khỏi tiệm. Hôm nay chủ nhật những đường phố trung tâm khá đông. Thiên Ân thả bộ dọc theo lề đường vốn cũng nghẹt người. Trên đường đi cô tự cho mình mươi phút chậm bước để ngắm ngó cho thoải mái đầu óc. Chỉ ngắm ngó thôi, bởi vì tuy vừa nhận được tiền công đan áo nhưng số tiền ấy dè sẻn lắm cô mới đủ chi dùng cả tuần. Ngang qua một nhà sách, thấy nhiều người đang hối hả khuân những chồng sách mới còn thơm mùi giấy và mực từ chiếc xe tải nhỏ vào trong, cô bâng khuâng nhớ đến bản thảo cuốn chuyện tranh của mình.
Lấy địa chỉ liên lạc là nhà Văn, không biết mấy tháng nay, có hồi âm nào của nhà xuất bản dành cho cuốn truyện của cô không. Thiên Ân thở dài. Có lẽ nó lại trở thành một mơ ước không tưởng của cô thôi. Dừng lại ở xe bánh mỳ quen, bà bán hàng vừa thấy cô đã nhanh lẹ làm một ổ bánh mỳ thịt với câu chào thường ngày. Đang trả tiền, Thiên Ân bỗng có cảm giác là lạ phía sau ót, cô ngoái lại nhìn. Đường vẫn đông người, hình như không có gì.
Ở tiệm tranh, Mỹ Thu đang ngóng như có vẻ sốt ruột. Vừa thấy bóng cô, chị thở phào:
- May quá, nhỏ Ân về rồi.
- Chị Thu có việc gấp à? - Cô ngạc nhiên hỏi:
Khoác túi xách lên vai, Mỹ Thu lắc đầu.
- Có việc gì đâu, tại khách sạn đối diện mình mấy hôm nay khai trương bán cơm phần, chị định đi ăn thử, sợ nhỏ đi lâu hết chỗ thôi mà.
Liếc thấy Thiên Ân cầm ổ bánh mì, chị nhăn mặt:
- Chà, hôm nay cũng ăn bánh mì à? Sao không ăn món khác? Hay đi ăn chung với chị đi, mình nhờ chú Tân ngó chừng hàng giùm.
Thiên Ân lè lưỡi:
- Thôi chị cứ đi đi, em ở đây coi hàng được rồi, bên đó mắc lắm.
Mỹ Thu vội quảng cáo:
- Không mắc đâu. Khách sạn lớn thật nhưng báo đăng cơm phần chỉ chừng hai chục ngàn thôi.
Cô chìa ổ bánh ra cười:
- Cơm tay cầm của em có ba ngàn.
Mỹ Thu lườm cô:
- Vậy mà cũng so sánh được sao? Tuy tiền lương của mình không nhiều, nhưng lâu lâu cũng phải cho phép mình hưởng thụ chút xíu chứ. Trong đó chỗ ngồi lịch sự, máy lạnh đàng hoàng mát mẻ, coi như cho mình thư giãn chút buổi trưa đó mà. Chứ còn nhai hoài ổ bánh mì khô khốc đó, có ngày em bệnh cho coi.
Thấy Thiên Ân vẫn cười hì hì như không để tai vào những lời thuyết phục, Mỹ Thu đành lắc đầu một mình băng qua đường ăn trưa. Rót một ly nước, Thiên Ân mở giấy gói ổ bánh và bắt đầu dùng bữa trưa quen thuộc của mình. Vừa ăn cô vừa cộng trước doanh thu buổi sáng. Xong con số trên sổ, một bóng người bước vào tiệm khiến cô ngẩng lên và rồi cô chợt giật thót mình, lời chào khách theo thói quen cũng quên bẵng. Người ấy đứng đưa lưng lại cô, đang ngắm nghía bức tranh sơn mài cảnh đám cưới chuột thật to treo trên cao. Dù là không thấy mặt, nhưng vóc dáng quen thuộc ấy cô không thể lầm được.
