Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Chương 14
N
ăm học mới bắt đầu và Niki vui mừng cắm đầu vào việc học trở lại. Thật là dễ chịu khi cuộc đời mình được vạch sẵn ra trước mắt, với một chương trình các giờ học định sẵn, những cuốn sách phải học đều đặn, hệ thống cho điểm và những phần thưởng khi làm bài tốt trong những kỳ thi. Cô tìm thấy một sự an toàn trong những điều có tính cách tuyệt đối đó, vì trong cuộc đời cô, ngoài những điều ấy ra, ít việc gì được xây dựng trên một nền tảng chắc chắn.
Thời gian càng trôi qua, Niki càng dễ xua đuổi Pepper Hyland ra khỏi tâm trí. Không có liên lạc gì với California, không có cú điện thoại nào để hỏi lý do tại sao Niki đột ngột bỏ đi, không có lá thư nào để xin lỗi hay giải thích. Cũng như cô, Pepper ắt hẳn muốn coi mấy ngày họ ở chung với nhau như là một cuộc thí nghiệm đã thất bại.
Với ông Ralph Sandeman thì khác. Ông bắt đầu viết thư cho cô đều đặn, những lá thư viết tay ngắn, không có nội dung gì quan trọng. Ông kể lại cho cô nghe về công việc ông đang làm, về việc ông bán được mấy bức ảnh nhờ cuộc trưng bày, về những việc nhỏ nhặt trong đời ông, những lá thư của ông đúng y như Niki chờ đợi ở một người ông luôn luôn sống bên cạnh cô. Chắc ông đã cố ý viết như vậy. Niki cũng đáp lại bằng cách đó, bằng cách cứ ba bốn tuần gởi cho ông một lá thư ngắn.
Khoảng mười ngày trước lễ Phục sinh, Niki nhận được một bưu thiếp của Blake mời cô sang Paris chơi, cô ấy đài thọ tất cả chi phí. Blake viết trêu Niki: "Rượu vang… món ăn ngon tuyệt… những chàng trai xinh đẹp… và thành phố lãng mạn nhất thế giới… TB: Cậu còn trinh không?"
Dẫu đang ngồi một mình trong phòng, Niki đỏ mặt và lúc đó cô ý thức rằng, dẫu cho cô xin được giấy thông hành kịp thời, cô cũng sẽ không đi. Rõ ràng trong thời gian ở Paris, nếu cô sang đó chỉ là để Blake cặp cô với người Pháp bảnh trai nào đấy mà Blake đã chọn cho cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, Blake đã rất hoạt động về mặt tình dục. Ở trường Blue Mountain, sau mỗi kỳ nghỉ học, cô ấy thường kể cho Niki nghe những chuyện trăng gió với người đàn ông mới nhất của cô, kể cả những người lớn tuổi quen biết với cha cô ấy. Cô thường nói với Niki rằng, bây giờ cô còn trinh thì thật là quá muộn. Niki không muốn bị hối thúc như vậy, tuy cô cũng có nhiều cơ hội, vì Barnard là trường nữ nằm trong trường đại học Columbia. Thật ra cô đã khó khăn lắm mới tránh bị dính líu vào nhiều chàng trai mời cô đi chơi, những cậu học chung lớp, hoặc những cậu học ở lớp khác thấy cô đi ngang qua trong khuôn viên trường đại học và choáng váng trước sắc đẹp kinh hồn của cô. Cô biết hậu quả của những cuộc tình lãng mạn. Cuộc đời của mẹ cô lẫn của bà ngoại cô đã bị nó làm cho tiêu tan.
Thế nhưng, ngay cả Helen cũng đã bắt đầu gợi ý rằng, đối với một phụ nữ trẻ đẹp, tránh không gặp người khác là một điều hoàn toàn vô lý. Đề tài ấy đã được nêu lên trong dịp lễ Giáng sinh, trong cuộc nói chuyện, thoạt tiên xoay quanh Alexi Ivanov. Đến lúc này, cậu con trai của Dimitri đã có được tiếng tăm gần như là thần thoại, nhưng nay mọi người không còn hoài nghi về sự có thật của anh, vì cuối cùng anh ta đã ra mặt trong dịp lễ Tạ ơn khi cô ở Califonia.
