Số lần đọc/download: 5951 / 32
Cập nhật: 2014-11-20 18:34:08 +0700
Chương 15 -
T
rong phòng đi ra, nhìn cha trầm tư bên ly trà lipton nguội ngắt. Như Thủy khẽ thở dài. Sự hụt hẫng về những mất mát đã khiến cha cô già đi hàng chục tuổi. May mà ba còn được công ty, còn chức vụ bao năm ba gầy dựng. Nếu như mất hết, chẳng biết ba sẽ ra sao?
- Như Thủy giấy đi suy nghĩ của mình. Ôm vai cha, Như Thủy nhỏ nhẹ:
- Ba! Ba lại b uồn nữa ư?
- Giât. mình, ông Tài nhìn con gái bối rối:
- Thủy hả con? Ba buồn gì đâu? Người già khi ngồi độc ẩm, thích trầm ngâm vậy mà Đdổi giọng vui vẻ, ông nheo mắt:
- Hôm nay con gái ba chịu mặc đồ đẹp rồi à? Phải sắp có tin vui cho ba không?
- Như Thủy cong môi:
- Con gái ba xấu nhất hành tinh này, có ai thèm để ý tới mà có tin vui hả ba? Tại nhỏ Trà hôm nay làm lễ đính hôn Ông Tài ngạc nhiên:
- Đính hôn à? Con bé còn nhỏ thế? Nó không đi học nữa sao?
- Như Thủy buồn buồn:
- Đầu óc đâu học nữa ba? Cha mẹ nó nhận lời người ta từ thuở nó còn chưa hình thành trong bụng mẹ. Bây giờ họ Ở tít bên Úc. Nó buồn lắm, nhưng đành chấp nhận. Con rồi có khác đâu - Ông Tài cau mày:
- Tại sao con lại nói như Thế? Ba đâu ép con điều gì?
- Như Thủy cắn môi:
- Ba không ép, Nhưng bà nội thì có - Ông Tài hỏi tới:
- Con nói rõ ba nghe coi Thủy. Chã lẽ là việc luật sư cường?
- Như Thủy buồn tênh:
- Bà nội muốn con nhận lời Cao Cường. Vì ơn nghiã luật sư đã giúp ba - Ông Tài chậm rãi:
- Con nghĩ sao?
- Con không chê gì Cao Cường. Nhưng con sợ những tình cảm gán ghép. Con không hề có chút rung động nào trước Cường. Hạnh phúc không tình yêu, sau này con sẽ đi theo vết xe đổ của ba mẹ. Cường là con người giàu tham vọng, muốn vươn lên bằng mọi giá. Hà nội cho Cường cuộc sống bình yên, mức lương không đến nổi chết đói. Nhưng không đủ để vươn lên giàu có. Sài Gòn thời mở cửa, các văn phòng tư vấn móc lên đầy khắp, các công ty nước ngoài dám bỏ tiền trưng dụng những luật sư có tài, Cao Cường muốn dừng chân trong này - Ông Tài thở dài:
- Con người có chí tiến thủ, thật đáng trọng nhưng tham vọng qúa, không tốt. Ba sẽ nói lại chuyện này với nội - Như Thủy lắc đầu:
- Con nghĩ, khó đấy ba ơi. Chuyện của con, ba để tự con giải quyết Nhưng ba muốn con tiếp tục học lên nữa - Bà nội nói, con gái học thế đủ rồi. Ở nhà học nữ công gia chánh, học nhiều vào sau này lại giống mẹ con - Ôi trời! Từ khi nào, nội có ý nghĩ kỳ cục đó chứ. Ba còn sống ngày nào ba còn lo cho chị em con đến nơi đến chốn. Chuyện của ba mẹ, đúng là có lỗi với tụi con. THât. ra, lỗi cũng không hoàn toàn tại mẹ con. Sau này lớn lên, con sẽ hiểu. ngoài vật chất đủ đầy, người đàn bà còn cần tin`h cảm yêu thưƠng của chồng con. Ba quên điều ấy, chỉ biết kiếm tiền thật nhiều - Như Thủy nhìn đồng hồ:
