Số lần đọc/download: 2273 / 39
Cập nhật: 2015-12-15 07:56:10 +0700
Chương 14
F
rank Neely bất chợt bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Vì vụ án của Evelyn Bagly có liên quan đến một nhân vật điện ảnh và có vẻ có nhiều mâu thuẫn, nên giới báo chí đã đề cập đến mọi khía cạnh của sự việc. Khi cùng Perry Mason đi vào phòng xử án của chánh án Kippen mắt Neely đã như mù tịt vì ánh đèn Flash chớp liên tục.
- Chúa ơi! Ông Mason - Anh ta nói - tôi không biết phải làm gì nữa. Hình như tôi đã quá lạm dụng để được ở cùng phiên tòa với ông. Tôi...
- Hãy hành động như một chiến binh thiện chiến. - Ông cười nói với anh ta - Hãy bình tĩnh lại. Điều chủ yếu là phải theo dõi sát các chứng cớ và cố gắng nắm bắt sự việc để bảo đảm quyền lợi của thân chủ.
- Nếu luận điểm của cảnh sát trong mỗi vụ án đều đúng thì sự việc luôn luôn trở thành xấu đối với bị cáo. Trên hết mọi sự mà chúng ta có thể làm được là theo dõi thật sát các dữ kiện. Thôi chúng ta bắt đầu rồi.
- Chánh án đã tới kìa!
Chánh án Kippen đi vào phòng xử.
Sau khi lấy lại trật tự, chánh án Kippen tuyên bố:
- Vụ án chống lại Evelyn Bagly.
- Bên công tố săn sàng.
- Bên bị cáo sẵn sàng. - Mason nói.
- Hãy cho gọi các nhân chứng. - Chánh án Kippen tuyên bố.
George Strawn một phó biện lý khá mới đại diện cho phòng biện lý. Ông ta đã bắt đầu sự nghiệp sáng chói của mình qua vai trò một luật sư bên công tố và hình như ông đã từng tỏ bày là muốn được cùng Perry Mason đối đầu trong một phiên tòa để có thể tự đề cao mình, ông ta cho gọi nhân chứng thứ nhất của ông Harry - Boles.
Neely nghiêng qua Mason nói nhỏ:
- Ồ! Tôi muốn ông xé tên này ra từng mảnh.
George Strawn làm như nhận biết được thái độ này nơi luật sư bên bị cáo. Ông đứng dậy, mỉm cười một cách mỉa mai. Sau khi nhân chứng đã tuyên thệ và trả lời những câu hỏi sơ khởi, ông ta hỏi:
- Ông có biết Steve Merrill khi người này còn sống không?
- Thưa có!
- Người này bấy giờ ở đâu?
- Ông ta đã chết!
- Ông có thấy xác của Steve Merrill không?
- Thưa có!
- Ở đâu?
- Ở nhà xác tỉnh!
- Ông nhận là đúng xác của Steve Merrill chứ?
- Đúng vậy!
- Xin mời chất vấn. - Strawn nói với Mason.
Mason mỉm cười với Boles.
- Ông đã quen biết với Steve Merrill được bao lâu?
- Chưa được bao lâu, tình cờ ông ta chỉ cho tôi thuê một căn hộ ở cùng một cao ốc nơi ông ta ở.
- Ông Boles, ông có bao giờ biết người chết đã từng mang tên Staunton Vester Gladden không?
- Phân đối vì lý do vô thẩm quyền không chính đáng và không cụ thể. - Strawn cắt ngang.
Mason nói.
- Thưa quý tòa, đây chỉ là một cuộc thẩm vấn sơ thẩm.
- Xin chờ một chút - Chánh án Kippen nhoài mình tới và nhìn Mason qua phía trên ngọng kính của ông - Đây là một vụ sơ thẩm. Không phải là một vụ xử chính. Mục đích của vụ xử này là tìm xem có phải một vụ án giết người đã được hình thành và liệu có một căn cứ hợp lý nào để có thể tin rằng bị cáo đã nhúng tay vào vụ án này hay không mà thôi. Do đó, tòa không có ý định nghe những vụ tranh cãi về kỹ thuật chuyên môn trong vấn đề phản đối. Tòa cũng không muốn vụ án này trở thành đặc biệt.
- Tôi rất mong muốn đưa ra những điểm cụ thể để tranh cãi.
- Nhưng tôi sẽ gạt bỏ những xảo ngữ cốt gây ấn tượng hoặc những lời chỉ trích cá nhân. Bây giờ thì phản đối không được chấp thuận. Hãy trả lời câu hỏi.
- Ông có bao giờ biết người đã chết - Mason hỏi - đã từng mang tên Staunton Vester Gladden không?
- Chỉ riêng trong ngày ông ta chết, ông ta có nói với tôi là có lần đã dùng tên đó.
- Thưa đủ rồi. - Mason nói.
- Có gì, hỏi thêm? - Chánh án Kippen hỏi.
- Thưa quý tòa không.
- Cho nhân chứng về chỗ. Người chứng kế tiếp là ai? - Chánh án hỏi Strawn.
- Wiliam Ferron.
Ferron bước tới tuyên thệ và xác nhận đã phỏng vấn bị cáo tại tiệm Yoshua, Tree Cafe trong đêm đã xảy ra án mạng.
- Bị cáo có phát biểu điều gì với ông không?
- Thưa có!
- Những lời đó có được nói ra một cách tự do và tự nguyện không?
Ferron mỉm cười, nói:
- Được nói trước sự hiện diện của luật sư của cô ta.
