If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hi Anne tỉnh lại, tâm trí cô chuyển từ màu đen đặc sang một dòng xoáy màu xám, thứ đầu tiên cô cảm nhận là những bàn tay, chọc và thúc, cố gắng cởi quần áo của cô.
Cô muốn hét lên. Cô cố làm vậy, nhưng giọng cô không nghe lời. Cô đang run lẩy bẩy, cơ bắp cô đau nhức và kiệt quệ, cô không chắc mình có thể mở miệng ra, nói gì đến phát ra tiếng.
Cô đã bị dồn vào góc trước đây, bởi những người đàn ông quá tự tin xem những cô gia sư là một trò chơi công bằng, bởi ông chủ người chỉ ra rằng ông ta dù sao cũng trả lương cho cô. Ngay cả bởi George Chervil, người đã khiến cuộc đời cô ra nông nỗi này.
Nhưng cô luôn có thể bảo vệ bản thân. Cô có sức mạnh, và trí thông minh, và với George thậm chí là một món vũ khí. Bây giờ cô không có thứ gì cả. Cô còn không thể mở mắt được.
“Không,” cô rì rầm, vặn vẹo và xoay trở trên sàn gỗ lạnh.
“Suỵt,” một giọng nói lạ. Dù vậy Anne chắc đó là một phụ nữ. “Để chúng tôi giúp tôi giúp cô, cô Wynter.”
Họ biết tên cô. Anne không biết đó là tốt hay xấu nữa.
“Ôi trời,” người phụ nữ nói. “Da cô lạnh như băng. Chúng tôi sẽ cho cô vào bồn nước nóng.”
Một bồn nước. Nghe như thiên đường. Cô đang lạnh—cô không thể nhớ có bao giờ cô bị lạnh thế này chưa. Mọi thứ thật nặng…tay cô, chân, ngay cả tim cô.
“Đây này, cô gái,” lại giọng nói đó. “Để tôi gỡ mấy cái nút này.”
Anne đấu tranh lần nữa để mở mắt. Cảm giác như thể ai đó đã đè mí mắt cô, hoặc dìm cô vào đống nhựa dính nhớp mà cô không thể thoát ra.
“Giờ cô an toàn rồi,” người phụ nữ nói. Giọng cô ấy rất tử tế, và hình như cô ấy muốn giúp đỡ.
“Tôi đang ở đâu?” Anne thì thào, vẫn cố gắng để mở mắt ra.
“Cô đã quay lại Whipple Hill. Đức ngài Winstead mang cô về trong mưa.”
“Đức ngài Winstead…Ngài ấy—“ Cô thở dốc, cuối cùng mắt cô mở ra để khám phá căn phòng, thanh lịch và lộng lẫy hơn cả cái cô được phân cho gần đây trong phòng trẻ. Có hai cô hầu với cô, một người đang thêm nước vào bồn, người còn lại đang cố cởi quần áo ướt của cô.
“Ngài ấy khỏe không?” Anne lo lắng hỏi. “Đức ngài Winstead?” Một tia kí ức lóe lên trong cô. Cơn mưa. Lũ ngựa chạy thoát. Âm thanh khủng khiếp của mảnh gỗ. Và cỗ xe, va mạnh với chỉ một bánh xe. Sau đó…không gì hết. Anne không thể nhớ được gì cả. Họ chắc hẳn đã bị đâm—sao cô không thể nhớ được?
Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với họ?
“Đức ngài vẫn khỏe,” cô hầu đảm bảo. “Kiệt sức, nhưng nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi.” Mắt cô hầu sáng lên vì hãnh diện khi cô ấy đặt Anne vào vị trí để cô ấy có thể lột tay áo ra. “Ngài ấy là một người hùng. Một người hùng thật thụ.”
Anne xoa bóp mặt. “Tôi không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra. Một vài mảnh rời rạc, nhưng đó là tất cả.”
“Đức ngài bảo chúng tôi cô bị quăng ra từ cỗ xe,” cô hầu nói, làm việc với ống tay còn lại. “Phu nhân Winstead nói có lẽ cô bị đụng vào đầu.”
“Phu nhân Winstead?” Cô đã gặp Phu nhân Winstead bao giờ?
“Mẹ của đức ngài Winstead,” cô hầu giải thích, hiểu sai thắc mắc của Anne. “Bà biết một ít về các vết thương và chữa thương. Bà khám cho cô ngay trên sàn đại sảnh.”
“Ôi Chúa ơi.” Anne không biết tại sao điều đó lại mất mặt, nhưng đúng vậy.
“Phu nhân nói cô có một vết sưng, ngay đây.” Cô hầu chạm vào đầu mình, một vài tấc ở trên tai trái.
Tay của Anne, vẫn đang xoa bóp thái dương, di chuyển lên tóc. Ngay tức thì cô tìm thấy chỗ sưng, phình lên và dễ đau. “Ôi,” cô nói, kéo ngón tay ra chỗ khác. Cô nhìn xuống tay mình. Không có máu. Hoặc có lẽ từng có, nhưng cơn mưa đã rửa trôi đi.
“Phu nhân Winstead nói bà ấy nghĩ cô sẽ muốn được riêng tư,” cô hầu tiếp tục, trượt cái váy của Anne khỏi người cô. “Chúng tôi sẽ làm ấm cô và tắm rửa sau đó đem cô vào giường. Bà ấy gọi bác sĩ đến.”
“Ôi, tôi chắc tôi không cần bác sĩ đâu,” Anne nói nhanh. Cô vẫn cảm thấy kinh khủng—đau đớn, lạnh, và với cục u là nguyên nhân gây ra cơn đau đầu dữ dội của cô. Nhưng chúng là loại đau đớn tạm thời, loại đau đớn bản năng không cần gì hơn ngoài một cái giường êm ái và súp nóng.
Nhưng cô hầu chỉ nhúng vai. “Phu nhân đã gọi bác sĩ, nên tôi nghĩ cô không còn lựa chọn nào khác.”
Anne gật.
“Mọi người lo lắng cho cô. Tiểu thư Frances đang khóc,  và—“
“Frances ư?” Anne cắt ngang. “Nhưng cô bé không bao giờ khóc.”
“Lần này thì có.”
“Ôi, thôi mà,” Anne khẩn cầu, buồn rầu vì lo lắng. “Làm ơn có ai đó cho cô bé biết là tôi khỏe.”
“Một người hầu sẽ lên đây đưa thêm nước nóng. Chúng tôi sẽ bảo anh ta nói với tiểu thư—“
“Người hầu?” Anne thở dốc, tay cô tự động che đậy cơ thể trần trụi của mình. Cô vẫn đang mặc áo sơ mi, nhưng ướt đẫm, và hoàn toàn trong suốt.
“Đừng lo,” cô hầu nói với tiếng cười khúc khích. “Anh ta để nước nóng ngoài cửa. Chỉ vì Peggy không mang nó lên lầu được.”
Peggy, người đang đổ thêm thùng nước nóng khác vào bồn, quay sang và mỉm cười.
“Cảm ơn,” Anne nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn hai người.”
“Tôi là Bess,” cô hầu đầu tiên bảo cô. “Cô nghĩ mình đứng dậy được không? Chỉ trong một phút? Chiếc áo lót phải cởi qua đầu cô.”
Anne gật đầu, với sự giúp đỡ của Bess cô đứng dậy, bám vào một bên của cái bồn sứ để đứng vững. Khi áo sơ mi được cởi ra, Bess giúp Anne vào bồn, cô chìm vào nước với vẻ biết ơn. Nước quá nóng, nhưng cô không quan tâm. Thật tuyệt để được như vầy hơn là tê cóng.
Cô ngâm trong bồn tắm cho đến khi nước nguội dần đi, sau đó Bess giúp cô mặc áo ngủ len mà Bess đã mang xuống từ phòng của Anne trong phòng trẻ.
“Đây rồi,” Bess nói, dẫn Anne đi ngang tấm thảm nhung đến một cái giường có màn trướng.