Theo lời Helen nói, Alexi hội đủ những ưu điểm mà cha anh ta đã khoe khoang. Từ khi người con trai của Dimitri xuất hiện để dự bữa tiệc gà tây do bà thiết đãi. Helen không ngớt ca ngợi Alexi: "Một thanh niên hoàn toàn quyến rũ, quá đẹp trai… đôi mắt của người Cô - đác, cái miệng cười lôi cuốn… một ý thức hài hước… và rất có giáo dục. Em hãy tưởng tượng cậu ta cũng muốn trở thành bác sĩ! Tôi phải hỏi Dimitri xem cậu ấy có thể đến thăm chúng ta trong kỳ nghỉ hè của em không…".
Đến lễ Giáng sinh, trên đường về Blue Mountain, Niki cảm thấy vừa tò mò, vừa bất an trước triển vọng được gặp Alexi. Nhưng trong buổi họp mặt lễ Giáng sinh của nhóm bạn thường lệ của Helen, không có Dimitri và người con trai của ông. Theo cách than vãn của Gertie suốt cả buổi tối, Niki mới biế rằng, có lẽ Dimitri đã là tình nhân của cô ta. Điều này được xác nhận sau đó khi khách đã ra về, còn lại Helen và Niki uống trà với nhau trong phòng của bà, giống như ngày xưa khi cô còn là học sinh và bà là giám thị.
Helen nói rằng Dimitri đã lánh mặt, vì ông đã bỏ Gertie đi theo một cô gái khác.
- Cô ấy yêu ông ta, thật là uổng - Niki nói.
- Cũng thật là uổng, em đã không gặp Alexi và có lẽ sẽ không bao giờ gặp nữa.
- Em chẳng phải mất gì. Người cha đã vậy thì người con như thế nào? Dimitri cũng dễ thương, nhưng rõ ràng là một người đàn ông không đáng tin cậy, thế nào ông ta cũng làm cho đàn bà khổ. Xưa kia ông đã trốn đi, bỏ gia đình lại…
- Gia đình của ông cuối cùng cũng ra khỏi nước Nga, có thể là em không nên quá nghiêm khắc như thế với ông ấy. Nếu em là một nghệ sĩ say mê nghệ thuật và phải lựa chọn đột ngột giữa một sự đam mê này và sự đam mê khác, giữa con tim… và nghệ thuật.
- Tại sao bà lại bênh vực cho ông ta, Helen? Ngay cả con trai của ông ta cũng khó tha thứ cho ông ta.
- Nhưng không phải là không thể. Rốt cuộc cậu ta đã tha thứ cho ông ấy - Helen lại gần Niki - Cô bé ạ, em nói như thể tất cả đàn bà cuối cùng thế nào cũng bị đàn ông bỏ rơi. Tôi biết chuyện đã xảy ra trong gia đình em đã để lại cho em một vết thương khó hàn gắn. Nhưng cách chữa vết thương duy nhất là phải mở rộng con tim của em, để cho em được yêu, như thế em mới khám phá được tình yêu là tuyệt vời như thế nào và có những người đàn ông không bao giờ bỏ đi. Những mối tình như tôi đã có…
- Bà rốt cuộc cũng còn lại một mình, Niki nói.
Helen mỉm cười.
- Em nghĩ như thế à? Rằng Georgi bỏ tôi? - Bà lắc đầu và vỗ ngực - Ông ấy còn ở đây với tôi… trong trái tim này. Tình yêu có thể như thế đấy.
- Ủa, bà là người thường bảo Dimitri đừng lải nhải khuyên em có con với con trai của ông ta. Bây giờ bà đổi ý hay sao?
