Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 15
M
ay mắn là trong Dưỡng đường thú hoang (cũng là nhà kho nhà tôi) lúc nào cũng có mấy con hải âu.
Bọn tôi thu nạp ADN của hải âu và biến hình dưới con mắt quan sát của Tobias đậu trên rui nhà.
Trước đây tôi đã biến thành chim rồi. Một con ó biển, nói cho ngay, cũng là một loại diều hâu.
Nhưng xét về một số mặt thì hải âu khác lắm. Một trong những cái khác ấy là hải âu ăn thịt, cá chết chứ không săn mồi. Vì thế nên khi cả bọn cất cánh bay rào rào ra khỏi kho rơm thì tôi chú ý đến những cái khác, cảm thấy những điều khác. Trí óc hải âu của tôi không tìm kiếm chuột hay những con vật chạy trên mặt đất. Nó mở rộng hơn nhiều. Nó tìm kiếm bất cứ cái gì - bất cứ thứ gì - có thể ăn được.
Cũng may là trí óc của hải âu khá gần với trí óc của những loài chim khác mà cả bọn trải qua, cho nên khá dễ dàng kiểm soát.
Tuy nhiên, một khi đã nhập vào trí óc hải âu, đứa nào cũng chăm chăm phát hiện thức ăn.
“Ê! Coi kìa! Khoai tây chiên dưới đất kìa!”
“Chuchoa! Nửa thanh socola bên cạnh chiếc xe đó!”
“Ồ ồ hãy nhìn chiếc bánh mì kẹp thịt phía sau tiệm McDonal kìa!”
Đôi khi bạn phải chấp nhận cái chương trình cơ bản đã cài đặt trong óc con vật và sống chung với nó.
“Bãi biển kia rồi.” Jake nói trong lúc cả bọn vỗ cánh bay vút lên rồi lại vỗ cánh.
Về mặt nào đó thì làm ó biển dễ hơn. Ít phải tập trung phải đập cánh hơn nhiều.
Khi đã ra đến ngoài biển, ít ra bọn tôi cũng có thể ngưng rà tìm thức ăn. Hầu như là thế.
“Nè, có phải một bao khoai tây chiên trôi ở đằng kia không nhỉ?”
Bọn tôi bay thấp, chỉ cách mặt nước chừng ba bốn mét. Không như diều hâu có thể cưỡi các luồng khí nóng lên tận các đám mây.
Nhưng lúc này Tobias không bay cao hơn bọn tôi bao nhiêu. Trên mặt nước chẳng có các luồng khí nóng nên cậu ấy phải đập cánh nhiều để có thể giữ mình trên cao.
Bọn tôi bay là là trên mặt nước bập bềnh.
“Nè, coi kìa! Rachel kêu lên. “Phía bên trái đó.”
Những hình dáng màu xám thanh tao xẻ nước, lên lên xuống xuống, xé cái rào ánh bạc chia đôi trời và biển. Đó là một đàn cá heo.
“Mấy bồ biết đó, đôi khi sự việc diễn ra thật tuyệt,” Rachel hào hứng. “Mình muốn nói là tụi mình đang bay, đang bay, thế rồi lát sau đã lại giống như chúng nó, bơi trong nước y như đang ở trong nhà mình vậy!”
“Đúng rồi, chỉ có tụi mình với lũ cá mập thôi!” Marco nói giọng ảm đạm.
“Vẫn cứ tuyệt chứ sao,” Rachel đáp.
“Trước mặt có một chiếc tàu” Jake thông báo.
“Giờ bồ mới để ý thấy hả?” Tobias bật cười. “Hừ. Mắt hải âu thì đâu có tinh lắm phải không? Đó là một chiếc tàu congtener có tên là Newmar. Nó từMonroviatới. Bồ có muốn biết tóc ông thuyền trưởng màu gì không nào?”
“Đồ khoe khoang,” Jake làu nhàu.
Mắt diều hâu thì kỳ diệu hết sức rồi. Chừng nào còn ánh sáng mặt trời, Tobias còn có thể đọc được một quyển sách ở cách xa ba dãy nhà.
Bọn tôi bay vất vả lắm mới bắt kịp con tàu. Nó chạy khá nhanh và lúc cả bọn gần tới nơi thì tôi đã kiệt sức.
Con tàu thật đồ sộ, sơn màu xanh rỉ, boong tàu dài hơn cả một sân đá banh. Phần kiến trúc bên trên được dồn hết ở đuôi tàu. Đó có thể là nơi ở của thủy thủ đoàn, vì vậy bọn tôi bay về phía mũi tàu, hy vọng kiếm được chỗ yên thân.
Boong tàu chứa đầy congtener, đó là những chiếc thùng bằng thép giống như các xe mooc. Congtener hàng nối hàng xếp dọc boong tàu, bọn tôi trông thấy hàng trăm chiếc khác nằm trong hầm tàu nữa. Bọn tôi đậu ở trong khoảng chật hẹp giữa hai hàng congtener tận phía trước mũi tàu. Giống như có những bức tường vây quanh. Những bức tường bằng kim loại uốn cong cao chót vót trên cả đầu bọn.