“Căn phòng này là sao?” Anne hỏi, nhìn xung quanh. Họa tiết trang trí xoáy dọc theo trần nhà, các bức tường được bao phủ các tấm vải hoa bạc xanh tinh tế nhất. Đây là căn phòng lớn nhất mà cô từng được ngủ.
“Phòng ngủ màu xanh cho khách,” Bess nói, sửa sang lại gối cho cô. “Đây là một trong những căn phòng tốt nhất ở Whipple Hill. Ngay trong cùng hành lang của gia đình.”
Của gia đình? Anne kinh ngạc ngẩng lên.
Bess nhún vai. “Đức ngài yêu cầu thế.”
“Ôi,” Anne nuốt ực xuống, tự hỏi phần còn lại của gia đình sẽ nghĩ gì về chuyện này.
Bess quan sát khi Anne nằm dưới những tấm chăn nặng nề, sau đó hỏi, “Tôi có nên bảo mọi người là cô có thể được thăm viếng rồi không? Tôi biết họ muốn thăm cô.”
“Không có đức ngài Winstead?” Anne hỏi trong lo sợ. Chắc chắn họ sẽ không cho phép anh bước vào phòng ngủ của cô. Ừm, không phải phòng ngủ của cô, nhưng mà, là phòng ngủ. Có cô trong đó.
“Ồ không,” Bess đảm bảo. “Ngài ấy nghỉ trong giường mình, đang ngủ, tôi hy vọng thế. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ thấy ngài ấy trong ít nhất một ngày. Người đàn ông tội nghiệp đó bị kiệt sức. Tôi đoán khi bị ướt cô hơi nặng hơn so với bình thường.” Bess cười khúc khích với trò đùa của mình, sau đó rời khỏi phòng.
Khoảng một phút sau, phu nhân Pleinsworth bước vào. “Ôi, cô gái tội nghiệp,” bà hét. “Cô làm chúng tôi sợ quá chừng. Nhưng ơn trời, trông cô khỏe hơn nhiều so với một giờ trước.”
“Cảm ơn,” Anne nói, cảm thấy không thoải mái với phần tình cảm dạt dào của bà chủ. Phu nhân Pleinsworth luôn tử tế, nhưng bà chưa cố gắng làm cho Anne cảm thấy mình như là một thành viên trong gia đình. Mà Anne cũng không trông mong điều đó. Đó là phần kì cục của gia sư—không hoàn toàn là người hầu nhưng cũng không hẳn là thành viên trong gia đình. Người chủ đầu tiên của cô—bà cụ trên Đảo Man—đã cảnh báo cô điều đó. Người gia sư sẽ mãi mãi kẹt giữa hai tầng, và tốt nhất cô nên tập quen với điều đó.
“Cô nên nhìn thấy chính mình khi đức ngài mang cô về,” phu nhân Pleinsworth nói khi bà ngồi xuống một cái ghế gần giường. “Frances tội nghiệp nghĩ rằng cô đã chết.”
“Ôi không, cô bé còn buồn không? Có ai đó—“
“Con bé ổn,” phu nhân Pleinsworth nói với cái vẫy tay nhanh chóng. “Tuy nhiên con bé nài nỉ được gặp cô.”
“Như vậy sẽ rất vui,” Anne nói, cô gắng kềm lại cái ngáp. “Tôi sẽ bầu bạn cùng cô bé.”
“Đầu tiên cô cần nghỉ ngơi,” phu nhân Pleinsworth nói cứng rắn.
Anne gật đầu, hơi chìm vào cái gối của cô.
“Ta chắc cô muốn biết đức ngài Winstead ra sao,” phu nhân Pleinsworth tiếp tục.
Anne lại gật đầu. Cô muốn biết, cực kì muốn, nhưng cô bắt bản thân không được hỏi.
Phu nhân Pleinsworth ngã về trước, và biểu hiện của bà làm Anne không hiểu được. “Cô nên biết ngài ấy gần như ngã quỵ sau khi mang cô về nhà.”
“Tôi xin lỗi,” Anne thì thào.
Nhưng phu nhân Pleinsworth nếu có nghe cô, bà cũng không biểu hiện gì. “Thực sự thì, ta cho là có người sẽ nói ngài ấy đã ngã quỵ. Hai anh hầu đã giúp ngài ấy đứng lên và mang về phòng. Ta thề là ta chưa bao giờ thấy cảnh đó trước đây.”
Anne cảm thấy nước mắt châm chích mắt cô. “Ôi, tôi xin lỗi, rất rất xin lỗi.”
Phu nhân Pleinsworth nhìn cô với vẻ mặt kì quặc, như thể bà quên mất bà đang nói cái gì. “Không cần nói vậy. Không phải lỗi của cô.”
“Tôi biết, nhưng…” Anne lắc đầu. Cô không biết cô biết những gì. Cô không biết bất cứ thì gì nữa.
“Nhưng mà,” phu nhân Pleinsworth vẫy tay nói, “cô nên biết ơn. Ngài ấy mang cô suốt nửa dặm, cô biết không. Và ngài ấy làm mình bị thương.”
“Tôi biết ơn,” Anne nhẹ nhàng nói. “Rất nhiều.”
“Dây cương bị đứt,” phu nhân Pleinsworth bảo cô. “Phải nói là ta phát hoảng. Thật vô lương tâm khi một trang bị tệ như vậy lại được cho phép ra khỏi chuồng. Có người sẽ bị mất việc vì chuyện này, ta chắc thế.”
Cương ngựa, Anne nghĩ. Thì ra là vậy. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
“Dù sao thì, vụ tai nạn rất nghiêm trọng, chúng ta nên tạ ơn khi cả hai người không bị thương nặng,” phu nhân Pleinsworth tiếp tục. “Mặc dù ta nghĩ rằng nên quan sát cô kĩ lưỡng với vết sưng trên đầu.”
Anne lại chạm vào nó và nhăn mặt.
“Đau không?”
“Hơi hơi,” Anne thừa nhận.
Dường như phu nhân Pleinsworth không biết phải làm gì với thông tin đó. Bà hơi cựa mình trong chỗ ngồi, sau đó vươn vai, rồi nói. “Ừm.”
Anne cố mỉm cười. Thật lố bịch, nhưng gần như cô cảm thấy như thể cô được cho là phải cố làm phu nhân Pleinsworth cảm thấy khá hơn. Điều đó chắc chắn từ ngần ấy năm phục vụ, luôn muốn hài lòng người chủ của mình.
“Bác sĩ sẽ sớm đến đây,” phu nhân Pleinsworth nói tiếp, “nhưng trong lúc này, ta chắc có người đã nói với đức ngài Winstead rằng cô đã tỉnh. Ngài ấy rất lo cho cô.”
“Cảm—“ Anne bắt đầu nói, nhưng hình như phu nhân Pleinsworth vẫn chưa xong.
“Dù vậy cũng thật lạ lùng,” bà nói, môi mím lại. “Sao cô lại đi xe ngựa của ngài ấy? Lần cuối ta thấy ngài ấy, ngài ấy đang ở Whipple Hill.”
Anne nuốt xuống. Đây không phải cuộc nói chuyện mà một người muốn nói dối nếu không suy nghĩ cẩn thận. “Tôi gặp ngài ấy ở trong làng,” cô nói. “Trời mưa, và ngài ấy gợi ý chở tôi về Whipple Hill.” Cô đợi một lát, nhưng phu nhân Pleinsworth không lên tiếng, nên cô nói thêm, “tôi rất biết ơn.”
Phu nhân Pleinsworth nghiền ngẫm câu trả lời của cô, sau đó nói, “Phải, ừm, ngài ấy luôn rộng rãi như thế. Mặc dù rõ ràng là, cô tốt hơn nên đi bộ về.” Bà nhanh nhẹn đứng dậy và vỗ nhẹ vào giường. “Giờ cô nên nghỉ ngơi. Nhưng không được ngủ. Ta được bảo là cô không được ngủ cho đến khi bác sĩ đến khám cho cô.” Bà nhướng mày. “Ta nghĩ ta sẽ bảo Frances đến. Ít nhất thì con bé sẽ giữ cho cô thức.”