Helen cười xòa và ôm chầm lấy Niki:
- Em cưng, tôi muốn em sống cuộc đời của em, dầu em có muốn sống như thế nào. Tôi không phải muốn gả bán em cho ai. Tôi chỉ… không muốn em e ngại phần nào của đời sống, kinh nghiệm nào có thể đem lại sự vui sướng hay thích thú cho em.
- Em không muốn có một kinh nghiệm nào giống như thế với Alexi Ivanov. Vậy thì bà đừng nói về anh ta nữa.
Nhưng khi Niki về trường Blue Mountain để nghỉ lễ Phục sinh với Helen, câu đầu tiên của Helen sau khi chào hỏi là:
- Đoán thử coi có chuyện gì?
- Gia đình Ivanov đến.
Helen gật đầu và Niki ước chi cô đã sang Paris với Blake.
- Lễ Phục sinh vô cùng quan trọng đối với người Nga. Tôi muốn tổ chức thật đặc biệt cho họ. Và Gertie đã hết than vãn về Dimitri.
Niki thở dài và đành bắt Helen hứa không làm như "con gà mẹ" che chở bầy gà con và để cho sự việc tiến triển một cách tự nhiên.
Helen nói:
- Khi em gặp cậu ta, không cần tôi phải khuyến khích em nữa.
Ngày chủ nhật lễ Phục sinh, Helen nấu một bữa ăn có nhiều món Nga hơn là món Hungari - Cháo nóng, thịt gà kiểu Kiev và xúc xích với khoai tây. Rõ ràng bà muốn lấy lòng gia đình Ivanov.
Thế nhưng, nhóm bạn cố hữu của Helen đã tụ tập và sắp sửa ngồi vào bàn để ăn trưa trong phòng ăn của nhà ngủ tập thể. Đã quá nửa giờ mà gia đình Ivanov vẫn chưa đến.
- A ha, tôi đã bảo mà, - Lotely nói - Dimitri Ivanov thật sự là một gián điệp của Nga và cái này là một kiểu tra tấn khác của K.G.B (tên viết tắt chuyển tự qua tiếng Anh là Komilet Gosudarstvennoy Bezopasnosti - Ủy ban Anh ninh Quốc gia). Ông ta đã lừa bà nấu tất cả những món ăn cám dỗ này… rồi bắt chúng tôi ngồi đây ngửi những hương thơm không thể cưỡng lại này, mà không được ăn…
- Chờ một chút đi, không lâu nữa đâu - Helen nói.
Họ vừa ngồi vào bàn ăn thì Dimitri ập vào phòng. Ông ta đi một mình. Ông kêu to với vẻ rất kịch:
- Xin lỗi một ngàn lần, nhưng tôi đến chậm vì các thủ tục độc đoán của nhà nước cảnh sát đế quốc này…
Dimitri đột nhiên ăn nói theo giọng chống đối khiến mọi người ngồi ở bàn ăn nhìn ông ta tò mò. Gertie lên tiếng:
- Hãy nghe con người vô ơn nói kìa! Nước Mỹ thâu nhận ông ta… để rồi ông ta gọi nó là một nhà nước của cảnh sát.
Một tiếng nói lạ vọng lên từ phía sau lưng Dimitri:
- Ông ấy muốn nói cảnh sát của tiểu bang đấy. Họ giữ chúng tôi lại để biên giấy phạt, vì tôi lái xe quá tốc độ cho phép trên đường đến đây…
Niki không làm sao khỏi nhìn sững người thanh niên vừa bước vào phòng ăn (bị tiếng sét rồi ). Giống cha anh, Alexi Ivanov cao lớn và cũng có khuôn mặt như một tác phẩm điêu khắc, làn da mặt trắng và căng, nhưng cái đó ở Dimitri làm cho ông ta trở thành quá gầy gò, thì ở người con trai trẻ này lại cho anh ta có một vẻ khắc khổ rất ưa nhìn. Mái tóc màu đen mềm như tơ của anh phủ xuống môt vẻ ngang tàng ở trán, đôi mắt đen nhánh, sáng quắc, đôi mắt mà Helen đã gọi là mắt của người Cô - dắc. Anh ta mặc một cái quần xốp, màu xám đậm và một áo len cổ cao màu đen làm nổi bật cần cổ dài và điệu bộ rất quý phái của anh. Thế nhưng anh không có vẻ nghiêm nghị nhờ có nụ cười rất tươi mỗi lần chào hỏi mọi người và một ánh mắt hài hước.