- Ông Perry Mason?
- Đúng vậy!
- Cô ta đã nói gì với ông?
Ferron bắt đầu kể lại những bị cáo đã cho ông ta biết. Ông ta cũng nói về cuộc hành trình trên đường núi, việc khám phá chỗ lan can đường bị bể, việc tìm kiếm thấy xác chết và nhiều chi tiết khác sau khi xác chết được tìm thấy.
- Xin mời chất vấn. - Strawn nói.
- Không có câu hỏi. - Mason nói.
- Cho gọi trung sĩ Holcomb. - Strawn nói.
Trung sĩ Holcomb tiến tới tuyên thệ và với vẻ tự mãn ông ta tiến tới bục nhân chứng như đã được dành riêng cho ông ta.
Qua những câu hỏi trực tiếp của Strawn, ông ta cho biết khả năng của mình tại sở cảnh sát thành phố; ông cho biết rằng đội hình sự đã được ông quận trưởng gọi khi biết có một xác chết được tìm thấy trong phạm vi thành phố.
- Và tình hình khi ông tới hiện trường như thế nào?
- Trời đang mưa. Chiếc xe bị rớt xuống khe núi. Một đại diện của văn phòng pháp y cũng có mặt và cả người nhiếp ảnh của cảnh sát.
- Lúc đó ông làm gì?
- Tôi đi xuống để xem xét tử thi. Tôi điều động đưa tử thi lên sau khi đã cho chụp hình tử thi tại vị trí. Tôi có chỉ rõ cho hai phụ tá quận trưởng một vài điều, những điều mà tôi cho là ý nghĩa và lưu ý họ đến những điều mà họ cần phải chú ý tới.
- Ông nói vậy là có ý gì?
- Được, tôi muốn nói rằng vị trí của công tắc đèn trong xe là một điều rất quan trọng.
- Vị trí của công tắc đèn lúc đó như thế nào?
- Nó ở vị trí tắt.
- Ông đang nói đến công tắc đèn trước mà chiếc xe có thi thể nạn nhân nằm ở dưới khe núi?
- Đúng vậy!
- Các đèn chiếu phía trước đều tắt.
- Thưa vâng!
- Sau đó ông có nói với bị cáo về việc này không?
- Thưa có!
- Khi phát biểu với ông, bị cáo có bị ai sai khiến không?
- Thưa không?
- Mọi phát biểu của bị cáo đều là tự ý, tự nguyện phải không?
- Thưa phải!
- Ông có hỏi cô ta về đèn xe trước của chiếc muốn ép cô xuống dốc núi không?
- Có, thưa có ạ!
- Thế cô ta nói sao?
- Cô ta có nói đèn trước của chiếc xe sáng. Nó được bật ở vị trí pha nên đã làm cô chói mắt khi phản chiếu qua kính chiếu hậu và làm cô rất khó điều khiển xe.
- Ông có thu hồi khẩu súng đã gây án mạng không?
- Thưa có!
- Ông đã tìm thấy khẩu súng ở đâu.
- Do Perry Mason cất giữ, ông luật sư của bị cáo.
- Ông ta để ở đâu?
- Ở hộc tủ xe của ông ta.
- Khi nào?
- Vào khoảng mười một giờ.
- Ở đâu?
- Ông ta lái xe lên Crownerest Tavern nơi bị cáo làm việc, hình như là muốn gặp bị cáo trước khi...
- Không cần ông kết luận - Strawn cắt ngang - Ông là một giới chức cảnh sát. Ông hiểu luật lệ về các chứng cớ, ông biết ông chỉ được phép xác nhận các sự kiện. Bây giờ hãy tiếp tục cho chúng tôi biết cái gì đã xảy ra.
- Được, tôi hỏi về khẩu súng mà bị cáo đã đưa cho ông Mason trong quán ăn, khi cô ta kể lại câu chuyện đã xảy ra cho ông Ferron, phụ tá quận trưởng nghe.
- Và ông Mason có đưa cho ông khẩu súng không?
- Thưa có, gần như thế, tôi thấy ông ta nói ông ta có giữ khẩu súng và ông làm cử chỉ như muốn với tới ngăn hộc tủ trong xe. Do đó tôi đã mở nó ra và lấy khẩu súng trong đó.
- Bây giờ nó ở đâu?
- Tôi có mang theo đây.
- Tình trạng khẩu súng như thế nào khi ông lấy nó?
- Cũng như trong tình trạng bây giờ.
- Ông muốn đặc biệt chú ý tới trục lăn của khẩu súng, có bốn viên đạn trong trục lăn và hai ổ đạn trống phải không?
- Thưa đúng như vậy!
- Như vậy khẩu súng còn đúng trong tình trạng nó được giao cho ông?
- Thưa đúng vậy!
- Ông có thể tuyên thệ về điều này?
- Thưa vâng!
- Thưa quý tòa, tôi đề nghị khẩu súng này được đưa vào vật chứng A.
- Tôi muốn được chất vấn về tính chất có thể chấp nhận được của vũ khí này.
- Tốt lắm!
Holcomb nhìn Mason với vẻ thách thức.
- Ông nói vũ khí này vẫn đúng như trạng thái khi nó được giao cho ông?
- Thưa đúng vậy.
- Nó chưa được đụng chạm gì đến chứ?
- Không có gì thay đổi.
- Ông đã đưa nó cho ban chuyên viên về vũ khí chứ?
- Thưa vâng!
- Và ông biết các chuyên viên về vũ khí sẽ dùng khẩu súng này để bắn thử chứ? Lúc đó ông có mặt không?
