Số lần đọc/download: 2295 / 23
Cập nhật: 2015-02-07 16:40:43 +0700
Chương 8-1
T
rong phòng học số hai, có một giảng viên và một học sinh đang làm những bài tập huấn luyện đặc biệt.
Mấy hôm trước, Liên Dật Linh đưa ra cho chủ nhiệm La một yêu cầu ‘dụng cụ giảng dạy đặc biệt’. Cũng chẳng biết La Nhã Huỷ đã làm thế nào, mà cuối cùng cũng mang tới một chiếc ghế mát xa chạy bằng điện hàng hiệu mới toanh. Giờ nó đang được để giữa phòng học, trên đó là bạn học sinh Phó Lập Đường đang ngồi.
Cô giáo Liên Dật Linh mặc đồng phục tiếp viên hàng không, bên tai đeo một chiếc micro nhỏ, nghiêm chỉnh đưa ra thông báo trên máy bay một cách hoàn hảo.
« Kính chào các vị khách quý, cơ trưởng là tôi cùng toàn thể tổ nhân viên công tác trên máy bay, đại diện cho hãng Hàng không Kình Vũ, hoan nghênh quý khách lên chuyến bay của hàng không Kình Vũ mang số 007 từ Đài Bắc tới Nhật Bản. Thời gian bay dự kiến là bốn giờ đồng hồ. Máy bay sẽ cất cánh trong vài phút, do đó chúng tôi xin nhắc nhở quý khách cài chặt dây an toàn, dựng thẳng lưng ghế dựa. Trong thời gian bay xin quý khách vui lòng không hút thuốc. Toàn thể đội ngũ tiếp viên và phi hành đoàn xin chúc quý khách một chuyến bay tốt đẹp. »
Thông báo xong xuôi, cô nhấn một nút trên chiếc điều khiển từ xa đang cầm trong tay. Chiếc ghế mát xa lập tức được khởi động ở mức thứ nhất. Phó Lập Đường run bắn cả người, làm sao bây giờ? Máy bay sắp cất cánh rồi, có khi nào anh sẽ cứ thế mà vĩnh biệt người anh yêu hay không? Mà lại nói, vợ anh mặc bộ đồng phục màu tím này thật là gợi cảm quá nha, có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh cô như vậy, coi như anh có chết cũng xứng đáng.
Dật Linh tiếp tục đóng vai tiếp viên hàng không, khẽ cúi người xuống dịu dàng hoà nhã hỏi thăm. « Vị tiên sinh này, xin hỏi anh cần giúp đỡ gì không? »
« Tim tôi đập nhanh quá, như là sắp ngất xỉu tới nơi ấy. » Một nửa nguyên nhân là tình huống khá giống với lúc trên máy bay, một nửa là ai bảo cô vợ tiếp viên hàng không của anh quyến rũ quá cơ. Xét cho cùng anh cũng chỉ là một gã đàn ông hoàn toàn bình thường, nên dù anh không sợ đi máy bay, nhưng vẫn hoàn toàn có khả năng thả hồn lên mây với nàng tiếp viên xinh đẹp trước mặt.
Cô vươn tay đặt lên ngực trái của anh thăm dò thử, quả thật tim đập nhanh vô cùng, không lẽ là bị sốc vì sợ hãi? Không lo, cô đã từng học qua lớp đào tạo cấp cứu khẩn cấp. Trước tiên là phải ngả lưng ghế mát xa ra cho anh nằm, cởi khuy áo và thắt lưng để người anh không bị bó buộc, rồi áp tay lên trán, tay kia nâng cằm anh lên, đưa má lại gần mũi anh để thăm dò hô hấp, sau đó là cúi xuống quan sát chuyển động của ngực xem phổi hoạt động ra sao. Quái, rõ ràng hô hấp vẫn bình thường, nhưng tim anh ta lại đập quá nhanh và mạnh, xem ra là vấn đề tâm lý rồi.