Bức tranh chẳng có gì xuất sắc, nhưng người kia vẫn cố tình đứng hoài nơi ấy. Nén những bất ngờ của mình, Thiên Ân định gọi tên anh, nhưng nghĩ sao lại ngần ngừ không dám lên tiêng. Cô đành ngắm lại dáng vóc quá quen thuộc kia từ sau lưng và... chờ đợi.
Chừng như không kiên nhẫn bằng cô, anh mỉm cười quay lại:
- Chịu thua em. Có đến mấy phút, vậy mà cũng không thèm lên tiếng.
Khuôn mặt anh tươi cười, nhưng cô lại thấy nghẹn cả lời, cô ấp úng:
- Đúng là... anh Văn rồi.
Bước đến dựa vào quầy, Văn cười:
- Chứ Ân tưởng ai?
Thiên Ân định giấu đi ổ bánh còn đang ăn dở dang thì Văn nắm tay cô giữ lại:
- Em đang ăn mà, cất đi đâu vậy. Thôi ăn chung với anh đi.
- Ăn... chung?
Văn nhắc túi xốp nhỏ dư dứ trước mặt cô rồi cười nói:
- Đừng sợ anh ăn mất phần trưa của em. Anh cũng có chứ bộ.
Mở giấy gói ra, anh khoe với cô:
- Giống em không? Anh đã bảo bà đó bán ổ giống hệt em, cũng không ăn bơ, không hành ớt, không nước tương, chan nước sốt cà mà thôi. Ba ngàn, bữa trưa cũng no bụng chứ hả?
- Sao.. anh biết? - Cô ngơ ngác nhìn anh.
- Sao lại không biết? Anh đi sau em từ tiệm áo len về đây mà.
- Từ tiệm áo len?
Anh cười cười:
- Ừ, cách khoảng năm sáu bước, em đi mấy con đường thì anh cũng đi mấy con đường, có điều em thong dong nhìn hàng quán, còn anh phải lo nhìn theo em. Cứ sợ mất dấu.
Thiên Ân chưng hửng. Thì ra linh tính bén nhạy đã báo động với cô từ nãy, nhưng vì đường phố quá đông, cô không tài nào nhìn ra được anh.
- Anh Văn sao lại... theo dõi Ân?
Văn trợn mắt:
- Không theo sau em thì sao biết được em làm việc ở đây? Anh còn định đợi đến khi em tan việc, theo em về để biết em ở đâu, nhưng đứng ngoài kia thấy em một mình ăn bánh mì cũng... đói bụng, anh đành vô để đem ổ bánh mình bắt chước mua mà ăn chung với em cho vui.
Anh thì nói đùa, nhưng cô không thể cười nổi với câu đùa của anh. Cô thừ người ra:
- Anh Văn... sao lại tốn công vậy? Anh theo em làm chi?
Văn nhìn cô:
- Sao Ân lại có thể hỏi anh như vậy?
Ánh mắt đăm đăm của anh là cô bối rối quay đi, anh nói dịu dàng:
- Đang sống yên lành vui vẻ trong nhà, tự dưng em lại bỏ đi. Em có biết như vậy là khờ lắm không?
Thiên Ân bặm môi:
- Không bỏ đi thì em còn biết làm gì nữa?
- Đã phát hiện mối quan hệ giữa dượng Hoàng kia và công ty của nhà anh, sao em không cho anh biết?
Cô ngẩng lên:
- Cho anh biết thì có ích gì? Vỡ lở ra nhìn nhau còn khó ăn nói hơn mà cũng không cứu vãn được gì, em... không biết phải làm sao...
Văn lắc đầu:
- Em khờ quá, chẳng lẽ em nghĩ anh biết ra vẫn lờ đi mọi chuyện sao?
Cô cười nhạt:
- Em không nghĩ gì hết. Ở dưới bếp, em có hỏi dò cô Liên, trong thời gian nhà em có chuyện, anh đang ở Thái Lan. Anh không dính líu và không biết chuyện này thật, nhưng công ty ấy là công ty của ông, của gia đình anh, làm sao anh xử sự nếu biết sự thật?
