Số lần đọc/download: 1283 / 12
Cập nhật: 2015-11-24 19:40:00 +0700
Chương 14
Lúc cao triều, anh cố ý muốn đáp án từ cô.
Cô nắm lấy cánh tay anh, thân thể căng cứng, nói lên lời tỏ tình chân thành. “Em yêu anh… Em yêu anh…”
Anh cười hài lòng, đem hai người đến cực hạn khoái hoạt.
Kết hôn gần năm tháng, đây là thời điểm cô cảm thấy hạnh phúc nhất, mặc dù ở nhà ông xã đôi khi vẫn lạnh lạnh lùng lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô một chút cũng không lạnh, quả thật là đầy lửa nhiệt tình.
A.
“Cười cái gì?”
Cô tưởng anh vừa ăn sáng vừa xem báo, không chú ý cô len lén đắc ý.
“Không có gì, nghĩ đến chuyện vui vẻ thì cười a.” Cho dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận vì nghĩ đến anh nên mới cười.
“Nghĩ đến anh liền cười sao?”
Chẳng qua là người đàn ông này rất khôn khéo, vừa nhìn liền biết suy nghĩ của cô.
Cô khịt khịt mũi coi thường. “Hừ, ai nghĩ tới anh a? Thật là tự kỷ…A!”
Cô thét chói tai, sét đánh không kịp bưng tai bị anh ôm vào ngực, ôm ngồi trên đùi anh, cô trợn tròn mắt nhìn anh
“Muốn anh sao?” Anh không thích cảm giác bị người khác từ chối.
Cô hất cằm. “Không nói cho anh.” Cô trả lời kiên quyết, bày ra bộ dáng không biết chết sống.
Tống Tử Ngôn xấu xa nâng khóe miệng. “Phải không?”
Anh đột nhiên cúi xuống che lại môi cô, trực tiếp cậy mở hàm răng đang đóng chặt của cô nhanh chóng tiến quân, cả người cô bị đè trong ngực anh, hai tay bị chế trụ không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một lúc lâu, anh buông môi cô ra. Cô mềm mại thở hổn hển, anh hỏi lại: “Muốn anh sao?”
Khương Hiểu Nguyên hơi thở nóng rực, anh thật quá đáng! “Không nói cho anh…”
Sau đó, môi lại bị ngăn lại.
Cô ô ô giãy giụa, làm sao cũng không đánh lại anh, cô cảm giác áo sơ mi bị kéo ra ngoài váy,cô cảm giác anh đang cởi nút áo cô, cô cảm giác bàn tay anh tìm kiếm ngực cô…
Khương Hiểu Nguyên lập tức giơ cao tay đầu hàng. “Được rồi được rồi, em đang nghĩ đến anh, đang nghĩ đến anh đó!” Khuôn mặt cô ỉu xìu, không thể không cúi đầu trước thế lực tàn ác.
“Sớm nhận không phải tốt sao?” Anh nói, xoa xoa tóc cô như vật nuôi yêu thích.
Anh buông cô ra, Khương Hiểu Nguyên hai chân vừa chạm đất, lập tức tránh xa anh.
Cô thật muốn khóc. Anh thật xấu, cô nhớ tới ông xã hay để ý tiểu tam trước kia.
Tống Tử Ngôn điều chỉnh cà vạt, trên môi là hương vị ngọt ngào của cô, tiếp tục đọc báo, chỉ có hắn biết mình đang cười trộm. Nếu không phải sáng nay có phiên tòa, anh không ngại xin nghỉ nửa ngày chơi đùa với bà xã.
Khương Hiểu Nguyên thảm hại sửa lại quần áo bị rối loạn, son môi không có, kết quả của việc người đàn ông kia vừa rồi hôn mấy lần? “Sáng nay em còn một buổi lễ cần tới, anh còn đem son môi của em ăn sạch!”
Đầu sỏ gây tội cũng không có một chút hối hận, không lo lắng thưởng thức bữa sáng, chỉ thấy Hiểu Nguyên chạy trối chết vào phòng sửa sang lại quần áo, trang điểm, mấy phút sau mới ra khỏi phòng.
Cô tức giận không nhỏ, giữ khoảng cách đề phòng anh.
“Sáng nay muốn đi chỗ nào?”
Cô nói một địa chỉ, sau đó sửa sang lại khăn lụa trên cổ. Hôm nay rất nóng, tại sao lại phải quàng khăn lụa?
Bởi vì có người trong lúc kích tình… để lại dấu hôn trên cổ cô, cô cũng không ngại người khác thấy, dù sao cái này cũng giống như dị ứng, chẳng qua quý ông đây không thích người khác thấy vết hôn sẽ tăng sự hấp dẫn của cô, cho nên hạ lệnh bắt cô mang khăn lụa.
“Anh đưa em tới đó.”