Anne cười. “Có lẽ cô bé sẽ đọc cho tôi nghe. Cô bé đã không tập đọc to trong một thời gian, và tôi muốn xem cô bé phát âm như thế nào.”
“Mãi là cô giáo, ta hiểu,” phu nhân Pleinsworth nói. “Nhưng đó là lí do tại sao chúng ta muốn có một gia sư, đúng không?”
Anne gật, không chắc chắn lắm đó là lời khen ngợi hay là lời nhắc nhở về địa vị của cô.
Phu nhân Pleinsworth bước đến cửa, sau đó quay lại. “Ô, và với việc này, đừng lo về các cô gái. Tiểu thư Sarah và tiểu thư Honoria sẽ chia sẻ nghĩa vụ trong khi cô hồi phục. Ta chắc hai người họ sẽ lên được kế hoạch học tập.”
“Môn toán,” Anne nói với một cái ngáp. “Họ cần học toán.”
“Vậy thì môn toán.” Phu nhân Pleinsworth mở cửa và bước vào hành lang. “Cố gắng nghỉ ngơi đi. Nhưng đừng ngủ.”
Anne gật và nhắm mắt, mặc dù cô biết là không nên. Dù vậy cô không nghĩ cô sẽ ngủ. cơ thể cô kiệt quệ, nhưng tâm trí cô đang hoạt động. Mọi người bảo Daniel không sao, nhưng cô vẫn lo lắng, cho đến khi cô nhìn thấy anh. Bây giờ cô không thể làm gì được, không đến khi cô có thể bước đi.
Sau đó Frances lao vào, nhảy cẫng lên một bên giường ở cạnh Anne, và tiến đến ríu rít bên tai cô. Sau đó Anne nhận ra, đó chính xác là những gì cô cần.
Phần còn lại của ngày trôi qua yên ả. Frances ở lại cho đến khi bác sĩ đến, ông ấy muốn Anne thức cho đến khi đêm xuống. Sau đó Elizabeth đến, mang một khay bánh ngọt, cuối cùng là Harriet, mang đến một chồng giấy nhỏ--tác phẩm hiện tại của cô bé, Henry VIII và Kì lân của Doom.
“Cô không chắc Frances sẽ nhân nhượng với một con kì lân độc ác,” Anne bảo cô bé.
Harriet nhìn lên với một lông mày nhướng lên. “Con bé không nói rõ đó là một con kì lân tốt.”
Anne nhăn mặt. “Em sẽ có một trận chiến nữa đấy, cô chỉ nói vậy với vấn đề này thôi.”
Harriet nhún vai, sau đó nói, “Em sẽ bắt đầu màn hai. Màn một hoàn toàn là thảm họa. Em đã xé nát nó ra rồi.”
“Bởi vì con kì lân.”
“Không,” Harriet nhăn nhó. “Em xếp thứ tự các bà vợ sai. Là li dị, chặt đầu, chết, li dị, chặt đầu, giết vợ.”
“Vui nhộn làm sao.”
Harriet nhìn cô nghi hoặc, sau đó nói, “Em đổi chỗ một người li dị thành chặt đầu.”
“Cô có thể cho em ít lời khuyên không?” Anne hỏi.
Harriet nhìn lên.
“Đừng bao giờ để ai nghe em nói thế mà không có ngữ cảnh.”
Harriet cười, sau đó vẫy mấy tờ giấy để ngụ ý cô bé đã sẵn sàng bắt đầu.”Màn hai,” cô nói vẻ hoa mĩ. “Đừng lo, cô sẽ không lẫn lộn đâu, đặc biệt là giờ chúng ta sẽ xem lại tất cả cái chết của mấy bà vợ.”
Nhưng trước khi Harriet đọc đến màn ba, phu nhân Pleinsworth bước vào phòng, biểu hiện của bà cấp bách và nghiêm nghị. “Ta phải nói chuyện với Cô Wynter,” bà nói với Harriet. “Để chúng ta lại với nhau.”
“Nhưng chúng con chưa—“
“Bây giờ, Harriet.”
Harriet nhìn Anne với vẻ có-thể-là-chuyện-gì-chứ, mà Anne không thừa nhận, không với phu nhân Pleinsworth đứng bên cô, trông như một đám mây giông.
Harriet thu thập lại giấy tờ và rời đi. Phu nhân Pleinsworth bước đến cửa, lắng nghe để chắc chắn Harriet không nghe lén bên ngoài, sau đó quay lại với Anne và nói, “Cương ngựa đã bị cắt.”
Anne thở dốc. “Cái gì?”
“Cương ngựa. Trên cỗ xe của đức ngài Winstead. Chúng đã bị cắt.”
“Không. Không thể nào. Tại sao—“ Nhưng cô biết tại sao. Và cô biết là ai.
George Chervil.
Anne tái nhợt đi. Hắn tìm thấy cô bằng cách nào? Và làm thế nào mà hắn có thể biết—“
Bưu trạm. Cô và đức ngài Winstead đã ở trong đó khoảng nữa tiếng. Bất cứ ai quan sát cô có thể nhận ra cô sẽ về nhà bằng xe ngựa của anh.
Từ lâu Anne đã chấp nhận rằng thời gian sẽ không lụi tắt được ngọ lửa hận thù của George Chervil, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ coi thường mạng sống của người khác, đặc biệt là ai đó có địa vị như Daniel. Anh là bá tước Winstead, trời ạ. Cái chết của một cô gia sư gần như không cần truy cứu, nhưng một bá tước ư?
George mất trí rồi. Hoặc ít nhất là mất trí hơn cả ngày xưa. Không còn lời giải thích nào hết.
“Lũ ngựa quay về vài giờ trước,” phu nhân Pleinsworth nói tiếp. “Người giữ ngựa đã đi tìm cỗ xe, ở đó họ thấy nó. Rõ ràng là một hành động phá hoại. Đồ làm bằng da không bị đứt với một đường thẳng chuẩn xác.”
“Không,” Anne nói, cố gắng tiêu hóa tất cả.
“Ta cho là cô không có kẻ thù nào trong quá khứ mà cô quên không kể với chúng ta,” phu nhân Pleinsworth nói.
Họng Anne khô khốc. Cô phải nói dối. Không còn—
Nhưng phu nhân Pleinsworth ắt hẳn đã bị hấp dẫn bởi một trò đùa về giá treo cổ, bởi vì bà không chờ cô trả lời. “Là Ramsgate,” cô nói. “Chúa nguyền rủa hắn, hắn mất trí rồi.”
Anne chỉ có thể nhìn đăm đăm, không chắc liệu cô bớt căng thẳng là vì cô có thừa sự lừa dối hay do bị sốc khi phu nhân Pleinsworth quá phẫn nộ đến nỗi nói về đức ngài một cách khinh khi.
Có lẽ phu nhân Pleinsworth nói đúng. Có lẽ Anne chẳng liên quan gì đến chuyện này, kẻ hung ác thật sự là hầu tước Ramsgate. Ông ta truy đuổi Daniel ở ngoại quốc từ 3 năm trước; bây giờ chắc chắn là do ông ta muốn Daniel chết. Có lẽ ông ta không quan tâm nếu một cô gia sư có chết hay không.
“Ông ta hứa sẽ để Daniel được yên,” phu nhân Pleinsworth nổi xung, đi qua đi lại trong phòng. “Cô biết đó là lí do ngài ấy quay về. Ngài ấy nghĩ mình sẽ an toàn. Đức ngài Hugh đã đi khắp hang cùng ngỏ hẻm ở Ý để bảo với Daniel rằng cha ngài ấy sẽ kết thúc mọi thứ vô nghĩa này.” Bà thở hắt ra, tay bà siết chặt hai bên. “Đã ba năm. Ba năm Daniel đi tha hương. Chưa đủ sao? Daniel không giết con lão ta. Chỉ có một vết thương thôi.”