Giơ tay ngăn lời anh, cô nói tiếp:
- Em không tin rằng anh vì giúp em mà dám đương đầu với ông, với chú của mình. Em biết chắc mình sẽ lại thua. Công bằng không bao giờ có với đứa con gái vô dụng và ngu ngốc như em.
Văn lặng nhìn cô. Trong mắt cô đã tắt hẳn vẻ yêu đời, không còn nghị lực gắng gượng vui vẻ để sống như trước đây. Từ nãy theo cô đi dọc mấy con phố, anh đã thoáng thấy sự buồn bã và cam chịu phảng phất trong dáng đi lặng lẽ, trên đôi vai gầy nhỏ nhoi giữa dòng người. Và bây giờ đối diện cô thật gần, ánh mắt ấy như có chút trách cứ anh. Cô chưa hề kết tội ai, nhưng anh lại cảm thấy nỗi buồn phiền của cô như dành kết tội những người vì vụ lợi mà không từ thủ đoạn lừa gạt nào kia.
- Đáng lý ra anh Văn không nên tìm em, không nên gặp em làm gì.
Văn nhăn mặt:
- Sao lại nói vậy Thiên Ân?
Thiên Ân mỉm cười, giọng đều đều:
- Em nói đúng mà. Thật ra em viết bức thư để lại cũng không hay lắm. Chỉ vì em sợ anh giận khi em thình lình bỏ đi không lý do, nhưng thật ra phân trần cũng dở.
Cô so vai:
- Cho anh biết sự thật thì sao chứ, làm anh khó xử thêm. Bởi vậy đi rồi em mới thấy mình làm chuyện thừa, muốn quay về bỏ bức thư đó đi, nhưng sợ không kịp nữa.
- Thiên Ân!
Anh nhìn cô, phân vân giây lát rồi nhẹ giọng:
- Anh muốn nói chuyện với em.
Cô lắc đầu:
- Ở đây là tiệm bán hàng, em không có thì giờ. Vả lại em và anh đều hiểu mà, chuyện đã như vậy, còn nói thêm được gì.
Văn nhăn mặt:
- Thiên Ân, sao em lại cố chấp quá vậy? Anh thật có nhiều chuyện cần phải nói cho em biết, có nhiều chuyện cần phải gặp mặt em.
- Nhưng em thì...
Mỹ Thu đã trở về, mặt ngáo ra vì thấy người lạ và vẻ lạnh lùng của Thiên Ân:
- Gì vậy Ân? - Cô nhỏ giọng hỏi.
Ân lắc đầu:
- Dạ không có gì, chị không đi ăn cơm à?
Mắt vẫn nhìn người đàn ông lạ, Mỹ Thu chép miệng:
- Đông quá trời, không còn bàn trống, chị về gọi điện thoại kêu cơm hộp còn có lý hơn.
Văn đột ngột quay qua Mỹ Thu:
- Xin lỗi, chị là chủ ở đây à?
Mỹ Thu ngạc nhiên lắc đầu vội:
- Không, tôi cũng là người làm thôi.
- Chị bán chung với Thiên Ân?
Cô gật. Văn lịch sự hỏi:
- Vậy có thể phiền cô một tí được không?
Ngờ ngợ nhìn vẻ câm lặng của Thiên Ân. Mỹ Thu gật đầu. Văn hắng giọng:
- Tôi là bạn trai của Thiên Ân.
Lờ đi cái ngẩng đầu kinh ngạc của Thiên Ân, anh nói một tràng:
- Chúng tôi có nhiều chuyện hiểu lầm nhau, tôi muốn có cơ hội phân trần, chị có thể coi hàng giúp để Ân đi ra ngoài với tôi được hông? Chỉ chừng hai mươi phút thôi.
- Cái này... - Mỹ Thu ngập ngừng.
Thiên Ân tức giận:
- Làm gì vậy anh Văn? Anh vừa làm phiền, vừa bịa chuyện nữa.