- Thưa có!
- Và muốn bắn các viên đạn thử nghiệm, họ cần phải lấy đạn cũ ra...?
- Đúng vậy! Những viên đạn trong súng đều là những vật chứng. Chúng tôi muốn cho thấy rằng viên đạn chết người cũng có cùng thành phần giống như những viên đạn còn lại.
- Đúng như vậy - Mason nói - Do đó ông đã lấy hết đạn cũ ra, lấy đạn khác bắn thử nghiệm, rồi lại để đạn cũ vào trục lăn như trước.
- Thưa đúng như vậy.
- Ai đã làm điều đó?
- Thưa chính tôi!
- Vậy thì - Mason nói - làm sao ông biết được ông đã để những viên đạn đúng vào các ổ đạn cũ trong trục lăn?
- Tại sao... sao vậy, đâu có gì khác biệt.
- Như vậy thì khi ông nói khẩu súng vẫn đúng như trong tình trạng ông nhận nó có nghĩa là nó đúng như tình trạng có thể sử dụng thực tiễn. Đúng vậy không?
- Thưa đúng vậy!
- Ông có cố tìm nguồn gốc khẩu súng này qua số ký danh của nó không?
- Thưa có chứ!
- Và ông tìm thấy điều gì?
Chánh án Kippen hơi nhướng mày.
- Dĩ nhiên đây là một câu hỏi từ phía luật sư bên bị cáo.
- Thưa đúng vậy - Mason nói - Về chuyên môn bên bị cáo có thể phản đối một vài việc nếu chúng không phải là những chứng cớ tốt nhất. Nhưng tôi thấy không có lý do gì cần phải gọi tới người bán vũ khí hoặc người đã viết đăng ký nó và những việc tương tự. Tôi có sự tin tưởng vô hạn vào khả năng điều tra của trung sĩ Holcomb.
- Cám ơn - Trung sĩ Holcomb châm biếm nói.
- Do đó tôi rất muốn ông cho biết đã tìm thấy gì. Ông đã tìm thấy được điều gì, trung sĩ?
- Tôi biết khẩu súng này được bán cho một người tên là Mervyn Alclrich, tại một cửa hàng bán đồ thể thao ở Newport Beach vào ngày 25 tháng trước - Mervyn Aldrich khai rằng ông ta mang khẩu súng để phòng thân, ông ta có giấy phép mang súng. Ông ta để khẩu súng trong ngăn hộc xe hơi và khẩu súng đã bị đánh cắp mất...
Chánh án Kippen ngắt ngang:
- Tôi thấy không có lý do gì để tin vào nhiều những bằng chứng nghe thấy như vậy. Ông Aldrich có trong phòng xử không, ông phó biện lý?
- Thưa tòa có!
- Tôi thấy rằng khẩu súng đã được cớ là bị đánh cắp và trong hoàn cảnh này tôi nghĩ đối với bên công tố có đủ lý do để tin rằng nó đã bị bị cáo lấy trộm?
- Thưa quý tòa, đúng vậy.
- Tôi nghĩ rằng điều này phải do chính ông Aldrich xác nhận.
- Thưa quý tòa, vâng!
- Tôi đề nghị - Mason nói - trung sĩ Holcomb đi xuống và mời ông Aldrich lên bục nhân chứng.
- Khoan hãy gọi ông Aldrich ra bục nhân chứng. Ông ta là nhân chứng của bên công tố. Chúng tôi thấy chưa có lý do để gọi ông ra trong lúc này. Về việc đưa vũ khí nào làm vật chứng. Chỉ cần xác nhận đây đúng là khẩu súng đã giết Steve Merrill và do bị cáo cất giữ là đủ.
Chánh án Kippen liếc nhìn Mason nói:
- Tôi muốn biết ý kiến của bên bị cáo về vấn đề này.
- Về đề nghị hợp pháp thì không có vấn đề gì về sự xác thưc của bên công tố - Mason nói - trừ có điều là tôi muốn chỉ rõ sư việc, thứ nhất là bên công tố chưa chứng minh đó là vũ khí đã giết chết Steve Merrill. Thứ hai là chưa chứng tỏ là khẩu súng đã do bị cáo cất giữ.
Strawn nói:
- Ông muốn gì vậy? Chính ông đã đưa khẩu súng đó cho trung sĩ Holcomb mà.
- Ông ta đã lấy khẩu súng ra trong hộc tủ xe của tôi - Mason nói - và tôi không phải là bị cáo.
- Ông đang đại diện cho cô ta.
- Chỉ là một luật sư đại diện cho quyền lợi của cô ta - Mason nói - nhưng ngay như vậy, tôi cũng chưa nói gì về khẩu súng cả.
- Có thể tôi sẽ làm sáng tỏ vấn đề này bằng cách hỏi trung sĩ Holcomb thêm vài câu hỏi.
Mason quay sang Holcomb mỉm cười ân cần.
- Bây giờ như trung sĩ, khi tôi lái xe với Crownerest Tavern, có phải ông đã đến bảo tôi nộp thêm cho ông khẩu súng mà Evelyn đã đưa cho tôi?
- Phải, tôi nghĩ tôi đã nói khẩu súng được dùng trong án mạng.
- Và có phải chính ông đã đẩy tôi sang một bên và mở hộc tủ xe của tôi để lấy khẩu súng mà hiện ông đang đưa ra để làm vật chứng? - Mason nói.
- Vì ông không đưa ra nên tôi phải tự lấy.
