Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 8: The Secret
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 6
Cập nhật: 2018-02-01 02:24:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ôi đoán là cuối cùng mình cũng đã ngủ thiếp đi, bởi vì tôi đã có một giấc mơ. Nhưng hổng phải một cơn ác mộng. Cũng hổng phải giấc mơ liên quan tới thế giới của loài mối.
Trong mơ tôi là một người mẹ. Đang đi tìm con. Tôi lùng sục khắp mọi nơi, mặc dù tôi đã bị thương và đang đau đớn.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được chúng. Và trong giấc mơ, chúng nằm cuộn tròn bên tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, giấc mơ tan biến rất lẹ, nhưng nó để lại một cảm giác thật yên bình.
Mặt trời đã lên cao. Đã mười giờ rưỡi sáng. Muộn rồi. Rachel đã tắm và mặc quần áo xong.
“Mình hổng thể ngờ là bồ ngủ ngon lành vậy,” Rachel làu bàu. “Mình thì có một cơn ác mộng cực kì tệ. Bây giờ mình về nhà nghen. Bồ ổn rồi chứ?”
“Chắc chắn rồi,” tôi vừa nói vừa dụi mắt cho tỉnh ngủ. “Ý mình là… bồ biết đó, đêm qua và toàn bộ vụ ấy… chẳng phải mình bị khủng hoảng thần kinh hay gì đó đại loại đâu. Cú sốc đó là có căn cứ. Vụ đó làm mình gớm ghiếc quá.”
“Bồ khỏi cần nói chuyện đó với mình.” Rachel tán thành. “Nhưng nếu bồ nghĩ ngợi về nó thì cũng đâu có gì quan trọng, Cassie à. Chúng chỉ là những con mối không hơn không kém. Đồ sâu bọ ấy mà.”
“Ừa.”
Rachel đi khỏi. Tôi hổng biết nhỏ phải về nhà thiệt hay tôi đã làm cho nhỏ thấy oải. Rachel vốn hổng phải loại người thích âu yếm người khác. Việc bắt buộc phải cư xử với tôi giống như một đứa bé có thể đã làm nhỏ phát ớn.
Mẹ tôi đã đi làm, ba tôi cũng đã đi đâu. Tôi đoán thế, bởi vì hổng thấy chiếc xe tải của ba ở nhà. Tôi ăn vài lát bánh mì nướng và uống một li nước cam. Rồi tôi ăn thêm một mẩu bánh pizza nhân rau còn sót lại.
Tôi cảm thấy mình bồn chồn và kì quặc làm sao í. Như thể tôi đang cheo leo bên bờ một cái gì đó. Như thể cuộc sống của tôi đã trở nên mất cân bằng kể từ ngày hôm qua.
“Rachel có lí lắm,” tôi nói thành tiếng, chỉ cốt được nghe một tiếng người. “Chúng chỉ là đồ sâu bọ. Những con mối chứ gì đâu. Với lại, cuối cùng thì mình cũng đã thoát ra được rồi kia mà.”
Tôi bước ra ngoài để cảm nhận ánh nắng trên làn da của mình. Làn da người của mình.
Hổng thực sự suy nghĩ về việc mình làm, tôi đi xuống nhà kho, tới cái tủ lạnh mà chúng tôi sử dụng để chứa những thức ăn cho các con thú. Tôi lấy ra một con cào cào đông lạnh đút vô túi quần, rồi đi về phía bìa rừng.
“Ê Cassie” tôi nghe thấy có tiếng nói trong đầu khi tôi bước đi sột soạt qua rừng. “Có chuyện gì mới không vậy?”
Tôi ngẩng đầu và trông thấy Tobias lướt sạt qua. Cậu ấy bay lên, ngoặt gấp một vòng và đậu xuống một cành cây. Bộ vuốt sắc lẻm bấm sâu vô vỏ cây.
“Chẳng có gì quan trọng,” tôi đáp.
“Tui nghe nói đêm qua tệ lắm hả?”
“Ừa, bồ vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Với Ax chứ còn ai nữa. Ảnh chắc là phải “rụng tim” vì tất cả những chuyện đó.”
Tôi dừng bước. Có cái gì đó trong cách Tobias nói “rụng tim.” “Tobias nè, bồ còn nói chuyện với ai khác không?”
