Số lần đọc/download: 2080 / 57
Cập nhật: 2015-01-20 16:57:30 +0700
Chương 15
H
oàng hôn đã bao phủ Thới Bình thôn. Một buổi chiều ảm đạm. Mây xám giăng mắc đầy trời báo hiệu một trận mưa sắp tới. Gió giật ào ào. Từng chiếc lá xanh lẫn lá vàng rơi ngập ngừng trong gió, dường như còn luyến tiếc cuộc sống ngắn ngủi. Hai cánh chim giang hồ uể oải vỗ cánh. Xa xa, vẳng lên từng hồi một, giọng hò lơ buồn ảo não.
Con sông Trẹm vẫn lặng lờ trôi với dòng nước đỏ ngầu cuốn theo không biết bao nhiêu mảnh lục bình. Thỉnh thoảng mới có một chiếc ghe thương hồ làm xao động dòng nước. Con đò ở chợ đã nghỉ đưa khách từ lâu.
Chiều trầm lặng. Chiều thê lương. Những hồi chuông công phu rền rỉ từ Linh Sơn tự ngân dài trong không khí. Thới Bình thôn đang hòa tấu khúc nhạc u buồn.
Trong căn phòng riêng của bà Triệu Phú, thằng Trần Đức nằm thiêm thiếp trên giường nệm. Chăn bông phủ đến tận cổ nó.
Triệu Vĩ, Ngọc Anh, vị bác sĩ già và cô bé Ngọc Lệ túc trực bên cạnh giường bệnh, gương mặt người nào cũng nhuộm đầy vẻ lo âu. Chứng bệnh Trần Đức rất trầm trọng. Thân thể nhỏ bé của nó không chịu nổi sức nặng của cây cột to tướng. Hiện thời không một phương thuốc hoặc phương pháp nào cứu sống Trần Đức. Thằng bé đang nằm hấp hối chờ đợi thần chết đến mang đi.
Giang phòng hoàn toàn lặng lẽ. Không ai mở miệng thốt nên lời. Bầu không khí nặng nề u uất.
Ngọc Lệ đứng nép sau lưng mẹ bỡ ngỡ nhìn gương mặt xanh nhợt của Trần Đức. Ngọc Anh ngồi gục mặt với một niềm hối hận ray rứt trong tâm hồn. Triệu Vĩ đứng chết lặng. Thỉnh thoảng chàng liếc mắt nhìn vị bác sĩ già dò hỏi và bác sĩ lắc đầu không đáp.
Tình thế không cứu vãn được. Khoa học đành thúc thủ. Triệu Vĩ chờ đợi giờ khắc tạo hóa cướp mất đứa con trai yêu quý của chàng. Chàng không ngờ ngày gặp con lại là ngày vĩnh biệt. Bao nhiêu sự đau khổ cứ theo đuổi chàng và Mỹ Lan mãi không thôi. Trọn đời hai người chẳng khi nào gặp được hạnh phúc.
Trên giường bệnh, Trần Đức khẽ cựa mình. Nó từ từ mở mắt. Triệu Vĩ mừng rỡ cúi sát mặt thằng bé hỏi:
- Con thấy trong mình thế nào?
Trần Đức âu yếm nhìn cha và đáp nhỏ:
- Con thấy sung sướng lắm, cha ạ! Con chỉ ao ước có ngày này thôi, ngày cha con gặp gỡ.
Nó nhìn Ngọc Lệ và mỉm cười:
- Có phải em Ngọc Lệ đây không cha?
Triệu Vĩ gật đầu, Ngọc Anh đẩy con gái đến sát giường. Ngọc Lệ ngây thơ nắm tay Trần Đức:
- Anh mau hết bệnh để dẫn em đi chơi nhé, ra bờ sông Trẹm bắt bướm. Có anh, em chẳng sợ gì hết.
Con bé lần tay tháo xâu chuỗi đeo trên cổ và đặt vào bàn tay Trần Đức:
- Em tặng anh xâu chuỗi này, anh nhớ mang vào cổ nhé. Bà nội bảo đây là xâu chuỗi hộ mệnh đấy anh ạ!
Trần Đức gắng gượng vuốt tóc em gái:
- Anh sẽ mang xâu chuỗi vào cổ như lời em gái anh dặn.
Triệu Vĩ, Ngọc Anh bồi hồi xúc động. Tự dưng hai người cùng ứa nước mắt. Vị bác sĩ thở dài.
Trần Đức đặt tay lên ngực mình và yếu ớt nói:
- Con thấy mệt quá cha à! Mẹ con đâu rồi? Con muốn nhìn thấy mặt mẹ con. Mẹ con đâu rồi hở cha?
Triệu Vĩ mím môi đè nén để khỏi bật khóc thành tiếng. Chàng run run đáp:
- Cha đã cho người đi gọi mẹ con rồi, có lẽ mẹ con cũng sắp tới.
Triệu Vĩ vừa dứt lời, một đứa tớ gái bước vào phòng thưa:
- Thưa ông, có ni cô Diệu Linh đến tìm ông.
Đôi mắt Triệu Vĩ bừng sáng, chàng bảo Trần Đức:
- Mẹ con đã tới rồi!
