Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 15
N
gay lập tức bọn tôi trở lại lốt gián.
NẾU CÁC CẬU SỐNG, TA SẼ HỎI LẠI LẦN NỮA.
NẾU CÁC CẬU SỐNG.
Cây roi màu đỏ - lưỡi của con Taxxon cuốn tôi trôi xuống, dính cứng, không cách gì cứu vãn!
“Hoàn hình! Hoàn hình ngay!” Anh Jake hét lên trong đầu tôi.
Chẳng cân nhắc đến lần thứ hai, nén sợ hãi, tôi tập trung tâm trí vào thân thể người của chính mình. Đột nhiên, xung quanh trở nên tối đen.
“Tụi mình chun vô bụng con Taxxon rồi!” Tôi hét lên.
“Tập trung biến hình!” Anh Jake la. “Tụi mình phải bục ra khỏi người chúng. “
Một chất lỏng mùi rất hắc trào lên như sóng triều cuốn tôi khỏi cái lưỡi dính nhớp. Tôi lảo đảo, khiếp hãi và đui mù trong cái chất nhờn lầy nhầy và nóng hổi đó.
Nhưng cùng lúc đó, tôi cảm thấy mình đang lớn lên. Hai cọng râu gián của tôi quờ trúng một con gián khác, nhưng lớn hơn con gián bình thường.
“Hoàn hình đi!” Cassie hét lên.
“Khỏi nhắc” Tôi hét lên đáp lại.
Xung quanh tôi chật chội đến mức không cục cựa nổi. Thân thể của các bạn xô vào tôi trong khi cả bọn phình ra từ lại gián. Tôi cảm thấy ruột con Taxxon co giật vì ráng sức tiêu hóa cái thức ăn cứ phình ra một cách chết người này.
Hai lá phổi của tôi đang mọc trở lại, và chúng bắt đầu khát không khí.
Tôi ngộp thở! Thân thể của tôi hổng chịu đựng giỏi bằng thân thể loài gián.
“Không khí!” Tôi nghe tiếng Marco la. “Tui hổng thở được nữa!”
“Cứ tiếp tục biến hình đi.” Anh Jake nói. “Tụi mình sẽ tìm cách bục tung cái con sâu này ra.”
“Đuôi tôi mọc lại rồi.” Ax kêu. “Tôi có nên…”
“CÓ!” Anh Jake hô. “Làm liền đi!”
Bóng tối xung quanh chúng tôi đột nhiên vỡ tung. Tôi liếc nhanh sang cái đuôi Andalite giống như lưỡi hái của Ax đang chém toang con Taxxon từ bên trong.
Không khí! Không khí ùa vô. Không khí hôi thúi, bẩn, độc, nhưng vẫn là không khí.
Bọn tôi bùng ra từ bụng của con Taxxon, mình mẩy còn bọc trong mớ ruột của nó và phủ đầy thứ nước nhầy màu xanh lam lục.
Bọn tôi chưa hoàn toàn là người, vẫn một thứ nửa người nửa bọ ghê tởm, nhưng đang kết thúc việc hoàn hình với tốc độ nhanh chưa từng có.
Không khí! Tôi hít nó vô hai lá phổi còn đang hình thành của mình.
Con Taxxon nằm tan nát và bốc mùi thúi hoắc xung quanh bọn tôi. Căn phòng đầy nhóc những tên Mượn xác Người đang ăn chiều, chúng không còn bị người Ellimist làm đông cứng nữa.
Nhưng giờ thì chúng đờ người ra vì quá kinh ngạc.
“Chuồn lẹ trước khi chúng kịp hoàn hồn.”
Bọn tôi chạy. Trườn, trượt khỏi đống ruột Taxxon. Vẫn còn đang hiện nốt các ngón tay, ngón chân, bọn tôi chạy bắn ra khỏi phòng ăn.
“Tóm lấy chúng!” Một giọng người hét lên. “Tóm lấy chúng ngay, lũ ngốc, không thì Visser Ba cho chúng mày nhừ xương đó!”
Đột nhiên, ồ lên một tiếng, bọn Mượn xác Người nhảy bật dậy từ những cái ghế.
Một tên Hork-Bajir ở gần cửa di chuyển thiệt lẹ để cắt đường rút của bọn tôi. Ax quất đuôi như chớp, trúng vai tên Hork-Bajir.
“Chạy tới thang máy!” Marco la lên trong khi mở đường rút khỏi phòng ăn.
“Tất cả, trừ Ax, nếu có thể biến hình nữa thì biến đi!” Anh Jake hét lên trong lúc bọn tôi vọt tới thang máy. “Chúng ta cần có sức mạnh!”
Trong bọn tôi, chỉ một người có khả năng chiến đấu trời cho, đó là Ax. Tôi ráng tập trung tâm trí vô con gấu mà tôi đã thu nạp được.
Lẽ ra tôi nên biến hình thành voi hay chó sói, hai con thú tôi đã từng quen thuộc. Nhưng voi thì hổng vô lọt thang máy, mà tôi lại đang cần sức mạnh.
“Xầm!”
Có cái gì đó va mạnh vào tôi khiến tôi nằm sóng soài trên đất dơ.
Một người đàn ông. Một người lớn! Hắn đã đâm sầm vào tôi. Tôi có lý do để nồi giận đùng đùng. Loại người khốn khiếp nào lại đi uýnh một đứa con gái nhỏ xíu chứ?
Dĩ nhiên tôi biết câu trả lời là sao. Gã đàn ông kia chẳng còn là người, mà chỉ là một tên Mượn xác. Con sâu Yeerk trong đầu hắn đâu thèm biết hay quan tâm đến phép lịch sự.
