Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
15. Những Quả Cầu Bằng Tuyết
M
ột buổi tối sau ngày Cao Mộc đến viếng ba hôm. Hạ Chi sau khi đan xong chiếc áo len gọi Dương Tửu đến.
- Dương Tử ơi, lại thử áo đây con.
- Vâng.
Bé Dương Tử ngồi trên ghế salon đang cắm cúi xem truyện nhi đồng, nghe mẹ gọi ngẩng đầu lên, gương mặt tái xanh bệnh hoạn. Khi cởi chiếc áo ngoài ra để mặc áo mới, nó có vẻ đau đớn lạ.
- Làm sao thế con? Bệnh rồi à?
- Dạ không có.
Bé Dương Tử cố cười, nhưng cánh tay con bé có vẻ không đưa cao lên được Hạ Chi ngạc nhiên.
- Đâu đưa mẹ xem.
Dương Tử thụt về sau.
- Dạ không có gì cả mẹ.
- Thế tại sao cơ thể con lại nóng thế này?
Thằng Xá đang ngồi làm bài quay lại.
- Dương Tử bệnh rồi hở mẹ?
Hạ Chi lo lắng, xoa nhẹ lên bắp tay Dương Tử.
- Đâu con đưa tay lên xem?
Dương Tử cắn môi cố đưa lên, nhưng chẳng nổi, Hạ Chi lật đặt vén áo con lên.
- Trời ơi, sao thế này?
Trên bả vai Dương Tử, vết sưng bầm tím thật to.
- Đau lắm không con?
Xá nghe tiếng mẹ kêu, vội chạy đến.
- Làm sao sưng to thế này? Đụng đâu thế?
Dương Tử im bặt, nó định nói nhưng rồi lại thôi. Hạ Chi mặc áo ngủ lại cho nó bảo.
- Mẹ vừa định hỏi hôm nay con làm sao mà chẳng đi trượt tuyết, thì ra là vậy. Lần sau nếu có đánh lộn, lúc trở về phải nói mẹ nghe nhé.
- Dạ.
Dương Tử gật đầu, mặt nó vẫn nằm yên trên vai Hạ Chi.
- Anh ơi, xuống đưa Dương Tửu đến bệnh viện giùm em đi, nó bị thương rồi này.
Khởi Tạo đang ngồi trên lầu, nghe nói ngạc nhiên.
- Sao bị thương à? Làm gì lại bị thương.
- Vai nó sưng to lắm.
Khởi Tạo bước nhanh xuống lầu, xem vết thương của Dương Tử.
- Sao sưng to thế này, bị người ta đánh à? Không biết có bị gãy xương không. Đau không?
- Dạ, một chút.
Khởi Tạo quay sang Hạ Chi.
- Làm gì một chút được. Em làm gì mà chẳng hay con nó thế nào cả thế?
- Dạ xin lỗi anh, nhưng nó đâu cho em biết.
- Từ giờ cơm đến giờ mà không biết Dương Tử, ai đánh con thế?
Dương Tử lắc đầu.
- Không có.
- Không có? Thế tại sao bị sưng?
Dương Tử nhìn cha không đáp, Tạo có vẻ giận.
- Bao giờ bị đau thì cho cha mẹ biết nghe không?
Quay sang Hạ Chi, Khởi Tạo bảo.
- Gọi cho anh chiếc xe đi em.
*
Đến bệnh viện, bác sĩ Điền đưa Dương Tử vào phòng chiếu quang tuyến.
- May quá, suýt tí nữa thì gãy xương rồi. Sao, đau không?
Dương Tử mím môi yên lặng. Khởi Tạo nhìn con.
- Anh thấy không, thế mà nó chẳng khóc tí nào cả.
- Con bé này có sức chịu đựng khá thật.
Tạo nói đùa.
- Chịu đừng gì, lì lợm thì có.
Nhưng nói xong, chàng lại thấy mình tàn nhẫn quá.
Bó bột xong, Dương Tử được về nhà, thằng Xá và Hạ Chi ra cửa đón.
- Sao? Xương có sao không?
- May, chẳng sao cả.
- Cám ơn trời phật.
Hạ Chi thở phào nhẹ nhõm, thằng Xá đứng cạnh sụ mặt.
- Dương Tử ngu quá!
Khởi Tạo ngã người xuống ghế.
- Sao lại ngu?
Hạ Chi đỡ lời
- Không Dương Tư không ngu, nó can đảm lắm, ban nãy…
Xá vẫn còn vẻ giận, nó cắt ngang lời mẹ.
- Cái thằng Kiên, hôm nào con phải đập nó vỡ mặt.
- Sao, tại sao thế?
