Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 15 -
C
ái gì mà ta không mong chờ thì nó lại đến rất nhan, cuộc sống vố dĩ là thế mà. Vì thế cuối cùng ngày đám cưới của Mạnh và Phương Diễm cũng đã diễn ra, tuy là Nguyễn không hề mong chờ nó một chút nào.
Là đồng nghiệp trong công ty, Nguyễn không thể vắng mặt trong ngày hôn lễ của Mạnh được. Ngoài ra, với cương vị là anh em chú bác với nhau, anh lại càng không thể tránh né. Vì thế dù lòng đau vỉ tình yêu bị mất, Nguyễn cũng phải gượng cười làm vui để có mặt trong ngày vui của Phương Diễm.
Khi Nguyễn tới thì buổi tiệc cưới đã được bắt đầu. Lẽ ra, anh đã phải có mặt tại nhà của Mạnh khi rước dâu về để làm lễ gia tiên, nhưng anh đã cố tình đến trễ với lư do bận việc.
Tránh mặt cô dâu chú rể, Nguyễn âm thầm tìm đến một góc để ngồi. Nhưng mới vừa đi ngang qua bàn của những nhân viên trong công ty, anh đã được gọi lại. Một người nhanh nhẹn nắm tay anh:
- Anh Nguyễn, ngồi đâu với tụi em nè!
Nhìn quanh một vòng thật nhanh, Nguyễn nhận thấy các bàn đã đầy khách. Anh đành miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế trống trong bàn. Một người nhân viên lại nói:
- Sao anh đến muộn vậy?
Nguyễn gượng cười:
- Ờ, tại chiếc máy mài lại có vấn đề nên tôi phải coi giải quyết cho xong rồi mới đi được.
Một người khác lại hỏi:
- Ủa, hôm nay toàn xí nghiệp nghỉ hết mà, sao bên anh lại làm hả?
Nguyễn gật đầu:
- Lô hàng bên tôi cần giao gấp, nếu nghỉ thì không kịp hợp đồng nên mọi người không thể nghỉ được.
- Vậy còn đám cưới thì sao? Bộ không ai đến dự hết sao?
- Có chứ, Hoàng đại diện anh em đến mừng cho cô dâu chú rể mà. Chắc là nó ngồi đâu đó.
Một ly berre (?) được đưa tới trước mặt Nguyễn kèm với một lời mời mọc:
- Thôi để anh Nguyễn uống đi, cứ hỏi hoài. Uống đi anh Nguyễn, mấy khi mới có dịp để cho anh em mình cũng vui vẻ như thế này.
Đỡ lấy ly berre, Nguyễn nhìn mọi người như thay tiếng mời rồi nâng ly lên uống một hơi. Chất nước mát lạnh thấm vào cổ họng anh làm anh thấy dễ chịu hơn một chút.
Ngay khi đó, Mạnh đưa Phương Diễm tới bên bàn của Nguyễn. Anh ta tươi cười:
- Nào, mời các bạn nâng ly với vợ chồng tôi.
Nguyễn ngước lên nhìn, Phương Diễm đang hiện diện trước mặt anh trong vai trò của một cô dâu, một hình ảnh mà anh đã từng tưởng tượng. Nhưng trong tưởng tượng của anh, cô là cô dâu bên cạnh anh chứ không phải như bây giờ, người đứng bên cạnh cô lại là một người khác, mà người ấy lại chính là kẻ đang muốn hãm hại dể loại trừ anh.
Trong men rượu chếnh choáng của những ly berre, Nguyễn đứng lên. Anh nâng cao ly berre vàng óng trên tay, cao lời chúc tụng:
- Nào, chúc mừng cô dâu chú rể, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Nói xong, Nguyễn đưa ly berre lên miệng, uống một hơi cạn ly trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, không nhìn đến Phương Diễm thêm một lần nào nữa, mặc cho cô chết sững nhìn anh.
Phương Diễm không ngờ, không thể nào ngờ được Nguyễn lại có mặt trong lể cưới của cô. Có phải lại một lần nữa số phận trớ trêu khi Phương Diễm nghe tiếng Mạnh vang lên bên tai:
- Chắc là em không biết anh Nguyễn đâu nhỉ? Anh Nguyễn là con của bác Thiện anh mới mất mấy tháng trước đó. Từ hôm bác mất, anh đã về làm việc trong công ty để thay chỗ của ba anh ấy.