Gã cúi xuống thộp cổ tôi.
Đột nhiên hắn chỉ còn một bàn tay.
“Aaaaa!” Hắn kêu rống lên, té ngửa ra sau.
“Cảm ơn Ax.” Tôi nói.
“Chúng ta bị kẹt rồi.” Ax đáp.
Tôi ngó ra phía sau ảnh. Các bạn khác đã tới được cái thang máy ở cách chúng tôi chừng vài trăm mét. Giữa hai đứa tôi với tụi bạn là một đạo quân Mượn xác Người và Hork-Bajir.
Marco rồi Cassie đã vô trong thang máy. Chỉ còn anh Jake vẫn đang đứng nhìn hai đứa tôi với vẻ hãi hùng.
“Chạy khỏi đây đi!” Tôi la lớn. “Tụi này không sao đâu!”
Vài tên Mượn xác bắt đầu tiến tới sát anh Jake. Nhưng số lớn thì chỉ mắt trước mắt sau ngó chừng Ax. Chúng biết đó là một người Andalite - kẻ thù không đội trời chung của quân đội Yeerk. Tôi không biết chúng nghĩ tôi là giống gì, vì người tôi vẫn ròng ròng chất nhầy của tên Taxxon.
Đột nhiên, một cặp Hork-Bajir lao tới. Những cánh tay đầy lưỡi dao của chúng chém vào không khí. Chúng chạy tới y như một cặp cưa xích vận hành hết tốc độ.
Ax quất!
Nhưng hai tên Hork-Bajir quá lẹ.
“Aaaa!”
Một vết chém sâu vào mạn sườn Ax.
Ax quất và quất tiếp, cái đuôi bọ cạp như vô hình vô ảnh. Bọn Mượn xác Người thận trọng đứng đằng sau, sợ rằng không bị tụi Hork-Bajir đang tức giận xả vào người thì cũng bị Ax băm nhừ tử. Nhưng có thêm những tên Hork-Bajir lại lao tới, và Ax phải lui lại.
Lúc đó… tôi nhận thấy mình hết sợ.
Một sự tự tin dâng lên trong tôi.
Hoàn toàn tự tin và không hề biết sợ.
Tôi nhận ra mình không còn đứng thẳng nữa, mà đi bằng bốn chân.
Lông thú thô kệch màu nâu sậm. Những chiếc vuốt màu đen, cái nào cái ấy giống như lưỡi búa chim.
Tôi đã trở thành gấu. Chính là tôi đã cảm thấy sự tự tin của gấu. Gấu không hề biết sợ.
Tôi là một con gấu xám Bắc Mỹ, chưa từng biết đến một khoảnh khắc sợ hãi thực sự. Đột nhiên tôi thấy đau khủng khiếp ở vai. Một tên Hork-Bajir vừa chém tôi. Tôi mở hai con mắt gấu cận thị ra nhìn trừng trừng nhưng chẳng thấy gì ngoài một đám lờ mờ cao cao.
Trước đây tôi chưa từng biến thành gấu. Tôi chưa từng học cách kiểm soát trí óc và bản năng của nó. Nhưng giờ con gấu - tôi đã bị khiêu khích.
Vậy thì chỉ có một câu trả lời: Tấn công!
“Grừừ!” Tôi rống lên và lao vô tên Hork-Bajir.
Nó lại chém tôi một nhát. Chẳng xi nhê gì hết. Tôi đổ ụp vô nó, bốn trăm kilô của một con gấu xám đang cực kỳ giận dữ.
Sức mạnh!
Tôi là một chiếc xe tải đang lao một trăm kilomet giờ!
Tôi là một chiếc xe tăng!
Tôi là một con thú ăn thịt bự nhất chốn này và không con vật nào, KHÔNG CON VẬT NÀO dám khiêu khích tôi mà sống sót!
Tôi chỉ thấy được lờ mờ tên Hork-Bajir qua đôi mắt cận thị của loài gấu, nhưng tôi đánh hơi được nó và cảm nhận được nó, và tôi vung bàn tay đồ sộ lên đánh trúng vô ngực nó. Cú “chưởng” Của tôi có thể lật một toa tàu ra khỏi đường ray.
Tên Hork-Bajir bay vèo ra xa.
Thêm những tên khác kéo tới. Chúng có cơ hội khám phá ra tại sao một phần trong cái tên latinh của gấu xám lại là horribilis (kinh hoàng).
Tôi chỉ nhớ qua loa những gì xảy ra sau đó. Tôi buông mình theo cơn điên của con gấu. Cơn giận dữ của nó với cơn giận dữ của tôi đã nhập làm một. Tất cả sự căng thẳng trong tôi, tất cả sự bấp bênh nghi hoặc đã bị quét sạch khi tôi buông mình theo bạo lực của con gấu.
Tôi nhớ là tới một lúc nào đó, anh Jake đã biến thành hổ và nhập cuộc. Và ký ức tôi còn giữ là những hình ảnh loang loáng của sự hủy diệt, của những cái hàm ngoạm cắn.
Nhưng điều kế tiếp mà tôi nhớ rõ lúc bay lên dọc theo thang máy, là tiếng anh Jake la lên trong đầu tôi “Rachel, hoàn hình đi. Lẹ lên! Em MẤT kiểm soát rồi! Hoàn hình đi!”
Tôi điên cuồng quơ tay lên trời, tìm cách giết con hổ trên đầu mình trong thang máy.
Tìm cách giết anh Jake.
Tôi cảm thấy mình bừng tỉnh sau một cơn mơ.
Trong khi bọn tôi từ từ dâng lên phía mặt đất, tôi bỏ con gấu lại và trở lại là chính mình.