Mở ngăn quầy để nắm tay lôi cô ra, Văn nói nhanh:
- Làm phiền mới nói cho em hiểu được. Cô bạn em nhận giúp lời rồi, em theo anh ra đây.
Quay về phiá Mỹ Thu còn trố mắt nhìn, anh gật đầu nói át tiếng tức tối của Thiên Ân:
- Cám ơn chị, hai mươi phút nữa tôi sẽ đưa Ân quay lại.
Ngoài đường buổi trưa vẫn đầy người. Thiên Ân cố giằng tay ra, nhưng không được. Cô muốn quát anh buông tay mình ra, muốn anh đừng lôi cô đi như thế này, nhưng lại sợ những người hiếu kỳ nhìn ngó, đành nghiến răng chịu trận.
Đẩy cô vào một quán kem vắng khách. Anh ấn cô ngồi xuống ghế:
- Ngồi đây nhé em?
Thiên Ân quắc mắt nhìn anh. Áp bức vậy là cùng, còn bày đặt hỏi ý kiến kiểu đó nữa.
- Ân ăn kem gì? Hay uống nước?
Cô phát quạu:
- Tôi không đến đây để ăn kem, anh có nói gì thì nói đại đi.
Giơ hai ngón tay về phía người phục vụ, anh gọi:
- Hai cam vắt.
Ngồi lại ngắm nhìn vẻ quạu quọ của cô, anh mỉm cười:
- Lâu rồi không thấy vẻ mặt ngầu của em.
Thiên Ân trừng mắt:
- Thì ra anh lôi tôi vào đây để đùa chơi.
Văn vội nghiêm ngay nét mặt:
- Không phải, anh muốn nói chuyện với em thật.
- Vậy thì nói đi, tôi không dư thời gian đâu.
Văn thở ra:
- Em nóng tính quá. Thôi thì nghe nhé. Chuyện đầu tiên anh muốn báo là anh đã tìm hiểu về chuyện ở công ty ba em. Vụ mua bán sang nhượng công ty em qua cho bên anh đúng là một vụ mua bán mờ ám.
Thiên Ân cười cay đắng:
- Khỏi cần anh thông báo tôi cũng đoán ra.
Lờ đi câu nói chua chát của cô, anh vẫn đều giọng:
- Anh cũng đã kiểm tra rất kỹ, số nợ trên giấy tờ mà ông Hoàng đã đưa cho em xem để lấy cớ ép em bán công ty là con số không thật.
Thiên Ân lập tức chú ý ngay vào chuyện:
- Anh nói vậy nghĩa là sao? Tất cả giấy tờ đó là giả à?
- Không giả. Thật ra khách hàng bên Đức có đưa thư báo sẽ kiện công ty của ba em bồi thường vì chuyến hàng giao chậm thật, nhưng sau đó ba em đã bay qua điều đình và người ta đã thôi không kiện nữa.
Anh giải thích:
- Giấy báo sẽ kiện là thật nhưng đã cũ, vì ông Hoàng đưa chung với những giấy nợ nhỏ, em đang bối rối không nhìn kỹ ngày tháng, nên mới cộng chung tất cả thành con số khủng khiếp kia.
Thiên Ân nhìn anh trân trân:
- Vậy là... ba không hề nợ?
Văn điềm tĩnh nói:
- Ba em có nợ, nhưng chỉ là những món nợ ngân hàng bình thường mà công ty nào cũng mượn để đầu tư vào máy móc mới. Ông Hoàng chỉ cần không cho em biết giàn máy móc mới mua, mà hướng em vào số nợ trả chậm kia, đâm ra em càng hoảng.
Thiên Ân thừ người ra, cô lắp bắp:
- Chỉ... đơn giản có vậy? Vậy mà em đã mắc lừa.
- Vì có cả sự tiếp tay của người thư ký và kế toán trưởng tin cậy của ba em, nên em càng dễ dàng tin hết vào vụ việc.
Nước mắt trào ra, cô quẹt vội mà nghẹn cả lời:
- Thì ra là vậy. Họ đều là người quen biết và thân cận của ba, vậy mà...