Phương Diễm nhắm chặt hai mắt lại, cô không dám nhìn vào Nguyễn, nhìn vào cái dáng ngồi đơn độc của anh giữa bàn tiệc mà dù cho thực khách đông kín các bàn, Phương Diễm vẫn cảm nhận được nỗi cô đơn đang phủ trùm lấy anh.
Không nghe Phương Diễm trả lời, Mạnh ngạc nhiên quay nhìn sang cô. Và anh hốt hoảng khi thấy cô nhắm chặt hai mắt lại. Anh vội vã hỏi:
- Em sao thế Diễm? Em mệt à?
Phương Diễm thiều thào như người không còn hơi sức:
- Em thấy không khỏe, em muốn vào trong nghĩ một lát.
Mạnh gật đầu ngay:
- Có lẽ tại khách khứa đông quá mà em thì phải thức từ sớm tới bây giờ nên mệt đó thôi. Anh sẽ đưa em vào phòng thay áo để nghĩ một lát.
Nói xong, không nhìn đến mọi người cũng như không được một lời cáo lỗi, Mạnh dìu Phương Diễm đi ngay.
Bây giờ, Nguyễn mới ngước mắt lên, anh nhìn theo bóng Phương Diễm đang tựa hẳn vào Mạnh dẫn đi khuất vào trong nhà bật lên một tiếng cười cay đắng. Em ngạc nhiên ư Diễm? Em đớn đau vì hoàn cảnh trái ngang này hay là em đang muốn chạy trốn một tình yêu? Thôi thì dù vì lư do nào thì anh cũng đã nhìn thấy sự ngỡ ngàng nơi em, để anh còn một chút ủi an cho mình, là có lẽ cô dâu trong ngày cưới vẫn còn một chút tình dành cho mình.
Nguyễn cúi nhìn ly berre trước mặt. Ai đó đã rót đầy cho anh, màu berre vàng óng thật đẹp. Nó trông giống như nắng mai đang rực rỡ trên phố phường. Nhưng tại đây, lòng Nguyễn dường như đã chết. Và anh chỉ còn biết nâng ly rượu lên uống cạn.
Hết ly này đến ly kia, Nguyễn uống như người đang chết khát giữa sa mạc khô cằn. Anh uống như chưa bao giờ được uống, vì anh muốn mình say, thật say để quên hết đi những đớn đau đang vây bủa quanh mình.
Và cứ thế, khi buổi tiệc cưới tàn thì Nguyễn đã say mềm. Anh không nhận rõ mọi việc xung quanh nữa. Những bước chân anh đã lảo đảo chứ không còn đứng vững khiến mấy người trong công ty ái ngại. Một người nói với anh:
- Anh Nguyễn gửi xe lại đây để tôi đưa anh về nhé!
Dù say, Nguyễn vẫn còn đủ lư trí để hiểu những người chung quanh mình nói gì. Anh lắc đầu:
- Không cần đâu, tôi tự về được mà.
Gạt tay người bên cạnh ra, Nguyễn chệnh choạng bước đi. Anh ra lấy xe và phóng đi trong con mắt lo ngại của mọi người. Cứ thế, Nguyễn phóng xe đi trong tâm trạng mơ mơ màng màng của một người say. Thế mà không hiểu sao, anh cũng về đến nơi an toàn. Nhưng nơi Nguyễn dừng xe không phải là nhà riêng của anh mà lại là cổng công ty. Trông thấy anh, người bảo vệ vội mỡ cổng. Giơ tay lên phát một cử chỉ như chào, Nguyễn cho xe vào thẳng trong nhà để xe của nhân viên. Lầm lũi bước đi, anh lên thẳng phòng làm việc của mình.
Mãi đến khi bước vào căn phòng mát rượi quen thuộc, Nguyễn mới thấm mệt. Anh như người không còn hơi sức, ngả người nằm vật ra trên chiếc ghế dài của bộ bàn ghế tiếp khách trong phòng mà không cần biết trong phòng có ai hay không?