- Đây có vẻ là một điểm về kỹ thuật chuyên môn đây - Chánh án Kippen nói - nếu bị cáo có luận điểm quan trọng nào muốn nói lên khẩu súng này không phải là vũ khí đã được sử dụng trong án mạng này không, ông Mason? Liệu câu hỏi của bên bị cáo có đề cập đến vụ giết người là vì lý do chính đáng không?
- Tôi nghĩ - Mason nói - thưa quý tòa về khẩu súng này tôi muốn phải được xác định dứt khoát, có phải là khẩu súng gây ra án mạng không?
- Tôi có thể hỏi tại sao? - Chánh án Kippen hỏi - Tôi nghĩ rằng luật sư nên luôn luôn thu nhập các sự kiện để từ đó không còn những nghi vấn nữa.
- Họ đã bắn thử khẩu súng này và đã so sánh với viên đạn bắn thử với viên đạn giết người. Tôi chỉ muốn họ lúc này xác nhận sự kiện đó để bên bị, sau khi có dịp nghiên cứu chụp hình các chứng cơ, có thể chuẩn bị cho phần bào chữa của mình.
- Tôi thấy rõ quan điểm của ông - Chánh án Kippen nói - Tôi nghĩ điều đó rất tốt. Ông Strawn, chắc ông đã có những chứng cớ đó chứ? Tại sao không đưa những chứng cớ về đạn dược học ra để chứng minh đó đúng là khẩu súng đã dùng để giết người. Và sau đó chứng minh rằng nó chính do bị cáo sở hữu và...
- Chính là điểm này, thưa quý tòa - Strawn nói - Viên đạn giết người đã bị biến dạng một cách thảm hại, một bên đã bị bẹp dí, một bên bị biến dạng nhẹ khi nó được lấy ra sau khi khám nghiệm tử thi.
- Ông muốn nói viên đạn giết người không thể nhận dạng được? - Chánh án Kippen hỏi.
- Được, tôi... tôi muốn được hỏi nhân chứng này thêm vài câu nữa để có thể làm sáng tỏ vấn đề.
- Hỏi đi!
- Nếu quý tòa cho phép, tôi nghĩ tôi có thể đưa thêm hai hoặc ba sự việc có thể kết tội mà không cần hỏi điều gì đã xảy ra có thể tôi đưa khẩu súng ra làm vật chứng quá sớm. Trung sĩ Holcomb xin ông hãy đưa chiếc áo gối để trùm đầu xác chết ra. Ông có mang theo không?
- Có, thưa có!
Trung sĩ Holcomb mở một cái túi nhỏ ra một chiếc áo gối thấm máu.
- Bây giờ tôi hỏi trung sĩ, ông có thấy nhãn hiệu nhà giặt ủi trên cái áo gối không?
- Thưa có!
- Ông có truy ra tiệm giặt ủi đó không?
- Thưa có!
- Ông có tìm thấy những chiếc áo gối khác cùng mang một nhãn hiệu không?
- Thưa có!
- Ở đâu?
- Ở Crownerest Tavern nơi phòng chứa đồ vải.
- Ông có kiểm soát giường của bị cáo không?
- Thưa có!
- Khi nào?
- Ngay khi tôi tới đó!
- Và ông thấy gì?
- Tôi thấy có hai cái gối trên giường.
- Một cái có bọc áo gối. Một cái không, cho chúng tôi biết nó đã được phủ lên đầu Steve Merrill trước hay sau khi chết.
- Nó đã được phủ lên sau khi chết.
- Chờ chút - Chánh án Kippen nói - như vậy có phải là đã dẫn dắt nhân chứng đưa ra kết luật không?
- Điều đó không sao đối với bên bị cáo - Mason nói - Chúng tôi muốn hợp tác với bên công tố về tất cả vấn đề liên hệ mà không có sự tranh cãi nào.
Không có sự tranh cãi? Chánh án Kippen ngạc nhiên.
Strawn đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi nói.
- Có nghĩa là ông đã chấp nhận là chiếc áo gối đã được chùm lên sau khi chết.
Mason nhún vai:
- Tôi chỉ không phản đối câu hỏi, thế thôi. Ông có thể đưa đến kết luận nào cũng được. Tôi chỉ muốn thưa với quý tòa là tôi chủ trương không phản đối những câu hỏi mà sự tranh chấp không cần thiết vì sự kiện đã rõ ràng.
Strawn từ từ ngồi xuống, vẻ bối rối
Chánh án Kippen nói gắt gỏng:
- Được tiếp tục đi. Hãy trả lời câu hỏi!
- Dạ như thế này, chiếc áo gối này có một cái lỗ. Đây không phải cái lỗ do dạn bắn thủng, không có dấu vết thuốc súng chung quanh cái lỗ này, không có dấu biến màu do viên đạn làm ra. Trong khi đó, đầu nạn nhân cho thấy rõ có dấu thuốc súng. Chúng tôi thấy điều này chỉ có thể xảy ra khi khẩu súng ở gần khoảng hai mươi phân. Đúng ra trong khoảng từ 18 - 20 cm
- Ông đã thí nghiệm với khẩu súng nào?
- Thì khẩu súng này đây.
- Nói một cách khác - Chánh án Kippen nói - ông thừa nhận đây chính là khẩu súng gây ra án mạng?
- Ồ, điều này không còn gì nghi ngờ nữa, thưa quý tòa - Strawn nói - Đây là một sự thực rất đơn giản, mặc dù trong một hoàn cảnh đặc biệt viên đạn giết người đã khó nhận dạng được. Tuy nhiên tôi có thể tiến tới để xác lập được những chứng cớ chi tiết chứng tỏ đây chính là khẩu súng đã được sử dụng.