Văn nhìn cô khẽ thở dài:
- Vụ lừa đảo này ông Hoàng hưởng lợi nhiều nhất, chú Ba của anh là bạn thân của ông ta, dù không tham gia vào vụ lừa đảo ấy, nhưng chú cũng đã gián tiếp góp tay vào bằng cách mua lại công ty của ba em.
Thiên Ân cười khan:
- Anh thật công bình khi thẳng thắng xác nhận như thế, thật ra em cũng cám ơn anh đã giúp em hiểu rõ lý do tại sao mình lại để mất tất cả sản nghiệp của ba mình.
Văn bình thản nói:
- Anh cũng muốn nghe em cám ơn, nhưng không thích lời cám ơn chua lè ấy.
Nhìn xuống đồng hồ, anh tiếp:
- Ngày mai thứ hai, em về xin phép chủ tiệm nghỉ vài ngày đi với anh nhé.
- Để làm gì? - Cô nhìn anh như dè chừng.
- Anh muốn đưa em về lại công ty cũ gặp ông Hoàng.
Cô giật mình tưởng chừng nghe lầm:
- Anh nói gì vậy? Về công ty cũ gặp dượng Hoàng để làm gì?
- Thì để đòi cho em sự công bằng.
Cô trợn mắt:
- Ý anh là đòi lại nhà của ba?
- Cả công ty nữa.
Cô nhìn anh như không tin:
- Anh đang đùa à? Làm sao đòi được?
Anh khẳng định:
- Sẽ đòi được, nếu em làm theo cách của anh.
- Cách của anh? Cách gì? Đi kiện à? Làm sao có chứng cứ?
Anh nghiêm giọng:
- Thật ra em nói cũng đúng, ông dượng của em là một tay khá gian ngoan, giấy tờ sổ sách hoàn toàn không tìm được kẽ hở nào để lật lại chuyện cố tình mà bắt em số nợ không tưởng kia, vì ra toàn là giấy tờ thật, chỉ vì em không để ý ngày tháng thôi, có kiện cũng không đủ chứng cứ gì.
Cô thở dài:
- Em cũng biết vậy mà.
Anh nhìn cô đăm đăm:
- Em bỏ đi năm tháng là năm tháng anh vùi đầu vào mấy chuyện này, cố tìm cách mà không được, nhưng cũng may là anh nhớ đến một câu nói của em, có điều không biết lúc đó em nói chính xác không. Nếu chính xác thì có thể lấy đó làm chứng cứ.
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh hắng giọng:
- Em nói em sinh ngày hai mươi hai tháng mười hai có đúng không?
Cô ngờ ngợ gật đầu:
- Em còn giữ giấy tờ tùy thân đó chứ?
- Còn, nhưng... sao ạ?
Văn mỉm cười:
- Vậy thì được rồi. Nghe anh nói nhé, mai đi chung với anh gặp ông Hoàng, ta không kiện nhưng dọa sẽ kiện.
- Dọa sẽ kiện à? - Cô nhìn anh nghi ngại - Mình lấy gì để kiện? Anh đừng cho là dượng Hoàng dễ hù như vậy chứ.
Văn nói với vẻ tự tin:
- Đúng là ông ta không dễ hù, nhưng mình phải vào thế hù, để ông ta tự nguyện trả lại, bởi vì trong tay mình có lá chủ bài.
- Lá chủ bài? là cái gì?
Văn nói ngay:
- Là giấy khai sinh của em, là giấy chứng minh của em. Em sinh tháng mười hai, đến tháng mười hai vừa rồi mới đủ mười tám tuổi, nhưng trước đó vào tháng tư, ông ta đã để em ký giấy bán tất cả tài sản và công ty của ba mình. Ba em mới mất, còn chưa chuyển quyền sử dụng, em lại chưa đủ mười tám tuổi, tư cách đâu mà ký tên.
Thiên Ân lắp bắp:
- Vậy...