Anh nói, trong khi mắt anh đã để vào Niki và hình như anh nói với Niki mà thôi:
- Tôi xin lỗi đã làm cho mọi người phải chờ đợi, dĩ nhiên những người có trách nhiệm. Tôi đã chạy thật nhanh - quá nhanh là khác - để tới đây và gặp nhau sớm phút nào hay phút nấy.
Căn phòng đã trở nên yên lặng. Mọi người đều nhìn vào Niki và Alexi trong khi hai người nhìn nhau. Helen phá tan sự im lặng:
- Niki, đây là Alexi…
Thủ tục có vẻ phi lý ấy đã làm mọi người bật cười. Dimitri ngồi vào một trong hai chiếc ghế còn trống và nói:
- Chứ cô bé ấy nghĩ đó là ai nữa?
Hai người vẫn còn nhìn nhau. Niki lẩm bẩm mấy tiếng chào. Anh ta mỉm cười với cô, rồi ngồi xuống ghế ở đầu bàn bên kia, còn cô ngồi ở đầu bên này.
Bữa ăn diễn ra như thường lệ giữa tiếng đối đáp ồn ào và tiếng cãi nhau về chính trị. Nhưng Niki không nghe gì cả. Không nhìn đăm đăm vào đĩa thức ăn của mình để tránh cái nhỉn công khai và những nụ cười quyến rũ của Alexi hướng về phía cô, thì cô cũng lén lút nhìn anh, không để người khác thấy. Cô nhận thấy Alexi tham gia tích cực vào cuộc nói chuyện và đôi khi những lời nói của anh làm mọi người cười vang, nhưng cô không thể tập trung để nghe.
Sau khi ăn tráng miệng, tất cả đều rời bàn ăn và đi qua phòng khách để uống rượu. Niki bắt đầu dọn bàn, nhưng Helen nói:
- Để đó. Hôm nay đẹp trời sao em không đưa Alexi đi xem quang cảnh quanh trường. Khi cậu ấy đến đây trong dịp lễ Tạ ơn, trời mưa, nên cậu ấy không có dịp đi xem…
Niki trừng mắt nhìn Helen. Thật ra chính cô cũng muốn có cơ hội ở một mình với Alexi, nhưng cô bực mình khi thấy Helen vi phạm lời hứa đứng trung lập trong vụ này. Niki nói với Alexi:
- Anh không để ý gì đến quang cảnh ở trường, phải không?
- Không một chút nào. Nhưng không có gì tôi muốn bằng được đi dạo một vòng với cô.
Ở trường học, Niki chưa thấy một ngày xuân nào đẹp như ngày hôm nay. Cô đã từng bị đau khổ ở nơi này chăng? Cô không nhớ được. Bị xâm chiếm bởi một cảm giác khoan khoái, cô lặng lẽ đi bên cạnh Alexi trên những con đường giữa những tòa nhà bằng gạch rêu phong phủ đầy. Trong đầu cô đầy ăm ắp các câu hỏi, nhưng tin chắc rằng không cần phải hỏi gấp, vì cô biết rằng cuối cùng tất cả đều sẽ được trả lời. Anh ta nói trước:
- Tôi đang là sinh viên Y khoa nội trú.
- Tôi biết.
- Helen còn nói với tôi, làm sao cô đã đến đây… làm sao bà ấy đã coi cô như là con gái của bà…
Niki nhìn anh ta và thấy vẻ mặt đầy thiện cảm của anh. Cô chắc anh muốn nói với cô ngay từ đầu rằng, anh biết tất cả các chi tiết về lai lịch của cô. Cô nói:
- Tôi cũng đã nghe là anh cũng có một thời gian khó khăn khi cha anh bỏ anh và trốn khỏi nước…
Anh ta mỉm cười:
- Như vậy là… có phải chúng ta không có gì nữa để ngạc nhiên về nhau? Phải chăng chúng ta đã được kể về nhau quá nhiều?