Chàng đi nhanh ra phòng khách. Ni cô Diệu Linh vẫn với gương mặt buồn muôn thuở, cúi đầu chào người tình cũ.
Triệu Vĩ đau đớn nói:
- Mỹ Lan, con của chúng ta đang chờ đợi em. Nó muốn nhìn mặt mẹ nó lần cuối cùng. Nó sắp chết. Vì thế anh mới dám làm phiền tới em.
Mặc dù gắng gượng nhưng ni cô Diệu Linh vẫn không sao giữ được vẻ mặt thản nhiên của kẻ tu hành. Nàng ấp úng hỏi:
- Con của chúng ta còn sống thật ư? Nó chưa bỏ mình trong ngọn lửa năm xưa? Ai đã cứu nó? Làm sao anh nhìn ra nó?
Triệu Vĩ lắc đầu:
- Cả một chuyện rắc rối, anh không thể kể cho em nghe bây giờ được. Trần Đức đang nóng lòng gặp em.
Triệu Vĩ dẫn ni cô Diệu Linh đi thẳng vào phòng bà Triệu Phú. Mọi người đều đứng dậy nhường chỗ cho ni cô. Trông thấy ni cô Diệu Linh, Trần Đức định ngồi nhổm dậy nhưng vị bác sĩ già đã khoát tay ngăn cản.
Triệu Vĩ ngậm ngùi trỏ Trần Đức và nói với Mỹ Lan:
- Trần Đức con của chúng ta đấy!
Niềm xúc cảm dâng rạt rào, ni cô Diệu Linh phủ phục bên giường bệnh. Nàng nghẹn ngào không thốt nên lời. Tâm hồn đã yên tĩnh của nàng đột nhiên nổi sóng tơi bời. Nàng hôn lên mặt Trần Đức hòa nước mắt của nàng vào nước mắt của thằng bé.
Trần Đức nức nở:
- Con đã thỏa nguyện rồi mẹ ạ! Con cũng có đầy đủ cha mẹ như những đứa trẻ khác.
Nó mệt nhọc nói tiếp:
- Con sắp chết, con cảm thấy như thế. Con không ân hận gì hết. Cha mẹ đừng đau buồn vì con.
Ni cô Diệu Linh rưng rưng nước mắt:
- Con đừng nói thế, rồi con sẽ lành mạnh, con sẽ ở bên mẹ mãi mãi. Không ai làm mẹ con ta chia lìa được. Chúng ta đã đau khổ nhiều lắm rồi. Bao nhiêu năm trời mẹ con ta xa cách. Ngày gặp mặt phải là ngày sung sướng của mẹ con ta.
Triệu Vĩ đau đớn xen vào:
- Mẹ con nói đúng đấy. Con sẽ không bao giờ xa cha mẹ. Con đừng nghĩ lôi thôi, con hãy yên tâm tịnh dưỡng.
Con bé Ngọc Lệ ngây ngô nắm vạt áo Triệu Vĩ:
- Cha à, chừng nào anh Đức hết bệnh cha cho phép anh ấy dẫn con ra bờ sông Trẹm bắt bướm nhé?
Những lời nói vô tình của con bé chẳng khác nào những mũi tên nhọn xuyên qua tim Triệu Vĩ và Mỹ Lan. Hai người trao đổi cho nhau một cái nhìn thầm kín, đau buồn.
Trần Đức mệt nhọc thở gấp. Triệu Vĩ lo sợ đưa mắt nhìn vị bác sĩ dò hỏi. Vị bác sĩ bảo nhỏ vào tai Triệu Vĩ:
- Ông cứ để yên cho thằng bé nói, vì giờ phút cuối cùng của nó sắp đến.
Trần Đức đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Triệu Vĩ rồi Mỹ Lan, nói thều thào:
- Con sắp chết, con biết, con đã sung sướng nhiều lắm rồi. Vĩnh biệt cha. Vĩnh biết mẹ. Cha mẹ nhớ chôn xác con ở cạnh dòng sông Trẹm. Đời đời con muốn nhìn thấy dòng sông màu đỏ, dòng sông yêu quý của Thới Bình thôn.
Trần Đức nói nhanh:
- Con chết. Cha mẹ đừng đau buồn mà có hại đến sức khỏe. Cha mẹ ở lại hưởng hạnh phúc đời đời.
Trần Đức lẩm nhẩm thêm những gì không ai nghe rõ. Đôi mắt của nó từ từ nhắm. Hai tay nó từ từ duỗi thẳng. Một nụ cười hài lòng còn nở trên môi thằng bé bạc phước.
Vị bác sĩ già thở dài:
- Một linh hồn đã đi sang cõi khác!
Triệu Vĩ đưa hai bàn tay bụm chặt lấy mặt. Ni cô Diệu Linh gục đầu lên xác Trần Đức khóc ngất lên. Con bé Ngọc Lệ không hiểu chuyện gì, thấy Triệu Vĩ khóc nó cũng khóc thét theo.
Căn phòng nhỏ âm u nhuộm màu tang tóc. Tiếng kể lể của người sư nữ trẻ tuổi vẫn vang lên nghe buồn não ruột:
- Con ơi! Mẹ không ngờ ngày mẹ con ta gặp nhau lại là ngày vĩnh biệt!...