- Vậy thì hãy làm đi. - Chánh án Kippen nói.
- Trung sĩ, ông nói chiếc áo gối này đã được chùm lên đầu nạn nhân sau khi chết phải không?
- Đúng vậy!
- Và một trong những lý do cho ông xác nhận điều này là vì nó không có vết thâm thuốc súng?
- Thưa đúng vậy, rõ ràng cái lỗ đó không phải do viên đạn làm ra.
- Ông còn lý do nào khác không?
- Thưa có!
- Lý do gì?
- Sau khi chiếc áo gối được chùm nó lên phải xoay nhẹ để chỉnh sao cho hai con mắt đúng hai lỗ thủng đã được khoét. Nói một cách khác, cái áo gối chùm lên đầu nạn nhân đã không đúng ngay vị trí của nó. Nó đã phải xoay nhẹ đi để cho vị trí hai lỗ hổng vào hai con mắt, vết máu chảy dài theo chiều ngang trong áo gối đã chứng tỏ điều này. Chỉ có vậy mới giải thích được vết máu này. Quý vị có thể thấy nó rất rõ.
Chánh án Kippen nói:
- Hãy đưa tôi xem chiếc áo gối!
Ông ta kiểm tra vết máu và gật đầu nói:
- Dĩ nhiên là nhân chứng đã chứng thực được kết luận từ những dữ kiện nhưng những dữ kiện này rõ ràng chỉ chấp nhận một kết luận.
- Tôi cũng nghĩ vậy, thưa quý tòa. - Mason vui vẻ đồng tình.
- Nhưng ông không thể chấp nhận điểm đó - Strawn nói - Tại sao vậy, đây chính là điểm mà ông phải đặt trọng tâm sự bào chữa của ông vào.
- Làm sao ông biết được sự bào chữa của tôi như thế nào?
- Này thôi, thưa quý ngài - Chánh án Kippen nói - Vụ xử đến đây là tới một khúc quẹo đặc biệt, về một sự việc có vẻ là nòng cốt thì luật sư bào chữa lại không đặt nặng vấn đề. Trong khi đó về một vấn đề mới nhìn có vẻ lý thuyết suông thì luật sư bào chữa lại tỏ ra quyết tâm tranh cãi và cố gắng sử dụng tất cả chuyên môn kỹ thuật của mình.
- Tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng thân chủ của tôi phải được tôn trọng những quyền lợi của mình. - Mason nói.
- Phải, phải tôi hiểu - Chánh án Kippen nói - Tuy vậy, ông đã không xác định vũ khí giết người, ông Mason.
- Tôi không có ý như vậy!
Chánh án Kippen nhìn Strawn.
Ông phó biện lý hằn học nói:
- Được rồi, chúng ta sẽ chứng minh điều này.
Ông ta lần nữa quay sang trung sĩ Holcomb hỏi:
- Trung sĩ, ông nói là có hai phát đạn đã được bắn đi từ khẩu súng này?
- Thưa, đúng vậy!
- Theo luận điểm của cảnh sát thì một phát súng vào đầu nạn nhân. Vậy phát thứ hai thế nào?
- Nó bắn trúng cây trụ bằng gỗ đỏ lan can đường, chỗ có khe núi khá sâu.
- Ông có thể chỉ cho tòa thấy chỗ viên đạn đã được tìm thấy không?
- Dạ, được. Ở đây tôi có một tấm hình chụp ngay hôm Sau ngày xảy ra sự việc cho thấy rõ cái lỗ ở lan can đường. Viên đạn này đã cắm sâu trong gỗ và nó giữ một hình thể nguyên vẹn. Mặc dù bản thân tôi không làm công việc thí nghiệm về đạn dược học, nhưng tôi đã có mặt trong lúc đó và không thể có vấn đề...
- Được, ông không cần chứng thực việc thí nghiệm - Strawn vội vàng ngắt lời - Ông không phải là chuyên viên đạn dược.
- Được, nhưng tôi là một thám tử lão luyện, kể cả một số kiến thức về...
- Phải, phải - Strawn gắt ngang - Tôi hiểu. Khi tôi gọi các chuyên viên đạn dược, tôi chỉ muốn sử dụng sự làm chứng của ông để xác nhận viên đạn. Bây giờ tôi đưa cho ông một đầu đạn trên đó có một cái dấu ở dưới đáy. Ông có biết ai đã làm con dấu đó không?
- Thưa, chính tôi!
- Để làm gì vậy?
- Đó là những dấu để nhận diện viên đạn.
- Và ông đã lấy nó ra khỏi cây trụ bằng gỗ đỏ được thấy trong tấm hình này.
- Bây giờ tôi nghĩ ông có thể đi về chỗ, tôi sẽ gọi chuyên viên đạn dược - Strawn nói - Tôi đề nghị chúng ta coi khẩu súng là vật chứng A, tấm hình là vật chứng B, và đầu đạn là vật chứng C.
- Khoan đã - Mason ngắt ngang khi trung sĩ Holcomb bắt đầu rời khỏi bục nhân chứng - Bây giờ ông đã giới thiệu một vật thứ hai, một đầu đạn. Tôi muốn chất vấn nhân chứng về viên đạn.
- Bắt đầu đi. - Sưawn nói vội.
- Lần đầu tiên ông để ý đầu đạn trong trụ gỗ đỏ là lúc nào? - Mason hỏi.