My Thúy đang ngồi nhập tư liệu vào máy, giật mình khi nghe có tiếng người vào phòng. Và cô càng ngạc nhiên hơn khi trông thấy Nguyễn trong tình trạng như thế. Bước lại gần anh, cô lắc đầu khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc toát ra. Cô biết ngay là Nguyễn từ đám cưới Mạnh về thẳng đây. Nhưng có cần phải say khướt như thế này không nhỉ?
Lắc mạnh đầu, My Thúy nhìn Nguyễn lần nữa. Cô không đành lòng nhìn anh nằm nửa trên ghế nửa dưới gạch như thế này. Suy nghĩ thật nhanh trong một giây, My Thúy bậm môi lại, cô kéo hai chân Nguyễn lên đặt thẳng trên ghế. Rồi dường như thấy anh nằm một cách khó khăn với quần áo chỉnh tề như thế này, cô nới lỏng núi cravate cho anh, mở giùm anh chiếc nút cổ, và cuối cùng, cô cởi luôn cho anh đôi giầy trên chân.
Cảm thấy Nguyễn đã tạm ổn, My Thúy trở về với công việc của mình. Nhưng không hiểu sao những giòng chữ như nhảy múa trước mắt cô. Dù My Thúy đã cố gắng hết sức để tập trung vào công việc nhưng cô cũng không thể nào làm được việc gì. Cuối cùng, My Thúy đành tắt máy, gấp hồ sơ lại và chống tay lên bàn, tì cằm xuống đó để đưa mắt nhìn mông lung quanh phòng.
Nhìn mãi, My Thúy cũng chỉ thấy những vật dụng lạnh lùng vô cảm. Để rồi, mắt cô dừng lại nơi chiếc ghế dài, trên đó có một người đàn ông đang nằm trong cơn say mê mệt.
Bỗng dưng, Nguyễn trở mình, miệng anh ú ớ một câu gì đó. Tò mò, My Thúy nhẹ bước lại bên Nguyễn. Chăm chú nhìn vào mặt anh, cô lắng tai nghe Nguyễn lảm nhảm trong miệng:
- Diễm ơi!... Đừng... Đừng làm đám cưới. Phương Diễm...
Mấy tiếng rời rạt thốt ra từ miệng Nguyễn làm My Thúy ngạc nhiên. Bỗng cô sực nhớ, cái tên Nguyễn vừa nói sao quen quá. Bước lại bên bàn, My Thúy mở chiếc thiệp cưới của Mạnh ra xem. Cái tên Nguyễn vừa gọi đúng là cô dâu trong cái đám cưới hôm nay rồi.
Phát hiện mới mẻ này làm My Thúy sững sờ. Hèn nào mà Nguyễn say đến như vậy! Chắc là anh rất yêu Phương Diễm nên mới buồn đến nỗi chìm đắm trong men rượu như thế này. Và vẻ buồn bã thường xuyên trên gương mặt anh bây giờ đã có lời giải đáp. My Thúy tự hỏi, không biết ngoài cô ra, Mạnh và những người khác có ai biết không nhỉ?
Nguyễn chợt trở mình, anh lăn một vòng và rơi người xuống đất. My Thúy lắc đầu nhìn anh, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô không thể nào phân tích được tâm trạng của mình hiện giờ. Cô bâng khuâng với tình cảm thầm kín của Nguyễn mà cô vừa khám phá ra. Đồng thời, cô thấy trái tim mình lại nhói lên một nỗi đau nào đó.
Không đành nhìn Nguyễn lăn mình dưới đất, My Thúy lại bên anh, cố gắng đưa Nguyễn trở lên ghế. Khi Nguyễn nằm yên được trên ghế thì My Thúy cũng mệt nhoài. Nhận thấy trên trán Nguyễn ướt đẫm mồ hôi, cô lấy chiếc khăn mặt của mình nhúng nước và lau mặt cho anh. Trong lúc làm việc đó, My Thúy thấy lòng mình bồi hồi khó tả, một cảm xúc mà cô chưa có dược bao giờ. Điều phát hiện này khiến cô ngạc nhiên với chính mình. Tại sao thì cô chưa thể nào hiểu được.