Anne im lặng, không chắc cô có nên tham gia vào cuộc nói chuyện này không.
Nhưng sau đó phu nhân Pleinsworth quay lại về nhìn trực tiếp vào cô. “Ta cho là cô biết câu chuyện này.”
“Phần lớn câu chuyện.”
“Phải, tất nhiên. Các cô gái sẽ kể cho cô mọi thứ.” Bà khoanh tay, sao đó thả ra, và Anne chợt nghĩ rằng cô chưa bao giờ thấy chủ của mình quẫn trí đến vậy. Phu nhân Pleinsworth lắc đầu, sau đó nói, “Ta không biết làm sao Virginia sẽ chịu đựng được. Chị ấy gần như quỵ ngã khi ngài ấy rời khỏi đất nước.”
Virginia chắc là tên của phu nhân Winstead, mẹ của Daniel. Anne không biết tên thánh của bà.
“Ừm,” phu nhân Pleinsworth nói, sau đó đột ngột nói thêm, “Ta nghĩ bây giờ cô có thể đi ngủ. Mặt trời lặn rồi.”
“Cảm ơn,” Anne nói. “Làm ơn—“ Nhưng cô ngừng ở đó.
“Cô vừa nói gì à?” Phu nhân Pleinsworth yêu cầu.
Anne lắc đầu. Thật không phải phép khi yêu cầu phu nhân Pleinsworth chuyển lời chào của cô đến đức ngài Winstead. Ngoài ra, nó thật thiếu khôn ngoan.
Phu nhân Pleinsworth bước về phía cánh cửa, sau đó ngừng lại. “Cô Wynter,” bà nói.
“Vâng?”
Phu nhân Pleinsworth chầm chậm quay lại. “Có chuyện này.”
Anne đợi. Không giống bà chủ của cô khi ngừng lại giữa chừng. Đây là điềm gỡ.
“Ta để ý thấy cháu trai của mình…” Bà lại ngừng, rõ ràng là đang tìm những từ ngữ thích hợp.
“Làm ơn,” Anne thốt ra, chắc chắn công việc của cô như chỉ mành treo chuông. “Phu nhân Pleinsworth, tôi cam đoan với bà—“
“Đừng cắt ngang,” phu nhân Pleinsworth nói, không có ác ý. Bà giơ một tay ra, ra dấu cho Anne đợi khi bà tập hợp suy nghĩ. Cuối cùng, chỉ khi Anne chắc chắn cô không thể chịu thêm được nữa, bà nói, “Đức ngài Winstead có vẻ bị cô lôi cuốn.”
Anne hy vọng phu nhân Pleinsworth không chờ một câu đáp trả.
“Ta có thể yên tâm với sự sáng suốt của cô chứ?” Phu nhân Pleinsworth nói thêm.
“Dĩ nhiên, thưa bà.”
“Có những lúc khi người phụ nữ nên bày tỏ sự nhạy cảm mà đàn ông bị thiếu. Ta tin đây là lúc như vậy.”
Bà ngừng và nhìn Anne, ngụ ý lúc này bà cần một câu đáp trả. Nên Anne nói, “Vâng thưa bà,” và cầu nguyện chừng đó là đủ.
“Sự thật là, Cô Wynter, Ta biết rất ít về cô.”
Mắt Anne mở to.
“Giấy chứng nhận của cô hoàn hảo, và dĩ nhiên cách cư xử của cô từ khi gia nhập vào nhà của ta thì không có gì đáng trách. Cô là một gia sư tốt nhất mà ta từng thuê.”
“Cảm ơn, thưa bà.”
“Nhưng ta không biết gì về gia cảnh của cô. Ta không biết cha cô là ai, hay mẹ cô, hay bất cứ sự mối quan hệ nào mà cô có. Cô đã được giáo dục tốt, rõ ràng là vậy, nhưng ngoài điều đó ra…” Bà giơ tay ra. Sau đó bà nhìn thẳng vào mắt Anne. “Cháu trai của ta phải kết hôn với một người có thanh danh trong sạch.”
“Tôi hiểu,” Anne khẽ nói.
“Cô ta chắc chắn nên thuộc dõng dõi quý tộc.”
Anne nuốt xuống, cố gắng không thể hiện cảm xúc gì.
“Dĩ nhiên không cần hoàn toàn như vậy. Ngài ấy có thể cưới một cô gái thuộc tầng lớp quý tộc thấp. Nhưng cô ta sẽ là một trường hợp đặc biệt.” Phu nhân Pleinsworth bước một bước về phía cô, đầu bà nghiêng nhẹ sang bên, như thể bà đang cố gắng nhìn thẳng bên trong con người cô. “Ta thích cô, Cô Wynter,” bà nói chậm rãi, “nhưng ta không biết cô. Cô hiểu không?”
Anne gật.
Phu nhân Pleinsworth bước đến cánh cửa và đặt một tay lên nắm cửa. “Ta nghi là,” bà nói khẽ, “cô không muốn ta biết về cô.”
Sau đó bà đi khỏi, để Anne lại với cây nến lặp lòe và những suy nghĩ quay cuồng.
Những câu bình luận của phu nhân Pleinsworth không còn ý nào khác. Bà đã cảnh cáo cô tránh xa đức ngài Winstead, hay đúng hơn, để chắc chắn anh tránh xa khỏi cô. Nhưng cũng thật vui buồn lẫn lộn. Bà còn chừa cho cô một ít cơ hội đáng buồn, bóng gió rằng Anne có thể xem xét đến một cuộc hôn nhân thích hợp nếu cô hé lộ nhiều hơn về gia cảnh của mình.
Những dĩ nhiên điều đó là vô vọng.
Ai có thể tưởng tượng được chứ? Nói sự thật về gia cảnh của cô cho phu nhân Pleinsworth?
Ừm, sự thật là, tôi không còn là trinh nữ.
Và tên tôi không phải Anne Wynter.
Ồ, và tôi đã chém một người đàn ông và bây giờ hắn đang điên cuồng săn đuổi cho đến khi tôi chết.
Một tiếng cười khan kinh tỡm và tuyệt vọng phát ra từ Anne. Một bản lý lịch hay ho làm sao.
“Tôi là một chiến lợi phẩm,” cô nói trong bóng tối, sau đó cô cười lớn hơn. Hoặc có lẽ là khóc. Sau một lúc, thật khó biết là cái nào.
Trang 2 / 2
Sáng hôm sau, trước khi bất kì thành viên nữ nào trong gia đình anh có thể ngừng lại thứ mà theo Daniel biết đó là thói quen không thích hợp, anh sải bước xuống sảnh chính và gõ lên cánh cửa của phòng khách màu xanh. Anh đã vận đồ du hành; anh định khởi hành đến London trong vòng một giờ nữa.
Không có âm thanh nào trong phòng, nên Daniel gõ lần nữa. Lần này anh nghe tiếng sột soạt, sau đó là âm thanh ngái ngủ “Vào đi.”
Anh vào, đóng cửa lại sau lưng ngay khi anh nghe tiếng Anne thở dốc, “Thưa đức ngài!”
“Ta cần nói chuyện với em,” anh nói ngắn gọn.
Cô gật, kéo chăn lên đến tận cằm, điều đó làm anh nghĩ thật kì cục, chúng làm cô giống như đang mặc một cái bao tải thay vì váy ngủ.
“Ngài làm gì ở đây?” cô hỏi, chớp mắt dữ dội.
Không mào đầu, anh nói, “Sáng nay ta sẽ đi London.”
Cô không nói gì.
“Ta chắc em đã biết cương ngựa bị cắt.”
Cô gật.
“Là đức ngài Ramsgate,” anh nói. “Là người của ông ta. Có thể là gã mà ta ra xem chừng. Người mà ta bảo là say rượu.”