Holcomb nói:
- Ông không thể thấy viên đạn trong trụ gỗ đỏ, ông Mason, chỉ đến khi nó được nậy ra.
- Lần đầu ông thấy cái lỗ trên trụ gỗ là lúc nào?
- Gần như ngay sau khi tôi đến hiện trường, tôi biết khẩu súng đã bị bắn đi hai phát nên tôi biết phải có hai dấu đạn đau đó. Tôi đã tìm kiếm xem có thể nào phát đạn thứ hai đã trúng dấu đỏ và tôi đã tìm thấy.
- Sau đó ông không còn tìm kiếm nữa.
- Ông muốn nói sao?
- Ông không còn tìm quanh nữa?
- Tôi đã có nhìn quanh, nhưng không còn gì để tìm kiếm nữa khi tôi đã tìm thấy viên đạn thứ hai.
- Được rồi, tôi không còn câu hỏi. - Mason nói.
- Xin mời trung sĩ Holcomb về chỗ và mời nhân chứng Alexander Redfield lên bục nhân chứng. - Strawn nói - Ông Redfield là chuyên viên đạn dược.
Alexander Redfield là một người cao lớn gầy ốm, với lưỡng quyền cao, đôi mắt xám lộ, đi đứng khoan thai, nói năng cẩn thận. Ông tuyên thệ và cho biết mình là chuyên viên về súng ống, đạn dược.
George Strawn hỏi:
- Tôi đưa cho ông viên đạn mà trung sĩ Holcomb vừa mới xác nhận và được ghi là vật chứng C, tôi muốn hỏi ông có thấy viên đạn này chưa và nếu đã thấy thì vào lúc nào?
- Thưa tôi đã thấy nó khi nó được tìm thấy. Tôi đã nhìn thấy nó khi còn tại chỗ có nghĩa là tôi thấy trung sĩ Holcomb móc nó ra khỏi cây trụ.
- Ông có thể chỉ vị trí của nó trên tấm bản đồ này?
Nhân chứng cầm lấy tấm bản đồ và đánh dấu “X” vào điểm có viên đạn.
- Đây là bảng đồ chính thức - Strawn nói - Có nghĩa là nó được sao lại từ một bản đồ chính thức khác. Tôi cho rằng luật sư bên bị sẽ không phản đối nếu chúng ta đưa nó vào làm vật chứng D.
- Không có gì phản đối. - Neely nói.
Mason nói nhỏ với Neely:
- Thỉnh thoảng anh nên phản đối, Neely. Để cho họ biết anh cũng có tham dự vào vụ án này.
Neely thì thầm nói:
- Tôi chỉ sợ phản đối lầm, không đúng lúc. Ông đã làm cho vị công tố ngỡ ngàng. Ông ấy không còn biết ông sẽ tấn công lúc nào và từ đâu.
- Phản đối bất cứ gì - Mason nói - miễn là nó không quan trọng. Cứ để cho họ đề cập đến mọi sự kiện quan trọng dẫn nó làm tổn thương đến chúng ta hay không, hãy để dành câu phản đối cho những sự kiện mà chúng ta đã biết. Hãy ném vào vụ án nhiều khía cạnh khác nhau để mọi người cùng suy ngẫm. Cuối cùng anh cũng phải nhớ là cô gái đang nhìn anh từ cuối phòng và báo chí thì đang ghi chép mọi thứ.
- Được rồi - Neely nói - Mặc kệ nếu tôi phản đối không đúng chỗ. Tôi sẽ đứng lên mỗi khi tôi phản đối.
Mason ngồi dựa vào ghế của ông.
Strawn tiếp tục:
- Và ông quen thuộc với khẩu súng này đây là khẩu Colt mà chúng ta đã đưa vào làm vật chứng và được ghi là vật chứng D.
- Thưa đúng!
- Ông đã bắn những viên đạn thử nghiệm bằng khẩu súng này?
- Thưa đúng!
- Ông làm như thế nào, ông Redfield?
- Dạ như vầy, tôi bắt những phát đạn vào một cái hộp chứa bông gòn khá dày để có thể chặn đứng viên đạn lại mà không làm biến dạng viên đạn.
- Và sau đó thế nào?
- Sau đó chúng tôi sẽ quan sát viên đạn để tìm các dấu vết đặc điểm qua kính hiển vi.
- Ông có thể nói cho chúng tôi biết về đặc điểm của các dấu vết này không?
- Nó được chia làm hai loại dấu vết, dấu vết chung và dấu vết riêng.
- Dấu vết chung là gì?
- Đó là những dấu vết để lại trên viên đạn do rãnh khương tuyến của nó tạo nên. Nó có một độ rộng, một số vòng và hướng quay nhất định. Qua những dấu vết này ta có thể biết hiệu và cỡ súng mà viên đạn đã được bắn đi.
- Và những dấu vết riêng là gì?
- Đó là những dấu vết trầy xước trên viên đạn đó những chỗ không được nhẵn phẳng trong nòng súng tạo nên. Không có một nòng súng nào tuyệt đối trơn tru. Và những chỗ như vậy tạo nên viên đạn những dấu vết riêng đặc biệt của mỗi khẩu súng cũng như những vân tay trên các ngón tay.
- Như vậy ông có so sánh viên đạn lấy từ trụ gỗ đỏ với các viên đạn bắn thử nghiệm không?
- Thưa có!
- Và là một chuyên viên, ông có thể so sánh các dấu vết đó mà có thể nói được khẩu súng nào viên đạn đã được bắn không?