« Tôi.. không thở được… cần hô hấp nhân tạo… » Này, đây không phải hoàn toàn là nói dối nhé. Cô cứ đụng chạm vào anh như thế làm anh vô cùng căng thẳng. Dù gì họ sống riêng cũng được hơn bốn chục ngày rồi, cái bộ phận nào đó vốn bị bức xúc từ lâu giờ đang bắt đầu rục rịch. (Đây gọi là được voi đòi Hai Bà Trưng!)
« Thật ư? » Làm gì có vị khách nào lại tự đề nghị việc đó chứ? Tuy còn do dự một chút, nhưng với nguyên tắc ‘Khách hàng là thượng đế, với chức trách là một tiếp viên hàng không cùng một giảng viên tận tình chu đáo, cô quyết định liều một phen.
Không nói thêm lời nào, cô dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt mũi anh, rồi tự mình hít một hơi thật sâu, lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo, cách năm giây lại hà hơi thổi ngạt một lần, mỗi lần thổi liên tục hai giây. Liên tục thực hiện trong vòng ba phút xong, cô kiểm tra thấy anh ta không những đã hô hấp bình thường trở lại, mà còn hô hấp mạnh mẽ hơn cả cô ấy chứ.
« Cô giáo, tôi sắp hết chịu nổi rồi.. » Chao ôi, ‘miệng đối miệng’ gây ra một sự kích thích quá đỗi mãnh liệt, khiến anh ôm chặt ngực trái như thể tim sắp ngừng đập tới nơi. Chà, không biết cô vợ bé nhỏ của anh còn chiêu số nào diệu kỳ hơn nữa không?
Được lắm! Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, cô lôi luôn cả kỹ thuật xoa bóp ngực để hồi sinh nhịp tim dùng trên người anh ta luôn. Trước tiên là vắt hai ngón trỏ với ngón giữa bàn tay trái, lướt từ kẽ xương sườn của anh ta hướng lên trên. Tới chỗ giao nhau của xương sườn và xương ức, bàn tay phải để lên bàn tay trái, vừa dùng lực cánh tay lẫn sức nặng của bản thân dồn lên gan bàn tay, các ngón nhấc lên trên để tránh làm gãy xương sườn.
Cô không còn để ý tới bản thân đang mặc váy ngắn đồng phục nữ tiếp viên hàng không mà trèo lên ghế mát xa quỳ gối cạnh người anh, hai chân mở rộng ngang tầm với hai vai, hai cẳng tay duỗi thẳng, dùng trọng lượng cơ thể dồn lên gan bàn tay ép mạnh lên phần xương ngực. Mỗi lần ép xuống phải khiến lồng ngực hõm xuống đủ năm xăng ti mét, cố giữ nhịp độ chín mươi lần ép trong một phút, cứ mỗi ba mươi lần ép lại làm hai lần hô hấp nhân tạo. (Đọc đoàn này buồn cười quá, anh í muốn lợi dụng để va chạm mà chị í làm thật như không!)
« Tiên sinh, mau tỉnh lại nào! »
Chịu đủ một phen ép lên ép xuống, ngực Phó Lập Đường suýt nữa dẹp lép, không nén nổi ho sù sụ một trận. Hoá ra kỹ thuật hồi sinh cấp cứu lại mạnh mẽ đến thế, xem như anh có cơ hội trải nghiệm một lần. « Cám ơn… cô giáo… khụ khụ… Tôi nghĩ tôi khá hơn rồi… khụ khụ… »
« Thế thì tốt! » Anh ta tưởng cô không đoán ra anh ta cố tình giả vờ chắc? Cho chừa tội ngốc, nếm đủ khổ chưa? Cô mới dùng ba phần lực đạo cần thiết thôi đó!
Hồi phục lại một chút, bỗng anh chuyển hướng nhìn ra phía cửa ra vào, nói với giọng nghi ngại. « Cô giáo à, hình như bên ngoài có người xem trộm hay sao ấy? »
« Ai thế? » Cô cũng quay ra cửa nhìn, giờ trên ô cửa kính gắn ở cửa ra vào chính là đang có vài đôi mắt dòm ngó vào trong, trên mỗi khuôn mặt đều viết rõ hai chữ Tò Mò, lại còn mang ý cười rõ rệt. Thảm rồi thảm rồi, mọi người không hiểu nhầm là cô đang ‘đóng phim xấu’ với học sinh đấy chứ?