“Tobias? Mất bao nhiêu thời gian rồi hả?”
Tobias ngoẹo đầu ngó xuống chiếc đồng hồ nhỏ xíu đeo ở chân. “Chừng một tiếng rưỡi.”
Chúng tôi quyết định hoàn hình người. Khoảng cách giữa các hàng congtener càng hẹp hơn khi chúng tôi hoàn toàn trở thành người.
“Hừ hừ. Ngoài này lạnh thiệt,” tôi than. Boong thép lạnh cóng dưới đôi chân trần của tôi. Và cho dù mặt trời đã lên cao thì chúng tôi vẫn đang ở trong bóng râm.
“Trời ạ, mình thề rằng đây là cái điều tệ hại nhất trong trò biến hình,” Marco ca cẩm. “Có ai làm ơn nghĩ ra cách biến hình với cả giày dép và có thể với cả một cái áo nịt len nhỉ? Nào Cassie, bồ là thiên tài biến hình mà. Mình chán ngấy những bộ đồ biến hình dở hơi này rồi.”
“Nhưng bồ bận đồ thun Spardex đó trông bảnh lắm mà,” Rachel chọc.
“Có điều không thời trang lắm. Mình chỉ khoái các bộ đồng phục. Một kiểu gì đó trông thật ác và phải ấm. Phải ấm mới được. Chứ tới mùa đông tới, tụi mình sắp trở thành một lũ Animorphs co ro thảm hại đấy.”
“Mình có một câu hỏi quan trọng đây nè,”Rachel nói. “Làm sao mà biết được lúc nào thì đến chỗ đó? Cái nơi bọn mình cần đến ấy.”
Jake làm một vẻ mặt kiểu “ai mà biết được?” nhưng vẫn nói: “Mình hình dung con tàu chạy khoảng, bao nhiêu nhỉ, hai mươi dặm một giờ hả? Vậy là cứ một giờ nó đưa ta đi hai mươi dặm, đúng không?”
Rachel dí một ngón tay vào trán mình và kêu lên: “Anh Jake quả một thiên tài toán học. Một giờ nhân với hai mươi dặm giờ. Thế là anh ấy tính ra liền hai mươi dặm.”
Jake bật cười, “Khả năng tính toán của anh chỉ thế thôi.”
“Thực tế tụi mình đang chạy với tốc độ mười tám dặm một giờ,” Tobias nói.
Cả bọn ngó trân trân vào cậu ta.
“Thỉnh thoảng mình bay dọc các xa lộ và ngó xuống bảng tốc độ của xe hơi. Cho nên mình hình dung được khá rõ là mình bay nhanh tới đâu. Khi tụi mình bay theo con tàu, mình đã bấm giờ.”
“Hay lắm, mười tám dặm một giờ, đại khái thế, chạy thẳng về phía nam,” Marco nhận định. “Như vậy trong vòng vài dặm nữa ta sẽ đến nơi mà Cassie nghĩ là nên đến.”
Tôi nhăn mặt. Cứ hễ ai đó nói gì dính đến việc tôi quyết định đi đâu hay làm gì là tôi lại thấy căng thẳng.
“ Có lẽ mình phải quay lại thôi,” Tobias nói vẻ hối tiếc,“Mình chẳng muốn ráng sức bay ngược trở lại mười tám dặm mà không được xả hơi. Còn nếu như mình cứ đậu lại trên tàu này, mình sẽ cập bếnSingaporemất.”
“Singaporehả?”Rachel hỏi.
“Ừa. Mình đã coi nhật ký hải hành của thuyền trưởng trong lúc tụi mình bay song song với con tàu. Họ đi về cảng ấy đấy.”
Tobias bay đi mất, bỏ lại cho chúng tôi chiếc đồng hồ nhỏ xíu.
Cả bọn ngồi sát lại bên nhau để lấy hơi ấm giữa những cơn gió đại dương tê tái. Thật chán khi phải chờ đợi cả tiếng đồng hồ mà chẳng có những gì bên trong các thùng congtener to đùng ở xung quanh. Nhưng mặt khác, bọn tôi lại biết rằng những việc mình sẽ phải làm sau đó dứt khoát sẽ không ngán ngẩm chút nào.
Một lát sau, Jake xem đồng hồ. “Gần một tiếng đồng hồ rồi đó. Cassie à, bồ nghĩ sao đây?”
“Mình chẳng biết nữa,” tôi thú nhận. “Mình… mình hi vọng lúc biến thành cá heo, mình sẽ có khả năng làm rõ được nhiều chi tiết mà con cá voi đã thông tin. Phần lớn đó là hình ảnh. Một số hình ảnh về các âm thanh, dòng chảy, nhiệt độ nước và những thứ hầm bà lằng mà mình không thể nhìn thấy từ trên mặt nước.”