- Thưa, được ạ. Tôi so sánh các dấu chung, riêng và có thể xác nhận chắc chắn là viên đạn đã được bắn từ khẩu súng này.
- Thế còn viên đạn giết người thì sao? Viên đạn đã được lấy ra và trao cho ông.
- Thưa vâng!
- Ông đã làm một số thử nghiệm và so sánh với nó chứ?
- Tôi có thể nói rằng viên đạn đó đã bị biến dạng khá nhiều. Nó ở trong tình trạng thực xấu. Nhưng tôi có thể xác định qua dấu vết chung biết được nó đã được bắn ra từ khẩu súng colt cỡ 38.
- Thế còn dấu riêng của nó thế nào?
- Ngay bây giờ các dấu vết riêng của nó tôi không thể có một chứng nhận nào. Một nửa viên đạn đã bị biến dạng nặng nề.
- Bây giờ thưa quý tòa - Strawn nói - tôi muốn một lần nữa được đưa khẩu súng này làm vật chứng.
- Tôi phản đối - Neely đứng dậy nói - Vì lý do vô thẩm quyền, không chính đáng và không cụ thể, không có một nền móng vững chắc và không có mối liên quan nào.
Chánh án Kippen nhìn xuống chàng trai trẻ. Cặp mắt ông dịu hiền nhưng cũng lộ chút vẻ quyết tâm trong đó.
- Để xem tôi có hiểu quan điểm của ông không, ông Neely - Ông ta nói - Chỉ vì viên đạn giết người đã không thể so sánh được với các viên đạn thử nghiệm nên ông phản đối đưa khẩu súng vào làm vật chứng mà nó đã được thừa nhận là sở hữu của bị cáo?
- Chúng tôi không thừa nhận nó là sở hữu của bị cáo. Nó thuộc sở hữu của ông Perry Mason.
Chánh án Kippen lắc đầu nói:
- Ở đây có thể có sự khác biệt về thuật ngữ, nhưng theo như tòa thì chúng ta không quá câu nệ về kỹ thuật bào chữa có thể là điểm nào đó cho thấy nó không đúng là vật sở hữu của bị cáo, nhưng ở đây lại phản đối không cho nó được đưa ra làm vật chứng.
- Thưa quý tòa, vì không ai biết chắc chắn là khẩu súng đã giết chết nạn nhân. - Neely nhấn mạnh.
- Có nhiều điều cho thấy đây chính là khẩu súng giết người. Chính bị cáo đã nói với các sĩ quan cảnh sát là đã bắn về hướng chiếc xe do người bịt mặt bằng chiếc áo gối lái.
Mason đứng dậy, nói:
- Và cũng rõ ràng kẻ đó không phải là nạn nhân trong vụ án này.
- Tại sao không? - Chánh án Kippen hỏi.
- Thưa vì chứng nhận của công tố đã cho thấy chiếc áo gối đã được chùm lên đầu nạn nhân sau khi hắn đã chết.
- Đây cũng là luận điểm của công tố cho rằng điều này chứng tỏ bị cáo có tội. - Chánh án Kippen nói.
- Đúng vậy - Mason nói - và cũng chính là luận điểm của bên bị cho rằng điều này chứng tỏ thi thể đó không thể là người mà bị cáo đã bắn.
- Cái gì? Sao có thể vậy được - Chánh án bật đứng dậy - Ông cho rằng có hai người trên con đường đó đầu đều bịt kín bằng chiếc áo gối?
- Tại sao không? - Mason nói - Hãy để bên công tố chứng minh luận điểm của mình.
Chánh án Kippen lắc đầu nói:
- Nếu đây chỉ là một kỹ thuật hợp thức tôi cho rằng các phản đối đó sẽ có tác dụng đối với các chứng cớ hơn là chống lại việc đưa nó vào làm vật chứng, nhưng nếu ở đây có một điểm chắc chắn...
- Tôi nghĩ là có, thưa quý tòa - Mason nói - Tôi muốn quý tòa - xem xét tại chỗ nơi xảy ra sự việc.
- Có lợi gì trong vấn đề này? - Chánh án Kippen hỏi.
- Thưa tôi muốn đệ trình một bản bào chữa, và tôi nghĩ quý tòa sẽ hiểu rõ bản chất của bản bào chữa này sau khi quý đã đi xem xét hiện trường.
- Hãy chờ một chút - George Strawn nói và đứng bật dậy, giọng ông ta hơi giận dữ - Rõ ràng là luật sư muốn chứng tỏ một sự lắt léo về pháp lý trong phiên sơ thẩm này. Phiên tòa này chỉ có mục đích xác nhận án mạng đã xảy ra và liệu có lý do hữu lý nào để tin rằng bị cáo đã phạm tội giết người hay không. Tôi tin rằng với những chứng cớ ban đầu, quý tòa có thể đã có câu trả lời khẳng định.
Chánh án Kippen nói:
- Đúng, tòa có khuynh hướng đồng ý với bên cồng tố, ông Mason.
- Không có gì cần tranh cãi - Mason nói - Với chứng cớ trong tình trạng hiện nay thì rõ ràng là người đó đã bị sát hại và có vài bằng chứng cho thấy bị cáo đã phạm tội giết người.
Chánh án Kippen hỏi:
- Như vậy chúng ta tranh cãi cái gì?
Mason nói:
- Đơn giản là tôi không có ý định đưa vụ án kia ra trước tòa với chứng cớ trong hiện tại.
- Ồ, tôi hiểu. - Chánh án Kippen mỉm cười nói.