- Vậy có nghĩa những chữ ký kia đều không hợp lệ, những giấy mua bán kia cũng không hợp pháp luôn.
Thiên Ân sững người nhìn anh trân trối:
- Thật vậy không? Tất cả... tất cả những giấy tờ em đã ký đều không được coi là hợp lệ?
- Đúng như vậy. Tất cả các giấy tờ đó dính đến ông Hoàng, chính ông ta đồng ký tên chuyển nhượng công ty qua cho bên anh, cũng chính ông ta giờ đây là sở hữu ngôi nhà và chiếc xe của ba em, ta đến uy hiếp tinh thần ông là được.
Giọng Thiên Ân đầy hy vọng:
- Anh nghĩ dượng sẽ trả lại à?
- Ta thử lật hết quân bài ra, tận sức nói chuyện trước, nếu không xong mới kiện.
Như tiếp thêm luồng sinh khí, Thiên Ân gật đầu:
- Đúng rồi, nếu các thứ giấy tờ kia mà không đúng rồi, thì đâu còn mua bán gì nữa. Số nợ kia thật ra ba không có nợ nihều đến như vậy. Em đòi được công bằng rồi.
Chợt nhìn lại anh, cô ngẫm nghĩ rồi buột miệng:
- Nhưng công ty đã bán cho nhà anh rồi mà?
Anh gật:
- Anh nhớ chứ, nhưng vì chữ ký của em không hợp lệ, nên vụ mua bán này cũng phải hủy bỏ.
Cô nhìn anh đăm đăm:
- Vậy anh...
Như hiểu ý cô, anh ôn tồn nói:
- Anh đã nói chuyện với nội từ đầu. Chính nội khuyến khích anh cứ tìm thử chứng cứ. Bây giờ thật sự biết ra là vì sơ xuất và hám lợi trước mắt, chú Ba đã mua vội vã công ty của ba em với chữ ký không hợp lệ, nội đã ra lệnh cho anh bỏ vụ mua bán này và kiện ông Hoàng, người đồng ký tên bên bán ra toà.
- Vậy em... em có bị ra tòa không?
Liếc khẽ vẻ lo lắng của cô, anh gật:
- Nếu kiện thật thì cũng có đó, nhưng em không cần lo, em chưa đủ tuổi, bị người thân lừa mới không biết mà ký tên nhận phần thua thiệt về mình, em không sao đâu. Vả lại anh cũng như em, chỉ dọa kiện thôi, đâu phải kiện thật.
- Nếu chỉ dọa thì làm sao dượng Hoàng chịu thua? - Cô băn khoăn.
Văn nói quả quyết:
- Ông ta nhất định phải thua, phải trả lại tài sản cho ba em, và bồi thường thỏa đáng cho công ty anh, bởi vì theo tin anh nắm được, ông Hoàng đang làm thủ tục xuất cảnh, nếu bị vướng mắc về pháp lý ở đây, chuyện xuất cảnh sẽ bị đình và thậm chí bác bỏ.
Thiên Ân sáng mắt:
- Vậy mình có cơ hội thắng rồi.
Văn cười:
- Ừ, mình có ưu thế.
Thiên Ân ngỡ ngàng lẩm bẩm:
- Chỉ từ ngày tháng năm sinh của em thôi.
Văn mỉm cười:
- Vậy em có chịu tạm nghỉ mấy ngày để đi chung với anh không?
Thiên Ân cười xòa, cô gật đầu ngay không chút do dự:
- Sao không? Em sẽ về xin phép đây.
Văn cười chỉ vào hai ly cam đang tan đá:
- Uống chút nước đã rồi anh đưa về.
Trên đường về tiệm, Văn nghĩ sao lại đề nghị:
- Hay xin nghỉ luôn bữa chiều nay đi Ân, mình còn phải bàn kỹ để chuẩn bị tư thế ngày mai nhập vai hù dọa nữa chứ.
Hết làm mặt lạnh, tự dưng Thiên Ân ngoan ngoãn lạ thường:
- Cũng được. Nhất là phải tính trước để soạn lại bộ mặt sắt lạnh nói chuyện mới hiệu lực.