Đắp chiếc khăn ướt lên trán Nguyễn, My Thúy đứng lên. Cô vươn vai vặn người vì cơn mỏi mệt chợt đến. Ngoài kia, hình như mọi người đã về hết. My Thúy đoán như thế vì cô không nghe thấy những âm thanh quen thuộc như mọi ngày. Nhìn lên đồng hồ, cô lại càng thấy điều mình vừa phỏng đoán là đúng, vì hai chiếc kim đồng hồ đã chỉ vào con số năm. Như thế có nghĩa là mọi người đã về cả tiếng đồng hồ rồi. Thế mà cô cứ mãi ngồi nơi đây, trong căn phòng vắng lặng của tòa nhà to lớn này, và quên cả thời gian đã trôi qua như thế nào!
My Thúy cũng thấy mình quá mệt mỏi, cô đã làm việc cả ngày rồi cơ mà. Nhưng cô không đành bỏ về khi mà Nguyễn đang say ngủ trong men rượu như thế này. Lỡ như có chuyện một gì đó xảy đến với anh thì sao?
Ngần ngừ một chút, My Thúy vòng hai cánh tay lại để lên bàn, cô gục đầu lên đó tìm cho mình một chút thư giãn, vì cô không thể chống lại được với sự mệt mỏi của mình. Nhắm mắt lại, cô thấy dễ chịu được một chút. Và cứ thế, My Thúy chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
-My Thúy!
Mãi cho đến khi một bàn tay của ai đó đặt lên vai Thúy lay nhẹ, và một tiếng gọi tên cô nho nhỏ, cô mới giật mình choàng dậy. Vừa ngước đầu lên, mở mắt ra cô đã nhận ra người đang đứng lên cạnh gọi mình là Nguyễn.
Hoảng hốt, My Thúy vội vã đứng phắt dậy. Nhưng chưa thật tỉnh ngủ, cô không giữ được thăng bằng nên người chao nghiên sang một bên. Nguyễn nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ cô, và cả thân người My Thúy dựa hẳn vào Nguyễn khiến cô thẹn thùng dỏ bùng cả mặt.
Giữ My Thúy trong tay một chút như để cho cô bình tĩnh lại, rồi Nguyễn mới đỡ cô đứng thẳng lên. Dịu dàng nhìn cô, anh nói:
-Thúy vào rửa mặt đi, muộn rồi đấy.
Sực nhớ lại tình trạng ngái ngủ của mình, My Thúy càn thẹn hơn. Cô lýnh quýnh chạy nhanh vào phòng tắm như để tránh ánh mắt của Nguyễn đang nhìn thẳng vào mình.
Soi mình trong tấm gương nhỏ trước bồn rửa tay, My Thúy thấy trong đó khuôn mặt của mình sao mà lạ quá. Trong đó, vẫn là cô hàng ngày. Vậy mà giờ đây, cô thấy dường như có một sự thay đổi nào đó làm cho cộ lạ hơn, xinh đẹp hơn, và nhất là hai mắt cô sáng long lanh như vừa có thêm một nguồn sống mới.
Chải nhanh mái tóc, My Thúy ngắm mình trong gương lần nữa. Khi đã thậy tạm ổn, cô mới từ từ mở cữa bước ra. Chân My Thúy chợt khựng lại ngay ngưỡng cửa khi nhìn thấy Nguyễn đang ngồi nơi bàn của cô với dáng vẻ chờ đợi.
Không để cho My Thúy kịp tỏ thái độ ngạc nhiên, Nguyền đã lên tiếng ngay:
-Thúy xong chưa?
Không trả lời vào câu hỏi của Nguyễn, My Thúy hỏi ngược lại anh:
-Anh cần em làm điều gì ạ?
Nguyễn lắc đầu:
-Không, có cần gì đâu. Thúy không thấy đã hết giờ làm việc rồi hay sao?
My Thúy tỏ ra không hiểu:
-Vậy sao anh hỏi...
Cô ngập ngừng không nói hết câu, Nguyễn nói:
-Anh chỉ hỏi Thúy xong chứ đâu có nói là muốn nhờ Thúy làm điều gì đâu.
-Vậy thì anh định bảo Thúy làm gì?
-Anh định mời Thúy đi ăn tối, vì anh chắc là Thúy chưa ăn, phải không?
Nghe Nguyễn nói như vậly, My Thúy mới nhớ ra là đã quá giờ ăn tối của cô lâu rồi. Và quả thật, bụng cô đang réo ầm ỉ vì đói. Nhưng chẳng lẽ lại đi ăn với Nguyễn?