- Khoan đã! Tôi phản đối điều đó.
- Tôi cảm thấy... - George Strawn nói.
- Ông có muốn loại trừ bị cáo đưa ra những bằng chứng không? - Mason hỏi.
- Không, dĩ nhiên là không, nhưng... Ồ, chúng ta hãy quay về xét lại hiện trường. Tôi không hiểu chúng ta rút được gì ra trong việc tòa xem xét hiện trường. Ở đây chúng tôi có những tấm hình này.
- Được, hãy đưa những tấm hình ra, tôi sẽ coi chúng - Chánh án Kippen nói - Sau đó nếu tôi cảm thấy cần thiết, tôi sẽ đến xem xét hiện trường.
- Thưa quý tòa, có cần phải gọi người chụp hình ra để xác nhận các tấm hình không?
- Đúng là phải như vậy, trừ phi...
- Ồ, chúng tôi đề nghị như vậy - Mason nói - Chúng tôi cũng muốn tiết kiệm thời giờ giống như quý vị vậy. Nếu bên công tố xác nhận những tấm hình này được chụp do một thợ chụp hình chuyên môn và dưới sự cố vấn và chỉ dẫn của công tố, và đó là những tấm hình đích thực chụp các cảnh tại hiện trường, thì chúng tôi đề nghị hãy đưa chúng vào làm vật chứng.
- Thưa quý tòa, tốt lắm, - Strawn nói và quay sang Mason mỉm cười - Có thể ông sẽ có lý do để trở lại sự chỉ trích của ông sau này.
Strawn nói với chánh án:
- Những tấm hình này được đánh số từ một tới mười và sau mỗi tấm hình ghi rõ nội dung của nó.
- Tôi có thể có những bản sao không. - Mason hỏi.
- DI nhiên là có - Strawn nói và đưa cho Mason mười tấm hình cỡ 20 X 25.
Mason và Neely nghiên cứu các tấm hình.
Mason lấy một tấm hình ra, cầm trước mặt mình và từ từ đúng dậy nói.
- Thưa quý tòa, tôi muốn quý tòa và luật sư chú ý tới tấm hình đánh số bảy có ghi: trụ gỗ đỏ có chứa viên đạn.
Chánh án Kippen nói:
- Đây tôi có tấm hình đây, có gì vậy?
- Quý tòa để ý thấy có một cây sồi ở phía sau, ở phía trái cột trụ, có một điểm đặc biệt trên thân cây, ồ tôi có thể nói khoảng từ hai thước rưỡi đến ba thước kể từ gốc cây lên và từ phía tay trái. Có một điểm trắng có tầm hơi xẫm...
- Đúng, đúng tôi thấy - Chánh án Kippen nói - Cái gì vậy?
- Đối với tôi nó giống một lỗ đạn. - Mason nói và ngồi xuống.
- Ô, thưa quý tòa - Strawn nói - Rõ ràng đó chỉ là một vết mờ trên thân cây hoặc trên hình. Đây rõ là một chiến thuật đề trì hoãn và làm rối trí. Đó không thể là một lỗ đạn vì... - Strawn bất chợt ngưng nói.
- Tại sao không thể được - Mason hỏi.
Strawn bật nói:
- Bởi vì... Chỉ có hai phát súng được bắn ra từ khẩu súng.
- Đúng vậy - Mason nói - Một phát trúng vào trụ gỗ đỏ. Thân chủ tôi đã nói với phó quận trưởng và cô ta đã bắn bừa hai phát. Bây giờ nếu đúng như phát đạn thứ hai đang ghim vào cây sồi thì luận điểm của tôi đã hoàn toàn được thiết lập... cái tử thi tìm thấy khe núi là do...
- Ô, thưa quý tòa - Strawn vội nói - Điều này thực vô lý. Tôi không hiểu đây có phải một trong những cái bẫy mưu mô của luật sư không. Nhưng luật sư đã từng giữ khẩu súng này. Vậy ai có thể cấm ông bắn một phát vào cây trụ và một phát vào cây sồi rồi cho rằng thân chủ của ông đã có một tình trạng ngoại phạm tuyệt hảo?
Mason mỉm cười nói:
- Một điều đơn giản là trung sĩ Holcomb đã nói ông ta đã nhìn thấy cái lỗ ở cây gỗ đỏ ngay sau khi ông ta tới hiện trường và ông ta đã tới đó trước cả khi ông quận trưởng bỏ đi khỏi đó.
- Nhưng trung sĩ Holcomb không nói về cái lỗ trên trụ gỗ đỏ với phó quận trưởng. - Sưawn thốt vội ra.
Mason hỏi:
- Ông không đang tấn công sự chân thật của nhân chứng của ông đấy chứ?
Chánh án Kippen nói:
- Được, trong tình trạng này tòa quyết định tới hiện trường đề xem xét. Chỉ mất vài phút thôi, chúng ta sẽ lái xe đến đó và luật sư có thể chỉ cho chúng ta thấy đúng chỗ đó. Trong khi ở đó chúng ta sẽ xem xét dấu vết trên cây sồi. Ông Redfield tòa muốn ông cùng đi để có ý kiến tại sao có dấu vết đó trên cây sồi.
- Thưa quý tòa vâng. - Redfield nói.
Trong khi chánh án Kippen nhíu trán suy nghĩ về những tấm hình và ra lệnh tạm đình phiên xử, các phóng viên báo chí đánh hơi được diễn biến bất ngờ của vụ án chạy vội về phía các máy điện thoại.