Tống Tử Ngôn đứng dậy, bộ dạng được ăn no nê thật chọc người, cả người tỏa sáng tinh thần sáng sủa.
Xe của cô để ở “Hoa Dạng” trở thành xe công vụ, hiện tại đi làm đều có ông xã đưa đón, nếu như anh bận, cô có thể đón taxi tới văn phòng luật tìm anh, rồi cùng nhau về nhà ăn tối.
Ai, làm sao bây giờ? Cô cảm thấy thật hạnh phúc.
“Nghĩ gì đó?”
Cô xinh đẹp mỉm cười. “Nhớ anh a!”
Cô rất hài lòng. “Em không muốn phải trang điểm lại.”
Tống Tử Ngôn cười nguy hiểm. “Vậy cũng có cách khác a.”
Anh đùa giỡn nút áo sơ mi cô quên cài, cô phản ứng không kịp thì anh đã kéo ra áo sơ mi, cúi đầu in lên ngực cô một vết hôn đỏ sẫm.
Khương Hiểu Nguyên hận chỉ muốn làm tóc an xù lên, nhưng cô không có gan, chỉ có thể để anh muốn gì làm đó để lại ký hiệu, ô…
Tống Tử Ngôn giúp cô cài lại nút áo sơ mi, cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang thở phì phò. “Tức giận?”
Cô bĩu môi. “Không dám.”
“Đi thôi.”
Anh vươn tay, cô đem bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay anh, anh cầm thật chặt.
Khương Hiểu Nguyên ngọt ngào dựa vào người anh, cảm giác mình thật hạnh phúc.
Một ngày làm việc kết thúc, cô nhận được điện thoại của Tống Tử Ngôn.
“Xong việc chưa?”
“Ừ, còn anh?”
“Còn chút việc nữa, hôm nay sau khi mở phiên tòa còn mấy vấn đề cần xử lý.”
“Ác, vậy em đi qua chỗ anh, muốn ăn cái gì?”
“Ăn em.”
Giọng anh tham lam khàn khàn nói, cố ý nói mấy lời rất buồn nôn rõ ràng, ác, trời ạ,… Khuôn mặt Khương Hiểu Nguyên xuất hiện ráng hồng. “Không biết xấu hổ.”
“Anh thích ăn bà xã của anh, có gì không đúng?”
Cô cúi đầu, khóe miệng nhếch lên cười khẽ. “Được rồi, được rồi, em mua chút đồ ăn qua chỗ anh, có thể vừa làm vừa ăn.”
“Không cần gấp, đi từ từ, anh sẽ ở đây chờ em.”
“Ừ.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Hiểu Nguyên ôm điện thoại thỏa mãn thở dài. Tử Ngôn có biết anh đã thay đổi hay không? Bọn họ nói chuyện rốt cuộc cũng không chỉ “Ừ” nữa.
“Vui vẻ sao? Chị hai?” A Kiệt cười nhìn cô, cũng thấy vui vẻ thay chị hai.
“Vui vẻ.”
Anh vờ như thật sờ sờ thái dương. “Xem như chúng tôi cung cấp rương bảo bối cũng phát huy tác dụng.”
“Dạ dạ dạ, đúng là phát huy tác dụng!” Thật ra mấy cái đĩa phim kia, cô mới nhìn đã mặt đỏ tim đập, căn bản không có biện pháp nghiên cứu, mấy đĩa phim A (phim người lớn) vẫn còn giấu trong ngăn kéo bí mật ở nhà! Chẳng qua cô không muốn A Kiệt tổn thương.
“Hắc, chị hai muốn đi mua đồ ở đâu, em đưa chị đi?”
“Tiệm Tam Việt Tín.”
A Kiệt sau khi đưa cô đến bách hóa, bởi vì buổi tối phải học, cho nên đi trước. Khương Hiểu Nguyên đến phố ẩm thực mua cơm hộp kiểu Nhật đơn giản, ngay sau đó đón taxi đến văn phòng luật, mở điện thoại định gọi thì Tiểu Vương nhìn thấy cô, dùng sức phất tay chào.
Ngoài Tiểu Vương, những phụ tá khác trong phòng làm việc đã tan tầm, bây giờ là 8h30', đã qua giờ tan sở bình thường rất lâu.
Khương Hiểu Nguyên để ý Tống Tử Ngôn không có trong phòng làm việc, đi xung quanh tìm người, lúc này Tiểu Vương vừa ngắt điện thoại.
“Phu nhân, công ty không có cà phê hạt, luật sư Tống nói sau khi ăn tối chị thích uống cà phê, cho nên xuống lầu mua cà phê rồi. Phu nhân, luật sự Tống thật thương chị!”
Khương Hiểu Nguyên hơi xấu hổ, không quen được người khác khen ngợi tình cảm vợ chồng bọn họ tốt. Cô lấy cơm hộp từ trong túi ra.
