Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Chương 15
Chương 15
“... dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó!”
Tôi cảm thấy như vừa lãnh trọn một cú thôi sơn.
Tôi tự nhủ Tom chỉ là một kẻ Bị mượn xác. Một giống sên nhớp nhúa, ghê tởm từ một hành tinh khác đang nằm trong não anh và điều khiển anh. Khi Tom nói chuyện với tôi, thậm chí đó không còn là Tom. Đó là một tên Yeerk!
Anh của tôi là... người của chúng. Thầy Chapman... cũng là người của chúng.
Chúng đang ở khắp nơi, khắp chốn. Bọn tôi làm sao chọi lại chúng? Thậm chí làm sao dám thử chọi lại chúng? Nếu chúng đã có thể tách đoạt anh trai tôi khỏi tôi, tách đoạt Tom thì cách chi tôi chống lại nổi? Điều đó là điên rồ. Marco đã có lý.
Tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi đã hoàn hình thì nỗi tuyệt vọng sẽ hạ nốc ao ngay. Nhưng loài chó không biết thế nào là tuyệt vọng. Chính cái bộ óc giản dị, tươi vui và ham sống của Homer đã cứu tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi như buông xuôi, nhường bước cho cái tư duy chó làm việc. Tôi không muốn suy nghĩ nữa. Tôi không muốn làm người. Một lúc lâu, tôi đi vẩn vơ trên những đụn cát và hít ngửi những mùi vị.
Nhưng tôi vẫn biết tôi có nhiệm vụ phải làm. Một hồi sau, tôi từ bỏ niềm vui giản dị kiểu làm chó và tự ép mình trở lại với thực tế nghiệt ngã.
Tôi chờ nghe thêm ít điều nữa từ cuộc họp, nhưng tôi vẫn còn bối rối đến mức không thể nào theo dõi ngọn ngành những điều chúng nói. Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại một câu nói duy nhất: “Dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó!”
Một điều nữa khiến tôi chú ý là việc Tom thảo luận với một thành viên khác - một kẻ Bị mượn xác - về lịch trình đi đến vũng Yeerk. Tom vừa ở đấy về và cảm thấy rất khỏe. Anh ấy nói sẽ trở lại đó vào tối thứ Hai.
Nhưng đó thật ra là con sên trong đầu anh ấy đang nói. Tên Yeerk đang kiểm soát Tom mới là kẻ cần trở về vũng Yeerk.
Chợt tôi nghe một giọng nói khác. Cassie!
Tôi vội vã lẻn ra sau đụn cát để lại gần giọng nói. Tôi nghe rõ mồn một giọng của Cassie và một giọng khác mà phải mất đến một phút tôi mới nhận ra.
Đó là gã cảnh sát. Chính gã cảnh sát ấy.
“Này, em kia, làm gì đấy?” gã cảnh sát hỏi.
“Dạ, em đi nhặt vỏ ốc,” Cassie đáp.
“Nơi này chỉ dành cho thành viên chính thức,” gã cảnh sát nghiêm giọng nói. “Họp kín, em hiểu chứ?”
“Dạ hiểu,” Cassie ngoan ngoãn đáp.
Tôi đến được nơi có thể trông rõ họ, mặc dù, như tôi đã nói, tầm nhìn của chó không có gì đáng tự hào: mọi thứ đều giống như trên một chiếc tivi cổ, màu sắc vừa xấu vừa nhòe hết cả ra.
Gã cảnh sát đang trợn mắt nhìn Cassie. Nhỏ này đang cố tỏ ra can đảm, nhưng tôi vẫn “ngửi thấy” rằng nó đang sợ chết khiếp.
“Tốt! Đi chỗ khác đi!” cuối cùng, gã cảnh sát nói. “Nhưng tôi sẽ để mắt đến em đấy. Trở về với mấy đứa kia đi!”
Cassie quay đầu, đi như chạy trở về. Tôi đuổi theo và bắt kịp nó. Chắc là nó hết hồn khi thấy có con chó từ đâu nhảy xổ ra, vì vậy nó nhảy nhổm lên.
“Ủa, ra là cậu!” nó nói.
“Tớ đây. Cậu mém chết đấy nhé! Cậu làm gì ở đó vậy?”
Cassie nhún vai. “Tớ chỉ muốn biết cậu có bị sao không.”
“Tớ còn an toàn hơn cả cậu nữa đấy,” tôi trách nó.
Hai đứa tôi trở về nơi mà Rachel, Marco và Tobias đang đứng đợi. Tôi thậm chí không muốn hoàn hình nữa. Bộ não chó của tôi sẽ giúp tôi dễ dàng quên đi cái điều khiến bộ não người của tôi rầu rĩ. Giá có ai đó quẳng cây que vào sóng để tôi phóng ra nhặt lại. Nước sẽ làm tôi vui sướng. Việc săn đuổi sẽ làm tôi vui sướng.
Giờ đây tôi hiểu vì sao Tobias cứ nấn ná không chịu rời khỏi lốt diều hâu. Hóa thú là một cách hay để thoát khỏi những phiền muộn trong cuộc đời.
Tôi bắt đầu hoàn hình. Cassie và Rachel quay nhìn ra biển.