- Con xin phép đã tới giờ con phải đi. Ba ở nhà chờ em Thạch về, hai cha con ăn cơm luôn ba nghen. Cơm canh con nấu chín cả rồi - Ông Tài gât. đầu:
- Ừ! Con đi, ráng vui vẻ để động viên bạ. Dù gì chuyện cũng lỡ rồi. Nhà con bé thiếu thốn chi đâu, sao phải ép uổng con cái như vậy - Như Thủy dắt xe ra cửa. Cô không biết mình vui hay buồn. Việc Thanh Trà chấp nhận lễ đính hôn khiến cô hoang mang. Dù ba nó khắc nghiệt thật. Nhưng tính nết Thanh Trà đâu dễ khắc phục trước hoàn cảnh. Phải nó vì cô không? Nó muốn cô được thanh thản đi bên Thái Tuấn. Nó đâu biết cô cũng có vui vẻ gì. Sự có mặt của Cao Cường những ngày này như một đám mây che khuất mọi tia nắng màu hồng trước mắt cô - Như Thủy!
- Dừng xe chờ đến nơi ngã tư, Như Thủy ngỡ ngàng khi thấy Thái Tuấn. Anh cười rất tươi với cô, khiến con tim nhỏ bé yếu đuối của Thủy đập loạn cả lên, thât. tê.
- Thủy nhìn Tuấn:
- Anh đi chơi à?
- Thái Tuấn lơ lửng:
- Anh cũng là khách mời của Thanh Trà - Thủy muốn nói: Tốt nhất anh đừng đến đó. Thanh Trà sẽ đau đớn lắm - Nhưng cô lại bảo:
- Thanh Trà không nói cho em biết điều này - Bây giờ em biết cũng được vậy. Anh muốn em đi chung xe - Như Thủy ngờ nghệch:
- Còn xe em? Vất đi hay sao?
- Để anh tìm nơi nào đó gửi lại. Đừng từ chối anh mà THủy - Mắt Thái Tuấn hơi cười, nhìn thât. quyến rũ. Cô biết mình chẳng bao giờ từ chối được anh, nếu nhìn vào đôi mắt đa tình ấy. Vậy mà, cô vẫn thích được soi vào. Ngốc thât. không nhỉ?
- KHi đã ngồi cạnh Tuấn ở băng ghế trước, Như Thủy nghe hơi thở anh thât. nồng nàn:
- Tối nay em đi chơi với anh nha - Bây giờ đã bắt đầu vào buổi tối. Em nghĩ mình không có thời gian nữa - Thái Tuấn tủm tỉm:
- Sau bữa tiệc, anh muốn được cùng em đi một vòng than`h phố?
THủy cắc cớ:
-Thành phố có gì lạ? Ngày nào em chẳng đi đến mòn bánh xe?
- Thái tuấn nắm tay cô, bất chợt đưa lên môi anh hôn nhẹ:
- Vì anh muốn, đêm nay mọi người biết điều thiêng liêng nhất của anh. Anh đã tìm đươc. cô gái đáng yêu nhất - Như THủy nghe có dòng điện mạnh chạy qua người cô. Cuống quít, cô rụt tay về:
- Kìa Tuấn, em chưa muốn chết đâu. Coi chừng xe đâm vào côt. đèn đường đó - Thái Tuấn ngọt ngào:
- Nhưng, em không từ chối lời mời của anh chứ? Đúng không?
- Như Thủy buột miệng:
- Với điều kiện - Mười điều kiện anh cũng chấp nhận. Nói đi, giọt nước mát của lòng anh - Như Thủy bật cười:
- Em không thích kiểu ví von thơ thẩn đâu. Bởi em thích học môn tự nhiên từnhỏ. Em muốn có cả Thanh Trà cùng đi - Thái Tuấn kêu lên:
- Thanh Trà ư? Em quên tối nay cô ấy rất bận rộn à. Và người được vinh dự đi bên cô ấy là Qúy sao?