Câu hỏi được đặt ra với giọng vui vẻ và Niki mỉm cười lại với anh. Nhưng rồi anh đứng lại, nhìn thật sâu vào mắt cô, đồng thời chạm lên má cô bằng đầu ngán tay và nói:
- Niki. Hình như tôi đã quen em từ rất lâu…
Những từ ngữ hiện ra trong đầu óc cô để đáp lại làm Niki sợ hãi, nhưng cô không giữ được. Cô nói:
- Tôi cũng cảm thấy như vậy…
Rồi như để làm nhẹ bớt câu thú nhận ấy, cô nói thêm:
- Dĩ nhiên, anh đã trở thành một chuyện thần thoại ở đây. Cha anh luôn luôn kể về anh. Khi anh không đến, hết năm này rồi đến năm khác, chúng tôi đã bắt đầu phân vân không biết anh có thật hay không.
Anh đặt tay lên tay cô và điềm tĩnh nói:
- Bây giờ em đã thấy. Tôi có thật hay không?
- Anh có thật, - cô đáp rất khẽ.
Hai người vẫn nhìn nhau thêm một vài giây nữa. Sự sợ hãi đột ngột tăng lên trong lòng Niki. Cái đó bắt đầu, như thế này đây và cô chợt nhận ra… Ắt hẳn chuyện tương tự như thế này đã xảy ra với Monique, với Elle, với tất cả nhưng người đàn bà đã từng trao trái tim của mình quá nhanh cho người khác.
Cô ngoảnh mặt đi và tiếp tục bước nhanh hơn trước. Alexi không có vẻ bực bội vì cô đổi nhịp bước. Anh rảo bước theo cô và nói:
- Điều gì đã khiến em muốn trở thành một bác sĩ?
- Tại sao anh lại hỏi thế? - Bây giờ cô đã thủ thế để tự vệ.
Alexi nhún vai.
- Tôi hỏi như thế với bất cứ ai chọn nghề này. Có lẽ vì theo tôi, nghề bác sĩ là một nghề hơi lạ. Tuy rằng bản thân tôi muốn theo nghề ấy. Tôi đã khám phá ra rằng một số bác sĩ đã không có câu trả lời.
Còn cô, cô có câu trả lời không? Niki tự hỏi. Chỉ có một cách trả lời và cô nói thật với anh ta:
- Tôi biết, nếu tôi chọn nghề này, Helen sẽ rất vui, cũng như làm sống lại giấc mơ cũ của bà. Vả lại, ngoài ngành y ra tôi không thích làm gì khác.
Anh nhìn cô với vẻ lo ngại.
- Lý do của em là vậy à? Vì muốn làm cho người khác vui?
- Đối với tôi, không ai có ý nghĩa bằng…
- Nhưng mà còn việc làm cho bản thân em vui sướng thì sao?
- Dĩ nhiên. Cái này nằm trong cái kia…
Bị anh chất vấn, cô thấy không thoải mái. Cô chất vấn lại anh:
- Còn anh, lý do là gì?
Anh ta đáp lại một cách dễ dàng:
- Điều tôi thích ở nghề y, là nó không có biên giới, nó có ngôn ngữ giống nhau trên khắp thế giới. Như thể ta thuộc một gia đình rất lớn, một gia đình chuyên tâm vào việc chữa bệnh. Tôi cần có những điều ấy… bởi vì tôi đã từng bị cầm giữ bên trong những biên giới và việc đó đã làm tan nát gia đình kia của tôi.
Niki liếc nhìn Alexi. Cho đến nay, cô vẫn nghĩ hoàn cảnh khổ sở của mình là độc nhất và chắc chắn là nặng nề hơn hoàn cảnh của bất cứ ai sinh ra có mẹ có cha hòa thuận với nhau. Nhưng khi nghe Alexi nói. Cô ý thức được hoàn cảnh của anh ta cũng khổ sở không kém gì cô. Khám phá ra điều đó, cô tức thì cảm thấy bớt lo hơn bao giờ hết. Anh ta hỏi:
- Em học ở trường Barnard, phải không?