Xá hậm hực không đáp, Khởi Tạo lập lại
- Chuyện gì mới được chứ?
Hạ Chi nói.
- Lúc nãy bà Lâm ở gần chợ có dẫn cậu con trai của bà ấy là thằng Kiên đến đây xin lỗi, vì thằng Kiên đã dùng tuyết bao đá ném Dương Tử, phải thế không Dương Tử?
Dương Tử yên lặng đưa tay xoa lấy vai.
- Kiên nó không có thú lỗi với mẹ nó, mấy đứa bé gần đấy trông thấy mách lại.
- Sau đó.
- Thằng bé kia bảo trông thấy Dương Tử ôm vai nằm dưới tuyết rất lâu, nó sợ Dương Tử có bề gì nên về mách lại mẹ Kiên.
Khởi Tạo bất giác nhìn về phía Dương Tử, chàng nghĩ đến cảnh con bé nằm chịu đau dưới tuyết rồi nghĩ đến câu mắng lì lợm ban nãy với vẻ hối tiếc.
- Dương Tử, con bị thế sao chẳng về mách bố?
- Con sợ thằng Kiên bị mắng.
- Nó làm lỗi thì phải bị mắng chứ?
- Vâng, nhưng hôm trước nó có cho con tấm giấy bóng.
Thì ra Dương Tử chịu đau chỉ vì nhớ ơn bạn. Mắt Hạ Chi ứa lệ.
- Dương Tử, con biết anh Xá con không muốn trông thấy con bị kẻ khác ức hiếp hay không?
Tối hôm ấy, Khởi Tạo nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Chỉ cần ai nói hớ một câu là ta cứ nhớ mãi thù hận, ta quả kém xa cả một đứa bé mới bảy tuổi. Tạo bứt rứt, rồi nhớ lại thuở Dương Tử vừa mới biết bò, điện trong nhà tắt, chàng thắp nến đi xem xét các phòng. Tạo nghĩ là có lẽ Dương Tử đã ngủ, nhưng khi vào phòng, chàng thấy con bé vẫn thức, nhìn thấy chàng nó bò đến với nụ cười ngây thơ trên môi. Một mình trong bóng đêm vẫn không khóc? Tạo bàng hoàng.
- Anh…Anh cũng không ngủ được à?
- Vâng, có lẽ vì ban nãy uống cà phê nhiều quá.
Tạo không muốn để Hạ Chi biết mình đang xúc động vì hành động ban chiều của bé Dương Tử. Hạ Chi đột ngột lên tiếng.
- Anh Tạo, Dương Tử dễ thương quá phải không anh?
Tạo yên lặng, Hạ Chi lại tiếp.
- Hình như nó chẳng hề biết đến hai chữ thù hận là gì.
Con của Thạch Thổ Thủy làm gì có tư cách để thù hận kẻ khác. Khởi Tạo nghĩ nhưng xua đuổi ngay ý nghĩa tàn nhẫn đó. Dù là con của ai đi nữa, nó cũng là một đứa bé bất hạnh, thế nhưng sao ta chẳng có can đảm nhận nó làm con?
- Anh Tạo.
- Hử?
- Theo anh thì cha mẹ ruột của Dương Tử thế nào?
- …
- Chắc có lẽ danh giá hơn chúng ta nhiều hở anh?
- Danh giá? Danh giá sao chẳng giữ lại mà nuôi?
- Biết đâu họ lại chẳng có những phiền muộn riêng của họ?
Mấy lần Tạo muốn buột miệng. Rõ lẩm cẩm con của tên giết bé Lệ đấy, nhưng chàng cố giằng lại được. Lăn người ra ngoài. Đột nhiên Tạo thấy nghi ngờ. Có thật Dương Tử chính là con Thạch Thổ Thủy hay không? Không lẽ Cao Mộc, người bạn thân của chàng lại nói dối? Tạo ngồi bật dậy, Hạ Chi ngạc nhiên hỏi.
- Anh làm gì đấy?
- Không có gì cả, anh nhớ đến một chuyện cần nghiên cứu cho ngày mai.
Khởi Tạo bước vào thư phòng, kéo hộc tủ cuối cùng ra, tờ báo cũ gấp thành tám đang nằm trong góc. Đấy là tờ báo tường thuật vụ án bé Lệ với hình Thạch Thổ Thủy thật to.
Khuôn mặt của thủ phạm…Khởi Tạo thở dài, đột nhiên chàng cảm thấy khuôn mặt bé Dương Tử giống Thạch Thổ Thủy như khuôn đúc.
- Anh Tạo.
Có tiếng gọi của Hạ Chi, Tạo vội đút tờ báo vào ngăn kéo rồi đứng dậy.