- Như Thủy thở dài:
- Em quên, và chẳng thích sự thay đổi chút nào. Em rất buồn khi Qúy trở than`h bạn Thanh Trà. Giá như...
- Thấy THủy bất chợt im lặng. Thái Tuấn cười cười:
- Nói tiếp đi Thủy. Em muốn Thanh Trà thế nào đây?
- Như Thủy cắn môi:
- Anh, có thật anh không biêt tình cảm của Thanh Trà. Nó yêu anh đấy - Thái Tuấn thắng két xe, chiếc xe bị thắng gấp k hiến Như THủy va đầu vào cửa xe đau điếng. Thái TUấn bối rối:
- Như THủy, cho anh xin lỗi, em đau không? Chỉ do anh bât ngờ quá - Như Thủy xoa xoa chán:
- Chỉ sợ nổi một cục u thì chán chết. Em không nói láo anh đâu. Thanh Trà đã kể cho em nghe về mối tình đơn phương của nó dành cho anh - Thái Tuấn khổ sở:
-0 Trời ạ! Tại sao lại như Thế chứ. Anh luôn coi Thanh Trà như đứa em gái nên anh không ngần ngại kể tuốt luốt mọi tình cảm anh dành cho em với Thanh Trà. Ôi! Saoi anh ngốc thế nhỉ?
- Như Thủy nhíu mày:
- Anh đang ân hận hay nuối tiếc vậy Tuấn?
- Thái Tuấn trầm giọng:
- Anh tự trách mình đã ơ hờ thì đúng hơn. Nếu biết tình cảm của Trà, anh đã không bao giờ thố lộ những tình cảm của m`inh. Bây giờ không riêng Thanh Trà buồn, kéo luôn cả bạn anh rầu rĩ nữa - Như Thủy ngơ ngác:
- Chuyện Thanh Trà mắc mớ gì bạn anh chứ. Mà bạn anh là ai?
- Thái Tuấn cười khổ:
- Bác sĩ Nhân. Thoạt đầu Nhân thích em. Sau biết anh chọn em. Cậu ấy đổi hướng qua Thanh Trà, vì nhỏ bạn em đáng yêu và tuyệt vời. Nó chưa kịp tỏ tình, đùng cái Thanh Trà tuyên bố đính hôn. Từ sáng đến giờ, nó đóng cửa phòng khách uống rượu suốt - Đến lượt Như Thủy sửng sốt:
- Thật vậy ư? Sao mọi người đều ngốc cả thế? Tội cho Thanh Trà qúa. Nó chấp nhận Qúi cũng vì bât đắc dĩ - Thái Tuấn thở dài:
- Mọi chuyện đã an bài cả rồi. Tụi mình tới nhà Thanh Trà cho kịp b uổi tiệc kẻo cô ấy lại buồn thêm - Xiết mạnh tay Như Thủy, Thái Tuấn dịu dàng:
- ANh muốn chúng ta sớm có ngày như Thanh Trà. Được không Thủy?
- Như Thủy bình thản:
- Em còn nhỏ, trách nhiêm ba em giao cho em là bốn năm đại học nữa. Anh chờ được không?
- Thái Tuấn cười cười:
- Chỉ cần em nhận lời yêu anh. Dẫu thời gian dài bao lâu, anh cũng đợi được. Sợ khi ấy, em chê anh già thôi.
- Cả hai bật cười vui vẻ. Thái Tuấn mỉm cười. Anh huýt môt. điệu nhạc thật vui - Như Thủy! Nhất định anh phải dẫn em về thưa với mẹ. Anh không tin là mẹ anh lại từ chối một cô gái dịu dàng, đáng yêu như em.