“Ách, Tiểu Vương, tôi mua cơm hộp Nhật Bản, cậu nghỉ ngơi ăn chút gì đi, tôi đến phòng làm việc của luật sư Tống chờ anh ấy.”
“Được, cảm ơn phu nhân!”
Cô đi tới phòng làm việc của Tống Tử Ngôn, đặt túi xách xuống, nhìn chung quanh. Văn phòng của Tử Ngôn rất có phong cách của Tử Cần, vừa nhìn là biết do cậu thiết kế, nhưng không dịu dàng như “Hoa Dạng”, văn phòng nhiều hơn mấy phần nam tính trầm ổn.
Cô đứng trước giá sách được sắp xếp ngăn nắp, thấy rất nhiều bộ sách liên quan đến pháp luật, nhưng suy nghĩ không nhịn được rối loạn.
Đổng Tú Thanh giờ như thế nào? Ngày đó, tại Tống gia, Đổng Tú Thanh đột nhiên xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi, gần đây không có tin tức gì về cô ta, chỉ biết cô ta đã rời văn phòng luật, chuyển khỏi cửa bắc.
Những tin này là Tử Ngôn chủ động nói cho cô biết, về những tin tức khác, cô cũng không tiện hỏi tới. Tất nhiên cô rất tò mò Đổng Tú Thanh đang ở đâu? Có về Đài Trung hay không? Hoặc là, suy nghĩ của cô ta là gì?
Cô ta đối với Tử Ngôn kiên quyết như vậy, không thể nói đi liền đi.
Tử Ngôn nói Đổng Tú Thanh chỉ coi anh như cây gỗ cứu mạng sau chuyện với Uông Dương, cô ta muốn trở lại những ngày vui vẻ trong quá khứ, cho nên hy vọng hai người có thể nối lại tình xưa, chẳng qua là, cô ta quên năm đó cô ta đã phản bội anh như thế nào, cô kiên quyết dứt khoát gả cho người khác, lại làm anh bị thương càng sâu?
Cô ta quên anh, lại muốn anh vẫn nhớ về những ngày tháng tốt đẹp với cô ta…
Dù cho vết thương có sâu như thế nào đi nữa, lâu ngày cũng sẽ khép lại, quên lãng.
Anh nói bây giờ đối với cô ta, anh chỉ đơn thuần là quan tâm, đây là tình cảm duy nhất còn sót lại, cho nên anh sẽ tiếp tục quan tâm cô ta.
Cô mặc dù có lo lắng có sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của anh.
Cô vô thức dịch chuyển cuốn sách ở giữa, chợt thấy phía sau quyển sách đặt một khung ảnh, cô tò mò lấy ra, máu trên mặt trong nháy mắt rút sạch…
Đó là hai bức ảnh, trên ảnh đều có ngày tháng rõ ràng, một bức là rất nhiều năm trước, một bức khác là cách đây không lâu.
Hai bức ảnh có rất nhiều điểm chung, hôn môi, ôm nhau, góc chụp cũng giống nhau.
Đổng Tú Thanh trẻ tuổi trong sáng dựa sát vào ngực cậu thanh niên Tống Tử Ngôn, giống như dựa vào cả thế giới, nền là sân trường đầy hoa đỗ quyên nở rộ thật đẹp thật lãng mạn, cô ta ngước đầu, dâng lên nụ hôn ngượng ngùng của thiếu nữ.
Một bức ảnh khác, Đổng Tú Thanh vẫn xinh đẹp như vậy rúc vào ngực Tống Tử Ngôn có thêm phần tự tin, ổn trọng, nền là phòng ngủ, bọn họ ngồi trên chiếc giường trải ga màu trắng, cô ta ngước đầu, dâng lên nụ hôn dịu dàng.
Cô nhận ra quần áo trên người anh. Hôm đó, bọn họ ở siêu thị gặp được Đổng Tú Thanh, cô mời cô ta về nhà ăn trưa, cố ý cùng Tử Ngôn thể hiện thân mật, cuối cùng, Đổng Tú Thanh khóc chạy đi.
Tống Tử Ngôn nói bởi vì cô cố ý khiêu khích, sau đó rời nhà đi.
Cũng chính hôm đó, cô quyết định rời khỏi người đàn ông này, chỉ cần anh yêu cầu ly hôn, cô cũng không có ý kiến…
Cho đến hôm sau, bọn họ trở về nhà chính họp mặt, cô theo mẹ chồng đi học, anh đeo lại cho cô nhẫn cưới mà cô đã bỏ lại, sau đó cô cười, đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình.
Nhưng khi cô đau lòng trở về nhà mẹ đẻ, bọn họ lại ôm nhau hôn nhau.
Ông trời… Cô tại sao lại thay đổi lựa chọn?
Cô cho rằng mình hạnh phúc, nhưng căn bản đó không phải là hạnh phúc…