- Phải. Và anh học khoa Y ở trường đại học New York.
Anh cười:
- Có lẽ chúng ta chỉ cần để Helen và cha tôi soạn sẵn hồ sơ của chúng ta. Chúng ta sẽ trao đổi với nhau và gạch bỏ những điểm nào chúng ta đã biết về nhau. Rồi chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu tất cả những điểm chưa biết, và những điểm ấy mới đáng chú ý nhất.
Anh nắm lấy bàn tay cô. Cô có cảm giác như bàn tay cô đang bị bỏng. Cảm giác khủng khiếp mà thú vị tuyệt vời. Niki dừng lại, ngước nhìn anh, rồi rút tay lại.
- Alexi, tôi… theo tôi, chúng ta nên trở về…
Anh lặng thinh một lát để nhìn cô thật kỹ như một bác sĩ đang chẩn đoán một trường hợp khó nói và ánh mắt đầy thiện cảm của anh làm cô nghĩ rằng anh sẽ là một bác sĩ xuất sắc. Anh gật đầu, rõ ràng là biết cô đang hoảng sợ. Anh nói:
- Dĩ nhiên.
Họ quay lại. Khi về được nửa đường, anh nói:
- Niki, tôi rất muốn gặp lại em ở New York. Xin em đừng từ chối.
- Tôi không biết chắc… - cô nói, mắt nhìn xuống.
- Bởi vì em khiếp sợ với xúc cảm, phải không?
- Alexi, những điều đã xảy ra với những người đàn bà trong gia đình tôi…
- Tôi hiểu, nhưng em có thể tin cậy ở tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm em đau khổ. Tôi xin thề.
Cô nhìn lại anh. Lời thề của anh có vẻ chắc chắn. Cô nói:
- Xin anh cứ gọi điện thoại cho tôi. Phòng ngủ tập thể của tôi là Centennial Hall.
Mọi người đang tụ họp trong dãy phòng riêng của Helen. Helen mỉm cười khi hai cô cậu bước vào. Niki e lệ đi đến một bên phòng để ngồi, Alexi đi đến bên kia. Hai người cười với nhau một vài lần, nhưng không nói chuyện riêng nữa, tới khi Alexi viện lẽ còn phải lái xe về New York rất xa và thuyết phục được Dimitri về.
Khi còn lại hai người, đang quét dọn nhà bếp, Helen nói:
- Em thấy đấy… cảm giác dễ chịu đấy chứ, khi gặp một chàng thanh niên mình thích…
- Em ghét lắm! Nãy giờ em cứ đứng đây và nghĩ đến anh ta, làm như không có chuyện gì khác để nghĩ tới. Em phải lòng anh ta thật rồi! Như một cô bé học sinh ngu ngốc! Và em không muốn… bị ám ảnh như thế. Em không muốn mất sự tự chủ… đánh mất chính mình…
Helen mỉm cười.
- Không đâu, Niki. Em chỉ tìm ra một phần khác nữa của con người em thôi.
- Em ghét cái cảm giác này, - Niki lại bỏ muỗng nỉa vào ngăn kéo. Helen đưa cho cô một đống muỗng nĩa khác lấy ở chậu ra.
- Vậy thì có lẽ em không nên gặp lại Alexi. Không bao giờ gặp nữa. Tôi sẽ giải thích với Dimitri rằng…
- Đừng làm thế! - Niki vọt miệng nói, tức giận thật sự.
Helen lắc đầu và bật cười vang. Niki hết giận ngay và cũng cười theo.
Cô cứ lặp lại: "Em ghét quá", "Em không chịu được", nhưng vẫn cười vang và cô không biết làm sao sống được đến ngày gặp lại Alexi, lòng tràn đầy cảm giác không chịu được, không gì so sánh được khi anh chạm vào tay cô.