Jake suy nghĩ một lúc “Ồ, hay lắm, mình cho rằng bây giờ là đúng lúc nhất. Tụi mình hãy ra thành tàu đi.”
Chúng tôi đứng dậy vặn vẹo tứ chi lạnh cóng và cứng đờ. Chúng tôi bám theo hàng congtener mà di chuyển về phía thành tàu bên trái, như người ta thường kêu là “bên cạy”.
Chúng tôi đã tới được thành tàu. Đó là một lan can kiên cố bằng thép chạy vòng quanh tàu, cao đến ngang thắt lưng, Jake kiểm tra coi liệu từ trên cầu tàu người ta có thể phát hiện ra chúng tôi không, và chúng tôi đi thêm một đoạn, tới một điểm mù, nơi không ai có thể nhìn thấy chúng tôi được.
Bốn đứa vịn vào lan can nhìn xuống dưới nước. Từ đây nhìn xuống cứ như hàng triệu dặm vậy.
Marco huýt sáo. “Trời, một cú nhảy cầu ác chiến đó.”
“Chẳng là gì với hải âu hay cá heo, nhưng với con người thì quả là xa thăm thẳm.” Tôi tán thành.
“Tụi mình không thể biến hình ở chỗ này. Làm sao vượt qua thành tàu trong thân hình cá heo được?” Rachel nói.
“Chí lý,”Jake đồng ý, “Tụi mình phải nhảy xuống nước trong hình người. Cả bọn, trừ Marco. Cậu ấy không biết bơi. Mình nghĩ là Marco có thể biến hình ngay tại đây, rồi tụi mình xúm lại đẩy cậu ấy qua thành tàu.”
Rachel có vẻ hoài nghi. “Anh Jake à, lúc Marco biến thành cá heo thì cậu ấy nặng tới một trăm tám mươi ký lận.”
Jake lo lắng ra mặt. “Lúc lập kế hoạch hầu như anh ta quên béng vụ này.”
Tôi cảm thấy thất vọng. Kế hoạch chưa bắt đầu coi mòi đã muốn phá sản.
“Mình sẽ tựa vào lan can,” Marco đề nghị. “Mình bắt đầu biến hình, rồi trước khi mình mất đi hai chân thì mấy bồ giúp hất mình qua lan can. Mình sẽ biến hình nốt trong vòng mấy giây trước khi chạm mặt nước.”
“Trừ khi bồ xuôi lơ dưới nước và chìm nghỉm.” Tôi nói toẹt ra. “Quên đi. Quên đi. Tụi mình hãy biến hình lại thành hải âu rồi bay về nhà. Việc này thật điên khùng.”
“Điên khùng á?” Marco nhại lại. “Nè, đó là từ của tui đó nha. Coi kìa, tụi mình đã đi xa tới tận đây…”
“Mình cóc cần biết!” Tôi hét lên, bất ngờ vì cơn giận dữ bột phát của chính mình.
“Mình sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ cái chết của đứa nào hết! Việc này không xong rồi. Mình cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Mình cũng chẳng biết tụi mình đi tới đâu nữa. Mình chẳng biết phải làm gì cả!”
Marco bật cười. “Bài hịch động viên xuất sắc đó, Cassie. Bây giờ thì mình thực sự nóng lòng đi tới đích.”
Tôi sắp hét lên với cậu ta một câu đại loại: “Nè, Marco, không phải là chuyện cà giỡn đâu nha.” Nhưng khi nhìn sang, tôi thấy mặt cậu ta đang nhọn ra thành một mỏ dài và rộng hoác.
Marco bắt đầu biến hình.
“Mình óng òng í,…” cậu ta mở rộng miệng nói nhưng không nói được nữa.
Marco đã trở nên to lớn. Sức nặng của cơ thể làm đôi chân người lèo khèo hết chịu nổi. Hai cánh tay bẹt ra thành các chân chèo.
“Nào!” Jake ra lệnh, rồi nắm lấy cánh tay - chân chèo của Marco. Rachel và tôi nhảy ra trước nắm lấy hai chân của Marco đúng lúc chúng bắt đầu co quắp lại.
“Dô ta này!” Jake hô.
Marco, nửa người nửa cá heo lộn ngửa qua lan can và rơi tòm xuống biển.
“Đến lượt tụi mình!” Jake hô tiếp.
“Yaaaaa!” Rachel kêu lên với nụ cười hoang dại. Nhỏ nhảy tót lên thành lan can, đu đưa một lát như một vận động viên thể dục thứ thiệt rồi tung mình ra trong một động tác nhảy cầu gọn ghẽ và duyên dáng.
Jake và tôi liếc nhìn nhau.
“Rachel,” Jake nói và đảo mắt.
“Nhỏ là em họ của bồ mà,” tôi nhận xét.
“Đếm đến ba nghen. Một hai,…”
“Aaaaa!” tôi leo lên lan can và ráng hết sức tung mình ra xa cái thành tàu bằng thép.