La Nhã Huỷ đẩy cửa bước vào, lấy tay đẩy đẩy gọng kính rồi hỏi với giọng có đôi chút bỡn cợt. « Cô giáo Liên, hai người đang học môn gì thế? »
« Ơ… kỹ thuật cấp cứu cơ bản. » Liên Dật Linh hoàn toàn ăn ngay nói thật, có điều gương mặt lại đỏ bừng lên, tim đập mãnh liệt. Thật đáng chết, sao giống như có tật giật mình thế này?
La Nhã Huỷ gật gù. « À ra thế… Chi bằng hai người làm mẫu lại cho mọi người nhìn lại lần nữa cho rõ ràng, cô giáo thấy sao? »
« Đương nhiên… đương nhiên là không thành vấn đề. » Sự tới nước này, cô còn có thể từ chối sao?
Vừa nghe thấy thế, cả đám học sinh bên ngoài liền chạy ào vào như gió lốc. Trời đất, một cô giáo xinh đẹp dễ tính tận tình làm mẫu kỹ thuật cấp cứu, người giả làm nạn nhân lại là một học sinh nam cao ráo đẹp trai khí phách ngời ngời, vô cùng hiếm có khó tìm nha. Hồi nãy mọi người mới nhìn trộm mà đã ngẩn ngơ cả người, còn tưởng là cô giáo học trò có tư tình riêng chứ.
Cứ như thế, Phó Lập Đường vốn sức khoẻ bình thường không bị làm sao tự dưng lại thành ‘mẫu vật’ để tập huấn, lại tiếp tục chịu đựng đau đớn khi ngực bị ép xuống liên tục, và lại tiếp tục hưởng thụ sự sung sướng tới mất hồn khi ‘mặt đối mặt, môi chạm môi’, thật sự là ‘vừa đau vừa sướng’. Trước đây vợ của anh chịu làm trợ lý cho anh, thật đúng là nhân tài bị bỏ phí. Cô có sự dũng cảm bằng ấy, có kiến thức nhường này, có tài hoa như vậy, anh thật sự cảm thấy tự hào về cô.
Mười phút sau, Dật Linh vươn tay quệt mồ hôi nhễ nhại trên trán. Cô tự cảm thấy đã cố gắng hết sức làm mẫu cho mọi người xem, mỗi lần đều dùng hết toàn lực không hề nương tay chút nào. « Như thế mọi người đã hiểu rõ chưa nào? »
« Hiểu rồi ạ! » Toàn bộ đám học sinh ngồi trên đều đã nhanh chóng ghi chép lại đầy đủ. Buổi làm mẫu này vô cùng có ích nha, không những trên máy bay có thể dùng, mà ngay cả trong cuộc sống hàng ngày cũng vậy.
« Nhìn qua rất lãng mạn nha ~! » Không biết là cô bé nào thốt lên như thế, lập tức toàn bộ phòng học vang lên tiếng cười rộn rã.
« Được rồi được rồi! » La Nhã Huỷ vỗ tay mấy cái rồi chỉ ra phía cửa phòng học. « Giờ mọi mọi người trở lại phòng học số một để tiếp tục tiết phỏng vấn vừa nãy, để lại phòng học số hai cho cô giáo Liên cùng với… à… học sinh đặc biệt của mình. »
La Nhã Huỷ hiểu rất rõ tiến độ ‘học tập’ của đôi vợ chồng này. Thôi thì coi như chị làm việc tốt đi, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể giúp người ta gương vỡ lại lành, tội gì không làm?