“Ngài nói hắn phá phách từ chuồng ngựa đến quán trọ,” cô thì thào
“Đúng vậy,” anh nói, mỗi thớ cơ trong người anh căng ra để giữ anh đứng yên khi anh nói chuyện. Nếu anh di chuyển, nếu anh buông bỏ sự đề phòng dù chỉ một giây, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ anh sẽ gầm lên. Anh có thể đấm vào tường. Tất cả những gì anh biết là có một cơn thịnh nộ đang dâng lên trong anh, và mỗi lần anh nghĩ là anh tới giới hạn, rằng cơn cuồng nộ của anh không thể tăng lên được nữa, thì có thứ gì đó bên trong dường như vọt lên và nổ răng rắc. Da anh trở nên thít chặt, sự giận dữ, phẫn nộ--đang đấu tranh để bùng nổ.
Nóng hơn. Đen tối hơn. Siết chặt từng mảnh tâm hồn anh.
“Đức ngài Winstead?” cô khẽ nói, anh không thể hình dung cơn giận dữ nào đang hiện diện trên mặt mình, bởi vì mắt cô mở lớn và lo lắng. Sau đó, với tiếng thì thầm vừa đủ: “Daniel?”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Anh nuốt xuống, nghiến răng lạ khi anh cố kiềm chế. “Đây không phải là lần đầu ông ta cố giết ta,” cuối cùng anh nói. “Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gần như cố giết một người khác.”
Anh quan sát cô kĩ càng. Cô vẫn đang trùm chăn cho tới cằm, ngón tay cô nắm góc chăn. Miệng cô mở ra, như thể cô muốn nói  gì đó. Anh đợi.
Cô không lên  tiếng.
Anh đứng im, cơ thể anh đứng thẳng, tay anh đan lại ở đằng sau lưng. Có thứ gì đó cực kì cứng nhắc đến không chịu được vào lúc này, cho dù sự thật rằng Anne ở trên giường, tóc cô rối tung trong giấc ngủ, một món tóc dày nằm trên vai phải của cô.
Họ không thường nói chuyện cứng nhắc với nhau như vậy. Có lẽ họ nên kết thúc, có lẽ chuyện này sẽ cứu anh khỏi cơn mê đắm, điều đó sẽ cứu cô khỏi đồng hành cùng anh vào cái ngày Ramsgate chọn để ra tay.
Rõ ràng sẽ tốt cho cô nếu họ chưa bao giờ gặp mặt.
“Ngài sẽ làm gì?” cuối cùng cô hỏi.
“Khi ta tìm ông ta à?”
Cô nhẹ gật đầu.
“Ta không biết. Nếu ông ta may mắn ta sẽ không bóp cổ ông ta ngay lúc thấy mặt. Ông ta cũng có thể đứng sau vụ tấn công ở London. Người mà chúng ta nghĩ đến thật xui xẻo, một vài tên cướp tầm thường cho một ví tiền nặng kí.”
“Có lẽ là vậy,” cô nói. “Ngài không biết được. Người ta trộm cướp mọi lúc ở London. Nó—“
“Em đang bảo vệ ông ta?” anh ngờ vực.
“Không! Dĩ nhiên không. Chỉ là…Ừm…” Cô nuốt xuống, chuyển động co thắt đó loang xuống cổ họng cô. Khi cô lại cất lời giọng cô nghe khá nhỏ. “Ngài không có nhiều thông tin lắm.”
Trong một lúc anh chỉ nhìn cô, nghi ngờ mình có thể nói được gì. “Ta đã mất ba năm để chạy trốn khỏi người của ông ta ở châu Âu,” cuối cùng anh nói. “Em có biết điều đó không? Không à? Ừm, đúng vậy. Ta phát bệnh vì chuyện đó. Nếu ông ta muốn trả thù ta, chắc chắn ông ta sẽ làm vậy. Ba năm của đời ta bị đánh mất. Em có biết như thế là sao không? Ba năm cuộc đời bị tước khỏi em?”
Môi cô hé ra, trong một khắc anh nghĩ có lẽ cô sẽ nói vâng. Cô trông sững sờ, như bị thôi miên, sau đó cô nói, “Tôi rất tiếc. Ngài tiếp tục đi.”
“Ta sẽ nói chuyện với con trai lão trước tiên. Ta có thể tin tưởng đức ngài Hugh. Hoặc ít nhất ta nghĩ ta có thể.” Daniel nhắm mắt trong một lúc và hít thở, cố gắng giữ sự cân bằng đang dao động. “Ta không biết còn có thể tin ai nữa.”
“Ngài có thể--“ Cô ngừng. Nuốt xuống. Cô định nói rằng anh có thể tin cô à? Anh nhìn cô chăm chú, nhưng cô quay đi, mắt cô tập trung vào gần cửa sổ. Màn cửa đã được kéo ra, nhưng cô vẫn nhìn nó như thể có gì đó để nhìn. “Tôi chúc ngài thượng lộ bình an,” cô thì thầm.
“Em giận ta,” anh nói.
Đầu cô quay sang đối mặt với anh. “Không. Không, dĩ nhiên không. Tôi sẽ không bao giờ--“
“Em sẽ không bị thương nếu em không đi xe ngựa với ta,” anh cắt ngang. Anh sẽ không tha thứ cho mình vì những vết thương anh gây ra cho cô. Anh cần cho cô biết. “Là lỗi của ta khi em—“
“Không!” cô thét, sau đó cô nhảy khỏi giường, lao về phía anh rồi đột ngột dừng lại. “Không, không đúng. Tôi—tôi chỉ--Không,” cô nói, quá cứng rắn để nổi cằm cô đanh lại thành hình dấu chấm. “Không phải vậy.”
Anh nhìn cô chằm chằm. Cô đang ở trong tầm tay anh. Nếu anh nghiêng về trước, nếu anh vươn tay ra, anh có thể nắm lấy cánh tay cô. Anh có thể kéo cô vào anh, họ sẽ tan chảy trong vòng tay nhau, anh trong cô, cô trong anh, cho đến khi họ sẽ không biết nơi kết thúc và bắt đầu.
“Không phải lỗi của ngài,” cô nỗ lực nói.
“Ta là người đức ngài Ramsgate muốn trả thù,” anh nhẹ nhàng nhắc cô.
“Chúng ta không—“ cô quay đi, nhưng không phải trước khi bàn tay cô quẹt qua mắt. “Chúng ta không phải chịu trách nhiệm cho hành động của người khác,” cô nói. Giọng cô rung rẩy vì xúc động, cô tránh nhìn vào mắt anh. “Đặc biệt là từ những kẻ điên,” cô kết thúc.
“Không,” anh nói, giọng anh nghe thật xa lạ trong không khí thoáng đãng của buổi sáng. “Nhưng chúng ta chịu trách nhiệm cho những thứ xung quanh mình. Harriet, Elizabeth, và Frances—em sẽ không để ta bảo vệ chúng à?”
“Không,” cô nói, mày cô nhăn lại vì đau buồn. “Tôi không  có ý đó. Ngài biết là không—“
“Ta chịu trách nhiệm cho mọi người trong vùng đất này,” anh cắt ngang. “Cả em nữa, trong khi em ở đây. Chừng nào ta biết có kẻ muốn ta chết, thì đó là trách nhiệm và bổn phận của ta để đảm bảo không có ai bị vướng vào nguy hiểm cùng ta.”
Mắt cô mở lớn nhìn anh, và Daniel tự hỏi cô thấy gì. Cô thấy ai. Lời nói phát ra từ miệng anh thật xa lạ. Anh nghe như cha anh, và ông nội của anh. Có phải sở hữu một tước hiệu cổ xưa có nghĩa là được giao phó mạng sống và kế sinh nhai của tất cả mọi người sinh sống trên đất của anh không? Anh là một vị bá tước khi còn quá trẻ, sau đó bị buộc phải rời Anh quốc một năm sau đó.
Cuối cùng anh nhận ra ý nghĩa là đây. Đây là mọi ý nghĩa của nó.
“Ta sẽ không nhìn thấy em bị thương,” anh nói, giọng anh nghe hơi run.
Cô nhắm mắt, nhưng sau đó thái dương cô nhăn lại và căng ra, như thể cô bị đau.