Nhìn qua cô, Văn cười tươi:
- Anh mới cần soạn bộ mặt sắt lạnh, còn em thì khỏi, cứ ngầu như hồi nãy là cũng đủ ớn rồi, anh còn sợ đừng nói gì đến ông dượng Hoàng kia.
Thiên Ân trợn mắt nhìn trong khi anh cười sặc sụa. Chuyện giận dỗi chưa được đề cập mà bỗng không tan biến. Chiều hôm đó, hai người dung dăng vui vẻ như chưa từng có chuyện gì vướng mắc xảy ra.
o O o
Vừa thấy Thiên Ân, bà Liên đã cười rạng rỡ:
- Sáng đến giờ cô đang trông con đây, hôm nay mình đổ bánh xèo.
Thiên Ân sáng mắt:
- Bánh xèo? Con phụ cô nhé.
Bà Liên xua tay:
- Chưa đến giờ, vả lại chỉ có hai cái chảo, không cần phụ đâu, con chờ ăn là được rồi.
Mở tủ lạnh bỏ vào gói táo mình mới mua, cô hỏi:
- Nội đánh cờ với anh Văn trong vườn hả cô?
- Đâu có, nội vừa mới đi thăm ông bạn ở bệnh viện.
Cô chớp mắt hỏi dò:
- Chắc anh Văn đưa nội đi?
Bà Liên cười:
- Không phải, nếu con hỏi về nội thì nội đi với mấy người bạn, còn nếu con muốn hỏi về thằng Văn thì nó đang trên phòng.
Nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, bà nén cười và hắng giọng:
- Con lên coi thử xem nó làm gì ở riết trong đó từ sáng đến giờ vậy, nói nó xuống chút ăn bánh xèo.
Bánh xèo vẫn chưa đổ, xem ra lệnh này hơi kỳ, Thiên Ân phân vân nhưng cũng lên gõ cửa phòng anh. Thấy cô ló đầu vào, anh ngoắc tay cười:
- Vô đi, đâu phải lần đầu vào phòng anh đâu, làm gì lấp ló như.. ăn trộm vậy?
Thiên Ân bước vào, cô liếc mắt dài cả thước:
- Anh Văn lại đem chuyện cũ ra ngạo em nữa à?
Văn nhìn cô cười. Ánh mắt anh làm cô ngượng. Dạo này cô không hiểu nổi mình. Ở nhà thì nhơ nhớ, gặp mặt anh thì cứ ngượng nghịu sao đâu. Và thật ra không phải mình cô, dạo này Văn cũng kỳ lạ lắm, hay nói bâng quơ, hay ngắm cô bằng ánh mắt dễ... nổi da gà y như lúc này vậy.
Cảm thấy mất tự nhiên, cô đến cửa sổ nhìn xuống vườn. Mới ngắm nghía giàn hải đăng rợp bóng bên dưới, giọng của anh vang lên bên tai:
- Dưới đó có gì đâu mà cũng ngắm. Bộ em rảnh lắm sao?
Cô ngạc nhiên nhìn qua anh:
- Anh định nhờ em gì à?
- Không phải nhờ mà là kiện.
- Kiện? - Cô tròn mắt... - Kiện cái gì?
Xoay cô đối diện mình, anh cười hỏi:
- Em nhìn anh thật kỹ xem.
Lại phải đối diện thật gần ánh mắt có lửa của anh. Thiên Ân quay đi, cô hắng giọng nói nhỏ rí:
- Anh có gì lạ mà bắt em nhìn?
- Ý anh là em nhìn rồi thử bình phẩm xem.
- Bình phẩm cái gì?
- Bình phẩm xem anh như thế nào?
- Là sao? - Cô ngờ ngợ.
- Cũng khá đẹp trai, nhìn hay hay chứ hả?
Cô trề môi, gương mặt lại đỏ lựng:
- Không biết ngượng.
Văn trợn mắt:
- Gì mà không biết ngượng, như vậy là người ta nói thật tình chứ bộ.