Chủ nhiệm vừa ra lệnh, lập tức đám học sinh lục tục bước ra ngoài. Tới khi chỉ còn hai người, Liên Dật Linh mới nhẹ nhõm thở phào, cô nhìn quanh chợt phát hiện điều gì đó, liền nhanh chóng đứng lên rót một cốc nước đưa tới trước mặt anh chàng ‘học sinh’ của mình, tay kia nhẹ nhàng vuốt ngực anh. « Anh có sao không? Có đau lắm không? » (Đố anh dám trả lời có:D)
Thật ra ngực bị ép túi bụi thế rất đau, nên thường giảng viên đều dùng mô hình người giả để làm mẫu. Hơn nữa vừa xong cô hoàn toàn dùng hết sức mà ấn mà ép, nhất định anh ta sẽ rất rất đau…
Phó Lập Đường uống ừng ực mấy ngụm nước lớn mới đủ sức lên tiếng. « Không sao, công việc hướng dẫn cấp cứu quan trọng mà… » Bản thân cũng trong ngành giáo dục, anh có thể hiểu điều đó, và cũng vô cùng tình nguyện phối hợp. Có điều anh thật sự là vô cùng thiếu dưỡng khí, tim lại đập nhanh quá mức, và cả gương mặt đều đỏ bừng cả lên rồi.
« Để tôi xem có bị bầm tím chỗ nào không. » Cô thò tay tháo hai nút áo sơ mi của anh, vừa định vạch ra hỏi tiếp liền lập tức nhanh chóng dừng lại vì nhận ra mình suýt nữa thì diễn cảnh ‘hạn chế trẻ em’. Cô vội vã thu tay lại rồi quay đi. « Anh về tự kiểm tra xem, nếu có thương tích gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường tiền thuốc. »
Dù sao cô ấy cũng có quan tâm tới anh, nên anh mỉm cười trả lời. « Tôi không sao. »
« Thế thì tốt. » Cô cố gắng nhìn đi chỗ khác, không nhìn vào ngực anh, vì áo anh nửa kín nửa hở, lộ ra một mảng ngực rắn rỏi khiến cô có chút mất tự nhiên.
« Cô giáo, tôi muốn bắt đầu luyện tập trong tình hình thực tế. Nếu có thể, cô giáo đáp máy bay cùng tôi được không? Tôi thấy không có vấn đề gì. » Một tháng qua cuối tuần nào họ cũng tới công viên chơi mấy trò cảm giác mạnh, anh đã tiến bộ vượt bực, trò nào cũng chơi ngon lành, đồng thời quan hệ giữa họ cũng tiến triển không tồi. Ngày nào anh cũng gọi điện trò chuyện với cô, cuối tuần thì đi chơi với cô, tranh thủ thời gian để không chỉ học cách làm quen với cảm giác trên máy bay, mà còn học thêm nhiều thứ về vợ mình.
« Tại sao anh nhất quyết muốn đi máy bay? » Cô vẫn không hiểu lắm. Anh ta cố gắng thật sự như vậy là vì cái gì?
Nhìn đôi mắt mở to tò mò đầy mê hoặc của cô, anh nghĩ cũng đến lúc nói vài lời chân tình thật lòng rồi, thế nên anh thản nhiên trả lời. « Bởi em có nói một lần, rằng muốn hai người chúng ta cùng đi du lịch, còn nói muốn đi mấy nước Bắc Âu. Hiện giờ tôi chưa có khả năng đó, mới chỉ có thể bắt đầu từ các nước gần đây. Nhưng tôi tin có một ngày chúng ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của em. »
Đồ ngốc này! Cô chỉ thuận miệng nói một chút, sao anh ta lại coi là thật thế? Nhìn anh ta chịu bao khổ cực như vậy không lẽ cô có thể vui vẻ sao? « Anh cứ coi như tôi chưa từng nói gì, quả thật là không có vấn đề gì mà. »
« Không được, tôi đã nghe được mất rồi, hơn nữa tôi cũng đã hạ quyết tâm, tôi muốn bắt đầu tập đi từ Nhật Bản. Nếu em không muốn đi cùng tôi lần này, tôi sẽ tự mình đi một mình. » Anh muốn dùng hành động chứng minh sự thật lòng của mình, chứ nếu chỉ nói mà không làm, cô còn lâu mới tin lời anh.