“Anne,” anh nói, bước về trước.
Nhưng cô lắc đầu, hầu như mãnh liệt, một tiếng thổn thức kinh khủng đốt cháy cổ họng cô.
Nó gần như xé anh ra làm hai.
“Gì vậy?” anh nói, băng qua khoảng cách giữa họ. Anh đặt tay lên cánh tay cô, có lẽ để động viên cô…có lẽ để động viên chính mình. Sau đó anh dừng lại, chỉ hít thở. Thôi thúc ôm cô gần hơn đang bùng lên. Khi anh vào phòng cô sáng nay anh tự nhủ là sẽ không chạm vào cô, anh sẽ không đến đủ gần để cảm nhận cái cách không khí chuyển động quanh cô. Nhưng chuyện này—anh không thể chịu được.
“Không,” cô nói, cơ thể cô quằn quại, nhưng không đủ để anh nghĩ là cô muốn vậy. “Làm ơn. Đi đi. Hãy đi đi.”
“Không cho đến khi em bảo—“
“Tôi không thể,” cô bật khóc, sau đó cô đẩy anh ra, bước lùi lại cho đến khi họ một lần nữa tách nhau ra bởi không khí lạnh giá của buổi sáng. “Tôi không thể nói những gì ngài muốn nghe. Tôi không thể ở cùng ngài, tôi thậm chí không thể gặp lại ngài nữa. Ngài có hiểu không?”
Anh không trả lời. Bởi vì anh hiểu cô đang nói gì. Nhưng anh không đồng ý với điều này.
Cô nuốt xuống và tay cô bụm mặt mình, chà xát và vuốt qua da cô  với sự thống khổ đến nỗi anh phải vươn tay ra để dừng cô lại. “Tôi không thể ở bên ngài,” cô nói, từ ngữ  thốt ra đột ngột và khiên cưỡng đến nỗi anh tự hỏi cô đang cố thuyết phục ai. “Tôi không phải…người…”
Cô quay đi.
“Tôi không phải người phù hợp với ngài,” cô nói với cửa sổ. “Tôi không thuộc tầng lớp của ngài, và tôi không phải—“
Anh chờ. Cô sắp nói thêm điều gì khác. Anh chắc chắn thế.
Như khi cô nói, giọng cô thay đổi, cô nghe vẻ chủ tâm. “Ngài sẽ hủy hoại cô,” cô nói. “Ngài không cố ý, nhưng ngài sẽ làm vậy, và tôi sẽ mất vị trí của mình và mọi thứ mà tôi trân trọng.”
Cô nhìn mắt anh khi cô nói thế, anh gần như chùn bước vì sự trống rỗng anh thấy trên mặt cô.
“Anne,” anh nói, “Ta sẽ bảo vệ em.”
“Tôi không muốn ngài bảo vệ,” cô khóc. “Ngài không hiểu sao? Tôi đã học cách tự bảo vệ mình, để giữ tôi—“ Cô dừng lại, sau đó kết thúc bằng: “Tôi cũng không thể chịu trách nhiệm về ngài.”
“Em không cần làm vậy,” anh trả lời, cô gắng hiểu lời cô.
Cô quay đi. “Ngài không hiểu.”
“Không,” anh cay nghiệt nói. “Không, ta không hiểu.” Sao anh hiểu được? Cô giữ bí mật, giữ chúng trong lòng như những kho báu nho nhỏ, để anh cầu xin từng kí ức của cô như một con chó chết tiệt.
“Daniel…,” cô khẽ nói,  và nó đây rồi. Tên anh, như thể anh chưa từng nghe thấy nó trước đây. Bởi  vì khi cô nói, anh cảm thấy từng âm thanh như một sự vuốt ve. Mỗi âm tiết rơi trên da anh như một nụ hôn.
“Anne,” anh nói, và anh không nhận ra giọng mình. Nó trầm và khàn với nhu cầu, trói buộc với khát khao, và…và…
Sau đó, trước khi anh có chút manh mối nào về việc mình định làm gì, anh mạnh mẽ kéo cô vào vòng tay và hôn cô như thể cô là nước, không khí, là sự cứu rỗi của anh. Anh cần cô với sự tuyệt vọng đến nỗi làm anh rung động đến tận xương tủy nếu anh để bản thân nghĩ về điều đó.
Nhưng anh không suy nghĩ. Không phải bây giờ. Anh đang mệt mỏi vì suy nghĩ, mệt mỏi vì lo lắng. Anh chỉ muốn cảm nhận. Anh muốn đam mê tàn phá giác quan của mình, và các giác quan sẽ tàn phá cơ thể anh.
Anh muốn cô cũng muốn anh giống như vậy.
“Anne, Anne,” anh thở gấp, tay anh điên cuồng kéo chiếc váy ngủ bằng len của cô. “Em đã làm gì ta—“
Cô cắt phăng lời anh, không phải bằng từ ngữ mà bằng cơ thể cô, cô ấn vào người anh với sự cấp bách giống như anh. Tay cô trên áo anh, xé rách phía trước, mở nó ra cho đến khi anh cảm thấy tay cô trên da anh.
Điều đó vượt quá sức chịu đựng của anh.
Với một tiếng rên, anh nửa nâng, nửa xoay cô cho đến khi họ nằm trên giường, cuối cùng anh có được cô chính xác ở nơi mà anh muốn như cả một đời. Bên dưới anh, chân cô vòng quanh anh.
“Ta muốn em,” anh nói, cho dù điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. “Ta muốn em bây giờ, theo mọi cách mà một người đàn ông có thể muốn một người phụ nữ.”
Từ ngữ của anh thật vụng về, nhưng anh thích chúng như thế. Nó không lãng mạn, nó là nhu cầu thuần khiết. Cô gần như đã chết. Có thể ngày mai anh sẽ chết. Và nếu nó xảy ra, nếu mọi chuyện kết thúc và anh chưa bao giờ nếm mùi vị của thiên đường…
Anh gần như xé váy ngủ của cô ra.
Sau đó…anh ngừng lại.
Anh dừng lại để thở, chỉ đơn thuần để nhìn cô và say mê với cơ thể hoàn hảo của cô. Ngực cô phập phồng với mỗi hơi thở, với bàn tay run run, anh vươn ra và ôm lấy một bên, gần như rùng mình vì khoái lạc từ cái chạm giản đơn này.
“Em thật đẹp,” anh thì thầm. Cô hẳn phải nghe những từ này trước đây, hàng ngàn lần, nhưng anh muốn cô nghe chúng từ anh. “Em thật…”
Nhưng anh không kết thúc, bởi vì cô còn hơn cả vẻ đẹp của cô. Và không có cách nào anh có thể nói hết lời, không có cách nào để thốt nên lời tất cả lí do hơi thở anh nhanh hơn mỗi lần anh nhìn cô.
Tay anh vươn ra để che vài chỗ trần trụi của cô, và cô đỏ mặt, nhắc anh rằng điều này còn mới mẻ với cô. Nó cũng mới mẻ với anh nữa. Anh đã làm tình với phụ nữ trước đây, chắc chắn nhiều hơn anh muốn thừa nhận, nhưng đây là lần đầu…cô là người đầu tiên…
Chưa bao giờ giống như vầy. Anh không thể giải thích chỗ khác biệt, nhưng nó chưa bao giờ như thế này.
“Hôn em,” cô thì thào, “đi mà.”
Anh hôn cô, giật mạnh áo sơ mi qua đầu ngay trước khi anh nằm lên người cô, da chạm da. Anh hôn cô sâu hơn, sau đó anh hôn cổ cô, và phần hõm ở xương đòn, anh hôn ngực cô. Cô rên khẽ và cong người bên dưới anh, anh xem đó như lời mời để di chuyển qua bên ngực còn lại, hôn, nút và cắn nhẹ cho đến khi anh nghĩ mình sẽ mất kiểm soát ngay tại chỗ.