Hoàn hình xong, tôi tuyên bố: “Marco, cậu nói đúng. Tom đã bị mượn xác.”
Marco không có vẻ khoái vì nó đã đúng.
Tôi kể lại việc Tom nói với Chapman rằng anh đưa tôi đến cuộc họp để chiêu mộ tôi hoặc giết tôi.
“Chờ chút. Thầy Chapman cũng là người của chúng thật sao?” Rachel kinh ngạc.
“Cậu nói thầy Chapman của mình, thầy hiệu phó ấy à?”
“Tớ cho rằng ông ta còn là một dạng đầu lĩnh,” tôi nói. “Ông ta đã có mặt ở khu công trường đêm hôm ấy. Chính ông ta là người đã ra lệnh cho bọn Hork-Bajir giữ nguyên vẹn cái đầu của tớ.”
“Ra là bố già Chapman,” Marco nói.
“Tớ đề nghị cả bọn cuốn gói khỏi đây ngay,” Tobias nói.
“Không, chẳng cần đâu,” tôi nói. “Chapman có dặn Tom không được giết bất cứ ai tại cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Chúng không muốn bị nghi ngờ. Lão còn nói rằng chúng không thể đi lòng vòng giết hết toàn bộ những đứa nhóc có thể hiện diện ở khu công trường. Chúng cần phải biết chắc mới ra tay.”
“Lịch sự nhỉ!” Rachel nhận xét.
“Chưa đâu. Chapman còn nói trong một thời gian nữa chúng phải tránh gây chú ý. Nếu có một đám trẻ bị giết thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ lung tung. Lão nói rằng chúng chỉ việc ngồi chờ vì bọn nhóc chúng mình chẳng thể nào giữ mồm giữ miệng được lâu. Đợi khi nào bọn mình đem khoe tùm lum về việc thấy người ngoài hành tinh thì bọn Mượn xác sẽ tìm đến thanh toán cả đám.”
“Nhưng bọn mình sẽ không bao giờ hé răng về những điều đã thấy.” Rachel nói.
“Cậu nói chí lý,” Marco tán thành. “Bọn mình sẽ im thin thít. Bọn mình sẽ quên tuốt tuột. Và bọn mình sẽ trở lại với cuộc sống bình thường.”
“Để mặc Tom ở tình trạng hiện nay ấy à?” tôi giãy nảy.“Đừng hòng. Không bao giờ. Tom là anh tớ. Tớ sẽ cứu anh ấy.”
“Thế cậu định làm gì để cứu anh ấy?” Marco giở giọng châm chọc. “Xem nào. Cậu sẽ chống lại lão Chapman, bọn cớm, nguyên một đám Hork-Bajir lẫn Taxxon, và cuối cùng là gã quái quỷ Visser Ba. Vũ khí của cậu là biến thành chó để cắn vào gót chân chúng. Vụ này coi bộ giống trò chơi video hóc búa chưa từng thấy.”
Tôi cười. Nói đúng hơn là tôi nhe răng ra.
“Phải, nó là như vậy đó. Nhưng tớ lại là tay chơi video games loại siêu đấy.”
“Và cậu ấy sẽ không đơn độc,” Rachel nói. “Tớ sẽ tham gia.”
“Cả tớ nữa,” Tobias nhanh nhảu.
“Và cả tớ,” Cassie lên tiếng.
“Ngầu ghê!” Marco nói. “Bỗng dưng xuất hiện Tứ vị anh hùng. Ê, nhưng đây là chuyện thực, hổng phải truyện tranh đâu nhe!”
Chợt có tiếng chân bước trên các đụn cát. Cuộc họp kín của các thành viên chính thức đã kết thúc.
“Mọi người, bình tĩnh.” Tôi nói. “Ta tạm thời... bỏ qua đi.”
Tôi nói vậy để xoa dịu Marco chứ quyết không bỏ cuộc.
Kéo Cassie ra xa một chút, tôi nói: “Cassie nghe nè, tớ cần biến hình thành một con nào đó để canh me lão Chapman mà lão không thấy được tớ. Ở trang trại của cậu có con gì được vậy hông?”
Cassie trầm ngâm một lúc. “Để tớ nghĩ coi. Nhà tớ có nhiều con chim bị thương... có một con sói bị què cẳng... có con mèo rừng chột mắt.”
Tôi chờ nó lên xong danh sách các con thú ở Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang. Thình lình, Cassie búng ngón tay đánh tách. “Tớ không rõ... Cậu nghĩ cậu có thể biến thành con vậy nhỏ cỡ nào?”
Tôi nhún vai. Tôi biết thế quái nào được.
“Tớ có ý này,” Cassie nói. “Đó là một con vật sống ở Dưỡng đường nhưng không phải là ‘bệnh nhân’ mà giống như ‘dân ngụ cư’. Nó nhỏ thôi, nhưng biết leo lên tường và thoát rất nhanh khi nào cần chạy trốn. Và tớ nghĩ khả năng nghe và nhìn của nó không đến nỗi tệ.”
Thế là tối hôm đó tôi có mặt trong vựa lúa nhà Cassie, bò lồm cồm dưới những cái chuồng đầy chim ó mắc bệnh, chen vào giữa một cặp hoẵng hoảng hốt, cố kiếm cho kỳ được một chú thằn lằn.