Đùa giỡn cái gì thế hả? Cô cũng chẳng muốn nghe tin anh ta gặp chuyện không may giữa đường đâu, nên thôi coi như làm chút việc thiện tích đức vậy. « Tôi là giáo viên của anh, anh muốn luyện tập cho quen, đương nhiên tôi sẽ đi cùng anh rồi. »
« Cám ơn cô giáo! » Anh vui vẻ cười tươi, biết ngay mà, cô sẽ không thể không quan tâm để ý tới anh. Cuộc sống ly thân tuy là nhớ nhung khủng khiếp, nhưng tất cả đều vì mục đích lớn lao, càng kiên nhẫn quyết tâm, kết quả sẽ càng tuyệt vời thoả mãn.
Gì thế này, sao tự dưng cô lại có cảm giác rơi vào bẫy rập thế nhỉ? Không phải chứ, anh chàng ‘học sinh’ này cũng coi như thật thà chính trực, chắc là sẽ không biết dùng khổ nhục kế để ‘lùi một bước tiến ba bước’ đâu. Thôi kệ, cứ nghĩ đến việc hai người có thể cùng đi du lịch, cô lại không nhịn được sự vui vẻ trong lòng, Nhật Bản nên đến thăm những thắng cảnh nào nhỉ? Có quá nhiều lựa chọn cũng khiến người ta bối rối thật, cô nhất định sẽ lập ra một bản kế hoạch hoàn hảo nhất, để có một chuyến du lịch tuyệt vời nhất.
« Ba, mẹ, tuần sau con sẽ đi du lịch Nhật Bản. » Trên bàn ăn sáng, Dật Linh liền đề cập tới chuyện quan trọng này với hai vị phụ huynh.
« Đi bao lâu? » Liên Chấn Chương vừa lật báo đọc vừa hỏi.
« Năm ngày ạ. »
« Ừhm, ở ngoài có một mình phải cẩn thận. » Tiêu Nhã Tâm rót cho con gái một cốc sữa đậu nành. Bà đã chọn riêng loại sữa có ít lactose cho dễ tiêu, mà vẫn đủ dinh dưỡng.
Lạ nha, sao ba mẹ cô phản ứng quá ư là bình tĩnh thế này? Không phải hai người vốn rất quan tâm đến chuyện tình cảm của cô sao? Liên Dật Linh không nhịn nổi thắc mắc. « Sao ba mẹ không hỏi con đi với ai? »
« Ôi dào, cô đã lớn thế kia rồi còn cần chúng tôi lo lắng cho cô sao? »
Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm tỏ ra vô cùng thoải mái thư thả. Hai vợ chồng họ quen biết thân thuộc hết hàng xóm láng giềng trong khu nhà này có phải là để chơi chơi đâu. Bà con chòm xóm ngày nào tuần nào chẳng chạy tới ‘báo cáo chi tiết’ với họ, rằng cứ mỗi cuối tuần, Phó Lập Đường sẽ lái xe tới đón Dật Linh đi chơi. Cứ theo đó mà suy đoán, hẳn là đôi vợ chồng son này đang hồi ấm êm hoà hảo. Chưa kể gần đây cô con gái út của họ thường trốn trong phòng riêng gọi điện thoại. Nếu không phải nói chuyện tình cảm thắm thiết dài dòng, cần gì con bé phải trốn trốn tránh tránh không dám nói trước mặt họ như vậy?
Liên Dật Linh không biết ba mẹ đã biết đến đâu, nhưng rõ ràng hai người họ đã biết được điều gì đó. Chuyện này khiến cô hơi xấu hổ, dù gì trước đây người nằng nặc đòi ly hôn cũng là cô, giờ muốn đi du lịch với chồng cũng lại là cô nốt.