“Đại loại là với Marco,” cậu ấy đáp.
“Và Marco bảo bồ là mình đã phát rồ, đúng hông?”
“Thực ra chữ Marco dùng là ‘phát khùng’ với lại ‘cuồng’ và ‘chập mạch.’ Nhưng cậu ấy nói tất cả những chữ đó với một giọng rất tử tế.”
Tôi bật cười một cách cay đắng. “Phải, mình có hơi chập mạch thiệt đó.” Tôi công nhận.
“Xin chào mừng bồ đã nhập hội mát dây,” Tobias nói giỡn. “Tụi mình sẽ chẳng có đứa nào ra khỏi mọi chuyện này mà còn hoàn toàn bình thường được đâu. Bồ biết mà. Bao nhiêu là cái đáng sợ.”
“Phải, mình phát bịnh lên vì tất cả những chuyện đó rồi,” tôi nói. “Mình đã phải tiêu diệt con mối chúa. Mình biết, nó chỉ là một con bọ thôi. Nhưng mình là ai mà có quyền quyết định giết con vật này hay không giết con vật kia chứ? Mình đây nè, nào người bảo vệ cây cối, người yêu thú, như Marco nói, vậy mà khi đụng chuyện mình chỉ giống như…”
“Giống như tui chứ gì?” Tobias hỏi.
“Giống như bất kì một con thú săn mồi nào,” tôi nói một cách vụng về.
“Bồ cảm thấy tệ hại vì bồ phải giết con mối chúa để sống sót.”
“Lẽ ra mình hổng nên ở đấy. Chỗ đó là thế giới của chúng, đâu phải thế giới của mình. Những đường hầm trong khúc gỗ mục kia là toàn bộ vũ trụ của chúng. Mình đã xâm lăng nó. Và khi chúng cản đường, mình đã giết chúng. Việc ấy có khiến bồ nhớ tới kẻ nào không?”
“Coi kìa, bổ hổng phải là một tên Yeerk, và những con mối hổng phải là con người…” Tobias nói. “Hổng thể so sánh vậy được.”
Tôi chẳng thèm cãi lại. “Nè, mình phải biến hình đây. Mình phải làm một việc gì đó.”
“Việc gì mới được chứ?”
Tôi thở dài. “Một việc ngu ngốc, có lẽ vậy. Ở nhà mình có một con chồn hôi mẹ bị thương. Nó có một lũ con nhỏ đang sắp sửa chết. Mình nghĩ là ít nhiều mình cũng biết chúng hiện ở đâu, nhưng mình hổng thể tới đó trong hình dạng một con người.”
Tobias im lặng một lúc. “Lũ chồn hôi con hả? Gần bìa khu trại đốn cây của bọn Yeerk chứ gì?”
“Phải.”
“Tui có thể chỉ cho bồ chúng ở đâu.”
Một khoảnh khắc lạnh ngắt, tôi hổng hiểu được Tobias vừa nói gì. Tôi hổng muốn nghĩ vì sao Tobias… vì sao một con diều hâu đuôi đỏ lại có thể biết chính xác chỗ ở của một lứa chồn hôi mới sinh.
Tôi hít mấy hơi thiệt dài. Tôi ráng giữ giọng thật bình thản. “Chúng còn sống hay không?”
“Có bốn con vẫn còn sống,” Tobias nói.
Tôi cảm thấy có một sự xúc động lạ thường ít có sôi lên trong lòng mình. Tôi nhìn Tobias trừng trừng. Nhìn những chiếc vuốt sắc lẻm, nhìn chiếc mỏ khoằm ác mó.
Tôi có thể hình dung bức tranh ấy trong đầu. Cái cách Tobias có thể nhào xuống, lia vuốt ra, quắp những con vật bất lực lên khỏi mặt đất và…
Tôi run cả người. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại để ngăn chúng khỏi run lên.
“Mình sẽ đi cứu những gì còn lại của chúng,” tôi nói, giọng hổng còn bình thản được nữa.
“Tui sẽ giúp bồ,” Tobias tuyên bố.
Animorphs - Tập 9: Vũ Khí Bí Mật Animorphs - Tập 9: Vũ Khí Bí Mật - K. A. Applegate Animorphs - Tập 9: Vũ Khí Bí Mật