Chúa ơi, cô thậm chí còn chưa chạm vào anh. Anh nằm yên và quần ống của anh chật cứng, và anh gần như mất trí. Điều này chưa bao giờ xảy ra khi anh còn là cậu trai trẻ.
Anh phải vào bên trong cô. Anh phải vào trong cô ngay bây giờ. Nó vượt xa cả ham muốn. Nó còn hơn cả nhu cầu. Đây là điều cốt yếu, một thôi thúc dâng lên trong lòng anh, như thể nói rằng cuộc đời anh phụ thuộc vào việc làm tình với người phụ nữ này. Nếu đây là điên rồ, thì anh bị điên rồi.
Vì cô. Anh điên vì cô, và anh cảm thấy rằng nó sẽ không mất đi.
“Anne,” anh rền rĩ, dừng lại một lát để hít thở. Mặt anh đặt lên vùng bụng mềm mại của cô, anh hít vào mùi hương của cô khi anh cố kiềm chế cơ thể mình. “Anne, ta cần em.” Anh nhìn lên. “Ngay bây giờ. Em hiểu không?”
Anh quỳ gối dậy, tay anh chạm đến cái quần ống túm của mình, sau đó cô nói…
“Không.”
Anh dừng tay. Không, cô không hiểu ư? Không, không phải bây giờ? Hay là không, không—“
“Em không thể,” cô thì thào, và cô kéo tấm mền trong tuyệt vọng để che phủ chính mình.
Chúa ơi không phải chứ.
“Em xin lỗi,” cô nói với tiếng thở đau đớn. “Em rất xin lỗi. Ôi trời ơi, em xin lỗi.” Điên cuồng cô rời khỏi giường, cố gắng để kéo cái mền bao quanh mình. Nhưng Daniel vẫn đang ghim chặt cái mền, và cô vấp chân, sau đó cô ngã về phía sau đến chiếc giường. Nhưng mà cô giữ chặt, kéo mạnh hết lần này đến lần khác và nói, “Em xin lỗi.”
Daniel chỉ có thể cố gắng thở, thở lấy thở để với hy vọng làm giảm bớt sự cương cứng đau đớn. Anh đang quá mất trí để có thể nghĩ thông suốt, chứ nói gì đến việc nói chuyện.
“Em không nên như vậy,” cô nói, vẫn cố gắng che chắn cơ thể với cái mền chết bầm đó. Cô không thể rời xa khỏi cạnh giường nếu cô muốn che chắn cơ thể mình. Anh có thể vươn ra tóm lấy cô; tay anh đủ dài. Anh có thể ôm lấy vai cô và kéo cô lại, cám dỗ cô vào vòng tay anh. Anh có thể khiến cô quằn quại vì khoái cảm cho đến khi cô không nhớ nỗi tên mình. Anh biết làm cách nào.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Anh là một pho tượng ngu ngốc chết giẫm, ngồi đó trên chiếc giường bốn cọc, quỳ gối với tay anh nắm lấy khóa quần.
“Em xin lỗi,” cô lại nói, đến lần thứ mười lăm rồi. “Em xin lỗi, Em chỉ…không thể. Đó là thứ duy nhất em có. Ngài có hiểu không? Đó là thứ duy nhất em có.”
Trinh tiết của cô.
Anh còn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Anh là loại đàn ông nào vậy? “Ta xin lỗi,” anh nói, và sau đó anh gần như phá ra cười vì điều ngu xuẩn đó. Đó là một bản giao hưởng của những lời xin lỗi, bất tiện và hoàn toàn trái ngược nhau.
“Không, không,” cô quay lại, đầu cô lắc qua lắc lại, “em không nên. Em không nên để ngài làm vậy, và cả bản thân em nữa. Em biết rõ hơn. Em biết rõ hơn.”
Anh cũng thế.
Với một lời nguyền rủa nhỏ, anh bước xuống giường, quên mất rằng anh đang ghim chặt cô với cái chăn. Cô trượt và vấp ngã, hụt chân cho đến khi té xuống gần cái ghế dựa, bị bao bọc như một người La Mã, với áo dài bị lệch.
Nó thật mắc cười nếu anh không đang gần như bùng nổ.
“Em xin lỗi,” cô lại nói.
“Ngừng nói thế đi,” anh gần như van xin cô. Giọng anh nghiến chặt vì bực bội—không, là tuyệt vọng—và cô ắt cũng nghe thấy, nên cô ngậm miệng lại, sợ sệt nuốt xuống khi cô nhìn anh kéo chiếc áo sơ mi.
“Dù sao thì ta cũng phải đi London,” anh nói, không phải vì điều này sẽ làm anh dừng lại nếu cô không làm vậy.
Cô gật.
“Chúng ta sẽ bàn vấn đề này sau,” anh nói chắc. Anh không biết anh sẽ nói gì, nhưng họ sẽ nói chuyện. Chỉ là không phải bây giờ, với toàn bộ căn nhà thức giấc xung quanh anh.
Cả căn nhà. Trời ạ, anh gần như đã mất trí rồi. Với sự quyết tâm cho thấy Anne được kính trọng vào đêm trước, anh yêu cầu hầu gái đem cô vào phòng ngủ cho khách tốt nhất, trong cùng một dãy hành lang với gia đình. Ai cũng có thể đi ngang qua phòng. Mẹ anh có thể thấy họ. Hoặc tệ hơn, một trong những cô em họ của anh. Anh không thể tưởng tượng được chúng sẽ nghĩ anh đang làm gì. Ít nhất mẹ chúng sẽ biết anh không đang giết cô gia sư.
Anne lại gật đầu, nhưng cô không nhìn thẳng vào anh. Một vài phần nhỏ trong anh nghĩ rằng thật buồn cười, nhưng một vài phần khác, phần lớn trong anh nhanh chóng quên đi. Anh đang quá bận tâm đến kết quả đau đớn của sự khao khát không được thỏa mãn để có thể nghĩ về sự thật là cô không nhìn vào mắt anh khi cô gật đầu.
“Ta sẽ đến thăm em khi em đến thành phố,” anh nói.
Cô nói lại gì đó, quá nhỏ nên anh không thể nghe thấy.
“Gì thế?”
“Em nói—“ Cô hắng giọng. Sau đó cô nói lại. “Em nghĩ như thế là không khôn ngoan.”
Anh nhìn cô. Cứng rắn. “Em muốn ta giả vờ đến thăm em họ nữa à?”
“Không, Em—Em sẽ--“ cô quay đi, nhưng anh thấy mắt cô nhá lên nỗi buồn phiền, và có lẽ là giận dữ, sau đó, là cam chịu. Khi cô nhìn lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng nét sắc sảo trên mặt cô, cái mà thường lôi cuốn anh…Dường như nó đã mất đi.
“Em nghĩ,” cô nói, giọng cô đều đều thận trọng, “ngài không đến thăm thì hơn.”
Anh khoanh tay. “Vậy sao?”
“Vâng.”
Anh chiến đấu trong một lúc—kiềm chế chính mình. Cuối cùng anh nói, phần nào nóng giận, “Bởi vì chuyện này à?”
Mắt anh rơi xuống vai cô, chỗ tấm mền trượt xuống, lộ ra phần da trần, màu hồng nhạt và mềm mại trong buổi sớm mai. Làn da lộ ra chỉ khoảng một tấc, nhưng trong một lúc anh muốn nó đến nỗi anh gần như có thể nói nên lời.
Anh muốn cô.
Cô nhìn vào mắt anh, bất động vào một điểm, sau đó rơi xuống bờ trần của cô. Với tiếng thở hổn hển nhỏ cô giật mạnh cái mền lại.
“Em—“ Cô nuốt xuống, có lẽ là để gom góp can đảm, sau đó tiếp tục. “Em không muốn nói dối ngài rằng em không muốn chuyện này.”
“Ta,” anh dằn dỗi. “Em muốn ta.”
Cô nhắm mắt. “Vâng,” cuối cùng cô nói, “Em đã muốn ngài.”