Trước kia chị cả với chị hai làm thế nào làm lành với hai ông anh rể nhỉ? Muốn tìm được cớ để nhân nhượng xuống nước cũng là một môn phải học nha, có lẽ cô nên tìm cơ hội học hỏi hai chị gái mình một chút. Dù vậy, cô vẫn chưa muốn chấm dứt chuỗi ngày sống riêng thế này. Cứ thế từ từ tìm hiểu lẫn nhau cũng hay đấy chứ, trước đây cô chưa từng nếm trải cảm giác được chồng mình theo đuổi chăm sóc, mà phần lớn là cô tự chủ động, thế nên giờ cô càng phải nắm bắt cơ hội này mà hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này thôi.
Ăn cơm xong, dọn rửa bát đũa xong xuôi, cô lại chuồn về phòng mình ngồi vào bàn lên mạng tra tìm thông tin đi du lịch. Trước đây mỗi khi cô đi đâu đó cùng bạn trai hoặc người yêu (cũ, tất nhiên), tất cả đều do cô phụ trách lên kế hoạch du lịch. Đây là lần đầu tiên có người làm việc này cùng với cô!
Để tiện lợi cho việc gửi thông tin tham khảo và thảo luận hành trình đi chơi, Dật Linh và Lập Đường không chỉ liên lạc bằng điện thoại như bình thường, mà còn dùng cả MSN lẫn Skype để chat, tính ra còn nói chuyện với nhau nhiều hơn cả khi họ còn ở chung nhà. Kế hoạch đi chơi của hai người cũng đã lên khuôn tử tế, dài hơn mười trang giấy lớn, bao gồm giao thông ra sao, dừng chân nghỉ ngơi chỗ nào, đi thăm những đâu, cần chú ý những vấn đề gì. Một chuyến du lịch có năm ngày mà lại được lên kế hoạch tỉ mỉ không khác gì giáo án giảng dạy, một phút cũng không để lãng phí.
Đương nhiên đó hoàn toàn là tình huống tốt nhất có thể. Liên Dật Linh đã sớm học được bài học rằng kế hoạch kỹ lưỡng tới đâu cũng không thể tránh khỏi có sự thay đổi bất ngờ. Nhỡ ra Lập Đường xảy ra chuyện gì trên máy bay, tình hình tiếp diễn sau đó ra sao khó mà nói trước được.
Mười giờ tối, đúng giờ đã hẹn, điện thoại lập tức reo vang. Liên Dật Linh không cần nhìn màn hình cũng biết là ai. Cô liền ra vẻ cô giáo hỏi tình hình học tập của học sinh. « Cũng sắp tới ngày khởi hành rồi, anh chuẩn bị ổn thoả rồi chứ? »
« Không vấn đề gì cả! Ngày nào tôi cũng luyện tập trên ghế mát xa, giờ bật tới cường độ mạnh nhất cũng vẫn chịu được. Ngoài ra tôi cũng thường thực hiện một số động tác có thể gây choáng váng như trồng cây chuối, xoay vòng vòng tại chỗ, nín thở trong nước. Giờ tôi ít choáng váng hơn rồi. » Anh phát hiện ra mình có tiềm năng vô cùng lớn, nên việc tập luyện cũng khiến anh hào hứng vô cùng. Huống chi anh còn có một ‘cô giáo’ tốt như thế, nhất định anh không thể để cô thất vọng được.
Oái, anh ta tập luyện kiểu gì thế này? Cô không chắc lắm liệu nó có tác dụng gì hay không, thôi thì coi như anh ta có ý định quyết tâm vững vàng là tốt, nên cô vẫn khen ngợi cổ vũ. « Tuyệt lắm, cố gắng lên! »
« Cô giáo, em thích hình gì nhất, hình tròn, trái tim, hay tam giác? Hay là hình bông hoa, hình trăng khuyết? » Ngoài việc học cách đi máy bay, anh còn phải học thêm cả về mặt tình cảm nữa, nên Lập Đường không thể không tóm lấy từng cơ hội thuận tiện để tìm hiểu về vợ mình.