My Thúy phân vân đứng im. Hiểu được sự lưỡng lự của cô, Nguyễn nói tiếp:
-Bây giờ thì anh cũng đói rồi, mà đi ăn một mình thì thú thật với Thúy, anh ngại đi quá. Nhưng nếu có một người làm bạnh với mình thì lại khác chắc là bữa cơm sẽ ngon miệng hơn. Chắc là Thúy không nỡ lòng từ chối chứ?
My Thúy nhìn Nguyễn. Gương mặt anh toát lên sừ thành khẩn khiến cô xiêu lòng. Vả chăng, chẳng phải là cô vẫn qúi mên anh đó sao? Vậy thì cùng nhau dùng một bữa cơm có phải là một cơ hội tốt để nói chuyện với anh hơn lại chối từ?
Nghĩ thế, cô trả lời anh phân hai:
-Nhưng mà ba mẹ me chắc lo lắng lắm.
Nguyễn cười trấn an cô:
-Thì có gì đâu, Thúy chỉ có việc gọi điện thoại về nhà báo tin và xin phép hai bác một tiếng là xong ngay thôi mà.
Vừa nói, anh vừa giơ ống nghe của máy điện thoại lên cho cô.
Biết là không thể nào từ chối được nữa rồi, My Thúy đành phải bước lại. Cô cằm ông nghe trên tay và bấm số. Khi mẹ cô lên tiếng ở đầu dây bên kia, cô chỉ nói ngắn gọn vài câu để báo cho bà biết là cô về trễ rồi gác máy ngay.
Như chỉ chờ có thế, Nguyễn đứng lên ngay khi My Thúy vừa đặt ống nghe xuống. Anh nói:
-Chúng ta đi!
Một câu nói vừa như hỏi vùa như ra lệnh khiến My Thúy cẩm thấy hơi tức. Nhưng không hiểu sao, My Thúy đanh đá thường ngày đã biến đâu mất, để chỉ còn lại đây một My Thúy ngoan ngoãn vâng lời.
Khoác chiếc xách lên vai, My Thúy lẳng lặng đi sau lưng Nguyễn. Anh cũng không nói một lời. Mãi đến khi xuống sân, Nguyễn mới quay lại nói với cô:
-Thúy để xe lại đây đi, để anh chở Thúy được rồi!
My Thúy ngần ngại:
-Rồi một lá làm sao em về?
-Thì anh đưa Thúy về không được sao?
My Thúy lại lắc đầu:
-Vậy còn sáng mai thì sao? Làm sao em đi làm?
-Thì có gì đâu, anh sẽ tới chở Thúy đi.
-Vậy thì mất công anh phải mất thì giờ vì em.
-Có gì là mất công đâu, anh cũng tiện đường đi làm mà. Thôi, miễn thắc mắc nữa, đứng đây đợi anh lấy xe và gửi xe Thúy cho bảo vệ đã.
My Thúy không còn biết làm gì hơn là đứng đợi vì vừa nói xong là Nguyễn đã bước đi ngay. Chỉ một chốc sau, Nguyễn đã trở ra với chiếc xe gắn máy của anh. Rề xe lại bên My Thúy, anh gọi:
-Lên xe đi Thúy!
Cho xe chầm chậm chạy đi, Nguyễn ngoái đầu ra sau hỏi:
-Thúy muốn ăn gì?
My Thúy nhỏ nhẹ:
-Gì cũng được anh ạ!
-Vậy thì anh đưa Thúy tới một tiệm ăn này khá lắm.
My Thúy yên lặng không nói gì. Cô cảm nhận thấy trong lòng mình dân lên một cảm giác lạ kỳ. Cái cảm giác mới mẻ này làm cho cô hoang mang, vì cô chưa bao giờ thấy lòng mình như thế. Một chút gì đó vui mừng, một chút gì đó hạnh phúc. Nhưng cạnh đó, lại có một chút gì đó lo âu, sợ hãi. Dù rằng My Thúy không biết mình vui sướng, hạnh phúc vì điều gì. Và cũng không biết cái gì đang âm thầm đe dọa cô khiến cho cô mơ hồ thấy lo âu, sợ hãi.