Chỉ tay vào bức vẽ trên vách, anh nói:
- Anh phải kiện em mới được, em nhìn coi, anh khá như vậy mà em lại vẽ anh nhăn nhó khó coi như vầy, có công bình không?
Thiên Ân thở phào, thì ra là anh kiện cái vụ này. Cô buồn cười:
- Tại em họa theo nhận xét của mình thôi mà. Bề ngoài thôi đâu có đủ.
- Vậy nhận xét của em về anh như thế nào?
Không thấy tia sáng lóe lên trong mắt anh, cô vô tư nói:
- Thì em thấy anh ngoài khuôn mặt khá hay ra còn có nhiều ưu điểm cần phải lột tả. Em muốn họa tính cách của anh qua bức chân dung này thôi.
- Tính cách của anh à? Nó ra sao?
Thiên Ân chẳng cần suy nghĩ, cô nói thật suông sẻ:
- Đó là sự ân cần, tốt bụng pha lẫn vẻ lãnh đạm, khó gần, là nét thờ ơ nhưng lại có lúc tinh tế và tỉ mỉ, là vẻ tỉnh táo thực tế song song với tính hào hiệp và lãng mạn.
Văn thật sự bất ngờ về những gì cô nhận định về mình. Anh nghiêm nét mặt nhìn cô:
- Anh tưởng mình đang nghe em tả về ai, về nhân vật tiểu thuyết nào đó chớ không phải anh.
Thiên Ân tròn mắt khẳng định:
- Là em đang nói anh mà. Anh thật là như vậy đó.
Văn cảm động nhìn cô phân vân một chút rồi hắng giọng hỏi nhỏ:
- Ừ, cho là trong mắt em, anh tốt đẹp như vậy đi, vậy có đủ để em đến với anh không?
Thiên Ân giật thót mình ngỡ nghe lầm:
- Anh … nói gì vậy?
Vén lại mớ tóc mai vờn trong gió của cô, anh nói chân thật:
- Anh yêu em, em có biết không?
Sững sờ vì lời anh nói ngay lúc này, cô mấp máy môi rồi buột miệng thốt ra một từ thật dở tệ:
- Không.
Chẳng buồn cười vì câu đáp của cô, anh nâng gương mặt cô lên và hôn thật nhẹ nhàng. Buông cô ra, anh thầm thì:
- Bây giờ em biết chưa?
Như nụ hôn kia lấy mất cả lời nói, cô chỉ còn biết ngớ ngẩn gật đầu. Anh đăm đăm nhìn cô:
- Anh muốn biết em…
- Em cũng yêu anh, lâu lắm rồi.
Cô vụt nói và đỏ mặt ngay với câu nói của mình. Niềm vui làm Văn ngợp nhưng anh cũng cẩn thận hỏi thêm câu hỏi đã mấy ngày nay là mình ưu tư không ít:
- Không phải vì anh đã... giúp em chứ?
Cô cười, ánh mắt lấp lánh:
- Em ngốc nhưng không ngốc đến độ đem tình cảm trả ơn đâu. Em yêu anh vì... anh là anh thôi.
Bây giờ thì Văn có thể cười tươi. Anh ôm siết cô vào lòng mà mải miết hôn. Những e dè khác về tuổi tác quá trẻ của cô, về thời gian quen biết ngắn ngủi giữa hai người giờ đây chỉ là sự lo ngại vớ vẩn. Cô quả thật là một tay trộm đáng yêu. Chỉ một cuộc gặp mặt tình cờ, chỉ hơn hai tháng bên anh, cô đã trộm mất trái tim vốn luôn tỉnh táo của anh mất rồi. Gió lại thổi qua cửa sổ, mớ tóc mai mềm dịu của cô lẩn vào cổ anh nghe nhồn nhột. Không gạt ra, anh chấp nhận mớ tóc gây rối của cô trên da mình để được ôm gọn cô trong lòng và mơ màng về một kỷ niệm của đêm mưa lất phất hôm nào bên bờ hồ Xuân Hương.