Nội dung câu hỏi vấn đáp của anh ta càng ngày càng kỳ lạ, cô thật sự không hiểu đầu óc anh ta đang nghĩ gì, nên đành phải nghĩ một lúc mới trả lời được. « Càng đơn giản càng tốt, hình tròn chẳng hạn. »
« Vậy em thích kim loại hay vật chất nào nhất? Vàng, bạc, đồng, sắt, thiếc, chì, nhôm…? »
« Ừhm… tôi chọn bạc đi. » Trang sức bằng bạc không quá quý giá, còn cái gì nhôm chì này nọ cô không quen chúng nó lắm.
Mấy câu hỏi gần như là ngốc nghếch cứ thế nối tiếp nhau, dù sao thời gian thì hai người chẳng thiếu, dùng cả cuộc đời để hiểu một con người kia mà, chắc chắn đủ dùng.
Chuyến du lịch tới Nhật Bản lần này quả khiến người khác khó quên cả đời. Toàn bộ kế hoạch sắp xếp kỹ càng như thế, rốt cuộc họ chả đi thăm được chỗ nào, chỉ có một thứ duy nhất dùng theo kế hoạch đó là phòng khách sạn. Thật ra, bắt đầu từ giây phút họ ngồi lên máy bay, là đã chắc chắn cuộc hành trình này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vô cùng ngoài ý muốn.
Để thoải mái cho anh, họ đã chọn khoang ghế hạng Thương nhân, hành khách cũng ít mà phục vụ cũng chu đáo hơn. Liên Dật Linh còn đặc biệt liên lạc với Chu Vân An để cô ấy giúp cô chọn chuyến máy bay có đầy đủ nhóm đồng nghiệp quen thuộc để mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Vừa thấy Dật Linh và Lập Đường lên máy bay, toàn bộ nhóm tiếp viên vốn đã tham gia hôn lễ của hai người liền cười đùa trêu ghẹo. « Ái chà chà, hai vợ chồng cùng đi du lịch đấy à? Ngọt ngào lãng mạn nha, thật khiến người ta ghen tị quá đi! »
Liên Dật Linh không có thời gian lẫn bụng dạ nào đùa giỡn, bèn quay sang giải thích với mọi người. « Anh ấy có chứng sợ đi máy bay, mình chỉ muốn giúp anh ấy vượt được chướng ngại tâm lý đó thôi. »
« Đúng thế, lần trước bay đi Hồng Kông cũng thế. » Chu Vân An thấy Phó Lập Đường mặt tái mét không còn chút máu, liền lập tức chạy đi lấy sẵn túi cấp cứu. Những người còn lại cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để có thể tuỳ cơ ứng biến khi có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy Phó Lập Đường cứng ngắc cả người, được vợ đỡ ngồi xuống ghế một cách chậm rãi. Hai bàn tay anh run lên bần bật, thậm chí còn không thể tự đeo dây an toàn, cả người căng thẳng không khác gì một tử tù đang ngồi trên ghế điện, chuẩn bị bị xử quyết bất cứ lúc nào.
Cô khẽ vỗ vỗ lên tay anh, khẽ thì thầm vào tai anh trấn an. « Đừng sợ, có tôi ở cạnh đây rồi. »
« Tôi không… không sợ… Nhưng mà… nhỡ máy bay… xảy ra tai nạn thật… »
« Xuỳ xuỳ! Đừng có nói gở chứ! » Hic, nhỡ bị các thành viên trong phi hành đoàn nghe được thì teo, ai lại chưa cất cánh đã rủa chuyến bay thế chứ.
« Tôi chỉ định nói với em một câu, nhỡ ra có chuyện gì thật, thì… anh xin lỗi em, và còn nữa, anh yêu em. » Máy bay sắp cất cánh rồi, anh mà không nói nhỡ hối hận cả đời thì sao.
« Được rồi được rồi, tôi nghe rõ rồi, anh không cần nói nữa. » Uầy, khoan đã, anh ta vừa nói gì thế hả? ‘Anh yêu em’? Từ lúc quen nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên anh nói ra ba từ ấy! Không ngờ cô lại được nghe nó trong tình huống oái oăm, thời điểm chân tay luống cuống như thế này, cô có muốn cảm động cũng không cảm động nổi nha.