Một phần trong anh lại muốn ngắt lời cô, để nhắc cô rằng cô vẫn muốn anh, rằng nó sẽ và không bao giờ là ở thì quá khứ.
“Nhưng em không thể có ngài,” cô khẽ nói, “bởi vì điều đó, ngài không thể có em.”
Sau đó, để hoàn thành hết sự ngạc nhiên của anh, anh hỏi, “Vậy nếu ta cưới em thì sao?”
Anne nhìn anh với cơn sốc. Sau đó cô nhìn anh kinh sợ, bởi vì anh trông cũng ngạc nhiên như cô, và cô khá chắc rằng nếu anh có thể nói trở lại, anh sẽ xong đời.
Với sự vội vàng.
Nhưng câu hỏi của anh—cô không thể nghĩ đó như là một lời cầu hôn—lơ lửng trong không khí, và hai người họ nhìn đăm đăm vào nhau, không động đậy, cho đến khi chân cô dường như nhận ra rằng đây không phải chuyện đùa, và cô nhảy dựng lên, lùi về sau cho đến khi cô xoay xở để đem cái ghế bành chắn giữa họ.
“Ngài không thể,” cô thốt ra.
Câu này dường như khích động phản ứng em-dám-bảo-ta-phải-làm-gì-sao của giống đực. “Tại sao không?” anh hỏi.
“Ngài chỉ không thể,” cô bắn lại, kéo mạnh cái mền đang bị kẹt trong góc của cái ghế. “Ngài nên biết điều đó. Trời ạ, ngài là một bá tước. Ngài không thể cưới một người vô danh.” Đặc biệt là một người vô danh với cái tên giả.
“Ta có thể cưới bất kì ai ta hài lòng.”
Ôi, trời ạ. Giờ đây nhìn anh như một cậu bé ba tuổi bị cướp mất đồ chơi. Anh không hiểu cô không thể làm điều này sao? Anh có thể lừa dối chính mình, nhưng cô  không ngây thơ như vậy. Đặc biệt sau cuộc nói chuyện của cô với phu nhân Pleinsworth vào đêm trước.
“Ngài thật ngốc,” cô bảo anh, kéo lại cái mền chết giẫm lần nữa. Ơn trời, muốn được tự do là quá nhiều sao? “Không thực tế. Và hơn nữa, ngài chưa bao giờ muốn cưới em, ngài chỉ muốn đưa em lên giường thôi.”
Anh lùi lại, rõ ràng bị tức giận vì câu nói của cô. Nhưng anh không phủ nhận.
Cô thở ra mất kiên nhẫn. Cô không có ý làm tổn thương anh, và anh nên nhận ra chuyện đó. “Em không nghĩ ngài có ý dụ dỗ và bỏ rơi,” cô nói, bởi vì cho dù anh làm cô tức giận thế nào, cô không thể chịu được nếu anh tin rằng cô nghĩ anh như một tên vô lại. “Em biết loại đàn ông đó, và ngài không phải vậy. Nhưng ngài khó mà có ý định cầu hôn, và em chắc chắn ngài sẽ không giữ lời hứa.”
Mắt anh nheo lại, nhưng không trước khi cô thấy chúng lóe lên nguy hiểm. “Khi nào em biết suy nghĩ của ta rõ hơn ta thế?”
“Khi ngài ngừng suy nghĩ.” Cô lại kéo cái mền, lần này với lực đạo mạnh đến nỗi cái ghế tròng trành và gần như ngã xuống. Và Anne gần như trần truồng. “Aaaaa!” cô hét, thấy thất vọng đến nỗi cô gần như muốn đấm thứ gì đó. Ngẩng lên, cô trông cực kì điên tiết. Với anh, với George Chervil, và cái mền chết dẫm nằm lộn xộn dưới chân cô. “Ngài có thể đi được không?” cô nạt. “Ngay bây giờ, trước khi có người bước vào.”
Sau đó anh cười, nhưng không giống bất kì nụ cười nào mà cô biết về anh. Nó lạnh lùng, châm biếm, và cái nhìn trên mặt anh xé nát tim cô. “Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?” anh lầm bầm, “Em, không mặc gì ngoài cái mền. Ta, quần áo nhăn nhúm.”
“Không ai đòi hỏi một đám cưới cả,” cô nạt. “Tôi có thể nói với ngài như vậy. Ngài quay lại với cuộc sống vui vẻ của mình, và tôi sẽ bị đuổi đi mà không có một tờ giấy giới thiệu.”
Anh nhìn cô chua chát. “Ta cho rằng em sẽ nói đó là tất cả kế hoạch của ta. Hủy hoại em cho đến khi em không có cơ hội nào ngoài trở thành nhân tình của ta.”
“Không,” cô cộc lốc, bởi vì cô không thể nói dối anh, không về chuyện này. Sau đó, cô khẽ nói, “Tôi sẽ không bao giờ nghĩ như thế về ngài.”
Anh im lặng, mắt anh châm chú nhìn cô. Anh bị tổn thương, cô biết điều đó. Anh không cầu hôn, không thật sự, nhưng mà cô đã phần nào xoay xở để từ chối anh. Và cô ghét anh bị đau đớn. Cô ghét cái nhìn trên mặt anh, và cô ghét cái cách tay anh cứng đơ hai bên sườn, và hơn hết thảy cô ghét mọi chuyện sẽ không bao giờ như xưa. Họ sẽ không nói chuyện. Họ sẽ không cười đùa.
Họ sẽ không hôn nhau.
Tại sao cô dừng anh lại? Cô đã ở trong vòng tay anh, da chạm da, và cô muốn anh. Cô muốn anh với ngọn lửa mà cô chưa bao giờ mơ đến. Cô muốn anh vào trong cô, và cô muốn yêu anh bằng cơ thể cô như cô đã yêu anh bằng trái tim mình.
Cô yêu anh.
Lạy Chúa.
“Anne?”
Cô không đáp.
Daniel nhướng mày. “Anne, em ổn không? Em trông tái đi.”
Cô không ổn. Cô không chắc là cô có bao giờ ổn lại không nữa.
“Tôi khỏe,” cô nói.
“Anne…” Giờ anh trông lo lắng, và anh đang bước về phía cô, và nếu anh chạm vào cô, nếu anh chìa tay ra vì cô, cô sẽ đánh mất quyết tâm của mình.
“Không,” cô hầu như quát lên, ghét cái giọng cô thoát ra từ sâu trong họng cô. Tổn thương. Từ ngữ gây tổn thương. Nó làm đau cổ cô, làm đau tai cô, và nó cũng làm đau anh.
Nhưng cô phải làm vậy.
“Làm ơn đừng,” cô nói. “Tôi cần ngài để tôi một mình. Cái….cái…” Cô cố nói; cô không thể chịu được việc gọi nó là một thứ. “Cảm giác giữa chúng ta…” cuối cùng cô thốt ra. “Không có gì xảy ra cả. Ngài nên nhận ra. Và nếu ngài quan tâm đến tôi, ngài nên rời đi.”
Nhưng anh không di chuyển.
“Ngài sẽ rời đi bây giờ,” cô gần như khóc, cô nghe như một con thú bị thương. Cô cho là cô bị như vậy.
Trong một vài phút anh đứng im như tượng, cuối cùng, với một giọng nhỏ khó nhận ra, anh nói, “Ta sẽ đi, nhưng không vì bất kì lí do nào em yêu cầu. Ta sẽ đi London để dàn xếp vấn đề với Ramsgate, và sau đó—sau đó,” anh nói với nỗ lực lớn hơn, “chúng ta sẽ nói chuyện.”
Im lặng, cô lắc đầu. Cô không thể làm lại chuyện này. Quá đau đớn để nghe anh xoay trìn quanh kết thúc có hậu mà sẽ không bao giờ xảy ra.
Anh bước tới cửa. “Chúng ta sẽ nói chuyện,” anh lại nói.
Không phải sau khi anh bỏ đi Anne mới thì thầm. “Không. Chúng ta không.”
A Night Like This A Night Like This - Julia Quinn A Night Like This