Máy bay tăng tốc trên đường băng, chuẩn bị cất cánh bay lên trời. Phó Lập Đường nhắm tịt hai mắt, nắm chặt bàn tay vợ mình, sống chết thôi kệ số trời đi, ít nhất anh đã từng yêu cô, từng có được cô, cuộc đời này xem như không còn gì đáng tiếc cả.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh, hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh, trái tim cô bỗng thắt lại rối loạn vô cùng. Trời ơi, gã đàn ông này là đang mạo hiểm tính mạng của mình để tỏ lòng yêu cô đấy.
Dật Linh cẩn thận kiểm tra nhịp tim và nhịp thở của anh, thấy rõ đà máy bay lao càng nhanh thì tim anh càng đập mạnh, hô hấp cũng dồn dập hơn. Cứ như vậy chắc chắn anh ta sẽ bị sốc mà ngất xỉu mất. Trước tình hình khẩn cấp này, cô đành phải xuất chiêu độc ‘Phép dời sự chú ý’, là gì ư, dĩ nhiên là một nụ hôn nồng nàn kích thích ở mức độ chưa từng có từ trước tới nay!
Phó Lập Đường quả thật hoàn toàn bị phân tán tư tưởng khỏi cơn sợ hãi. Cảm giác này, bất ngờ xen lẫn ngọt ngào không khác gì nụ hôn đầu tiên của họ, khiến anh vừa kinh ngạc vừa không có cách nào kháng cự. Giữa thời điểm quan trọng liên quan tới sự sống và cái chết này, có thể hôn cô như vậy, cuộc sống của anh âu cũng có thể gọi là mỹ mãn.
Hành khách hai bên đều gục đầu xuống cười trộm và len lén nhìn. Đám tiếp viên hàng không ngược lại lại trừng trừng mở to mắt không tin vào mắt mình. Hôn hít nồng nhiệt khi cất cánh có tính là hành động nguy hiểm liên quan tới tính mạng không nhỉ? Nhưng đồng thời họ cũng nhẹ nhõm thở phào, xem ra lúc này túi cấp cứu không cần dùng đến nữa rồi.
Chờ máy bay lên đến độ cao cần thiết, không còn dao động mà ổn định trong khoang, đèn báo đeo dây an toàn cũng tắt, Dật Linh mới từ từ ‘thả’ chồng mình ra, nhìn thấy mặt anh đã khôi phục thần sắc, ánh mắt cũng sáng trong rõ ràng. Thật tốt, lần ‘cấp cứu khẩn’ này coi như đã thành công rực rỡ!
« Anh khoẻ hơn rồi chứ? » Cô tự nhận là đã xuất ra toàn bộ sức lực lẫn ‘kỹ thuật’ có thể rồi nha, nào mút nào bú nào liếm nào xiết, nóng bỏng nồng nàn tới mức chính bản thân cô còn không ngờ mình làm được.
« Anh… anh khoẻ. » Anh hít một hơi thật sâu, thật lại muốn thử thêm lần nữa! Hay là nháy bảo phi công bay đến chỗ nào có bão khiến máy bay lung lay lần nữa, biết đâu lại càng có thêm nhiều nụ hôn nồng nhiệt không kém! (À, Đường ca lại tiếp tục màn được voi đòi Hai Bà Trưng đây mà!)
Đúng lúc đó Chu Vân An bước tới, nhỏ giọng ‘đề nghị’ với cặp vợ chồng ‘ân ái mặn nồng’ này. « Nếu cần tiếp tục, ờ, các bước sau, hai người có thể vào phòng nghỉ dành riêng cho tiếp viên. Đảm bảo dễ chịu và thoải mái hơn vào toa let một cách lén lút hơn nhiều. »
« Đồ đáng ghét, dám trêu mình! » Dật Linh đỏ mặt từ chối, còn Lập Đường chỉ cúi đầu cười đến ngây ngô…